Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Ở cùng Phó Kim Phong một thời gian, Nhiễm Thanh Vân phát hiện nền tảng võ công của người này cực kì tốt, tuổi mặc dù còn trẻ nhưng so với cái tên Tử Đông Kha kia thì chắc chắn là một trời một vực.
Nhiễm Thanh Vân sau khi suy nghĩ lựa chọn giữa mặt mũi và sức mạnh, liền quyết định chọn cái thứ hai. Nhiễm Thanh Vân bám theo Phó Kim Phong, điên cuồng muốn y dạy võ công cho mình.
" Nhưng mà ta chưa từng dạy ai cả." Phó Kim Phong bất đắc dĩ nói.
" Thì hiện tại Phong ca ca có thể dạy ta mà." Nhiễm Thanh Vân cười nói.
" Nhưng mà...."
" Làm gì có nhiều nhưng mà thế, Phong ca ca tốt nhất, Phong ca ca dạy đệ đi mà."
Phó Kim Phong kiên định không nổi hai ngày đã bị Nhiễm Thanh Vân mặt dày làm cho sụp đổ, y cuối cùng cũng giơ tay chịu trói.
" Được rồi, ta dạy đệ là được chứ gì." Phó Kim Phong hướng Nhiễm Thanh Vân thờ dài một hơi.
" Phong ca ca tốt nhất!"
Phó Kim Phong nhanh tay làm nốt việc còn dở dang, sau đó nắm tay Nhiễm Thanh Vân kéo đi.
Ở nơi này một đoạn thời gian, Nhiễm Thanh Vân cũng mới chỉ mơ hồ nhớ được cách ra khỏi hang động, chứ còn chưa tìm hiểu được toàn bộ hang động này.
Phó Kim Phong dẫn anh tới một căn phòng tràn đầy ánh nến, trên tường còn có đặt bốn cái bài vị.
" Phong ca ca, người đưa ta tới đây làm gì?"
" Bái sư."
" Hả?"
" Để đệ bái ta làm sư, như thế ta có thể dạy đệ võ công rồi."
" Nhưng ta không muốn bái người làm sư." Điên sao, ngươi sao có thể làm sư phụ của ta chứ! Tên lò sưởi được một tấc lên một thước này.
" Sao lại không?" Phó Kim Phong không hiểu:" Sư phụ nói, ta chỉ có thể truyền thụ võ công cho đồ đệ của ta mà thôi."
Phó Kim Phong mặc dù rất dễ lừa gạt, nhưng những thứ gì thuộc về lời dạy của sư phụ y đều rất cứng đầu. Nhiễm Thanh Vân mặc dù không muốn bái sư, nhưng vì muốn học đống võ công của Phó Kim Phong, cuối cùng đành phải nhận lời.
" Được, bái sư thì bái sư."
" Nếu ngươi không thích có thể không bái." Phó Kim Phong thấy Nhiễm Thanh Vân bất đắc dĩ liền nói.
" Thật sao?"
" Thật, dù gì ta cũng không muốn dạy võ công." Phó Kim Phong thành thật nói.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi chết tiệt, đùa ta à!???
" Ngươi quỳ xuống, thắp hương cho sư tổ là được rồi." Phó Kim Phong đứng một bên nói.
Bởi vì y không hiểu rõ về nghi thức bái sư lắm, chỉ mơ hồ nhớ lúc y bái sư phụ làm sư, cũng phải tới nơi này thắp một nén nhang.
Nhiễm Thanh Vân không tình nguyện làm theo.
" Xong rồi, sau này, ngươi sẽ là đồ đệ của ta." Phó Kim Phong cẩn thận xoa đầu Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân ôm đầu né tránh:" Phong ca ca, người làm gì vậy?"
Cánh tay Phó Kim Phong ngượng ngùng dừng ở giữa không trung, sắc mặt mờ mịt:" Sư phụ trước đây đều như thế với ta."
Y chỉ là học dáng vẻ của sư phụ mà thôi.
" Ta không thích bị xoa đầu."
" Ngươi không thích thì thôi vậy. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy võ công cho ngươi."
" Được!" Nhiễm Thanh Vân hào hứng.
Luyện võ công cũng không phải vấn đề gì khó khăn, với khả năng của Nhiễm Thanh Vân chỉ cần một người có lòng chỉ dạy, anh liền có thể nhanh chóng học được.
Tuy nhiên, chẳng lúc nào thế giới này cho anh hưởng yên bình quá lâu.
