Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
" Sao lại không hứa trước được? Công việc của anh còn quan trọng hơn em sao?"
" Anh..."
" Em mặc kệ, 27 tháng sau anh phải đi."
" Được rồi được rồi, để anh sắp xếp!"
" Được a! 26 gặp nhau."
" Được."
- --
" Thanh Vân của chúng ta hôm nay có vẻ rất vui?" Phàm ca đột nhiên hướng tới Nhiễm Thanh Vân nói.
Bình thường, Nhiễm Thanh Vân chỉ hừ lạnh cho qua, lần này thì khác, Nhiễm Thanh Vân không dấu được vui vẻ nơi đáy mắt, mở miệng:" Đúng a!"
" Mau tới cùng khách mời giao lưu."
Hơn mười ngày gần đây, tâm tình của Nhiễm Thanh vân cực kỳ dễ chịu, Mạc Thu thoải mái hơn không ít!
" Alo, Phong ca, đã quay xong chưa? 5 ngày nữa được gặp anh rồi!"
" Chuyện này...." Phó Kim Phong ngập ngừng.
" Có chuyện gì sao?"
" À, thì... 27 này, anh có lịch quay quảng cáo cho..."
" Anh không đến được?" Vào thẳng trọng điểm đi, lòng vòng cái gì?!
" Anh..."
" Không cần nói nữa." Nhiễm Thanh Vân trực tiếp cúp máy.
Tên lò sưởi này giỏi lắm, còn biết thất hứa rồi? Sát ngày bùng kèo, ai dạy hắn như thế?
" Thanh Vân, anh đã đặt xong vé...."
Mạc Thu:"..." Chuyện gì thế này? Một phút trước còn rất tốt cơ mà!!!
" Ra ngoài."
Hắn là quản lý thức thời, đương nhiên biết mình nên làm gì.
Mạc Thu không chút lương lự đẩy cửa phòng, tốc độ rất nhanh, tựa như có ác quỷ phía sau đuổi theo vậy.
Tâm tình Nhiễm Thanh Vân không tốt, mọi người đều cảm nhận được.
" Anh Mạc, Thanh Vân có chuyện gì thế?"
" Tôi làm sao biết được." Anh ta thật ra đoán được phần nào rồi, nhưng vấn đề của hai người bọn họ, anh xen vào cũng không tiện a.
" Anh Mạc, mau giúp Thanh Vân ổn định lại đi, nếu không nhân viên công tác sẽ chạy đi hết đó!"
" Tôi... làm sao có thể?" Muốn ổn định cậu ta, các người phải liên hệ với cái vị kia kìa.
Mạc Thu muốn bảo vệ mạng sống của bản thân, nhanh chóng lục ra một dãy số, ấn gọi điện.
" Xin chào!"
" Chào, có chuyện gì không?"
" Tôi là Mạc Thu, quản lý của Nhiễm Thanh Vân. Thật đường đột vì đã gọi điện cho cậu. Không biết hiện tại cậu có đang bận không?"
" Tôi đang nghỉ giải lao, có chuyện gì sao?"
" À, thì... tôi muốn hỏi chút chuyện riêng tư...., chính là... cho hỏi... giữa hai người... đang chiến tranh lạnh sao?"
" Chuyện đó..."
" Tôi là quản lý, nhưng tôi không định xen vào chuyện riêng của thần tượng nhà tôi. Có điều, tính khí của Thanh Vân hai ngày nay không được tốt, dọa mọi người trong tổ công tác đều rất sợ hãi."
" Cái này..."
" Tôi không muốn nhiều chuyện đâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Thanh Vân để ý một người như vậy... cậu có thể... giúp chúng tôi không?"
" Được rồi, tôi sẽ cố gắng."
" Cảm ơn cậu nha!"
" Không.."
" Vậy tôi cúp máy đây, làm phiền rồi."
" Không có gì đâu."
Mặc dù đã liên hệ với cứu tinh, nhưng cứu tinh cũng không thể ngay lập tức lao ra giải cứu được, đám người nhân viên bọn họ vẫn phải chịu áp lực vô hình từ Nhiễm Thanh Vân cả một ngày nữa.
Tan làm rồi!
Nhiễm Thanh Vân một thân đầy khí lạnh ngồi trong xe bảo mẫu, toàn thân bất động, hai tay khoang trước ngực.
Rốt cuộc tại sao lò sưởi lại cho ta leo cây?
Lời mời của ta không đủ hấp dẫn sao?
Phải nói, chương trình này do đài truyền hình chính thống phát triển, độ phụ sóng rất cao.
Lò sưởi vậy mà từ chối lời mời của ta, chỉ để đi quay quảng cáo?
