Hồng Ngũ
Tác giả VW
-
Chương 82: Phần đặc biệt-2
Mộc Hoàn đứng một bên, đôi bàn tay túm nhẹ góc váy xấu xí. Từ sáng tới giờ, nàng chưa có gì bỏ bụng nên chân tay bủn rủn như sắp gãy. Hương thơm từ ngũ cốc và bánh mì khiến dạ dày điên cuồng réo lên.
Bình An ung dung đưa thức ăn của mình cho tiểu nữ hầu, ánh mắt linh động:” Ăn đi!”
Trái tim lỡ một nhịp, cánh môi mỏng mím thành đường dài. Mộc Hoàn lắc đầu rồi cung kính đáp: “ Bữa.. bữa sáng của tiểu thư. Tôi không thể”
Nhưng Bình An là người phóng khoáng, chính xác hơn là vì cô chán ngấy những món nhạt nhẽo này rồi. Đặt cái bánh vào lòng bàn tay chai sạn của Mộc Hoàn, tiểu thư phẩy phẩy tay: “ ta không thích ăn bánh mì”
Mộc Hoàn bối rối, chiếc bánh thơm ngon khiến tâm trí nàng dần mất kiểm soát. Cắn một miếng lại một miếng, lưỡi và răng càn quét sandwich như chết đói. Bình An cũng giật mình trước hành động của tiểu nữ hầu, cảm thấy mình bắt đầu đói theo.
Thấy Mộc Hoàn đứng mãi, cô kéo ghế ở bàn học của mình cho nàng. Tiểu nữ hầu hình như hơi buồn rầu, nàng sợ bản thân sẽ làm bẩn đồ của Bình An. Dù vậy, dáng vẻ kiên quyết của cô cũng khiến nàng đành an phận nghe theo.
“ Cậu mới đến làm à, sao tôi không thấy cậu” Mắt ngọc ánh lên nghi hoặc, Mộc Hoàn ngừng ăn: “ Tôi và mẹ đến nhà tiểu thư được một tháng rồi ạ, công việc của chúng tôi là dọn vệ sinh”
Nghe vậy, Bình An gật gật đầu. giọng nói trong trẻo như sơn ca: “ thế… cậu tên là gì?”
“ Mộc Hoàn ạ!”
“ cậu bao nhiêu tuổi”
“ Tôi 8 tuổi thưa tiểu thư” nữ hầu nhọ cung kính đáp thì nghe thấy cô lầm bầm, cái miệng nhỏ chép chép lên rất đáng yêu: “ vậy.. cậu là chị…” Bình An vui sướng hét lên. cô luôn muốn có một người chị bầu bạn, vui chơi với mình. Và Mộc hoàn có lẽ chính là " chị"
Mộc Hoàn bối rối lắc đầu, hai bả vai run lên nhè nhẹ. Nhớ tới tính cách của Bình An từ miệng của những người hầu khác làm nàng đối với tiểu thư thập phần sợ hãi: “ thưa tiểu thư! Người không cần đâu ạ. Người chỉ cần gọi tên tôi là được”
Bình An liếm miệng còn dính ngũ cốc, thản nhiên đáp: “ ui trời. Chị cần gì phải dùng kính ngữ. Cứ gọi em là Bình An”
Người ta nói, tiểu thư là nhóc con ngang bước và thích làm theo ý mình. Ít ai biết, tất cả hành động của cô đều có lí do.
Nhớ lần trước, ả hầu cao cao đó dám đưa mồm đi chơi xa. Định lợi dụng Bình An để chuộc lợi cho mình.
Hay lão làm vườn, hắn nhân cơ hội cha mẹ cô không để ý mà định ăn cắp trang sức. Kẻ như thế, ai ưa nổi?
Vì vậy, lời nói của đám hèn hạ đó chẳng qua là chút giận cho chính mình.
Mộc hoàn mấp máy môi, hai ngón tay cọ cọ vào nhau. Tiểu thư có đôi mắt thật đẹp! Trong sáng và thuần khiết, là thiên sứ không vướng bụi trần. Giống như búp bê nhỏ mà mẹ từng mua cho nàng trước đây..
