-
Chương 12: Sự trở về (2)
Lạc Vân đọc từng thông tin của The Skye trong những năm gần đây, cô thấy được công ty này đang phát triển thần tốc, cô rất tò mò người chủ tịch kia là ai mà tài giỏi như thế. Lạc Vân nhìn những con số cũng như dữ liệu trên màn hình, The Skye là một công ty con của một công ty khác, tuy nhiên nó lại không được đề cập đến trong tài liệu này, chỉ biết The Skye ngoài địa ốc, bất động sản, còn liên quan đến chuỗi khách sạn, nhà hàng, bar và một số công trình giải trí khác, đặc điểm chung của tất cả các hạng mục là đều có tiếng tăm không chỉ ở thành phố A, mà còn rải rác ở khắp các tỉnh thành.
Lạc Vân thở nhẹ rồi đưa mắt nhìn ra bầu trời đầy nắng qua lớp kính dày, tầng tầng lớp lớp mây trắng đang nối đuôi nhau trôi thật thong thả, máy bay khẽ chấn động nhẹ làm cô quay trở về hiện thực. Trên chuyến bay lần này, Lạc Vân được Minh Thiên bố trí ngồi ở khoan thương gia loại cao cấp nhất, có phòng riêng biệt, và luôn có tiếp viên túc trực sẵn sàng phục vụ cô 24/24. Và khi máy bay hạ cánh, hành lý của Lạc Vân đã có người nhận và sắp xếp ổn thỏa, người đón cô không ai khác là Minh Thiên, anh bước đến gần cô dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, gương mặt anh vì thế thêm mươi phần sáng lạng. Minh Thiên không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình bằng cách đặt trên môi Lạc Vân một nụ hôn nhớ nhung và kèm theo chiếm hữu, hành động này của anh làm cô quá đỗi bất ngờ…
Khi mở cửa cho Lạc Vân ngồi vào ghế phụ, Minh Thiên cũng nhanh chóng trở lại xe và rời đi, theo sau anh là năm chiếc xe màu đen hiệu Bentley. Lạc Vân hạ kính xe và ngắm nhìn thành phố A, nước mắt đã thấm ướt mi, một Khải Ân vô hình xuất hiện trong tâm trí cô lúc này, trái tim cô không còn đau như thuở nào nhưng nó luôn ẩn chứa một vết thương không bao giờ lành sẹo. Những gì diễn ra từ gương mặt,ánh mắt đến sâu thẳm nội tâm của Lạc Vân, Minh Thiên đều nhìn thấy rõ mồng một, nhưng anh không tỏ ra chút khó chịu, vì ngay từ đầu anh đã xác định khi yêu cô thì anh sẽ luôn tôn trọng một khoảng trời riêng của cô và anh không việc gì phải đi ghen tuông với người chết!
- Hôm nay, em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi? – Minh Thiên mở lời
- Lạc Vân vội vàng chấn chỉnh lại tâm trạng:
- Dạ, em muốn đến nhà Phương Thư, em thật sự rất nhớ cô ấy
- Minh Thiên quay sang nhìn Lạc Vân:
- Miễn là em muốn, anh đều đưa em đi
Lạc Vân nhìn Minh Thiên, nước mắt khẽ lăn dài trên má, Minh Thiên cho xe dừng hẳn bên đường
- Tại sao lại khóc?
Lạc Vân từ từ nói ra những điều trong lòng
- Xin lỗi anh, Thiên, em cứ tưởng đã quên anh ấy, nhưng khi vừa đặt chân đến thành phố A, em lại không tự chủ mà rơi nước mắt. Phải chăng em là người con gái xấu xa, vô tình làm tổn thương anh rồi? Nhưng em không thể nào ngăn được xúc cảm của mình, em xin lỗi
Minh Thiên choàng tay ôm lấy thân ảnh bé nhỏ đang run lên bởi tiếng nấc đau lòng
- Cô bé ngốc, anh không cảm thấy tổn thương và cũng không hề trách cứ em, anh luôn tôn trọng vết sẹo dài trong trái tim em.
Minh Thiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Vân, anh cảm thấy người con gái này vẻ bề ngoài khá cứng cỏi, nhưng trái tim rất dễ xúc động và dễ bị tổn thương, càng gần cô anh càng thấy yêu cô nhiều hơn. Mỗi ngày bên cô, cuộc đời anh đều là những cung bậc cảm xúc rất khác lạ và mới mẻ, tất cả rất chân thật. Như lúc này đây, một Lạc Vân đang trôi về quá khứ nhưng cũng khá nhanh quay về hiện thực, không ngại ngùng quanh co để uốn éo với đàn ông, cũng không khéo léo che đậy xúc cảm bản thân chỉ là chân chính nói ra suy nghĩ của chính mình.
