Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
“Vốn dĩ ta còn định cho ngươi ra đi một cách nhẹ nhàng, không ngờ ngươi lại nôn nóng xuống địa ngục như thế.” Khương Bồng Cơ lôi cổ hắn dậy, xách lên một cách nhẹ bẫng, lạnh lùng nói, “Nếu đã như thế thì ta cho ngươi toại nguyện.”
“Chẳng qua... ta thích nhất là vắt kiệt giá trị cuối cùng của người khác. Vì ngươi vẫn còn có chút tác dụng thế nên ta cho phép ngươi sống thêm chốc lát nữa.” Nói xong trong đôi mắt của Khương Bồng Cơ lóe lên thứ ánh sáng tàn nhẫn, xuất hiện nhanh biến mất cũng nhanh.
[Streamer V]: Là một Streamer, tôi cảm thấy không nên chỉ livestream về cuộc sống hàng ngày vô vị mà còn cần phải phổ cập một số kiến thức thường thức cho khán giả nữa, ví dụ như là... làm thế nào để một con vịt chết đã cứng mỏ phải mở miệng. Này các bạn trẻ, đã từng nghe nói đến tra tấn chưa?
Câu này của Khương Bồng Cơ khiến cho một vài khán giả nhát gan cảm thấy rất tò mò, rõ ràng là sợ muốn chết, hai tay bịt kín mắt, nhưng vẫn không nén nổi sự tò mò mà he hé kẽ ngón tay ra lén lút xem tiếp.
Tra tấn - trong từ điển Liên Bang nó không giống với quá trình thẩm vấn bình thường, người trong nghề nhắc từ này cũng phải rùng mình. Đây là nội dung quan trọng mà gần như mỗi một chiến sĩ Liên Bang đều phải nắm chắc, Khương Bồng Cơ là người gánh vác cả một quân đoàn đương nhiên không thể không thành thạo cái ngón nghề này.
[Streamer V]: Đương nhiên, tôi đề nghị mọi người không nên áp dụng cái này vào hiện thực cuộc sống, bởi vì rất có khả năng sẽ có án mạng.
[Streamer V]: Nếu như một ngày đẹp trời nào đó mọi người áp dụng cách này vào trong cuộc sống thật, thì xin đừng có đẩy trách nhiệm lên đầu tôi.
Nói rồi, Khương Bồng Cơ quấn hai mảnh vải tương đối sạch sẽ vào tay mình và coi tên kia thành “đồ dùng dạy học”, đích thân diễn giải cho khán giả biết cái gì gọi là tra tấn chuyên nghiệp.
Từ bên ngoài nhìn vào thì mức độ máu me thua xa cái gọi là cực hình, nhưng mà bản chất của nó lại tàn bạo hơn những hình phạt thô bạo kia, không chỉ có thể phá hủy thể xác mà còn có thể dễ dàng phá hủy tinh thần của người bị tra tấn.
Ngay cả chiến sĩ biến đổi gen vượt qua mọi hình thức huấn luyện cũng không cáng nổi quá trình tra tấn đầy đủ của Liên Bang, chứ đừng nói đền một gã lưu manh tâm trí không kiên định ở thời đại viễn cổ này.
Khương Bồng Cơ chỉ dùng một vài thứ, đối phương đã chịu không nổi, ý thức rơi vào trạng thái đần độn.
Cô lấy đá lửa ra đốt cháy một miếng vải, ánh lửa màu cam hắt lên nửa khuôn mặt của cô: “Ngươi tên là gì?”
“Lâm Thặng Cẩu.”
Khương Bồng Cơ nheo mắt lại: “Ngươi không phải là người ở đây, ngươi đến từ đâu?”
“Quận Mạnh... Thương Châu...” Cái cổ của hắn ngoẹo sang một bên, tay chân thi thoảng lại co giật mấy cái, tròng mắt ngây dại, nhưng khi trả lời Khương Bồng Cơ vẫn rất rõ ràng rành mạch.
“Quận Mạnh ở Thương Châu?”
Khương Bồng Cơ cau mày, lục thông tin về nơi này từ trong ký ức của Liễu Lan Đình.
Đông Khánh được chia ra làm 6 châu 21 quận. Thương Châu là một châu lớn tương đối phồn hoa, vì con đường buôn bán với phương Bắc thông suốt nên có quan hệ tương đối mật thiết với Bắc Cương, cũng thu hút không ít thương nhân đến đây làm ăn.
Còn về phần quận Mạnh, đó chính là quận lớn nhất và có kinh tế phồn vinh nhất ở Thương Châu.
“Trừ ngươi ra thì còn mấy tên đồng bọn nữa, bọn chúng gọi là gì, dáng vẻ đại khái như thế nào? Bây giờ đang ở đâu?
Khương Bồng Cơ hỏi nốt vấn đề cuối cùng. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tên này đã đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Sau khi Lâm Thặng Cẩu trả lời xong, vẻ mặt của Khương Bồng Cơ trở nên lạnh vô cùng, cứ như có thể tụ lại thành vụn băng.