*Rầm*
" Nhiễm Thanh Vân, em nhẹ tay chút đi, vừa mới thay cửa ba hôm trước thôi đó!" Mạc Thu giúp Nhiễm thanh Vân để hành lý ở ngoài phòng khách xong liền rời đi, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Mạc Thu:"..."
Được rồi, cậu cứ giả vờ không nghe thấy đi. Dù sao sửa cửa cũng là tiền của cậu.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên là không thèm để ý Mạc Thu.
Trở về phòng liền trực tiếp lao vào phòng tắm.
" Thanh Vân, em có đó không?" Phó Kim Phong sử dụng chìa khóa dự phòng, dễ dàng mở cửa nhà. Vừa ở trước cửa thay giày, vừa nói vọng vào.
Không có tiếng động?!!
" Sao lạnh thế nhỉ?" Còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngoài trời nữa! Phó Kim Phong lẩm bẩm, với lấy điều khiển điều hòa, tăng nhiệt độ phòng lên.
" Thanh Vân, em có đấy không?"
Y vừa mới hỏi Mạc Thu, anh ta nói Nhiễm Thanh Vân đã trở về nhà rồi mà nhỉ? Phòng khách vẫn đang bật điện, chắc chắn là có người trong phòng đi.
Phó Kim Phong vẫn không nghe thấy câu trả lời, đành phải tự mình đi đến phòng ngủ của Nhiễm Thanh Vân.
Càng tiến lại gần, nhiệt độ càng thấp.
" Nhiễm Thanh Vân, em đang làm cái quái gì thế?"
Phòng ngủ tối đen, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phía phòng tắm.
" Nhiễm Thanh Vân, mở cửa ra."
" Nhiễm Thanh Vân, em làm cái gì bên trong thế?"
" Nhiễm Thanh Vân."
Cửa nhà tắm bị khóa trái, nếu không dùng sức phá cửa thì không thể vào được.
Thời điểm Phó Kim Phong quyết định phá cửa xông vào... phía trong liền truyền ra tiếng động.
" Nhiễm Thanh Vân, em mở cửa ra cho anh."
* Cạch*
" Chuyện gì? Gấp gáp muốn nhìn thấy cơ thể của người ta sao?"
Phó Kim Phong:"..."
Chuyện gì, bao nhiêu lâu không gặp, khả năng chọc ghẹo người khác đã tăng lên rồi.
Nhiễm Thanh Vân biểu thị: Không có người khác, chỉ có lò sưởi. Lò sưởi của ta, mình ta trêu đùa!
" Anh..."
" Em mặc kệ, 27 tháng sau anh phải đi."
" Được rồi được rồi, để anh sắp xếp!"
" Được a! 26 gặp nhau."
" Được."
- --
" Thanh Vân của chúng ta hôm nay có vẻ rất vui?" Phàm ca đột nhiên hướng tới Nhiễm Thanh Vân nói.
Bình thường, Nhiễm Thanh Vân chỉ hừ lạnh cho qua, lần này thì khác, Nhiễm Thanh Vân không dấu được vui vẻ nơi đáy mắt, mở miệng:" Đúng a!"
" Mau tới cùng khách mời giao lưu."
Hơn mười ngày gần đây, tâm tình của Nhiễm Thanh vân cực kỳ dễ chịu, Mạc Thu thoải mái hơn không ít!
" Alo, Phong ca, đã quay xong chưa? 5 ngày nữa được gặp anh rồi!"
" Chuyện này...." Phó Kim Phong ngập ngừng.
" Có chuyện gì sao?"
" À, thì... 27 này, anh có lịch quay quảng cáo cho..."
" Anh không đến được?" Vào thẳng trọng điểm đi, lòng vòng cái gì?!
" Anh..."
" Không cần nói nữa." Nhiễm Thanh Vân trực tiếp cúp máy.
Tên lò sưởi này giỏi lắm, còn biết thất hứa rồi? Sát ngày bùng kèo, ai dạy hắn như thế?
" Thanh Vân, anh đã đặt xong vé...."
Mạc Thu:"..." Chuyện gì thế này? Một phút trước còn rất tốt cơ mà!!!
" Ra ngoài."
Hắn là quản lý thức thời, đương nhiên biết mình nên làm gì.
Mạc Thu không chút lương lự đẩy cửa phòng, tốc độ rất nhanh, tựa như có ác quỷ phía sau đuổi theo vậy.
Tâm tình Nhiễm Thanh Vân không tốt, mọi người đều cảm nhận được.
" Anh Mạc, Thanh Vân có chuyện gì thế?"
" Tôi làm sao biết được." Anh ta thật ra đoán được phần nào rồi, nhưng vấn đề của hai người bọn họ, anh xen vào cũng không tiện a.
" Anh Mạc, mau giúp Thanh Vân ổn định lại đi, nếu không nhân viên công tác sẽ chạy đi hết đó!"