Tiếng gõ cửa thứ ba thì bên trong có tiếng người ra mở
- Nhím ơi, heo đã về đến rồi – Lạc Vân nhìn thấy Phương Thư đã ôm chầm lấy cô
- Ai quen biết với cô hả, tránh ra tránh ra – Phương Thư giả vờ nói nhưng nước mắt cũng bắt đầu chảy ra
- Không buông, có đánh chết heo cũng không buông – Lạc Vân vẫn ôm chặt Phương Thư mà khóc
- Nhớ tui đến thế mà bỏ đi biệt tăm mấy năm, đồ dối trái – Phương Thư vừa nói vừa đánh nhẹ vào lưng của Lạc Vân
Hai đứa ôm nhau khóc một lúc, Phương Thư đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má của Lạc Vân, ánh mắt yêu thương ngày nào vẫn không đổi
- Heo đó, gầy hơn nhiều
Lạc Vân tay vuốt mái tóc đã cắt ngắn
- Nhím cắt tóc xong nhìn manly quá, giống hệt tomboy
Phương Thư liếc xéo Lạc Vân một cái khá dài
- Công việc bận đến mức không có time để tắm gội, cắt tóc như vầy cho tiện
Vào đến bàn ăn, nhìn toàn là món mình thích, Lạc Vân ăn vụn mỗi món một ít
- Tay nghề của cậu đúng là lên cấp rồi, ngon quá
Trên tay Phương Thư bưng thêm một bát canh vừa, đặt trước mặt Lạc Vân
- Heo vào tắm rửa thay đồ rồi ra ăn cơm
Lạc Vân vẫn không bỏ thói quen cũ khi ở bên Phương Thư, cô đi thẳng vào phòng tắm mà không cần đem theo bất kỳ gì, cô biết Phương Thư đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Thay bộ đồ mặc ở nhà chấm bi xanh lá cây, nhìn Lạc Vân thật mát mẻ và thoải mái
- Hôm nay heo phải ăn hết mấy món này nhé – Phương Thư nói
- Vậy heo không khách sáo nữa – Lạc Vân vừa nói vừa gấp thức ăn bỏ vào miệng
- Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn đó – Phương Thư lấy khăn giấy lau miệng cho Lạc Vân và đưa cô một ly nước cam
- Biết rồi, biết rồi – Lạc Vân cười vô tư
Việc rửa chén bát, Phương Thư cũng thầu nốt, Lạc Vân chỉ việc nằm trên sofa nghỉ ngơi. Lạc Vân nằm được một lát mới nhớ ra chưa nhắn tin cho Minh Thiên, nên lục tìm điện thoại trong túi xách, vừa chạm vào điện thoại thì Minh Thiên đã gọi đến. Lạc Vân ra ngoài ban công và nghe điện thoại của Minh Thiên, cô thông báo với anh tối nay sẽ ngủ lại nhà của Phương Thư. Kết thúc cuộc gọi, Lạc Vân đi quanh nhà một vòng, cô nhận thấy mọi thứ vẫn như xưa, nhưng dường như những gì có liên quan đến Khải Ân đều không thấy nữa, có lẻ Phương Thư không muốn nhìn thấy cô đau khổ rồi rơi nước mắt.
- Heo ơi, ra ăn trái cây này – Tiếng Phương Thư nói to từ phòng bếp
Đến phòng khách, một đĩa trái cây được trang trí rất đẹp mắt đã được đặt trên bàn
- Heo ngồi xuống sofa đi, ăn trái cây thư giãn
Lạc Vân kéo tay Phương Thư
- Nhím ngồi xuống với heo đi
Phương Thư ngồi xuống và đút cho Lạc Vân trái cây, thoạt nhìn giống như hai người đang yêu nhau. Những hình ảnh thế này đều được Minh Thiên thu vào mắt, lúc này trong phòng làm việc không có ai, anh thể hiện rõ nét cơn ghen của mình, nhìn rõ mồng một những hình ảnh thân mật của Lạc Vân và Phương Thư, anh rất khó chịu. Bởi vì, Minh Thiên nhìn Phương Thư, có thể đoán chắc chắn rằng cô nàng này là less kín, vô cùng yêu Lạc Vân, nhưng cô bé ngốc nghếch kia thì vô tư không biết gì.
