Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1039
Chương 1039: Dụ rắn ra khỏi hang (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thế nhưng ngay cả khi Khương Bồng Cơ chấp nhận giảng hòa, Nguyên Tín cũng không tiếp nhận ý tốt của cô.
Ông ta là người rất cố chấp, sẽ không dễ dàng thay đổi nhận thức đã có.
Ấn tượng của Nguyên Tín với Khương Bồng Cơ vốn không tốt. Cho dù cô rộng lượng thế nào, ông ta cũng sẽ không biết ơn, trái lại còn cảm thấy tính tình Khương Bồng Cơ mềm yếu, dễ bắt nạt. Đúng là người hiền lành thì bị bắt nạt, ngựa hiền lành thì bị người cưỡi lên.
Khương Bồng Cơ nể mặt Hoàng Tung, không so đo với Nguyên Tín, Nguyên Tín lại không tiếp thu ý tốt của cô.
“Ha ha, ai chẳng biết những lý lẽ này chứ? Tuy3mạt tướng tuổi đã cao nhưng tai không điếc. Mạt tướng đều nhớ kĩ lời nói của mấy vị mưu sĩ.” Nguyên Tín ngạo mạn nói: “Ải Hàn Sưởng tuy hiểm trở, dễ thủ khó công nhưng cũng không phải là vững như thành đồng. Đánh đổ nó phải nhờ vào sự dốc sức của các tướng sĩ, chứ không phải cứ ở trong trướng khua môi múa mép là ải Hàn Sưởng sẽ đổi chủ.”
Tuy Khương Bồng Cơ tác chiến trên sân khách nhưng vì muốn bày tỏ sự kính trọng, Hoàng Tung đã để bên cô giữ vai trò chủ đạo trong hội nghị quân sự.
Mấy mưu sĩ vừa lên tiếng đều là người của Khương Bồng Cơ.
Nguyên Tín nói như vậy không khác gì đánh vào2mặt bọn họ.
Sắc mặt Hoàng Tung tối sầm lại.
Anh ta biết người chú họ này tính tình lỗ mãng nhưng không ngờ đối phương lại không phân biệt được đâu là chỗ có thể nổi điên.
Thật ra cũng là do Nguyên Tín không nhịn được.
Quận Hợp Đức là lãnh địa của Hoàng Tung. Ở sân nhà của mình lại để kẻ khác hoa tay múa chân, huênh hoang đắc ý. Ông ta đã cố nhịn lắm rồi.
Khương Bồng Cơ cười nhạt, lạnh lùng nhìn Nguyên Tín.
Bị cô nhìn như vậy, Nguyên Tín bỗng thấy lạnh sống lưng. Một luồng khí lạnh dị thường chạy dọc từ bàn chân tới đại não, khiến ông ta tỉnh táo lại không ít.
Vốn tưởng rằng Khương Bồng Cơ sẽ tức giận,2không ngờ cô lại quay sang hỏi Hoàng Tung: “Bá Cao có thể giới thiệu vị dũng sĩ này cho ta không?”
Trong Lòng Hoàng Tung lộp bộp nhưng cũng không dám nói đỡ cho Nguyên Tín.
Trước tình huống này, anh ta hoảng hốt nghĩ đến bản thân mình mấy năm về trước. Trong lòng anh ta vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma bạo lực của Khương Bồng Cơ.
“Ông ấy là Nguyên Tín – chú họ của Tung, là người trượng nghĩa, ngay thẳng nhưng có chút lỗ mãng, còn cần rèn luyện thêm.”
Khương Bồng Cơ cười trêu: “Tính cách thế này tuy không tệ nhưng rất dễ đắc tội với người khác. Chắc mấy năm nay Bá Cao sống cũng không dễ dàng gì.”
Trong Lòng Hoàng Tung lộp9bộp nhưng cũng không dám nói đỡ cho Nguyên Tín.
Trước tình huống này, anh ta hoảng hốt nghĩ đến bản thân mình mấy năm về trước. Trong lòng anh ta vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma bạo lực của Khương Bồng Cơ.
