Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Dưới sự trợ giúp âm thầm của Nhiễm Thanh Vân, còn có sự bảo vệ của vỏ kiếm, Phó Kim Phong lần này cho dù có giao tranh trực diện cũng có thể dành được chiến thắng trước đám người Nhãn Lang. Nhãn Lang bị đánh quỳ dưới đất, y vẫn không thể tin được mình vậy mà lại thua Phó Kim Phong, y điên cuồng nhìn Nhiễm Thanh Vân đứng ở bên cạnh Phó Kim Phong, lớn tiếng vạch trần:" Ngươi đường đường là một tu sĩ tu chân vậy mà lại giúp đám ma vật kia?"
" Ta đường đường là kiếm tu thì sao? Ta vẫn cứ muốn giúp ma vật thì sao? Thắng làm vua thua làm giặc, các ngươi hôm nay vẫn là nên ngoan ngoan chịu chết đi." Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng nói.
" Ngươi..." Nhãn Lang tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu, trực tiếp ngất đi.
Nhiễm Thanh Vân cũng không muốn để Nhãn Lang này có cơ hội tỉnh lại, Phó Kim Phong cũng vậy, có lẽ bởi vì lò sưởi có thiết lập là ma tôn cho nên mới giết người không chớp mắt như thế.
[ Chủ nhân, ngài đừng dối lòng nữa... ở thế giới giang hồ kia, mục tiêu nhiệm vụ cũng không có chớp mắt đâu.] Vương Bội nhất quyết không đồng ý để chủ nhân nhà mình tự mình tẩy não, ngoi lên nhắc nhở chủ nhân.
Nhiễm Thanh Vân thật sự có ý định tự mình tẩy não:"..."
Được rồi, lò sưởi có thể quyết đoán như vậy vẫn tốt hơn, còn hơn là tin tưởng một kẻ không ra gì, sắp bị hại chết vẫn hướng y tươi cười... không phải sao?
[ Cái này tôi không có ý kiến.]
Sau khi dành chiến thắng tại ma vực, Phó Kim Phong thừa thắng xông lên, đem ma vật đi chiếm đoạt từng tấc từng tấc đất của tu chân giới, những người dân thường mặc dù run sợ trước cảnh ma vật hoành hành nhưng bọn họ cũng không thể làm gì... ngoài lớn tiếng mắng chửi... đặc biệt là Nhiễm Thanh Vân, bị coi là phản đồ, dưới miệng của đám người trong thiên hạ, bị chửi đến thê thảm.
Tuy nhiên người bị chửi- Nhiễm Thanh Vân lại không hề để tâm đến mấy câu chửi rủa cửa miệng kia, việc gì cần làm y đều làm, việc gì không cần làm y sẽ không động đến.
Sau khi giết một lượt toàn bộ những người có tu vi cao hơn mình, Nhiễm Thanh Vân thành công hoàn thành nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận trong tiếng kêu gào của Vương Bội.
" Ngươi đang làm gì thế?" Phó Kim Phong sau khi xử lý xong chính sự với Lại Lợi ( chủ yếu là ném hết toàn bộ quyền giải quyết cho Lại Lợi rồi trốn đi.) trở về phòng liền thấy Nhiễm Thanh Vân đang ngồi trên bàn nghịch chén trà.
Nhiễm Thanh Vân đang nhàm chán liền được gặp lò sưởi, vui vẻ chạy về phía y:" Không có gì, chỉ là đang nhớ em thôi."
" Bớt nói xàm đi." Phó Kim Phong đỏ mặt tránh khỏi vòng tay của Nhiễm Thanh Vân, sau khi chạy một mạch ngồi xuống giường, y mới lấy hết dũng khí:" Vấn đề gần đây đều rải quyết xong rồi, tối nay ta với ngươi..."
" Tối nay ta bồi em." Nhiễm Thanh Vân không để Phó Kim Phong nói hết câu, giành lấy nói trước:" Nhưng phải nhớ không được hối hận đâu."
" Ta có gì mà phải hối hận, có hối hận cũng là ngươi mới đúng." Phó Kim Phong chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lớn giọng nói với Nhiễm Thanh Vân.
" Được, cứ chờ xem." Nhiễm Thanh Vân gật đầu.