Buổi tối hôm ấy, Lạc Vân kể rất nhiều chuyện của bản thân, từ cuộc sống đến công việc cũng như ngôi nhà đẹp như truyện tiểu thuyết, nhưng Lạc Vân lại giấu nhẹm đi chuyện cô đang yêu Minh Thiên. Lạc Vân cũng đã đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng cô chọn cách che đậy, và thêm một thời gian nữa sẽ cho Phương Thư biết về tồn tại của Minh Thiên. Phương Thư cũng trải lòng mình về những khó khăn thời gian đầu tiếp nhận công việc, nhưng bây giờ mọi chuyện đều ổn định. Đôi bạn trẻ cứ như thế mà nỉ non chia sẻ đến khi ngủ thiếp lúc nào không hay
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân vội vàng thức giấc, tìm cho mình một bộ đồ thoải mái và bắt đầu chạy bộ, có lẻ rời xa thành phố A quá lâu nên cô muốn hít thở bầu không khí nơi đây, nhưng vừa chạy được vài bước và ra đến đường chính, Lạc Vân nhìn vào nơi từng xảy ra thảm cảnh đau thương, lòng cô không khỏi chua xót, nước mắt tuôn trào. Lạc Vân khuỵ gối xuống nền nhựa đường đến trầy da và chảy máu, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, mắt cô đờ đẫng và bắt đầu mơ hồ…Nhưng một vòng tay ấm đã ôm trọn Lạc Vân vào lòng, cô choàng tỉnh và ngước nhìn, đó là Minh Thiên
- Cô bé ngốc, lần sau không cho em thương tổn mình như thế - Minh Thiên ôm Lạc Vân đứng dậy, dùng giọng nói ấm áp mà trách yêu cô
- Em… - Lạc Vân không biết nên nói gì ngay lúc này, cô không muốn làm Minh Thiên thêm tổn thương
- Anh đưa em về nhà – Minh Thiên đỡ Lạc Vân lên xe
Suốt đoạn đường dài, Lạc Vân với ánh mắt lơ đãng nhìn bên ngoài, cũng rất may là hình ảnh Khải Ân không xuất hiện như trước nữa, nhưng trong lòng cô vẫn có chút đau thương, nên cứ thế mà yên lặng. Minh Thiên vẫn trầm lắng mà lái xe, anh cũng không muốn phá vỡ tấm rèm chắn mà Lạc Vân đang buông xuống, anh muốn cô thật bình tâm và suy nghĩ, anh tin cô đủ nghị lực vượt qua lần này. Lion từng nói với Minh Thiên, chỉ cần lần này nữa thôi, Lạc Vân có thể vượt qua được, những bóng đen quá khứ sẽ mãi mãi biến mất, cuộc sống của cô sẽ an yên. Và cũng vì lẻ đó, anh mới chấp nhận cho Lạc Vân đến nhà Phương Thư ngủ lại qua đêm.
Xe chạy được một giờ thì chầm chậm dừng lại trước cổng rất to, cánh cổng từ từ mở ra, một tòa lâu đài nguy nga hiện ra trước mắt Lạc Vân, khiến cô hoa mắt, tông màu chủ đạo là màu trắng. Minh Thiên rời ghế lái xe, mở cửa cho Lạc Vân chậm cháp bước xuống, nhưng chưa kịp bước đầu tiên thì đã được anh bế bỗng lên trên
- Chào mừng em đến với nhà mới của chúng ta – Minh Thiên hôn vào môi Lạc Vân
- Nhà mới? – Lạc Vân vẫn còn ngơ ngác
Minh Thiên bước nhanh vào nhà và nói với quản gia Trần
- Nhanh gọi bác sĩ Phương đến
Quản gia Trần nhìn cô gái được ông chủ ôm lên trên lầu, cũng đã đoán được tám chín phần địa vị của cô, nhanh chóng liên lạc với bác sĩ Phương
Minh Thiên nhẹ nhàng đặt Lạc Vân lên trên chiếc giường lớn và rất mềm mại, thật thoải mái tấm lưng.
- Em nằm yên đợi anh
Lạc Vân cảm thấy bản thân cũng lười biếng nên cứ nằm lì trên chiếc giường êm ái mà quan sát anh. Nhìn anh đang mở tủ lấy ra một chiếc váy mặc ở nhà, rồi anh đi về phía cô
- Nào, anh thay đồ cho em
- Em có thể tự làm được – Lạc Vân ngại ngùng từ chối
- Em đang bị thương
Lạc Vân chưa kịp phản ứng thì Minh Thiên đã nhanh chóng cởi bỏ lớp áo quần bên ngoài, nhanh chóng mặc chiếc váy vào cho cô, Lạc Vân cũng lười biếng phản kháng, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh
- Em còn nhìn, anh sẽ không ngại mà ăn em ngay lập tức – Minh Thiên bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân
- Sáng nay, phải chăng lại làm anh không vui? – Lạc Vân nhìn thẳng vào mắt anh hỏi
- Anh nói rồi, anh tôn trọng khoảng riêng của em – Minh Thiên đặt một nụ hôn lên môi Lạc Vân, triền miên không muốn dứt
Minh Thiên làm việc gì cũng có chừng mực, nụ hôn dù có triền miên cỡ nào, nhưng anh biết rằng giờ đây có một bác sĩ Phương đang đợi dưới lầu, nên anh dù có tiếc nuối đôi môi kia thế nào cùng đành dứt ra
Minh Thiên cầm điện thoại
- Cho ông ta lên phòng
Bác sĩ Phương là người ngoài năm mươi, từng được tu nghiệp ở nước ngoài về, nên kinh nghiệm chữa trị khá phong phú. Mãi sau này Lạc Vân mới được biết, bác sĩ Phương được Minh Thiên giúp đỡ trong một lần đang tu nghiệp ở ngoài gặp bọn cướp, suýt chút nữa mất mạng, nên sau khi về nước ông ta đồng ý làm bác sĩ riêng của Minh Thiên, lương hàng tháng cũng đủ ông nuôi gia đình
- Chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo ngại – Sau khi rửa và băng bó vết thương xong, ông ta nói
- Không để lại sẹo? – Minh Thiên hỏi
- Nhất định không – Vị bác sĩ nói với giọng chắc chắn
- Ông có thể về - Minh Thiên nói
Cừa vừa đóng khóa, Minh Thiên ngồi cạnh Lạc Vân trên ghế sofa
- Em muốn ăn sáng ở phòng hay xuống dưới?
