Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1083
Chương 1083: Sóng gió lại nổi lên (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ọe…”
Nhiếp Tuân chống tay phải lành lặn vào tường, khó chịu nôn một trận.
Mạnh Hằng đưa tay vuốt con mắt đang trợn tròn của Mạnh Trạm khép lại, dường như không chú ý đến phản ứng khác thường của Nhiếp Tuân.
“Đệ có liên quan gì với Mạnh thị?”
“Đây đã là kết quả tốt nhất, Hằng biểu ca là người thông minh, huynh ấy biết lựa chọn sao cho thoả đáng nhất.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Cái mạng này của Mạnh Trạm không giữ được, nếu ông ta chết đi mà có thể giúp cho những người khác trong Mạnh thị kéo dài hơi tàn, vậy chẳng phải tốt sao?”
Theo lẽ thường, cho dù Mạnh Hằng không oán hận thì3ít nhiều cũng sẽ cảm thấy bất mãn, từ đó nảy sinh mâu thuẫn với cô.
Cô trả giá lớn như vậy để làm gì?
Để khiến cho Mạnh thị không còn ai che chở nữa!
Tuy Mạnh Hằng có tính cách hiền hoà khoan dung nhưng không có nghĩa anh ta là người hành động theo cảm tính.
Nhiếp Tuân dùng mu bàn tay lau sạch vết bẩn trên khóe miệng, thở dốc nói: “Tuân xuất thân từ Nhiếp thị ở Biện Châu Trung Chiếu, sao có thể liên quan tới Mạnh thị được?”
“Mạnh gia chủ chết do tự sát, Thành Doãn muốn bảo vệ Hằng nên mới ngộ thương ông ấy, đệ không có tội gì hết.” Mạnh Hằng dừng tay lại, dường2như đang nhẹ nhàng thở ra: “Hôm nay may nhờ có Thành Doãn ra tay giúp đỡ, nếu không giờ khắc này, chỉ sợ người đang nằm trên đất chính là Hằng.”
Nhiếp Tuân nhìn bóng lưng của Mạnh Hằng bằng ánh mắt phức tạp, sống lưng thường ngày thẳng tắp giờ lại hơi còng xuống.
Một bóng hình cô độc lẻ loi, khiến người khác nhìn mà xót xa.
“Tuân từng cho rằng Liễu Châu mục là người chí tình chí nghĩa, qua chuyện này mới biết mình đã sai, sai mười phần.” Nhiếp Tuân rời khỏi địa lao, không hề kinh ngạc khi thấy Khương Bồng Cơ. Hắn bước lên trước rồi nói: “Liễu Châu mục làm như vậy, chẳng lẽ ngài không2sợ khiến Sĩ Cửu bất mãn, từ đó nảy sinh mâu thuẫn sao?”
Trái lại, anh ta rất bình tĩnh và lý trí.
“Mạnh Trạm là cha đẻ của Hằng biểu ca, tuy nhiên tình cha con giữa hai người đã sớm bị Mạnh Trạm làm phai mờ hết thảy.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nhìn Nhiếp Tuân, khẽ cười rồi nói tiếp: “Lòng người rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản. Nếu Hằng biểu ca muốn oán ta, ta cũng không còn gì để nói.”
Nhiếp Tuân nghe thấy thế, yết hầu nhấp nhô mấy lần, hơi kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ.
“Ngươi… Ngươi đã đoán ra thân phận của ta rồi?”
Nhiếp Tuân gần như có thể chắc chắn rằng Khương Bồng9Cơ đã biết được chân tướng.
“Mạnh Trạm là cha đẻ của Hằng biểu ca, tuy nhiên tình cha con giữa hai người đã sớm bị Mạnh Trạm làm phai mờ hết thảy.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nhìn Nhiếp Tuân, khẽ cười rồi nói tiếp: “Lòng người rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản. Nếu Hằng biểu ca muốn oán ta, ta cũng không còn gì để nói.”
Nhiếp Tuân nghe thấy thế, yết hầu nhấp nhô mấy lần, hơi kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ.
“Ngươi… Ngươi đã đoán ra thân phận của ta rồi?”
Nhiếp Tuân gần như có thể chắc chắn rằng Khương Bồng Cơ đã biết được chân tướng.
