Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1073
Chương 1073: Mạnh thị chết yểu (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hoàng thất Đông Khánh chỉ tồn tại trên danh nghĩa, Trung Chiếu bị chư hầu cát cứ, Bắc Uyên thì sĩ tộc nắm quyền.
Dịch thị ở Bắc Uyên còn cậy quyền cậy thế hơn cả hoàng thất Bắc Uyên.
Khương Bồng Cơ nghĩ đến tiền án Mạnh Trạm móc nối với Bắc Cương, vẻ mặt vốn đang ấm áp nháy mắt trở nên u ám.
Nếu Mạnh Trạm thực sự mất trí mà mở cửa ải Trạm Giang và ải Úc Môn, dẫn sói vào nhà, thế cục Đông Khánh vốn đang hỗn loạn sẽ càng trở nên kinh khủng.
Cục thịt trắng đen trong lòng ríu rít kêu lên hai tiếng, dường như cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra trên người cô, dáng vẻ rất tủi thân.
Ngón tay Khương Bồng Cơ xoa nhẹ3bộ lông của cục thịt, vuốt ve như có như không, trấn an cảm xúc của nó.
“Tử Hiếu lo lắng thế lực của Trung Chiếu và Bắc Uyên sẽ nhúng tay vào Đông Khánh sao?” Khương Bồng Cơ nói: “Huynh lo lắng điều này cũng không phải không có lý… Vì muốn o ép ta, Mạnh thị không ngại hợp tác với thế lực của Bắc Cương. Bây giờ bị ta dồn vào đường cùng, khó đảm bảo bọn họ sẽ không chó cùng rứt giậu.”
Mặc dù hại người - mình chẳng được lợi, Mạnh thị cũng tình nguyện dâng Thương Châu cho kẻ khác chứ không muốn nhìn thấy Thương Châu rơi vào tay Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ bĩu môi, cười nhạo nói: “Chẳng phải chỉ giết một thứ tử của lão2thôi sao, lão thất phu Mạnh Trạm hay lắm, thù dai suốt bảy tám năm….”
Vệ Từ đờ đẫn một hồi.
“Ý của chủ công là…. tính đe dọa của Hoàng Châu mục sẽ lớn hơn?”
“Không phải tính đe dọa của Bá Cao lớn, ta lo rằng Mạnh thị có ý một đất dâng ba bên. Không chỉ liên hệ với Dịch thị ở Bắc Uyên, Nhiếp thị ở Trung Chiếu, ta sợ ông ta cũng sẽ âm thầm liên hệ với Bá Cao.” Cô khẽ cười, hai mắt thoáng qua vẻ tính kế: “Thế lực Dịch thị ở Bắc Uyên hay Nhiếp thị ở Trung Chiếu dù lớn, nhưng căn cơ của bọn họ ở Đông Khánh quá nông. Lão thất phu Mạnh Trạm dâng Thương Châu, chưa chắc hai nhà này sẽ bảo2vệ được. Nhưng ngược lại nếu ông ta dâng Thương Châu cho Bá Cao, vậy thì đó là lãnh địa của Bá Cao, ta còn có thể cậy mạnh mà giành từ tay Bá Cao được không?”
Thế lực ngoại quốc còn dâng được, không lý nào thế lực chư hầu ngay bên cạnh lại không.
Nói trắng ra là trước khi Mạnh Trạm chết cũng muốn kéo thêm vài trở ngại cho Khương Bồng Cơ.
Vẻ mặt Vệ Từ bất đắc dĩ.
Nếu để Mạnh Trạm nghe được lời này, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Cái gì mà “chỉ giết một thứ tử”?
Con nối dõi của Mạnh Trạm ít ỏi, mất một đứa cũng đau lòng như xẻo một miếng thịt.
Khương Bồng Cơ cúi đầu nhéo nhéo cục thịt đen trắng, nắm móng vuốt của9nó trong tay, vừa nghịch vừa nói: “Lời này của Tử Hiếu lại nhắc ta một chuyện… So với thế lực Trung Chiếu hay Bắc Uyên thì chúng ta nên lo lắng bên Bá Cao mới phải….”
