Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
" Vậy bằng hữu của công tử..."
" Đệ ấy một lát nữa sẽ lên đây."
" Vậy... ta có thể mời công tử một ly trước không?"
"..." Phó Kim Phòng nhìn ly nước trắng đục tỏa ra mùi đặc trưng, lắc đầu:" Không."
Thanh Vân không cho ta uống thứ này, có lẽ nó không tốt! Ta sẽ không uống nó.
" Chậc, công tử không nể mặt ta sao?"
" Ta..." Phó Kim Phong bị dồn ép có chút nghẹn, y không giỏi giao tiếp với người lạ, không biết tiếp theo phải nói thế nào nữa.
" Nể mặt ngươi? Ngươi xứng sao?" Nhiễm Thanh Vân nhíu mày, sắc mặt không tốt đứng chắn trước mặt Phó Kim Phong.
" Vị huynh đài này, ăn nói ngông cuồng như thế..." Pháo hôi Giáp cau mày nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Xuỵt, cút đi." Đặt chủ ý lên người lò sưởi của ta? Còn không nhìn lại mình xem có xứng không.
" Tên nhóc này..." Phái hôi Giáp không nhịn được tức giận, vươn tay liền muốn đánh người.
Nhiễm Thanh Vân dễ dàng chặn đòn đánh của gã lại, đoạt đi li rượu trên tay gã, ném mạnh về một hướng.
*choang*
Ly rượu đập mạnh vào vách tường, phát ra âm thanh thanh thúy vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất, rượu trong ly bắn ra tứ phía, vương vào y phục của đám người xung quanh.
" Mày..." Pháo hôi Giáp tức giận, trợn tròn mắt.
" Sao?" Nhiễm Thanh Vân cợt nhả nhếch môi.
" Được rồi, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, không làm phiền hai vị thiếu hiệp." Một người đứng dậy. cắt đứt động tác của pháo hôi Giáp.
Pháo hôi Giáp không phục, nhưng có vẻ không dám cãi lời người này, không phục hừ lạnh một tiếng, trở về chỗ ngồi.
Pháo hôi Ất hướng Nhiễm Thanh Vân giảng hòa:" Sư đệ của ta còn chưa hiểu chuyện, làm phiền hai người. Bữa ăn này, để ta trả tiền, hai người cứ ăn tự nhiên."
Nhiễm Thanh Vân lần này nhanh chóng đồng ý:" Được."
Anh xoay người, kéo tay Phó Kim Phong trở về chỗ.
" Ta đã bảo người bao nhiêu lần rồi, không được cùng người lạ nói chuyện." Ngây thơ như vậy, bị lừa đi mất thì làm sao?
" Ta cũng đâu muốn nói với hắn, là hắn tự ý tới ép ta." Phó Kim Phong oan ức bĩu môi.
" Được rồi, là tại hắn, ta biết Phong ca ca nghe lời nhất." Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng của Phó Kim Phong, trực tiếc giơ cờ trắng đầu hàng.
Hai người dùng cơm xong trước đám người kia, sau khi xong liền đi thuê phòng.
" Hai vị công tử thật ngại quá, chỉ còn có một phòng thôi."
" Được, tôi thuê một phòng." Vốn ta cũng chỉ định thuê một phòng thôi, lò sưởi của ta, sao có thể để y rời khỏi mắt mình được chứ!
" Sao có thể được, nếu hai vị không ngại, chúng tôi nhường một phòng cho ngài." Pháo hôi Ất từ đâu xuất hiện, ở trước mặt Nhiễm Thanh Vân khách khí nói.
Nhiễm Thanh Vân lười cùng hắn ta dây dưa, trực tiếp từ trối, nắm tay Phó Kim Phong mang theo thẻ phòng rời đi.
" Lão đại, hai tên đó quá khinh người rồi."
" Nhỏ giọng, bọn họ không đơn giản." Pháo hôi Ất nhìn bóng lưng của hai người, âm thẩm nở nụ cười.
Nhiễm Thanh Vân không quan tâm pháo hôi, mang theo lò sưởi của mình trở về phòng, sau khi dặn đi dặn lại lò sưởi không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, lò sưởi cũng ngoan ngoãn đồng ý... Nhiễm Thanh Vân mới chịu ôm y đi ngủ.
Phó Kim Phong để anh tùy tiện ôm mình, cũng không hề cảm thấy hành động giữ người của Nhiễm Thanh Vân có gì kì lạ.
Nhưng mà...
" Thanh Vân." Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, chuyên tâm phát nhiệt đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Hả?" Nhiễm Thanh Vân vẫn chưa ngủ, liền trả lời.
" Tại sao từ khi xuống núi đến giờ, ngươi chỉ ôm ta đi ngủ?" Bình thường khi còn ở trong động, Nhiễm Thanh Vân đều hận không thể quấn trên người y.
"..." Nhiễm Thanh Vân nhất thời không biết phải nói gì.