Lạc Vân vì chuyện sáng sớm hôm nay mà quên mất mình vẫn chưa có gì trong bụng
- Xuống phòng ăn đi anh
Minh Thiên định bế bỗng Lạc Vân, nhưng cô sống chết không chịu, vì cô phát hiện trong lâu đài này có rất nhiều người hầu hạ. Minh Thiên cuối cùng đành miễn cưỡng để cô khập khiễng bước xuống lầu
Bữa ăn sáng không quá cầu kỳ, có thịt rau củ, tinh bột, trái cây, nước ép…nhưng Lạc Vân thưởng thức lại rất ngon miệng, và dường như cô đã quên mất chuyện sáng nay. Minh Thiên quan sát Lạc Vân, nhìn thấy cô đã rất bình thường, trái tim anh len lỏi một niềm vui khó diễn tả thành lời. Thật đúng như Lion nói, anh là liều thuốc tốt nhất của Lạc Vân.
Qua vài hôm sau, Minh Thiên lái một chiếc xe jeep chở Lạc Vân dạo xung quanh lâu đài, rồi lại đến khu vườn nuôi trồng rau củ quả, gia súc, gia cầm, cá, tôm... Lạc Vân khá thích thú với khu vườn này. Minh Thiên lại chở Lạc Vân đến một nơi khác đó là sân golf dạng trung, anh hứa sẽ dạy cô cách chơi để sau này có thể tham gia cùng với các phu nhân của các quan chức. Cả hai trở về lâu đài thì mặt trời cũng đã đứng bóng
- Có mệt lắm không? – Minh Thiên dùng khăn lau nhẹ những giọt mồ hôi trê tráng của Lạc Vân
- Em không mệt – Lạc Vân cười nói
Bước vào nhà thì thấy một người đàn ông trung niên đã ngồi đợi sẵn, vừa nhìn thấy Minh Thiên, ông ta vội đứng dậy, định mở miệng chào thì Minh Thiên ra hiệu cho ông ta lên phòng làm việc. Minh Thiên quay sang nói với Lạc Vân
- Em quay về phòng nghỉ ngơi, đến giờ cơm trưa anh sẽ gọi em
Lạc Vân gật đầu đồng ý và được một người hầu trung niên dìu lên phòng, người đàn bà tên Lung
- Tôi đưa bà chủ lên lầu – Bà Lung cung kính nói
- Gọi con là Lạc Vân được rồi ak – Lạc Vân ái ngại nói
- Dạ, tôi chỉ làm theo lời ông chủ dặn dò – Bà Lung vẫn rất cung kính
- Nếu cô đã gọi con một tiếng bà chủ, thì cô cũng phải nghe lời con, đúng không? – Lạc Vân lém lỉnh nói
- Cái này… - Bà Lung khó xử
- Cứ gọi con là Lạc Vân, con sẽ nói với Thiên – Lạc Vân nói
- Tôi không dám – Bà Lung vẫn giữ thái độ như cũ
Lạc Vân biết rằng không thể làm lung lay được ý định của bà Lung nên thôi không đề cập đến nữa.
Về đền phòng, Lạc Vân thả mình vào chiếc giường rộng rãi và ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi một bàn tay luồn vào trong áo và đang sờ mó nơi nhạy cảm của cô
- Anh lưu manh – Lạc Vân vội đẩy tay Minh Thiên
- Nếu nói anh là lưu manh, anh sẽ thành toàn cho em – Minh Thiên giả vờ cởi áo
- Hôm nay không được, ngày phụ nữ đã đến – Lạc Vân mắc cỡ nói
- Vậy tha cho em đó – Minh Thiên cài lại nút áo, chỉnh sửa lại tóc
Bữa trưa trôi qua nhanh chóng, hai người lên phòng nghỉ ngơi đến chiều muộn mới thức dậy. Minh Thiên chóng tay nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, lúc này đây chỉ muốn quấn lấy cô nhưng đành tiếc nuối mà đợi thêm vài ngày. Lạc Vân bất ngờ mở mắt
- Ai cho anh nhìn lén em
- Anh chẳng những nhìn lén em, mà còn muốn ăn em
- Cứu mạng, cứu mạng, có một con hổ đói
Đùa giỡn nhau cũng thấm mệt, Minh Thiên đỡ Lạc Vân ngồi dậy, hướng hồ bơi đi tới. Từ phòng ngủ, chỉ cần mở cửa bước vài bước là đã đến hồ bơi, từ hồ bơi nhìn xuống bên dưới là sân golf và vườn hoa luôn khoe sắc. Lạc Vân ăn vận thoải mái và nằm dài trên chiếc ghế da, thưởng thức ly nước ép mát lạnh, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Minh Thiên kết thúc việc bơi lặn, bước đến bên cạnh Lạc Vân
