-
Chương 2: Tương lai gần!
Trường đại học I nổi tiếng là rộng, đẹp và chuẩn sang, sinh viên theo học trường này hầu hết là gia đình khá giả và có điều kiện. Phương Thư trước kia có suy nghĩ sẽ sang nước ngoài du học nếu cô cảm thấy không hợp style ở ngôi trường này. Tuy nhiên, từ khi cô gặp Lạc Vân, thì ý định kia cô thôi không suy nghĩ đến. Cũng không hẳn hoàn toàn là do Lạc Vân, cô nhận thấy học ở đâu không quan trọng, quan trọng do cô biết tìm tòi và phát triển thì nhất định sẽ đạt được mục tiêu của bản thân. Cô sống trong gia đình dư tiền lắm của nhưng chưa bao giờ suy nghĩ sẽ lệ thuộc vào điều đó. Phương Thư luôn có suy nghĩ, gia đình giàu có cỡ nào, thì vật chất đều thuộc về công sức Ba Mẹ gây dựng, là tài sản của bậc phụ huynh, cô vẫn muốn cái gì đấy thuộc về cái riêng của bản thân…chẳng hạn ngành học cô theo đuổi!
Để vào được trường đại học danh tiếng I, Lạc Vân đã rất cố gắng học tập ngày đêm. Lúc cầm giấy báo trúng tuyển, trong lòng nàng ngổn ngang lo lắng, nhất là chi phí học tập khá cao, điều kiện kinh tế gia đình lại không mấy khá giả. Nàng từng có ý định thôi không theo đuổi ước mơ của mình, nhưng Cha mẹ đã động viên chỉ cần Lạc Vân chịu phấn đấu, tiền bạc họ có thể xoay sở được!
- Đã đến thời gian các bạn tìm môi trường để thử sức, tích lũy và trao dồi thêm kinh nghiệm sau hơn 3 năm học tập. Các bạn tìm cho bản thân công ty và thực tập……. - Tiếng giảng viên hướng dẫn sinh viên một cách thận trọng
- 4 tháng sau, các bạn nộp lại bài báo cáo tốt nghiệp, nếu đạt yêu cầu, thủ tục tiếp theo tôi sẽ hướng dẫn sau… - Giảng viên tiếp tục
Phía dưới, sinh viên chăm chú lắng nghe, Lạc Vân và Phương Thư vừa nghe vừa cặm cụi ghi chép thật cẩn thận
- Hết tiết hôm nay, các bạn có thể không cần đến trường nữa, có những thắc mắc hay cần hỗ trợ, liên lạc với tôi qua email cá nhân….
Mọi người ra về, mỗi gương mặt mang theo tâm trạng khác nhau…
- Lạc Vân, đến công ty anh họ mình thực tập nhé – Phương Thư nhìn Lạc Vân
- Mình tự tìm công ty khác, mình không muốn dựa vào cậu mãi như thế - Lạc Vân từ chối
- Lạc Vân! Cậu cứ đến phỏng vấn thử, anh mình có nhận hay không còn do năng lực mà – Phương Thư nói một cách rất thuyết phục
- Để mình suy nghĩ thêm – Lạc Vân lưỡng lự
- Chẳng suy nghĩ thêm, heo nghe lời nhím, mọi chuyện sẽ ổn – Phương Thư đánh trận cuối
- Chịu thua cậu – Lạc Vân khuất phục
- Cả hai về thẳng nhà, cùng nấu vài món đơn giản, rồi cùng thưởng thức, bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng
- Mai nhím về nhà thăm Ba Mẹ, heo về cùng nhé
- Lần này mình có việc, mình phải hoàn thành tiểu thuyết để nộp cho web
- Oki, sẽ có quà cho cậu - Phương Thư hiểu rõ công việc của Lạc Vân
Một lúc sau, Phương Thư bước ra thông báo cô phải về nhà vì có việc gấp. Sau khi Phương Thư về, Lạc Vân dọn dẹp lại phòng bếp và điện thoại về cho Cha mẹ thông báo mình sắp bước vào giai đoạn thực tập để chuẩn bị cho bài luận văn tốt nghiệp. Nàng không quên nhắc Cha mẹ nhớ giữ sức khỏe và dùng tiền của nàng gửi về mua thêm thức ăn bổ dưỡng. Nói đến những khoản tiền Lạc Vân có được, đó chính là niềm đam mê viết tiểu thuyết, nàng bắt đầu viết khi bước vào năm nhất. Lối hành văn của Lạc Vân mới lạ, bắt kịp thời đại nên được xuất bản vài quyển tiểu thuyết. Ngần ấy tiền nhuận bút cũng đủ cho nàng trang trải cuộc sống và gửi chút ít tiền về cho gia đình
