-
Chương 9: Ôn Đăng tìm đến
Chương 9: Ôn Đăng tìm đến
Ôn Đăng đang chăm chú kiểm tra tài liệu do các phòng ban gửi đến, anh đang gấp rút sắp xếp công việc để nhanh chóng đến tìm Lạc Vân. Công ty đang trên đà phát triển, nên khối công việc cũng vì thế quá tải với anh, đáng lý ra anh đã đến gặp Lạc Vân từ vài tháng trước, nhưng sắp xếp tới lui vẫn chưa tìm được cơ hội. Lần này anh đi, phải bàn giao hết thảy việc cho trợ lý Thiên Hùng. Đang tập trung thì điện thoại rung bần bật, là thám tử gọi đến, anh nhấn lúc nghe…
Lúc này ngoài cửa, Kiều Nhi đang định bước vào, cô nghe Ôn Đăng mất bình tĩnh la lớn tiếng khi nhắc đến tên Lạc Vân làm cô rất tò mò. Từ trước đến nay, một Ôn Đăng mà cô biết rất trầm ổn, bình tĩnh và khá lạnh, nhưng chỉ vì cái tên của một cô gái mà đã làm anh xáo trộn cảm xúc thì quả thật chuyện không thể xem nhẹ. Kiều Nhi giả vờ đẩy cửa bước vào như chưa từng nghe thấy gì:
Anh dùng bữa trưa với em đi, em đói bụng
Ôn Đăng nhíu mày:
Tôi không rãnh
Kiều Nhi đến bên cạnh Ôn Đăng keó tay anh:
Anh không quan tâm em, thì cũng phải lo cho cái dạ dày của anh chứ, đi ăn cùng em rồi hẵng làm tiếp
Kiều Nhi vừa nói, tay đã cầm áo khoác giúp em, rồi kéo tay anh đứng dậy.
Trong lòng Ôn Đăng rất khó chịu, nhưng có kẻ Kiều Nhi là vấn đề khó xử lý nhất với anh hiện tại, bởi gia đình hai bên đều muốn thực hiện giao ước từ xưa, mẹ anh thì rất thích cô gái này, ba anh là người giữ chữ tín, thế nên mỗi khi nghĩ đến vấn đề này rồi nghĩ đến Lạc Vân, anh không khỏi mệt mỏi
Dùng xong bữa trưa với Kiều Nhi, anh từ chối chở cô về nhà mà đi thẳng đến công ty, lại lao vào làm việc điên cuồng, trời đã tối hẳn và nhân viên đã ra về hết, anh vẫn đang nhìn chăm chăm vào màn hình xem số liệu. Đến khi Thiên Hùng nhắc nhở, anh vẫn đang xem tài liệu, và khi hoàn thành hết thì cũng đã hơn mười giờ.
Về đến nhà, Ôn Đăng vệ sinh cá nhân xong rồi ra ban công hút một điếu thuốc, anh lại cảm thấy nhớ Lạc Vân…lúc cô và Khải Ân yêu nhau, nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, anh thật sự rất hối tiếc và có chút ganh tỵ, nhưng Khải Ân là người bạn thân là người anh em tốt, cho nên anh rút lui, không tranh giành. Nhưng đúng là sự đời không đoán trước được, sự ra đi của Khải Ân đã chia cắt tình yêu của hai người, Lạc Vân lại chọn cách rời khỏi nơi đau lòng này. Cũng đã hơn hai năm, anh đợi chờ bấy nhiêu đã đủ, đến lúc anh phải theo đuổi LạcVân…
Kiều Nhi một đêm nay trằn trọc và khó ngủ, cô yêu Ôn Đăng từ rất lâu, nên việc trong lòng anh có người con gái khác, cô không thể chấp nhận. Kiều Nhi mong muốn ngày đêm được ở bên cạnh anh, hầu hạ anh, sinh con cho anh, không phải vì anh là người Ôn gia, không phải vì anh là người giàu có, chỉ đơn giản là cô yêu anh kể cả anh là người lạnh lùng, ít nói, hay không giàu có, cô cũng điên cuồng mà yêu anh. Ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn vào khoảng không trước mặt, Kiều Nhi không cam lòng, cô nhất định phải lôi cô gái tên Lạc Vân ra khỏi trái tim Ôn Đăng
Anh giúp tôi điều tra một người tên Lạc Vân và theo dõi Ôn Đăng, thù lao trả gấp ba
Kiều Nhi cho người điều tra những gì liên quan đến Lạc Vân và cô có cảm giác Ôn Đăng sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cô gái này. Ngoài việc cho người theo dõi Ôn Đăng, Kiều Nhi còn phải gấp rút hối thúc một việc quan trọng…
Hôm nay là thứ bảy nhưng Ôn Đăng vẫn miệt mài với công việc, gương mặt có chút xanh xao, đôi mắt mệt mỏi, tóc đã điểm thêm vài sợi tóc bạc. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Đăng biết là mẹ mình đến vì Thiên Hùng đã sớm báo cho anh từ trước
Con trai, trông con kìa, xanh xao hốc hác – Mẹ Ôn không khỏi xót xa
Ôn Đăng mỉm cười hiền từ với bà Ôn:
Là đàn ông, chút vất vả này có đáng gì
Bà Ôn nhìn con trai:
Làm gì thì làm cũng phải chú ý sức khỏe
Ôn Đăng rót cho mẹ ly trà sen
Mẹ đến tìm con gấp có chuyện gì ạ
Bà Ôn trách yêu con trai:
Con đó, không về thăm mẹ, ba con và con đi suốt ngày, mẹ ở nhà thật sự rất buồn. Phải chi con nhanh chóng kết hôn với Kiều Nhi, thì mẹ đỡ phải cô đơn
Ôn Đăng nghe đến việc kết hôn, anh có ý từ chối:
Chuyện hôn nhân là việc cả đời, từ từ hẳn tính
Bà Ôn nghe con trai thoát thác:
Kiều Nhi có gì không tốt, con bé tuy rằng là con nhà giàu nhưng rất hiểu chuyện. Mẹ nói trước, nếu không phải là Kiều Nhi, thì người khác đừng hòng làm dâu nhà họ Ôn.
