Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
" Tôn chủ, người thật sự định lưu y ở lại bên cạnh sao?"
" Người cũng đã mang về rồi, còn có thể làm sao." Phó Kim Phong bất đắc dĩ, cẩn thận giúp Nhiễm Thanh Vân gạt gọn hai hàng tóc mai.
" Nhưng y là kiếm tu."
" Y nói sẽ luôn ở bên cạnh ta."
" Ngươi vẫn ngây thơ như vậy? Tin lời kẻ khác? Mất một mạng còn chưa đủ sao?"
" Lại sư huynh, ngoài ở trước mặt ta nói xấu ta như vậy? Lương tâm không cảm thấy bị cắn dứt sao?" Nhiễm Thanh Vân không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lại Lợi đang đứng bên cạnh Phó Kim Phong.
Nghe y nói vậy, Lại Lợi bỗng cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm. Cảm giác như mình đang ném nồi vào gầm giường nhà người khác....
Không... không thể, tôn chủ của y chắc chắn đối với người này không phải là loại đó.
Phó Kim Phong ngay sau khi phát hiện Nhiễm Thanh Vân đã tỉnh, mặt không đổi sắc liền nhanh chóng đuổi Lại Lợi đi, căn phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
" Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?" Phó Kim Phong lo lắng đặt tay lên trán Nhiễm Thanh Vân, giúp y xem nhiệt độ.
Nhiễm Thanh Vân được bộ dạng đáng yêu của lò sưởi làm cho toàn thân ngọt ngào, vốn vết thương đã không còn đáng ngại nhưng vẫn không ngừng kêu đau:" Bụng đau chết đi được... đều là tại người nào đó đâm thủng một lỗ."
Phó Kim Phong:"..."
" Được rồi, được rồi... không phải lỗi của ngươi... mau cất nước mắt của ngươi đi. Ta sai rồi, không trêu ngươi nữa."
Vậy mà cũng khóc được, lò sưởi lần này có chút yếu đuối nha.
" Ta không có khóc!" Phó Kim Phong quyết đoán gạt đi nước mắt, nhưng vẫn không ngăn được tuyến lệ tiếp tục tiết ra, đành ngượng ngùng lao tới gục vào hõm cổ Nhiễm Thanh Vân, kiên quyết không đối mặt với y.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Khó khăn lắm mới dỗ được người nín khóc, Phó Kim Phong ngượng ngùng không dám đối diện, xoay người bỏ chạy:" Ta gọi người mang thức ăn lên."
Phó Kim Phong trở về làm ma tôn nhưng công việc hàng ngày đều không nhiều... Mỗi ngày ngoài việc cùng Nhiễm Thanh Vân lôi lôi kéo kéo thì cũng là cùng Nhiễm Thanh Vân lôi lôi kéo kéo, một chút chuyện của ma vực cũng không bận tâm.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy lò sưởi như vậy cũng quá là không có tiền đồ rồi, mặc dù lúc nào cũng có thể xoát tiến độ trị liệu khiến y rất cao hứng, nhưng đám người tu chân ý đồ xấu xa bên ngoài kia cũng không thể để yên được.
" Em không muốn báo thù sao?" Nhiễm Thanh Vân vừa cẩn thận giúp Phó Kim Phong cắt nhỏ bánh hoa mai vừa nói.
" Hả?" Phó Kim Phong sống an nhàn thoải mái muốn chết, làm gì có chuyện đột nhiên sẽ chạy đi chuốc lấy phiền phức chứ! Hơn nữa dù sao Nhiễm Thanh Vân cũng là người tu kiếm đạo, y sợ nếu đề cập chuyện giết đám người kiếm đạo trước mặt Nhiễm Thanh Vân sẽ không thích hợp... ai ngờ y còn chưa nghĩ đến xử lý đám người kia ra sao, Nhiễm Thanh Vân đã đề cập trước với y rồi.
Có chút không biết phải phản ứng thế nào.