Đôi câu chuyện trò cùng Mẹ, Lạc Vân tắt điện thoại và ngồi vào bàn làm việc. Nàng bắt đầu tìm kiếm một vài công ty, những tập đoàn mang tầm cỡ quốc tế, Lạc Vân chỉ tìm hiểu sơ bộ về lĩnh vực kinh doanh cũng như thành quả tự họ đạt được. Vì mục tiêu hướng tới của Lạc Vân là các công ty nhỏ và vừa, không phải Lạc Vân sợ mình không đủ sức, nàng có những hướng đi rất rõ ràng và vững chắc cho sự nghiệp. Lướt qua nhiều công ty, gây ấn tượng với Lạc Vân là công ty Ôn Khải kinh doanh địa ốc, mới thành lập 3 năm nhưng công ty phát triển rất nhanh và mạnh… Nàng ngầm đánh giá và ghi chép công ty ấy vào sổ một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Lạc Vân xoay người định ra ngoài uống nước và đi dạo tìm cảm hứng viết tiếp tiểu thuyết còn dang dỡ, thì điện thoại báo có tin nhắn
- “Chào em, anh là Khải Ân”
- Dạ chào anh, anh khỏe chứ? – Lạc Vân lễ phép trả lời
- Cảm ơn em, anh ổn, Phương Thư có nói về vấn đề thực tập của 2 đứa
- Dạ!
- Thứ hai tuần sau em và Thư đến phỏng vấn, anh đã báo thư ký!
- Dạ, em cảm ơn anh!
- Chưa vội, em thực sự có năng lực mới qua phỏng vấn của công ty anh đấy!
…..
Bước trên con đường vắng, khoác lên vai chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, mọi thứ có chút xáo trộn trong cảm xúc của Lạc Vân lúc này khi nghĩ về Khải Ân, nàng cố trấn tĩnh suy nghĩ lúc này để sắp xếp và cân bằng lại tất cả. Lạc Vân nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu ngửi mùi của lá và hơi ẩm nhàn nhạt trong gió…
Khi viết xong những chữ cuối cùng, mặt trời dần ló dạng và những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, tươi xanh và vô cùng sống động. Vài chú chim gần đấy hót vang bài hát bình mình rực sáng, chào đón ngày mới thật tuyệt vời. Nàng cũng vô cùng vui tươi khi xem lại lần nữa “trái ngọt” của một đêm dài không ngủ trước khi gửi “boss”.
- Lạc Vân, cậu đâu rồi? Phương Thư vừa về đến nhà vừa kêu to
- Mình đây, sao cậu quay về sớm thế? Lạc Vân từ tốn bước từ cửa phòng ngủ
- Aizzzzz, mình bực từ tối hôm qua, Ba Mẹ cứ bắt mình đi xem mắt – Phương Thư cau có
- Mình chả thích kiểu đấy….nhưng thôi, dù gì mình cũng đã quyết liệt cự tuyệt rồi – Phương Thư vừa uống nước vừa tiếp lời
- ??????? – Lạc Vân chưa kịp phản ứng
- Hôm nay mình và cậu đi mua vài bộ áo quần chuẩn bị đi thực tập nhé – Phương Thư nghĩ đến việc mua sắm, quên luôn chuyện xem mắt
- Chìu cậu đấy - Lạc Vân tươi cười
Sáng thứ hai, Lạc Vân và Phương Thư cùng đến công ty của Khải Ân phỏng vấn xin thực tập. Ban đầu, khi nàng nghe Phương Thư giới thiệu công ty của Khải Ân là Ôn Khải, Lạc Vân thoáng ngạc nhiên và mừng thầm, vì nàng cũng đang “nghía” đến công ty đấy. Đúng là trái đất rất tròn, nhân duyên cũng như thế mà gặp nhau đấy thôi.