Ôn Đăng khẽ vỗ vỗ tay mẹ mình, trấn an:
Được rồi, chuyện đó từ từ rồi bàn sau
Bà Ôn thấy con trai phản ứng như thế thì tâm tư cũng vui hẳn lên
Tối nay ba mẹ có hẹn với ba mẹ Kiều Nhi ăn tối, sẵn tiện bàn chuyện hôn nhân của hai đứa, con sang nhà đón Kiều Nhi. Con không được lấy công việc làm lý do mà từ chối
Bà Ôn về rồi để lại cho Ôn Đăng một tảng đá nặng nề, công việc có áp lực đến đâu, anh có thể giải quyết một cách dứt khoát nhưng liên quan đến chuyện gia đình, anh thật sự khó xử. Ôn Đăng rất yêu quý gia đình của mình, nên chưa bao giờ anh làm phật ý ba mẹ, nhưng lần này liệu rằng anh có thể một lần làm trái lại ước định…
Buổi tối thứ bảy, anh đến đón Kiều Nhi như Mẹ Ôn đã nhắc từ trước. Kiều Nhi trong bộ váy kín đáo theo phong cách công chúa, giày và phụ kiện đều phù hợp với váy vóc, mái tóc cô búi cao, chỉ để lại vài lọn tóc xoăn theo kiểu tự nhiên. Nhìn vào cô gái trước mặt, Ôn Đăng thờ ơ chào hỏi rồi cùng cô đến nhà hàng. Cuộc chào hỏi thân thiết giữa hai nhà qua đi, mọi người bắt đầu dùng bữa tối cùng nhau, ông Ôn đề cập đến chuyện đám cưới, Kiều Nhi nghe đến đây thì giả vờ thẹn thùng, mọi người dồn ánh nhìn về phía Ôn Đăng như đợi chờ phản ứng từ anh
Sự nghiệp do con tạo dựng chưa vững chắc, chuyện hôn nhân về sau hẳn nói
Không ngờ Ông Ôn phản ứng có đôi phần tức giận:
Gia đình chúng ta có thiếu thốn tới mức phải đợi con gây dựng sự nghiệp?
Ba của Kiều Nhi nói như xoa dịu ông bạn già:
Tuổi trẻ ấy mà, hay quan trọng sự nghiệp, đợi thêm một hay hai năm nữa rồi tính đến chuyện này cũng không muộn ông bạn à. Con Kiều Nhi cũng còn nhỏ, đợi bà nhà tôi dạy dỗ thêm một ít lễ nghĩa nữa
Ông Ôn cũng đã bớt căng thẳng:
Chuyện cưới thì tính sau, nhưng đính hôn thì phải tính ngay bây giờ, ông với tôi hẹn ngày nào đấy gặp Thầy Phan để xem ngày
Bữa tối hôm nay, chỉ có một người duy nhất cảm thấy khó chịu, người đó là Ôn Đăng, anh thật sự không biết phải mở lời từ chối thế nào cho phải phép, bây giờ thêm chuyện Ba anh nhất quyết ép buộc anh phải đính hôn. Chuyện này, khiến anh cảm thấy không yên lòng, còn Lạc Vân của anh thì thế nào?
Mọi việc trong công ty đều đã giải quyết ổn thỏa, anh lái xe đến sân bay đến thành phố H, mùa này đã là thu sang, khí trời mát mẻ, nhưng lên miền núi cao nhất định sẽ rất lạnh. Đến thành phố H thì trời vẫn còn là buổi sáng, người đón anh là một thanh niên lái chiếc Mercedes-Benz dòng cao cấp. Nhận xem, Ôn Đăng nhanh chóng di chuyển đến tỉnh miền núi, nơi mà người anh yêu đang ở đấy. Tại sao anh phải gấp rút như thế, bởi khi nhận được cuộc điện thoại của thám tử, người này báo với anh hắn bị một nhóm người áo đen cảnh báo là không được theo dõi Lạc Vân nữa, nên anh phải gấp gáp đến gặp vì sợ cô gặp nguy hiểm.
Kể từ ngày Minh Thiên đưa cô về nhà, anh không đến gặp cô nữa, chuyện đó không làm Lạc Vân để tâm, cô vẫn giữ nếp sinh hoạt thường ngày, vẫn làm việc kiếm cơm, có thời gian rãnh thì khám khá những miền lân cận bằng chiếc xế hộp. Lạc Vân về thăm Cha Mẹ vài hôm, Mẹ Lạc vui mừng đến mức ôm cô khóc nức nở, Cha Lạc thì mắt cũng rưng rưng. Cả hai ông bà có mỗi mụm con nên rất sợ cô xảy ra chuyện, nhưng không vì thế mà giữ cô bên cạnh mình, hai ông bà thống nhất là để con gái tự do bay nhảy và làm những điều mình thích, rồi tìm người yêu thương và kết hôn. Ngày Lạc Vân rời đi, Mẹ Lạc khóc đến sưng cả mắt, còn cô thì cũng thật buồn nhưng con cái lớn rời xa vòng tay gia đình là điều hiển nhiên. Cũng từ ngày Lạc Vân từ thành phố B về, cô lại nằm mơ thấy Khải Ân nhiều hơn, nhưng lần này chỉ là những ảo ảnh mờ nhạt không rõ ràng…
Hôm nay, Lạc Vân đi cùng bọn trẻ ra suối xem mấy người thợ săn xẻ thịt rừng, nói đến người dân nơi đây, họ quý mến cô lắm, nên khi cô ngõ ý mua thịt, họ sẽ để dành phần tươi và ngon nhất. Trên tay cô là sâu cá suối, thịt rừng thì được gói trong lá chuối, trước ngực là chiếc máy ảnh Minh Thiên tặng, sau lưng là chiếc balo màu đen, đầu đội nón kết màu đen, chân mang đôi boot cổ cao màu đen, chỉ có áo khoác da màu be, nhìn tổng thể một Lạc Vân vô cùng cá tính. Hôm nay Lạc Vân đi cùng xe với một cô làm rẫy, nên đến ngã ba, cô nhảy xuống xe và đi bộ về nhà, vừa đến cổng đã thấy một chiếc xe đậu chắn phía trước, người đàn ông từ từ bước xuống
Đã lâu không gặp – Ôn Đăng nhìn thẳng vào Lạc Vân
Anh Ôn Đăng – Lạc Vân ngạc nhiên
Cô mời anh vào nhà, pha cho anh ly trà ấm, hương trà thảo dược thơm nhẹ làm tinh thần người ta thật thoải mái, cả hai cứ thế im lặng uống trà
Em vẫn ổn? – Ôn Đăng nhìn Lạc Vân
Em đã quen cuộc sống nơi đây, còn anh vẫn khỏe chứ ạ? – Lạc Vân ngập ngừng
Lạc Vân, em quay về với anh – Ôn Đăng chợt trở nên nhẹ nhàng, anh đổi cách xưng hô thân mật làm Lạc Vân có chút không quen
Hiện tại em không không thể trở về, dù đã hơn hai năm rồi, cái chết của anh ấy luôn là nổi ám ảnh với em – Lạc Vân thật thà nói lên suy nghĩ bản thân
Cả hai lại rơi vào im lặng, Lạc Vân thấy bầu không khí trầm xuống nên cố chuyển sang hướng khác
Anh Ôn ở lại dùng cơm tối với em nhé, hôm nay có nhiều cá và thịt rừng lắm đấy
Tiễn Ôn Đăng ra xe, bất ngờ anh kéo Lạc Vân vào lòng, cô cố giãy giụa anh càng siết chặt hơn
Anh Ôn, anh làm vậy không cảm thấy có lỗi với tôi và có lỗi với Khải Ân à
Lạc Vân cố giằng mình thoát khỏi vòng ôm của Ôn Đăng
Anh Ôn, xin anh hãy tự trọng một chút, anh nên nhớ tôi là bạn gái của Khải Ân, người anh em tốt của anh đấy
Ôn Đăng không nói gì, lặng lẻ lên xe rời đi.
