Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Hàn dật
Hàn Dật từ đằng sau ôm lấy Lạc Dư nói:
- A Dư, em sắp thành con heo rồi còn ăn nhiều như vậy.
Hàn Dật sủng nịnh xoa đầu cậu, nhưng trong mắt anh xuất hiện một chút nghi hoặc khó phát hiện. Anh vùi đầu vào hõm vai cậu hít hít, nói:
- A Dư, sao hương quýt trên người em biến mất rồi a.
Lạc Dư đang mải mê ăn nghe thấy vậy thì dừng lại, cậu ngửi ngửi trên người mình rồi nói:
- Từ trước đến giờ trên người em có mùi gì đâu, anh có lẽ anh nhầm rồi a.
Hàn Dật gật gật đầu, nói:
- Ừm, có lẽ vậy. À, A Dư, em có nhớ trước khi đi công tác anh đã hứa gì với em không, hử.
Lạc Dư nhíu mày nghĩ nghĩ:
- A, em nhớ ra rồi, không phải anh nói khi trở về sẽ đưa em đi chơi sao.
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh nhìn anh, nói:
- Dật ca ca, bao giờ chúng ta đi vậy.
Hàn Dật ngắt chóp mũi cậu, nói:
- Mấy hôm nữa được không, dạo này Dật ca ca khá là bận, được rồi, anh phải đi làm rồi, em ở nhà xem ti vi đi.
Nói xong Hàn Dật quay đầu rời đi, anh thầm nghĩ " không có gì đáng nghi cả, nhưng...". Hàn Dật vỗ vỗ đầu, có lẽ dạo này anh quá đa nghi rồi, đợi một thời gian nữa xem sao.
Thời gian càng lâu, Hàn Dật lại càng cảm thấy bực bội, rốt cuộc là tại sao chứ. Anh không tin có người giống Lạc Dư đến vậy, từ cử chỉ hành động đến sở thích, thói quen.... tất cả đều giống như đúc không khác một chút nào.
Nhưng anh tin vào trực giác của mình, cũng tin vào tình yêu của mình đối với Lạc Dư, đây chắc chắn không phải A Dư của anh, chắc chắn không phải.
Anh đoán đúng, đây vốn không thật sự là Lạc Dư chân chính, cậu từ sớm đã trở lại không gian hệ thống chuẩn bị nhiệm vụ tiếp theo rồi, đây vốn là chỉ một Lạc Dư phục chế từ cậu mà thôi nhưng nó lại không thể có những thứ thuộc về linh hồn của cậu được, cũng không thể biết đến sự tồn tại của hệ thống, tất cả những thứ đó đều bị mèo mướp thúi lọc hết rồi.
Mấy tháng sau,
Trong một căn phòng tối om, Hàn Dật ngồi ôm lấy đầu mình, anh giống như phát điên lẩm bẩm một mình:
- Đó không phải A Dư của anh..
- không phải A Dư của anh.. không phải..
- A Dư, em ở đâu, đầu Dật ca ca đau quá, em có thể đến bên anh được không..A Dư..
.....
Nước mắt anh chảy xuống, anh nhớ A Dư, muốn được gặp em ấy, muốn siết chặt em ấy vào lòng ngửi hương thơm chua chua ngọt ngọt trên người em ấy.
Cả đêm anh không ngủ một chút nào, khi những tia sáng đầu tiên xuyên qua khe cửa chiều vào phòng, Hàn Dật dường như đã bình tĩnh lại, anh lấy tay bắt lấy những tia sáng mông lung, chắc nịch nói:
- Người đó, chắc chắn, không phải A Dư của tôi...
Đột nhiên,
" tinh"
/hệ thống 520 kích hoạt trở lại/
/ loading 1%....99%..100%/
/ 520 Xin chào chủ nhân trở lại/
/ Xin hỏi, chủ nhâm phải chăng muốn thoát li thế giới này?/
- Đúng.
/ Đã xác nhận /
/ Đang tiến hành phục chế 1%....100%/
/ phục chế thành công/
/ Xin chủ nhân chuẩn bị sẵn sàng rời đi/
/ cổng không gian kích hoạt, chuẩn bị mở 1%...100%/
/ Rời đi 3, 2, 1/
Trong phòng an tĩnh trở lại, không có bất cứ âm thanh hay thứ gì khác, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ vậy, trên sàn nhà chỉ còn lại một mình Hàn Dật nằm đó, Lạc Dư mở cửa chạy đến, nức nở:
- Dật ca ca, anh làm sao vậy.