Nói đến công ty Ôn Khải, Khải Ân nắm phần lớn cổ đông nên giữ chức vụ tổng giám giám đốc, còn Ôn Đăng giám đốc tài chính. Nhưng hầu hết mọi chuyện trong công ty, Ôn Đăng có quyền quyết định gần như tuyệt đối, nhất là về tài chính. Khải Ân tính tình hoạt bát, giỏi giao tiếp, nên rất dễ tìm kiếm khách hàng. Ôn Đăng thì khác, tính tình trầm ổn, kiên định, nghiêm khắc, nên vấn đề tài chính do anh quản là ổn nhất. Ngoài ra, Ôn Đăng kiêm luôn quản trị nhân sự, với tính cách của anh, nhân viên công ty vô cùng e sợ!
- Chào chị, tụi em có hẹn với Qúy công ty để phỏng vấn thực tập! – Phương Thư lịch sự chào hỏi cô thư ký xinh đẹp
- Chào hai em, mời theo lối này! – Cô thư ký lả lướt đi phía trước với chiếc váy bó sát thân hình để lộ rõ đường cong chuẩn đẹp
- Dạ - Lạc Vân và Phương Thư cùng đáp
- Hai em ngồi ở đây đợi, 10 phút sau giám đốc sẽ trực tiếp phỏng vấn – Tiếng cô thư ký nhẹ nhàng
Công ty Ôn Khải nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, rất vừa tầm và có sự đầu tư rất tỉ mỉ. Lạc Vân thầm đánh giá, ngay cả vị trí của cô thư ký có sự sắp xếp rất ngăn nắp và logic, cách cư xử được đào tạo chuyên nghiệp. Phòng làm việc của các phòng ban cũng được bài trí khoa học từ chỗ ngồi của nhân viên đến nơi để hồ sơ, cây cảnh, bàn họp, bảng thôn tin…. Cho thấy cấp trên ở đây rất chú trọng mặt hình thức nên nàng chắc chắn yêu cầu về mặt hiệu quả công việc sẽ còn cao hơn nhiều lần.
- Mời Cô Phương Thư vào – Một anh dáng cao gầy từ phòng giám đốc bước ra mời
- Dạ - Phương Thư tự tin
Khoảng tầm 20 phút, Phương Thư bước ra với vẻ mặt hớn hở, nắm chắc phần thắng. Phương Thư định bước nhanh đến Lạc Vân để nói gì đấy
- Cô Phương Thư có thể về, chúng tôi sẽ gửi kết quả trước 4 giờ chiều nay
- Mời cô Lạc Vân – Anh quay sang thông báo đến lượt Lạc Vân
- Dạ - Lạc Vân lễ phép trả lời
Bước vào phòng giám đốc, Lạc Vân thoáng ngạc nhiên khi thấy người phỏng vấn mình là Ôn Đăng, nàng nhìn lướt qua gương mặt lạnh và phẳng lặng như mặt hồ cuối thu, chợt có cảm giác như chính nàng sắp phải đánh trận lớn
- Mời ngồi – Tiếng Ôn Đăng cắt ngang suy nghĩ của Lạc Vân
- Dạ, em chào giám đốc Ôn – Lạc Vân rất nhanh lấy lại bình tĩnh
- Đây là dự án mới của công ty, cho cô năm phút đọc và sau đó nói lên suy nghĩ của mình – Ôn Đăng nói rất dứt khoác
…….
- Sau khi nhìn vào số liệu….. – Lạc Vân rất tự tin nói lên quan điểm của bản thân
Ôn Đăng ra hiệu cho anh chàng trợ lý mời Lạc Vân ra ngoài.
- Cô Lạc Vân đợi mail phản hồi của công ty chúng tôi, trong hôm nay sẽ có câu trả lời. Cảm ơn Cô đã đến phỏng vấn - giọng của anh trợ lý vừa đủ nghe
- Cảm ơn anh đã hỗ trợ - Lạc Vân cúi nhẹ người chào
Bước ra khỏi công ty, Lạc Vân như đã vứt bỏ phần nào căng thẳng trước đó. Nhìn từ xa, thấy Phương Thư đứng trước đầu xe nghịch điện thoại, lúc này bỗng Lạc Vân không thể đoán được Phương Thư đang suy nghĩ gì. Từ lúc quay về từ nhà Ba Mẹ, Phương Thư luôn có tâm sự, nhưng nàng vẫn chưa kịp hỏi han.