Lạc Vân cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, cô biết Ôn Đăng có tính cảm với mình, bởi cô đã bắt gặp được cái nhìn đầy thương yêu của anh giành cho cô hôm cắm trại, rồi anh từ thành phố A xa xôi tìm đến cô, thì chắc chắn rằng trong lòng anh có cô. Nhưng Lạc Vân vẫn chưa thể quên được Khải Ân, dù anh đã là khói bụi, nhưng cô vẫn chưa thể đón nhận bất kỳ ai khác.
Ôn Đăng ơi là Ôn Đăng, trên thương trường mày chưa từng thua kém ai, ấy vậy mày lại thua trong tay cô gái mày yêu thương nhất, đứng trước cô ấy, tại sao mày lại rụt rè, không nói ra được tình cảm bản thân. Mày tranh thủ sắp xếp công việc đến quên cả ngủ, chỉ vì muốn đến cạnh cô ấy, mày ngày đêm mong nhớ cô ấy, mày vì cô ấy mà chạy xe liên tục hàng giờ liền, nhưng tại sao không mở lời được một câu yêu thương với cô ấy chứ? Ôn Đăng cầm ly rượu uống từng ngụm, anh càng nghĩ đến Lạc Vân, anh lại uống nhiều hơn cho đến khi ngủ quên trên sofa…
Sáng hôm sau, anh lái xe đến nhà Lạc Vân, nhìn thấy cô, anh nở nụ cười nhẹ:
Chào buổi sáng
Lạc Vân nhìn người đàn ông có phần mệt mỏi, trong hơi thở có mang theo chút mùi rượu:
Hôm qua anh uống rượu?
Lạc Vân nhìn Ôn Đăng nói tiếp:
Xin lỗi anh về việc hôm qua, tôi có hơi lớn tiếng
Ôn Đăng nói:
Tôi đã quên chuyện xảy ra hôm qua
Lạc Vân quan sát thật kỹ Ôn Đăng, người đàn ông này có một chút giống Minh Thiên, bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong không giống thế.
Anh Ôn có muốn tham quan nơi đây không? Hôm nay tôi rảnh
Ôn Đăng hơi cúi người:
Được, vậy phiền em
Lạc Vân dùng xe của mình chở Ôn Đăng đi vài nơi, đi được vài vòng thì cô phát hiện anh đã ngủ gật trên xe tự lúc nào, cô cho xe đỗ bên đường, âm thầm quan sát. Một Ôn Đăng hết mình vì công việc, nên chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, và đoán rằng vì đến gặp cô mà anh phải dồn việc lại làm nhiều đêm liền mới dẫn đến tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng. Trong lòng cô có chút cảm động, nhưng nó không đủ lực để phát triển thành tình yêu được… Cô cứ thế để cho anh ngủ một giấc đến trưa. Khi thức dậy, Ôn Đăng nhìn xung thì thấy Lạc Vân đang mải mê gõ vào bàn phím máy tính
Em viết truyện?
Khi có cảm hứng hoặc khi rảnh rổi thôi
Anh ngủ bao lâu rồi?
Được hơn ba tiếng, em đưa anh trở về trấn ăn vài món đặc sản
Lạc Vân cho xe quay về thị trấn, xe dừng trước cửa một nhà hàng lớn nhất nơi đây, dùng bữa trưa xong, cả hai đến tầng cao nhất của quán café thưởng thức món đặc trưng nơi đây
Buổi chiều anh muốn đi đâu không, mùa thu nơi đây rất đẹp
Buổi chiều anh còn có chút việc cần xử lý
Lạc Vân dạ rồi thưởng thức ly ca phê đang nghi ngút khói
Buổi tối, Ôn Đăng lái xe đến đón cô dùng bữa ở nhà hàng gần quảng trường, hôm nay tối thứ sáu nhưng khách đến tham quan khá là nhiều. Hai người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, cô nhìn một lượt nhà hàng không thấy có thêm khách ngồi ăn tối
Vài món được mang lên kèm theo hai ly rượu vang loại đắt tiền, Ôn Đăng uống được hai ly thì một người phục vụ đẩy xe đến, trên xe là một bó hồng màu đỏ rực
Hoa này tặng em – Ôn Đăng bất ngờ đưa hoa đến trước mặt Lạc Vân
Lạc Vân ngạc nhiên
Tại sao lại tặng hoa cho em?
Ôn Đăng nắm lấy tay Lạc Vân, dịu dàng nói
Cho anh cơ hội được chăm sóc em nhé!
Lạc Vân định rút tay lại, nhưng bị Ôn Đăng vẫn giữ chặt tay cô và tiếp tục nói, cô chưa từng thấy anh nói nhiều như hôm nay, cũng chưa từng thấy ánh mắt của anh dịu dàng đến mức có thể làm tan bất kỳ cô gái nào
Anh biết, từ trước đến nay anh là người lạnh lùng, không phải vì thế mà anh không biết yêu. Mọi chuyện đã qua, anh chỉ hi vọng phần đời còn lại được chăm sóc em
Lạc Vân vùng ra để thoát khỏi cái nắm tay của Ôn Đăng
Anh Ôn, chúng ta là bạn bè vẫn tốt hơn rất nhiều, về chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, em từ trước đến nay chỉ xem anh như một người bạn.
Thấy Ôn Đăng im lặng, Lạc Vân nói tiếp:
Anh Ôn, em cảm thấy chúng ta làm bạn bè vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau
Ôn Đăng im lặng hồi lâu, anh suy nghĩ những lời Lạc Vân nói, anh đoán rằng cô vì cái chết của Khải Ân vẫn chưa nguôi ngoai nên cự tuyệt anh, chắc hẳn thêm khoảng thời gian nữa, mọi chuyện qua đi, cô sẽ mở lòng, anh mỉm cười rồi nói với cô:
Vậy chúng ta xem nhau là bạn tốt, được chứ?
Lạc Vân đoán rằng Ôn Đăng đã thông suốt nên cầm ly lên:
Vậy chúc cho tình bạn chúng ta, cạn ly!