" Bọn họ giết em một mạng, em sẽ không bỏ qua cho bọn họ chứ?"
" Đương nhiên là không!" Phó Kim Phong lần này trả lời cực kì quyết đoán, " ta chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa ta cũng không muốn rời xa ngươi."
" Luyến tiếc ta như thế sao?" Nhiễm Thanh Vân đáy lòng ngọt nhào nghịch ngợm mái tóc của lò sưởi.
" Đương nhiên."
" Vậy mà còn dám đâm ta một đao."
" Ta..." Phó Kim Phong nhất thời cứng họng không biết phải nói gì.
" Được rồi, đùa em thôi. Ta không trách em." Nhiễm Thanh Vân nhẹ giọng, động tác vô cùng dịu dàng ôm lấy người vào lòng.
Phó Kim Phong để im cho Nhiễm Thanh Vân ôm mình, tự nhiên cầm một cái bánh Nhiễm Thanh Vân vừa cắt, bỏ vào miệng.
" Tiểu ma tôn của chúng ta cũng thật ham ăn."
" Đều tại ngươi hại ta." Phó Kim Phong khịt mũi đổ toàn bộ tội danh lên đầu Nhiễm Thanh Vân.
" Vậy trước đây em không tham ăn như vậy?"
" Đương nhiên là không rồi... trước đây ta rất uy vũ."
"..."
" Ngươi cười cái gì? Không được cười. Tin ta đánh chết ngươi không?" Phó Kim Phong trừng mắt đe dọa.
" Tin... tin.. ma tôn đại nhân tha mạng." Nhiễm Thanh Vân cười lớn, không ngừng xoa xoa đầu tóc Phó Kim Phong.
"Ngươi..." Nhìn bộ dạng này đi, có chỗ nào giống tin ta chứ! Dối trá!
" Ma tôn đại nhân uy vũ, kể cả bây giờ ăn bánh cũng rất uy vũ... ta nói có đúng không?"
" Ngươi không được trêu ta..." Phó Kim Phong thẹn quá hóa giận, tay nắm thành quyền, đấm mạnh lên ngực Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên im bặt, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, một giây sau đó liền điên cuồng ho khan.
" Ngươi sao thế? Ta đánh trúng vết thương rồi sao? Đã bảo ngươi tiếp túc dưỡng thương, ngươi còn mạnh miệng kêu không sao? Này... ngươi... ưm..."
Môi bất ngờ bị ngậm lấy, hai tay đặt trước ngực Nhiễm Thanh Vân của Phó Kim Phong nhất thời không biết nên làm thế nào, vô lực gập trên lồng ngực người ta. Hai cánh môi bị người khác ôn nhu trà đạp, vừa cắn vừa mút cũng rất thoải mái Phó Kim Phong cũng không có ý định đẩy người ra.
" Nhóc con cùng rất hưởng...ư..."
Nhiễm Thanh Vân rời đi còn chưa kịp nói hết câu, môi lại bị Phó Kim Phong chủ động ngậm lấy. Phó Kim Phong chằn trọc học theo Nhiễm Thanh Vân từ từ cắn mút vành môi, sau đó mới hơi nghiêng đầu, chậm rãi luồn lưỡi nhỏ vào trong.
Lò sưởi đột nhiên chủ động khiến Nhiễm Thanh Vân cả kinh mất vài giây, nhưng rất nhanh Nhiễm Thanh Vân đã lấy lại được chủ động, tay chế trụ sau ót, vừa xoa nắn vừa giữ chặt đầu y không cho cử động.
Bởi vì Phó Kim Phong vừa mới ăn bánh, hương vị của nụ hôn cực kì ngọt, ngọt ngào đến nỗi không ai trong hai người muốn rời đi.
- ---
Tác giả có điều muốn nói:
- .....
- .....
