Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Aaaaa!
Phó Kim Phong bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, hãi chân mềm nhũn ngã xuống dưới sàn nhà.
" Làm gì thế?" Vị giám đốc kia hơi mất kiên nhẫn, giơ tay đánh lên mông người đối diện. Người đối diện chỉ có thể trầm thấp rên rỉ, dù sao miệng cũng đã bận mút thứ khác.
" Tôi...tôi..." Phó Kim Phong bị dọa cho nói năng lộn xộn.
Anh nhận ra cái người ở giữa kia... là một nam minh tinh mới nổi gần đây.
Y biết ngành giải trí không hào nhoáng như vẻ bề ngoài. Ở một góc độ nào đó, nó còn đen tối hơn cả địa ngục.. nhưng nghe nói và đối diện, nó là hai phạm trù cực kì khác nhau.
" Đừng có giả bộ nữa, cởi đồ ra đi." giám đốc không có kiên nhẫn, thân dưới truyện động càng nhanh.
Âm thanh phát ra, đủ đề khiến người nghe bỏ mặt tới tận mang tai.
Đột nhiên cảm thấy thật nóng!
Phó Kim Phong bất giác hơi kéo cổ áo, thế nhưng lý trí còn sót lại đã nhanh chóng ngăn cản động tác này lại.
" Này, anh làm gì vậy?" Phó Kim Phong hoảng hốt, muốn tránh khỏi cánh tay đang kéo lấy mình kia.
" Giả bộ cái gì chứ, mau cởi đồ ra."
Người này là kẻ vừa được mút xong, bởi vì không có kiên nhẫn mà đi tới kéo Phó Kim Phong vào.
Phó Kim Phong:"..."
Hai người ở phía kia vẫn còn điên cuồng làm, nam minh tinh còn không ngừng rên rỉ cầu hoan.
Phó Kim Phong chỉ nghe thôi cũng đã đỏ mặt.
Y...
Y...năm nay 26 tuổi, nhưng vẫn chưa từng có bạn gái, loại chuyện như thế này đều chưa từng trải qua. Bình thường đều là tự mình làm...
" Tôi không muốn." Phó Kim Phong dùng sức muốn đẩy người ra.
" Cơ thể đã phản ứng như thế, còn nói không muốn? Tôi không hứng thú với lạt mềm buộc chặt đâu." Người bên trên đè lên người Phó Kim Phong, tay hắn luồn vào trong âu phục đã có phần hỗn loạn của Phó Kim Phong.
" Không... Thanh Vân..." Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ, gạt tay.
" Anh nằm im cho em." Nhiễm Thanh Vân toàn thân tràn ngập hắc khí, nửa ôm Phó Kim Phong vào ngực, chính mình lại dùng ánh mắt đầy ghê tởm nhìn ba cái người có trong phòng kia.
" Cậu... sao cậu lại vào được đây? Người đâu..." Nam nhân bị Nhiễm Thanh Vân đạp ngã xuống nền nhà, tức giận.
" Gan cũng lớn nhỉ, dám thò tay vào người của tôi?" Nhiễm Thanh Vân nheo mắt.
Rõ ràng trong giọng không hề chứa đựng cảm xúc, lại có thể khiến người nghe lạnh thấu tim gan.
" Cậu... cậu cũng chỉ là một minh tinh quèn, cho dù có nổi tiếng, cũng làm gì được tôi? Muốn phong sát cậu, dễ như trở bàn tay." Nam nhân đáy lòng run sợ, ngoài mặt lại cố tỏ ra cứng rắn.
Đối với lời đe dọa của bọn họ, Nhiễm Thanh Vân không hề có biểu cảm gì, cúi người bế Phó Kim Phong lên:" Lời hôm nay, tôi nhớ kĩ."
"..."
Nhớ... nhớ thì sao chứ! Bọn họ đường đường là nhà tài phiệt, còn sợ một minh tinh nhỏ nhoi uy hiếp sao?
Bọn họ cũng chỉ có thể tùy tiện ôm lấy an ủi lẫn nhau mà thôi.
Nhiễm Thanh Vân ở bên kia, sau khi ôm Phó Kim Phong rời đi, liền trực tiếp tự mình đón một chiếc taxi.
" Buông tay ra... xấu xa." Phó Kim Phong mềm nhũn ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, tựa như ruồi đậu đánh hai cái lên vai y.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
" Phong ca, đừng động loạn. Ngoan." Phải an ủi lò sưởi của mình trước.
Nhiệt độ của Phó Kim Phong hiện tại rất cao, Nhiễm Thanh Vân ôm cũng rất thoải mái.
" Mát quá... dễ chịu." Phó Kim Phong đột nhiên không đánh nữa, ngoan ngoãn rúc vào lòng Nhiễm Thanh Vân.
Tài xế taxi nhìn bộ dạng của hai người, nhỏ giọng hỏi:" Cậu, đi đến khách sạn sao?"
