Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Phó Kim Phong ngây ngốc ngẩng đầu, không gian ồn ào xung quanh đột nhiên trùng xuống, cả thế giới trong mắt y, chỉ còn lại một người... không... đúng hơn là một xác sống.
Gương mặt xanh trắng của hắn thật sự rất đặc biệt, đôi mắt đen sâu không thấy đáy bị mái tóc vàng tùy tiện che đi càng tăng lên vẻ huyền bí, làn da trắng xanh bệnh tật cũng không thể làm gương mặt đẹp trai trở nên ảm đạm.
Xác sống đó không để ý đám người chạy loạn phía sau, cứ chốc chốc lại va phải lưng khiến y khó chịu. Xác sống ấy không hề để tâm đến va chạm phía sau, vững vàng đứng đó, vươn cánh tay rắn chắc về phía y. Trong mắt của hắn, cũng chỉ chứa duy nhất một mình y.
Y thật sự đã ấp ủ trong lòng câu hỏi này rất lâu rồi, dù đã muốn hỏi y rất nhiều lần nhưng đều không đủ can đảm, y biết thời điểm hiện tại không thích hợp để hỏi hay trả lời bất kì vấn đề gì, nhưng y vẫn không kìm được mà lên tiếng
" Tại sao cho dù tôi ở đâu, anh đều có thể tìm thấy tôi?"
Câu hỏi Phó Kim Phong cố hết sức mới có thể lên tiếng, y lại không thể nhận được câu trả lời như mong muốn.
Nhiễm Thanh Vân dường như không để tâm tới câu hỏi của y, động tác nhanh nhẹn cúi thấp người ôm lấy Phó Kim Phong, dễ dàng bảo hộ y vào lồng ngực lạnh lẽo. Cả một con đường lớn, người người chen chúc nhau chạy loạn khỏi xác sống, ở một nơi mà mệnh ai người ấy lo, thân ai người ấy chạy... lại xuất hiện hai bóng người yên tĩnh lồng vào nhau, thiếu niên sắc mặt trắng bệch cẩn thận bảo hộ một người ở trong lòng, không la hét, không cầu cứu... tốc độ di chuyển còn nhanh hơn người bình thường, tránh khỏi những nơi có sự xuất hiện của xác sống.
Dưới ánh mặt trời, chứa đựng toàn bộ tiếng thét tuyệt vọng. Phó Kim Phong run sợ nằm yên trong lòng Nhiễm Thanh Vân, hai mắt nhắm chặt, tay túm lấy mảnh áo trước ngực không chịu buông. Tính mạng của y, nằm hoàn toàn trên hai cánh tay này.
Nhiễm Thanh Vân đã chuẩn bị xong cho việc xác sống tỉnh dậy, hiện tại cho dù có xảy ra, Nhiễm Thanh Vân vẫn có thể hành động không một vết xước, đem theo Phó Kim Phong ngồi vào chiếc xe bảo mẫu mới tậu, sau khi để y nằm thoải mái trên giường nhỏ, mới nhanh chóng trở về vị trí lái nổ máy.
Có người trong hỗn loạn nhìn thấy xe của Nhiễm Thanh Vân rời đi, điên cuồng chạy tới.
" Cho tôi lên với."
" Cứu tôi... làm ơn cứu tôi."
" Làm ơn cho tôi lên với, đừng bỏ tôi lại."
Tiếng cầu cứu tuyệt vọng hỗn loạn vang lên, đám người điên cuồng đập cửa xe của Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân lại không hề để ý đến bọn họ, nhẹ nhàng che đi tầm mắt của Phó Kim Phong ôn nhu lên tiếng an ủi y, giúp y thoải mái hơn:" Ngoan."