“Ý của chủ công là…. tính đe dọa của Hoàng Châu mục sẽ lớn hơn?”
“Không phải tính đe dọa của Bá Cao lớn, ta lo rằng Mạnh thị có ý một đất dâng ba bên. Không chỉ liên hệ với Dịch thị ở Bắc Uyên, Nhiếp thị ở Trung Chiếu, ta sợ ông ta cũng sẽ âm thầm liên hệ với Bá Cao.” Cô khẽ cười, hai mắt thoáng qua vẻ tính kế: “Thế lực Dịch thị ở Bắc Uyên hay Nhiếp thị ở Trung Chiếu dù lớn, nhưng căn cơ của bọn họ ở Đông Khánh quá4nông. Lão thất phu Mạnh Trạm dâng Thương Châu, chưa chắc hai nhà này sẽ bảo vệ được. Nhưng ngược lại nếu ông ta dâng Thương Châu cho Bá Cao, vậy thì đó là lãnh địa của Bá Cao, ta còn có thể cậy mạnh mà giành từ tay Bá Cao được không?”
Thế lực ngoại quốc còn dâng được, không lý nào thế lực chư hầu ngay bên cạnh lại không.
Nói trắng ra là trước khi Mạnh Trạm chết cũng muốn kéo thêm vài trở ngại cho Khương Bồng Cơ.
Vệ Từ nghĩ tới đây, sắc mặt trắng bệch.
Dựa theo hiểu biết của anh về Mạnh Trạm, khả năng Mạnh Trạm làm như vậy rất cao.
Khoan đã…
Vệ Từ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt ngưng trọng.
“Chủ công…. Nguy rồi!”
“Sao vậy?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Mạnh thị sợ là không còn binh để dùng rồi…” Vệ Từ nói: “Từ lúc đánh vào Thương Châu, quân ta gặp phải cản trở lớn nhất là tộc Cao Việt. Diệt xong tộc Cao Việt, sau đó lại tấn công quận Thiên Nham, dọc đường không đụng phải sự chống cự tương tự, điều này vốn rất không bình thường. Từ còn cho rằng Mạnh thị cố tình bày binh bố trận, nay ngẫm lại, có khả năng là binh lực của Mạnh thị không đủ. Mạnh Trạm dứt khoát điều động binh lực ở Thiên Nham đến bảo vệ quận Mạnh. Mượn chuyện này để thể hiện binh lực đầy đủ nhằm di dời sự chú ý, khiến chúng ta không dám hành động khinh suất, sau đó âm thầm bố trí dâng Thương Châu đi…”
Mạnh thị dốc hết binh lực đi gây chiến, Thương Châu đã không còn như xưa. Lại thêm tộc Cao Việt bị tiêu diệt, Mạnh thị tiếp tục ngoan cố kháng cự nhưng kết quả cũng vậy thôi… Hơn một nửa Thương Châu vẫn rơi vào tay Khương Bồng Cơ… Đã vậy, chi bằng thừa dịp thế cục vẫn còn có thể cứu vãn được, tính toán một phen thật kĩ.
Lợi dụng Thương Châu không còn bao nhiêu giá trị, lại kéo thêm vài kẻ địch mạnh cho Khương Bồng Cơ, quả là vụ mua bán có lợi.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Khương Bồng Cơ càng nặng nề.
“Phái trinh sát trà trộn vào quận Mạnh điều tra, xem binh lực của bọn họ rốt cuộc còn bao nhiêu…”
Phản ứng của Khương Bồng Cơ không phải không nhanh, nhưng cô vẫn đánh giá thấp độ điên khùng của Mạnh Trạm.
Từ khi ông ta lừa gạt tộc Cao Việt tự tìm đường chết, Mạnh Trạm liền viết vài bức thư, âm thầm gửi cho Nhiếp thị ở Trung Chiếu, Dịch thị ở Bắc Uyên.
Chỉ cần hai bên đồng ý phái binh, liền chắp tay dâng Thương Châu lên.
Đồng thời trong lúc chờ đợi tin tức của hai nhà, Mạnh Trạm còn viết một bức mật thư cho Hoàng Tung.