Lần này y sẽ thật sự làm đến bước cuối cùng đó, cho dù lò sưởi có kêu gào đến đâu y cũng sẽ kiên quyết không lương tay. Ai bảo y đã cố gắng kìm chế để không động đến lò sưởi rồi, lò sưởi còn không ngừng ở trước mắt y khiêu khích. Cho dù y có thương sót lò sưởi cũng sẽ không đủ kiên nhẫn mà tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Phó Kim Phong lần này cũng như ở thế giới trước, chính y là người liên tục đòi hỏi vấn đề làm tình, cho đến khi thật sự bị Nhiễm Thanh Vân lôi lên giường rồi lại điên cuồng đỏ mặt, ngại ngùng muốn rút lui.
" Dựa vào đâu mà ngươi muốn nằm trên? Có chút tu vi đòi đè bản tôn... có nằm trên cũng là ta nằm trên, ngươi mau cút xuống." Phó Kim Phong cứng họng giãy giụa, muốn đẩy cái người đang đè trên người mình xuống.
" Dựa vào đâu?" Nhiễm Thanh Vân trầm giọng, hơi nheo mắt, hai tay khí lực cực lớn đè lấy tứ tri đang làm loạn của Phó Kim Phong.
" Ngươi... ngươi... ta muốn nằm trên, ngươi buông ra."
" Chờ một chút." Nhiễm Thanh Vân đang cố gắng giữ kiên nhẫn, dục vọng khó khăn lắm Nhiễm Thanh Vân mới có thể đè ép xuống liền bị động tác làm loạn của Phó Kim Phong kéo lên.
Nhiễm Thanh Vân trước tiên cẩn thận giúp Phó Kim Phong cởi bỏ y phục rườm ra, Phó Kim Phong mặc dù lá gan đã bị teo đi gần hết, vẫn thấy chết không sờn, mạnh mẽ đề nghị muốn giúp Nhiễm Thanh Vân cởi đò. Thời điểm đai lưng bị Phó Kim Phong tâm cao khí ngạo cởi xuống, vật nào đó đập thẳng vào tầm mắt, lá gan khó khăn lắm mới vớt lại một tý liền ngay lập tức biến mất.
" Hình như Lại Lợi tìm ta, ta ra ngoài một lát, chúng ta lát nữa tiếp tục." Phó Kim Phong xách quần lên chuẩn bị chạy, vừa xoay lưng lại, cổ áo đã bị Nhiễm Thanh Vân túm lấy.
Phó Kim Phong không khác gì mèo nhỏ bị xách cổ, nhỏ bé thu gọn cơ thể.
" Muốn chạy?" Nhiễm Thanh Vân tùy tiện đá y phục dưới chân ra xa, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Phó Kim Phong, kéo người lại gần,
Hai cơ thể chỉ cách nhau một tầng y phục mỏng do Phó Kim Phong gấp gáp kéo lên, bởi vậy hai người có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ đối phương.
" Ta đường đường là kiếm tu thì sao? Ta vẫn cứ muốn giúp ma vật thì sao? Thắng làm vua thua làm giặc, các ngươi hôm nay vẫn là nên ngoan ngoan chịu chết đi." Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng nói.
" Ngươi..." Nhãn Lang tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu, trực tiếp ngất đi.
Nhiễm Thanh Vân cũng không muốn để Nhãn Lang này có cơ hội tỉnh lại, Phó Kim Phong cũng vậy, có lẽ bởi vì lò sưởi có thiết lập là ma tôn cho nên mới giết người không chớp mắt như thế.
[ Chủ nhân, ngài đừng dối lòng nữa... ở thế giới giang hồ kia, mục tiêu nhiệm vụ cũng không có chớp mắt đâu.] Vương Bội nhất quyết không đồng ý để chủ nhân nhà mình tự mình tẩy não, ngoi lên nhắc nhở chủ nhân.
Nhiễm Thanh Vân thật sự có ý định tự mình tẩy não:"..."
Được rồi, lò sưởi có thể quyết đoán như vậy vẫn tốt hơn, còn hơn là tin tưởng một kẻ không ra gì, sắp bị hại chết vẫn hướng y tươi cười... không phải sao?
[ Cái này tôi không có ý kiến.]
Sau khi dành chiến thắng tại ma vực, Phó Kim Phong thừa thắng xông lên, đem ma vật đi chiếm đoạt từng tấc từng tấc đất của tu chân giới, những người dân thường mặc dù run sợ trước cảnh ma vật hoành hành nhưng bọn họ cũng không thể làm gì... ngoài lớn tiếng mắng chửi... đặc biệt là Nhiễm Thanh Vân, bị coi là phản đồ, dưới miệng của đám người trong thiên hạ, bị chửi đến thê thảm.
