Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1059
Chương 1059: Quân đoàn thú ăn sắt trong truyền thuyết (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạnh Trạm hiểu rõ, Khương Bồng Cơ có thể phá ải Hàn Sưởng trong thời gian ngắn chứng tỏ chiến lực phe cô không tầm thường.
Nếu muốn thắng, cần phải xuất kỳ chiêu.
Ông ta viết một phong thư, thêm vào tín vật của tộc trưởng, chuẩn bị mời tộc Cao Việt ra tay.
Tộc Cao Việt là dị tộc điều khiển muông thú có quan hệ khá thân thiết với tổ tiên của Mạnh Trạm, hầu hết người trong tộc đều biết khống chế hung thú.
“Ta đồng ý, nhưng không thể đưa hết thứ họ muốn ngay được. Giờ chỉ có thể đưa một trăm nghìn xâu tiền và một nghìn trâu dê làm tiền đặt cọc, chờ giặc Liễu rút3lui, ta sẽ bổ sung chỗ còn lại sau.” Mạnh Trạm không vui không giận, tựa như chẳng hề quan tâm đến điều kiện của đối phương.
Trên thực tế, Mạnh Trạm chỉ tính đưa “tiền đặt cọc” để lừa tộc Cao Việt bán mạng, chỗ còn lại thì...
Ha ha, cái này phải xem tộc Cao Việt có còn mạng để lấy nốt không đã!
Tộc trưởng tộc Cao Việt không hề nghi ngờ. Thấy một phần mười tiền cọc, ông ta liền yên tâm.
“Hừ. Đám oắt con Mạnh thị ngày càng bủn xỉn. Năm nào cũng dùng hơn một trăm nghìn xâu tiền để đuổi chúng ta, có khác gì đuổi ăn mày đâu?” Tộc trưởng tộc Cao Việt đắc ý cười. Sau2khi trở lại phạm vi của bộ tộc, ông ta nói nhỏ với tâm phúc: “Bây giờ gặp đại nạn rồi, chẳng phải chỉ còn nước ngoan ngoãn mà phun tiền ra sao. Biết vậy sao không làm sớm đi? Nếu tên nhãi Mạnh Trạm không keo kiệt như vậy, có khi lần này ta cũng chẳng cần quân phí của hắn.”
Nhờ có giao tình với tổ tiên Mạnh thị nên tộc Cao Việt được các thế hệ Mạnh thị chiếu cố, cũng nhận được vô số lợi ích.
Khi Mạnh Trạm mời bọn họ phái binh ngăn cản đại quân của Khương Bồng Cơ, họ không có lý do gì để từ chối.
Thế nhưng tộc Cao Việt đã được Mạnh thị2cung phụng quá tốt. Họ đòi hỏi rất nhiều mà không biết điểm dừng.
Họ chỉ đồng ý thỉnh cầu của Mạnh Trạm nếu có một triệu xâu tiền và mười nghìn trâu dê làm thù lao.
Mạnh Trạm biết chuyện chỉ cười lạnh đồng ý.
Ban đầu, tình hữu nghị giữa Mạnh thị và tộc Cao Việt rất trong sáng, Mạnh thị chỉ cần chuẩn bị cho họ một chỗ dừng chân là được.
Theo thời gian, thế lực dòm ngó Thương Châu ngày một nhiều. Nơi đây lại nuôi rất nhiều ngựa chiến, có ai thấy mà không thèm chứ?
Muốn bảo vệ chậu châu báu “Thương Châu”, Mạnh thị phải có quân át chủ bài của mình, tộc Cao Việt trở thành lựa9chọn tốt nhất.
Từ đó trở đi, cho dù tộc Cao Việt giống như rệp hút máu bám trên người Mạnh thị. Mạnh thị cũng không thể làm gì được bọn họ.
Giờ lại muốn dùng chiêu cũ à...
Trên thực tế, Mạnh Trạm chỉ tính đưa “tiền đặt cọc” để lừa tộc Cao Việt bán mạng, chỗ còn lại thì...
Ha ha, cái này phải xem tộc Cao Việt có còn mạng để lấy nốt không đã!
Tộc trưởng tộc Cao Việt không hề nghi ngờ. Thấy một phần mười tiền cọc, ông ta liền yên tâm.