Cả hai uống được hơn ba chai rượu thì ai nấy đều đã ngà ngà say, Ôn Đăng đưa Lạc Vân về đến nhà rồi cũng trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lạc Vân có chút lảo đảo bước vào nhà, vào đến phòng ngủ, cô đang cởi bỏ áo khoác, bỗng một bàn tay thô ráp kéo cô lại và đặt vào bờ môi cô một nụ hôn thật sâu, bàn tay của hắn ta không yên vị mà xoa nắn đôi gò bồng đang ẩn sau lớp áo, Lạc Vân lúc này đã tỉnh rượu hoàn toàn, cô cố giãy dụa nhưng vô ích, bởi lúc này người đàn ông đã đặt cô trên chiếc giường to lớn. Khi kết thúc nụ hôn, hắn mới để cho cô lên tiếng:
Cướp cướp cướp! – Lạc Vân cố la thật to để cầu cứu
Em cứ la thoải mái, phòng này cách âm khá tốt đây
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lạc Vân đẩy anh ta ra
Tại sao anh vào đây được? đây là nhà của tôi mà
Minh Thiên lúc này ngồi ở đầu giường:
Tôi đã từng cảnh cáo em, không gặp vài ngày, em đã quên mất lời tôi nói
Lạc Vân tức giận
Anh thật vô lý, tôi và anh hoàn toàn là những người xa lạ, tôi quen ai gặp ai thậm chí lên giường với ai, anh không có quyền mà quản tôi. Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh không ra khỏi nhà tôi sẽ báo cảnh sát
Nghe chính miệng cô nói sẽ ngủ với người khác, máu ghen của anh lại nổi lên, lần này anh không khống chế bản thân mà đè Lạc Vân xuống giường, xé nát bộ váy cô đang mặc trên người, anh dùng tay khống chế hay tay của cô, rồi hôn từ môi và trượt xuống thân thể của Lạc Vân, anh điên cuồng hôn và dùng chân tách hai chân cô đang khép chặt, nơi nào đó của anh bắt đầu có phản ứng. Nhưng bỗng anh nhìn thấy nước mặt của Lạc Vân đang thi nhau rơi xuống, lòng anh dâng lên nổi xót xa, anh từ từ buông tay cô ra, dùng áo khoác vào người cô
Tôi xin lỗi!
Lạc Vân ngồi dậy, cài các nút áo khoác vào, không nói với anh thêm lần nào nữa, trên thân thể của cô giờ đây đau nhức bởi những dấu hôn do anh để lại, nhưng cũng may là cô không bị anh xâm hại và lấy đi cái quý giá nhất
Lạc Vân, em biết không, tôi đã yêu em mất rồi, yêu em điên cuồng, khi thấy em cũng người đàn ông khác, tôi không chịu nổi – Minh Thiên thống khổ giải thích
Anh nói yêu tôi, nhưng lại đối xử với tôi thô bạo như thế, anh có biết tình yêu là gì không? Tình yêu quan trọng nhất là tôn trọng nhau, còn tình yêu của anh như thế nào, nó là sự chiếm hữu – Lạc Vân nói trong nước mắt
Lạc Vân, làm người phụ nữ của tôi sẽ thương yêu và tôn trọng em, đừng gặp gỡ và thân mật với người đàn ông khác, được không?
Lạc Vân nhìn người đàn ông trước mắt, cô cảm nhận được anh ta thật tâm với mình, có lẻ vì tính chiếm hữu quá cao nên hành động có chút lỗ mãn
Tôi tha thứ cho anh lần này. Còn về tình yêu, thì phải cam tâm tình nguyện bên nhau, thời gian sẽ trả lời tất cả. Bây giờ tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi – Lạc Vân mềm lòng nói
Được, tối nay tôi ngủ cùng em
Minh Thiên nói rồi kéo Lạc Vân vào lòng nằm xuống giường đi ngủ, Lạc vân cố gắng thoát khỏi vòng tay anh ta nhưng vô ích
Anh hành động như thế có nghĩ cho tôi không, một nam một nữ ở cùng qua đêm, mọi người ở trấn này sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì?
Họ nghĩ sai? Em sớm muộn gì cũng là người của tôi
Lạc Vân biết mình không thể thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên đành nằm im chờ thời cơ thoát thân, cô giả vờ nhắm mắt ngủ, đợi anh ta ngủ say bản thân sẽ sang phòng làm việc ngủ. Nằm trong vòng ôm của anh, Lạc Vân có thể nghe thấy nhịp tim đập một cách bình thường, cô cảm nhận được hơi thở kèm theo một chút hương vị đàn ông đang phủ đầy trên tóc cô, rất khác với Lạc Vân, tim cô đập thật nhanh, hơi thở có chút kiềm nén, cô sợ thở mạnh quá sẽ làm hắn ta thức giấc.
Tầm mười một giờ khuya, Lạc Vân xác định Minh Thiên đã ngủ, cô mới từ từ gỡ tay anh ta ra, hòng thoát thân
Em thử bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ ăn sạch em đấy
Lạc Vân ấp a ấp úng:
Anh vẫn chưa ngủ? Tôi chỉ muốn trở mình một chút, nằm hoài một tư thế thật khó chịu
Minh Thiên và cô cùng quay lưng về một phía, anh ôm cô từ phía sau rồi bắt đầu bước vào giấc ngủ bình yên. Lạc Vân ngủ lúc nào không hay, chỉ biết là cô không còn thấy cảnh Khải Ân một thân máu me nữa…còn Minh Thiên cũng thế, đã lâu lắm rồi, anh mới có giấc ngủ sâu như hôm nay.
Sáng sớm, Minh Thiên thức dậy trước, lúc này đầu của cô đang nằm trên tay anh ngủ ngon lành, tay thì ôm eo anh không buông, chân thì gác chồng lên trên chân anh, thật không nghĩ dáng ngủ của cô lúc này vô cùng thoải mái. Minh Thiên hôn nhẹ lên trán cô rồi rời giường, vào toilet anh đặt thêm một cái bàn chải, dao cạo râu, sữa tắm và dầu gội nam, trong tủ quần áo đặt thêm vài bộ quần áo của anh và thêm khăn tắm nữa, anh xuống bếp nấu bữa sáng. Làm bao nhiêu là việc, nhưng con heo lười Lạc Vân vẫn còn ngủ nướng, có lẻ đêm qua cô uống rượu và thức khuya nên sáng khó lòng mà dậy sớm được.
Lạc Vân vẫn còn ngủ ngon lành thì điện thoại có người gọi đến, là Ôn Đăng
Lạc Vân, anh phải về lại thành phố A
Dạ, anh lo việc công ty trước đi – Lạc Vân vẫn còn ngáy ngủ
Anh sẽ sớm quay lại
Dạ
Đặt điện thoại trên đầu giường, Lạc Vân bước xuống giường, đã thấy một đôi dép lê đi trong nhà hình heo, cô cứ thế mang vào và hướng toilet đi đến, đánh rang rửa mặt xong cô nhìn một lượt thì thấy xuất hiện thêm vài món đồ của đàn ông, theo linh cảm cô chạy vào tủ quần áo thì thấy vài bộ đồ nam đã được treo ngay ngắn
Anh định ở trong nhà tôi đến khi nào?
