Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Nhiễm Thanh Vân đã cố tình vạch đường ra như vậy, nếu nữ chính không thể dựa vào gợi ý của y để hành động thì không còn gì để cứu chữa được nữa.
Nữ chính trốn trong góc cuối cùng cũng có hành động. Nhiễm Thanh Vân cực kì hài lòng.
10 phút sau, phía bên kia vẫn không có động tĩnh, Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ nữ chính bị bán mất rồi...
" Mau rời đi thôi, kế hoạch bắt đầu rồi." Tiểu "đồng đội" luôn đứng bên cạnh Nhiễm Thanh Vân nhìn đồng hồ xong liền nhanh chóng thông báo cho Nhiễm Thanh Vân, một trước một sau rời đi.
Nhiễm Thanh Vân đi theo sau tiểu "đồng đội" nhưng vẫn không quên nhìn về phía cuối hành lang.
Có nên giúp nữ chính thêm một lần nữa không?
" Anh đi trước đi, tôi quay lại kiểm tra một lượt." Nhiễm Thanh Vân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định quay trở lại.
" Nhanh lên đó, cách thời điểm nổ chỉ còn chưa đến 2 phút đâu." Tiểu "đồng đội" nhắc nhở Nhiễm Thanh Vân xong liền xoay người chạy đi mất.
Cả hành lang dài đằng đẵng chỉ còn lại một mình Nhiễm Thanh Vân. Trước tiên, Nhiễm Thanh Vân đi tới phòng có nam chính trước để xem tình hình bên trong thế nào, ai ngờ vừa mới tới Nhiễm Thanh Vân liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ của nữ chính biến mất sau hành lang. Mà cái chậu cây giấu bom vốn ở phía xa lại xuất hiện ngay trước cửa phòng chứa nam chính.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đệch mọe!
Chỉ còn chưa đến 1 phút nữa thôi... sắp nổ mất rồi...
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy không thể để nam chính chết được, nữ chính lần này dùng không được, Nhiễm Thanh Vân đành phải ra tay trước, sau đó ném toàn bộ công trạng lên người nữ chính... hiện tại muốn cứu vớt thiện cảm của nam chính với nữ chính thì chỉ còn cách này thôi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn quanh một vòng, phát hiện không có ai, mới kín đáo rút Bất Vong ra, chém xuống!
* Xoảng*
Nhiễm Thanh Vân không ngờ mình lại chém vỡ chậu cây của người ta... phát ra âm thanh lớn như vậy, cho dù ở trong phòng cách âm thì với thính giác của thiên thần, nam chính chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Không ngoài dự đoán, Nhiễm Thanh Vân vừa mới xách mông chạy, cửa phòng đã bị đạp đổ.
Bạch Long thò đầu ra ngoài quát sát để xem kẻ nào dám tới nghe lén, ai ngờ y vừa thò đầu ra liền nhìn thấy chậu cây cảnh vỡ nát cùng với quả bom bị cắt đôi.
Có lẽ được rèn luyện kĩ, Bạch Long nhìn thấy cảnh này cũng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, gương mặt hết sức bình tĩnh, bước vào bên trong.
Không cần chứng kiến Nhiễm Thanh Vân cũng có thể đoán ra được tình hình dương cung bạt kiếm trong căn phòng kia. Nhiễm Thanh Vân thở dài một hơi, tình tiết này cũng không thể cứu vãn được rồi.
Nhiễm Thanh Vân mặc dù không can tâm vẫn phải trở về biệt thự trước một bước, ngồi trong phòng chờ đám người nam chính trở về.
Nữ chính lần này có chút khó cứu vớt rồi! Cô ta hình như đang đi trên con đường làm hại nam chính...
Nhiễm Thanh Vân đầu ẩn ẩn đau, nhìn đám xe của nhóm người nam chính nối đuôi nhau trở về căn cứ, đầu càng thêm đau. Làm thế nào đây!!
Nam chính không một vết xước dẫn theo tiểu đệ trở về phòng ngủ, cũng đến giờ thay thuốc cho nam chính rồi, Nhiễm- bác sĩ yêu nghề- Thanh Vân không cần người gọi cũng chân sau mang theo đồ sơ cứu tiến vào.
