-
Chương 10: Đánh ghen (4)
Minh Thiên ngồi trên ghế trầm ngâm, nghe Lương Quang cúi đầu nói
- Xin lỗi đại ca, không tìm ra người hạ thuốc!
Thấy Minh Thiên không lên tiếng, Lương Quang bạo gan nói thêm
- Đã cho người kiểm tra hết thảy, không thấy ai khả nghi, những người phục vụ cũng đã tra khảo, những vị khách ngày hôm đó cũng cho kiểm tra. Chỉ còn tên Khương thì vẫn chưa tra hỏi
Minh Thiên dụi điếu thuốc rồi đứng dậy
- Thả người
Lạc Vân sau khi nghe Trương Phúc nói chi tiết về việc cô bị trúng thuốc kích dục liều lượng cao, rồi được Minh Thiên cấp tốc đưa cô về biệt thự và phải ‘xả thân’ cứu cô
- Anh nói cái gì mà ‘xả thân’, tôi là người mất đi trong trắng, anh còn nói anh ta cứu tôi? - Lạc Vân hét lên
Trương Phúc nói
- tôi theo anh ấy từ năm mười tuổi đấy, nên trước đến giờ chưa thấy anh ấy để mắt đến phụ nữ, huống chi cùng phụ nữ phát sinh quan hệ
Minh Thiên mở cửa bước vào:
- Tôi mời cậu đến khám cho cô ấy, không cần phát sinh thêm thứ khác. Cậu có thể đi
Trương Phúc cười nói
- Tôi nhất định phải đi, có vài việc phải làm, tuần sau tôi sẽ cho cậu kết quả
Cửa phòng vừa đóng lại, Lạc Vân xông lên
- Anh dám động vào tôi, anh không sợ tôi sẽ hận anh đến chết?
Minh Thiên mỉm cười ấm áp
- Em hận tôi cũng được, chỉ cần em không gặp phải nguy hiểm thì làm gì anh cũng làm
Lạc Vân nhìn anh
- Kể cả việc cướp đi sự trong trắng của tôi?
Minh Thiên im lặng một hồi lâu, anh hít thật sâu rồi nói một tràn dài
- Tình thế lúc đó anh không thể làm khác được, nếu thật sự anh muốn em thì không phải đợi đến lúc em bị hạ dược
Lạc Vân im lặng rồi nói
- Anh đừng tưởng vì anh là người đàn ông đầu tiên của tôi là tôi sẽ thuộc về anh
Minh Thiên vươn tay ra ôm Lạc Vân vào lòng
- Anh nhất định sẽ không ép buộc em
Sáng hôm sau, cũng là hai mươi chín Tết, Cô nói muốn quay về thị trấn, Minh Thiên vui vẻ đưa cô trở về. Lạc Vân trong lòng còn khó chịu và chưa nguôi ngoai, nên đi chợ Tết cùng Minh Thiên mà nét mặt cô cứ không vui
- Lạc Vân, em còn giận tôi?
Lạc Vân im lặng không nói gì.
Cả hai cứ im lặng đi cùng nhau rồi về nhà. Lạc Vân lên phòng ngủ thay quần áo, cô nhìn vào hình Khải Ân rồi rơi nước mắt
- Khải Ân, có phải em sai rồi không? Em không xứng với anh!
Mắt hơi sưng nên Minh Thiên nhìn thoáng qua có thể nhận ra ngay, anh không nói gì, chỉ lặng lẻ bước ra cổng. Lạc Vân nhìn bóng lưng khuất sau những dây leo ở cổng rào, lòng cô có chút không đành lòng
Khoảng hai tiếng sau, Minh Thiên mở cổng vào nhà một cách rất tự nhiên, trên tay anh túi lớn túi nhỏ còn có một bó hoa hồng rất to rất nhiều bông, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa vào tay Lạc Vân
- Vân, tôi hi vọng cuộc sống em luôn vui vẻ và tươi tắn như những đoá hoa này. Em thấy đó, tuy nó đã bị cắt khỏi cành, nhưng nét đẹp và niềm kiêu hãnh vẫn còn hiện diện!