Phó Kim Phong vốn dĩ bởi vì ồn ào bên ngoài định mở mắt nhìn xem tình hình bên ngoài, lại bị một câu lạnh lẽo của Nhiễm Thanh Vân gạch bỏ ý định. Y ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận xe từ từ rung chuyển, những tiếng la hét cầu cứu ngoài kia đột nhiên không còn rõ ràng.
Nhiễm Thanh Vân lái xe ra khỏi khu an toàn, không một vết xước... đám người trong khu cũng điên cuồng trốn chạy, bọn họ chỉ có hai lựa chọn một là chạy ra khỏi khu an toàn, đối diện với đám xác sống ở ngoài kia, hai là trốn trong khu an toàn, chờ đợi quân đội giải quyết xong đám xác sống trong khu hoặc biến khu an toàn cảnh tượng bên ngoài khu an toàn còn kinh khủng hơn, đám xác sống bên ngoài dày đặc như nấm sau mưa, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn trước đây, trước đây một người chạy là có thể thoát khỏi móng tay của đám xác sống, bây giờ thì không chắc nữa rồi.
" Chúng.. chúng ta đi đâu bây giờ?" Phó Kim Phong ổn định được tâm trạng, khó khăn hướng Nhiễm Thanh Vân mở miệng.
[ Em muốn đi đâu, chúng ta tới đó.] Nhiễm Thanh Vân cực kì cưng chiều, mỗi nét viết đều mang theo cưng chiều.
Ta mà trực tiếp nói mình muốn tìm một chỗ không người chậm chạp sống qua ngày, lò sưởi chưa chắc đã đồng ý đâu. Lò sưởi muốn đi đâu thì đi đó đi. Vừa có thể lấy lòng lò sưởi vừa có thể bỏ qua việc gây sự không cần thiết.
" Tôi... tôi không biết, anh muốn đi đâu thì đi đó đi." Phó Kim Phong mờ mịt, đẩy nổi cho Nhiễm Thanh Vân chọn.
[ Quy ẩn sơn lâm nhé!] Khó khăn lắm mới được lò sưởi trao quyền quyết định, phải chớp thời cơ mới được... biết đâu để thêm một lúc lò sưởi sẽ đổi ý thì sao?
" Quy... quy ẩn sơn lâm... tôi với anh á?" Phó Kim Phong không tin vào mắt mình.
" Đúng." Nhiễm Thanh Vân khẳng định chắc nịch, không hề có chút nào đùa cợt.
" Vậy... vậy cũng được." Phó Kim Phong chậm chạp đáp ứng.
Việc lò sưởi đáp ứng đề nghị này của mình khiến Nhiễm Thanh Vân hết sức bất ngờ, cho dù mười con xác sống nhảy ra chắn trước mặt cũng không thể làm tan biến tâm trạng vui vẻ của y hiện tại, Nhiễm Thanh Vân mạnh mẽ đạp chân ga. Quy ẩn sơn lâm... quá tốt, chọn một khu rừng yên bình dựng lều là được rồi.
Sau vài ngày tìm kiếm, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng tìm được địa điểm thích hợp cho kế hoạch "quy ẩn sơn lâm" ôm lò sưởi đến khi chết già của mình.
Nơi đây là một hang động ở trên đỉnh một ngọn núi, mặc dù không cao nhưng bốn bề đều có rừng bao bọc, sau trận mưa lớn kia, thực vật đã bắt đầu biến dị, ở một nơi như thế này, thật sự rất thích hợp.
" Cẩn.. thận." Nhiễm Thanh Vân vác theo đệm chăn đi phía sau, Phó Kim Phong tung tăng chạy lên trước.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của y, có lẽ Phó Kim Phong cũng thích nơi ở mới này nhỉ?
" Em... thích... nó?" Nhiễm Thanh Vân cất gọn vật dụng vào không gian, nhanh chóng đuổi theo.
" Thích lắm, không khí trong lành, cũng không có xác sống... mặc kệ sau này ra sao, có thể yên bình sống ở đây hết một đời đã là quá tốt rồi." Phó Kim Phong đứng ở cửa động, nhìn xuống khu rừng bên dưới, cực kì trân thành mà mỉm cười.