Tuy nhiên người bị chửi- Nhiễm Thanh Vân lại không hề để tâm đến mấy câu chửi rủa cửa miệng kia, việc gì cần làm y đều làm, việc gì không cần làm y sẽ không động đến.
Sau khi giết một lượt toàn bộ những người có tu vi cao hơn mình, Nhiễm Thanh Vân thành công hoàn thành nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận trong tiếng kêu gào của Vương Bội.
" Ngươi đang làm gì thế?" Phó Kim Phong sau khi xử lý xong chính sự với Lại Lợi ( chủ yếu là ném hết toàn bộ quyền giải quyết cho Lại Lợi rồi trốn đi.) trở về phòng liền thấy Nhiễm Thanh Vân đang ngồi trên bàn nghịch chén trà.
Nhiễm Thanh Vân đang nhàm chán liền được gặp lò sưởi, vui vẻ chạy về phía y:" Không có gì, chỉ là đang nhớ em thôi."
" Bớt nói xàm đi." Phó Kim Phong đỏ mặt tránh khỏi vòng tay của Nhiễm Thanh Vân, sau khi chạy một mạch ngồi xuống giường, y mới lấy hết dũng khí:" Vấn đề gần đây đều rải quyết xong rồi, tối nay ta với ngươi..."
" Tối nay ta bồi em." Nhiễm Thanh Vân không để Phó Kim Phong nói hết câu, giành lấy nói trước:" Nhưng phải nhớ không được hối hận đâu."
" Ta có gì mà phải hối hận, có hối hận cũng là ngươi mới đúng." Phó Kim Phong chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lớn giọng nói với Nhiễm Thanh Vân.
" Được, cứ chờ xem." Nhiễm Thanh Vân gật đầu.
Lần này y sẽ thật sự làm đến bước cuối cùng đó, cho dù lò sưởi có kêu gào đến đâu y cũng sẽ kiên quyết không lương tay. Ai bảo y đã cố gắng kìm chế để không động đến lò sưởi rồi, lò sưởi còn không ngừng ở trước mắt y khiêu khích. Cho dù y có thương sót lò sưởi cũng sẽ không đủ kiên nhẫn mà tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Phó Kim Phong lần này cũng như ở thế giới trước, chính y là người liên tục đòi hỏi vấn đề làm tình, cho đến khi thật sự bị Nhiễm Thanh Vân lôi lên giường rồi lại điên cuồng đỏ mặt, ngại ngùng muốn rút lui.
" Dựa vào đâu mà ngươi muốn nằm trên? Có chút tu vi đòi đè bản tôn... có nằm trên cũng là ta nằm trên, ngươi mau cút xuống." Phó Kim Phong cứng họng giãy giụa, muốn đẩy cái người đang đè trên người mình xuống.
" Dựa vào đâu?" Nhiễm Thanh Vân trầm giọng, hơi nheo mắt, hai tay khí lực cực lớn đè lấy tứ tri đang làm loạn của Phó Kim Phong.
" Ngươi... ngươi... ta muốn nằm trên, ngươi buông ra."
" Chờ một chút." Nhiễm Thanh Vân đang cố gắng giữ kiên nhẫn, dục vọng khó khăn lắm Nhiễm Thanh Vân mới có thể đè ép xuống liền bị động tác làm loạn của Phó Kim Phong kéo lên.
Nhiễm Thanh Vân trước tiên cẩn thận giúp Phó Kim Phong cởi bỏ y phục rườm ra, Phó Kim Phong mặc dù lá gan đã bị teo đi gần hết, vẫn thấy chết không sờn, mạnh mẽ đề nghị muốn giúp Nhiễm Thanh Vân cởi đò. Thời điểm đai lưng bị Phó Kim Phong tâm cao khí ngạo cởi xuống, vật nào đó đập thẳng vào tầm mắt, lá gan khó khăn lắm mới vớt lại một tý liền ngay lập tức biến mất.
" Hình như Lại Lợi tìm ta, ta ra ngoài một lát, chúng ta lát nữa tiếp tục." Phó Kim Phong xách quần lên chuẩn bị chạy, vừa xoay lưng lại, cổ áo đã bị Nhiễm Thanh Vân túm lấy.
Phó Kim Phong không khác gì mèo nhỏ bị xách cổ, nhỏ bé thu gọn cơ thể.
" Muốn chạy?" Nhiễm Thanh Vân tùy tiện đá y phục dưới chân ra xa, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Phó Kim Phong, kéo người lại gần,
Hai cơ thể chỉ cách nhau một tầng y phục mỏng do Phó Kim Phong gấp gáp kéo lên, bởi vậy hai người có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ đối phương.