“E là ngươi cũng không biết, gương mặt của ngươi rất giống4thứ dì. Nhiều năm trước, thứ dì từng kể cho ta về đứa con chết yểu của bà, mới sinh ra đã có nốt ruồi son ở mi tâm.” Khương Bồng Cơ cười khẽ: “Lúc nhìn thấy ngươi, ta chỉ cảm thấy gương mặt này quen quen. Sau này, Bá Cao kể với ta chuyện ngươi đến Đông Khánh để tìm người thân, lúc đấy ta mới bắt đầu nghi ngờ. Thế nhưng ta không dám khẳng định vì không có chứng cứ. Sau khi Hằng biểu ca trốn khỏi Thương Châu, ngươi quá mức chiếu cố huynh ấy, ta mới dám chắc chắn vài phần. Sao nào, ngươi có tình cảm sâu đậm với Mạnh Trạm ư?”
Nhiếp Tuân cắn răng nói: “Sao có thể có chuyện đó được?”
Mạnh Trạm chưa từng nuôi nấng hắn, hơn nữa còn nhẫn tâm để thứ tử chiếm đoạt thân phận của hắn, đứa trẻ chưa đầy tháng đã bị vùi sâu vào lòng đất lạnh lẽo…
Nếu hắn kém may mắn một chút thôi thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Tuy Mạnh Trạm có quan hệ máu mủ với hắn nhưng suy cho cùng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Khương Bồng Cơ cười lạnh đáp: “Đã vậy mà ngươi còn oán hận ta, ngươi không thấy vô lý ư?”
Nhiếp Tuân nghẹn họng, không nói nên lời.
Một lúc sau, Nhiếp Tuân nhìn hai tay của mình, máu tươi dính trên đó đã khô.
“Tính kế để người khác giết chết cha của họ, Liễu Châu mục không sợ bị trả thù ư?”
Khương Bồng Cơ nói: “Lập trường của ta và ngươi vốn đối lập nhau. Kẻ thù của ta nhiều như biển, thêm một người như ngươi cũng không nhiều hơn, bớt một người như ngươi cũng chẳng ít đi. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nếu có một ngày ta trở thành tù nhân của ngươi thì cái mạng này tuỳ ngươi xử trí.”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ đi qua người Nhiếp Tuân, rời đi không hề quay đầu lại.
Mới đi được một đoạn, từ xa, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối con đường, trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Cô không cần người ngoài hiểu rõ mình, thế nhưng nếu có người tình nguyện chia sẻ niềm vui nỗi buồn với cô, âu cũng là niềm vui bất ngờ.
Đang trong thời kỳ đặc biệt, hơn nữa Mạnh Trạm lại là tù nhân nên đương nhiên lễ tang của ông ta rất đơn giản.
Sau khi quan tài của Mạnh Trạm được hạ táng xuống mồ, Mạnh Hằng gầy rộc đi, quần áo vốn vừa người giờ lại trở nên rộng rãi.
Không một người họ hàng nào của Mạnh thị tới đưa tang vì không muốn bị hiềm nghi. Điều này khiến cho đội ngũ đưa tang rất thưa thớt, thê lương khác thường.
Nếu không nhờ đám người Vệ Từ, Phong Chân nể mặt Mạnh Hằng nên đến dự, chỉ sợ lễ tang sẽ càng thêm tiêu điều.
Mặc dù Khương Bồng Cơ không có mặt nhưng nếu không có cô âm thầm làm chỗ dựa, linh đường của Mạnh Trạm sớm đã bị người dân quận Mạnh đập hết.
“Thật không biết Mạnh Trạm đã làm được chuyện tốt gì ở kiếp trước, cho dù kiếp này làm đủ việc xấu, sau khi chết vẫn có đứa con ngoan nâng quan tài làm lễ tang cho ông ta.”
Tuy Mạnh Hồn đã trả được thù lớn, thế nhưng những cảm xúc dồn nén trong lòng không dễ dàng biến mất như vậy.
Nếu như vợ và con gái ông không xảy ra chuyện gì thì giờ ông đã được làm ông ngoại, làm một người cha vợ vui vẻ hiền hoà.
Phong Chân cười, rót rượu cho Mạnh Hồn rồi rót cho mình một chén rượu đầy: “Hay là Mạnh Hiệu úy đi bước nữa? Mối thù của tẩu phu nhân và chất nữ đã được báo, ông cũng nên nghĩ thoáng hơn. Thệ giả dĩ hĩ, sinh giả như tư*. Ông sống tốt thì bọn họ mới có thể yên nghỉ nơi chín suối.”
* Người còn sống phải sống vui vẻ để linh hồn người chết được an bình.
Mạnh Hồn lắc đầu, ông không muốn lấy vợ nữa.
Đời này ông chỉ muốn tận trung với chủ công, báo đáp việc cô đã cứu mạng và trọng dụng ông năm đó.
