-
Chương 8.4:Lạc Vân rời đi – Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Chương 8.4:Lạc Vân rời đi – Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Thấm thoát cũng đã hai năm trôi qua, Lạc Vân khá bận rộn với nhiều công việc nơi đây, hơn nữa cô về cùng công ty của Khương để hỗ trợ anh kiểm soát xe, tìm kiếm thêm nhiều khách hàng.
Buổi tối hôm nay, sau khi kết thúc công việc ở khách sạn, Lạc Vân quay về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng kết thúc bữa tối và lên giường đi ngủ, cô nhìn vào di ảnh của Khải Ân, nước mắt lại bắt đầu rơi… Một năm trước, trước ngày giỗ đầu của Khải Ân ba ngày, cô điện thoại cho Phương Thư, giọng cô nàng không giận dữ như Lạc Vân tưởng tượng:
- Heo đã trốn đến nơi nào rồi, cũng nên trở về, một năm rồi còn gì
Lạc Vân lúc đấy nước mắt đã ngắn dài:
- Mình sẽ trở về nhưng không phải lúc này…
Cả hai nói chuyện với nhau trong nước mắt, Phương Thư kể về gia đình của Khải Ân, Mẹ anh ấy đến bây giờ vẫn còn rất đau lòng, ba anh ấy thường đưa bà ấy sang nước ngoài để tinh thần phấn chấn hơi. Ngoài ra, Phương Thư còn cho biết, cô dạo này khá bận rộn vì đã về công ty của Ba của Khải Ân làm hẳn, thời gian ngủ cũng không có vì khối lượng công việc quá nhiều. Phương Thư còn kể thêm về Ôn Đăng và có nhắc qua cái tên Kiều Nhi. Cả hai nói chuyện với nhau khá lâu, đến khi kết thúc điện thoại, Lạc Vân chuẩn bị túi hành lý nhỏ và lên xe rời khỏi thị trấn đến thành phố H. Trên máy bay, Lạc Vân không thể nào chợp mắt được, cho đến khi máy bay hạ cánh đến thành phố A, cô đến viếng mộ Khải Ân trong sự ngỡ ngàng của chú thím Tuấn. Cô đặt một bó hoa tươi trên mộ anh, lần này cô không rơi một giọt nước mắt nào, lặng lẽ gửi cho anh món quà rồi chào chú Tuấn rời đi. Lúc cô bước lên xe, nước mắt từ từ rơi xuống, cô khóc suốt đoạn đường đến sân bay…
Lạc Vân ngậm ngùi nhớ lại, và ngày mai là giỗ thứ hai của Khải Ân, cô không đến viếng mộ của anh như năm rồi, lần này cô sẽ cùng anh đến những nơi xa xôi hơn nữa. Sáng hôm sau, Lạc Vân thức dậy thật sớm và chuẩn bị ít thức ăn và đồ dùng rồi rời đi với chiếc xe đạp địa hình, cô đến thăm các bé người dân tộc, lần này cô dạy chữ và vài bài hát cho các bé. Đến trưa thì cô cùng các bé theo các con đường mòn vào rừng, ra đến bờ suối tắm, rồi cùng rủ nhau đi đến các đồi núi cao. Đứng giữa núi rừng rộng lớn, Lạc Vân nói thật to trong gió:
Khải Ân, em thật sự rất nhớ anh, anh ở nơi thiên đường sống có vui không? Em ở nơi đây được hai năm rồi, cuộc sống của em có rất nhiều thay đổi nhưng cũng dần yên ổn, đã bớt cô đơn hơn trước. Dù thế nào, em vẫn yêu anh!
Những giọt nước mắt của Lạc Vân lăn dài trên má, hốc mắt đã đỏ tự lúc nào, từng cơn gió đã mang những lời trong lòng của cô bay thật xa và phải chăng đã gửi đến Khải Ân nơi thiên đường?
Lạc Vân cùng bọn trẻ ngồi ở gốc cây ven đường và thưởng thức thức ăn mà cô mang theo lúc sáng, lúc này trời bắt đầu xế chiều, bọn trẻ kéo tay cô ý bào phải về sớm. Lúc cô về đến nhà trời cũng đã sập tối và trời bắt đầu lạnh dần, Lạc Vân ngồi co ro ở phòng khách gặm nhấm nổi nhớ Khải Ân, những ngày thế nào Lạc Vân thường ở lì trong nhà, vẫn giữ thói sinh hoạt bình thường nhưng không muốn tiếp xúc với ai.