- Nhím, chúng ta về thôi - Lạc Vân hướng về phía xe Phương Thư
- Cậu phỏng vấn thế nào – Phương Thư thu lại toàn bộ tâm tư
- Mình ổn, còn cậu? - Lạc Vân hỏi lại
- Heo nghĩ mình là ai chứ? – Phương Thư vừa nói vừa véo mũi Lạc Vân
Cả hai cùng lên xe, Lạc Vân tiện tay mở bài nhạc yêu thích, tiếng nhạc du dương làm cả hai bỗng dưng rơi vào trạng thái yên lặng chưa từng có. Lạc Vân nhắm nghiền mắt tận hưởng, không vướn chút ưu tư. Trái ngược với Phương Thư, cô đang miên man theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng cô biết mình phải tỉnh táo để bản thân không phải rơi hố đen của suy nghĩ tiêu cực
- Lạc Vân, cậu nhận được mail từ công ty anh Khải Ân chưa? – Phương Thư phấn khích hỏi
- Mình đang xem – Lạc Vân từ tốn xem mail
- Yeah! Yeah! – Cả hai đồng thanh la hét
- Phải ăn mừng, phải ăn mừng! – Phương Thư hét lên lần nữa
Trong khi Lạc Vân thay “xiêm y”, Phương Thư điện thoại vài người bạn thân cùng lớp cùng tụ tập
- Nhanh Lạc vân ơi, chúng ta có hẹn đấy – Phương Thư bắt đầu giục
- Xong ngay – Lạc Vân bước ra, tay vẫn còn đang búi tóc
- Phải làm vài ly với tụi nó - Phương Thư háo hức
…………..
Đến quán ăn, mọi người đến gần như đông đủ, cả lớp vài chục đứa, nhưng khi tụ tập thế này chỉ còn hội bạn thân vài đứa. Cả đám cùng thống nhất món hấp, nướng và lẩu, thêm vài chai rượu nóng.
- Cạn ly – Cả đám đồng thanh nói
- Chúc mừng – Cả đám lại lần nữa đồng thanh
Phương Thư uống vài ly thì má ửng hồng trông rất xinh, Lạc Vân vỗ vỗ vào má cô khen lấy khen để. Uống được vài ly, Lạc Vân vốn tửu lượng không tốt nên có dấu hiệu bị say rượu. Phương Thư đành phải cáo lỗi đưa Lạc Vân về trước
- Phương Thư, cậu có tâm sự gì nhất định phải nói với mình – Ngồi trên xe, Lạc Vân bắt đầu nói lung tung
- Lạc Vân, cậu yên lặng cho mình lái xe – Phương Thư một chút buồn cười nói với Lạc vân
- Cậu không qua được "thiên nhãn" của mình đâu – Lạc Vân tiếp tục lèo nhèo
- Cậu là thần thánh hay sao mà nhìn thấu mình – Phương Thư trêu chọc
- ……. Cậu vẫn giấu mình - Lạc Vân làu bào
- Ngủ đi! - Phương Thư vỗ vỗ vào má của Lạc Vân
??????????
Về đến nhà, Lạc Vân mè nheo vài câu với Phương Thư rồi cũng nhanh chìm vào trong giấc ngủ. Phương Thư nhìn gương mặt Lạc Vân, vẫn nét mặt ngây thơ ấy, không vướn bận bụi trần... Phương Thư ra ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, chạm khẽ vào trái tim đang thổn thức bởi thứ gì ấy cô đang cố che giấu. Phương Thư rất nhanh bỏ qua tất cả cảm xúc hỗn độn ấy khi có cuộc gọi đến, là anh Khải Ân
- Em gái nghe - Phương Thư nhanh chóng nhận điện thoại của Khải Ân
- Chúc mừng hai đứa đã trúng tuyển - Khải Ân quan tâm
- Em gái cảm ơn anh trai nhiều, sẽ mời anh một bữa ngon - Phương Thư nói
…….