“Ông ấy là Nguyên Tín – chú họ của Tung, là người trượng nghĩa, ngay thẳng nhưng có chút lỗ mãng, còn cần rèn luyện thêm.”
Khương Bồng Cơ cười trêu: “Tính cách thế này tuy không tệ nhưng rất dễ đắc tội với người khác. Chắc mấy năm nay Bá Cao sống cũng không dễ dàng gì.”
Trong mắt cô, chủ công giống như hiệu trưởng nhà trẻ còn thuộc hạ thì như những đứa bé không nghe lời. Nguyên Tín là người tính cách nóng nảy nhất.
“Đúng4là không dễ dàng gì.” Hoàng Tung cười khổ, tự giễu: “Chỉ mong ông ấy chưa đắc tội chết với Lan Đình.”
Nghe giọng điệu quen thuộc như vậy, mọi người đều biết giao tình giữa họ rất tốt.
Nguyên Tín xúc phạm người ta như vậy, họ còn có thể trò chuyện vui vẻ, quan hệ sao có thể không tốt được?
Khương Bồng Cơ bật cười, ném cho Hoàng Tung một ánh mắt “quyến rũ”.
“Tội chết thì không đến nỗi.” Khương Bồng Cơ nói: “Lúc trước triều đình trọng văn khinh võ, dáng vẻ của các chàng trai thuộc gia tộc tập võ mà có khác gì mấy mỹ kiều nương yểu điệu đâu? Nếu binh tướng biên quan đều giống giáo úy Nguyên Tín, bọn ô hợp Bắc Cương dám nhòm ngó biên cương chắc?”
Theo cô, nếu ví quan văn với đại não và đầu gối của quốc gia thì võ tướng chính là xương sống, thiếu ai cũng không được.
Cô mất mấy năm mới huấn luyện được đội quân dũng mãnh. Tuy nhiên, tướng lĩnh khiến cô hài lòng lại chỉ có vài người.
Tính cách Nguyên Tín quá nóng nảy. Nếu ông ta không đắc tội cô, Khương Bồng Cơ vẫn rất tán thưởng ông ta.
Đương nhiên…
Chuyện ngày hôm nay, cô sẽ tìm cách đáp trả.
Hoàng Tung thầm thở phào, thuận theo lời nói của Khương Bồng Cơ mà chuyển sang đề tài khác.
Nguyên Tín như vừa đấm vào bông, cảm thấy vô vị. Sau khi hội nghị tiếp tục, ông ta yên lặng hơn hẳn.
Không bị Nguyên Tín ngắt lời, mọi người dần dần hiểu rõ kế hoạch tác chiến.
Thế nhưng lời nói của Nguyên Tín vẫn khiến đám người Phong Cẩn chú ý. Phần sau của hội nghị bỗng trầm lặng đi không ít.
Ải Hàn Sưởng có địa thế hiểm ác, một người chống giữ cửa ải, vạn người cũng chẳng phá nổi. Vì vậy khẳng định không thể mạnh mẽ tấn công.
Kẻ địch Mạnh thị vẫn đang như hổ rình mồi, Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung không thể hao tổn quá nhiều binh lực ở ải Hàn Sưởng.
Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người quyết định dụ rắn ra khỏi hang!
Không thể mạnh mẽ tấn công, vậy chỉ còn cách khiến tướng trấn thủ tự mình dẫn binh xuất ải, sau đó nhân lúc phòng ngự ải Hàn Sưởng trống không thì đánh lén.
Nghe xong kế hoạch tác chiến, Mạnh Hồn bỗng thấy hơi quen quen.
“Năm ấy… Không lẽ chủ công đối phó với Phù Tướng quân bằng chiêu này?”
Mạnh Hồn nhớ rõ chủ công dùng kế lừa Phù Vọng dẫn binh ra khỏi ải, sau đó nhân cơ hội phá ải Gia Môn – nơi Phù Vọng trấn thủ.
Phong Chân híp mắt cười: “Mưu kế mới lạ hay cũ kỹ không quan trọng, chỉ cần nó có tác dụng là được.”