" Đi khách sạn làm gi? Tới bệnh viện." Y vừa mới từ một khách sạn chạy ra đó! Đón taxi để đi đến một khách sạn khác, ta cũng không có điên.
Với cả, lò sưởi của ta cũng đã thành cái dạng như thế này rồi, ta còn không phải bác sĩ, đưa đến khách sạn, lò sưởi của ta bị làm sao, ai chịu trách nhiệm.
Khó khăn lắm mới đi được đến bước này, đổi một cái mới cũng rất phiền phức.
" Được, tôi sẽ lái đến bệnh viện gần nhất." Tài xế taxi âm thầm bật ngón tay với Nhiễm Thanh Vân.
Quả là một trai thẳng tốt bụng.
Mĩ nhân trong lòng, không chút rung động, còn có thể chính nhân quân tử đương người đến bệnh viện.
Nếu là ông ta...
Khụ khụ... ông ta mới không phải hủ nam đâu.
Hai đại nam nhân cùng với nhau còn ra thể thống gì nữa.
Đường đến bệnh viện không quá xa, dược Phó Kim Phong bị hạ cũng không nhiều, thời điểm được đem vào bệnh viện, ngoài cơ thể nóng rực, sắc mặt ửng hồng, tinh thần mê man... cũng không có hành động gì quá lớn.
Nhiễm Thanh Vân đăng kí gói khám VIP, độ bảo mật cao, phòng bệnh còn được đặt ở một tầng riêng, an ninh cũng tương đối tốt.
" Chúng tôi đã ổn định được cậu ấy, nhưng tác dụng phụ của thuốc có thể sẽ khiến cậu ấy chưa thể tỉnh lại trong ngày hôm nay. Chúng tôi đã sắp xếp phòng cho cậu ấy, sáng mai tỉnh dậy có thể làm thủ tục xuất viện."
" Được." Nhiễm Thanh Vân rời mắt khỏi điện thoại, lạnh nhạt gật đầu.
Nhiễm Thanh Vân lâu rồi không được ôm lò sưởi của mình, sau khi nhắn tin thông báo cho Mạc Thu một tiếng, trực tiếp leo lên giường bệnh ôm Phó Kim Phong.
Ôm được một lúc, anh liền bị bộ âu phục cứng nhắc làm phiền đến không thể tiếp tục nữa.
Cân nhắc giữa việc đi mua quần áo và tùy tiện cởi đồ đi ngủ...
Không bao lâu sau anh đã quyết đoán đưa ra lựa chọn!
Phó Kim Phong bị cảnh tượng bên trong dọa sợ, hãi chân mềm nhũn ngã xuống dưới sàn nhà.
" Làm gì thế?" Vị giám đốc kia hơi mất kiên nhẫn, giơ tay đánh lên mông người đối diện. Người đối diện chỉ có thể trầm thấp rên rỉ, dù sao miệng cũng đã bận mút thứ khác.
" Tôi...tôi..." Phó Kim Phong bị dọa cho nói năng lộn xộn.
Anh nhận ra cái người ở giữa kia... là một nam minh tinh mới nổi gần đây.
Y biết ngành giải trí không hào nhoáng như vẻ bề ngoài. Ở một góc độ nào đó, nó còn đen tối hơn cả địa ngục.. nhưng nghe nói và đối diện, nó là hai phạm trù cực kì khác nhau.
" Đừng có giả bộ nữa, cởi đồ ra đi." giám đốc không có kiên nhẫn, thân dưới truyện động càng nhanh.
Âm thanh phát ra, đủ đề khiến người nghe bỏ mặt tới tận mang tai.
Đột nhiên cảm thấy thật nóng!
Phó Kim Phong bất giác hơi kéo cổ áo, thế nhưng lý trí còn sót lại đã nhanh chóng ngăn cản động tác này lại.
" Này, anh làm gì vậy?" Phó Kim Phong hoảng hốt, muốn tránh khỏi cánh tay đang kéo lấy mình kia.
" Giả bộ cái gì chứ, mau cởi đồ ra."
Người này là kẻ vừa được mút xong, bởi vì không có kiên nhẫn mà đi tới kéo Phó Kim Phong vào.
Phó Kim Phong:"..."
Hai người ở phía kia vẫn còn điên cuồng làm, nam minh tinh còn không ngừng rên rỉ cầu hoan.
Phó Kim Phong chỉ nghe thôi cũng đã đỏ mặt.
Y...
Y...năm nay 26 tuổi, nhưng vẫn chưa từng có bạn gái, loại chuyện như thế này đều chưa từng trải qua. Bình thường đều là tự mình làm...
" Tôi không muốn." Phó Kim Phong dùng sức muốn đẩy người ra.
" Cơ thể đã phản ứng như thế, còn nói không muốn? Tôi không hứng thú với lạt mềm buộc chặt đâu." Người bên trên đè lên người Phó Kim Phong, tay hắn luồn vào trong âu phục đã có phần hỗn loạn của Phó Kim Phong.
