Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: H nhẹ
Lạc Dư nhìn người con trai đang lẽo đẽo theo mình nghi hoặc hỏi:
- Cậu đi theo tôi làm gì a?
Hàn Dật nhướn mày nhìn cậu, nói:
- Nha, đây đâu phải đường nhà cậu mở đâu, hơn nữa, ở đây nhiều người như thế sao cậu lại chỉ nghĩ tôi đi theo cậu a.
Lạc Dư cứng họng, cậu hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không để ý đến người nào đó nữa.
Hàn Dật nheo mắt cười nhìn cậu đang xù lông, A Dư của anh thật đáng yêu a.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn đám người đang nghênh ngang từ một cửa hàng tiện lợi ra, mấy người đó đang đi về phía Lạc Dư.
Nếu anh nhớ không nhầm thì người đi đầu chính là Vương Chi Hạo kẻ luôn thích bắt nạt A Dư - em trai của anh thì phải, Hàn Dật nhàn nhạt liếc mắt nhìn một người mặc áo đen luôn âm thầm đi theo sau anh.Người đó lập tức hiểu ý gật đầu với anh rồi biến mất trong một con hẻm nhỏ.
Mấy người Vương Chi Hạo đang ăn đột nhiên có một người nhìn thấy Lạc Dư, hắn ta lập tức nói cho Vương Chi Hạo biết:
- Lão đại, anh xem...
Vương Chi Hạo nhìn thấy Lạc Dư thì cười ác ý, dẫn theo mấy người khác đi về phía cậu. Bọn họ đang định vượt lên chặn Lạc Dư lại đánh một trận thì bị một đám người che mặt cưỡng chế đưa đi.
Vương Chi Hạo hoảng loạn vùng vẫy phản kháng, hắn muốn kêu cứu nhưng chỉ phát ra mộ chữ " c cứu" thì cả người hắn mềm nhũn rồi ngất đi.
Lạc Dư ngờ ngợ quay đầu lại, cậu hình như nghe thấy tiếng kêu cứu thì phải, nhưng cậu nhìn quanh chỉ thấy mỗi mình Hàn Dật đang cà lơ phất phơ nhìn cậu.
Lạc Dư chớp chớp mắt, không lẽ là cậu sai.Lạc Dư gãi đầu, hỏi 250:
" Ê, mèo mướp thúi, vừa nãy có chuyện gì vậy"
250 cười gượng:
- / Ha, ha, làm gì có chuyện gì đâu kí chủ, cậu quá nhạy cảm rồi./
Nó làm sao dám nói cho kí chủ của nó /kí chủ a, đối tượng công lược của ngài vừa mới cho người lôi bọn Vương Chi Hạo đi xử rồi á/
Nó mà nói vậy thì không biết kí chủ ngu ngốc này của nó có bỏ luôn công việc mà chuồn mất không nữa. 250 đột nhiên có xúc động muốn khóc, nó thật sự, thật sự là hệ thống khổ nhất cả hệ ngân hà này a.
Lạc Dư về đến nhà, cậu đang định đóng cửa thì có một cánh tay chặn lại, Hàn Dật nhìn Lạc Dư, ủy khuất nói:
- A Dư, không phải em quên anh thật đấy chứ.
Lạc Dư nhấp môi nhìn Hàn Dật, cậu không biết phải nói gì a, lúc không nhìn thấy được Hàn Dật thì cậu ngày nào cũng mong ngóng, đến khi thật sự gặp được rồi thì cậu lại có chút luống cuống bất an.
Cậu cúi mặt, nói:
- Không, không quên.
Cậu làm sao có thể quên anh được chứ, tuy cậu không phải nguyên thân nhưng cảm giác cái cảm giác thân thuộc này cậu thật sự không làm lơ nó được, cậu muốn đến gần Hàn Dật, muốn...
Hàn Dật thấy cậu không phủ nhận thì vui vẻ, anh còn tưởng A Dư không muốn nhận lại anh nữa cơ.
Anh cười híp mắt, chưa để cậu kịp phản ứng thì đã luồn lách vào trong nhà. Hàn Dật thoải mái ngồi dựa vào ghế sô pha, anh nhìn Lạc Dư vẫn đang ngẩn ngơ, bật cười,nói:
- Sao vậy, bên ngoài có gì sao.
Nói xong còn làm bộ dướn người xem, Lạc Dư ngơ ra một chút rồi nhanh chóng đóng cửa chạy lại chỗ anh, nhẹ giọng nói:
- Dật ca ca....
Hàn Dật lập tức mềm nhũn, anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình rồi thò tay xoa xoa mái tóc dài cậu.Anh nheo mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới tay, anh cúi đầu hít hít, anh hình như ngửi thấy mùi gì đó, quýt???.