Mạnh Hồn thầm nhíu mày: “Tướng trấn thủ ải Hàn Sưởng vừa nhát gan vừa bảo thủ. Bọn họ thà bảo vệ cửa ải chứ sẽ không dễ dàng xuất binh.”
Nếu cố tình kéo dài thời gian, người thua thiệt lại là Khương Bồng Cơ.
Dù sao cũng là tác chiến thời gian dài trên sân khách, việc vận chuyển lương thực chịu áp lực rất lớn, không chịu được sự giằng co lâu dài.
Một khi liên minh giữa Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ xảy ra vấn đề, Mạnh thị Thương Châu sẽ dễ dàng tìm được cơ hội đánh bại bọn họ.
“Chính vì vậy nên mới cần dụ rắn ra khỏi hang.” Phong Chân nói: “Đánh xong trận này là đến Tết rồi, nên ăn gì nhỉ?”
Mạnh Hồn: “...”
Phong lãng tử bị Dương Tư nhập sao?
Đánh trận mới là việc quan trọng, sao lại nghĩ đến việc nên ăn gì vào lúc này chứ.
Qua trận đánh này, Mạnh Hồn mới hiểu được thâm ý trong câu nói của Phong Chân.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung ngày ngày bày trận khiêu chiến. Đúng như lo lắng trước kia của bọn họ, tướng giữ ải Hàn Sưởng một mực làm con rùa đen rụt cổ.
Họ cũng không tức giận, trái lại dùng trâu mập, dê béo, rượu ngon khao thưởng ba quân. Mỗi tối lại đốt lửa trại, vừa múa vừa hát, binh lính uống đến say mèm. Động tĩnh náo nhiệt như vậy đương nhiên không thể giấu được con mắt của thám báo ải Hàn Sưởng. Trên tường thành, các tướng sĩ đều há hốc mồm.
“Không được nóng vội. Đây rõ ràng là kế dụ địch của bọn chúng, tuyệt đối không thể mắc mưu.”
Tướng giữ ải Hàn Sưởng chưa nhận được chỉ thị của Mạnh Trạm. Tuy nhiên, hắn đành nói như vậy để trấn an tướng sĩ dưới quyền.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông ta là người rất cố chấp, sẽ không dễ dàng thay đổi nhận thức đã có.
Ấn tượng của Nguyên Tín với Khương Bồng Cơ vốn không tốt. Cho dù cô rộng lượng thế nào, ông ta cũng sẽ không biết ơn, trái lại còn cảm thấy tính tình Khương Bồng Cơ mềm yếu, dễ bắt nạt. Đúng là người hiền lành thì bị bắt nạt, ngựa hiền lành thì bị người cưỡi lên.
Khương Bồng Cơ nể mặt Hoàng Tung, không so đo với Nguyên Tín, Nguyên Tín lại không tiếp thu ý tốt của cô.
“Ha ha, ai chẳng biết những lý lẽ này chứ? Tuy3mạt tướng tuổi đã cao nhưng tai không điếc. Mạt tướng đều nhớ kĩ lời nói của mấy vị mưu sĩ.” Nguyên Tín ngạo mạn nói: “Ải Hàn Sưởng tuy hiểm trở, dễ thủ khó công nhưng cũng không phải là vững như thành đồng. Đánh đổ nó phải nhờ vào sự dốc sức của các tướng sĩ, chứ không phải cứ ở trong trướng khua môi múa mép là ải Hàn Sưởng sẽ đổi chủ.”
Tuy Khương Bồng Cơ tác chiến trên sân khách nhưng vì muốn bày tỏ sự kính trọng, Hoàng Tung đã để bên cô giữ vai trò chủ đạo trong hội nghị quân sự.
Mấy mưu sĩ vừa lên tiếng đều là người của Khương Bồng Cơ.
Nguyên Tín nói như vậy không khác gì đánh vào2mặt bọn họ.
Sắc mặt Hoàng Tung tối sầm lại.
Anh ta biết người chú họ này tính tình lỗ mãng nhưng không ngờ đối phương lại không phân biệt được đâu là chỗ có thể nổi điên.