Phong Chân giống như vô tình nói ra: “Mạnh Trạm đã chết, ân oán năm đó cuối cùng cũng chấm dứt.”
Mạnh Hồn hừ một tiếng, buông bình rượu đánh cạch.
“Tử Thực không cần vòng vo nữa, Hồn là kẻ thô lỗ, có gì cứ việc nói thẳng là được.”
Phong Chân cũng không xấu hổ, trái lại cười lớn: “Mạnh Hiệu úy đã nói vậy, Chân cũng ăn ngay nói thật. Chuyện Mạnh Trạm gây họa không liên quan đến dòng họ, e là chủ công sẽ phải đối đãi với các nhánh khác của Mạnh thị một cách cẩn thận. Thông báo trước với ông một tiếng về chuyện này để tránh ông cảm thấy khó chịu. Còn nữa, Sĩ Cửu là họ hàng của chủ công, lại có tài hoa hơn người, sau này ắt sẽ được trọng dụng. Mạnh Hiệu uý và cậu ấy…”
Chuyện văn võ không hợp chính là tối kỵ.
Mạnh Hồn im lặng một lúc rồi hỏi: “Đây là ý của chủ công à?”
Phong Chân cười đáp: “Không phải ý của chủ công, Chân đoán vậy thôi.”
Mạnh Hồn buồn bực uống một ngụm rượu trong chén, khẽ nói: “Mạnh Sĩ Cửu đến nương nhờ dưới trướng chủ công đã được một thời gian, cậu đã thấy ta gây khó dễ với cậu ta bao giờ chưa?”
Phong Chân chắp tay lấy lòng: “Mạnh Hiệu úy lòng dạ bao la, do Chân nghĩ nhiều rồi, xin tự phạt một chén.”
Mạnh Hồn giơ tay ngăn động tác của anh ta lại, cả giận nói: “Rượu ngon chỉ có một vò thôi, cậu định uống bao nhiêu hả?”
Lễ tang kết thúc, lúc này Mạnh Hằng đã thay áo tang, mặc quần áo trắng giản dị, hông buộc dây lưng thuần trắng.
Đêm đó, anh ta đi tìm Khương Bồng Cơ.
“Ta còn tưởng rằng Hằng biểu ca sẽ sớm tới tìm ta chứ.”
Khương Bồng Cơ không bất ngờ khi thấy Mạnh Hằng tìm đến.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhiếp Tuân chống tay phải lành lặn vào tường, khó chịu nôn một trận.
Mạnh Hằng đưa tay vuốt con mắt đang trợn tròn của Mạnh Trạm khép lại, dường như không chú ý đến phản ứng khác thường của Nhiếp Tuân.
“Đệ có liên quan gì với Mạnh thị?”
“Đây đã là kết quả tốt nhất, Hằng biểu ca là người thông minh, huynh ấy biết lựa chọn sao cho thoả đáng nhất.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Cái mạng này của Mạnh Trạm không giữ được, nếu ông ta chết đi mà có thể giúp cho những người khác trong Mạnh thị kéo dài hơi tàn, vậy chẳng phải tốt sao?”
Theo lẽ thường, cho dù Mạnh Hằng không oán hận thì3ít nhiều cũng sẽ cảm thấy bất mãn, từ đó nảy sinh mâu thuẫn với cô.
Cô trả giá lớn như vậy để làm gì?
Để khiến cho Mạnh thị không còn ai che chở nữa!
Tuy Mạnh Hằng có tính cách hiền hoà khoan dung nhưng không có nghĩa anh ta là người hành động theo cảm tính.
Nhiếp Tuân dùng mu bàn tay lau sạch vết bẩn trên khóe miệng, thở dốc nói: “Tuân xuất thân từ Nhiếp thị ở Biện Châu Trung Chiếu, sao có thể liên quan tới Mạnh thị được?”
“Mạnh gia chủ chết do tự sát, Thành Doãn muốn bảo vệ Hằng nên mới ngộ thương ông ấy, đệ không có tội gì hết.” Mạnh Hằng dừng tay lại, dường2như đang nhẹ nhàng thở ra: “Hôm nay may nhờ có Thành Doãn ra tay giúp đỡ, nếu không giờ khắc này, chỉ sợ người đang nằm trên đất chính là Hằng.”
Nhiếp Tuân nhìn bóng lưng của Mạnh Hằng bằng ánh mắt phức tạp, sống lưng thường ngày thẳng tắp giờ lại hơi còng xuống.
Một bóng hình cô độc lẻ loi, khiến người khác nhìn mà xót xa.