" Không... Thanh Vân..." Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ, gạt tay.
" Anh nằm im cho em." Nhiễm Thanh Vân toàn thân tràn ngập hắc khí, nửa ôm Phó Kim Phong vào ngực, chính mình lại dùng ánh mắt đầy ghê tởm nhìn ba cái người có trong phòng kia.
" Cậu... sao cậu lại vào được đây? Người đâu..." Nam nhân bị Nhiễm Thanh Vân đạp ngã xuống nền nhà, tức giận.
" Gan cũng lớn nhỉ, dám thò tay vào người của tôi?" Nhiễm Thanh Vân nheo mắt.
Rõ ràng trong giọng không hề chứa đựng cảm xúc, lại có thể khiến người nghe lạnh thấu tim gan.
" Cậu... cậu cũng chỉ là một minh tinh quèn, cho dù có nổi tiếng, cũng làm gì được tôi? Muốn phong sát cậu, dễ như trở bàn tay." Nam nhân đáy lòng run sợ, ngoài mặt lại cố tỏ ra cứng rắn.
Đối với lời đe dọa của bọn họ, Nhiễm Thanh Vân không hề có biểu cảm gì, cúi người bế Phó Kim Phong lên:" Lời hôm nay, tôi nhớ kĩ."
"..."
Nhớ... nhớ thì sao chứ! Bọn họ đường đường là nhà tài phiệt, còn sợ một minh tinh nhỏ nhoi uy hiếp sao?
Bọn họ cũng chỉ có thể tùy tiện ôm lấy an ủi lẫn nhau mà thôi.
Nhiễm Thanh Vân ở bên kia, sau khi ôm Phó Kim Phong rời đi, liền trực tiếp tự mình đón một chiếc taxi.
" Buông tay ra... xấu xa." Phó Kim Phong mềm nhũn ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, tựa như ruồi đậu đánh hai cái lên vai y.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
" Phong ca, đừng động loạn. Ngoan." Phải an ủi lò sưởi của mình trước.
Nhiệt độ của Phó Kim Phong hiện tại rất cao, Nhiễm Thanh Vân ôm cũng rất thoải mái.
" Mát quá... dễ chịu." Phó Kim Phong đột nhiên không đánh nữa, ngoan ngoãn rúc vào lòng Nhiễm Thanh Vân.
Tài xế taxi nhìn bộ dạng của hai người, nhỏ giọng hỏi:" Cậu, đi đến khách sạn sao?"
" Đi khách sạn làm gi? Tới bệnh viện." Y vừa mới từ một khách sạn chạy ra đó! Đón taxi để đi đến một khách sạn khác, ta cũng không có điên.
Với cả, lò sưởi của ta cũng đã thành cái dạng như thế này rồi, ta còn không phải bác sĩ, đưa đến khách sạn, lò sưởi của ta bị làm sao, ai chịu trách nhiệm.
Khó khăn lắm mới đi được đến bước này, đổi một cái mới cũng rất phiền phức.
" Được, tôi sẽ lái đến bệnh viện gần nhất." Tài xế taxi âm thầm bật ngón tay với Nhiễm Thanh Vân.
Quả là một trai thẳng tốt bụng.
Mĩ nhân trong lòng, không chút rung động, còn có thể chính nhân quân tử đương người đến bệnh viện.
Nếu là ông ta...
Khụ khụ... ông ta mới không phải hủ nam đâu.
Hai đại nam nhân cùng với nhau còn ra thể thống gì nữa.
Đường đến bệnh viện không quá xa, dược Phó Kim Phong bị hạ cũng không nhiều, thời điểm được đem vào bệnh viện, ngoài cơ thể nóng rực, sắc mặt ửng hồng, tinh thần mê man... cũng không có hành động gì quá lớn.
Nhiễm Thanh Vân đăng kí gói khám VIP, độ bảo mật cao, phòng bệnh còn được đặt ở một tầng riêng, an ninh cũng tương đối tốt.
" Chúng tôi đã ổn định được cậu ấy, nhưng tác dụng phụ của thuốc có thể sẽ khiến cậu ấy chưa thể tỉnh lại trong ngày hôm nay. Chúng tôi đã sắp xếp phòng cho cậu ấy, sáng mai tỉnh dậy có thể làm thủ tục xuất viện."
" Được." Nhiễm Thanh Vân rời mắt khỏi điện thoại, lạnh nhạt gật đầu.
Nhiễm Thanh Vân lâu rồi không được ôm lò sưởi của mình, sau khi nhắn tin thông báo cho Mạc Thu một tiếng, trực tiếp leo lên giường bệnh ôm Phó Kim Phong.
Ôm được một lúc, anh liền bị bộ âu phục cứng nhắc làm phiền đến không thể tiếp tục nữa.
Cân nhắc giữa việc đi mua quần áo và tùy tiện cởi đồ đi ngủ...
Không bao lâu sau anh đã quyết đoán đưa ra lựa chọn!