Hồng Ngũ
Tác giả VW
-
Chương 89: Thịnh nộ trong lửa đỏ- Nữ chủ và đối thủ điên cuồng so tài
Bình An được một chiếc xe ngựa bay rước tới toà lâu đài lộng lẫy. Người đàn ông mặc vest xám cung kính cúi đầu, giọng nói mang theo chừng mực và khàn khàn: “ chúc tiểu thư đi học vui vẻ” ngừng một chút: “ ngài hãy cẩn thận khi sử dụng ma thuật”
Cô miễn cưỡng gật đầu, rất muốn phủ nhận đây không phải do mình làm.Chẳng là nguyên chủ vì quá khích nên đã khiến sức mạnh của mình vượt quá tầm kiểm soát, gây ra chấn thương phải nghỉ dưỡng tại nhà. Nhưng căn bản Bình An nào dám nói: tôi không phải cô ấy…
Chiếc cổng bạc với hoa văn cổ điển, trước cửa có hai thiếu niên chỉ tầm 17 18 tuổi. Họ phụ trách việc bảo vệ lối vào nên nửa phút cũng không được lơ là. Thấy Bình An mặc áo choàng đỏ và đeo nguy hiệu. Họ nghiêm chỉnh dàn thành hai bên, mở cửa cho cô vào.
Bình An cảm thấy áp lực khó tả, so với hồi cô nhập học ở kiếp trước còn đáng sợ gấp nghìn lần. Hệ thống lười nhác ngồi lên vai cô, lắc đầu nói : “ ái chà, nhìn cũng ra gì đấy”
Nghe vậy, Bình An ngước đầu lên. Trước mắt liệu có phải là mơ?
Ở bất cứ đâu đều thấy học viên đang luyện tập ma thuật, vậy nên không gian có phần bay bổng. Hai mắt ngọc lấp lánh, Bình An cũng rất muốn làm được những điều phi lí như vậy. Quả nhiên, thế giới này ngược với khoa học đời trước.
Bỗng, mấy học viên ồ ạt chỉ tay tới toà nhà nằm riêng ở phía nam. Để ý kĩ, nơi ấy hình như rất thu hút người qua lại. Bình An mang máng nghe thấy vài lời bàn tán
“ Này, Bạch Uyển đang thi đấu ở đấy đó. Hình như là với Lữ Vân hay sao ấy”
“ Ai da, cả hai người họ đều đứng đầu ở khối trung cấp. Tôi phải tới xem”
Bình An thấy họ ba chân bốn cẳng bay đi. Hoá ra, nữ chủ đang thi đấu. Cô muốn tới nhưng đường quá xa, căn bản Bình An không biết điều khiển phép thuật.
Hệ thống tự dưng bay lên trời, nó đắc ý cười khiến chiếc răng nanh lộ ra đầy yêu mị: “ kí chủ, tôi có thể giúp ngài” . Cô hỏi: “ nhưng bằng cách nào”
“ Bụp”
Bình An biến mất khỏi sân trường mà thay vào dó là một ghế ngồi tại sân thi đấu. Trai tim như muốn rơi ra ngoài, cô tò mò nói: “ ngươi đây là lần đầu có tích sự đó” Hệ thống bĩu môi.
Cô ngồi ở hàng ghế gần như cao nhất, bên dưới là một mặt sân rộng được chia thành hai bên. Xung quanh học viên hò reo ầm ĩ. Bên phải là những người thuộc team Bạch Uyển, họ sử dụng phép thuật hệ thuỷ đã tạo ra một kí tự chiến thắng. Không kém cạnh, fan đối thủ cũng là phượn hoàng từ ma lực hoả. Bình An hoa mắt, thế giới thật nhiệm màu. Hà hà.
---------
Cuộc đấu……. bắt đầu!!!
Bạch Uyển hất áo choàng, hơi lạnh từ bàn tay cô đóng băng sân đấu. Đây chính là địa hình dành cho người chuyên về hệ băng. Nhưng Lữ Vân sớm đã chuẩn bị xong, nàng ta hô ra hai thanh sắt làm bằng lửa và nhảy lên nó.
Những cơn lốc băng giá như cuồng phong lao trong gió mà nhắm thằng vào thân ảnh của đối thủ. Lữ Vân như một nghệ sĩ trượt trên chiếc giầy đơn sơ. Sức nóng từ đôi giầy thiêu rụi lớp đá mỏng trên sân làm nó dần trở về ban đầu.
Bình An suýt soa. Nếu như cô bị những cây gai đó đâm vào người, chỉ sợ chết trong thiêu rụi. Bởi vì Bạch Uyển cũng đang chống chọi với sự điên cuồng của Lữ Vân.