Nam chính tự nhiên ngồi xuống, để Nhiễm Thanh Vân thay thuốc cho mình.
" Hôm nay ngươi ở nhà cả ngày sao?" Nam chính không rõ ý vị, lạnh giọng hỏi.
Nhiễm Thanh Vân đáy lòng hơi lộp bộp:" Không có, nửa ngày tôi ngủ dậy, vào thành phố chơi."
" Hử? Dạo phố?"
" Không hằn là dạo phố... tôi tới thành phố hẹn một người."
" Nữ nhân?"
" Ừ, cậu không thích nữ nhân nên tôi không muốn kể với cậu."
" Vậy sao?" Nam chính trầm mặc nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân định lực tốt, cho dù có bị nam chính nhìn cũng không hề sợ hãi, giúp nam chính thay xong thuốc, đứng bật dậy muốn rời đi. Mặc dù không sợ hãi nhưng không hiểu vì sao đáy lòng lại cảm thấy chột dạ.
Bởi vì là lão đại của cả hai giới hắc bạch, khối lượng công việc của nam chính cực kì lớn, ở nhà chưa đến một ngày đã phải tiếp tục đi bàn chuyện làm ăn, địa điểm lần này là trên du thuyền hạng sang. Đây cũng là nơi xảy ra tình tiết nữ chính bị tưởng nhầm là tiểu tiên phong, bị kéo lên thuyền của kẻ địch, sau đó nữ chính bị nhốt lại. Nam chính lúc này đã có chút tình cảm với nữ chính, vì vậy không màng nguy hiểm tới cứu nữ chính.
Muốn để nữ chính bị ném tới thuyền địch khá dễ, nhưng vấn đề ở đây là Nam chính không hề phát sinh tình cảm với nữ chính, làm thế nào để một kẻ tính tình lãnh đạm lại ghét nữ nhân có thể không màng sống chết đi cứu nữ chính bây giờ?
Nhiễm Thanh Vân rơi vào trầm mặc.
" Thanh Vân, chuyến đi lần này cậu có đi cùng không?" Bạch Long chậm rãi cắn một miếng đào, phồng mồm hỏi Nhiễm Thanh Vân.
" Chuyến này nguy hiểm, khả năng bị thương rất cao, Thanh Vân, cậu đi với chúng tôi đi." Lam Long cảm thấy Nhiễm Thanh Vân đi cùng an toàn hơn.
Nhiễm Thanh Vân lại tuyệt tình lắc đầu:" Mấy người nói không an toàn, còn muốn lôi một tên thân thủ kém như tôi theo? Không sợ bị tôi kéo một chân à?"
Lần đầu tiên phải thừa nhận năng lực kém cỏi trước mặt người khác, Nhiễm Thanh Vân không quen, còn có chút mất mặt.
" Làm sao có thể chứ! Có chúng tôi ở đây, chắc chắn có thể bảo vệ cậu chu toàn." Bạch Long vỗ ngực.
" Vậy sao?" Nhiễm Thanh Vân nheo mắt.
" Đương nhiên rồi, tin tôi, tôi chắc chắc có thể bảo vệ cậu."
" Có người vừa nói chuyến này nguy hiểm dễ bị thương nha!"
" Gì, tôi có nói thế à? Tôi rõ ràng là chưa nói qua, mặc kệ, lần này câu nhất định phải đi theo, sức khỏe ngàn vàng của tôi đặt hết vào tay cậu." Bạch Long không chút mặt mũi chối bay chối biến.
" Hừ." Nhiễm Thanh Vân không thèm chấp tên nhóc to xác này, đứng dậy rời đi.
Theo tình tiết chính, thân thể này không cần phải xuất hiện ở nơi đó bởi vì nam chính sẽ không bị thương, nhưng tình tiết hôm trước đã khiến Nhiễm Thanh Vân phải nghĩ lại, nữ chính không dùng được, còn muốn ám sát nam chính, chắc chắn phía sau màn có thứ gì đó... muốn phá bỏ khúc mắc vậy thì phải tìn được nút thắt trước.