Thật ra cũng là do Nguyên Tín không nhịn được.
Quận Hợp Đức là lãnh địa của Hoàng Tung. Ở sân nhà của mình lại để kẻ khác hoa tay múa chân, huênh hoang đắc ý. Ông ta đã cố nhịn lắm rồi.
Khương Bồng Cơ cười nhạt, lạnh lùng nhìn Nguyên Tín.
Bị cô nhìn như vậy, Nguyên Tín bỗng thấy lạnh sống lưng. Một luồng khí lạnh dị thường chạy dọc từ bàn chân tới đại não, khiến ông ta tỉnh táo lại không ít.
Vốn tưởng rằng Khương Bồng Cơ sẽ tức giận,2không ngờ cô lại quay sang hỏi Hoàng Tung: “Bá Cao có thể giới thiệu vị dũng sĩ này cho ta không?”
Trong Lòng Hoàng Tung lộp bộp nhưng cũng không dám nói đỡ cho Nguyên Tín.
Trước tình huống này, anh ta hoảng hốt nghĩ đến bản thân mình mấy năm về trước. Trong lòng anh ta vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma bạo lực của Khương Bồng Cơ.
“Ông ấy là Nguyên Tín – chú họ của Tung, là người trượng nghĩa, ngay thẳng nhưng có chút lỗ mãng, còn cần rèn luyện thêm.”
Khương Bồng Cơ cười trêu: “Tính cách thế này tuy không tệ nhưng rất dễ đắc tội với người khác. Chắc mấy năm nay Bá Cao sống cũng không dễ dàng gì.”
Trong Lòng Hoàng Tung lộp9bộp nhưng cũng không dám nói đỡ cho Nguyên Tín.
Trước tình huống này, anh ta hoảng hốt nghĩ đến bản thân mình mấy năm về trước. Trong lòng anh ta vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma bạo lực của Khương Bồng Cơ.
“Ông ấy là Nguyên Tín – chú họ của Tung, là người trượng nghĩa, ngay thẳng nhưng có chút lỗ mãng, còn cần rèn luyện thêm.”
Khương Bồng Cơ cười trêu: “Tính cách thế này tuy không tệ nhưng rất dễ đắc tội với người khác. Chắc mấy năm nay Bá Cao sống cũng không dễ dàng gì.”
Trong mắt cô, chủ công giống như hiệu trưởng nhà trẻ còn thuộc hạ thì như những đứa bé không nghe lời. Nguyên Tín là người tính cách nóng nảy nhất.
“Đúng4là không dễ dàng gì.” Hoàng Tung cười khổ, tự giễu: “Chỉ mong ông ấy chưa đắc tội chết với Lan Đình.”
Nghe giọng điệu quen thuộc như vậy, mọi người đều biết giao tình giữa họ rất tốt.
Nguyên Tín xúc phạm người ta như vậy, họ còn có thể trò chuyện vui vẻ, quan hệ sao có thể không tốt được?
Khương Bồng Cơ bật cười, ném cho Hoàng Tung một ánh mắt “quyến rũ”.
“Tội chết thì không đến nỗi.” Khương Bồng Cơ nói: “Lúc trước triều đình trọng văn khinh võ, dáng vẻ của các chàng trai thuộc gia tộc tập võ mà có khác gì mấy mỹ kiều nương yểu điệu đâu? Nếu binh tướng biên quan đều giống giáo úy Nguyên Tín, bọn ô hợp Bắc Cương dám nhòm ngó biên cương chắc?”
Theo cô, nếu ví quan văn với đại não và đầu gối của quốc gia thì võ tướng chính là xương sống, thiếu ai cũng không được.
Cô mất mấy năm mới huấn luyện được đội quân dũng mãnh. Tuy nhiên, tướng lĩnh khiến cô hài lòng lại chỉ có vài người.
Tính cách Nguyên Tín quá nóng nảy. Nếu ông ta không đắc tội cô, Khương Bồng Cơ vẫn rất tán thưởng ông ta.
Đương nhiên…
Chuyện ngày hôm nay, cô sẽ tìm cách đáp trả.