Sau một lúc trò chuyện cùng Khải Ân, Phương Thư được biết, cô và Lạc Vân không cùng một đội. Cả hai bị tách ra bởi công ty đang song song cùng có hai dự án phát triển rất quan trọng, cũng may là đều ở thành phố B. Phương Thư quay trở lại phòng ngủ, chỉnh lại điều hòa và đắp thêm chăn cho Lạc Vân. Cô bắt đầu mở lap cá nhân và đăng nhập vào trang mạng cá nhân, cô cố tìm kiếm thứ gì đấy đến gần nửa đêm…. Gương mặt lúc nào cũng rạng ngời vui tươi ngày nào, giờ đây chỉ còn là sự thống khổ. Phương Thư đau đến mức, cô không thể khóc…nổi đau ấy chỉ mình cô hiểu và âm thầm chịu đựng…!
Để vào được trường đại học danh tiếng I, Lạc Vân đã rất cố gắng học tập ngày đêm. Lúc cầm giấy báo trúng tuyển, trong lòng nàng ngổn ngang lo lắng, nhất là chi phí học tập khá cao, điều kiện kinh tế gia đình lại không mấy khá giả. Nàng từng có ý định thôi không theo đuổi ước mơ của mình, nhưng Cha mẹ đã động viên chỉ cần Lạc Vân chịu phấn đấu, tiền bạc họ có thể xoay sở được!
- Đã đến thời gian các bạn tìm môi trường để thử sức, tích lũy và trao dồi thêm kinh nghiệm sau hơn 3 năm học tập. Các bạn tìm cho bản thân công ty và thực tập……. - Tiếng giảng viên hướng dẫn sinh viên một cách thận trọng
- 4 tháng sau, các bạn nộp lại bài báo cáo tốt nghiệp, nếu đạt yêu cầu, thủ tục tiếp theo tôi sẽ hướng dẫn sau… - Giảng viên tiếp tục
Phía dưới, sinh viên chăm chú lắng nghe, Lạc Vân và Phương Thư vừa nghe vừa cặm cụi ghi chép thật cẩn thận
- Hết tiết hôm nay, các bạn có thể không cần đến trường nữa, có những thắc mắc hay cần hỗ trợ, liên lạc với tôi qua email cá nhân….
Mọi người ra về, mỗi gương mặt mang theo tâm trạng khác nhau…
- Lạc Vân, đến công ty anh họ mình thực tập nhé – Phương Thư nhìn Lạc Vân
- Mình tự tìm công ty khác, mình không muốn dựa vào cậu mãi như thế - Lạc Vân từ chối
- Lạc Vân! Cậu cứ đến phỏng vấn thử, anh mình có nhận hay không còn do năng lực mà – Phương Thư nói một cách rất thuyết phục
- Để mình suy nghĩ thêm – Lạc Vân lưỡng lự
- Chẳng suy nghĩ thêm, heo nghe lời nhím, mọi chuyện sẽ ổn – Phương Thư đánh trận cuối
- Chịu thua cậu – Lạc Vân khuất phục
- Cả hai về thẳng nhà, cùng nấu vài món đơn giản, rồi cùng thưởng thức, bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng
- Mai nhím về nhà thăm Ba Mẹ, heo về cùng nhé
- Lần này mình có việc, mình phải hoàn thành tiểu thuyết để nộp cho web
- Oki, sẽ có quà cho cậu - Phương Thư hiểu rõ công việc của Lạc Vân
Một lúc sau, Phương Thư bước ra thông báo cô phải về nhà vì có việc gấp. Sau khi Phương Thư về, Lạc Vân dọn dẹp lại phòng bếp và điện thoại về cho Cha mẹ thông báo mình sắp bước vào giai đoạn thực tập để chuẩn bị cho bài luận văn tốt nghiệp. Nàng không quên nhắc Cha mẹ nhớ giữ sức khỏe và dùng tiền của nàng gửi về mua thêm thức ăn bổ dưỡng. Nói đến những khoản tiền Lạc Vân có được, đó chính là niềm đam mê viết tiểu thuyết, nàng bắt đầu viết khi bước vào năm nhất. Lối hành văn của Lạc Vân mới lạ, bắt kịp thời đại nên được xuất bản vài quyển tiểu thuyết. Ngần ấy tiền nhuận bút cũng đủ cho nàng trang trải cuộc sống và gửi chút ít tiền về cho gia đình
Đôi câu chuyện trò cùng Mẹ, Lạc Vân tắt điện thoại và ngồi vào bàn làm việc. Nàng bắt đầu tìm kiếm một vài công ty, những tập đoàn mang tầm cỡ quốc tế, Lạc Vân chỉ tìm hiểu sơ bộ về lĩnh vực kinh doanh cũng như thành quả tự họ đạt được. Vì mục tiêu hướng tới của Lạc Vân là các công ty nhỏ và vừa, không phải Lạc Vân sợ mình không đủ sức, nàng có những hướng đi rất rõ ràng và vững chắc cho sự nghiệp. Lướt qua nhiều công ty, gây ấn tượng với Lạc Vân là công ty Ôn Khải kinh doanh địa ốc, mới thành lập 3 năm nhưng công ty phát triển rất nhanh và mạnh… Nàng ngầm đánh giá và ghi chép công ty ấy vào sổ một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Lạc Vân xoay người định ra ngoài uống nước và đi dạo tìm cảm hứng viết tiếp tiểu thuyết còn dang dỡ, thì điện thoại báo có tin nhắn
- “Chào em, anh là Khải Ân”
- Dạ chào anh, anh khỏe chứ? – Lạc Vân lễ phép trả lời
- Cảm ơn em, anh ổn, Phương Thư có nói về vấn đề thực tập của 2 đứa
- Dạ!