- Lần sau chúng ta có thể thử ở bể bơi, rất kích thích
Lạc Vân đỏ mặt:
- Anh đúng thật lưu manh
Minh Thiên nói nhỏ vào tai Lạc Vân gì đó, mặc cô đỏ như quả gất, dùng tay nhẹ nhàng đánh vào vai anh mấy cái…
Lạc Vân thở nhẹ rồi đưa mắt nhìn ra bầu trời đầy nắng qua lớp kính dày, tầng tầng lớp lớp mây trắng đang nối đuôi nhau trôi thật thong thả, máy bay khẽ chấn động nhẹ làm cô quay trở về hiện thực. Trên chuyến bay lần này, Lạc Vân được Minh Thiên bố trí ngồi ở khoan thương gia loại cao cấp nhất, có phòng riêng biệt, và luôn có tiếp viên túc trực sẵn sàng phục vụ cô 24/24. Và khi máy bay hạ cánh, hành lý của Lạc Vân đã có người nhận và sắp xếp ổn thỏa, người đón cô không ai khác là Minh Thiên, anh bước đến gần cô dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, gương mặt anh vì thế thêm mươi phần sáng lạng. Minh Thiên không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình bằng cách đặt trên môi Lạc Vân một nụ hôn nhớ nhung và kèm theo chiếm hữu, hành động này của anh làm cô quá đỗi bất ngờ…
Khi mở cửa cho Lạc Vân ngồi vào ghế phụ, Minh Thiên cũng nhanh chóng trở lại xe và rời đi, theo sau anh là năm chiếc xe màu đen hiệu Bentley. Lạc Vân hạ kính xe và ngắm nhìn thành phố A, nước mắt đã thấm ướt mi, một Khải Ân vô hình xuất hiện trong tâm trí cô lúc này, trái tim cô không còn đau như thuở nào nhưng nó luôn ẩn chứa một vết thương không bao giờ lành sẹo. Những gì diễn ra từ gương mặt,ánh mắt đến sâu thẳm nội tâm của Lạc Vân, Minh Thiên đều nhìn thấy rõ mồng một, nhưng anh không tỏ ra chút khó chịu, vì ngay từ đầu anh đã xác định khi yêu cô thì anh sẽ luôn tôn trọng một khoảng trời riêng của cô và anh không việc gì phải đi ghen tuông với người chết!
- Hôm nay, em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi? – Minh Thiên mở lời
- Lạc Vân vội vàng chấn chỉnh lại tâm trạng:
- Dạ, em muốn đến nhà Phương Thư, em thật sự rất nhớ cô ấy
- Minh Thiên quay sang nhìn Lạc Vân:
- Miễn là em muốn, anh đều đưa em đi
Lạc Vân nhìn Minh Thiên, nước mắt khẽ lăn dài trên má, Minh Thiên cho xe dừng hẳn bên đường
- Tại sao lại khóc?
Lạc Vân từ từ nói ra những điều trong lòng
- Xin lỗi anh, Thiên, em cứ tưởng đã quên anh ấy, nhưng khi vừa đặt chân đến thành phố A, em lại không tự chủ mà rơi nước mắt. Phải chăng em là người con gái xấu xa, vô tình làm tổn thương anh rồi? Nhưng em không thể nào ngăn được xúc cảm của mình, em xin lỗi
Minh Thiên choàng tay ôm lấy thân ảnh bé nhỏ đang run lên bởi tiếng nấc đau lòng
- Cô bé ngốc, anh không cảm thấy tổn thương và cũng không hề trách cứ em, anh luôn tôn trọng vết sẹo dài trong trái tim em.
Minh Thiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Vân, anh cảm thấy người con gái này vẻ bề ngoài khá cứng cỏi, nhưng trái tim rất dễ xúc động và dễ bị tổn thương, càng gần cô anh càng thấy yêu cô nhiều hơn. Mỗi ngày bên cô, cuộc đời anh đều là những cung bậc cảm xúc rất khác lạ và mới mẻ, tất cả rất chân thật. Như lúc này đây, một Lạc Vân đang trôi về quá khứ nhưng cũng khá nhanh quay về hiện thực, không ngại ngùng quanh co để uốn éo với đàn ông, cũng không khéo léo che đậy xúc cảm bản thân chỉ là chân chính nói ra suy nghĩ của chính mình.
