-
Truyện 3: Phần 3
7.
Nhà kho của trung tâm thương mại nằm ở tầng hầm, diện tích rất rộng.
Sàn nhà vẫn được lát bằng sôcôla, góc tường đặt hai chiếc ghế sô pha làm từ bánh mì baguette.
Vô số kệ hàng được làm từ khoai tây chiên, không nhìn thấy điểm cuối.
Trên kệ hàng bày đầy hộp đựng trong suốt, mỗi hộp đựng một đôi giày thủy tinh, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, hầu như không thể phân biệt được khác nhau chỗ nào.
Hơn nữa——
Tôi quay đầu lại nhìn cánh cửa phía sau đã bị khóa lúc nào không hay, có một loại dự cảm không tốt.
Muốn tìm được đôi giày thủy tinh thật trong hàng nghìn đôi giày thủy tinh, căn bản nhìn từng đôi thì không thể thực hiện được, quy tắc trò chơi giới hạn 2 giờ cũng khiến việc này hoàn toàn không có cách nào hoàn thành.
Ngoài ra còn có một cảnh báo [Bê hàng không nổi bị chôn dưới thùng!], để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi không chạm vào bất kỳ hộp nào, chỉ đi vòng quanh các kệ hàng hai vòng.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, tôi rút ra kết luận những đôi giày thủy tinh này đều giống nhau như đúc, muốn dựa vào ngoại hình khác nhau để tìm ra hàng thật thì căn bản không có khả năng.
So với công viên trượt băng, trò chơi này thoạt nhìn mặt ngoài có vẻ nguy hiểm thấp xuống rất nhiều, ít nhất là không phải từng giây từng phút đối mặt với nguy cơ tử vong.
Nhưng, giống như tình thế khó khăn mà tôi đang đối mặt lúc này, loại bế tắc tưởng chừng như không có lối thoát, ngược lại càng dễ khiến người ta suy sụp.
Thời gian trò chơi giới hạn 2 giờ, hoàn toàn trở thành thời gian đếm ngược mạng sống.
Nhưng chỉ cần là trò chơi, thì nhất định sẽ có cách giải, con búp bê sẽ không thực sự đặt một cái bẫy chết cho người chơi đi vào.
Đầu óc tôi suy nghĩ nhanh chóng, cố gắng tìm ra điểm phá vỡ của trò chơi này.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy xúc cảm sàn chocolate dưới chân mình, có vẻ như đã mềm đi một chút.
Không phải như vậy, sàn nhà thực sự đang thay đổi.
Mặt đất vốn cứng chắc bắt đầu nhanh chóng sụp đổ chảy xuống, kệ hàng mất đi chỗ dựa, liên tiếp đổ xuống, chiếc hộp đựng giày thủy tinh rơi lộp bộp.
Tôi quay lại nhìn, một chiếc kệ hàng năm tầng đang lắc lư, giống như ngay lập tức sẽ đổ xuống tôi.
Đó là lời cảnh báo của bài hát!
Tôi xoay người muốn chạy, nhưng phát hiện ra hai chân mình đã hoàn toàn rơi vào trong dung nham chocolate, căn bản không thể chạy nổi.
Mắt thấy kệ hàng sắp đổ, trong tích tắc, tôi cắn răng rút hai chân ra, nhanh chóng trèo lên một chiếc kệ hàng đã đổ trước mặt, dùng nó làm bệ đỡ, dùng tay chân trèo ra khỏi khu vực nguy hiểm này.
Tôi mới vừa trèo được vài bước, phía sau vang lên tiếng "ầm" một tiếng, chiếc kệ hàng năm tầng hoàn toàn đổ sập, dung nham chocolate tan chảy bị đập tung tóe khắp nơi, có vài giọt thậm chí bắn lên mặt tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn cái kệ hàng đó.
Nếu lúc nãy tôi không chạy ra, thì lúc này những thứ bay loạn xạ khắp nơi sẽ không phải là sô cô la lỏng mà là máu của tôi.