Nàng ta định dùng chân đá mạnh vào Bạch uyển để cô bay ra ngoài. Nhưng trong tích tác, cơ thể đã nhảy lên không trung khiến nàng mất đà bị ngã nhào một vòng.
Bạch Uyển dẫm chân xuống đất, những cái bẫy ma thuật mọc lên thành đường dài và lao tới thân ảnh của đối thủ. May mắt, cánh tay phải kịp tời tạo ra cầu lửa thiêu đốt chúng. Dù vậy, cái bẫy vẫn liên tục sinh sôi và gào thét muốn nuốt chọn Lữ Vân.
Bỗng, Lữ Vân biến mất. Cơ thể của nàng xuất hiện đằng sau lưng nữ chủ. Như kẻ trộm định vung một đòn quyết định, chiếc khiên ma thuật phát ra ánh sáng bảo vệ Bạch Uyển. Hoá ra, ngai từ đầu cô đã phòng bị trước. Nếu không, đòn vừa rồi chắc chắn đã khiến Bạch Uyển trọng thương.
Giọng nói lạnh nhạt mang theo nghiền ngẫm, cô hỏi: “ ngươi biết khi thi đấu mà dùng phép dịch chuyển sẽ rất mất sức?”
đúng là vậy, quả cầu lửa trong tay Lữ Vân bé hơn vừa nãy khá nhiều. Nhưng nàng không bỏ cuộc, liên tiếp lao tới và hét lên: “ đừng nhiều lời, nghiêm túc đấu một trận đi”
Bạch uyển dễ dàng tránh né, bụi trần từ sân mà bay tung toé. Sợi tóc của cô bị cháy xém. Lần này, Lữ Vân đã thực sức phát hoả.
Nàng ta dẫm xuống sân, khiến cho xung quanh biến thành một vòng tròn bao bọc bởi lửa cháy đỏ rực. Những vật bị Bạch Uyển đóng băng đều rã rời, nó run sợ trước cơn lốc điên cuồng này.
Bạch Uyển nghiễn răng, gió từ trời đất phả vào thân ảnh. Áo choàng bay phất phới trong cuộc chiến ngàn cân treo sợi tóc. Ánh sáng từ bên ngoài dần biến mất. Những đám mây đen kéo đến, chúng xô xát với nhau và điên cuồng nổ tung. Cây cối rung chuẩn, vạn vật chờ đón điều kinh hỷ sắp tới. Sấm chớp, cuồng phong, cả một vùng trời đang khoác lên mình đôi cánh xấu xí.
Bạch Uyển .. định tạo mưa???
Cô miễn cưỡng gật đầu, rất muốn phủ nhận đây không phải do mình làm.Chẳng là nguyên chủ vì quá khích nên đã khiến sức mạnh của mình vượt quá tầm kiểm soát, gây ra chấn thương phải nghỉ dưỡng tại nhà. Nhưng căn bản Bình An nào dám nói: tôi không phải cô ấy…
Chiếc cổng bạc với hoa văn cổ điển, trước cửa có hai thiếu niên chỉ tầm 17 18 tuổi. Họ phụ trách việc bảo vệ lối vào nên nửa phút cũng không được lơ là. Thấy Bình An mặc áo choàng đỏ và đeo nguy hiệu. Họ nghiêm chỉnh dàn thành hai bên, mở cửa cho cô vào.
Bình An cảm thấy áp lực khó tả, so với hồi cô nhập học ở kiếp trước còn đáng sợ gấp nghìn lần. Hệ thống lười nhác ngồi lên vai cô, lắc đầu nói : “ ái chà, nhìn cũng ra gì đấy”
Nghe vậy, Bình An ngước đầu lên. Trước mắt liệu có phải là mơ?
Ở bất cứ đâu đều thấy học viên đang luyện tập ma thuật, vậy nên không gian có phần bay bổng. Hai mắt ngọc lấp lánh, Bình An cũng rất muốn làm được những điều phi lí như vậy. Quả nhiên, thế giới này ngược với khoa học đời trước.
Bỗng, mấy học viên ồ ạt chỉ tay tới toà nhà nằm riêng ở phía nam. Để ý kĩ, nơi ấy hình như rất thu hút người qua lại. Bình An mang máng nghe thấy vài lời bàn tán
“ Này, Bạch Uyển đang thi đấu ở đấy đó. Hình như là với Lữ Vân hay sao ấy”
“ Ai da, cả hai người họ đều đứng đầu ở khối trung cấp. Tôi phải tới xem”
Bình An thấy họ ba chân bốn cẳng bay đi. Hoá ra, nữ chủ đang thi đấu. Cô muốn tới nhưng đường quá xa, căn bản Bình An không biết điều khiển phép thuật.