“Hừ. Đám oắt con Mạnh thị ngày càng bủn xỉn. Năm nào cũng dùng hơn một trăm nghìn xâu tiền để đuổi chúng ta, có khác gì đuổi ăn mày4đâu?” Tộc trưởng tộc Cao Việt đắc ý cười. Sau khi trở lại phạm vi của bộ tộc, ông ta nói nhỏ với tâm phúc: “Bây giờ gặp đại nạn rồi, chẳng phải chỉ còn nước ngoan ngoãn mà phun tiền ra sao. Biết vậy sao không làm sớm đi? Nếu tên nhãi Mạnh Trạm không keo kiệt như vậy, có khi lần này ta cũng chẳng cần quân phí của hắn.”
Đã nhận tiền rồi thì phải thay người ta diệt trừ tai họa.
Sau khi cầm “quân phí đặt cọc” của Mạnh Trạm, tộc Cao Việt điều động năm nghìn người cường tráng và quân đoàn bách thú đi thẳng tới tiền tuyến.
Đừng thấy tộc Cao Việt chỉ cử đi có năm nghìn người mà coi thường, đến lúc đánh nhau thực sự, hai mươi, ba mươi nghìn tên địch cũng không đủ cho bọn họ giết.
Tộc Cao Việt sống khá khép kín, vì thế dù biết tên Khương Bồng Cơ, họ cũng không để cô vào mắt.
“Chẳng qua chỉ là một con nhóc mà thôi... Ngay cả phụ nữ cũng không thắng nổi, Mạnh Trạm đúng là bất lực. Nếu bắt sống được Liễu Hi, phải trao đổi với tên nhãi Mạnh Trạm thật cẩn thận. Trợ cấp hàng năm không thể chỉ có một trăm năm mươi nghìn xâu, kiểu gì cũng phải năm trăm nghìn xâu mới được.”
Tuy tộc Cao Việt đã rất giàu nhưng cũng chẳng ai chê tiền mình nhiều cả.
Trước kia Mạnh thị đối xử với bọn họ không tệ, số tiền đưa tới hàng năm nhiều thì ba trăm nghìn xâu, ít thì hai trăm nghìn xâu.
Nhưng từ khi Mạnh Trạm keo kiệt lên làm gia chủ, tiền mỗi năm cứ ít dần đi.
Đường thủy của Thương Châu phát triển, thương nhân từ Nam chí Bắc đều tới đây, thương nghiệp rất phát triển.
Mạnh thị chiếm lấy Thương Châu, kiếm được không biết bao nhiêu tiền. Năm trăm nghìn xâu còn không đủ để nhét kẽ răng bọn họ ấy chứ.
Giờ bị đánh tới tận cửa mới nhớ đến tộc Cao Việt sao?
Hừ hừ.
Nếu không nhân cơ hội này cảnh cáo một chút, sợ là Mạnh thị không biết tổ tiên của mình nhờ vào ai mà phát đạt!
Vì trinh sát được phái đi vẫn chưa truyền tin về nên Khương Bồng Cơ không hề hay biết chuyện này.
“Chủ công, qua cửa ải này là đến Lạc Phượng Ổ rồi.”
Khương Bồng Cơ nhìn vào góc quay trong kênh livestream, nắm sơ qua địa hình của Lạc Phượng Ổ.
“Lạc Phượng Ổ? Nơi này có gì đặc biệt vậy?”
Mạnh Hồn giải thích: “Lạc Phượng Ổ nằm ở quận Thiên Nham phía Bắc Thương Châu, có rừng cây rậm rạp, núi thấp, sườn núi thoải, thường có dã thú lui tới. Quan trọng nhất là phần lớn người dân của quận Thiên Nham đều có quan hệ với tộc Cao Việt, Lạc Phượng Ổ thuộc phạm vi gia tộc của bọn họ...”
Nếu muốn đánh quận Mạnh Thương Châu thì không thể không vòng qua quận Thiên Nham, càng không tránh được tộc Cao Việt.
Khương Bồng Cơ thờ ơ nói: “Phạm vi của tộc Cao Việt thì đã sao? Nếu họ không biết thức thời đầu hàng, vậy cứ thế mà đánh.”
Mạnh Hồn nghẹn lời.
Một câu không hợp là đánh, đúng là phong cách của chủ công.
Mạnh Hồn khuyên không được, Vệ Từ cũng không thể mặc kệ. Anh nói: “Chủ công luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, nay lại dẫn theo đại quân, vậy hãy dùng lễ trước rồi mới dụng binh sau. Kết quả tốt nhất là tộc Cao Việt chịu bỏ gian tà theo chính nghĩa, còn nếu họ không chịu thì khi đó phát binh cũng chưa muộn.”