Chưa kịp cảm thấy may mắn vì đã thoát chết, ở phía trước tầm mắt của tôi, hai chiếc ghế sofa dài được đặt ở góc kho hàng cũng phát ra tiếng động lạ.
Ghế sofa bắt đầu dần dần sụp xuống, từ bên trong chảy ra chất lỏng màu nâu đỏ, kèm theo mùi hôi tanh.
Thế nhưng chốc lát, ghế sofa đã hoàn toàn sụp xuống trong đống chất lỏng đó, không còn dấu vết gì.
Nhưng chưa hết đâu.
Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm, ngay sau đó, từ bên trong chất lỏng bay ra một con cự trùng màu nâu cao hơn hai mét rưỡi.
Toàn thân cự trùng phủ đầy mắt xích, hai mắt lồi ra, trong miệng há to, có hai vòng răng sắc nhọn dày đặc.
Chà, sàn sô cô la thay đổi là do bị nóng chảy, xem ra ghế sofa bánh mì thay đổi là do bị thối rữa biến chất, sinh ra giòi bọ?
Con cự trùng màu nâu lắc lắc thân thể, lao thẳng đến một cái kệ hàng trước mắt, cắn một phát làm kệ hàng gãy làm đôi, cùng với những hộp giày pha lê trên đó, nuốt chửng vào bụng.
Chưa kịp kinh ngạc, con cự trùng đã nhìn thấy tôi.
Nó há to miệng, bò như rắn về phía trước, vừa nuốt chửng hộp giày trên kệ hàng, vừa lao về phía tôi.
Tôi đưa tay vào túi quần, lấy ra một con dao ăn.
Đây là con dao ăn mà tôi dùng để giằng co với Tưởng Dịch trong đại sảnh câu lạc bộ, giờ phút này, nó là vũ khí duy nhất trong tay tôi.
Con côn trùng khổng lồ nuốt chửng đồ vật rất nhanh, chỉ trong chốc lát, nó đã vọt đến trước mặt tôi.
Một tay tôi cầm chặt con dao ăn, một tay liên tục nhặt hộp giày thủy tinh bên cạnh ném về phía nó để làm chậm tốc độ nó cắn tôi.
Hộp đựng lách tách bay loạn, tôi nhân lúc nó đang vội vàng ăn, nhanh chóng đứng dậy trèo lên sau lưng nó, cắn con dao ăn vào trong miệng, tay nắm chặt vòng mắt xích ở đuôi nó, dùng cả tay chân mượn lực trèo lên.
Chiêu này là tôi học được từ Tưởng Dịch, lúc ở công viên tuyết hắn cũng leo lên thân thể người tuyết để tấn công từ trên cao, đây là cách tấn công an toàn nhất, cũng có lợi nhất.
Lúc trèo đến vị trí cổ của nó, con côn trùng khổng lồ cảm nhận được sự hiện diện của tôi, nó điên cuồng lắc đầu để muốn hất tôi xuống.
Cả người tôi nằm sấp trên lưng nó, tứ chi gắt gao kiềm chặt, đảm bảo chính mình sẽ không bị hất xuống, tôi dùng tay phải rút con dao ăn đang ngậm trong miệng ra, chĩa vào gáy con cự trùng, giơ cao lên, chuẩn bị đâm xuống.
Không đúng.
Lúc con dao ăn sắp đâm xuyên qua gáy nó, tôi đột nhiên dừng lại.
Không đúng, tôi đã bỏ qua điều gì đó!
8.
Tôi nheo mắt lại, cẩn thận nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Mỗi động tác của con cự trùng, từng thước phim như đang tua lại trong đầu tôi.
Tôi đột nhiên mở to mắt, tìm thấy rồi!
Lúc vừa rồi nó định tấn công tôi, tôi tiện tay nhặt mấy hộp giày thủy tinh ném vào nó, nó gần như nuốt hết, chỉ có một ngoại lệ.
Có một hộp nó ngậm trong miệng, rồi nhổ ra!
Là đôi giày thủy tinh thật!
Tôi quay đầu nhìn về phía mặt đất dung nham sô cô la đã bị nó càn quét tan hoang, cái hộp trộn lẫn vào trong đó, đã biến mất từ lâu.