Em ngồi vào bàn ăn sáng – Minh Thiên thân mang tạp dề, hai tay bưng bê món ăn đặt lên bàn
Lạc Vân thường bị những hành động này làm cho cảm động, cô lúc này không biết xúc cảm của mình đang lơ lửng nơi đâu, nhưng cô tin chắc rằng mình đã bị người đàn ông này làm dao động mất rồi, chuyện này có vẻ hoang đường và người khác có thể đánh giá cô thiếu đứng đắn, nhưng ngay cả cô cũng không thể lý giải được bản thân mình tự lúc nào ngầm chấp nhận anh
Ôn Đăng đang chăm chú kiểm tra tài liệu do các phòng ban gửi đến, anh đang gấp rút sắp xếp công việc để nhanh chóng đến tìm Lạc Vân. Công ty đang trên đà phát triển, nên khối công việc cũng vì thế quá tải với anh, đáng lý ra anh đã đến gặp Lạc Vân từ vài tháng trước, nhưng sắp xếp tới lui vẫn chưa tìm được cơ hội. Lần này anh đi, phải bàn giao hết thảy việc cho trợ lý Thiên Hùng. Đang tập trung thì điện thoại rung bần bật, là thám tử gọi đến, anh nhấn lúc nghe…
Lúc này ngoài cửa, Kiều Nhi đang định bước vào, cô nghe Ôn Đăng mất bình tĩnh la lớn tiếng khi nhắc đến tên Lạc Vân làm cô rất tò mò. Từ trước đến nay, một Ôn Đăng mà cô biết rất trầm ổn, bình tĩnh và khá lạnh, nhưng chỉ vì cái tên của một cô gái mà đã làm anh xáo trộn cảm xúc thì quả thật chuyện không thể xem nhẹ. Kiều Nhi giả vờ đẩy cửa bước vào như chưa từng nghe thấy gì:
Anh dùng bữa trưa với em đi, em đói bụng
Ôn Đăng nhíu mày:
Tôi không rãnh
Kiều Nhi đến bên cạnh Ôn Đăng keó tay anh:
Anh không quan tâm em, thì cũng phải lo cho cái dạ dày của anh chứ, đi ăn cùng em rồi hẵng làm tiếp
Kiều Nhi vừa nói, tay đã cầm áo khoác giúp em, rồi kéo tay anh đứng dậy.
Trong lòng Ôn Đăng rất khó chịu, nhưng có kẻ Kiều Nhi là vấn đề khó xử lý nhất với anh hiện tại, bởi gia đình hai bên đều muốn thực hiện giao ước từ xưa, mẹ anh thì rất thích cô gái này, ba anh là người giữ chữ tín, thế nên mỗi khi nghĩ đến vấn đề này rồi nghĩ đến Lạc Vân, anh không khỏi mệt mỏi
Dùng xong bữa trưa với Kiều Nhi, anh từ chối chở cô về nhà mà đi thẳng đến công ty, lại lao vào làm việc điên cuồng, trời đã tối hẳn và nhân viên đã ra về hết, anh vẫn đang nhìn chăm chăm vào màn hình xem số liệu. Đến khi Thiên Hùng nhắc nhở, anh vẫn đang xem tài liệu, và khi hoàn thành hết thì cũng đã hơn mười giờ.
Về đến nhà, Ôn Đăng vệ sinh cá nhân xong rồi ra ban công hút một điếu thuốc, anh lại cảm thấy nhớ Lạc Vân…lúc cô và Khải Ân yêu nhau, nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, anh thật sự rất hối tiếc và có chút ganh tỵ, nhưng Khải Ân là người bạn thân là người anh em tốt, cho nên anh rút lui, không tranh giành. Nhưng đúng là sự đời không đoán trước được, sự ra đi của Khải Ân đã chia cắt tình yêu của hai người, Lạc Vân lại chọn cách rời khỏi nơi đau lòng này. Cũng đã hơn hai năm, anh đợi chờ bấy nhiêu đã đủ, đến lúc anh phải theo đuổi LạcVân…
Kiều Nhi một đêm nay trằn trọc và khó ngủ, cô yêu Ôn Đăng từ rất lâu, nên việc trong lòng anh có người con gái khác, cô không thể chấp nhận. Kiều Nhi mong muốn ngày đêm được ở bên cạnh anh, hầu hạ anh, sinh con cho anh, không phải vì anh là người Ôn gia, không phải vì anh là người giàu có, chỉ đơn giản là cô yêu anh kể cả anh là người lạnh lùng, ít nói, hay không giàu có, cô cũng điên cuồng mà yêu anh. Ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn vào khoảng không trước mặt, Kiều Nhi không cam lòng, cô nhất định phải lôi cô gái tên Lạc Vân ra khỏi trái tim Ôn Đăng
Anh giúp tôi điều tra một người tên Lạc Vân và theo dõi Ôn Đăng, thù lao trả gấp ba
Kiều Nhi cho người điều tra những gì liên quan đến Lạc Vân và cô có cảm giác Ôn Đăng sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cô gái này. Ngoài việc cho người theo dõi Ôn Đăng, Kiều Nhi còn phải gấp rút hối thúc một việc quan trọng…
Hôm nay là thứ bảy nhưng Ôn Đăng vẫn miệt mài với công việc, gương mặt có chút xanh xao, đôi mắt mệt mỏi, tóc đã điểm thêm vài sợi tóc bạc. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Đăng biết là mẹ mình đến vì Thiên Hùng đã sớm báo cho anh từ trước
Con trai, trông con kìa, xanh xao hốc hác – Mẹ Ôn không khỏi xót xa
Ôn Đăng mỉm cười hiền từ với bà Ôn:
Là đàn ông, chút vất vả này có đáng gì
Bà Ôn nhìn con trai:
Làm gì thì làm cũng phải chú ý sức khỏe
Ôn Đăng rót cho mẹ ly trà sen
Mẹ đến tìm con gấp có chuyện gì ạ
Bà Ôn trách yêu con trai:
Con đó, không về thăm mẹ, ba con và con đi suốt ngày, mẹ ở nhà thật sự rất buồn. Phải chi con nhanh chóng kết hôn với Kiều Nhi, thì mẹ đỡ phải cô đơn
Ôn Đăng nghe đến việc kết hôn, anh có ý từ chối:
Chuyện hôn nhân là việc cả đời, từ từ hẳn tính
Bà Ôn nghe con trai thoát thác:
Kiều Nhi có gì không tốt, con bé tuy rằng là con nhà giàu nhưng rất hiểu chuyện. Mẹ nói trước, nếu không phải là Kiều Nhi, thì người khác đừng hòng làm dâu nhà họ Ôn.