Ngón tay thon dài khẽ lướt trên những cánh hoa hồng đỏ thắm, trong lòng cô dâng lên sự cảm động và ấm áp, có lẻ anh nói đúng, cô vẫn là cô, vì sự cố ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn phải sống tốt sống vui
Minh Thiên tự tay trang trí nhà cửa đón Tết, vì tối nay đã là giao thừa, bày biện hoa từ trong ra ngoài, rồi trái cây từ miền xui vừa gửi đến, một ít bánh mứt, vài chai rượu vang loại đắt tiền. Lạc Vân nhìn một lượt căn nhà, lâu lắm cô mới có cái Tết thật sự. Tiếng chuông cửa vang lên, đó là Khương, sau lần uống say, anh bị một nhóm người giữ lại trong khách sạn đến gần trưa mới thả, anh có liên lạc với cô hỏi xem cô thế nào, cũng may là mọi chuyện bình an
- Mẹ gửi cho em ít đồ dùng, tối nay nhớ qua nhà anh đón giao thừa đấy - Khương nhìn Lạc Vân bằng ánh mắt thương yêu
Lạc Vân chưa kịp nói gì thì từ xa một chiếc xe hơi chạy đến, bước xuống xe là một người phụ nữ, đó là Xuân Nghi
- Khéo thật đó, lại gặp được Lạc Vân! Anh Khương, em xuống ăn Tết cùng anh và Bác
- Chào Nghi, Anh Khương cũng vừa sang đưa Vân ít đồ
- Em thấy hơi chóng mặt, anh đưa em về nhà nhé
Khương đành đưa Xuân Nghi về nhà, nhưng không quên nhắc Lạc Vân buổi tối sang nhà dùng cơm
Lạc Vân đoán chắc Khương và Xuân Nghi đang quen nhau hoặc là đã phát sinh chuyện gì rồi, cô thấy được Khương không tình nguyện. Lạc Vân đặt túi đồ vào tủ lạnh rồi lên tầng trên cùng thì thấy Minh Thiên đang hút thuốc, cô tiến lại gần anh liền dụi tàn thuốc
- Tối nay tôi đón giao thừa cùng em!
- Nhưng tôi có hẹn với Cô Ban nhà kế bên
- Tuỳ em sắp xếp, tôi đã chuẩn bị vài món
Lạc Vân có chút khó xử, nhưng bóng lưng anh đi xuống tầng dưới có chút lầm lũi, nên cô không đành lòng.
Cô cầm ít quà đã chuẩn bị sang nhà Khương
- Con biếu cô ạ
Bà Ban vui vẻ đón lấy, vì thân quen nên không nói mấy câu khách sáo như trước nữa
- Con vào nhà trong, có Xuân Nghi ghé chơi - Bà Ban thật lòng
- Dạ thôi, con xin phép về, còn chưa sắp xếp nhà cửa xong - Lạc Vân từ chối
- Em gái đến chơi thì ở lại nói chuyện một xíu rồi hẳn về - Khương từ nhà trong bước ra
- Em gái về sắp xếp nhà cửa. À, cô và anh, tối nay con có việc nên không sang dùng cơm tối được
Nghe lời từ chối của Lạc Vân, Khương thoáng buồn, nhưng anh không hỏi nhiều, anh đang đau đầu chuyện của Xuân Nghi đang mang thai con anh. Lạc Vân đi được một đoạn thì Xuân Nghi theo phía sau gọi Lạc Vân
- Lạc Vân, có thể cùng đi dạo với tôi được không?
Lạc Vân gật đầu đồng ý
Hai người song song đi với nhau, đường phố ngày ba mươi năm nay đông vui hơn hẳn, khách du lịch từ các nước khác rất nhiều, ngoài ra người dân tộc từ các ngọn đồi cũng tập hợp đến nơi đây để trao đổi hàng hoá. Đi được một đoạn thì Xuân Nghi lên tiếng trước:
- Tôi đang mang thai con anh Khương
Lạc Vân dừng bước nhìn sang Người phụ nữ bên cạnh, cô khá bất ngờ nhưng nét mặt bình tĩnh:
- Anh Khương biết chưa?