Hàn Dật dựa sát vào người cậu, lập tức anh liền ngửi thấy một mùi chua chua ngọt ngọt, nha, quả nhiên là hương thơm của quả quýt a.
Hàn Dật " ực" một tiếng, đột nhiên trong người anh dâng lên một cảm giác khô nóng, nếu có thể,có thể một ngụm nuốt chửng người này thì tốt biết mấy.
Hàn Dật bị ý nghĩ hoang đường của mình dọa sợ, anh đẩy Lạc Dư ra ho khụ một tiếng nói:
- A Dư, anh có thể mượn nhà tắm của em một chút được không.
Lạc Dư nghi hoặc nhìn Hàn Dật, nha, anh ấy làm sao vậy. Anh thấy cậu tò mò nghiêng đầu nhìn mình thì chột dạ kẹp chặt thứ đang ngóc đầu giữa hai chân, đánh trống lảng nói:
- Không được sao.
Lạc Dư thấy trán anh toát mồ hôi tưởng anh thật sự rất mệt, cậu nhanh chóng nói:
- Được a, Dật ca ca, nhà tắm ở bên đó.
Anh thấy cậu đồng ý liền đứng lên, bước nhanh về phía nhà tắm. Hàn Dật đóng cửa lại thở hổn hển nhìn tiểu huynh đệ đang ***** ****. Anh nhắm mắt lại cầm lấy tiểu Hàn Dật bắt đầu lộng.
Lạc Dư vào nhà bếp lấy đồ ăn vặt rồi ra phòng khách, vừa ăn vừa nhìn về phía nhà tắm, nha, sao lâu vậy a. Cậu đứng ngoài nhà tắm, thử gọi:
- Dật ca ca, anh tắm xong chưa vậy.
Hàn Dật cứng đờ, anh thở dốc, ưm, giọng nói của A Dư thật dễ nghe, nếu có thể nghe âm thanh khi em ấy động tình thì,thật tốt. Càng nghĩ độn tác trong tay Hàn Dật càng nhanh, anh gầm nhẹ một tiếng xuất ra.
Lạc Dư bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ, cậu nghi hoặc lại gõ cửa:
- Dật ca ca, anh không sao chứ.
Hàn Dật thở hổn hển, trầm mặc nhìn chất lỏng trong tay.Anh điều chỉnh lại hô hấp,khàn khàn nói vọng ra:
- Anh không sao, A Dư em ra ở ngoài đợi anh một lát, anh ra ngay đây.
- Cậu đi theo tôi làm gì a?
Hàn Dật nhướn mày nhìn cậu, nói:
- Nha, đây đâu phải đường nhà cậu mở đâu, hơn nữa, ở đây nhiều người như thế sao cậu lại chỉ nghĩ tôi đi theo cậu a.
Lạc Dư cứng họng, cậu hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không để ý đến người nào đó nữa.
Hàn Dật nheo mắt cười nhìn cậu đang xù lông, A Dư của anh thật đáng yêu a.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn đám người đang nghênh ngang từ một cửa hàng tiện lợi ra, mấy người đó đang đi về phía Lạc Dư.
Nếu anh nhớ không nhầm thì người đi đầu chính là Vương Chi Hạo kẻ luôn thích bắt nạt A Dư - em trai của anh thì phải, Hàn Dật nhàn nhạt liếc mắt nhìn một người mặc áo đen luôn âm thầm đi theo sau anh.Người đó lập tức hiểu ý gật đầu với anh rồi biến mất trong một con hẻm nhỏ.
Mấy người Vương Chi Hạo đang ăn đột nhiên có một người nhìn thấy Lạc Dư, hắn ta lập tức nói cho Vương Chi Hạo biết:
- Lão đại, anh xem...
Vương Chi Hạo nhìn thấy Lạc Dư thì cười ác ý, dẫn theo mấy người khác đi về phía cậu. Bọn họ đang định vượt lên chặn Lạc Dư lại đánh một trận thì bị một đám người che mặt cưỡng chế đưa đi.
Vương Chi Hạo hoảng loạn vùng vẫy phản kháng, hắn muốn kêu cứu nhưng chỉ phát ra mộ chữ " c cứu" thì cả người hắn mềm nhũn rồi ngất đi.
Lạc Dư ngờ ngợ quay đầu lại, cậu hình như nghe thấy tiếng kêu cứu thì phải, nhưng cậu nhìn quanh chỉ thấy mỗi mình Hàn Dật đang cà lơ phất phơ nhìn cậu.