Hàn Dật mở mắt, ánh mắt nhìn Lạc Dư tràn đầy cưng chiều nói:
- A Dư, anh không sao, chúng ta trở về thôi.
Ánh nắng mắt trời chiếu vào in lên hai bóng người tay trong tay, vô cùng hạnh phúc vui vẻ.
Giữa tinh không xa xôi, trong một tòa nhà bằng tử tinh thạch,một người con trai yêu nghiệt, đôi mắt màu tím của anh không chứa một tia tình cảm, hờ hững nhìn một con hắc xà:
- Nói đi.
250 run rẩy đưa lên một bảng thông tin trên đó chỉ chứa vài chữ, nhưng đủ để người con trai đó hiểu được.
/ Độ tình cảm: 2%/
520 ấp úng:
/ Chủ nhân,chỉ cần tình cảm của người đủ 100% là có thể giống những người bình thường khác rồi, người đừng mất niềm tin/
Người con trai đó nhàn nhạt đáp:
- Ai bảo ngươi là ta muốn dừng lại.
Mấy người đang đợi bên ngoài thở phào một hơi, có người còn khoa trương vỗ vỗ ngực. Ở nơi 520 và mấy người kia không nhìn thấy,khóe môi người đàn ông đó khẽ cong, anh ta mấp máy môi.
" A Dư, em, chốn không thoát"
……………………………………………………………………………………
( Thế giới tiếp theo)
Lạc Dư [ ánh mắt lạnh lẽo]: Ta nên gọi ngươi là gì đây, La Thiên Vũ? hay là Ma Thiên Vũ? Ngươi đồ sát cả Lạc gia trên dưới 536 người. Ma Thiên Vũ, ta,thật sự không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào nữa....
Ma Thiên Vũ [ trầm mặc]:...Xin lỗi.
.....
Lạc Dư [ hộc máu]: Ma Thiên Vũ, mạng này, ta, cho ngươi, cũng coi như trả lại ơn dạy dỗ của ngươi... Ta.. đã từng rất yêu ngươi...nhưng... phụt... Ma Thiên Vũ... ngươi nợ Lạc gia... tính cả ta là 537 người...
Ma Thiên Vũ [ Đờ đẫn ]: Ta sai rồi, A Dư, A Dư, A Dư của ta...
- A Dư, em sắp thành con heo rồi còn ăn nhiều như vậy.
Hàn Dật sủng nịnh xoa đầu cậu, nhưng trong mắt anh xuất hiện một chút nghi hoặc khó phát hiện. Anh vùi đầu vào hõm vai cậu hít hít, nói:
- A Dư, sao hương quýt trên người em biến mất rồi a.
Lạc Dư đang mải mê ăn nghe thấy vậy thì dừng lại, cậu ngửi ngửi trên người mình rồi nói:
- Từ trước đến giờ trên người em có mùi gì đâu, anh có lẽ anh nhầm rồi a.
Hàn Dật gật gật đầu, nói:
- Ừm, có lẽ vậy. À, A Dư, em có nhớ trước khi đi công tác anh đã hứa gì với em không, hử.
Lạc Dư nhíu mày nghĩ nghĩ:
- A, em nhớ ra rồi, không phải anh nói khi trở về sẽ đưa em đi chơi sao.
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh nhìn anh, nói:
- Dật ca ca, bao giờ chúng ta đi vậy.
Hàn Dật ngắt chóp mũi cậu, nói:
- Mấy hôm nữa được không, dạo này Dật ca ca khá là bận, được rồi, anh phải đi làm rồi, em ở nhà xem ti vi đi.
Nói xong Hàn Dật quay đầu rời đi, anh thầm nghĩ " không có gì đáng nghi cả, nhưng...". Hàn Dật vỗ vỗ đầu, có lẽ dạo này anh quá đa nghi rồi, đợi một thời gian nữa xem sao.
Thời gian càng lâu, Hàn Dật lại càng cảm thấy bực bội, rốt cuộc là tại sao chứ. Anh không tin có người giống Lạc Dư đến vậy, từ cử chỉ hành động đến sở thích, thói quen.... tất cả đều giống như đúc không khác một chút nào.
Nhưng anh tin vào trực giác của mình, cũng tin vào tình yêu của mình đối với Lạc Dư, đây chắc chắn không phải A Dư của anh, chắc chắn không phải.
