Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Trên trời có hàng ngàn vì tinh tú, mỗi vì tinh tú đều có một tinh linh ngự trị. Phó Kim Phong là tinh linh cai quản mặt trăng, mỗi ngày đều đúng giờ mọc lặn, tính tình của Phó Kim Phong lại trái ngược hoàn toàn so với ánh sáng thanh lãnh chỉ thuộc về mặt trăng... Phó Kim Phong cực kì hiếu động, hay tìm những tinh linh khác đùa nghịch, tính tò mò cũng rất lớn.
Bởi vì Phó Kim Phong chỉ xuất hiện vào ban đêm, mà ban đêm là quãng thời gian nhân loại hay dùng để làm mấy việc đặc thù, kết hợp với tính tò mò của Phó Kim Phong khiến Phó Kim Phong nhìn được không ít cảnh full HD không che.
Mấy cái tư thế, mấy cái địa phương hay xuất hiện những hoạt động đặc thù đó, Phó Kim Phong đều nắm trong lòng bàn tay.
Ban đầu mới nhìn, Phó Kim Phong còn ngại ngùng một chút, nhưng dần dà, Phó Kim Phong đã luyện đến cảnh giới mắt nhìn tim không đập.
Con người ban đầu đều làm những chuyện đó ở ngoài trời, Phó Kim Phong nhìn rất rõ, sau này khi người đông lên rồi, bọn họ chuyển vào làm trong động, khiến Phó Kim Phong nhìn không được rõ nữa. Nhưng cho dù xã hội loài người có phát triển đến đâu, đều sẽ có những thành phần không nhịn được mà kéo nhau ra ngoài làm trước trời đất, Phó Kim Phong vẫn có cảnh đẹp ý vui để nhìn.
Nếu trên đời này còn thứ gì Phó Kim Phong chưa nhìn thấy, vậy thì chỉ có tinh linh của mặt trời, nghe nói tên là Nhiễm Thanh gì gì đó.
Phó Kim Phong chỉ là nghe đám tinh linh khác kể qua, vị tinh linh mặt trời kia cho dù sở hữu ánh nắng gay gắt của mùa hạ hay dịu dàng của mùa đông thì trên gương mặt cũng chỉ mãi mãi suy trì một biểu cảm. Tinh linh của mây nói lần cuối bọn nó nhìn thấy tinh linh mặt trời đang cau mày là mấy ngàn năm trước rồi.
Bởi vì thời gian đặc thù, Phó Kim Phong có muốn cũng không thể nhìn thấy tinh linh mặt trời kia. Cho dù ánh sáng của mặt trăng là do trộm được của mặt trời, thì bọn họ cũng không thể gặp nhau.
Phó Kim Phong cảm thấy không can tâm như vậy, kết quả mỗi ngày đều cố gắng làm việc sớm hơn một chút, tan làm muộn hơn một chút, hòng có thể cùng với mặt trời, xuất hiện cùng một lúc, như vậy, bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Nhưng Phó Kim Phong thức cả một đêm dài, đến gần sáng liền ngủ gật mất, chiều tối lại không thể thức dậy sớm, tới khi Phó Kim Phong tỉnh lại, mặt trời cũng đã lặn xuống từ lâu.
Phó Kim Phong ôm quyết tâm muốn gặp mặt trời, ôm đến mấy ngàn năm.
Hôm nay cũng là một ngày cố gắng của Phó Kim Phong, cậu cố vén hai mắt đang díp lại với nhau, cố gắng chờ đợi mặt trời làm việc. Ai ngờ chờ mãi, chờ mãi, đến cái bóng của người ta cũng không nhìn thấy. Phó Kim Phong tiếc hận muốn chết, không chống đỡ được mà chìm vào giấc ngủ, nhưng trong khi ngủ, Phó Kim Phong không nhịn được liền nở nụ cười.
Buổi tối, Phó Kim Phong tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi từ lâu, nhưng Phó Kim Phong bày ra bộ mặt hơn hở, chạy tới một địa điểm trên bầu trời, bắt lấy một phiến đá. Là đá lưu ảnh hôm qua Phó Kim Phong lấy được từ một tinh linh khác, ôm tâm trạng hăm hở, lục đục mở đá lưu ảnh ra xem.
Ngay khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, Phó Kim Phong không nhịn được mà ôm trái tim run rẩy.