Thời điểm Nhiễm Thanh Vân vẫn còn đang chăm chỉ tập luyện ngoài cửa động, liền phát hiện đám người Võ đang phái dồn dập xuất hiện.
Chuyện gì?
Nhiễm Thanh Vân đứng trước cửa động, nhìn đám người võ đang đứng thành một nhóm lớn, trong đó còn có mấy trưởng bối của môn phái, cùng Tử Đông Kha lâu không gặp nữa.
" Mấy người đến đây làm gì?" Lò sưởi đi ra ngoài chưa về, anh phải nhân cơ hội đuổi đám người này đi thật nhanh.
" Nhiễm Thanh Vân, ngươi tự ý bỏ trốn khỏi môn phái, vi phạm môn quy, tuy nhiên vì là người được Tạ đồ đệ phó thác, chúng ta lần này tới đây để đón ngươi về môn phái, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nhận lỗi, chúng ta sẽ coi như chưa hề xảy ra chuyện gì."
Nhiễm Thanh Vân nghe được mấy lời, mày liền nhíu lại.
" Lừa quỷ? Ta trốn đi không phải ngày một ngày hai, tại sao trước đây các ngươi không tìm, bây giờ mới tới đòi người? Đừng có nói các ngươi bây giờ mới nghĩ thông, nghĩ đến hơn 5 năm thì cũng thật là đỉnh cấp."
" Nhiễm Thanh Vân, ngươi đừng có hỗn láo."
" Ta chỗ nào hỗn láo, các ngươi đối với ta, cũng chỉ là một đám người ngoài, ta đối với người ngoài nói chuyện, như thế mà gọi là hỗn láo?"
Nhiễm Thanh Vân không đánh lại nhiều người như vậy, chỉ có thể dùng võ miệng trước.
" Ăn nói hàm hồ." Tử Đông Kha vung tay, tiến lên phía trước.
" Ngươi định làm gì?"
" Ta đường đường là sư phụ của ngươi, dạy bảo ngươi không nghiêm là lỗi của ta, ta hôm nay phải dạy bảo ngươi" Tử Đông Kha rút kiếm, trước mặt một đám người lao ra.
Nhiễm Thanh Vân nghiêng người né tránh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Võ đang phái.
Đám người phía sau đều làm như không thấy, để Tử Đông Kha tùy tiện lao tới đánh Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân cười lạnh một tiếng.
" Chỉ bằng ngươi?"
Nhiễm Thanh Vân sau khi suy nghĩ lựa chọn giữa mặt mũi và sức mạnh, liền quyết định chọn cái thứ hai. Nhiễm Thanh Vân bám theo Phó Kim Phong, điên cuồng muốn y dạy võ công cho mình.
" Nhưng mà ta chưa từng dạy ai cả." Phó Kim Phong bất đắc dĩ nói.
" Thì hiện tại Phong ca ca có thể dạy ta mà." Nhiễm Thanh Vân cười nói.
" Nhưng mà...."
" Làm gì có nhiều nhưng mà thế, Phong ca ca tốt nhất, Phong ca ca dạy đệ đi mà."
Phó Kim Phong kiên định không nổi hai ngày đã bị Nhiễm Thanh Vân mặt dày làm cho sụp đổ, y cuối cùng cũng giơ tay chịu trói.
" Được rồi, ta dạy đệ là được chứ gì." Phó Kim Phong hướng Nhiễm Thanh Vân thờ dài một hơi.
" Phong ca ca tốt nhất!"
Phó Kim Phong nhanh tay làm nốt việc còn dở dang, sau đó nắm tay Nhiễm Thanh Vân kéo đi.
Ở nơi này một đoạn thời gian, Nhiễm Thanh Vân cũng mới chỉ mơ hồ nhớ được cách ra khỏi hang động, chứ còn chưa tìm hiểu được toàn bộ hang động này.
Phó Kim Phong dẫn anh tới một căn phòng tràn đầy ánh nến, trên tường còn có đặt bốn cái bài vị.
" Phong ca ca, người đưa ta tới đây làm gì?"
" Bái sư."
" Hả?"
" Để đệ bái ta làm sư, như thế ta có thể dạy đệ võ công rồi."
" Nhưng ta không muốn bái người làm sư." Điên sao, ngươi sao có thể làm sư phụ của ta chứ! Tên lò sưởi được một tấc lên một thước này.
" Sao lại không?" Phó Kim Phong không hiểu:" Sư phụ nói, ta chỉ có thể truyền thụ võ công cho đồ đệ của ta mà thôi."