Hệ thống tự dưng bay lên trời, nó đắc ý cười khiến chiếc răng nanh lộ ra đầy yêu mị: “ kí chủ, tôi có thể giúp ngài” . Cô hỏi: “ nhưng bằng cách nào”
“ Bụp”
Bình An biến mất khỏi sân trường mà thay vào dó là một ghế ngồi tại sân thi đấu. Trai tim như muốn rơi ra ngoài, cô tò mò nói: “ ngươi đây là lần đầu có tích sự đó” Hệ thống bĩu môi.
Cô ngồi ở hàng ghế gần như cao nhất, bên dưới là một mặt sân rộng được chia thành hai bên. Xung quanh học viên hò reo ầm ĩ. Bên phải là những người thuộc team Bạch Uyển, họ sử dụng phép thuật hệ thuỷ đã tạo ra một kí tự chiến thắng. Không kém cạnh, fan đối thủ cũng là phượn hoàng từ ma lực hoả. Bình An hoa mắt, thế giới thật nhiệm màu. Hà hà.
---------
Cuộc đấu……. bắt đầu!!!
Bạch Uyển hất áo choàng, hơi lạnh từ bàn tay cô đóng băng sân đấu. Đây chính là địa hình dành cho người chuyên về hệ băng. Nhưng Lữ Vân sớm đã chuẩn bị xong, nàng ta hô ra hai thanh sắt làm bằng lửa và nhảy lên nó.
Những cơn lốc băng giá như cuồng phong lao trong gió mà nhắm thằng vào thân ảnh của đối thủ. Lữ Vân như một nghệ sĩ trượt trên chiếc giầy đơn sơ. Sức nóng từ đôi giầy thiêu rụi lớp đá mỏng trên sân làm nó dần trở về ban đầu.
Bình An suýt soa. Nếu như cô bị những cây gai đó đâm vào người, chỉ sợ chết trong thiêu rụi. Bởi vì Bạch Uyển cũng đang chống chọi với sự điên cuồng của Lữ Vân.
Nàng ta định dùng chân đá mạnh vào Bạch uyển để cô bay ra ngoài. Nhưng trong tích tác, cơ thể đã nhảy lên không trung khiến nàng mất đà bị ngã nhào một vòng.
Bạch Uyển dẫm chân xuống đất, những cái bẫy ma thuật mọc lên thành đường dài và lao tới thân ảnh của đối thủ. May mắt, cánh tay phải kịp tời tạo ra cầu lửa thiêu đốt chúng. Dù vậy, cái bẫy vẫn liên tục sinh sôi và gào thét muốn nuốt chọn Lữ Vân.
Bỗng, Lữ Vân biến mất. Cơ thể của nàng xuất hiện đằng sau lưng nữ chủ. Như kẻ trộm định vung một đòn quyết định, chiếc khiên ma thuật phát ra ánh sáng bảo vệ Bạch Uyển. Hoá ra, ngai từ đầu cô đã phòng bị trước. Nếu không, đòn vừa rồi chắc chắn đã khiến Bạch Uyển trọng thương.
Giọng nói lạnh nhạt mang theo nghiền ngẫm, cô hỏi: “ ngươi biết khi thi đấu mà dùng phép dịch chuyển sẽ rất mất sức?”
đúng là vậy, quả cầu lửa trong tay Lữ Vân bé hơn vừa nãy khá nhiều. Nhưng nàng không bỏ cuộc, liên tiếp lao tới và hét lên: “ đừng nhiều lời, nghiêm túc đấu một trận đi”
Bạch uyển dễ dàng tránh né, bụi trần từ sân mà bay tung toé. Sợi tóc của cô bị cháy xém. Lần này, Lữ Vân đã thực sức phát hoả.
Nàng ta dẫm xuống sân, khiến cho xung quanh biến thành một vòng tròn bao bọc bởi lửa cháy đỏ rực. Những vật bị Bạch Uyển đóng băng đều rã rời, nó run sợ trước cơn lốc điên cuồng này.
Bạch Uyển nghiễn răng, gió từ trời đất phả vào thân ảnh. Áo choàng bay phất phới trong cuộc chiến ngàn cân treo sợi tóc. Ánh sáng từ bên ngoài dần biến mất. Những đám mây đen kéo đến, chúng xô xát với nhau và điên cuồng nổ tung. Cây cối rung chuẩn, vạn vật chờ đón điều kinh hỷ sắp tới. Sấm chớp, cuồng phong, cả một vùng trời đang khoác lên mình đôi cánh xấu xí.
Bạch Uyển .. định tạo mưa???