Trên mật thư viết rõ ân oán giữa Mạnh thị và Khương Bồng Cơ, từng chữ đầy máu và nước mắt, có thể nói là cuốn sách giáo khoa “bán thảm”.
Mới đầu Hoàng Tung không tin, nhưng bánh cho không tới cửa nhà, không cắn một miếng thì quả là đáng tiếc.
Bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng cũng không dễ ăn như vậy.
Nhận lấy Thương Châu do Mạnh Trạm dâng lên, đến lúc đó chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Khương Bồng Cơ.
Hoàng Tung còn chưa lấy được Kham Châu, binh lực quá yếu, vẫn chưa đủ tư cách để chiến đấu chính diện với Khương Bồng Cơ.
Nhận?
Không nhận?
Ngay thời khắc mấu chốt, Nhiếp Tuân bước ra hiến độc kế.
“Nếu Mạnh thị đồng ý lén xuất binh đi Kham Châu, vậy chúng ta liền đồng ý với lợi ích mà Mạnh Trạm đã hứa hẹn.”
Hoàng Tung nhất thời vẫn chưa hiểu nhưng một vài mưu sĩ dưới trướng khác đã hiểu được, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Tuân mang theo vài phần sợ hãi.
Nhiếp Tuân để Mạnh thị xuất binh tiêu diệt hoàng thất, như vậy cái danh loạn thần tặc tử sẽ do Mạnh thị gánh chịu. Đến lúc đó, Hoàng Tung giương cao lá cờ chính nghĩa, danh chính ngôn thuận thu luôn Kham Châu. Nếu không làm như vậy, Hoàng Tung muốn lấy Kham Châu chắc chắn sẽ phải chịu ô danh.
Cho dù hoàng thất có cặn bã đến đâu thì cũng là hoàng thất.
Tất cả các chư hầu ở Đông Khánh đều ham muốn Kham Châu, nhưng hoàng thất vẫn còn ở đây nên không ai muốn làm con chim đầu đàn cả.
Nếu Mạnh thị bằng lòng gánh tội danh thiên cổ, Hoàng Tung lại tấn công Kham Châu, không chỉ vô tội, ngược lại còn trở thành người có công.
Khi Hoàng Tung truyền ý này tới Mạnh Trạm, ông ta tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, giận dữ ném sạch đồ vật trong tầm tay.
“Oắt con Hoàng Tung… Tuổi còn trẻ mà dã tâm không nhỏ chút nào…”
Không chịu gánh một chút ô danh, nuốt trọn toàn bộ lợi ích, không sợ bị nghẹn chết à!
Chờ lửa giận lắng đi vài phần, ngón tay Mạnh Trạm mới run run cầm bút lên, hồi âm cho Hoàng Tung trong tâm trạng phức tạp.
Ông ta vừa kiềm chế cơn phẫn nộ vừa nhấc bút, nuốt xuống mùi tanh dâng lên nơi cổ họng.
“Dã tâm lớn cũng là chuyện tốt… Dã tâm lớn mới có thể đấu với Liễu Hi lâu được…”
Nếu Hoàng Tung chỉ là cọng bún thiu, không ngăn cản nổi đội quân tinh nhuệ của Khương Bồng Cơ, lúc đó mới phải nôn ra máu.
Trong lúc Khương Bồng Cơ không biết rõ tình hình, Hoàng Tung và Mạnh Trạm đã đạt được thỏa thuận.
Mạnh Trạm điều động binh lực tấn công Kham Châu, tiêu diệt hoàng thất, Hoàng Tung theo sát ở phía sau “cứu giá”!
Chỉ đáng tiếc, thời điểm Hoàng Tung chạy tới thì hoàng thất đã bị diệt toàn bộ, không chừa lại một người sống nào.
Hoàng Tung chỉ có thể “cố gắng” tiếp nhận cục diện hỗn loạn.
Ngay lúc Khương Bồng Cơ phái trinh sát điều tra binh lực cụ thể ở quận Mạnh thì Hoàng Tung đã âm thầm nuốt Kham Châu từ lâu rồi.
Không chỉ vậy, Hoàng Tung “thế như chẻ tre” chiếm lấy một quận khác ở Thương Châu, đại quân bao vây lấy quận Mạnh.