" Tôi... làm sao có thể?" Muốn ổn định cậu ta, các người phải liên hệ với cái vị kia kìa.
Mạc Thu muốn bảo vệ mạng sống của bản thân, nhanh chóng lục ra một dãy số, ấn gọi điện.
" Xin chào!"
" Chào, có chuyện gì không?"
" Tôi là Mạc Thu, quản lý của Nhiễm Thanh Vân. Thật đường đột vì đã gọi điện cho cậu. Không biết hiện tại cậu có đang bận không?"
" Tôi đang nghỉ giải lao, có chuyện gì sao?"
" À, thì... tôi muốn hỏi chút chuyện riêng tư...., chính là... cho hỏi... giữa hai người... đang chiến tranh lạnh sao?"
" Chuyện đó..."
" Tôi là quản lý, nhưng tôi không định xen vào chuyện riêng của thần tượng nhà tôi. Có điều, tính khí của Thanh Vân hai ngày nay không được tốt, dọa mọi người trong tổ công tác đều rất sợ hãi."
" Cái này..."
" Tôi không muốn nhiều chuyện đâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Thanh Vân để ý một người như vậy... cậu có thể... giúp chúng tôi không?"
" Được rồi, tôi sẽ cố gắng."
" Cảm ơn cậu nha!"
" Không.."
" Vậy tôi cúp máy đây, làm phiền rồi."
" Không có gì đâu."
Mặc dù đã liên hệ với cứu tinh, nhưng cứu tinh cũng không thể ngay lập tức lao ra giải cứu được, đám người nhân viên bọn họ vẫn phải chịu áp lực vô hình từ Nhiễm Thanh Vân cả một ngày nữa.
Tan làm rồi!
Nhiễm Thanh Vân một thân đầy khí lạnh ngồi trong xe bảo mẫu, toàn thân bất động, hai tay khoang trước ngực.
Rốt cuộc tại sao lò sưởi lại cho ta leo cây?
Lời mời của ta không đủ hấp dẫn sao?
Phải nói, chương trình này do đài truyền hình chính thống phát triển, độ phụ sóng rất cao.
Lò sưởi vậy mà từ chối lời mời của ta, chỉ để đi quay quảng cáo?
*Rầm*
" Nhiễm Thanh Vân, em nhẹ tay chút đi, vừa mới thay cửa ba hôm trước thôi đó!" Mạc Thu giúp Nhiễm thanh Vân để hành lý ở ngoài phòng khách xong liền rời đi, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Mạc Thu:"..."
Được rồi, cậu cứ giả vờ không nghe thấy đi. Dù sao sửa cửa cũng là tiền của cậu.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên là không thèm để ý Mạc Thu.
Trở về phòng liền trực tiếp lao vào phòng tắm.
" Thanh Vân, em có đó không?" Phó Kim Phong sử dụng chìa khóa dự phòng, dễ dàng mở cửa nhà. Vừa ở trước cửa thay giày, vừa nói vọng vào.
Không có tiếng động?!!
" Sao lạnh thế nhỉ?" Còn lạnh hơn cả nhiệt độ ngoài trời nữa! Phó Kim Phong lẩm bẩm, với lấy điều khiển điều hòa, tăng nhiệt độ phòng lên.
" Thanh Vân, em có đấy không?"
Y vừa mới hỏi Mạc Thu, anh ta nói Nhiễm Thanh Vân đã trở về nhà rồi mà nhỉ? Phòng khách vẫn đang bật điện, chắc chắn là có người trong phòng đi.
Phó Kim Phong vẫn không nghe thấy câu trả lời, đành phải tự mình đi đến phòng ngủ của Nhiễm Thanh Vân.
Càng tiến lại gần, nhiệt độ càng thấp.
" Nhiễm Thanh Vân, em đang làm cái quái gì thế?"
Phòng ngủ tối đen, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phía phòng tắm.
" Nhiễm Thanh Vân, mở cửa ra."
" Nhiễm Thanh Vân, em làm cái gì bên trong thế?"
" Nhiễm Thanh Vân."
Cửa nhà tắm bị khóa trái, nếu không dùng sức phá cửa thì không thể vào được.
Thời điểm Phó Kim Phong quyết định phá cửa xông vào... phía trong liền truyền ra tiếng động.
" Nhiễm Thanh Vân, em mở cửa ra cho anh."
* Cạch*
" Chuyện gì? Gấp gáp muốn nhìn thấy cơ thể của người ta sao?"
Phó Kim Phong:"..."
Chuyện gì, bao nhiêu lâu không gặp, khả năng chọc ghẹo người khác đã tăng lên rồi.
Nhiễm Thanh Vân biểu thị: Không có người khác, chỉ có lò sưởi. Lò sưởi của ta, mình ta trêu đùa!