-
Truyện 2: Phần 3
11.
Sắc mặt Điền Mục hơi thay đổi, quay lại nhìn tôi nhưng nụ cười cũng rất nhanh trở lại: “Chị, chị là giáo viên của cô bé, bài đồng dao này nên là chị đọc mới đúng chứ.”
“Tôi không biết đọc.” Tôi nói một cách vô cảm.
"..."
Cô ta hít một hơi, trả lại cuốn sách vào tay Lily, ngọt ngào nói: "Lily ngoan nhé, vừa ăn xong không phải là thời điểm thích hợp để học. Việc của em bây giờ là lên lầu đi ngủ đúng không?"
Lily định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên trong đại sảnh vang lên tiếng thông báo, yêu cầu chúng tôi tập trung ở phòng khách bên cạnh.
Xem ra lần này bài đồng dao không được đọc rồi.
Sau khi Lily rời đi, tôi trầm tư nhìn Điền Mộc
"Có vẻ như cô biết rất rõ thói quen của NPC này."
Điền Mộc nhún vai, đứng dậy thản nhiên nói: “Không phải trẻ con đều như vậy sao?”
Nhìn cô ta rời đi, mặt tôi dần dần rơi vào trầm tư
Vấn đề là cô ta không chỉ hiểu thói quen của NPC.
Mà quan trọng hơn nữa là khi cô ta nói chuyện một mình với Lily, cô ta không hề tỏ ra sợ hãi.
Dường như cô ta căn bản không thèm quan tâm đến hậu quả của việc nếu chọc giận NPC.
Nhưng nếu cô ta không sợ Lily thì việc cố ý đem vong tay [Gia sư] cho tôi chỉ có một mục đích——
Cô ta muốn làm hại tôi.
Đôi mắt tôi tối sầm, trong lòng chợt dâng lên một tia sát ý.
Trong phòng khách, con búp bê không thèm để ý đến sự biến mất của người đàn ông mập mạp, trực tiếp bắt đầu thông báo vòng thứ hai của trò chơi.
"Giới thiệu vòng thứ hai của trò chơi: Chủ nhân của Biệt thự hoa hồng đã chuẩn bị một vũ hội hoành tráng, những người chơi sẽ cùng chủ nhân và phu nhân của ngài tham gia bữa tiệc khiêu vũ."
[Luật chơi: Trong vũ hội này, ngoài 3 người chơi, còn có tổng cộng 25 vũ công nam và 25 vũ công nữ. Người chơi cần chủ động lựa chọn bạn nhảy cho mình.]
[Lưu ý: 1. Người chơi không thể trở thành bạn nhảy của nhau.]
[2. Điệu nhảy sẽ kéo dài trong 2 giờ, bao gồm 10 điệu nhảy, trước khi mỗi điệu nhảy bắt đầu, người chơi cần phải chọn cho mình một bạn nhảy mới.]
[3. Chủ nhân và phu nhân là cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, bọn họ không chấp nhận việc phải khiêu vũ với người khác, nên nếu bất kỳ người chơi nào vô tình chọn họ làm bạn nhảy sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân.]
"Người chơi xin hãy cẩn thận lựa chọn, nếu chọc giận chủ nhân biệt thự sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng, haha ~"
Con búp bê vừa nói xong, khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu thay đổi.
Ban ngày nhanh chóng chuyển thành ban đêm, ở giữa đại sảnh được chiếu sáng bằng đèn sân khấu tạo thành một sàn nhảy hình tròn, một cây đàn piano khổng lồ màu đen được đặt ở phía bên trái sân khấu, các phím đàn tự động nhảy lên và tiếng nhạc tuyệt vời cũng vang lên.
Ở giữa sàn nhảy, 47 vũ công đứng chật kín chờ người chơi lựa chọn.
Trong số đó có cả chủ nhân và phu nhân căn biệt thự.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao con búp bê lại nói rằng người chơi có thể vô tình chọn phải hai người này.
Bởi vì tất cả các vũ công này đều mặc cùng một kiểu áo tuxedo hoặc váy dài màu đen, trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ màu trắng.
Chiếc mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Nhìn trang phục bên ngoài thì không thể phân biệt được ai với ai.
Hơn nữa —---
Các vũ công nam đều có chiều cao và hình dáng giống hệt nhau, nếu tôi đoán không nhầm thì họ đã trực tiếp copy hình dáng của chủ nhân căn biệt thự.
Hóa ra độ khó của vòng chơi này là nằm ở đây.
Ngoại trừ người đàn ông cơ bắp ra thì tôi phải tìm được trong số 24 nam vũ công có ngoại hình giống nhau kia ai là chủ nhân của căn biệt thự, sau đó trong vòng 10 điệu nhảy không được đụng mặt hắn ta.