Một khi quận Mạnh đầu hàng, Hoàng Tung liền chiếm hai quận Thương Châu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dịch thị ở Bắc Uyên còn cậy quyền cậy thế hơn cả hoàng thất Bắc Uyên.
Khương Bồng Cơ nghĩ đến tiền án Mạnh Trạm móc nối với Bắc Cương, vẻ mặt vốn đang ấm áp nháy mắt trở nên u ám.
Nếu Mạnh Trạm thực sự mất trí mà mở cửa ải Trạm Giang và ải Úc Môn, dẫn sói vào nhà, thế cục Đông Khánh vốn đang hỗn loạn sẽ càng trở nên kinh khủng.
Cục thịt trắng đen trong lòng ríu rít kêu lên hai tiếng, dường như cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra trên người cô, dáng vẻ rất tủi thân.
Ngón tay Khương Bồng Cơ xoa nhẹ3bộ lông của cục thịt, vuốt ve như có như không, trấn an cảm xúc của nó.
“Tử Hiếu lo lắng thế lực của Trung Chiếu và Bắc Uyên sẽ nhúng tay vào Đông Khánh sao?” Khương Bồng Cơ nói: “Huynh lo lắng điều này cũng không phải không có lý… Vì muốn o ép ta, Mạnh thị không ngại hợp tác với thế lực của Bắc Cương. Bây giờ bị ta dồn vào đường cùng, khó đảm bảo bọn họ sẽ không chó cùng rứt giậu.”
Mặc dù hại người - mình chẳng được lợi, Mạnh thị cũng tình nguyện dâng Thương Châu cho kẻ khác chứ không muốn nhìn thấy Thương Châu rơi vào tay Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ bĩu môi, cười nhạo nói: “Chẳng phải chỉ giết một thứ tử của lão2thôi sao, lão thất phu Mạnh Trạm hay lắm, thù dai suốt bảy tám năm….”
Vệ Từ đờ đẫn một hồi.
“Ý của chủ công là…. tính đe dọa của Hoàng Châu mục sẽ lớn hơn?”
“Không phải tính đe dọa của Bá Cao lớn, ta lo rằng Mạnh thị có ý một đất dâng ba bên. Không chỉ liên hệ với Dịch thị ở Bắc Uyên, Nhiếp thị ở Trung Chiếu, ta sợ ông ta cũng sẽ âm thầm liên hệ với Bá Cao.” Cô khẽ cười, hai mắt thoáng qua vẻ tính kế: “Thế lực Dịch thị ở Bắc Uyên hay Nhiếp thị ở Trung Chiếu dù lớn, nhưng căn cơ của bọn họ ở Đông Khánh quá nông. Lão thất phu Mạnh Trạm dâng Thương Châu, chưa chắc hai nhà này sẽ bảo2vệ được. Nhưng ngược lại nếu ông ta dâng Thương Châu cho Bá Cao, vậy thì đó là lãnh địa của Bá Cao, ta còn có thể cậy mạnh mà giành từ tay Bá Cao được không?”
Thế lực ngoại quốc còn dâng được, không lý nào thế lực chư hầu ngay bên cạnh lại không.
Nói trắng ra là trước khi Mạnh Trạm chết cũng muốn kéo thêm vài trở ngại cho Khương Bồng Cơ.
Vẻ mặt Vệ Từ bất đắc dĩ.
Nếu để Mạnh Trạm nghe được lời này, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Cái gì mà “chỉ giết một thứ tử”?
Con nối dõi của Mạnh Trạm ít ỏi, mất một đứa cũng đau lòng như xẻo một miếng thịt.
Khương Bồng Cơ cúi đầu nhéo nhéo cục thịt đen trắng, nắm móng vuốt của9nó trong tay, vừa nghịch vừa nói: “Lời này của Tử Hiếu lại nhắc ta một chuyện… So với thế lực Trung Chiếu hay Bắc Uyên thì chúng ta nên lo lắng bên Bá Cao mới phải….”
“Ý của chủ công là…. tính đe dọa của Hoàng Châu mục sẽ lớn hơn?”