Cho nên nói ... muốn lần nữa tìm lại đôi giày thủy tinh thật, chỉ có thể dựa vào con cự trùng này.
Nếu vì muốn sống mà giết nó, trò chơi này mới thực sự chính thức trở thành bế tắc!
Tôi không thể không mắng một câu trong lòng, con búp bê biến thái này!
Bây giờ phải làm là khiến con cự trùng ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục nuốt chửng những hộp còn lại.
Tôi cởi áo khoác ra, dùng dao ăn cắt thành những dải dài rồi xoắn thành một sợi dây, tôi cầm chặt một đầu dây, đầu kia quăng vài cái thì thành công luồn qua cổ con bọ.
Thắt hai đầu dây lại, tương đương với đeo cho nó một chiếc vòng cổ.
Sau khi thắt nút chết, tôi dùng sức kéo sợi dây ra sau, khiến cổ con bọ hằn một vết lõm sâu.
Cảm giác ngạt thở khiến con cự trùng vô cùng khó chịu, nó liên tục vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi bị sợi dây trói buộc. Tôi lập tức vung nắm đấm xuống đỉnh đầu của nó, giận dữ hét: "Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cho tao!"
Tôi dùng hết sức lực toàn thân, nắm đấm như mưa đá rơi xuống.
Hai tháng trước tôi tích cực tập luyện ở phòng tập thể dục, tại lúc này rốt cuộc mới nhìn thấy hoàn toàn hiệu quả.
Chỉ trong chốc lát, đầu con cự trùng đã bị đánh choáng váng, nó mất đi khả năng chống cự, nằm bệt xuống đất, đôi mắt tròn xoe còn rỉ ra vài giọt chất lỏng.
Tôi một lần nữa nắm chặt sợi dây, ra lệnh: "Đứng lên cho tao, tiếp tục ăn hộp!"
Con cự trùng không hiểu lời tôi nói, nhưng nó có thể cảm nhận được tôi đang lợi dụng sợi dây để điều khiển hướng đi của nó.
Thấy tôi dẫn nó đến trước một đống hộp, nó lập tức hiểu ý, bắt đầu cúi xuống ăn ngấu nghiến.
Tôi cứ như vậy điều khiển nó, ăn hết đống hộp này đến đống hộp khác.
Cuối cùng, trước một hộp dính đầy chất lỏng sô cô la, con côn trùng dừng lại.
Nó cúi đầu xuống gần sát vào hộp ngửi ngửi, sau đó lưỡng lự hai giây, quay người sang một bên, bắt đầu ăn những hộp khác.
Tìm thấy rồi!
Tinh thần tôi chấn động, nắm lấy dây thừng nhảy xuống, ôm hộp vào trong lồng ngực.
Cổ con cự trùng vẫn bị dây thừng siết chặt, bởi vậy nó không dám tấn công tôi.
Tôi nhanh chóng mở hộp, lấy ra đôi giày thủy tinh bên trong.
Ngay khi cầm được đôi giày thủy tinh trên tay, cảnh tượng trước mắt tôi nhanh chóng thay đổi, chỉ trong chớp mắt, tôi đã rời khỏi nhà kho trở lại quảng trường ngoài trời.
Ở trung tâm quảng trường, một chiếc nồi lớn được dựng lên, bảy chú lùn đang quây quần xung quanh, một số đổ nước vào nồi, một số đổ củi vào đáy nồi.
Còn một chú lùn nữa, cầm một cái muỗng dài, liên tục khuấy nước trong nồi.
Tôi đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện ra trong nồi không chỉ có nước mà còn có một xác chết.
Xác chết mặc một bộ vest chỉnh tề, trên tay phải có một con cá chim bạc.
Chẳng qua tay hắn không phải đang cầm cá, mà con cá chim ấy mọc ra những chiếc răng dài đến mức kỳ cục, cắn chặt vào tay hắn.
[Bên bờ suối câu cá vấp ngã xuống nước!]
Xem ra hắn là chết ở dòng suối nhỏ.