Nếu không thì cái mạng của tôi cũng không giữ được.
Để tìm ra một người cụ thể giữa một đám người giống nhau quả là một bài toán khó.
12.
"Điệu nhảy đầu tiên sắp bắt đầu. Trước khi bắt đầu, kính mời người chơi tiến lên và chọn bạn nhảy cho mình.”
Tôi bước đến giữa sàn nhảy, lúc này tôi mới thấy rõ thực ra mỗi vũ công đều có một chút khác biệt.
Những chiếc nơ mà các vũ công nam đeo, mỗi cái đều có màu sắc và hoa văn khác nhau, những vũ công nữ cũng vậy, chiếc trâm cài mà họ đang cài cũng có kiểu dáng khác nhau.
Dù vậy, tôi cũng không thể phân biệt được ai là chủ nhân của căn biệt thự.
Đến lúc phải chọn bạn nhảy cho điệu nhảy đầu tiên mà tôi vẫn không tìm ra manh mối gì, bây giờ chắc chỉ có thể dựa vào may mắn mà chọn bừa thôi.
Tôi chỉ ngẫu nhiên mà chọn ra một vũ công nam.
May mắn thay, tôi đã không chọn phải chủ nhân căn biệt thự.
Điền Mộc và người đàn ông cơ bắp cũng lần lượt đưa ra lựa chọn của mình, những vũ công còn lại chia thành hai đội.
m nhạc vang lên và điệu nhảy đầu tiên đã bắt đầu.
Chỉ cần tôi lựa chọn đúng thì sẽ không xảy ra biến cố, vì vậy trong quá trình khiêu vũ, tôi đã quan sát các bạn nhảy của các đội khác để tìm kiếm sự khác biệt.
Con búp bê không thể thiết lập một trò chơi mà chỉ dựa vào may mắn mà không có quy luật nào được.
Tôi bắt đầu kiên nhẫn quan sát kĩ từng nhóm nhảy.
Thời gian dành cho điệu nhảy đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, tiếp theo là điệu nhảy thứ hai, rồi thứ ba….
Cho đến khi điệu nhảy thứ năm kết thúc mà không có điều bất trắc gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không thể tìm được chính xác chủ nhân của căn biệt thự là ai.
Điều này khiến tôi hơi khó chịu.
Tuy rằng cho tới bây giờ những lựa chọn của tôi chưa gây ra sai lầm nào nhưng một bạn nhảy không thể lặp lại nhiều lần, điều đó có nghĩa là những bạn nhảy có thể lựa chọn được càng ngày càng ít và xác suất chọn đúng chủ nhân căn biệt thự cũng càng ngày càng cao.
Nếu vẫn không tìm được chủ nhân căn biệt thự thì nguy hiểm thực sự đang đến rất gần rồi.
Hơn nữa còn một rắc rối khác đang đến——
Bởi vì buổi trưa chưa được ăn gì mà lại phải nhảy múa liên tục khiến cơ thể tiêu tốn rất nhiều năng lượng nên tôi bắt đầu cảm thấy đói.
Sau mỗi điệu nhảy sẽ được nghỉ giải lao khoảng năm phút và người chơi có thể đến khu vực ăn uống để bổ sung đồ ăn.
Có lẽ bởi vì buổi trưa đã được ăn thịt người nên bây giờ người đàn ông cơ bắp cùng Điền Mộc không còn chút kiêng dè gì nữa.
Nhưng tôi vẫn không thể phá vỡ quy tắc này được.
Bởi vì cơn đói ập đến khiến cho mạch suy nghĩ của não bộ bị chậm lại cũng như làm giảm khả năng tập trung của tôi.
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi.
Nếu còn như vậy nữa thì khả năng tôi phải treo xác ở nơi này rồi.
Lần thứ sáu chọn người nhảy cùng, tôi nhìn nam vũ công đứng trước mặt rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Trước đó, khi tìm kiếm chủ nhân của căn biệt thự tôi đã suy nghĩ nếu không ai chọn đúng thì bạn nhảy cố định của hắn ta chính là phu nhân của mình.
Vì vậy, tôi đang tìm kiếm những người có cùng bạn nhảy trong một số điệu nhảy.
Nhưng điều này đòi hỏi sự tập trung và trí nhớ cực kỳ cao, nhưng bởi vì đói nên tôi khó có thể thực hiện được.
Tôi nhắm mắt và nhớ lại luật chơi một lần nữa.
Vợ chồng của chủ nhân rất yêu thương nhau đến mức không nỡ khiêu vũ với người khác.
Rất yêu thương nhau….