Hoàng Tung thầm thở phào, thuận theo lời nói của Khương Bồng Cơ mà chuyển sang đề tài khác.
Nguyên Tín như vừa đấm vào bông, cảm thấy vô vị. Sau khi hội nghị tiếp tục, ông ta yên lặng hơn hẳn.
Không bị Nguyên Tín ngắt lời, mọi người dần dần hiểu rõ kế hoạch tác chiến.
Thế nhưng lời nói của Nguyên Tín vẫn khiến đám người Phong Cẩn chú ý. Phần sau của hội nghị bỗng trầm lặng đi không ít.
Ải Hàn Sưởng có địa thế hiểm ác, một người chống giữ cửa ải, vạn người cũng chẳng phá nổi. Vì vậy khẳng định không thể mạnh mẽ tấn công.
Kẻ địch Mạnh thị vẫn đang như hổ rình mồi, Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung không thể hao tổn quá nhiều binh lực ở ải Hàn Sưởng.
Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người quyết định dụ rắn ra khỏi hang!
Không thể mạnh mẽ tấn công, vậy chỉ còn cách khiến tướng trấn thủ tự mình dẫn binh xuất ải, sau đó nhân lúc phòng ngự ải Hàn Sưởng trống không thì đánh lén.
Nghe xong kế hoạch tác chiến, Mạnh Hồn bỗng thấy hơi quen quen.
“Năm ấy… Không lẽ chủ công đối phó với Phù Tướng quân bằng chiêu này?”
Mạnh Hồn nhớ rõ chủ công dùng kế lừa Phù Vọng dẫn binh ra khỏi ải, sau đó nhân cơ hội phá ải Gia Môn – nơi Phù Vọng trấn thủ.
Phong Chân híp mắt cười: “Mưu kế mới lạ hay cũ kỹ không quan trọng, chỉ cần nó có tác dụng là được.”
Mạnh Hồn thầm nhíu mày: “Tướng trấn thủ ải Hàn Sưởng vừa nhát gan vừa bảo thủ. Bọn họ thà bảo vệ cửa ải chứ sẽ không dễ dàng xuất binh.”
Nếu cố tình kéo dài thời gian, người thua thiệt lại là Khương Bồng Cơ.
Dù sao cũng là tác chiến thời gian dài trên sân khách, việc vận chuyển lương thực chịu áp lực rất lớn, không chịu được sự giằng co lâu dài.
Một khi liên minh giữa Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ xảy ra vấn đề, Mạnh thị Thương Châu sẽ dễ dàng tìm được cơ hội đánh bại bọn họ.
“Chính vì vậy nên mới cần dụ rắn ra khỏi hang.” Phong Chân nói: “Đánh xong trận này là đến Tết rồi, nên ăn gì nhỉ?”
Mạnh Hồn: “...”
Phong lãng tử bị Dương Tư nhập sao?
Đánh trận mới là việc quan trọng, sao lại nghĩ đến việc nên ăn gì vào lúc này chứ.
Qua trận đánh này, Mạnh Hồn mới hiểu được thâm ý trong câu nói của Phong Chân.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung ngày ngày bày trận khiêu chiến. Đúng như lo lắng trước kia của bọn họ, tướng giữ ải Hàn Sưởng một mực làm con rùa đen rụt cổ.
Họ cũng không tức giận, trái lại dùng trâu mập, dê béo, rượu ngon khao thưởng ba quân. Mỗi tối lại đốt lửa trại, vừa múa vừa hát, binh lính uống đến say mèm. Động tĩnh náo nhiệt như vậy đương nhiên không thể giấu được con mắt của thám báo ải Hàn Sưởng. Trên tường thành, các tướng sĩ đều há hốc mồm.
“Không được nóng vội. Đây rõ ràng là kế dụ địch của bọn chúng, tuyệt đối không thể mắc mưu.”
Tướng giữ ải Hàn Sưởng chưa nhận được chỉ thị của Mạnh Trạm. Tuy nhiên, hắn đành nói như vậy để trấn an tướng sĩ dưới quyền.