Vừa đến nơi đã đánh người ta một trận, danh tiếng truyền đi sẽ không hay cho lắm.
Khương Bồng Cơ nhếch môi.
Cô đến để đánh lén Thương Châu, thế mà trước khi đánh còn phải ân cần thăm hỏi.
Đúng là không thể hiểu nổi nghệ thuật chiến tranh thời cổ đại.
Đang lúc nói chuyện, bỗng có tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến. Trinh sát quân ta đưa về một người đàn ông thô kệch, ăn mặc kỳ lạ.
Lúc này, tuy không khí đã hơi ấm lên nhưng người bình thường vẫn ăn mặc kín mít. Người đàn ông đến từ dị tộc này lại vô cùng khác biệt. Hắn mặc áo lót bằng da thú, bên hông quấn một tấm da hổ, đầu đội vòng có đính lông vũ sặc sỡ, trên người xăm đầy hình thú dữ tợn.
Mắt hắn như mắt ưng, cái mũi to hơi khoằm xuống, đôi môi dày màu nâu chiếm non nửa cái cằm.
Hắn lia mắt nhìn quanh một vòng rồi ôm quyền hành lễ, ồm ồm nói: “Ta là sứ giả của tộc Cao Việt, hiện muốn gặp chủ công của các ngươi.”
Hắn nói nhã ngôn chưa thật sõi, lại dùng tiếng địa phương nên khá khó nghe.
“Sứ giả của tộc Cao Việt?” Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Tới đây có chuyện gì?”
Cô nói xong, thầm liếc nhìn Mạnh Hồn.
Mạnh Hồn tán thành việc tiên lễ hậu binh, ra là đã sớm biết hành tung của đại quân bị lộ?
Người đàn ông kia bất mãn nhìn Khương Bồng Cơ.
“Đây là phép đãi khách của các ngươi sao?” Hắn nói: “Ta phụng mệnh tộc trưởng đi sứ, nhưng lại bị đối xử thế này?”
Tộc Cao Việt có địa vị rất cao ở Thương Châu, nhiều người Hán nhìn thấy họ cũng phải tránh xa hoặc khom lưng hành lễ. Trừ quan lại quyền quý, họ không sợ bất cứ kẻ nào. Sau một thời gian dài như vậy, tộc Cao Việt trở nên kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu muốn thắng, cần phải xuất kỳ chiêu.
Ông ta viết một phong thư, thêm vào tín vật của tộc trưởng, chuẩn bị mời tộc Cao Việt ra tay.
Tộc Cao Việt là dị tộc điều khiển muông thú có quan hệ khá thân thiết với tổ tiên của Mạnh Trạm, hầu hết người trong tộc đều biết khống chế hung thú.
“Ta đồng ý, nhưng không thể đưa hết thứ họ muốn ngay được. Giờ chỉ có thể đưa một trăm nghìn xâu tiền và một nghìn trâu dê làm tiền đặt cọc, chờ giặc Liễu rút3lui, ta sẽ bổ sung chỗ còn lại sau.” Mạnh Trạm không vui không giận, tựa như chẳng hề quan tâm đến điều kiện của đối phương.
Trên thực tế, Mạnh Trạm chỉ tính đưa “tiền đặt cọc” để lừa tộc Cao Việt bán mạng, chỗ còn lại thì...
Ha ha, cái này phải xem tộc Cao Việt có còn mạng để lấy nốt không đã!
Tộc trưởng tộc Cao Việt không hề nghi ngờ. Thấy một phần mười tiền cọc, ông ta liền yên tâm.
“Hừ. Đám oắt con Mạnh thị ngày càng bủn xỉn. Năm nào cũng dùng hơn một trăm nghìn xâu tiền để đuổi chúng ta, có khác gì đuổi ăn mày đâu?” Tộc trưởng tộc Cao Việt đắc ý cười. Sau2khi trở lại phạm vi của bộ tộc, ông ta nói nhỏ với tâm phúc: “Bây giờ gặp đại nạn rồi, chẳng phải chỉ còn nước ngoan ngoãn mà phun tiền ra sao. Biết vậy sao không làm sớm đi? Nếu tên nhãi Mạnh Trạm không keo kiệt như vậy, có khi lần này ta cũng chẳng cần quân phí của hắn.”
Nhờ có giao tình với tổ tiên Mạnh thị nên tộc Cao Việt được các thế hệ Mạnh thị chiếu cố, cũng nhận được vô số lợi ích.