Anh đoán đúng, đây vốn không thật sự là Lạc Dư chân chính, cậu từ sớm đã trở lại không gian hệ thống chuẩn bị nhiệm vụ tiếp theo rồi, đây vốn là chỉ một Lạc Dư phục chế từ cậu mà thôi nhưng nó lại không thể có những thứ thuộc về linh hồn của cậu được, cũng không thể biết đến sự tồn tại của hệ thống, tất cả những thứ đó đều bị mèo mướp thúi lọc hết rồi.
Mấy tháng sau,
Trong một căn phòng tối om, Hàn Dật ngồi ôm lấy đầu mình, anh giống như phát điên lẩm bẩm một mình:
- Đó không phải A Dư của anh..
- không phải A Dư của anh.. không phải..
- A Dư, em ở đâu, đầu Dật ca ca đau quá, em có thể đến bên anh được không..A Dư..
.....
Nước mắt anh chảy xuống, anh nhớ A Dư, muốn được gặp em ấy, muốn siết chặt em ấy vào lòng ngửi hương thơm chua chua ngọt ngọt trên người em ấy.
Cả đêm anh không ngủ một chút nào, khi những tia sáng đầu tiên xuyên qua khe cửa chiều vào phòng, Hàn Dật dường như đã bình tĩnh lại, anh lấy tay bắt lấy những tia sáng mông lung, chắc nịch nói:
- Người đó, chắc chắn, không phải A Dư của tôi...
Đột nhiên,
" tinh"
/hệ thống 520 kích hoạt trở lại/
/ loading 1%....99%..100%/
/ 520 Xin chào chủ nhân trở lại/
/ Xin hỏi, chủ nhâm phải chăng muốn thoát li thế giới này?/
- Đúng.
/ Đã xác nhận /
/ Đang tiến hành phục chế 1%....100%/
/ phục chế thành công/
/ Xin chủ nhân chuẩn bị sẵn sàng rời đi/
/ cổng không gian kích hoạt, chuẩn bị mở 1%...100%/
/ Rời đi 3, 2, 1/
Trong phòng an tĩnh trở lại, không có bất cứ âm thanh hay thứ gì khác, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ vậy, trên sàn nhà chỉ còn lại một mình Hàn Dật nằm đó, Lạc Dư mở cửa chạy đến, nức nở:
- Dật ca ca, anh làm sao vậy.
Hàn Dật mở mắt, ánh mắt nhìn Lạc Dư tràn đầy cưng chiều nói:
- A Dư, anh không sao, chúng ta trở về thôi.
Ánh nắng mắt trời chiếu vào in lên hai bóng người tay trong tay, vô cùng hạnh phúc vui vẻ.
Giữa tinh không xa xôi, trong một tòa nhà bằng tử tinh thạch,một người con trai yêu nghiệt, đôi mắt màu tím của anh không chứa một tia tình cảm, hờ hững nhìn một con hắc xà:
- Nói đi.
250 run rẩy đưa lên một bảng thông tin trên đó chỉ chứa vài chữ, nhưng đủ để người con trai đó hiểu được.
/ Độ tình cảm: 2%/
520 ấp úng:
/ Chủ nhân,chỉ cần tình cảm của người đủ 100% là có thể giống những người bình thường khác rồi, người đừng mất niềm tin/
Người con trai đó nhàn nhạt đáp:
- Ai bảo ngươi là ta muốn dừng lại.
Mấy người đang đợi bên ngoài thở phào một hơi, có người còn khoa trương vỗ vỗ ngực. Ở nơi 520 và mấy người kia không nhìn thấy,khóe môi người đàn ông đó khẽ cong, anh ta mấp máy môi.
" A Dư, em, chốn không thoát"
……………………………………………………………………………………
( Thế giới tiếp theo)
Lạc Dư [ ánh mắt lạnh lẽo]: Ta nên gọi ngươi là gì đây, La Thiên Vũ? hay là Ma Thiên Vũ? Ngươi đồ sát cả Lạc gia trên dưới 536 người. Ma Thiên Vũ, ta,thật sự không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào nữa....
Ma Thiên Vũ [ trầm mặc]:...Xin lỗi.
.....
Lạc Dư [ hộc máu]: Ma Thiên Vũ, mạng này, ta, cho ngươi, cũng coi như trả lại ơn dạy dỗ của ngươi... Ta.. đã từng rất yêu ngươi...nhưng... phụt... Ma Thiên Vũ... ngươi nợ Lạc gia... tính cả ta là 537 người...
Ma Thiên Vũ [ Đờ đẫn ]: Ta sai rồi, A Dư, A Dư, A Dư của ta...