* Thịch*
Trái tim vốn dĩ không còn đập đột nhiên nhảy loạn trong lồng ngực, Nhiễm Thanh Vân bất ngờ xoay người lại, rời ánh mắt khỏi cơ thể của Phó Kim Phong. Gương mặt xác sống vốn trắng xanh, đột nhiên xuất hiện một tầng hồng nhạt.
Một người một xác sống, yên yên bình bình cùng nhau sống qua ngày.
" Nhiễm Thanh Vân, hôm nay rõ ràng đến anh nấu cơm mà." Phó Kim Phong nhìn bếp củi nguội lạnh, tức giận chống tay ngang hông, ngón trỏ không nhân nhượng chỉ về phía con người đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trước cửa động.
Nhiễm Thanh Vân đang ngồi hấp thụ linh khí trước cửa động, nghe thấy giọng nói của lò sưởi liền mở mắt, không đồng tình phân bua:" Hôm... qua... là... do... anh... nấu..."
" Tôi không quan tâm, theo phân công thì hôm nay đến lượt anh nấu, cứ theo như phân công mà làm." Phó Kim Phong hừ lạnh nói.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi càng ngày càng quá đáng.
Lúc hai người bọn họ mới chuyển tới đây, Phó Kim Phong cương quyết muốn cùng Nhiễm Thanh Vân phân công công việc, sống chết muốn chia đôi việc với Nhiễm Thanh Vân, còn tự mình lập ra lịch phân công làm việc. Bây giờ mới qua được mấy ngày? Hôm qua cương quyết muốn đổi lịch với Nhiễm Thanh Vân, hôm nay lại cương quyết muốn theo lịch cũ?
Nhiễm Thanh Vân không cảm xúc đứng dậy, tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong. Phó Kim Phong ngửi thấy mùi nguy hiểm, điên cuồng lùi lại phía sau:" Anh.. anh đừng qua đây..."
Gương mặt xanh trắng của hắn thật sự rất đặc biệt, đôi mắt đen sâu không thấy đáy bị mái tóc vàng tùy tiện che đi càng tăng lên vẻ huyền bí, làn da trắng xanh bệnh tật cũng không thể làm gương mặt đẹp trai trở nên ảm đạm.
Xác sống đó không để ý đám người chạy loạn phía sau, cứ chốc chốc lại va phải lưng khiến y khó chịu. Xác sống ấy không hề để tâm đến va chạm phía sau, vững vàng đứng đó, vươn cánh tay rắn chắc về phía y. Trong mắt của hắn, cũng chỉ chứa duy nhất một mình y.
Y thật sự đã ấp ủ trong lòng câu hỏi này rất lâu rồi, dù đã muốn hỏi y rất nhiều lần nhưng đều không đủ can đảm, y biết thời điểm hiện tại không thích hợp để hỏi hay trả lời bất kì vấn đề gì, nhưng y vẫn không kìm được mà lên tiếng
" Tại sao cho dù tôi ở đâu, anh đều có thể tìm thấy tôi?"
Câu hỏi Phó Kim Phong cố hết sức mới có thể lên tiếng, y lại không thể nhận được câu trả lời như mong muốn.
Nhiễm Thanh Vân dường như không để tâm tới câu hỏi của y, động tác nhanh nhẹn cúi thấp người ôm lấy Phó Kim Phong, dễ dàng bảo hộ y vào lồng ngực lạnh lẽo. Cả một con đường lớn, người người chen chúc nhau chạy loạn khỏi xác sống, ở một nơi mà mệnh ai người ấy lo, thân ai người ấy chạy... lại xuất hiện hai bóng người yên tĩnh lồng vào nhau, thiếu niên sắc mặt trắng bệch cẩn thận bảo hộ một người ở trong lòng, không la hét, không cầu cứu... tốc độ di chuyển còn nhanh hơn người bình thường, tránh khỏi những nơi có sự xuất hiện của xác sống.