“Không phải tính đe dọa của Bá Cao lớn, ta lo rằng Mạnh thị có ý một đất dâng ba bên. Không chỉ liên hệ với Dịch thị ở Bắc Uyên, Nhiếp thị ở Trung Chiếu, ta sợ ông ta cũng sẽ âm thầm liên hệ với Bá Cao.” Cô khẽ cười, hai mắt thoáng qua vẻ tính kế: “Thế lực Dịch thị ở Bắc Uyên hay Nhiếp thị ở Trung Chiếu dù lớn, nhưng căn cơ của bọn họ ở Đông Khánh quá4nông. Lão thất phu Mạnh Trạm dâng Thương Châu, chưa chắc hai nhà này sẽ bảo vệ được. Nhưng ngược lại nếu ông ta dâng Thương Châu cho Bá Cao, vậy thì đó là lãnh địa của Bá Cao, ta còn có thể cậy mạnh mà giành từ tay Bá Cao được không?”
Thế lực ngoại quốc còn dâng được, không lý nào thế lực chư hầu ngay bên cạnh lại không.
Nói trắng ra là trước khi Mạnh Trạm chết cũng muốn kéo thêm vài trở ngại cho Khương Bồng Cơ.
Vệ Từ nghĩ tới đây, sắc mặt trắng bệch.
Dựa theo hiểu biết của anh về Mạnh Trạm, khả năng Mạnh Trạm làm như vậy rất cao.
Khoan đã…
Vệ Từ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt ngưng trọng.
“Chủ công…. Nguy rồi!”
“Sao vậy?” Khương Bồng Cơ hỏi.
“Mạnh thị sợ là không còn binh để dùng rồi…” Vệ Từ nói: “Từ lúc đánh vào Thương Châu, quân ta gặp phải cản trở lớn nhất là tộc Cao Việt. Diệt xong tộc Cao Việt, sau đó lại tấn công quận Thiên Nham, dọc đường không đụng phải sự chống cự tương tự, điều này vốn rất không bình thường. Từ còn cho rằng Mạnh thị cố tình bày binh bố trận, nay ngẫm lại, có khả năng là binh lực của Mạnh thị không đủ. Mạnh Trạm dứt khoát điều động binh lực ở Thiên Nham đến bảo vệ quận Mạnh. Mượn chuyện này để thể hiện binh lực đầy đủ nhằm di dời sự chú ý, khiến chúng ta không dám hành động khinh suất, sau đó âm thầm bố trí dâng Thương Châu đi…”
Mạnh thị dốc hết binh lực đi gây chiến, Thương Châu đã không còn như xưa. Lại thêm tộc Cao Việt bị tiêu diệt, Mạnh thị tiếp tục ngoan cố kháng cự nhưng kết quả cũng vậy thôi… Hơn một nửa Thương Châu vẫn rơi vào tay Khương Bồng Cơ… Đã vậy, chi bằng thừa dịp thế cục vẫn còn có thể cứu vãn được, tính toán một phen thật kĩ.
Lợi dụng Thương Châu không còn bao nhiêu giá trị, lại kéo thêm vài kẻ địch mạnh cho Khương Bồng Cơ, quả là vụ mua bán có lợi.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Khương Bồng Cơ càng nặng nề.
“Phái trinh sát trà trộn vào quận Mạnh điều tra, xem binh lực của bọn họ rốt cuộc còn bao nhiêu…”
Phản ứng của Khương Bồng Cơ không phải không nhanh, nhưng cô vẫn đánh giá thấp độ điên khùng của Mạnh Trạm.
Từ khi ông ta lừa gạt tộc Cao Việt tự tìm đường chết, Mạnh Trạm liền viết vài bức thư, âm thầm gửi cho Nhiếp thị ở Trung Chiếu, Dịch thị ở Bắc Uyên.
Chỉ cần hai bên đồng ý phái binh, liền chắp tay dâng Thương Châu lên.
Đồng thời trong lúc chờ đợi tin tức của hai nhà, Mạnh Trạm còn viết một bức mật thư cho Hoàng Tung.
Trên mật thư viết rõ ân oán giữa Mạnh thị và Khương Bồng Cơ, từng chữ đầy máu và nước mắt, có thể nói là cuốn sách giáo khoa “bán thảm”.