Người này tôi nhớ, hắn tên Thập Ngũ, là đồng đội của nữ diễn viên nổi tiếng Chu Miên Miên.
Lý do hai người này hợp tác cũng thật kỳ diệu, Chu Miên Miên là đỉnh lưu của làng giải trí, còn Thập Ngũ là doanh nhân trẻ tài năng của Mỗ thị, gia sản lên tới hàng trăm tỷ.
Đều là nhân vật cực kỳ nổi tiếng, trong đại sảnh câu lạc bộ, hai người liếc mắt một cái liền nhận ra nhau, nhanh chóng lập đội.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt của hắn đã bị nước sôi nấu đến mức da thịt bong tróc.
Gia tài bạc triệu thì như thế nào, bị kéo vào trò chơi chạy trốn này, còn không phải đánh cược mạng sống để lấy vài đồng vàng sao.
Tôi giao chiếc giày thủy tinh cho chú lùn, đổi lấy 50 đồng vàng.
Vừa mới xoay người, Tưởng Dịch vừa vặn đi đến, quần áo hắn bị xé rách tạo thành nhiều lỗ hỏng, nhưng nhìn chung không có việc gì.
Tôi nhướng mày với hắn, hắn hiểu ý, mệt mỏi cười một tiếng: "Hữu kinh vô hiểm, may mắn thoát chết, nhiệm vụ hoàn thành."
Nhiệm vụ mà Tưởng Dịch rút thăm được là giao hàng cho cư dân thị trấn cổ tích, đối mặt với nhiều npc, độ khó cũng không hề thua kém tôi.
[Đi vào thành phố giao hàng chết đi sống lại] ,may mắn là hắn vẫn còn sống.
Sau khi Tưởng Dịch giao nhiệm vụ, 100 đồng vàng đến tay, chúng tôi không chút nào dừng lại, lập tức xoay người đi lên tầng 4 của trung tâm mua sắm.
Ở đó, công chúa Bạch Tuyết kinh doanh cửa hàng táo duy nhất ở thị trấn cổ tích, chúng tôi muốn đến tìm cô ta để đổi táo.
9.
Trên tầng bốn cửa hàng lớn nhất, công chúa Bạch Tuyết nằm lười biếng trên chiếc ghế xích đu bằng quả táo.
Cô ta nhìn thấy chúng tôi bước vào, đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp hơi nhíu lại, lấp lánh ánh sáng quyến rũ như những vì sao.
Tôi đẩy 100 đồng vàng đến trước mặt cô ta, cô ta gật đầu, xoay người lấy hai quả táo từ chiếc giỏ tre phía sau rồi đặt trước mặt tôi.
"Hai quả táo, một quả có độc, một quả không độc, các bạn chọn đi."
"Chọn đúng quả táo không độc, các bạn có thể an toàn rời khỏi đây; chọn đúng quả táo có độc, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, các bạn sẽ bị khí độc xâm nhập cơ thể, ngạt thở mà chết."
Cô ta chớp mắt, giọng nói ngọt ngào như được ngâm trong nước ép táo mới vắt.
Cứ như thể đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp, chứ không phải đang cho người ta lựa chọn giữa sự sống và cái chết.
Hai quả táo, đều đỏ tươi như nhau, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Chúng tượng trưng cho việc, tôi đã đi đến bước cuối cùng của trò chơi này.
Cơ hội sống sót 50%, quyền quyết định nằm trong tay tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh cửa hàng táo.
Nơi này rực rỡ muôn màu, bày bán đầy đủ các loại đồ ăn liên quan đến táo.
Có nước táo, bánh táo, kẹo táo, bánh kem táo, và cả táo tươi.
Mỗi một loại đồ ăn đều được đóng gói trong một chiếc túi giấy vô cùng xinh đẹp, dải ruy băng màu đỏ lại càng làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ cho những sản phẩm này.
Tầm mắt tôi dừng vào dải ruy băng, hỏi Bạch Tuyết: "Sau khi tôi chọn táo xong, cũng sẽ có loại đóng gói này sao?"