Cuối cùng Nhiễm Thanh Vân vẫn quyết định tham gia chuyến đi này.
" Sao cậu ta lại đi theo?" Nam chính nhìn Nhiễm Thanh Vân quần áo chỉnh tề, hơi nhướn mày.
" Tới làm hộp thuốc di động nha!" Nhiễm Thanh Vân đúng tình hợp lý nói.
Nam chính lần này không tiếp tục hỏi, chỉ trầm mặc chui vào trong xe ô tô. Muốn tới bến cảnh, vẫn phải di chuyển một đoạn dài bằng xe ô tô, Nhiễm Thanh Vân nhàm chán ngồi vào một cái xe, mắt nhìn hai bàn tay đang cẩn thận đùa nghịch với nhau trên đùi dùng mấy trò con bò mà giết thời gian.
Mấy thứ này đều là do Nhiễm Thanh Vân học xấu từ chỗ lò sưởi của y, lò sưởi cảm thấy Nhiễm Thanh Vân mỗi ngày quá nhàm chán, nên muốn Nhiễm Thanh Vân làm ra nhiều động tác nhỏ giống người hơn một chút. Nhiễm Thanh Vân đầu tiên là bài xích, cuối cùng lại vô thức làm theo.
" Tới rồi, xuống xe." Bạch Long ngồi ở chiếc xe phía trước, cán đích trước Nhiễm Thanh Vân 1 phút, xe Nhiễm Thanh Vân vừa dừng lại, Bạch Long liền xuất hiện bên cạnh mở cửa cho Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân không để tâm, cảm thấy bớt đi được phiền phức, liền âm thầm đồng ý với việc làm của Bạch Long, chậm rãi bước ra ngoài.
Bạch Long đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run!
Kì lạ, rõ ràng nhiệt độ không có quá lạnh mà!
Bạch Long khó hiểu xoa xoa đầu, quan sát xung quanh thấy mọi thứ đều bình thường, đành lắc mạnh đầu, tự cho rằng mình vừa bị ảo giác.
" Sao thế?" Nhiễm Thanh Vân thấy động tác kì lạ của Bạch Long, tò mò.
" Không, không sao, chúng ta lên thuyền thôi!" Bạch Long lắc đầu.
Du thuyền hạng sang với sức chứa hơn 200 người đến cuối cùng chỉ có gần 100 người được lên trên, 50% là người của nam chính, 50% là người của đối thủ, số lượng vốn là 50-50 vì vậy để quyết định thắng bại thì nó liên quan đến chất lượng.
Chất lượng thuộc hạ của nam chính khỏi phải bàn, nếu nguyên bản là nhân loại đấu với nhau, nam chính chắc chắn thắng, nhưng Nhiễm Thanh Vân vừa liếc mắt liền nhận ra bên đó ngoài nữ chính là thiên thần còn có hai ác quỷ trà trộm vào.
Tình tiết ban đầu rõ ràng Nhiễm Thanh Vân không cho ác quỷ xuất hiện sớm như vậy mà!
Nhiễm Thanh Vân không rõ, nhíu nhíu mày.
Nhiễm Thanh Vân duy trì giá trị tồn tại xuống mức thấp nhất, chỉ cần không hỏi đến, Nhiễm Thanh Vân sẽ không lên tiếng, lúc di chuyển cũng chọn vị trí cuối đoàn mà đi.
Trước khi lên thuyền, Bạch Long còn có bộ dạng bám chết không buông Nhiễm Thanh Vân, sau khi lên thuyền, ngay lập tức bị công việc chi phối, bất chi bất giác đã cách Nhiễm Thanh Vân cả một đoạn dài cũng không phát hiện. Lam Long càng không phải nói, hai tay đều dùng để ôm điện thoại, rõ ràng là đang liên lạc với Hắc Long ở nhà.
Mỗi lần bàn chuyện đều như vậy, nam chính phụ trách phần khí thế, Bạch Long phụ trách bàn kế hoạch, Lam Long sẽ cẩn thận báo cáo toàn bộ tình hình với Hắc Long ở nhà, để có tình huống bất ngờ gì đó, Hắc Long vẫn có thể dễ dàng đem người ứng cứu.