Xuân Nghi giả vờ thẹn thùng:
- Khương đã đưa tôi đi khám, chuyện phát sinh quan hệ vào ngày tiệc tất niên của công ty
Xuân Nghi tiếp tục dùng lời nói thật thà
- Là bạn bè thân thiết nên Nghi muốn báo cho Vân biết. Có lẻ hai tháng nữa chúng tôi sẽ kế hôn
Lạc Vân lúc này tâm trạng thoải mái, có lẻ chuyện đến bất ngờ khiến cô không kịp tiếp nhận, nhưng Khương đã lớn tuổi cũng nên lập gia đình có con, cô Ban nhất định sẽ rất vui mừng
- Vậy tôi chúc mừng cho Nghi và anh Khương
Xuân Nghi nhếch miệng cười, tao đã nói đến đây, nếu là người thông minh thì nên tránh xa Khương, nếu còn tiếp tục đến gần anh ấy, tao nhất định sẽ cho mày thân bại danh liệt thậm chí là tan xương nát thịt
Gió lạnh thổi vào gáy làm Lạc Vân khẽ rùng mình, cô quay lại nói với Xuân Nghi:
- Chúng ta nên về thôi, trời lạnh hơn rồi đấy
Lạc Vân đưa Xuân Nghi về đến tận cửa thì lại gặp bà Ban đang hơ tay trên bếp than hồng. Khương nhiều lần nói mua lò sưởi, nhưng bà Ban thích dùng bếp than hơn, vừa gần gũi vừa tiết kiệm
- Hai đứa đi dạo à? Lạc Vân vào đây sưởi ấm bàn tay rồi hẳn về
Lạc Vân nói dạ rồi đưa tay hơ trên bếp than hồng
- Vân à, những ngày Cái Nghi ở đây, con cho nó ngủ cùng nhé
Lạc Vân chưa biết phải nói gì thì Khương lên tiếng:
- Tối nay Nghi ngủ nhà mình, làm phiền em gái ngại lắm
Minh Thiên mặc tạp dề đứng ở bếp đang nấu vài món ngon, anh mua sẵn hoa tươi, rượu vang, mọi thứ sẵn sàng cùng anh và cô đón giao thừa.
Lạc Vân nhìn ngôi nhà tối om, cô thầm nghĩ chẳng lẻ Minh Thiên đã rời đi, cô vì anh mà từ chối cô Ban, chẳng lẻ...
- Xin lỗi đại ca, không tìm ra người hạ thuốc!
Thấy Minh Thiên không lên tiếng, Lương Quang bạo gan nói thêm
- Đã cho người kiểm tra hết thảy, không thấy ai khả nghi, những người phục vụ cũng đã tra khảo, những vị khách ngày hôm đó cũng cho kiểm tra. Chỉ còn tên Khương thì vẫn chưa tra hỏi
Minh Thiên dụi điếu thuốc rồi đứng dậy
- Thả người
Lạc Vân sau khi nghe Trương Phúc nói chi tiết về việc cô bị trúng thuốc kích dục liều lượng cao, rồi được Minh Thiên cấp tốc đưa cô về biệt thự và phải ‘xả thân’ cứu cô
- Anh nói cái gì mà ‘xả thân’, tôi là người mất đi trong trắng, anh còn nói anh ta cứu tôi? - Lạc Vân hét lên
Trương Phúc nói
- tôi theo anh ấy từ năm mười tuổi đấy, nên trước đến giờ chưa thấy anh ấy để mắt đến phụ nữ, huống chi cùng phụ nữ phát sinh quan hệ
Minh Thiên mở cửa bước vào:
- Tôi mời cậu đến khám cho cô ấy, không cần phát sinh thêm thứ khác. Cậu có thể đi
Trương Phúc cười nói
- Tôi nhất định phải đi, có vài việc phải làm, tuần sau tôi sẽ cho cậu kết quả
Cửa phòng vừa đóng lại, Lạc Vân xông lên
- Anh dám động vào tôi, anh không sợ tôi sẽ hận anh đến chết?
Minh Thiên mỉm cười ấm áp
- Em hận tôi cũng được, chỉ cần em không gặp phải nguy hiểm thì làm gì anh cũng làm
Lạc Vân nhìn anh
- Kể cả việc cướp đi sự trong trắng của tôi?