- Thứ hai tuần sau em và Thư đến phỏng vấn, anh đã báo thư ký!
- Dạ, em cảm ơn anh!
- Chưa vội, em thực sự có năng lực mới qua phỏng vấn của công ty anh đấy!
…..
Bước trên con đường vắng, khoác lên vai chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, mọi thứ có chút xáo trộn trong cảm xúc của Lạc Vân lúc này khi nghĩ về Khải Ân, nàng cố trấn tĩnh suy nghĩ lúc này để sắp xếp và cân bằng lại tất cả. Lạc Vân nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu ngửi mùi của lá và hơi ẩm nhàn nhạt trong gió…
Khi viết xong những chữ cuối cùng, mặt trời dần ló dạng và những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, tươi xanh và vô cùng sống động. Vài chú chim gần đấy hót vang bài hát bình mình rực sáng, chào đón ngày mới thật tuyệt vời. Nàng cũng vô cùng vui tươi khi xem lại lần nữa “trái ngọt” của một đêm dài không ngủ trước khi gửi “boss”.
- Lạc Vân, cậu đâu rồi? Phương Thư vừa về đến nhà vừa kêu to
- Mình đây, sao cậu quay về sớm thế? Lạc Vân từ tốn bước từ cửa phòng ngủ
- Aizzzzz, mình bực từ tối hôm qua, Ba Mẹ cứ bắt mình đi xem mắt – Phương Thư cau có
- Mình chả thích kiểu đấy….nhưng thôi, dù gì mình cũng đã quyết liệt cự tuyệt rồi – Phương Thư vừa uống nước vừa tiếp lời
- ??????? – Lạc Vân chưa kịp phản ứng
- Hôm nay mình và cậu đi mua vài bộ áo quần chuẩn bị đi thực tập nhé – Phương Thư nghĩ đến việc mua sắm, quên luôn chuyện xem mắt
- Chìu cậu đấy - Lạc Vân tươi cười
Sáng thứ hai, Lạc Vân và Phương Thư cùng đến công ty của Khải Ân phỏng vấn xin thực tập. Ban đầu, khi nàng nghe Phương Thư giới thiệu công ty của Khải Ân là Ôn Khải, Lạc Vân thoáng ngạc nhiên và mừng thầm, vì nàng cũng đang “nghía” đến công ty đấy. Đúng là trái đất rất tròn, nhân duyên cũng như thế mà gặp nhau đấy thôi.
Nói đến công ty Ôn Khải, Khải Ân nắm phần lớn cổ đông nên giữ chức vụ tổng giám giám đốc, còn Ôn Đăng giám đốc tài chính. Nhưng hầu hết mọi chuyện trong công ty, Ôn Đăng có quyền quyết định gần như tuyệt đối, nhất là về tài chính. Khải Ân tính tình hoạt bát, giỏi giao tiếp, nên rất dễ tìm kiếm khách hàng. Ôn Đăng thì khác, tính tình trầm ổn, kiên định, nghiêm khắc, nên vấn đề tài chính do anh quản là ổn nhất. Ngoài ra, Ôn Đăng kiêm luôn quản trị nhân sự, với tính cách của anh, nhân viên công ty vô cùng e sợ!