Mới đầu Hoàng Tung không tin, nhưng bánh cho không tới cửa nhà, không cắn một miếng thì quả là đáng tiếc.
Bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng cũng không dễ ăn như vậy.
Nhận lấy Thương Châu do Mạnh Trạm dâng lên, đến lúc đó chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Khương Bồng Cơ.
Hoàng Tung còn chưa lấy được Kham Châu, binh lực quá yếu, vẫn chưa đủ tư cách để chiến đấu chính diện với Khương Bồng Cơ.
Nhận?
Không nhận?
Ngay thời khắc mấu chốt, Nhiếp Tuân bước ra hiến độc kế.
“Nếu Mạnh thị đồng ý lén xuất binh đi Kham Châu, vậy chúng ta liền đồng ý với lợi ích mà Mạnh Trạm đã hứa hẹn.”
Hoàng Tung nhất thời vẫn chưa hiểu nhưng một vài mưu sĩ dưới trướng khác đã hiểu được, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Tuân mang theo vài phần sợ hãi.
Nhiếp Tuân để Mạnh thị xuất binh tiêu diệt hoàng thất, như vậy cái danh loạn thần tặc tử sẽ do Mạnh thị gánh chịu. Đến lúc đó, Hoàng Tung giương cao lá cờ chính nghĩa, danh chính ngôn thuận thu luôn Kham Châu. Nếu không làm như vậy, Hoàng Tung muốn lấy Kham Châu chắc chắn sẽ phải chịu ô danh.
Cho dù hoàng thất có cặn bã đến đâu thì cũng là hoàng thất.
Tất cả các chư hầu ở Đông Khánh đều ham muốn Kham Châu, nhưng hoàng thất vẫn còn ở đây nên không ai muốn làm con chim đầu đàn cả.
Nếu Mạnh thị bằng lòng gánh tội danh thiên cổ, Hoàng Tung lại tấn công Kham Châu, không chỉ vô tội, ngược lại còn trở thành người có công.
Khi Hoàng Tung truyền ý này tới Mạnh Trạm, ông ta tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, giận dữ ném sạch đồ vật trong tầm tay.
“Oắt con Hoàng Tung… Tuổi còn trẻ mà dã tâm không nhỏ chút nào…”
Không chịu gánh một chút ô danh, nuốt trọn toàn bộ lợi ích, không sợ bị nghẹn chết à!
Chờ lửa giận lắng đi vài phần, ngón tay Mạnh Trạm mới run run cầm bút lên, hồi âm cho Hoàng Tung trong tâm trạng phức tạp.
Ông ta vừa kiềm chế cơn phẫn nộ vừa nhấc bút, nuốt xuống mùi tanh dâng lên nơi cổ họng.
“Dã tâm lớn cũng là chuyện tốt… Dã tâm lớn mới có thể đấu với Liễu Hi lâu được…”
Nếu Hoàng Tung chỉ là cọng bún thiu, không ngăn cản nổi đội quân tinh nhuệ của Khương Bồng Cơ, lúc đó mới phải nôn ra máu.
Trong lúc Khương Bồng Cơ không biết rõ tình hình, Hoàng Tung và Mạnh Trạm đã đạt được thỏa thuận.
Mạnh Trạm điều động binh lực tấn công Kham Châu, tiêu diệt hoàng thất, Hoàng Tung theo sát ở phía sau “cứu giá”!
Chỉ đáng tiếc, thời điểm Hoàng Tung chạy tới thì hoàng thất đã bị diệt toàn bộ, không chừa lại một người sống nào.
Hoàng Tung chỉ có thể “cố gắng” tiếp nhận cục diện hỗn loạn.
Ngay lúc Khương Bồng Cơ phái trinh sát điều tra binh lực cụ thể ở quận Mạnh thì Hoàng Tung đã âm thầm nuốt Kham Châu từ lâu rồi.
Không chỉ vậy, Hoàng Tung “thế như chẻ tre” chiếm lấy một quận khác ở Thương Châu, đại quân bao vây lấy quận Mạnh.
Một khi quận Mạnh đầu hàng, Hoàng Tung liền chiếm hai quận Thương Châu.