Một đứa trẻ 8 tuổi lúc nào cũng khép nép và cô bé linh động vừa tròn 7 tuổi trở thành bạn bè? Hoàn toàn là điều dễ dàng.Trẻ con ấy mà, làm gì có rào cản sang hèn, gia thế hay địa vị. Chúng chỉ cần thấy người trước mắt là bạn, thì chính là bạn.
Bình An ung dung đưa thức ăn của mình cho tiểu nữ hầu, ánh mắt linh động:” Ăn đi!”
Trái tim lỡ một nhịp, cánh môi mỏng mím thành đường dài. Mộc Hoàn lắc đầu rồi cung kính đáp: “ Bữa.. bữa sáng của tiểu thư. Tôi không thể”
Nhưng Bình An là người phóng khoáng, chính xác hơn là vì cô chán ngấy những món nhạt nhẽo này rồi. Đặt cái bánh vào lòng bàn tay chai sạn của Mộc Hoàn, tiểu thư phẩy phẩy tay: “ ta không thích ăn bánh mì”
Mộc Hoàn bối rối, chiếc bánh thơm ngon khiến tâm trí nàng dần mất kiểm soát. Cắn một miếng lại một miếng, lưỡi và răng càn quét sandwich như chết đói. Bình An cũng giật mình trước hành động của tiểu nữ hầu, cảm thấy mình bắt đầu đói theo.
Thấy Mộc Hoàn đứng mãi, cô kéo ghế ở bàn học của mình cho nàng. Tiểu nữ hầu hình như hơi buồn rầu, nàng sợ bản thân sẽ làm bẩn đồ của Bình An. Dù vậy, dáng vẻ kiên quyết của cô cũng khiến nàng đành an phận nghe theo.
“ Cậu mới đến làm à, sao tôi không thấy cậu” Mắt ngọc ánh lên nghi hoặc, Mộc Hoàn ngừng ăn: “ Tôi và mẹ đến nhà tiểu thư được một tháng rồi ạ, công việc của chúng tôi là dọn vệ sinh”
Nghe vậy, Bình An gật gật đầu. giọng nói trong trẻo như sơn ca: “ thế… cậu tên là gì?”
“ Mộc Hoàn ạ!”
“ cậu bao nhiêu tuổi”
“ Tôi 8 tuổi thưa tiểu thư” nữ hầu nhọ cung kính đáp thì nghe thấy cô lầm bầm, cái miệng nhỏ chép chép lên rất đáng yêu: “ vậy.. cậu là chị…” Bình An vui sướng hét lên. cô luôn muốn có một người chị bầu bạn, vui chơi với mình. Và Mộc hoàn có lẽ chính là " chị"
Mộc Hoàn bối rối lắc đầu, hai bả vai run lên nhè nhẹ. Nhớ tới tính cách của Bình An từ miệng của những người hầu khác làm nàng đối với tiểu thư thập phần sợ hãi: “ thưa tiểu thư! Người không cần đâu ạ. Người chỉ cần gọi tên tôi là được”
Bình An liếm miệng còn dính ngũ cốc, thản nhiên đáp: “ ui trời. Chị cần gì phải dùng kính ngữ. Cứ gọi em là Bình An”
Người ta nói, tiểu thư là nhóc con ngang bước và thích làm theo ý mình. Ít ai biết, tất cả hành động của cô đều có lí do.
Nhớ lần trước, ả hầu cao cao đó dám đưa mồm đi chơi xa. Định lợi dụng Bình An để chuộc lợi cho mình.
Hay lão làm vườn, hắn nhân cơ hội cha mẹ cô không để ý mà định ăn cắp trang sức. Kẻ như thế, ai ưa nổi?
Vì vậy, lời nói của đám hèn hạ đó chẳng qua là chút giận cho chính mình.
Mộc hoàn mấp máy môi, hai ngón tay cọ cọ vào nhau. Tiểu thư có đôi mắt thật đẹp! Trong sáng và thuần khiết, là thiên sứ không vướng bụi trần. Giống như búp bê nhỏ mà mẹ từng mua cho nàng trước đây..
Một đứa trẻ 8 tuổi lúc nào cũng khép nép và cô bé linh động vừa tròn 7 tuổi trở thành bạn bè? Hoàn toàn là điều dễ dàng.Trẻ con ấy mà, làm gì có rào cản sang hèn, gia thế hay địa vị. Chúng chỉ cần thấy người trước mắt là bạn, thì chính là bạn.