Ôn Đăng khẽ vỗ vỗ tay mẹ mình, trấn an:
Được rồi, chuyện đó từ từ rồi bàn sau
Bà Ôn thấy con trai phản ứng như thế thì tâm tư cũng vui hẳn lên
Tối nay ba mẹ có hẹn với ba mẹ Kiều Nhi ăn tối, sẵn tiện bàn chuyện hôn nhân của hai đứa, con sang nhà đón Kiều Nhi. Con không được lấy công việc làm lý do mà từ chối
Bà Ôn về rồi để lại cho Ôn Đăng một tảng đá nặng nề, công việc có áp lực đến đâu, anh có thể giải quyết một cách dứt khoát nhưng liên quan đến chuyện gia đình, anh thật sự khó xử. Ôn Đăng rất yêu quý gia đình của mình, nên chưa bao giờ anh làm phật ý ba mẹ, nhưng lần này liệu rằng anh có thể một lần làm trái lại ước định…
Buổi tối thứ bảy, anh đến đón Kiều Nhi như Mẹ Ôn đã nhắc từ trước. Kiều Nhi trong bộ váy kín đáo theo phong cách công chúa, giày và phụ kiện đều phù hợp với váy vóc, mái tóc cô búi cao, chỉ để lại vài lọn tóc xoăn theo kiểu tự nhiên. Nhìn vào cô gái trước mặt, Ôn Đăng thờ ơ chào hỏi rồi cùng cô đến nhà hàng. Cuộc chào hỏi thân thiết giữa hai nhà qua đi, mọi người bắt đầu dùng bữa tối cùng nhau, ông Ôn đề cập đến chuyện đám cưới, Kiều Nhi nghe đến đây thì giả vờ thẹn thùng, mọi người dồn ánh nhìn về phía Ôn Đăng như đợi chờ phản ứng từ anh
Sự nghiệp do con tạo dựng chưa vững chắc, chuyện hôn nhân về sau hẳn nói
Không ngờ Ông Ôn phản ứng có đôi phần tức giận:
Gia đình chúng ta có thiếu thốn tới mức phải đợi con gây dựng sự nghiệp?
Ba của Kiều Nhi nói như xoa dịu ông bạn già:
Tuổi trẻ ấy mà, hay quan trọng sự nghiệp, đợi thêm một hay hai năm nữa rồi tính đến chuyện này cũng không muộn ông bạn à. Con Kiều Nhi cũng còn nhỏ, đợi bà nhà tôi dạy dỗ thêm một ít lễ nghĩa nữa
Ông Ôn cũng đã bớt căng thẳng:
Chuyện cưới thì tính sau, nhưng đính hôn thì phải tính ngay bây giờ, ông với tôi hẹn ngày nào đấy gặp Thầy Phan để xem ngày
Bữa tối hôm nay, chỉ có một người duy nhất cảm thấy khó chịu, người đó là Ôn Đăng, anh thật sự không biết phải mở lời từ chối thế nào cho phải phép, bây giờ thêm chuyện Ba anh nhất quyết ép buộc anh phải đính hôn. Chuyện này, khiến anh cảm thấy không yên lòng, còn Lạc Vân của anh thì thế nào?
Mọi việc trong công ty đều đã giải quyết ổn thỏa, anh lái xe đến sân bay đến thành phố H, mùa này đã là thu sang, khí trời mát mẻ, nhưng lên miền núi cao nhất định sẽ rất lạnh. Đến thành phố H thì trời vẫn còn là buổi sáng, người đón anh là một thanh niên lái chiếc Mercedes-Benz dòng cao cấp. Nhận xem, Ôn Đăng nhanh chóng di chuyển đến tỉnh miền núi, nơi mà người anh yêu đang ở đấy. Tại sao anh phải gấp rút như thế, bởi khi nhận được cuộc điện thoại của thám tử, người này báo với anh hắn bị một nhóm người áo đen cảnh báo là không được theo dõi Lạc Vân nữa, nên anh phải gấp gáp đến gặp vì sợ cô gặp nguy hiểm.
Kể từ ngày Minh Thiên đưa cô về nhà, anh không đến gặp cô nữa, chuyện đó không làm Lạc Vân để tâm, cô vẫn giữ nếp sinh hoạt thường ngày, vẫn làm việc kiếm cơm, có thời gian rãnh thì khám khá những miền lân cận bằng chiếc xế hộp. Lạc Vân về thăm Cha Mẹ vài hôm, Mẹ Lạc vui mừng đến mức ôm cô khóc nức nở, Cha Lạc thì mắt cũng rưng rưng. Cả hai ông bà có mỗi mụm con nên rất sợ cô xảy ra chuyện, nhưng không vì thế mà giữ cô bên cạnh mình, hai ông bà thống nhất là để con gái tự do bay nhảy và làm những điều mình thích, rồi tìm người yêu thương và kết hôn. Ngày Lạc Vân rời đi, Mẹ Lạc khóc đến sưng cả mắt, còn cô thì cũng thật buồn nhưng con cái lớn rời xa vòng tay gia đình là điều hiển nhiên. Cũng từ ngày Lạc Vân từ thành phố B về, cô lại nằm mơ thấy Khải Ân nhiều hơn, nhưng lần này chỉ là những ảo ảnh mờ nhạt không rõ ràng…
Hôm nay, Lạc Vân đi cùng bọn trẻ ra suối xem mấy người thợ săn xẻ thịt rừng, nói đến người dân nơi đây, họ quý mến cô lắm, nên khi cô ngõ ý mua thịt, họ sẽ để dành phần tươi và ngon nhất. Trên tay cô là sâu cá suối, thịt rừng thì được gói trong lá chuối, trước ngực là chiếc máy ảnh Minh Thiên tặng, sau lưng là chiếc balo màu đen, đầu đội nón kết màu đen, chân mang đôi boot cổ cao màu đen, chỉ có áo khoác da màu be, nhìn tổng thể một Lạc Vân vô cùng cá tính. Hôm nay Lạc Vân đi cùng xe với một cô làm rẫy, nên đến ngã ba, cô nhảy xuống xe và đi bộ về nhà, vừa đến cổng đã thấy một chiếc xe đậu chắn phía trước, người đàn ông từ từ bước xuống
Đã lâu không gặp – Ôn Đăng nhìn thẳng vào Lạc Vân
Anh Ôn Đăng – Lạc Vân ngạc nhiên
Cô mời anh vào nhà, pha cho anh ly trà ấm, hương trà thảo dược thơm nhẹ làm tinh thần người ta thật thoải mái, cả hai cứ thế im lặng uống trà
Em vẫn ổn? – Ôn Đăng nhìn Lạc Vân
Em đã quen cuộc sống nơi đây, còn anh vẫn khỏe chứ ạ? – Lạc Vân ngập ngừng
Lạc Vân, em quay về với anh – Ôn Đăng chợt trở nên nhẹ nhàng, anh đổi cách xưng hô thân mật làm Lạc Vân có chút không quen
Hiện tại em không không thể trở về, dù đã hơn hai năm rồi, cái chết của anh ấy luôn là nổi ám ảnh với em – Lạc Vân thật thà nói lên suy nghĩ bản thân
Cả hai lại rơi vào im lặng, Lạc Vân thấy bầu không khí trầm xuống nên cố chuyển sang hướng khác
Anh Ôn ở lại dùng cơm tối với em nhé, hôm nay có nhiều cá và thịt rừng lắm đấy
Tiễn Ôn Đăng ra xe, bất ngờ anh kéo Lạc Vân vào lòng, cô cố giãy giụa anh càng siết chặt hơn
Anh Ôn, anh làm vậy không cảm thấy có lỗi với tôi và có lỗi với Khải Ân à
Lạc Vân cố giằng mình thoát khỏi vòng ôm của Ôn Đăng
Anh Ôn, xin anh hãy tự trọng một chút, anh nên nhớ tôi là bạn gái của Khải Ân, người anh em tốt của anh đấy
Ôn Đăng không nói gì, lặng lẻ lên xe rời đi.