Không thấy Nhiễm Thanh Vân đáp, Phó Kim Phong lại tiếp tục nói, càng nói càng ủy khuất:" Đệ cả ngày chỉ nắm tay ta, kéo ta đi."
" Đâu có, lúc cưỡi ngựa ta cũng ôm người mà." Còn không phải sợ ngươi không muốn bị người khác chỉ trỏ sao? Ta suy nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi trách ta cái gì.
" Cưỡi ngựa không tính. Ý ta là lúc đi dạo kìa."
" Ta... Phong ca ca, không phải là ta không thích ôm người, nhưng người không cảm thấy, ôm nhau đi lại giữa phố sẽ rất kì cục sao?"
" Chỗ nào kì cục? Ở núi không phải ngươi cũng đều bám lấy ta sao?"
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Chém không lại nữa thì phải làm sao? Nói thật nhé!
" Ngày mai sẽ ôm người, được chưa?"
" Ai... ai cần đệ ôm, đệ tốt nhất đi đường cũng đừng nắm tay ta, cản trở ta hoạt động." Phó Kim Phong tựa như bị dẵm phải đuôi, giọng có chút lớn.
" suỵt." Nhiễm Thanh Vân đột nhiên bịt miệng y:" Có người bên ngoài."
Nội công Phó Kim Phong cao hơn Nhiễm Thanh Vân, đương nhiên biết có người bên ngoài, nhưng mà y cho rằng đám người kia không đáng để ý, nên cũng không để ý đến.
" Bọn họ đã ngủ chưa?"
" Khuya thế này, chắc ngủ rồi đi."
" Có cần thổi thuốc mê cho chắc không?"
" Thổi... không thổi thì đem theo làm gì."
" Nhưng mà thổi hết đống này thì tốn kém lắm."
" Câm miệng, chúng ta là ai chứ? Chúng ta có tiền."
Vẫn là đám người có tiền bọn họ, nhưng mà là sau khi bị Nhiễm Thanh Vân đạp quỳ:"..."
Rốt cuộc hai tên này là đồ đệ của thần thánh phương nào? Trẻ như vậy đã sở hữu nội lực thâm hậu đến thế, một đám người bọn họ, đến một sợi tóc cũng không động được vào.
" Nói, ai sai các ngươi đến." Nhiễm Thanh Vân cả người đầy hàn khí, đạp lên ngực một tên gần đó.
" Không... không có ai." Pháo hôi Ất lắp bắp.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Quên mất, hỏi đến quen miệng!
" Đệ ấy một lát nữa sẽ lên đây."
" Vậy... ta có thể mời công tử một ly trước không?"
"..." Phó Kim Phòng nhìn ly nước trắng đục tỏa ra mùi đặc trưng, lắc đầu:" Không."
Thanh Vân không cho ta uống thứ này, có lẽ nó không tốt! Ta sẽ không uống nó.
" Chậc, công tử không nể mặt ta sao?"
" Ta..." Phó Kim Phong bị dồn ép có chút nghẹn, y không giỏi giao tiếp với người lạ, không biết tiếp theo phải nói thế nào nữa.
" Nể mặt ngươi? Ngươi xứng sao?" Nhiễm Thanh Vân nhíu mày, sắc mặt không tốt đứng chắn trước mặt Phó Kim Phong.
" Vị huynh đài này, ăn nói ngông cuồng như thế..." Pháo hôi Giáp cau mày nhìn Nhiễm Thanh Vân.
" Xuỵt, cút đi." Đặt chủ ý lên người lò sưởi của ta? Còn không nhìn lại mình xem có xứng không.
" Tên nhóc này..." Phái hôi Giáp không nhịn được tức giận, vươn tay liền muốn đánh người.
Nhiễm Thanh Vân dễ dàng chặn đòn đánh của gã lại, đoạt đi li rượu trên tay gã, ném mạnh về một hướng.
*choang*
Ly rượu đập mạnh vào vách tường, phát ra âm thanh thanh thúy vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất, rượu trong ly bắn ra tứ phía, vương vào y phục của đám người xung quanh.
" Mày..." Pháo hôi Giáp tức giận, trợn tròn mắt.
" Sao?" Nhiễm Thanh Vân cợt nhả nhếch môi.
" Được rồi, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, không làm phiền hai vị thiếu hiệp." Một người đứng dậy. cắt đứt động tác của pháo hôi Giáp.
Pháo hôi Giáp không phục, nhưng có vẻ không dám cãi lời người này, không phục hừ lạnh một tiếng, trở về chỗ ngồi.
Pháo hôi Ất hướng Nhiễm Thanh Vân giảng hòa:" Sư đệ của ta còn chưa hiểu chuyện, làm phiền hai người. Bữa ăn này, để ta trả tiền, hai người cứ ăn tự nhiên."
Nhiễm Thanh Vân lần này nhanh chóng đồng ý:" Được."
Anh xoay người, kéo tay Phó Kim Phong trở về chỗ.