- Chào chị, tụi em có hẹn với Qúy công ty để phỏng vấn thực tập! – Phương Thư lịch sự chào hỏi cô thư ký xinh đẹp
- Chào hai em, mời theo lối này! – Cô thư ký lả lướt đi phía trước với chiếc váy bó sát thân hình để lộ rõ đường cong chuẩn đẹp
- Dạ - Lạc Vân và Phương Thư cùng đáp
- Hai em ngồi ở đây đợi, 10 phút sau giám đốc sẽ trực tiếp phỏng vấn – Tiếng cô thư ký nhẹ nhàng
Công ty Ôn Khải nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, rất vừa tầm và có sự đầu tư rất tỉ mỉ. Lạc Vân thầm đánh giá, ngay cả vị trí của cô thư ký có sự sắp xếp rất ngăn nắp và logic, cách cư xử được đào tạo chuyên nghiệp. Phòng làm việc của các phòng ban cũng được bài trí khoa học từ chỗ ngồi của nhân viên đến nơi để hồ sơ, cây cảnh, bàn họp, bảng thôn tin…. Cho thấy cấp trên ở đây rất chú trọng mặt hình thức nên nàng chắc chắn yêu cầu về mặt hiệu quả công việc sẽ còn cao hơn nhiều lần.
- Mời Cô Phương Thư vào – Một anh dáng cao gầy từ phòng giám đốc bước ra mời
- Dạ - Phương Thư tự tin
Khoảng tầm 20 phút, Phương Thư bước ra với vẻ mặt hớn hở, nắm chắc phần thắng. Phương Thư định bước nhanh đến Lạc Vân để nói gì đấy
- Cô Phương Thư có thể về, chúng tôi sẽ gửi kết quả trước 4 giờ chiều nay
- Mời cô Lạc Vân – Anh quay sang thông báo đến lượt Lạc Vân
- Dạ - Lạc Vân lễ phép trả lời
Bước vào phòng giám đốc, Lạc Vân thoáng ngạc nhiên khi thấy người phỏng vấn mình là Ôn Đăng, nàng nhìn lướt qua gương mặt lạnh và phẳng lặng như mặt hồ cuối thu, chợt có cảm giác như chính nàng sắp phải đánh trận lớn
- Mời ngồi – Tiếng Ôn Đăng cắt ngang suy nghĩ của Lạc Vân
- Dạ, em chào giám đốc Ôn – Lạc Vân rất nhanh lấy lại bình tĩnh
- Đây là dự án mới của công ty, cho cô năm phút đọc và sau đó nói lên suy nghĩ của mình – Ôn Đăng nói rất dứt khoác
…….
- Sau khi nhìn vào số liệu….. – Lạc Vân rất tự tin nói lên quan điểm của bản thân
Ôn Đăng ra hiệu cho anh chàng trợ lý mời Lạc Vân ra ngoài.
- Cô Lạc Vân đợi mail phản hồi của công ty chúng tôi, trong hôm nay sẽ có câu trả lời. Cảm ơn Cô đã đến phỏng vấn - giọng của anh trợ lý vừa đủ nghe
- Cảm ơn anh đã hỗ trợ - Lạc Vân cúi nhẹ người chào
Bước ra khỏi công ty, Lạc Vân như đã vứt bỏ phần nào căng thẳng trước đó. Nhìn từ xa, thấy Phương Thư đứng trước đầu xe nghịch điện thoại, lúc này bỗng Lạc Vân không thể đoán được Phương Thư đang suy nghĩ gì. Từ lúc quay về từ nhà Ba Mẹ, Phương Thư luôn có tâm sự, nhưng nàng vẫn chưa kịp hỏi han.