Được rồi, thật ra cũng không quá muốn nói gì, chỉ mong hai con bớt lại một chút, để trái tim nhỏ bé này không bị chọc đau:(( hu hu
" Người cũng đã mang về rồi, còn có thể làm sao." Phó Kim Phong bất đắc dĩ, cẩn thận giúp Nhiễm Thanh Vân gạt gọn hai hàng tóc mai.
" Nhưng y là kiếm tu."
" Y nói sẽ luôn ở bên cạnh ta."
" Ngươi vẫn ngây thơ như vậy? Tin lời kẻ khác? Mất một mạng còn chưa đủ sao?"
" Lại sư huynh, ngoài ở trước mặt ta nói xấu ta như vậy? Lương tâm không cảm thấy bị cắn dứt sao?" Nhiễm Thanh Vân không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lại Lợi đang đứng bên cạnh Phó Kim Phong.
Nghe y nói vậy, Lại Lợi bỗng cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm. Cảm giác như mình đang ném nồi vào gầm giường nhà người khác....
Không... không thể, tôn chủ của y chắc chắn đối với người này không phải là loại đó.
Phó Kim Phong ngay sau khi phát hiện Nhiễm Thanh Vân đã tỉnh, mặt không đổi sắc liền nhanh chóng đuổi Lại Lợi đi, căn phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
" Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?" Phó Kim Phong lo lắng đặt tay lên trán Nhiễm Thanh Vân, giúp y xem nhiệt độ.
Nhiễm Thanh Vân được bộ dạng đáng yêu của lò sưởi làm cho toàn thân ngọt ngào, vốn vết thương đã không còn đáng ngại nhưng vẫn không ngừng kêu đau:" Bụng đau chết đi được... đều là tại người nào đó đâm thủng một lỗ."
Phó Kim Phong:"..."
" Được rồi, được rồi... không phải lỗi của ngươi... mau cất nước mắt của ngươi đi. Ta sai rồi, không trêu ngươi nữa."
Vậy mà cũng khóc được, lò sưởi lần này có chút yếu đuối nha.
" Ta không có khóc!" Phó Kim Phong quyết đoán gạt đi nước mắt, nhưng vẫn không ngăn được tuyến lệ tiếp tục tiết ra, đành ngượng ngùng lao tới gục vào hõm cổ Nhiễm Thanh Vân, kiên quyết không đối mặt với y.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Khó khăn lắm mới dỗ được người nín khóc, Phó Kim Phong ngượng ngùng không dám đối diện, xoay người bỏ chạy:" Ta gọi người mang thức ăn lên."
Phó Kim Phong trở về làm ma tôn nhưng công việc hàng ngày đều không nhiều... Mỗi ngày ngoài việc cùng Nhiễm Thanh Vân lôi lôi kéo kéo thì cũng là cùng Nhiễm Thanh Vân lôi lôi kéo kéo, một chút chuyện của ma vực cũng không bận tâm.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy lò sưởi như vậy cũng quá là không có tiền đồ rồi, mặc dù lúc nào cũng có thể xoát tiến độ trị liệu khiến y rất cao hứng, nhưng đám người tu chân ý đồ xấu xa bên ngoài kia cũng không thể để yên được.
" Em không muốn báo thù sao?" Nhiễm Thanh Vân vừa cẩn thận giúp Phó Kim Phong cắt nhỏ bánh hoa mai vừa nói.
" Hả?" Phó Kim Phong sống an nhàn thoải mái muốn chết, làm gì có chuyện đột nhiên sẽ chạy đi chuốc lấy phiền phức chứ! Hơn nữa dù sao Nhiễm Thanh Vân cũng là người tu kiếm đạo, y sợ nếu đề cập chuyện giết đám người kiếm đạo trước mặt Nhiễm Thanh Vân sẽ không thích hợp... ai ngờ y còn chưa nghĩ đến xử lý đám người kia ra sao, Nhiễm Thanh Vân đã đề cập trước với y rồi.
Có chút không biết phải phản ứng thế nào.