Lạc Vân cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, cô biết Ôn Đăng có tính cảm với mình, bởi cô đã bắt gặp được cái nhìn đầy thương yêu của anh giành cho cô hôm cắm trại, rồi anh từ thành phố A xa xôi tìm đến cô, thì chắc chắn rằng trong lòng anh có cô. Nhưng Lạc Vân vẫn chưa thể quên được Khải Ân, dù anh đã là khói bụi, nhưng cô vẫn chưa thể đón nhận bất kỳ ai khác.
Ôn Đăng ơi là Ôn Đăng, trên thương trường mày chưa từng thua kém ai, ấy vậy mày lại thua trong tay cô gái mày yêu thương nhất, đứng trước cô ấy, tại sao mày lại rụt rè, không nói ra được tình cảm bản thân. Mày tranh thủ sắp xếp công việc đến quên cả ngủ, chỉ vì muốn đến cạnh cô ấy, mày ngày đêm mong nhớ cô ấy, mày vì cô ấy mà chạy xe liên tục hàng giờ liền, nhưng tại sao không mở lời được một câu yêu thương với cô ấy chứ? Ôn Đăng cầm ly rượu uống từng ngụm, anh càng nghĩ đến Lạc Vân, anh lại uống nhiều hơn cho đến khi ngủ quên trên sofa…
Sáng hôm sau, anh lái xe đến nhà Lạc Vân, nhìn thấy cô, anh nở nụ cười nhẹ:
Chào buổi sáng
Lạc Vân nhìn người đàn ông có phần mệt mỏi, trong hơi thở có mang theo chút mùi rượu:
Hôm qua anh uống rượu?
Lạc Vân nhìn Ôn Đăng nói tiếp:
Xin lỗi anh về việc hôm qua, tôi có hơi lớn tiếng
Ôn Đăng nói:
Tôi đã quên chuyện xảy ra hôm qua
Lạc Vân quan sát thật kỹ Ôn Đăng, người đàn ông này có một chút giống Minh Thiên, bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong không giống thế.
Anh Ôn có muốn tham quan nơi đây không? Hôm nay tôi rảnh
Ôn Đăng hơi cúi người:
Được, vậy phiền em
Lạc Vân dùng xe của mình chở Ôn Đăng đi vài nơi, đi được vài vòng thì cô phát hiện anh đã ngủ gật trên xe tự lúc nào, cô cho xe đỗ bên đường, âm thầm quan sát. Một Ôn Đăng hết mình vì công việc, nên chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, và đoán rằng vì đến gặp cô mà anh phải dồn việc lại làm nhiều đêm liền mới dẫn đến tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng. Trong lòng cô có chút cảm động, nhưng nó không đủ lực để phát triển thành tình yêu được… Cô cứ thế để cho anh ngủ một giấc đến trưa. Khi thức dậy, Ôn Đăng nhìn xung thì thấy Lạc Vân đang mải mê gõ vào bàn phím máy tính
Em viết truyện?
Khi có cảm hứng hoặc khi rảnh rổi thôi
Anh ngủ bao lâu rồi?
Được hơn ba tiếng, em đưa anh trở về trấn ăn vài món đặc sản
Lạc Vân cho xe quay về thị trấn, xe dừng trước cửa một nhà hàng lớn nhất nơi đây, dùng bữa trưa xong, cả hai đến tầng cao nhất của quán café thưởng thức món đặc trưng nơi đây
Buổi chiều anh muốn đi đâu không, mùa thu nơi đây rất đẹp
Buổi chiều anh còn có chút việc cần xử lý
Lạc Vân dạ rồi thưởng thức ly ca phê đang nghi ngút khói
Buổi tối, Ôn Đăng lái xe đến đón cô dùng bữa ở nhà hàng gần quảng trường, hôm nay tối thứ sáu nhưng khách đến tham quan khá là nhiều. Hai người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, cô nhìn một lượt nhà hàng không thấy có thêm khách ngồi ăn tối
Vài món được mang lên kèm theo hai ly rượu vang loại đắt tiền, Ôn Đăng uống được hai ly thì một người phục vụ đẩy xe đến, trên xe là một bó hồng màu đỏ rực
Hoa này tặng em – Ôn Đăng bất ngờ đưa hoa đến trước mặt Lạc Vân
Lạc Vân ngạc nhiên
Tại sao lại tặng hoa cho em?
Ôn Đăng nắm lấy tay Lạc Vân, dịu dàng nói
Cho anh cơ hội được chăm sóc em nhé!
Lạc Vân định rút tay lại, nhưng bị Ôn Đăng vẫn giữ chặt tay cô và tiếp tục nói, cô chưa từng thấy anh nói nhiều như hôm nay, cũng chưa từng thấy ánh mắt của anh dịu dàng đến mức có thể làm tan bất kỳ cô gái nào
Anh biết, từ trước đến nay anh là người lạnh lùng, không phải vì thế mà anh không biết yêu. Mọi chuyện đã qua, anh chỉ hi vọng phần đời còn lại được chăm sóc em
Lạc Vân vùng ra để thoát khỏi cái nắm tay của Ôn Đăng
Anh Ôn, chúng ta là bạn bè vẫn tốt hơn rất nhiều, về chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, em từ trước đến nay chỉ xem anh như một người bạn.
Thấy Ôn Đăng im lặng, Lạc Vân nói tiếp:
Anh Ôn, em cảm thấy chúng ta làm bạn bè vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau
Ôn Đăng im lặng hồi lâu, anh suy nghĩ những lời Lạc Vân nói, anh đoán rằng cô vì cái chết của Khải Ân vẫn chưa nguôi ngoai nên cự tuyệt anh, chắc hẳn thêm khoảng thời gian nữa, mọi chuyện qua đi, cô sẽ mở lòng, anh mỉm cười rồi nói với cô:
Vậy chúng ta xem nhau là bạn tốt, được chứ?
Lạc Vân đoán rằng Ôn Đăng đã thông suốt nên cầm ly lên:
Vậy chúc cho tình bạn chúng ta, cạn ly!