Lạc Dư chớp chớp mắt, không lẽ là cậu sai.Lạc Dư gãi đầu, hỏi 250:
" Ê, mèo mướp thúi, vừa nãy có chuyện gì vậy"
250 cười gượng:
- / Ha, ha, làm gì có chuyện gì đâu kí chủ, cậu quá nhạy cảm rồi./
Nó làm sao dám nói cho kí chủ của nó /kí chủ a, đối tượng công lược của ngài vừa mới cho người lôi bọn Vương Chi Hạo đi xử rồi á/
Nó mà nói vậy thì không biết kí chủ ngu ngốc này của nó có bỏ luôn công việc mà chuồn mất không nữa. 250 đột nhiên có xúc động muốn khóc, nó thật sự, thật sự là hệ thống khổ nhất cả hệ ngân hà này a.
Lạc Dư về đến nhà, cậu đang định đóng cửa thì có một cánh tay chặn lại, Hàn Dật nhìn Lạc Dư, ủy khuất nói:
- A Dư, không phải em quên anh thật đấy chứ.
Lạc Dư nhấp môi nhìn Hàn Dật, cậu không biết phải nói gì a, lúc không nhìn thấy được Hàn Dật thì cậu ngày nào cũng mong ngóng, đến khi thật sự gặp được rồi thì cậu lại có chút luống cuống bất an.
Cậu cúi mặt, nói:
- Không, không quên.
Cậu làm sao có thể quên anh được chứ, tuy cậu không phải nguyên thân nhưng cảm giác cái cảm giác thân thuộc này cậu thật sự không làm lơ nó được, cậu muốn đến gần Hàn Dật, muốn...
Hàn Dật thấy cậu không phủ nhận thì vui vẻ, anh còn tưởng A Dư không muốn nhận lại anh nữa cơ.
Anh cười híp mắt, chưa để cậu kịp phản ứng thì đã luồn lách vào trong nhà. Hàn Dật thoải mái ngồi dựa vào ghế sô pha, anh nhìn Lạc Dư vẫn đang ngẩn ngơ, bật cười,nói:
- Sao vậy, bên ngoài có gì sao.
Nói xong còn làm bộ dướn người xem, Lạc Dư ngơ ra một chút rồi nhanh chóng đóng cửa chạy lại chỗ anh, nhẹ giọng nói:
- Dật ca ca....
Hàn Dật lập tức mềm nhũn, anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình rồi thò tay xoa xoa mái tóc dài cậu.Anh nheo mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới tay, anh cúi đầu hít hít, anh hình như ngửi thấy mùi gì đó, quýt???.
Hàn Dật dựa sát vào người cậu, lập tức anh liền ngửi thấy một mùi chua chua ngọt ngọt, nha, quả nhiên là hương thơm của quả quýt a.
Hàn Dật " ực" một tiếng, đột nhiên trong người anh dâng lên một cảm giác khô nóng, nếu có thể,có thể một ngụm nuốt chửng người này thì tốt biết mấy.
Hàn Dật bị ý nghĩ hoang đường của mình dọa sợ, anh đẩy Lạc Dư ra ho khụ một tiếng nói:
- A Dư, anh có thể mượn nhà tắm của em một chút được không.
Lạc Dư nghi hoặc nhìn Hàn Dật, nha, anh ấy làm sao vậy. Anh thấy cậu tò mò nghiêng đầu nhìn mình thì chột dạ kẹp chặt thứ đang ngóc đầu giữa hai chân, đánh trống lảng nói:
- Không được sao.
Lạc Dư thấy trán anh toát mồ hôi tưởng anh thật sự rất mệt, cậu nhanh chóng nói:
- Được a, Dật ca ca, nhà tắm ở bên đó.
Anh thấy cậu đồng ý liền đứng lên, bước nhanh về phía nhà tắm. Hàn Dật đóng cửa lại thở hổn hển nhìn tiểu huynh đệ đang ***** ****. Anh nhắm mắt lại cầm lấy tiểu Hàn Dật bắt đầu lộng.
Lạc Dư vào nhà bếp lấy đồ ăn vặt rồi ra phòng khách, vừa ăn vừa nhìn về phía nhà tắm, nha, sao lâu vậy a. Cậu đứng ngoài nhà tắm, thử gọi:
- Dật ca ca, anh tắm xong chưa vậy.
Hàn Dật cứng đờ, anh thở dốc, ưm, giọng nói của A Dư thật dễ nghe, nếu có thể nghe âm thanh khi em ấy động tình thì,thật tốt. Càng nghĩ độn tác trong tay Hàn Dật càng nhanh, anh gầm nhẹ một tiếng xuất ra.
Lạc Dư bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ, cậu nghi hoặc lại gõ cửa:
- Dật ca ca, anh không sao chứ.
Hàn Dật thở hổn hển, trầm mặc nhìn chất lỏng trong tay.Anh điều chỉnh lại hô hấp,khàn khàn nói vọng ra:
- Anh không sao, A Dư em ra ở ngoài đợi anh một lát, anh ra ngay đây.