“Tuân từng cho rằng Liễu Châu mục là người chí tình chí nghĩa, qua chuyện này mới biết mình đã sai, sai mười phần.” Nhiếp Tuân rời khỏi địa lao, không hề kinh ngạc khi thấy Khương Bồng Cơ. Hắn bước lên trước rồi nói: “Liễu Châu mục làm như vậy, chẳng lẽ ngài không2sợ khiến Sĩ Cửu bất mãn, từ đó nảy sinh mâu thuẫn sao?”
Trái lại, anh ta rất bình tĩnh và lý trí.
“Mạnh Trạm là cha đẻ của Hằng biểu ca, tuy nhiên tình cha con giữa hai người đã sớm bị Mạnh Trạm làm phai mờ hết thảy.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nhìn Nhiếp Tuân, khẽ cười rồi nói tiếp: “Lòng người rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản. Nếu Hằng biểu ca muốn oán ta, ta cũng không còn gì để nói.”
Nhiếp Tuân nghe thấy thế, yết hầu nhấp nhô mấy lần, hơi kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ.
“Ngươi… Ngươi đã đoán ra thân phận của ta rồi?”
Nhiếp Tuân gần như có thể chắc chắn rằng Khương Bồng9Cơ đã biết được chân tướng.
“Mạnh Trạm là cha đẻ của Hằng biểu ca, tuy nhiên tình cha con giữa hai người đã sớm bị Mạnh Trạm làm phai mờ hết thảy.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nhìn Nhiếp Tuân, khẽ cười rồi nói tiếp: “Lòng người rất phức tạp nhưng cũng rất đơn giản. Nếu Hằng biểu ca muốn oán ta, ta cũng không còn gì để nói.”
Nhiếp Tuân nghe thấy thế, yết hầu nhấp nhô mấy lần, hơi kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ.
“Ngươi… Ngươi đã đoán ra thân phận của ta rồi?”
Nhiếp Tuân gần như có thể chắc chắn rằng Khương Bồng Cơ đã biết được chân tướng.
“E là ngươi cũng không biết, gương mặt của ngươi rất giống4thứ dì. Nhiều năm trước, thứ dì từng kể cho ta về đứa con chết yểu của bà, mới sinh ra đã có nốt ruồi son ở mi tâm.” Khương Bồng Cơ cười khẽ: “Lúc nhìn thấy ngươi, ta chỉ cảm thấy gương mặt này quen quen. Sau này, Bá Cao kể với ta chuyện ngươi đến Đông Khánh để tìm người thân, lúc đấy ta mới bắt đầu nghi ngờ. Thế nhưng ta không dám khẳng định vì không có chứng cứ. Sau khi Hằng biểu ca trốn khỏi Thương Châu, ngươi quá mức chiếu cố huynh ấy, ta mới dám chắc chắn vài phần. Sao nào, ngươi có tình cảm sâu đậm với Mạnh Trạm ư?”
Nhiếp Tuân cắn răng nói: “Sao có thể có chuyện đó được?”
Mạnh Trạm chưa từng nuôi nấng hắn, hơn nữa còn nhẫn tâm để thứ tử chiếm đoạt thân phận của hắn, đứa trẻ chưa đầy tháng đã bị vùi sâu vào lòng đất lạnh lẽo…
Nếu hắn kém may mắn một chút thôi thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Tuy Mạnh Trạm có quan hệ máu mủ với hắn nhưng suy cho cùng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Khương Bồng Cơ cười lạnh đáp: “Đã vậy mà ngươi còn oán hận ta, ngươi không thấy vô lý ư?”
Nhiếp Tuân nghẹn họng, không nói nên lời.
Một lúc sau, Nhiếp Tuân nhìn hai tay của mình, máu tươi dính trên đó đã khô.
“Tính kế để người khác giết chết cha của họ, Liễu Châu mục không sợ bị trả thù ư?”
Khương Bồng Cơ nói: “Lập trường của ta và ngươi vốn đối lập nhau. Kẻ thù của ta nhiều như biển, thêm một người như ngươi cũng không nhiều hơn, bớt một người như ngươi cũng chẳng ít đi. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nếu có một ngày ta trở thành tù nhân của ngươi thì cái mạng này tuỳ ngươi xử trí.”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ đi qua người Nhiếp Tuân, rời đi không hề quay đầu lại.
Mới đi được một đoạn, từ xa, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối con đường, trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Cô không cần người ngoài hiểu rõ mình, thế nhưng nếu có người tình nguyện chia sẻ niềm vui nỗi buồn với cô, âu cũng là niềm vui bất ngờ.
Đang trong thời kỳ đặc biệt, hơn nữa Mạnh Trạm lại là tù nhân nên đương nhiên lễ tang của ông ta rất đơn giản.