Khi Mạnh Trạm mời bọn họ phái binh ngăn cản đại quân của Khương Bồng Cơ, họ không có lý do gì để từ chối.
Thế nhưng tộc Cao Việt đã được Mạnh thị2cung phụng quá tốt. Họ đòi hỏi rất nhiều mà không biết điểm dừng.
Họ chỉ đồng ý thỉnh cầu của Mạnh Trạm nếu có một triệu xâu tiền và mười nghìn trâu dê làm thù lao.
Mạnh Trạm biết chuyện chỉ cười lạnh đồng ý.
Ban đầu, tình hữu nghị giữa Mạnh thị và tộc Cao Việt rất trong sáng, Mạnh thị chỉ cần chuẩn bị cho họ một chỗ dừng chân là được.
Theo thời gian, thế lực dòm ngó Thương Châu ngày một nhiều. Nơi đây lại nuôi rất nhiều ngựa chiến, có ai thấy mà không thèm chứ?
Muốn bảo vệ chậu châu báu “Thương Châu”, Mạnh thị phải có quân át chủ bài của mình, tộc Cao Việt trở thành lựa9chọn tốt nhất.
Từ đó trở đi, cho dù tộc Cao Việt giống như rệp hút máu bám trên người Mạnh thị. Mạnh thị cũng không thể làm gì được bọn họ.
Giờ lại muốn dùng chiêu cũ à...
Trên thực tế, Mạnh Trạm chỉ tính đưa “tiền đặt cọc” để lừa tộc Cao Việt bán mạng, chỗ còn lại thì...
Ha ha, cái này phải xem tộc Cao Việt có còn mạng để lấy nốt không đã!
Tộc trưởng tộc Cao Việt không hề nghi ngờ. Thấy một phần mười tiền cọc, ông ta liền yên tâm.
“Hừ. Đám oắt con Mạnh thị ngày càng bủn xỉn. Năm nào cũng dùng hơn một trăm nghìn xâu tiền để đuổi chúng ta, có khác gì đuổi ăn mày4đâu?” Tộc trưởng tộc Cao Việt đắc ý cười. Sau khi trở lại phạm vi của bộ tộc, ông ta nói nhỏ với tâm phúc: “Bây giờ gặp đại nạn rồi, chẳng phải chỉ còn nước ngoan ngoãn mà phun tiền ra sao. Biết vậy sao không làm sớm đi? Nếu tên nhãi Mạnh Trạm không keo kiệt như vậy, có khi lần này ta cũng chẳng cần quân phí của hắn.”
Đã nhận tiền rồi thì phải thay người ta diệt trừ tai họa.
Sau khi cầm “quân phí đặt cọc” của Mạnh Trạm, tộc Cao Việt điều động năm nghìn người cường tráng và quân đoàn bách thú đi thẳng tới tiền tuyến.
Đừng thấy tộc Cao Việt chỉ cử đi có năm nghìn người mà coi thường, đến lúc đánh nhau thực sự, hai mươi, ba mươi nghìn tên địch cũng không đủ cho bọn họ giết.
Tộc Cao Việt sống khá khép kín, vì thế dù biết tên Khương Bồng Cơ, họ cũng không để cô vào mắt.
“Chẳng qua chỉ là một con nhóc mà thôi... Ngay cả phụ nữ cũng không thắng nổi, Mạnh Trạm đúng là bất lực. Nếu bắt sống được Liễu Hi, phải trao đổi với tên nhãi Mạnh Trạm thật cẩn thận. Trợ cấp hàng năm không thể chỉ có một trăm năm mươi nghìn xâu, kiểu gì cũng phải năm trăm nghìn xâu mới được.”
Tuy tộc Cao Việt đã rất giàu nhưng cũng chẳng ai chê tiền mình nhiều cả.
Trước kia Mạnh thị đối xử với bọn họ không tệ, số tiền đưa tới hàng năm nhiều thì ba trăm nghìn xâu, ít thì hai trăm nghìn xâu.
Nhưng từ khi Mạnh Trạm keo kiệt lên làm gia chủ, tiền mỗi năm cứ ít dần đi.
Đường thủy của Thương Châu phát triển, thương nhân từ Nam chí Bắc đều tới đây, thương nghiệp rất phát triển.
Mạnh thị chiếm lấy Thương Châu, kiếm được không biết bao nhiêu tiền. Năm trăm nghìn xâu còn không đủ để nhét kẽ răng bọn họ ấy chứ.