Trời ơi, đẹp trai dữ thần!
Soái ca lạnh lùng cấm dục! Gu ta, gu ta!
Phó Kim Phong không nhịn được, ôm đá lưu ảnh lăn qua lăn lại cả đêm. Có lẽ bởi vì phấn khích, đến sáng sớm ngày hôm sau, lần này Phó Kim Phong đã kịp nhìn thấy cái bóng của tinh linh mặt trời rồi mới ngủ mất.
Được diện kiến nhan sắc động lòng người của tinh linh mặt trời, Phó Kim Phong liền ôm ấp vọng tưởng được nhìn những biểu cảm xinh đẹp trên gương mặt kia. Nhưng đúng như những lời đám tinh linh khác nói, tinh linh mặt trời ngàn năm chỉ có một biểu cảm, đến cái nhíu mày gần nhất cũng đã cách nay hơn ngàn năm. Phó Kim Phong muốn xem, vậy thì phải có gì đó tác động đến người ta!
Ngày hôm sau, Phó Kim Phong thức giận thật sớm, ở đúng lúc tinh linh mặt trời mệt mỏi chuẩn bị ngủ, cách một cái chân trời mà hét lớn:" Mĩ nhân xinh đẹp, cười một cái cho ta xem nào."
Kết quả, vị tinh linh mặt trời cả ngàn năm nay không nhíu mày, bởi vì một câu nói của Phó Kim Phong mà mày đẹp nhíu chặt thành một đường, dư quang nơi đáy mắt chạm đến biểu tình hớn hở của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong lưu được biểu cảm nhíu mày của Nhiễm Thanh Vân, ôm đá lưu ảnh lăn lộn cả một đêm. Phó Kim Phong thật sự không ngờ, chỉ vì một câu nói này, mà ngày hôm sau cậu bị thiên đình triệu tập.
Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ bay đến cửa thiên đình, bắt gặp Thái Bạch Kim Tinh bay ngang qua, kìm lòng không đặng mà gọi ông lại hỏi:" Ngọc hoàng gọi ta có chuyện gì vậy? Lão Tinh có biết không?"
Thái Bạch Kim Tinh vuốt vuốt chòm râu dài:" Đại khái là ngọc hoàng nhận được đơn khiếu nại của Nhiễm tinh linh, nói cậu quấy rối tình dục hắn."
" HẢ?" Phó Kim Phong trợn trắng mắt, cậu ngoài việc vụng trộm lưu ảnh người ta lại ngắm dần thì cũng đâu có làm ra hành động nào quấy dối tình dục đâu?
" Tiểu Phong phải cẩn thận nha, Nhiễm tinh linh là con cả của ngọc hoàng đó! Động vào ai không động, lại động phải một tên quỷ cứng nhắc hắn làm cái gì." Thái Bạch Kim Tinh vỗ vai an ủi Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong kêu gào trong vô vọng: Cậu không có làm gì hết, cậu không có mà!!!
Cùng lắm là trêu trọc một chút, cũng đâu mất miếng da miếng thịt nào! Gọi cậu tới giáng chức không phải quá nặng hay sao?
Phó Kim Phong ôm một bụng lo lắng bị người ta giáng chức, chạy đến trước mặt ngọc hoàng.
Phải nói, những tinh linh như Phó Kim Phong, nếu không phải có chuyện quan trọng liên quan đến trung thân đại sự thì sẽ không bao giờ được rời khỏi vị trí đâu.
Phó Kim Phong lo lắng chạy tới trước mặt Ngọc hoàng đại đế, bên trong thiên điện còn có không ít chúng tiên khác đang đứng. Phó Kim Phong lo sợ lao tới chính giữa thiên điện, quỳ xuống.
"Thần là Phó Kim Phong- tinh linh cai quản mặt trăng, bái kiến ngọc hoàng."
"Ngẩng đầu lên đi." Ngọc hoàng phất tay, nói với Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong duy trì bộ dạng úp mặt xuống nền thiên điện, không dám ngẩng mặt lên. Trong lòng lại không ngừng nhảy ra suy đoán.
Dựa vào âm sắc lẫn trong giọng của ngọc hoàng, Phó Kim Phong có thể đoán được bên trong không chứa nửa điểm tức giận, nói đúng hơn là còn có chút tia cao hứng! Nhưng mà nếu ngọc hoàng cao hứng, vậy thì gọi y tới làm gì?