" Bọn họ giết em một mạng, em sẽ không bỏ qua cho bọn họ chứ?"
" Đương nhiên là không!" Phó Kim Phong lần này trả lời cực kì quyết đoán, " ta chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa ta cũng không muốn rời xa ngươi."
" Luyến tiếc ta như thế sao?" Nhiễm Thanh Vân đáy lòng ngọt nhào nghịch ngợm mái tóc của lò sưởi.
" Đương nhiên."
" Vậy mà còn dám đâm ta một đao."
" Ta..." Phó Kim Phong nhất thời cứng họng không biết phải nói gì.
" Được rồi, đùa em thôi. Ta không trách em." Nhiễm Thanh Vân nhẹ giọng, động tác vô cùng dịu dàng ôm lấy người vào lòng.
Phó Kim Phong để im cho Nhiễm Thanh Vân ôm mình, tự nhiên cầm một cái bánh Nhiễm Thanh Vân vừa cắt, bỏ vào miệng.
" Tiểu ma tôn của chúng ta cũng thật ham ăn."
" Đều tại ngươi hại ta." Phó Kim Phong khịt mũi đổ toàn bộ tội danh lên đầu Nhiễm Thanh Vân.
" Vậy trước đây em không tham ăn như vậy?"
" Đương nhiên là không rồi... trước đây ta rất uy vũ."
"..."
" Ngươi cười cái gì? Không được cười. Tin ta đánh chết ngươi không?" Phó Kim Phong trừng mắt đe dọa.
" Tin... tin.. ma tôn đại nhân tha mạng." Nhiễm Thanh Vân cười lớn, không ngừng xoa xoa đầu tóc Phó Kim Phong.
"Ngươi..." Nhìn bộ dạng này đi, có chỗ nào giống tin ta chứ! Dối trá!
" Ma tôn đại nhân uy vũ, kể cả bây giờ ăn bánh cũng rất uy vũ... ta nói có đúng không?"
" Ngươi không được trêu ta..." Phó Kim Phong thẹn quá hóa giận, tay nắm thành quyền, đấm mạnh lên ngực Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên im bặt, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, một giây sau đó liền điên cuồng ho khan.
" Ngươi sao thế? Ta đánh trúng vết thương rồi sao? Đã bảo ngươi tiếp túc dưỡng thương, ngươi còn mạnh miệng kêu không sao? Này... ngươi... ưm..."
Môi bất ngờ bị ngậm lấy, hai tay đặt trước ngực Nhiễm Thanh Vân của Phó Kim Phong nhất thời không biết nên làm thế nào, vô lực gập trên lồng ngực người ta. Hai cánh môi bị người khác ôn nhu trà đạp, vừa cắn vừa mút cũng rất thoải mái Phó Kim Phong cũng không có ý định đẩy người ra.
" Nhóc con cùng rất hưởng...ư..."
Nhiễm Thanh Vân rời đi còn chưa kịp nói hết câu, môi lại bị Phó Kim Phong chủ động ngậm lấy. Phó Kim Phong chằn trọc học theo Nhiễm Thanh Vân từ từ cắn mút vành môi, sau đó mới hơi nghiêng đầu, chậm rãi luồn lưỡi nhỏ vào trong.
Lò sưởi đột nhiên chủ động khiến Nhiễm Thanh Vân cả kinh mất vài giây, nhưng rất nhanh Nhiễm Thanh Vân đã lấy lại được chủ động, tay chế trụ sau ót, vừa xoa nắn vừa giữ chặt đầu y không cho cử động.
Bởi vì Phó Kim Phong vừa mới ăn bánh, hương vị của nụ hôn cực kì ngọt, ngọt ngào đến nỗi không ai trong hai người muốn rời đi.
- ---
Tác giả có điều muốn nói:
- .....
- .....
Được rồi, thật ra cũng không quá muốn nói gì, chỉ mong hai con bớt lại một chút, để trái tim nhỏ bé này không bị chọc đau:(( hu hu