Giờ bị đánh tới tận cửa mới nhớ đến tộc Cao Việt sao?
Hừ hừ.
Nếu không nhân cơ hội này cảnh cáo một chút, sợ là Mạnh thị không biết tổ tiên của mình nhờ vào ai mà phát đạt!
Vì trinh sát được phái đi vẫn chưa truyền tin về nên Khương Bồng Cơ không hề hay biết chuyện này.
“Chủ công, qua cửa ải này là đến Lạc Phượng Ổ rồi.”
Khương Bồng Cơ nhìn vào góc quay trong kênh livestream, nắm sơ qua địa hình của Lạc Phượng Ổ.
“Lạc Phượng Ổ? Nơi này có gì đặc biệt vậy?”
Mạnh Hồn giải thích: “Lạc Phượng Ổ nằm ở quận Thiên Nham phía Bắc Thương Châu, có rừng cây rậm rạp, núi thấp, sườn núi thoải, thường có dã thú lui tới. Quan trọng nhất là phần lớn người dân của quận Thiên Nham đều có quan hệ với tộc Cao Việt, Lạc Phượng Ổ thuộc phạm vi gia tộc của bọn họ...”
Nếu muốn đánh quận Mạnh Thương Châu thì không thể không vòng qua quận Thiên Nham, càng không tránh được tộc Cao Việt.
Khương Bồng Cơ thờ ơ nói: “Phạm vi của tộc Cao Việt thì đã sao? Nếu họ không biết thức thời đầu hàng, vậy cứ thế mà đánh.”
Mạnh Hồn nghẹn lời.
Một câu không hợp là đánh, đúng là phong cách của chủ công.
Mạnh Hồn khuyên không được, Vệ Từ cũng không thể mặc kệ. Anh nói: “Chủ công luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, nay lại dẫn theo đại quân, vậy hãy dùng lễ trước rồi mới dụng binh sau. Kết quả tốt nhất là tộc Cao Việt chịu bỏ gian tà theo chính nghĩa, còn nếu họ không chịu thì khi đó phát binh cũng chưa muộn.”
Vừa đến nơi đã đánh người ta một trận, danh tiếng truyền đi sẽ không hay cho lắm.
Khương Bồng Cơ nhếch môi.
Cô đến để đánh lén Thương Châu, thế mà trước khi đánh còn phải ân cần thăm hỏi.
Đúng là không thể hiểu nổi nghệ thuật chiến tranh thời cổ đại.
Đang lúc nói chuyện, bỗng có tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến. Trinh sát quân ta đưa về một người đàn ông thô kệch, ăn mặc kỳ lạ.
Lúc này, tuy không khí đã hơi ấm lên nhưng người bình thường vẫn ăn mặc kín mít. Người đàn ông đến từ dị tộc này lại vô cùng khác biệt. Hắn mặc áo lót bằng da thú, bên hông quấn một tấm da hổ, đầu đội vòng có đính lông vũ sặc sỡ, trên người xăm đầy hình thú dữ tợn.
Mắt hắn như mắt ưng, cái mũi to hơi khoằm xuống, đôi môi dày màu nâu chiếm non nửa cái cằm.
Hắn lia mắt nhìn quanh một vòng rồi ôm quyền hành lễ, ồm ồm nói: “Ta là sứ giả của tộc Cao Việt, hiện muốn gặp chủ công của các ngươi.”
Hắn nói nhã ngôn chưa thật sõi, lại dùng tiếng địa phương nên khá khó nghe.
“Sứ giả của tộc Cao Việt?” Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Tới đây có chuyện gì?”
Cô nói xong, thầm liếc nhìn Mạnh Hồn.
Mạnh Hồn tán thành việc tiên lễ hậu binh, ra là đã sớm biết hành tung của đại quân bị lộ?
Người đàn ông kia bất mãn nhìn Khương Bồng Cơ.
“Đây là phép đãi khách của các ngươi sao?” Hắn nói: “Ta phụng mệnh tộc trưởng đi sứ, nhưng lại bị đối xử thế này?”
Tộc Cao Việt có địa vị rất cao ở Thương Châu, nhiều người Hán nhìn thấy họ cũng phải tránh xa hoặc khom lưng hành lễ. Trừ quan lại quyền quý, họ không sợ bất cứ kẻ nào. Sau một thời gian dài như vậy, tộc Cao Việt trở nên kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người khác.