"Tinh linh kia, mau đứng lên." Ngọc hoàng không thấy Phó Kim Phong cử động, đoán rằng Phó Kim Phong sợ hãi, liền hướng Phó Kim Phong ra lệnh.
Đã đến mức này, Phó Kim Phong không thể không nghe theo mà chậm rãi đứng lên, tầm mắt đảo qua phía ngọc hoàng, lại bị một thân ảnh vừa quen vừa lạ thu hút.
Kia, kia, kia... kia không phải là tiểu tinh linh mặt trời Nhiễm Thanh Vân y vừa mới trêu chọc lần trước sao? Không, không phải là bởi vì bị y trêu chọc nên Nhiễm Thanh Vân chạy tới chỗ ngọc hoàng tố giác y đó chứ?
Lòng bàn tay Phó Kim Phong đổ đầy mồ hôi, đứng cũng không vững, hai chân dần mềm nhũn.
Tận đến khi Phó Kim Phong bị người ta chụp giá y lên người, cậu vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra! Không phải chỉ là nhìn trộm một chút thôi sao? Cùng lắm là giáng chức của cậu... Tại sao lại bắt cậu phải lấy thân chịu phạt vậy?
Cả ngày đại hỷ Phó Kim Phong đều mơ mơ màng màng, tận đến khi động phòng, bị Nhiễm Thanh Vân đè xuống giường, Phó Kim Phong vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
" Cái, cái đó..." Phó Kim Phong hướng Nhiễm Thanh Vân lắp ba lắp bắp, không biết phải đối diện thế nào.
Nhiễm Thanh Vân bị bộ dạng của cậu chọc cười, cười đến xuân sắc:" Không phải ngươi muốn nhìn ta cười sao?"
- ---
Xin chào mọi người.
Mình ở đây để nói là, phía sau này mình có khá nhiều dự định, sẽ đi qua những nền tảng khác, và thử ở những nền tảng khác. Nên mình muốn đóng gói các bạn, đồng hành với mình.
Mình có một blog nhỏ tên là Hết tiền đu Anh sẽ xóa blog.
Mọi người ai muốn sau này sẽ tiếp tục đồng hành với mình, mong hãy bớt chút thời gian lên face tìm kiếm và bình luận vào bài ghim đầu trang.
Mình muốn tạo một nhóm nhỏ, để sau này, có thề dễ dàng mang các bạn đi theo.
có được không?
Bởi vì Phó Kim Phong chỉ xuất hiện vào ban đêm, mà ban đêm là quãng thời gian nhân loại hay dùng để làm mấy việc đặc thù, kết hợp với tính tò mò của Phó Kim Phong khiến Phó Kim Phong nhìn được không ít cảnh full HD không che.
Mấy cái tư thế, mấy cái địa phương hay xuất hiện những hoạt động đặc thù đó, Phó Kim Phong đều nắm trong lòng bàn tay.
Ban đầu mới nhìn, Phó Kim Phong còn ngại ngùng một chút, nhưng dần dà, Phó Kim Phong đã luyện đến cảnh giới mắt nhìn tim không đập.
Con người ban đầu đều làm những chuyện đó ở ngoài trời, Phó Kim Phong nhìn rất rõ, sau này khi người đông lên rồi, bọn họ chuyển vào làm trong động, khiến Phó Kim Phong nhìn không được rõ nữa. Nhưng cho dù xã hội loài người có phát triển đến đâu, đều sẽ có những thành phần không nhịn được mà kéo nhau ra ngoài làm trước trời đất, Phó Kim Phong vẫn có cảnh đẹp ý vui để nhìn.
Nếu trên đời này còn thứ gì Phó Kim Phong chưa nhìn thấy, vậy thì chỉ có tinh linh của mặt trời, nghe nói tên là Nhiễm Thanh gì gì đó.
Phó Kim Phong chỉ là nghe đám tinh linh khác kể qua, vị tinh linh mặt trời kia cho dù sở hữu ánh nắng gay gắt của mùa hạ hay dịu dàng của mùa đông thì trên gương mặt cũng chỉ mãi mãi suy trì một biểu cảm. Tinh linh của mây nói lần cuối bọn nó nhìn thấy tinh linh mặt trời đang cau mày là mấy ngàn năm trước rồi.