Nữ chính trốn trong góc cuối cùng cũng có hành động. Nhiễm Thanh Vân cực kì hài lòng.
10 phút sau, phía bên kia vẫn không có động tĩnh, Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ nữ chính bị bán mất rồi...
" Mau rời đi thôi, kế hoạch bắt đầu rồi." Tiểu "đồng đội" luôn đứng bên cạnh Nhiễm Thanh Vân nhìn đồng hồ xong liền nhanh chóng thông báo cho Nhiễm Thanh Vân, một trước một sau rời đi.
Nhiễm Thanh Vân đi theo sau tiểu "đồng đội" nhưng vẫn không quên nhìn về phía cuối hành lang.
Có nên giúp nữ chính thêm một lần nữa không?
" Anh đi trước đi, tôi quay lại kiểm tra một lượt." Nhiễm Thanh Vân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định quay trở lại.
" Nhanh lên đó, cách thời điểm nổ chỉ còn chưa đến 2 phút đâu." Tiểu "đồng đội" nhắc nhở Nhiễm Thanh Vân xong liền xoay người chạy đi mất.
Cả hành lang dài đằng đẵng chỉ còn lại một mình Nhiễm Thanh Vân. Trước tiên, Nhiễm Thanh Vân đi tới phòng có nam chính trước để xem tình hình bên trong thế nào, ai ngờ vừa mới tới Nhiễm Thanh Vân liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ của nữ chính biến mất sau hành lang. Mà cái chậu cây giấu bom vốn ở phía xa lại xuất hiện ngay trước cửa phòng chứa nam chính.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đệch mọe!
Chỉ còn chưa đến 1 phút nữa thôi... sắp nổ mất rồi...
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy không thể để nam chính chết được, nữ chính lần này dùng không được, Nhiễm Thanh Vân đành phải ra tay trước, sau đó ném toàn bộ công trạng lên người nữ chính... hiện tại muốn cứu vớt thiện cảm của nam chính với nữ chính thì chỉ còn cách này thôi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn quanh một vòng, phát hiện không có ai, mới kín đáo rút Bất Vong ra, chém xuống!
* Xoảng*
Nhiễm Thanh Vân không ngờ mình lại chém vỡ chậu cây của người ta... phát ra âm thanh lớn như vậy, cho dù ở trong phòng cách âm thì với thính giác của thiên thần, nam chính chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Không ngoài dự đoán, Nhiễm Thanh Vân vừa mới xách mông chạy, cửa phòng đã bị đạp đổ.
Bạch Long thò đầu ra ngoài quát sát để xem kẻ nào dám tới nghe lén, ai ngờ y vừa thò đầu ra liền nhìn thấy chậu cây cảnh vỡ nát cùng với quả bom bị cắt đôi.
Có lẽ được rèn luyện kĩ, Bạch Long nhìn thấy cảnh này cũng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, gương mặt hết sức bình tĩnh, bước vào bên trong.
Không cần chứng kiến Nhiễm Thanh Vân cũng có thể đoán ra được tình hình dương cung bạt kiếm trong căn phòng kia. Nhiễm Thanh Vân thở dài một hơi, tình tiết này cũng không thể cứu vãn được rồi.
Nhiễm Thanh Vân mặc dù không can tâm vẫn phải trở về biệt thự trước một bước, ngồi trong phòng chờ đám người nam chính trở về.
Nữ chính lần này có chút khó cứu vớt rồi! Cô ta hình như đang đi trên con đường làm hại nam chính...
Nhiễm Thanh Vân đầu ẩn ẩn đau, nhìn đám xe của nhóm người nam chính nối đuôi nhau trở về căn cứ, đầu càng thêm đau. Làm thế nào đây!!
Nam chính không một vết xước dẫn theo tiểu đệ trở về phòng ngủ, cũng đến giờ thay thuốc cho nam chính rồi, Nhiễm- bác sĩ yêu nghề- Thanh Vân không cần người gọi cũng chân sau mang theo đồ sơ cứu tiến vào.