- Nhím, chúng ta về thôi - Lạc Vân hướng về phía xe Phương Thư
- Cậu phỏng vấn thế nào – Phương Thư thu lại toàn bộ tâm tư
- Mình ổn, còn cậu? - Lạc Vân hỏi lại
- Heo nghĩ mình là ai chứ? – Phương Thư vừa nói vừa véo mũi Lạc Vân
Cả hai cùng lên xe, Lạc Vân tiện tay mở bài nhạc yêu thích, tiếng nhạc du dương làm cả hai bỗng dưng rơi vào trạng thái yên lặng chưa từng có. Lạc Vân nhắm nghiền mắt tận hưởng, không vướn chút ưu tư. Trái ngược với Phương Thư, cô đang miên man theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng cô biết mình phải tỉnh táo để bản thân không phải rơi hố đen của suy nghĩ tiêu cực
- Lạc Vân, cậu nhận được mail từ công ty anh Khải Ân chưa? – Phương Thư phấn khích hỏi
- Mình đang xem – Lạc Vân từ tốn xem mail
- Yeah! Yeah! – Cả hai đồng thanh la hét
- Phải ăn mừng, phải ăn mừng! – Phương Thư hét lên lần nữa
Trong khi Lạc Vân thay “xiêm y”, Phương Thư điện thoại vài người bạn thân cùng lớp cùng tụ tập
- Nhanh Lạc vân ơi, chúng ta có hẹn đấy – Phương Thư bắt đầu giục
- Xong ngay – Lạc Vân bước ra, tay vẫn còn đang búi tóc
- Phải làm vài ly với tụi nó - Phương Thư háo hức
…………..
Đến quán ăn, mọi người đến gần như đông đủ, cả lớp vài chục đứa, nhưng khi tụ tập thế này chỉ còn hội bạn thân vài đứa. Cả đám cùng thống nhất món hấp, nướng và lẩu, thêm vài chai rượu nóng.
- Cạn ly – Cả đám đồng thanh nói
- Chúc mừng – Cả đám lại lần nữa đồng thanh
Phương Thư uống vài ly thì má ửng hồng trông rất xinh, Lạc Vân vỗ vỗ vào má cô khen lấy khen để. Uống được vài ly, Lạc Vân vốn tửu lượng không tốt nên có dấu hiệu bị say rượu. Phương Thư đành phải cáo lỗi đưa Lạc Vân về trước
- Phương Thư, cậu có tâm sự gì nhất định phải nói với mình – Ngồi trên xe, Lạc Vân bắt đầu nói lung tung
- Lạc Vân, cậu yên lặng cho mình lái xe – Phương Thư một chút buồn cười nói với Lạc vân
- Cậu không qua được "thiên nhãn" của mình đâu – Lạc Vân tiếp tục lèo nhèo
- Cậu là thần thánh hay sao mà nhìn thấu mình – Phương Thư trêu chọc
- ……. Cậu vẫn giấu mình - Lạc Vân làu bào
- Ngủ đi! - Phương Thư vỗ vỗ vào má của Lạc Vân
??????????
Về đến nhà, Lạc Vân mè nheo vài câu với Phương Thư rồi cũng nhanh chìm vào trong giấc ngủ. Phương Thư nhìn gương mặt Lạc Vân, vẫn nét mặt ngây thơ ấy, không vướn bận bụi trần... Phương Thư ra ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, chạm khẽ vào trái tim đang thổn thức bởi thứ gì ấy cô đang cố che giấu. Phương Thư rất nhanh bỏ qua tất cả cảm xúc hỗn độn ấy khi có cuộc gọi đến, là anh Khải Ân
- Em gái nghe - Phương Thư nhanh chóng nhận điện thoại của Khải Ân
- Chúc mừng hai đứa đã trúng tuyển - Khải Ân quan tâm
- Em gái cảm ơn anh trai nhiều, sẽ mời anh một bữa ngon - Phương Thư nói
…….
Sau một lúc trò chuyện cùng Khải Ân, Phương Thư được biết, cô và Lạc Vân không cùng một đội. Cả hai bị tách ra bởi công ty đang song song cùng có hai dự án phát triển rất quan trọng, cũng may là đều ở thành phố B. Phương Thư quay trở lại phòng ngủ, chỉnh lại điều hòa và đắp thêm chăn cho Lạc Vân. Cô bắt đầu mở lap cá nhân và đăng nhập vào trang mạng cá nhân, cô cố tìm kiếm thứ gì đấy đến gần nửa đêm…. Gương mặt lúc nào cũng rạng ngời vui tươi ngày nào, giờ đây chỉ còn là sự thống khổ. Phương Thư đau đến mức, cô không thể khóc…nổi đau ấy chỉ mình cô hiểu và âm thầm chịu đựng…!