“Trả lời khá lắm, lần này ta cho người ra đi nhẹ nhàng.”
Nhẹ nhàng kết thúc sinh mệnh của đối phương, Khương Bồng Cơ xử lý sạch toàn bộ dấu vết gây án theo thói quen, sau đó đi ra khỏi con hẻm nhỏ với vẻ bình thản.
Ở đầu hẻm, một bóng người mặc áo xanh đứng đợi ở đó, vạt áo bay bay trong gió đêm, dưới ánh trăng lạnh chiếu nghiêng nghiêng vẽ nên một bóng hình xinh đẹp.
Nhìn thấy Phong Cẩn, Khương Bồng Cơ cũng chẳng hề ngạc nhiên, không đợi cậu ta kịp lên tiếng, cô đã bổ cho cậu ta một câu, “Đã yếu thì đừng có bắt chước người khác ra đừng đầu gió tỏ vẻ ngầu.”
Phong Cẩn: “...”
“Cẩn thận hôm sau đau đầu đấy, lúc đó thì đừng có đổ lỗi cho ta.”
Phong Cẩn hít một hơi thật sâu để bản thân khỏi phải tức chết.
Những nơi như con hẻm sâu này rất dễ xảy ra chuyện chứ đừng nói nơi này là ngõ Leng Keng, nơi tụ tập của gần nửa lũ côn đồ và du hiệp rảnh rỗi của quận Hà Gian. Cái đám đó xưa nay làm gì cũng thích theo ý mình, không màng đến hậu quả.
Nếu như Khương Bồng Cơ chọc đến bọn họ, đối phương sẽ không nể tình nương tay đâu.
Có điều, nghĩ đến giá trị vũ lực của cô nàng, nỗi lo lắng của cậu ta thoắt cái đã biến mất tăm. Cô nàng không chủ động tìm người gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Khương Bồng Cơ đánh giá Phong Cẩn một lượt từ trên xuống dưới: “Tại sao Hoài Du lại ra đây? Trong phòng ấm áp chắc chắn là tốt hơn gió lạnh ở ngoài này.
“Ta ra ngoài hóng gió, không ngờ lại gặp được hai vị nương tử hầu hạ Lan Đình lúc trước. Ta cảm thấy lạ nên hỏi vài câu... Không ngờ Lan Đình lại to gan như thế, những nơi thế này mà cũng chạy lung tung được? Nếu như xảy ra chuyện...”
Phong Cẩn ngập ngừng, gương mặt xưa nay luôn ôn hòa lại hiện lên vẻ nghiêm trọng và căng thẳng.
Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Xảy ra chuyện? Người khác đừng rơi vào tay ta đã là may lắm rồi...”
Phong Cẩn cau mày bước lại gần, vẻ mặt cậu ta bỗng sa sầm xuống: “Vừa rồi Lan Đình làm gì thế?”
“Nếu như Hoài Du có gan thì vào trong đó ngó một chút.”
Phong Cẩn do dự trong thoáng chốc rồi bật cây đốt lửa trong tay lên, đi vào trong con hẻm, một lúc sau mới thấy cậu ta lảo đảo đi ra ngoài.
“Là Lan Đình làm?”
“Hắn ta đáng chết! Nếu như hắn ta không chết thì còn không biết bao nhiêu người bị hắn ta ép chết đâu.” Khương Bồng Cơ dửng dưng nói, “Hoài Du, đi với ta đến một nơi. Đến nơi đó rồi, Hoài Du sẽ biết cái kẻ nằm trong đó đáng chết đến mức nào... Hoặc là cũng có thể không cần đi, cứ đến quan phủ mà tố cáo ta?”
Phong Cẩn mím chặt môi, tuy nói là bây giờ sĩ tộc môn phiện nắm quyền triều chính, chi phối toàn bộ Đông Khánh nhưng mà nó không có nghĩa là con cháu nhà sĩ tộc giết người thì vô tội.
Nếu như coi mạng người như cỏ rác, thì có khác gì với thứ sâu mọt mà dân chúng căm hận thóa mạ đâu?
Nhưng mà, cậu không nói ra những lời đó. Bởi vì khá thưởng thức Khương Bồng Cơ thế nên lập trường của cậu nghiêng về phía cô. Nếu như đối phương có được chứng cứ xác đáng, cậu có thể bỏ qua chuyện này.
“Đi đâu?” Phong Cẩn hỏi, “Nếu như không đưa được chứng cứ đủ sức thuyết phục thì ta sẽ không bao che cho cậu đâu.”
Tiếng guốc gỗ đạp trên nền đất vang lên bên tai nghe đặc biệt rõ ràng, cứ như con ngõ nhỏ này tách biệt với thế giới xa hoa bên ngoài.
“Đi đến phủ của Tây Tịch của ta, Ngụy Uyên - Ngụy Công Tào.”