Tiếng gõ cửa thứ ba thì bên trong có tiếng người ra mở
- Nhím ơi, heo đã về đến rồi – Lạc Vân nhìn thấy Phương Thư đã ôm chầm lấy cô
- Ai quen biết với cô hả, tránh ra tránh ra – Phương Thư giả vờ nói nhưng nước mắt cũng bắt đầu chảy ra
- Không buông, có đánh chết heo cũng không buông – Lạc Vân vẫn ôm chặt Phương Thư mà khóc
- Nhớ tui đến thế mà bỏ đi biệt tăm mấy năm, đồ dối trái – Phương Thư vừa nói vừa đánh nhẹ vào lưng của Lạc Vân
Hai đứa ôm nhau khóc một lúc, Phương Thư đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má của Lạc Vân, ánh mắt yêu thương ngày nào vẫn không đổi
- Heo đó, gầy hơn nhiều
Lạc Vân tay vuốt mái tóc đã cắt ngắn
- Nhím cắt tóc xong nhìn manly quá, giống hệt tomboy
Phương Thư liếc xéo Lạc Vân một cái khá dài
- Công việc bận đến mức không có time để tắm gội, cắt tóc như vầy cho tiện
Vào đến bàn ăn, nhìn toàn là món mình thích, Lạc Vân ăn vụn mỗi món một ít
- Tay nghề của cậu đúng là lên cấp rồi, ngon quá
Trên tay Phương Thư bưng thêm một bát canh vừa, đặt trước mặt Lạc Vân
- Heo vào tắm rửa thay đồ rồi ra ăn cơm
Lạc Vân vẫn không bỏ thói quen cũ khi ở bên Phương Thư, cô đi thẳng vào phòng tắm mà không cần đem theo bất kỳ gì, cô biết Phương Thư đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Thay bộ đồ mặc ở nhà chấm bi xanh lá cây, nhìn Lạc Vân thật mát mẻ và thoải mái
- Hôm nay heo phải ăn hết mấy món này nhé – Phương Thư nói
- Vậy heo không khách sáo nữa – Lạc Vân vừa nói vừa gấp thức ăn bỏ vào miệng
- Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn đó – Phương Thư lấy khăn giấy lau miệng cho Lạc Vân và đưa cô một ly nước cam
- Biết rồi, biết rồi – Lạc Vân cười vô tư
Việc rửa chén bát, Phương Thư cũng thầu nốt, Lạc Vân chỉ việc nằm trên sofa nghỉ ngơi. Lạc Vân nằm được một lát mới nhớ ra chưa nhắn tin cho Minh Thiên, nên lục tìm điện thoại trong túi xách, vừa chạm vào điện thoại thì Minh Thiên đã gọi đến. Lạc Vân ra ngoài ban công và nghe điện thoại của Minh Thiên, cô thông báo với anh tối nay sẽ ngủ lại nhà của Phương Thư. Kết thúc cuộc gọi, Lạc Vân đi quanh nhà một vòng, cô nhận thấy mọi thứ vẫn như xưa, nhưng dường như những gì có liên quan đến Khải Ân đều không thấy nữa, có lẻ Phương Thư không muốn nhìn thấy cô đau khổ rồi rơi nước mắt.
- Heo ơi, ra ăn trái cây này – Tiếng Phương Thư nói to từ phòng bếp
Đến phòng khách, một đĩa trái cây được trang trí rất đẹp mắt đã được đặt trên bàn
- Heo ngồi xuống sofa đi, ăn trái cây thư giãn
Lạc Vân kéo tay Phương Thư
- Nhím ngồi xuống với heo đi
Phương Thư ngồi xuống và đút cho Lạc Vân trái cây, thoạt nhìn giống như hai người đang yêu nhau. Những hình ảnh thế này đều được Minh Thiên thu vào mắt, lúc này trong phòng làm việc không có ai, anh thể hiện rõ nét cơn ghen của mình, nhìn rõ mồng một những hình ảnh thân mật của Lạc Vân và Phương Thư, anh rất khó chịu. Bởi vì, Minh Thiên nhìn Phương Thư, có thể đoán chắc chắn rằng cô nàng này là less kín, vô cùng yêu Lạc Vân, nhưng cô bé ngốc nghếch kia thì vô tư không biết gì.
Buổi tối hôm ấy, Lạc Vân kể rất nhiều chuyện của bản thân, từ cuộc sống đến công việc cũng như ngôi nhà đẹp như truyện tiểu thuyết, nhưng Lạc Vân lại giấu nhẹm đi chuyện cô đang yêu Minh Thiên. Lạc Vân cũng đã đắn đo rất nhiều, nhưng cuối cùng cô chọn cách che đậy, và thêm một thời gian nữa sẽ cho Phương Thư biết về tồn tại của Minh Thiên. Phương Thư cũng trải lòng mình về những khó khăn thời gian đầu tiếp nhận công việc, nhưng bây giờ mọi chuyện đều ổn định. Đôi bạn trẻ cứ như thế mà nỉ non chia sẻ đến khi ngủ thiếp lúc nào không hay
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân vội vàng thức giấc, tìm cho mình một bộ đồ thoải mái và bắt đầu chạy bộ, có lẻ rời xa thành phố A quá lâu nên cô muốn hít thở bầu không khí nơi đây, nhưng vừa chạy được vài bước và ra đến đường chính, Lạc Vân nhìn vào nơi từng xảy ra thảm cảnh đau thương, lòng cô không khỏi chua xót, nước mắt tuôn trào. Lạc Vân khuỵ gối xuống nền nhựa đường đến trầy da và chảy máu, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, mắt cô đờ đẫng và bắt đầu mơ hồ…Nhưng một vòng tay ấm đã ôm trọn Lạc Vân vào lòng, cô choàng tỉnh và ngước nhìn, đó là Minh Thiên
- Cô bé ngốc, lần sau không cho em thương tổn mình như thế - Minh Thiên ôm Lạc Vân đứng dậy, dùng giọng nói ấm áp mà trách yêu cô
- Em… - Lạc Vân không biết nên nói gì ngay lúc này, cô không muốn làm Minh Thiên thêm tổn thương
- Anh đưa em về nhà – Minh Thiên đỡ Lạc Vân lên xe
Suốt đoạn đường dài, Lạc Vân với ánh mắt lơ đãng nhìn bên ngoài, cũng rất may là hình ảnh Khải Ân không xuất hiện như trước nữa, nhưng trong lòng cô vẫn có chút đau thương, nên cứ thế mà yên lặng. Minh Thiên vẫn trầm lắng mà lái xe, anh cũng không muốn phá vỡ tấm rèm chắn mà Lạc Vân đang buông xuống, anh muốn cô thật bình tâm và suy nghĩ, anh tin cô đủ nghị lực vượt qua lần này. Lion từng nói với Minh Thiên, chỉ cần lần này nữa thôi, Lạc Vân có thể vượt qua được, những bóng đen quá khứ sẽ mãi mãi biến mất, cuộc sống của cô sẽ an yên. Và cũng vì lẻ đó, anh mới chấp nhận cho Lạc Vân đến nhà Phương Thư ngủ lại qua đêm.