Sau khi quan tài của Mạnh Trạm được hạ táng xuống mồ, Mạnh Hằng gầy rộc đi, quần áo vốn vừa người giờ lại trở nên rộng rãi.
Không một người họ hàng nào của Mạnh thị tới đưa tang vì không muốn bị hiềm nghi. Điều này khiến cho đội ngũ đưa tang rất thưa thớt, thê lương khác thường.
Nếu không nhờ đám người Vệ Từ, Phong Chân nể mặt Mạnh Hằng nên đến dự, chỉ sợ lễ tang sẽ càng thêm tiêu điều.
Mặc dù Khương Bồng Cơ không có mặt nhưng nếu không có cô âm thầm làm chỗ dựa, linh đường của Mạnh Trạm sớm đã bị người dân quận Mạnh đập hết.
“Thật không biết Mạnh Trạm đã làm được chuyện tốt gì ở kiếp trước, cho dù kiếp này làm đủ việc xấu, sau khi chết vẫn có đứa con ngoan nâng quan tài làm lễ tang cho ông ta.”
Tuy Mạnh Hồn đã trả được thù lớn, thế nhưng những cảm xúc dồn nén trong lòng không dễ dàng biến mất như vậy.
Nếu như vợ và con gái ông không xảy ra chuyện gì thì giờ ông đã được làm ông ngoại, làm một người cha vợ vui vẻ hiền hoà.
Phong Chân cười, rót rượu cho Mạnh Hồn rồi rót cho mình một chén rượu đầy: “Hay là Mạnh Hiệu úy đi bước nữa? Mối thù của tẩu phu nhân và chất nữ đã được báo, ông cũng nên nghĩ thoáng hơn. Thệ giả dĩ hĩ, sinh giả như tư*. Ông sống tốt thì bọn họ mới có thể yên nghỉ nơi chín suối.”
* Người còn sống phải sống vui vẻ để linh hồn người chết được an bình.
Mạnh Hồn lắc đầu, ông không muốn lấy vợ nữa.
Đời này ông chỉ muốn tận trung với chủ công, báo đáp việc cô đã cứu mạng và trọng dụng ông năm đó.
Phong Chân giống như vô tình nói ra: “Mạnh Trạm đã chết, ân oán năm đó cuối cùng cũng chấm dứt.”
Mạnh Hồn hừ một tiếng, buông bình rượu đánh cạch.
“Tử Thực không cần vòng vo nữa, Hồn là kẻ thô lỗ, có gì cứ việc nói thẳng là được.”
Phong Chân cũng không xấu hổ, trái lại cười lớn: “Mạnh Hiệu úy đã nói vậy, Chân cũng ăn ngay nói thật. Chuyện Mạnh Trạm gây họa không liên quan đến dòng họ, e là chủ công sẽ phải đối đãi với các nhánh khác của Mạnh thị một cách cẩn thận. Thông báo trước với ông một tiếng về chuyện này để tránh ông cảm thấy khó chịu. Còn nữa, Sĩ Cửu là họ hàng của chủ công, lại có tài hoa hơn người, sau này ắt sẽ được trọng dụng. Mạnh Hiệu uý và cậu ấy…”
Chuyện văn võ không hợp chính là tối kỵ.
Mạnh Hồn im lặng một lúc rồi hỏi: “Đây là ý của chủ công à?”
Phong Chân cười đáp: “Không phải ý của chủ công, Chân đoán vậy thôi.”
Mạnh Hồn buồn bực uống một ngụm rượu trong chén, khẽ nói: “Mạnh Sĩ Cửu đến nương nhờ dưới trướng chủ công đã được một thời gian, cậu đã thấy ta gây khó dễ với cậu ta bao giờ chưa?”
Phong Chân chắp tay lấy lòng: “Mạnh Hiệu úy lòng dạ bao la, do Chân nghĩ nhiều rồi, xin tự phạt một chén.”
Mạnh Hồn giơ tay ngăn động tác của anh ta lại, cả giận nói: “Rượu ngon chỉ có một vò thôi, cậu định uống bao nhiêu hả?”
Lễ tang kết thúc, lúc này Mạnh Hằng đã thay áo tang, mặc quần áo trắng giản dị, hông buộc dây lưng thuần trắng.
Đêm đó, anh ta đi tìm Khương Bồng Cơ.
“Ta còn tưởng rằng Hằng biểu ca sẽ sớm tới tìm ta chứ.”
Khương Bồng Cơ không bất ngờ khi thấy Mạnh Hằng tìm đến.