Minh Thiên im lặng một hồi lâu, anh hít thật sâu rồi nói một tràn dài
- Tình thế lúc đó anh không thể làm khác được, nếu thật sự anh muốn em thì không phải đợi đến lúc em bị hạ dược
Lạc Vân im lặng rồi nói
- Anh đừng tưởng vì anh là người đàn ông đầu tiên của tôi là tôi sẽ thuộc về anh
Minh Thiên vươn tay ra ôm Lạc Vân vào lòng
- Anh nhất định sẽ không ép buộc em
Sáng hôm sau, cũng là hai mươi chín Tết, Cô nói muốn quay về thị trấn, Minh Thiên vui vẻ đưa cô trở về. Lạc Vân trong lòng còn khó chịu và chưa nguôi ngoai, nên đi chợ Tết cùng Minh Thiên mà nét mặt cô cứ không vui
- Lạc Vân, em còn giận tôi?
Lạc Vân im lặng không nói gì.
Cả hai cứ im lặng đi cùng nhau rồi về nhà. Lạc Vân lên phòng ngủ thay quần áo, cô nhìn vào hình Khải Ân rồi rơi nước mắt
- Khải Ân, có phải em sai rồi không? Em không xứng với anh!
Mắt hơi sưng nên Minh Thiên nhìn thoáng qua có thể nhận ra ngay, anh không nói gì, chỉ lặng lẻ bước ra cổng. Lạc Vân nhìn bóng lưng khuất sau những dây leo ở cổng rào, lòng cô có chút không đành lòng
Khoảng hai tiếng sau, Minh Thiên mở cổng vào nhà một cách rất tự nhiên, trên tay anh túi lớn túi nhỏ còn có một bó hoa hồng rất to rất nhiều bông, anh nhẹ nhàng đặt bó hoa vào tay Lạc Vân
- Vân, tôi hi vọng cuộc sống em luôn vui vẻ và tươi tắn như những đoá hoa này. Em thấy đó, tuy nó đã bị cắt khỏi cành, nhưng nét đẹp và niềm kiêu hãnh vẫn còn hiện diện!
Ngón tay thon dài khẽ lướt trên những cánh hoa hồng đỏ thắm, trong lòng cô dâng lên sự cảm động và ấm áp, có lẻ anh nói đúng, cô vẫn là cô, vì sự cố ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn phải sống tốt sống vui
Minh Thiên tự tay trang trí nhà cửa đón Tết, vì tối nay đã là giao thừa, bày biện hoa từ trong ra ngoài, rồi trái cây từ miền xui vừa gửi đến, một ít bánh mứt, vài chai rượu vang loại đắt tiền. Lạc Vân nhìn một lượt căn nhà, lâu lắm cô mới có cái Tết thật sự. Tiếng chuông cửa vang lên, đó là Khương, sau lần uống say, anh bị một nhóm người giữ lại trong khách sạn đến gần trưa mới thả, anh có liên lạc với cô hỏi xem cô thế nào, cũng may là mọi chuyện bình an
- Mẹ gửi cho em ít đồ dùng, tối nay nhớ qua nhà anh đón giao thừa đấy - Khương nhìn Lạc Vân bằng ánh mắt thương yêu
Lạc Vân chưa kịp nói gì thì từ xa một chiếc xe hơi chạy đến, bước xuống xe là một người phụ nữ, đó là Xuân Nghi
- Khéo thật đó, lại gặp được Lạc Vân! Anh Khương, em xuống ăn Tết cùng anh và Bác
- Chào Nghi, Anh Khương cũng vừa sang đưa Vân ít đồ
- Em thấy hơi chóng mặt, anh đưa em về nhà nhé
Khương đành đưa Xuân Nghi về nhà, nhưng không quên nhắc Lạc Vân buổi tối sang nhà dùng cơm
Lạc Vân đoán chắc Khương và Xuân Nghi đang quen nhau hoặc là đã phát sinh chuyện gì rồi, cô thấy được Khương không tình nguyện. Lạc Vân đặt túi đồ vào tủ lạnh rồi lên tầng trên cùng thì thấy Minh Thiên đang hút thuốc, cô tiến lại gần anh liền dụi tàn thuốc
- Tối nay tôi đón giao thừa cùng em!
- Nhưng tôi có hẹn với Cô Ban nhà kế bên
- Tuỳ em sắp xếp, tôi đã chuẩn bị vài món
Lạc Vân có chút khó xử, nhưng bóng lưng anh đi xuống tầng dưới có chút lầm lũi, nên cô không đành lòng.