Phó Kim Phong mặc dù rất dễ lừa gạt, nhưng những thứ gì thuộc về lời dạy của sư phụ y đều rất cứng đầu. Nhiễm Thanh Vân mặc dù không muốn bái sư, nhưng vì muốn học đống võ công của Phó Kim Phong, cuối cùng đành phải nhận lời.
" Được, bái sư thì bái sư."
" Nếu ngươi không thích có thể không bái." Phó Kim Phong thấy Nhiễm Thanh Vân bất đắc dĩ liền nói.
" Thật sao?"
" Thật, dù gì ta cũng không muốn dạy võ công." Phó Kim Phong thành thật nói.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Lò sưởi chết tiệt, đùa ta à!???
" Ngươi quỳ xuống, thắp hương cho sư tổ là được rồi." Phó Kim Phong đứng một bên nói.
Bởi vì y không hiểu rõ về nghi thức bái sư lắm, chỉ mơ hồ nhớ lúc y bái sư phụ làm sư, cũng phải tới nơi này thắp một nén nhang.
Nhiễm Thanh Vân không tình nguyện làm theo.
" Xong rồi, sau này, ngươi sẽ là đồ đệ của ta." Phó Kim Phong cẩn thận xoa đầu Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân ôm đầu né tránh:" Phong ca ca, người làm gì vậy?"
Cánh tay Phó Kim Phong ngượng ngùng dừng ở giữa không trung, sắc mặt mờ mịt:" Sư phụ trước đây đều như thế với ta."
Y chỉ là học dáng vẻ của sư phụ mà thôi.
" Ta không thích bị xoa đầu."
" Ngươi không thích thì thôi vậy. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy võ công cho ngươi."
" Được!" Nhiễm Thanh Vân hào hứng.
Luyện võ công cũng không phải vấn đề gì khó khăn, với khả năng của Nhiễm Thanh Vân chỉ cần một người có lòng chỉ dạy, anh liền có thể nhanh chóng học được.
Tuy nhiên, chẳng lúc nào thế giới này cho anh hưởng yên bình quá lâu.
Thời điểm Nhiễm Thanh Vân vẫn còn đang chăm chỉ tập luyện ngoài cửa động, liền phát hiện đám người Võ đang phái dồn dập xuất hiện.
Chuyện gì?
Nhiễm Thanh Vân đứng trước cửa động, nhìn đám người võ đang đứng thành một nhóm lớn, trong đó còn có mấy trưởng bối của môn phái, cùng Tử Đông Kha lâu không gặp nữa.
" Mấy người đến đây làm gì?" Lò sưởi đi ra ngoài chưa về, anh phải nhân cơ hội đuổi đám người này đi thật nhanh.
" Nhiễm Thanh Vân, ngươi tự ý bỏ trốn khỏi môn phái, vi phạm môn quy, tuy nhiên vì là người được Tạ đồ đệ phó thác, chúng ta lần này tới đây để đón ngươi về môn phái, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nhận lỗi, chúng ta sẽ coi như chưa hề xảy ra chuyện gì."
Nhiễm Thanh Vân nghe được mấy lời, mày liền nhíu lại.
" Lừa quỷ? Ta trốn đi không phải ngày một ngày hai, tại sao trước đây các ngươi không tìm, bây giờ mới tới đòi người? Đừng có nói các ngươi bây giờ mới nghĩ thông, nghĩ đến hơn 5 năm thì cũng thật là đỉnh cấp."
" Nhiễm Thanh Vân, ngươi đừng có hỗn láo."
" Ta chỗ nào hỗn láo, các ngươi đối với ta, cũng chỉ là một đám người ngoài, ta đối với người ngoài nói chuyện, như thế mà gọi là hỗn láo?"
Nhiễm Thanh Vân không đánh lại nhiều người như vậy, chỉ có thể dùng võ miệng trước.
" Ăn nói hàm hồ." Tử Đông Kha vung tay, tiến lên phía trước.
" Ngươi định làm gì?"
" Ta đường đường là sư phụ của ngươi, dạy bảo ngươi không nghiêm là lỗi của ta, ta hôm nay phải dạy bảo ngươi" Tử Đông Kha rút kiếm, trước mặt một đám người lao ra.
Nhiễm Thanh Vân nghiêng người né tránh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Võ đang phái.
Đám người phía sau đều làm như không thấy, để Tử Đông Kha tùy tiện lao tới đánh Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân cười lạnh một tiếng.
" Chỉ bằng ngươi?"