Xe chạy được một giờ thì chầm chậm dừng lại trước cổng rất to, cánh cổng từ từ mở ra, một tòa lâu đài nguy nga hiện ra trước mắt Lạc Vân, khiến cô hoa mắt, tông màu chủ đạo là màu trắng. Minh Thiên rời ghế lái xe, mở cửa cho Lạc Vân chậm cháp bước xuống, nhưng chưa kịp bước đầu tiên thì đã được anh bế bỗng lên trên
- Chào mừng em đến với nhà mới của chúng ta – Minh Thiên hôn vào môi Lạc Vân
- Nhà mới? – Lạc Vân vẫn còn ngơ ngác
Minh Thiên bước nhanh vào nhà và nói với quản gia Trần
- Nhanh gọi bác sĩ Phương đến
Quản gia Trần nhìn cô gái được ông chủ ôm lên trên lầu, cũng đã đoán được tám chín phần địa vị của cô, nhanh chóng liên lạc với bác sĩ Phương
Minh Thiên nhẹ nhàng đặt Lạc Vân lên trên chiếc giường lớn và rất mềm mại, thật thoải mái tấm lưng.
- Em nằm yên đợi anh
Lạc Vân cảm thấy bản thân cũng lười biếng nên cứ nằm lì trên chiếc giường êm ái mà quan sát anh. Nhìn anh đang mở tủ lấy ra một chiếc váy mặc ở nhà, rồi anh đi về phía cô
- Nào, anh thay đồ cho em
- Em có thể tự làm được – Lạc Vân ngại ngùng từ chối
- Em đang bị thương
Lạc Vân chưa kịp phản ứng thì Minh Thiên đã nhanh chóng cởi bỏ lớp áo quần bên ngoài, nhanh chóng mặc chiếc váy vào cho cô, Lạc Vân cũng lười biếng phản kháng, chỉ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh
- Em còn nhìn, anh sẽ không ngại mà ăn em ngay lập tức – Minh Thiên bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân
- Sáng nay, phải chăng lại làm anh không vui? – Lạc Vân nhìn thẳng vào mắt anh hỏi
- Anh nói rồi, anh tôn trọng khoảng riêng của em – Minh Thiên đặt một nụ hôn lên môi Lạc Vân, triền miên không muốn dứt
Minh Thiên làm việc gì cũng có chừng mực, nụ hôn dù có triền miên cỡ nào, nhưng anh biết rằng giờ đây có một bác sĩ Phương đang đợi dưới lầu, nên anh dù có tiếc nuối đôi môi kia thế nào cùng đành dứt ra
Minh Thiên cầm điện thoại
- Cho ông ta lên phòng
Bác sĩ Phương là người ngoài năm mươi, từng được tu nghiệp ở nước ngoài về, nên kinh nghiệm chữa trị khá phong phú. Mãi sau này Lạc Vân mới được biết, bác sĩ Phương được Minh Thiên giúp đỡ trong một lần đang tu nghiệp ở ngoài gặp bọn cướp, suýt chút nữa mất mạng, nên sau khi về nước ông ta đồng ý làm bác sĩ riêng của Minh Thiên, lương hàng tháng cũng đủ ông nuôi gia đình
- Chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo ngại – Sau khi rửa và băng bó vết thương xong, ông ta nói
- Không để lại sẹo? – Minh Thiên hỏi
- Nhất định không – Vị bác sĩ nói với giọng chắc chắn
- Ông có thể về - Minh Thiên nói
Cừa vừa đóng khóa, Minh Thiên ngồi cạnh Lạc Vân trên ghế sofa
- Em muốn ăn sáng ở phòng hay xuống dưới?