"Đương nhiên rồi." Bạch Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, kiêu hãnh: "Mỗi món hàng ra khỏi cửa hàng táo đều được tôi đóng gói cẩn thận, đây là thương hiệu của cửa hàng táo, cả thị trấn đều biết rõ."
"Tôi biết rồi." Tôi gật đầu, tiện tay cầm lấy quả táo bên phải rồi nói: "Tôi chọn quả này."
Nụ cười của Bạch Tuyết bỗng trở nên ngọt ngào vô cùng.
Cô ta lấy từ tủ ra cái túi giấy và ruy băng, định nhận lấy quả táo trên tay tôi, nhưng tôi lại trực tiếp ném quả táo cho Tưởng Dịch, nở một nụ cười nhạt nói với cô ta: "Đóng gói quá mức không tốt cho môi trường, vô cùng bất lợi cho sự phát triển sinh thái của thị trấn cổ tích, táo của chúng tôi không cần đóng gói."
Ánh sáng trong mắt Bạch Tuyết bỗng trở nên tối tăm ảm đạm, cô ta hét lên: "Cô thật sự không cần đóng gói sao? Trong đó có cả lời chúc của tôi, sẽ khiến táo trở nên ngọt ngào ngon miệng hơn."
“Không cần." Tôi không chút do dự, quay người bước ra khỏi cửa tiệm táo, ánh mắt Bạch Tuyết ác độc nhìn chằm chằm vào lưng tôi, nhưng cô ta không đuổi theo.
Đến cửa trung tâm mua sắm, tôi và Tưởng Dịch không dừng lại, bước thẳng ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi lại trở về đại sảnh câu lạc bộ, màn hình điện tử hiển thị chúng tôi là cặp đôi đầu tiên thành công trốn thoát khỏi trò chơi này.
Tưởng Dịch quay người hỏi tôi: "Làm sao cô biết được độc không nằm ở quả táo mà nằm ở dải ruy băng?"
"Vì xác suất, chẳng qua chỉ chọn quả táo thì xác suất chúng ta trốn thoát quá lớn."
Trong trò chơi ở công viên băng tuyết, mặc dù tỷ lệ loại bỏ cũng là 50%, nhưng cụ thể đối với mỗi người chơi, việc trốn thoát thành công khỏi tay Nữ hoàng Băng giá gần như là một cuộc chiến cửu tử nhất sinh.
Nếu như lúc ấy tôi chậm thêm 0,01 giây, lưỡi cưa băng của người tuyết chắc chắn sẽ chặt vào người tôi.
So sánh với trò chơi thứ hai, một quả táo độc, một quả táo không độc, hai lựa chọn, tỷ lệ trốn thoát là 50%, quả thực quá cao.
Cho nên lúc đó tôi đã nghĩ, trò chơi này có thể có cạm bẫy khác.
Lúc nhìn thấy dải ruy băng màu đỏ đóng gói sản phẩm, tôi chợt nhớ ra, trong nguyên tác câu chuyện Bạch Tuyết, cô ta không chỉ bị trúng độc của quả táo độc mà còn bị trúng độc của chiếc băng đô.
Là bảy chú lùn cởi chiếc băng đô độc ra, Bạch Tuyết mới sống lại.
Mà những chiếc dải lụa đó, nhìn bề ngoài thì giống hệt với băng đô.
Nếu giả sử thứ có độc chính là chiếc dải lụa đóng gói kia, thì mọi thứ đều có thể giải thích được.
Dù chọn thế nào, quả táo cũng đều an toàn, nhưng người chơi không biết điều đó, bởi vậy lao lực suy nghĩ cẩn thận, vô cùng phân vân để đưa ra lựa chọn, đối với chiếc dải lụa của Bạch Tuyết cũng chẳng hề để ý.
Đây là một cái bẫy có lối thoát, nhưng nắm bắt tâm lý người chơi, gần như tạo thành tình huống chắc chắn phải chết.
Đồng thời cũng chính vì độ khó quá cao, cho nên như một hạn chế, Bạch Tuyết sẽ không có sức tấn công như Nữ hoàng Băng giá.