Nam chính tự nhiên ngồi xuống, để Nhiễm Thanh Vân thay thuốc cho mình.
" Hôm nay ngươi ở nhà cả ngày sao?" Nam chính không rõ ý vị, lạnh giọng hỏi.
Nhiễm Thanh Vân đáy lòng hơi lộp bộp:" Không có, nửa ngày tôi ngủ dậy, vào thành phố chơi."
" Hử? Dạo phố?"
" Không hằn là dạo phố... tôi tới thành phố hẹn một người."
" Nữ nhân?"
" Ừ, cậu không thích nữ nhân nên tôi không muốn kể với cậu."
" Vậy sao?" Nam chính trầm mặc nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân định lực tốt, cho dù có bị nam chính nhìn cũng không hề sợ hãi, giúp nam chính thay xong thuốc, đứng bật dậy muốn rời đi. Mặc dù không sợ hãi nhưng không hiểu vì sao đáy lòng lại cảm thấy chột dạ.
Bởi vì là lão đại của cả hai giới hắc bạch, khối lượng công việc của nam chính cực kì lớn, ở nhà chưa đến một ngày đã phải tiếp tục đi bàn chuyện làm ăn, địa điểm lần này là trên du thuyền hạng sang. Đây cũng là nơi xảy ra tình tiết nữ chính bị tưởng nhầm là tiểu tiên phong, bị kéo lên thuyền của kẻ địch, sau đó nữ chính bị nhốt lại. Nam chính lúc này đã có chút tình cảm với nữ chính, vì vậy không màng nguy hiểm tới cứu nữ chính.
Muốn để nữ chính bị ném tới thuyền địch khá dễ, nhưng vấn đề ở đây là Nam chính không hề phát sinh tình cảm với nữ chính, làm thế nào để một kẻ tính tình lãnh đạm lại ghét nữ nhân có thể không màng sống chết đi cứu nữ chính bây giờ?
Nhiễm Thanh Vân rơi vào trầm mặc.
" Thanh Vân, chuyến đi lần này cậu có đi cùng không?" Bạch Long chậm rãi cắn một miếng đào, phồng mồm hỏi Nhiễm Thanh Vân.
" Chuyến này nguy hiểm, khả năng bị thương rất cao, Thanh Vân, cậu đi với chúng tôi đi." Lam Long cảm thấy Nhiễm Thanh Vân đi cùng an toàn hơn.
Nhiễm Thanh Vân lại tuyệt tình lắc đầu:" Mấy người nói không an toàn, còn muốn lôi một tên thân thủ kém như tôi theo? Không sợ bị tôi kéo một chân à?"
Lần đầu tiên phải thừa nhận năng lực kém cỏi trước mặt người khác, Nhiễm Thanh Vân không quen, còn có chút mất mặt.
" Làm sao có thể chứ! Có chúng tôi ở đây, chắc chắn có thể bảo vệ cậu chu toàn." Bạch Long vỗ ngực.
" Vậy sao?" Nhiễm Thanh Vân nheo mắt.
" Đương nhiên rồi, tin tôi, tôi chắc chắc có thể bảo vệ cậu."
" Có người vừa nói chuyến này nguy hiểm dễ bị thương nha!"
" Gì, tôi có nói thế à? Tôi rõ ràng là chưa nói qua, mặc kệ, lần này câu nhất định phải đi theo, sức khỏe ngàn vàng của tôi đặt hết vào tay cậu." Bạch Long không chút mặt mũi chối bay chối biến.
" Hừ." Nhiễm Thanh Vân không thèm chấp tên nhóc to xác này, đứng dậy rời đi.
Theo tình tiết chính, thân thể này không cần phải xuất hiện ở nơi đó bởi vì nam chính sẽ không bị thương, nhưng tình tiết hôm trước đã khiến Nhiễm Thanh Vân phải nghĩ lại, nữ chính không dùng được, còn muốn ám sát nam chính, chắc chắn phía sau màn có thứ gì đó... muốn phá bỏ khúc mắc vậy thì phải tìn được nút thắt trước.
Cuối cùng Nhiễm Thanh Vân vẫn quyết định tham gia chuyến đi này.