Bởi vì thời gian đặc thù, Phó Kim Phong có muốn cũng không thể nhìn thấy tinh linh mặt trời kia. Cho dù ánh sáng của mặt trăng là do trộm được của mặt trời, thì bọn họ cũng không thể gặp nhau.
Phó Kim Phong cảm thấy không can tâm như vậy, kết quả mỗi ngày đều cố gắng làm việc sớm hơn một chút, tan làm muộn hơn một chút, hòng có thể cùng với mặt trời, xuất hiện cùng một lúc, như vậy, bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Nhưng Phó Kim Phong thức cả một đêm dài, đến gần sáng liền ngủ gật mất, chiều tối lại không thể thức dậy sớm, tới khi Phó Kim Phong tỉnh lại, mặt trời cũng đã lặn xuống từ lâu.
Phó Kim Phong ôm quyết tâm muốn gặp mặt trời, ôm đến mấy ngàn năm.
Hôm nay cũng là một ngày cố gắng của Phó Kim Phong, cậu cố vén hai mắt đang díp lại với nhau, cố gắng chờ đợi mặt trời làm việc. Ai ngờ chờ mãi, chờ mãi, đến cái bóng của người ta cũng không nhìn thấy. Phó Kim Phong tiếc hận muốn chết, không chống đỡ được mà chìm vào giấc ngủ, nhưng trong khi ngủ, Phó Kim Phong không nhịn được liền nở nụ cười.
Buổi tối, Phó Kim Phong tỉnh lại, mặt trời đã xuống núi từ lâu, nhưng Phó Kim Phong bày ra bộ mặt hơn hở, chạy tới một địa điểm trên bầu trời, bắt lấy một phiến đá. Là đá lưu ảnh hôm qua Phó Kim Phong lấy được từ một tinh linh khác, ôm tâm trạng hăm hở, lục đục mở đá lưu ảnh ra xem.
Ngay khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, Phó Kim Phong không nhịn được mà ôm trái tim run rẩy.
Trời ơi, đẹp trai dữ thần!
Soái ca lạnh lùng cấm dục! Gu ta, gu ta!
Phó Kim Phong không nhịn được, ôm đá lưu ảnh lăn qua lăn lại cả đêm. Có lẽ bởi vì phấn khích, đến sáng sớm ngày hôm sau, lần này Phó Kim Phong đã kịp nhìn thấy cái bóng của tinh linh mặt trời rồi mới ngủ mất.
Được diện kiến nhan sắc động lòng người của tinh linh mặt trời, Phó Kim Phong liền ôm ấp vọng tưởng được nhìn những biểu cảm xinh đẹp trên gương mặt kia. Nhưng đúng như những lời đám tinh linh khác nói, tinh linh mặt trời ngàn năm chỉ có một biểu cảm, đến cái nhíu mày gần nhất cũng đã cách nay hơn ngàn năm. Phó Kim Phong muốn xem, vậy thì phải có gì đó tác động đến người ta!
Ngày hôm sau, Phó Kim Phong thức giận thật sớm, ở đúng lúc tinh linh mặt trời mệt mỏi chuẩn bị ngủ, cách một cái chân trời mà hét lớn:" Mĩ nhân xinh đẹp, cười một cái cho ta xem nào."
Kết quả, vị tinh linh mặt trời cả ngàn năm nay không nhíu mày, bởi vì một câu nói của Phó Kim Phong mà mày đẹp nhíu chặt thành một đường, dư quang nơi đáy mắt chạm đến biểu tình hớn hở của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong lưu được biểu cảm nhíu mày của Nhiễm Thanh Vân, ôm đá lưu ảnh lăn lộn cả một đêm. Phó Kim Phong thật sự không ngờ, chỉ vì một câu nói này, mà ngày hôm sau cậu bị thiên đình triệu tập.
Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ bay đến cửa thiên đình, bắt gặp Thái Bạch Kim Tinh bay ngang qua, kìm lòng không đặng mà gọi ông lại hỏi:" Ngọc hoàng gọi ta có chuyện gì vậy? Lão Tinh có biết không?"
Thái Bạch Kim Tinh vuốt vuốt chòm râu dài:" Đại khái là ngọc hoàng nhận được đơn khiếu nại của Nhiễm tinh linh, nói cậu quấy rối tình dục hắn."