Cô cầm ít quà đã chuẩn bị sang nhà Khương
- Con biếu cô ạ
Bà Ban vui vẻ đón lấy, vì thân quen nên không nói mấy câu khách sáo như trước nữa
- Con vào nhà trong, có Xuân Nghi ghé chơi - Bà Ban thật lòng
- Dạ thôi, con xin phép về, còn chưa sắp xếp nhà cửa xong - Lạc Vân từ chối
- Em gái đến chơi thì ở lại nói chuyện một xíu rồi hẳn về - Khương từ nhà trong bước ra
- Em gái về sắp xếp nhà cửa. À, cô và anh, tối nay con có việc nên không sang dùng cơm tối được
Nghe lời từ chối của Lạc Vân, Khương thoáng buồn, nhưng anh không hỏi nhiều, anh đang đau đầu chuyện của Xuân Nghi đang mang thai con anh. Lạc Vân đi được một đoạn thì Xuân Nghi theo phía sau gọi Lạc Vân
- Lạc Vân, có thể cùng đi dạo với tôi được không?
Lạc Vân gật đầu đồng ý
Hai người song song đi với nhau, đường phố ngày ba mươi năm nay đông vui hơn hẳn, khách du lịch từ các nước khác rất nhiều, ngoài ra người dân tộc từ các ngọn đồi cũng tập hợp đến nơi đây để trao đổi hàng hoá. Đi được một đoạn thì Xuân Nghi lên tiếng trước:
- Tôi đang mang thai con anh Khương
Lạc Vân dừng bước nhìn sang Người phụ nữ bên cạnh, cô khá bất ngờ nhưng nét mặt bình tĩnh:
- Anh Khương biết chưa?
Xuân Nghi giả vờ thẹn thùng:
- Khương đã đưa tôi đi khám, chuyện phát sinh quan hệ vào ngày tiệc tất niên của công ty
Xuân Nghi tiếp tục dùng lời nói thật thà
- Là bạn bè thân thiết nên Nghi muốn báo cho Vân biết. Có lẻ hai tháng nữa chúng tôi sẽ kế hôn
Lạc Vân lúc này tâm trạng thoải mái, có lẻ chuyện đến bất ngờ khiến cô không kịp tiếp nhận, nhưng Khương đã lớn tuổi cũng nên lập gia đình có con, cô Ban nhất định sẽ rất vui mừng
- Vậy tôi chúc mừng cho Nghi và anh Khương
Xuân Nghi nhếch miệng cười, tao đã nói đến đây, nếu là người thông minh thì nên tránh xa Khương, nếu còn tiếp tục đến gần anh ấy, tao nhất định sẽ cho mày thân bại danh liệt thậm chí là tan xương nát thịt
Gió lạnh thổi vào gáy làm Lạc Vân khẽ rùng mình, cô quay lại nói với Xuân Nghi:
- Chúng ta nên về thôi, trời lạnh hơn rồi đấy
Lạc Vân đưa Xuân Nghi về đến tận cửa thì lại gặp bà Ban đang hơ tay trên bếp than hồng. Khương nhiều lần nói mua lò sưởi, nhưng bà Ban thích dùng bếp than hơn, vừa gần gũi vừa tiết kiệm
- Hai đứa đi dạo à? Lạc Vân vào đây sưởi ấm bàn tay rồi hẳn về
Lạc Vân nói dạ rồi đưa tay hơ trên bếp than hồng
- Vân à, những ngày Cái Nghi ở đây, con cho nó ngủ cùng nhé
Lạc Vân chưa biết phải nói gì thì Khương lên tiếng:
- Tối nay Nghi ngủ nhà mình, làm phiền em gái ngại lắm
Minh Thiên mặc tạp dề đứng ở bếp đang nấu vài món ngon, anh mua sẵn hoa tươi, rượu vang, mọi thứ sẵn sàng cùng anh và cô đón giao thừa.
Lạc Vân nhìn ngôi nhà tối om, cô thầm nghĩ chẳng lẻ Minh Thiên đã rời đi, cô vì anh mà từ chối cô Ban, chẳng lẻ...