Dưới ánh mặt trời, chứa đựng toàn bộ tiếng thét tuyệt vọng. Phó Kim Phong run sợ nằm yên trong lòng Nhiễm Thanh Vân, hai mắt nhắm chặt, tay túm lấy mảnh áo trước ngực không chịu buông. Tính mạng của y, nằm hoàn toàn trên hai cánh tay này.
Nhiễm Thanh Vân đã chuẩn bị xong cho việc xác sống tỉnh dậy, hiện tại cho dù có xảy ra, Nhiễm Thanh Vân vẫn có thể hành động không một vết xước, đem theo Phó Kim Phong ngồi vào chiếc xe bảo mẫu mới tậu, sau khi để y nằm thoải mái trên giường nhỏ, mới nhanh chóng trở về vị trí lái nổ máy.
Có người trong hỗn loạn nhìn thấy xe của Nhiễm Thanh Vân rời đi, điên cuồng chạy tới.
" Cho tôi lên với."
" Cứu tôi... làm ơn cứu tôi."
" Làm ơn cho tôi lên với, đừng bỏ tôi lại."
Tiếng cầu cứu tuyệt vọng hỗn loạn vang lên, đám người điên cuồng đập cửa xe của Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân lại không hề để ý đến bọn họ, nhẹ nhàng che đi tầm mắt của Phó Kim Phong ôn nhu lên tiếng an ủi y, giúp y thoải mái hơn:" Ngoan."
Phó Kim Phong vốn dĩ bởi vì ồn ào bên ngoài định mở mắt nhìn xem tình hình bên ngoài, lại bị một câu lạnh lẽo của Nhiễm Thanh Vân gạch bỏ ý định. Y ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận xe từ từ rung chuyển, những tiếng la hét cầu cứu ngoài kia đột nhiên không còn rõ ràng.
Nhiễm Thanh Vân lái xe ra khỏi khu an toàn, không một vết xước... đám người trong khu cũng điên cuồng trốn chạy, bọn họ chỉ có hai lựa chọn một là chạy ra khỏi khu an toàn, đối diện với đám xác sống ở ngoài kia, hai là trốn trong khu an toàn, chờ đợi quân đội giải quyết xong đám xác sống trong khu hoặc biến khu an toàn cảnh tượng bên ngoài khu an toàn còn kinh khủng hơn, đám xác sống bên ngoài dày đặc như nấm sau mưa, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn trước đây, trước đây một người chạy là có thể thoát khỏi móng tay của đám xác sống, bây giờ thì không chắc nữa rồi.
" Chúng.. chúng ta đi đâu bây giờ?" Phó Kim Phong ổn định được tâm trạng, khó khăn hướng Nhiễm Thanh Vân mở miệng.
[ Em muốn đi đâu, chúng ta tới đó.] Nhiễm Thanh Vân cực kì cưng chiều, mỗi nét viết đều mang theo cưng chiều.
Ta mà trực tiếp nói mình muốn tìm một chỗ không người chậm chạp sống qua ngày, lò sưởi chưa chắc đã đồng ý đâu. Lò sưởi muốn đi đâu thì đi đó đi. Vừa có thể lấy lòng lò sưởi vừa có thể bỏ qua việc gây sự không cần thiết.
" Tôi... tôi không biết, anh muốn đi đâu thì đi đó đi." Phó Kim Phong mờ mịt, đẩy nổi cho Nhiễm Thanh Vân chọn.
[ Quy ẩn sơn lâm nhé!] Khó khăn lắm mới được lò sưởi trao quyền quyết định, phải chớp thời cơ mới được... biết đâu để thêm một lúc lò sưởi sẽ đổi ý thì sao?