Cả hai uống được hơn ba chai rượu thì ai nấy đều đã ngà ngà say, Ôn Đăng đưa Lạc Vân về đến nhà rồi cũng trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lạc Vân có chút lảo đảo bước vào nhà, vào đến phòng ngủ, cô đang cởi bỏ áo khoác, bỗng một bàn tay thô ráp kéo cô lại và đặt vào bờ môi cô một nụ hôn thật sâu, bàn tay của hắn ta không yên vị mà xoa nắn đôi gò bồng đang ẩn sau lớp áo, Lạc Vân lúc này đã tỉnh rượu hoàn toàn, cô cố giãy dụa nhưng vô ích, bởi lúc này người đàn ông đã đặt cô trên chiếc giường to lớn. Khi kết thúc nụ hôn, hắn mới để cho cô lên tiếng:
Cướp cướp cướp! – Lạc Vân cố la thật to để cầu cứu
Em cứ la thoải mái, phòng này cách âm khá tốt đây
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lạc Vân đẩy anh ta ra
Tại sao anh vào đây được? đây là nhà của tôi mà
Minh Thiên lúc này ngồi ở đầu giường:
Tôi đã từng cảnh cáo em, không gặp vài ngày, em đã quên mất lời tôi nói
Lạc Vân tức giận
Anh thật vô lý, tôi và anh hoàn toàn là những người xa lạ, tôi quen ai gặp ai thậm chí lên giường với ai, anh không có quyền mà quản tôi. Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh không ra khỏi nhà tôi sẽ báo cảnh sát
Nghe chính miệng cô nói sẽ ngủ với người khác, máu ghen của anh lại nổi lên, lần này anh không khống chế bản thân mà đè Lạc Vân xuống giường, xé nát bộ váy cô đang mặc trên người, anh dùng tay khống chế hay tay của cô, rồi hôn từ môi và trượt xuống thân thể của Lạc Vân, anh điên cuồng hôn và dùng chân tách hai chân cô đang khép chặt, nơi nào đó của anh bắt đầu có phản ứng. Nhưng bỗng anh nhìn thấy nước mặt của Lạc Vân đang thi nhau rơi xuống, lòng anh dâng lên nổi xót xa, anh từ từ buông tay cô ra, dùng áo khoác vào người cô
Tôi xin lỗi!
Lạc Vân ngồi dậy, cài các nút áo khoác vào, không nói với anh thêm lần nào nữa, trên thân thể của cô giờ đây đau nhức bởi những dấu hôn do anh để lại, nhưng cũng may là cô không bị anh xâm hại và lấy đi cái quý giá nhất
Lạc Vân, em biết không, tôi đã yêu em mất rồi, yêu em điên cuồng, khi thấy em cũng người đàn ông khác, tôi không chịu nổi – Minh Thiên thống khổ giải thích
Anh nói yêu tôi, nhưng lại đối xử với tôi thô bạo như thế, anh có biết tình yêu là gì không? Tình yêu quan trọng nhất là tôn trọng nhau, còn tình yêu của anh như thế nào, nó là sự chiếm hữu – Lạc Vân nói trong nước mắt
Lạc Vân, làm người phụ nữ của tôi sẽ thương yêu và tôn trọng em, đừng gặp gỡ và thân mật với người đàn ông khác, được không?
Lạc Vân nhìn người đàn ông trước mắt, cô cảm nhận được anh ta thật tâm với mình, có lẻ vì tính chiếm hữu quá cao nên hành động có chút lỗ mãn
Tôi tha thứ cho anh lần này. Còn về tình yêu, thì phải cam tâm tình nguyện bên nhau, thời gian sẽ trả lời tất cả. Bây giờ tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi – Lạc Vân mềm lòng nói
Được, tối nay tôi ngủ cùng em
Minh Thiên nói rồi kéo Lạc Vân vào lòng nằm xuống giường đi ngủ, Lạc vân cố gắng thoát khỏi vòng tay anh ta nhưng vô ích
Anh hành động như thế có nghĩ cho tôi không, một nam một nữ ở cùng qua đêm, mọi người ở trấn này sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì?
Họ nghĩ sai? Em sớm muộn gì cũng là người của tôi
Lạc Vân biết mình không thể thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên đành nằm im chờ thời cơ thoát thân, cô giả vờ nhắm mắt ngủ, đợi anh ta ngủ say bản thân sẽ sang phòng làm việc ngủ. Nằm trong vòng ôm của anh, Lạc Vân có thể nghe thấy nhịp tim đập một cách bình thường, cô cảm nhận được hơi thở kèm theo một chút hương vị đàn ông đang phủ đầy trên tóc cô, rất khác với Lạc Vân, tim cô đập thật nhanh, hơi thở có chút kiềm nén, cô sợ thở mạnh quá sẽ làm hắn ta thức giấc.
Tầm mười một giờ khuya, Lạc Vân xác định Minh Thiên đã ngủ, cô mới từ từ gỡ tay anh ta ra, hòng thoát thân
Em thử bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ ăn sạch em đấy
Lạc Vân ấp a ấp úng:
Anh vẫn chưa ngủ? Tôi chỉ muốn trở mình một chút, nằm hoài một tư thế thật khó chịu
Minh Thiên và cô cùng quay lưng về một phía, anh ôm cô từ phía sau rồi bắt đầu bước vào giấc ngủ bình yên. Lạc Vân ngủ lúc nào không hay, chỉ biết là cô không còn thấy cảnh Khải Ân một thân máu me nữa…còn Minh Thiên cũng thế, đã lâu lắm rồi, anh mới có giấc ngủ sâu như hôm nay.
Sáng sớm, Minh Thiên thức dậy trước, lúc này đầu của cô đang nằm trên tay anh ngủ ngon lành, tay thì ôm eo anh không buông, chân thì gác chồng lên trên chân anh, thật không nghĩ dáng ngủ của cô lúc này vô cùng thoải mái. Minh Thiên hôn nhẹ lên trán cô rồi rời giường, vào toilet anh đặt thêm một cái bàn chải, dao cạo râu, sữa tắm và dầu gội nam, trong tủ quần áo đặt thêm vài bộ quần áo của anh và thêm khăn tắm nữa, anh xuống bếp nấu bữa sáng. Làm bao nhiêu là việc, nhưng con heo lười Lạc Vân vẫn còn ngủ nướng, có lẻ đêm qua cô uống rượu và thức khuya nên sáng khó lòng mà dậy sớm được.
Lạc Vân vẫn còn ngủ ngon lành thì điện thoại có người gọi đến, là Ôn Đăng
Lạc Vân, anh phải về lại thành phố A
Dạ, anh lo việc công ty trước đi – Lạc Vân vẫn còn ngáy ngủ
Anh sẽ sớm quay lại
Dạ
Đặt điện thoại trên đầu giường, Lạc Vân bước xuống giường, đã thấy một đôi dép lê đi trong nhà hình heo, cô cứ thế mang vào và hướng toilet đi đến, đánh rang rửa mặt xong cô nhìn một lượt thì thấy xuất hiện thêm vài món đồ của đàn ông, theo linh cảm cô chạy vào tủ quần áo thì thấy vài bộ đồ nam đã được treo ngay ngắn
Anh định ở trong nhà tôi đến khi nào?
Em ngồi vào bàn ăn sáng – Minh Thiên thân mang tạp dề, hai tay bưng bê món ăn đặt lên bàn
Lạc Vân thường bị những hành động này làm cho cảm động, cô lúc này không biết xúc cảm của mình đang lơ lửng nơi đâu, nhưng cô tin chắc rằng mình đã bị người đàn ông này làm dao động mất rồi, chuyện này có vẻ hoang đường và người khác có thể đánh giá cô thiếu đứng đắn, nhưng ngay cả cô cũng không thể lý giải được bản thân mình tự lúc nào ngầm chấp nhận anh