" Ta đã bảo người bao nhiêu lần rồi, không được cùng người lạ nói chuyện." Ngây thơ như vậy, bị lừa đi mất thì làm sao?
" Ta cũng đâu muốn nói với hắn, là hắn tự ý tới ép ta." Phó Kim Phong oan ức bĩu môi.
" Được rồi, là tại hắn, ta biết Phong ca ca nghe lời nhất." Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng của Phó Kim Phong, trực tiếc giơ cờ trắng đầu hàng.
Hai người dùng cơm xong trước đám người kia, sau khi xong liền đi thuê phòng.
" Hai vị công tử thật ngại quá, chỉ còn có một phòng thôi."
" Được, tôi thuê một phòng." Vốn ta cũng chỉ định thuê một phòng thôi, lò sưởi của ta, sao có thể để y rời khỏi mắt mình được chứ!
" Sao có thể được, nếu hai vị không ngại, chúng tôi nhường một phòng cho ngài." Pháo hôi Ất từ đâu xuất hiện, ở trước mặt Nhiễm Thanh Vân khách khí nói.
Nhiễm Thanh Vân lười cùng hắn ta dây dưa, trực tiếp từ trối, nắm tay Phó Kim Phong mang theo thẻ phòng rời đi.
" Lão đại, hai tên đó quá khinh người rồi."
" Nhỏ giọng, bọn họ không đơn giản." Pháo hôi Ất nhìn bóng lưng của hai người, âm thẩm nở nụ cười.
Nhiễm Thanh Vân không quan tâm pháo hôi, mang theo lò sưởi của mình trở về phòng, sau khi dặn đi dặn lại lò sưởi không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, lò sưởi cũng ngoan ngoãn đồng ý... Nhiễm Thanh Vân mới chịu ôm y đi ngủ.
Phó Kim Phong để anh tùy tiện ôm mình, cũng không hề cảm thấy hành động giữ người của Nhiễm Thanh Vân có gì kì lạ.
Nhưng mà...
" Thanh Vân." Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, chuyên tâm phát nhiệt đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Hả?" Nhiễm Thanh Vân vẫn chưa ngủ, liền trả lời.
" Tại sao từ khi xuống núi đến giờ, ngươi chỉ ôm ta đi ngủ?" Bình thường khi còn ở trong động, Nhiễm Thanh Vân đều hận không thể quấn trên người y.
"..." Nhiễm Thanh Vân nhất thời không biết phải nói gì.
Không thấy Nhiễm Thanh Vân đáp, Phó Kim Phong lại tiếp tục nói, càng nói càng ủy khuất:" Đệ cả ngày chỉ nắm tay ta, kéo ta đi."
" Đâu có, lúc cưỡi ngựa ta cũng ôm người mà." Còn không phải sợ ngươi không muốn bị người khác chỉ trỏ sao? Ta suy nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi trách ta cái gì.
" Cưỡi ngựa không tính. Ý ta là lúc đi dạo kìa."
" Ta... Phong ca ca, không phải là ta không thích ôm người, nhưng người không cảm thấy, ôm nhau đi lại giữa phố sẽ rất kì cục sao?"
" Chỗ nào kì cục? Ở núi không phải ngươi cũng đều bám lấy ta sao?"
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Chém không lại nữa thì phải làm sao? Nói thật nhé!
" Ngày mai sẽ ôm người, được chưa?"
" Ai... ai cần đệ ôm, đệ tốt nhất đi đường cũng đừng nắm tay ta, cản trở ta hoạt động." Phó Kim Phong tựa như bị dẵm phải đuôi, giọng có chút lớn.
" suỵt." Nhiễm Thanh Vân đột nhiên bịt miệng y:" Có người bên ngoài."
Nội công Phó Kim Phong cao hơn Nhiễm Thanh Vân, đương nhiên biết có người bên ngoài, nhưng mà y cho rằng đám người kia không đáng để ý, nên cũng không để ý đến.
" Bọn họ đã ngủ chưa?"
" Khuya thế này, chắc ngủ rồi đi."
" Có cần thổi thuốc mê cho chắc không?"
" Thổi... không thổi thì đem theo làm gì."
" Nhưng mà thổi hết đống này thì tốn kém lắm."
" Câm miệng, chúng ta là ai chứ? Chúng ta có tiền."
Vẫn là đám người có tiền bọn họ, nhưng mà là sau khi bị Nhiễm Thanh Vân đạp quỳ:"..."
Rốt cuộc hai tên này là đồ đệ của thần thánh phương nào? Trẻ như vậy đã sở hữu nội lực thâm hậu đến thế, một đám người bọn họ, đến một sợi tóc cũng không động được vào.
" Nói, ai sai các ngươi đến." Nhiễm Thanh Vân cả người đầy hàn khí, đạp lên ngực một tên gần đó.
" Không... không có ai." Pháo hôi Ất lắp bắp.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Quên mất, hỏi đến quen miệng!