" Quy... quy ẩn sơn lâm... tôi với anh á?" Phó Kim Phong không tin vào mắt mình.
" Đúng." Nhiễm Thanh Vân khẳng định chắc nịch, không hề có chút nào đùa cợt.
" Vậy... vậy cũng được." Phó Kim Phong chậm chạp đáp ứng.
Việc lò sưởi đáp ứng đề nghị này của mình khiến Nhiễm Thanh Vân hết sức bất ngờ, cho dù mười con xác sống nhảy ra chắn trước mặt cũng không thể làm tan biến tâm trạng vui vẻ của y hiện tại, Nhiễm Thanh Vân mạnh mẽ đạp chân ga. Quy ẩn sơn lâm... quá tốt, chọn một khu rừng yên bình dựng lều là được rồi.
Sau vài ngày tìm kiếm, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng tìm được địa điểm thích hợp cho kế hoạch "quy ẩn sơn lâm" ôm lò sưởi đến khi chết già của mình.
Nơi đây là một hang động ở trên đỉnh một ngọn núi, mặc dù không cao nhưng bốn bề đều có rừng bao bọc, sau trận mưa lớn kia, thực vật đã bắt đầu biến dị, ở một nơi như thế này, thật sự rất thích hợp.
" Cẩn.. thận." Nhiễm Thanh Vân vác theo đệm chăn đi phía sau, Phó Kim Phong tung tăng chạy lên trước.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của y, có lẽ Phó Kim Phong cũng thích nơi ở mới này nhỉ?
" Em... thích... nó?" Nhiễm Thanh Vân cất gọn vật dụng vào không gian, nhanh chóng đuổi theo.
" Thích lắm, không khí trong lành, cũng không có xác sống... mặc kệ sau này ra sao, có thể yên bình sống ở đây hết một đời đã là quá tốt rồi." Phó Kim Phong đứng ở cửa động, nhìn xuống khu rừng bên dưới, cực kì trân thành mà mỉm cười.
* Thịch*
Trái tim vốn dĩ không còn đập đột nhiên nhảy loạn trong lồng ngực, Nhiễm Thanh Vân bất ngờ xoay người lại, rời ánh mắt khỏi cơ thể của Phó Kim Phong. Gương mặt xác sống vốn trắng xanh, đột nhiên xuất hiện một tầng hồng nhạt.
Một người một xác sống, yên yên bình bình cùng nhau sống qua ngày.
" Nhiễm Thanh Vân, hôm nay rõ ràng đến anh nấu cơm mà." Phó Kim Phong nhìn bếp củi nguội lạnh, tức giận chống tay ngang hông, ngón trỏ không nhân nhượng chỉ về phía con người đang khoanh chân ngồi ngay ngắn trước cửa động.
Nhiễm Thanh Vân đang ngồi hấp thụ linh khí trước cửa động, nghe thấy giọng nói của lò sưởi liền mở mắt, không đồng tình phân bua:" Hôm... qua... là... do... anh... nấu..."
" Tôi không quan tâm, theo phân công thì hôm nay đến lượt anh nấu, cứ theo như phân công mà làm." Phó Kim Phong hừ lạnh nói.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi càng ngày càng quá đáng.
Lúc hai người bọn họ mới chuyển tới đây, Phó Kim Phong cương quyết muốn cùng Nhiễm Thanh Vân phân công công việc, sống chết muốn chia đôi việc với Nhiễm Thanh Vân, còn tự mình lập ra lịch phân công làm việc. Bây giờ mới qua được mấy ngày? Hôm qua cương quyết muốn đổi lịch với Nhiễm Thanh Vân, hôm nay lại cương quyết muốn theo lịch cũ?
Nhiễm Thanh Vân không cảm xúc đứng dậy, tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong. Phó Kim Phong ngửi thấy mùi nguy hiểm, điên cuồng lùi lại phía sau:" Anh.. anh đừng qua đây..."