Tôi nhướn mi, vui vẻ cong khóe môi
Tôi nghĩ tôi đã tìm ra cách rồi.
13.
Đúng lúc này, người đàn ông cơ bắp cách đó không xa vừa mới chọn xong bạn nhảy, vũ công nữ đứng trước mặt hắn đột nhiên nổi giận, cả cơ thể lẫn đầu của cô ta không ngừng phình to lên, sau đó mặt nạ nổ tung, lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo đầy giận dữ.
Từ ngũ quan trên khuôn mặt cô ta bỗng mọc đầy những xúc tu màu đen không ngừng vươn dài ra bên ngoài, nhanh chóng trói người đàn ông cơ bắp vào rồi kéo lên không trung.
Hắn ta đã chọn phải vợ của chủ nhân Biệt thự hoa hồng.
Người đàn ông cơ bắp không ngừng vùng vẫy, hắn cố gồng cơ bắp đến cực hạn nhưng vẫn không thể chống cự trước vô số xúc tu.
Giữa tiếng gào thét thê thảm, những chiếc xúc tu bò khắp người không ngừng gặm nhấm, máu đen hòa lẫn với những mảnh thịt vụn rơi xuống.
Giống như toàn bộ cơ thể của hắn ta đang nhanh chóng tan chảy.
Tất cả chuyện này diễn ra nhanh đến mức chỉ trong một cái nháy mắt, vị phu nhân nổi điên vì bị chọn nhầm đã trở lại trạng thái bình thường, cô ta lại mặc lên bộ lễ phục, đeo vào mặt nạ rồi một lần nữa hòa chung với các vũ công nữ.
Cùng lúc đó, những chiếc trâm cài của tất cả các vũ công nữ đều biến mất, khiến tôi không thể tìm được bà ta trong đám đông.
Về phần người đàn ông cơ bắp, hắn ta biến mất sạch sẽ đến mức như chưa hề từng tồn tại.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi chỉ vào một vũ công nam đeo cà vạt màu trắng nhạt.
Trong trí nhớ của tôi, ở những lần khiêu vũ trước, bạn nhảy của anh ta đều là những người khác nhau nên khả năng anh ta là chủ nhân của căn biệt thự rất thấp.
m nhạc và điệu nhảy lại được bắt đầu.
Lần này tôi không quan sát từng người một mà đưa tầm nhìn ra toàn bộ sàn nhảy.
Tôi đang tìm một cặp nhảy mà động tác khiêu vũ của họ vừa hài hòa vừa đồng nhất nhất.
Quy tắc trò chơi chưa bao giờ là vô nghĩa, tình yêu giữa chủ nhân căn biệt thự và phu nhân chắc chắn là manh mối.
Đó không chỉ là lời nhắc nhở người chơi không được lựa chọn sai lầm mà ý nghĩa quan trọng hơn của nó là——
Mắt tôi dán chặt vào một cặp bạn nhảy, nếu phải so sánh với những cặp đôi khác thì họ là cặp nhảy có động tác giống nhau nhất.
Giống đến mức cảm giác như chỉ có một người đang nhảy múa vậy.
Và nếu tôi nhớ không lầm thì trong những điệu nhảy trước đó, bọn họ đều là bạn nhảy của nhau, chưa từng thay đổi.
Bởi vì chủ nhân và phu nhân rất yêu thương nhau nên các bước nhảy của họ trăm phần trăm cũng sẽ đồng nhất với nhau.
Đây là điều mà quy tắc trò chơi thực sự ám chỉ.
Tôi liếc nhìn chiếc nơ màu tím đậm mà chủ nhân căn biệt thự đang đeo.
Vòng chơi còn 4 điệu nhảy nữa nhưng với tôi thì có thể kết thúc sớm được rồi.
Khi con búp bê chính thức tuyên bố vòng thứ hai của trò chơi đã kết thúc, Điền Mộc đứng gần đó mỉm cười nhìn tôi: “Chị gái thật may mắn nha, vậy mà vẫn có thể sống sót!”
Tôi cố chịu đựng cơn đói trong bụng, bình tĩnh nói: “Nếu phải chết trước cô thì tôi sẽ cảm thấy hơi buồn chán đấy.”
Cô ta đột nhiên đi tới, môi ghé sát vào tai tôi, giọng nói ngọt ngào êm ái nhưng chứa đựng vô số ý cười: "Trò chơi chỉ còn lại một vòng cuối cùng. Chị ơi, đoán xem ai trong chúng ta sẽ chết?"
Nói xong, cô ta lại lùi lại, lông mày cong lên thành một vòng cung, giống như đang vô cùng mong chờ cái chết giữa hai chúng tôi.