" Sao cậu ta lại đi theo?" Nam chính nhìn Nhiễm Thanh Vân quần áo chỉnh tề, hơi nhướn mày.
" Tới làm hộp thuốc di động nha!" Nhiễm Thanh Vân đúng tình hợp lý nói.
Nam chính lần này không tiếp tục hỏi, chỉ trầm mặc chui vào trong xe ô tô. Muốn tới bến cảnh, vẫn phải di chuyển một đoạn dài bằng xe ô tô, Nhiễm Thanh Vân nhàm chán ngồi vào một cái xe, mắt nhìn hai bàn tay đang cẩn thận đùa nghịch với nhau trên đùi dùng mấy trò con bò mà giết thời gian.
Mấy thứ này đều là do Nhiễm Thanh Vân học xấu từ chỗ lò sưởi của y, lò sưởi cảm thấy Nhiễm Thanh Vân mỗi ngày quá nhàm chán, nên muốn Nhiễm Thanh Vân làm ra nhiều động tác nhỏ giống người hơn một chút. Nhiễm Thanh Vân đầu tiên là bài xích, cuối cùng lại vô thức làm theo.
" Tới rồi, xuống xe." Bạch Long ngồi ở chiếc xe phía trước, cán đích trước Nhiễm Thanh Vân 1 phút, xe Nhiễm Thanh Vân vừa dừng lại, Bạch Long liền xuất hiện bên cạnh mở cửa cho Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân không để tâm, cảm thấy bớt đi được phiền phức, liền âm thầm đồng ý với việc làm của Bạch Long, chậm rãi bước ra ngoài.
Bạch Long đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run!
Kì lạ, rõ ràng nhiệt độ không có quá lạnh mà!
Bạch Long khó hiểu xoa xoa đầu, quan sát xung quanh thấy mọi thứ đều bình thường, đành lắc mạnh đầu, tự cho rằng mình vừa bị ảo giác.
" Sao thế?" Nhiễm Thanh Vân thấy động tác kì lạ của Bạch Long, tò mò.
" Không, không sao, chúng ta lên thuyền thôi!" Bạch Long lắc đầu.
Du thuyền hạng sang với sức chứa hơn 200 người đến cuối cùng chỉ có gần 100 người được lên trên, 50% là người của nam chính, 50% là người của đối thủ, số lượng vốn là 50-50 vì vậy để quyết định thắng bại thì nó liên quan đến chất lượng.
Chất lượng thuộc hạ của nam chính khỏi phải bàn, nếu nguyên bản là nhân loại đấu với nhau, nam chính chắc chắn thắng, nhưng Nhiễm Thanh Vân vừa liếc mắt liền nhận ra bên đó ngoài nữ chính là thiên thần còn có hai ác quỷ trà trộm vào.
Tình tiết ban đầu rõ ràng Nhiễm Thanh Vân không cho ác quỷ xuất hiện sớm như vậy mà!
Nhiễm Thanh Vân không rõ, nhíu nhíu mày.
Nhiễm Thanh Vân duy trì giá trị tồn tại xuống mức thấp nhất, chỉ cần không hỏi đến, Nhiễm Thanh Vân sẽ không lên tiếng, lúc di chuyển cũng chọn vị trí cuối đoàn mà đi.
Trước khi lên thuyền, Bạch Long còn có bộ dạng bám chết không buông Nhiễm Thanh Vân, sau khi lên thuyền, ngay lập tức bị công việc chi phối, bất chi bất giác đã cách Nhiễm Thanh Vân cả một đoạn dài cũng không phát hiện. Lam Long càng không phải nói, hai tay đều dùng để ôm điện thoại, rõ ràng là đang liên lạc với Hắc Long ở nhà.
Mỗi lần bàn chuyện đều như vậy, nam chính phụ trách phần khí thế, Bạch Long phụ trách bàn kế hoạch, Lam Long sẽ cẩn thận báo cáo toàn bộ tình hình với Hắc Long ở nhà, để có tình huống bất ngờ gì đó, Hắc Long vẫn có thể dễ dàng đem người ứng cứu.