" HẢ?" Phó Kim Phong trợn trắng mắt, cậu ngoài việc vụng trộm lưu ảnh người ta lại ngắm dần thì cũng đâu có làm ra hành động nào quấy dối tình dục đâu?
" Tiểu Phong phải cẩn thận nha, Nhiễm tinh linh là con cả của ngọc hoàng đó! Động vào ai không động, lại động phải một tên quỷ cứng nhắc hắn làm cái gì." Thái Bạch Kim Tinh vỗ vai an ủi Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong kêu gào trong vô vọng: Cậu không có làm gì hết, cậu không có mà!!!
Cùng lắm là trêu trọc một chút, cũng đâu mất miếng da miếng thịt nào! Gọi cậu tới giáng chức không phải quá nặng hay sao?
Phó Kim Phong ôm một bụng lo lắng bị người ta giáng chức, chạy đến trước mặt ngọc hoàng.
Phải nói, những tinh linh như Phó Kim Phong, nếu không phải có chuyện quan trọng liên quan đến trung thân đại sự thì sẽ không bao giờ được rời khỏi vị trí đâu.
Phó Kim Phong lo lắng chạy tới trước mặt Ngọc hoàng đại đế, bên trong thiên điện còn có không ít chúng tiên khác đang đứng. Phó Kim Phong lo sợ lao tới chính giữa thiên điện, quỳ xuống.
"Thần là Phó Kim Phong- tinh linh cai quản mặt trăng, bái kiến ngọc hoàng."
"Ngẩng đầu lên đi." Ngọc hoàng phất tay, nói với Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong duy trì bộ dạng úp mặt xuống nền thiên điện, không dám ngẩng mặt lên. Trong lòng lại không ngừng nhảy ra suy đoán.
Dựa vào âm sắc lẫn trong giọng của ngọc hoàng, Phó Kim Phong có thể đoán được bên trong không chứa nửa điểm tức giận, nói đúng hơn là còn có chút tia cao hứng! Nhưng mà nếu ngọc hoàng cao hứng, vậy thì gọi y tới làm gì?
"Tinh linh kia, mau đứng lên." Ngọc hoàng không thấy Phó Kim Phong cử động, đoán rằng Phó Kim Phong sợ hãi, liền hướng Phó Kim Phong ra lệnh.
Đã đến mức này, Phó Kim Phong không thể không nghe theo mà chậm rãi đứng lên, tầm mắt đảo qua phía ngọc hoàng, lại bị một thân ảnh vừa quen vừa lạ thu hút.
Kia, kia, kia... kia không phải là tiểu tinh linh mặt trời Nhiễm Thanh Vân y vừa mới trêu chọc lần trước sao? Không, không phải là bởi vì bị y trêu chọc nên Nhiễm Thanh Vân chạy tới chỗ ngọc hoàng tố giác y đó chứ?
Lòng bàn tay Phó Kim Phong đổ đầy mồ hôi, đứng cũng không vững, hai chân dần mềm nhũn.
Tận đến khi Phó Kim Phong bị người ta chụp giá y lên người, cậu vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra! Không phải chỉ là nhìn trộm một chút thôi sao? Cùng lắm là giáng chức của cậu... Tại sao lại bắt cậu phải lấy thân chịu phạt vậy?
Cả ngày đại hỷ Phó Kim Phong đều mơ mơ màng màng, tận đến khi động phòng, bị Nhiễm Thanh Vân đè xuống giường, Phó Kim Phong vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
" Cái, cái đó..." Phó Kim Phong hướng Nhiễm Thanh Vân lắp ba lắp bắp, không biết phải đối diện thế nào.
Nhiễm Thanh Vân bị bộ dạng của cậu chọc cười, cười đến xuân sắc:" Không phải ngươi muốn nhìn ta cười sao?"
- ---
Xin chào mọi người.
Mình ở đây để nói là, phía sau này mình có khá nhiều dự định, sẽ đi qua những nền tảng khác, và thử ở những nền tảng khác. Nên mình muốn đóng gói các bạn, đồng hành với mình.
Mình có một blog nhỏ tên là Hết tiền đu Anh sẽ xóa blog.
Mọi người ai muốn sau này sẽ tiếp tục đồng hành với mình, mong hãy bớt chút thời gian lên face tìm kiếm và bình luận vào bài ghim đầu trang.
Mình muốn tạo một nhóm nhỏ, để sau này, có thề dễ dàng mang các bạn đi theo.
có được không?