Sau khi nghe tôi nói xong, Tưởng Dịch thở dài một hơi: "Chọn cô làm đồng đội, thật là lựa chọn sáng suốt thứ hai trong đời tôi."
Tôi khó hiểu nhìn hắn, thứ hai là gì?
Tưởng Dịch lần đầu tiên nở nụ cười chân thành: "Lựa chọn đầu tiên là vị hôn thê của tôi."
Hắn lấy ra một bức ảnh từ trong túi áo, khoe khoang đưa cho tôi xem.
Trong ảnh, Tưởng Dịch mặc quần đùi đi biển, vui vẻ nhếch miệng cười, tay phải ôm một cô gái mặc váy dài màu trắng.
Phía sau bọn họ là cây dừa đếm không hết, tạo nên cảnh sắc xanh biếc dạt dào.
Tôi thờ ở liếc nhìn ảnh một cái: "Anh có biết không, trong các tác phẩm điện ảnh, việc lấy ảnh gia đình ra là một hành động flag tiêu chuẩn."
Ánh sáng trong mắt Tưởng Dịch vụt tắt.
Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Ván thứ hai của trò chơi, rất có thể chỉ có đội chúng ta sống sót, nhiều nhất là không quá hai đội, số lượng người ít như vậy, ván thứ ba của trò chơi có thể sẽ phá vỡ đội hình nhỏ, trở thành 1v1, đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành đối thủ."
“Đỗ Tình, cô rất thông minh, cũng rất mạnh mẽ, tôi sẽ cố gắng đánh bại cô, nhưng tôi biết, cơ hội sống sót của cô lớn hơn tôi rất nhiều. Nếu... nếu tôi không thể sống sót rời khỏi đây, tôi hy vọng cô có thể thay tôi đi gặp vị hôn thê của tôi, để cô ấy buông bỏ tôi, đừng chìm đắm trong đau khổ. Đây là tâm nguyện duy nhất của tôi."
Tôi gật đầu, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nương tay với anh, chờ sau khi ra ngoài rồi tôi sẽ đi gặp vị hôn thê của anh."
"Khẩu khí thật lớn, trò chơi thứ ba còn chưa bắt đầu, đã thấy mình có thể thắng rồi à?"
Một giọng nam sắc bén cay nghiệt vang lên từ phía sau, tôi theo tiếng nhìn lại, một nam một nữ xuất hiện ở cửa câu lạc bộ, hiển nhiên là vừa mới vượt qua trò chơi thứ hai thành công.
Người đàn ông tên là Hồ Sưu Sưu, hắn ta tự nhận là phú nhị đại, ngày thường chỉ ăn chơi trác táng, sống mơ mơ màng màng, không ngờ người như vậy cũng có đầu óc để vượt qua nhiệm vụ của chú lùn và quả táo che mắt của Bạch Tuyết.
Đứng bên cạnh hắn ta là một cô gái tên Mục Ngư, cô ta trông cực kỳ bình thường, ngũ quan bình thường đến mức trong đầu tôi hầu như không để lại bất kỳ ấn tượng nào.
Tôi chỉ nhớ cô ta từng tự giễu, mình là một nhà văn trinh thám hạng 18.
Mục Ngư lườm nhẹ Hồ Sưu Sưu một cái, nói với tôi: "Người này ngày nào cũng tranh chấp tài sản với sáu đứa con riêng trong nhà, đầu óc sớm đã bị tranh chấp hỏng rồi, cô đừng để ý."
Lúc này, con búp bê đột nhiên xuất hiện, đôi mắt quay tròn xoay vòng vòng nhìn bốn người chúng tôi, nói: "Chỉ còn lại 4 du khách thôi à, xem ra những người khác rất thích trung tâm mua sắm của Bạch Tuyết, không nỡ rời đi nhỉ."
"Nói chung, chúng ta tiếp tục hành trình đến điểm dừng tiếp theo nhé, các bạn sẽ được thấy kiến trúc hoàn hảo nhất, chấn động nhất trong toàn bộ hành trình tham quan thị trấn cổ tích, tuyệt đối không thể bỏ qua!"