Lạc Vân vì chuyện sáng sớm hôm nay mà quên mất mình vẫn chưa có gì trong bụng
- Xuống phòng ăn đi anh
Minh Thiên định bế bỗng Lạc Vân, nhưng cô sống chết không chịu, vì cô phát hiện trong lâu đài này có rất nhiều người hầu hạ. Minh Thiên cuối cùng đành miễn cưỡng để cô khập khiễng bước xuống lầu
Bữa ăn sáng không quá cầu kỳ, có thịt rau củ, tinh bột, trái cây, nước ép…nhưng Lạc Vân thưởng thức lại rất ngon miệng, và dường như cô đã quên mất chuyện sáng nay. Minh Thiên quan sát Lạc Vân, nhìn thấy cô đã rất bình thường, trái tim anh len lỏi một niềm vui khó diễn tả thành lời. Thật đúng như Lion nói, anh là liều thuốc tốt nhất của Lạc Vân.
Qua vài hôm sau, Minh Thiên lái một chiếc xe jeep chở Lạc Vân dạo xung quanh lâu đài, rồi lại đến khu vườn nuôi trồng rau củ quả, gia súc, gia cầm, cá, tôm... Lạc Vân khá thích thú với khu vườn này. Minh Thiên lại chở Lạc Vân đến một nơi khác đó là sân golf dạng trung, anh hứa sẽ dạy cô cách chơi để sau này có thể tham gia cùng với các phu nhân của các quan chức. Cả hai trở về lâu đài thì mặt trời cũng đã đứng bóng
- Có mệt lắm không? – Minh Thiên dùng khăn lau nhẹ những giọt mồ hôi trê tráng của Lạc Vân
- Em không mệt – Lạc Vân cười nói
Bước vào nhà thì thấy một người đàn ông trung niên đã ngồi đợi sẵn, vừa nhìn thấy Minh Thiên, ông ta vội đứng dậy, định mở miệng chào thì Minh Thiên ra hiệu cho ông ta lên phòng làm việc. Minh Thiên quay sang nói với Lạc Vân
- Em quay về phòng nghỉ ngơi, đến giờ cơm trưa anh sẽ gọi em
Lạc Vân gật đầu đồng ý và được một người hầu trung niên dìu lên phòng, người đàn bà tên Lung
- Tôi đưa bà chủ lên lầu – Bà Lung cung kính nói
- Gọi con là Lạc Vân được rồi ak – Lạc Vân ái ngại nói
- Dạ, tôi chỉ làm theo lời ông chủ dặn dò – Bà Lung vẫn rất cung kính
- Nếu cô đã gọi con một tiếng bà chủ, thì cô cũng phải nghe lời con, đúng không? – Lạc Vân lém lỉnh nói
- Cái này… - Bà Lung khó xử
- Cứ gọi con là Lạc Vân, con sẽ nói với Thiên – Lạc Vân nói
- Tôi không dám – Bà Lung vẫn giữ thái độ như cũ
Lạc Vân biết rằng không thể làm lung lay được ý định của bà Lung nên thôi không đề cập đến nữa.
Về đền phòng, Lạc Vân thả mình vào chiếc giường rộng rãi và ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi một bàn tay luồn vào trong áo và đang sờ mó nơi nhạy cảm của cô
- Anh lưu manh – Lạc Vân vội đẩy tay Minh Thiên
- Nếu nói anh là lưu manh, anh sẽ thành toàn cho em – Minh Thiên giả vờ cởi áo
- Hôm nay không được, ngày phụ nữ đã đến – Lạc Vân mắc cỡ nói
- Vậy tha cho em đó – Minh Thiên cài lại nút áo, chỉnh sửa lại tóc
Bữa trưa trôi qua nhanh chóng, hai người lên phòng nghỉ ngơi đến chiều muộn mới thức dậy. Minh Thiên chóng tay nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nước da trắng hồng, lúc này đây chỉ muốn quấn lấy cô nhưng đành tiếc nuối mà đợi thêm vài ngày. Lạc Vân bất ngờ mở mắt
- Ai cho anh nhìn lén em
- Anh chẳng những nhìn lén em, mà còn muốn ăn em
- Cứu mạng, cứu mạng, có một con hổ đói
Đùa giỡn nhau cũng thấm mệt, Minh Thiên đỡ Lạc Vân ngồi dậy, hướng hồ bơi đi tới. Từ phòng ngủ, chỉ cần mở cửa bước vài bước là đã đến hồ bơi, từ hồ bơi nhìn xuống bên dưới là sân golf và vườn hoa luôn khoe sắc. Lạc Vân ăn vận thoải mái và nằm dài trên chiếc ghế da, thưởng thức ly nước ép mát lạnh, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Minh Thiên kết thúc việc bơi lặn, bước đến bên cạnh Lạc Vân
- Lần sau chúng ta có thể thử ở bể bơi, rất kích thích
Lạc Vân đỏ mặt:
- Anh đúng thật lưu manh
Minh Thiên nói nhỏ vào tai Lạc Vân gì đó, mặc cô đỏ như quả gất, dùng tay nhẹ nhàng đánh vào vai anh mấy cái…