Một mùa xuân nữa lại đến, trời có chút ấm dần sau những ngày dài phủ một lớp tuyết mỏng, những chòi lá xanh sinh sôi nảy nở, vạn vật cứ như thế như bừng tỉnh sau một khoảng thời gian ngủ đông.
Vào ngày cuối tuần, Lạc Vân nhận được điện thoại của công ty du lịch, bảo cô sắp xếp nhanh chóng để dẫn khách khám phá miền đất cao hơn khoảng 1,600m so với mực nước biển này. Lạc Vân chọn cho mình một bộ quần áo phù hơp vừa trẻ trung vừa năng động, tóc cột cao, đầu đội nón kết dạng len do cô Ban đan tặng cô tuần rồi, chân mang một đôi boot cổ cao, và tất nhiên không quên mang theo chiếc máy ảnh chuyên dụng. Chạy chiếc xe đạp địa hình đến đại lý, Lạc Vân đẩy cửa bước vào làm thủ tục nhận khách hàng, nhìn vào form thông tin đã được điền sẵn, một cái tên quen quen, cô lẩm bẩm một hồi, và cứ nghĩ rằng bản thân quá đa nghi, có thể là tên trùng tên mà thôi.
Trong phòng chờ, một thân ảnh cao to, gương mặt lạnh lùng nhưng lại là nét điển trai luôn cuốn hút người đối diện bởi sóng mũi cao vút, bờ môi đầy đặn, mắt to tròn nhưng sâu lắng khó đoán, chân mày rậm có đôi phần nhíu lại, vầng trán cao và rộng… Lạc Vân nhìn vào phòng chờ thấy Minh Thiên đang chăm chú xem vài quyển tạp chí, cô âm thầm than thở, tại sao cô trốn tận đây mà vẫn gặp được hắn, là người lạnh như băng, cả ngày không hé răng nói lấy một tiếng. Lạc Vân nhớ đến lần đầu ngồi cùng với Minh Thiên, anh luôn âm trầm, ít nói, cô lúc đó bất đắt dĩ lắm mới ngồi cùng anh, ấy vậy mà lần này lại làm hướng dẫn cho anh cảnh vật nơi đây, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn là muốn từ chối nhiện vụ lần này:
- Em có thể không nhận khách này không anh?
Bà cô trẻ của tôi ơi, em không nhận chẳng lẻ anh nhận à? Văn phòng ai lo chứ, hôm nay cuối tuần hướng dẫn viên dẫn đoàn đi hết rồi, nếu có người anh đã không gọi em gấp gáp như thế này
- Em chỉ nói “có thể” thôi mà, chứ có từ chối hẳn đâu, sao anh phản ứng dữ vậy
Lạc Vân hít một hơi thật sâu bước vào phòng chờ, Minh Thiên bỏ tạp chí xuống khi có người bước vào. Đây là lần đầu tiên Minh Thiên nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân làm cô vô cùng bối rối, cô chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi!
Trong hợp đồng và form thông tin, Lạc Vân có thấy rõ các điều khoản, về thời gian cô phải “chịu đựng” Minh Thiên trong vòng 10 ngày, còn địa điểm thì cứ theo ghi chú mà đến, về khoản ăn uống sáng trưa chiều tối cô cũng phải đi cùng anh, về chi phí cô sẽ được bồi dưỡng một khoản tiền kha khá. Lạc Vân khẽ thở dài trong lòng, chẳng lẻ năm hạn của mình lại đến?
Một chiếc xe hơi bán tải được đưa đến, Minh Thiên yêu cầu hướng dẫn viên biết lái xe, nên không cần tài xế, anh cần ít người càng tốt hơn, đỡ nói nhiều. Lạc Vân giúp người một anh thanh niên là chủ xe bán tải đưa hai chiếc xe đạp địa hình lên mui xe ở phía sau, trong khi nâng bánh xe thì người tài xế bị lạc tay nên làm chiếc xe đạp suýt chút nữa rơi trúng đầu Lạc Vân, nhưng lúc này một thân ảnh to lớn đã đỡ lấy chiếc xe. Lạc Vân hơi nghiêng đầu nhìn Minh Thiên, lúc này bốn mắt giao nhau, nhưng rất nhanh sau đó Lạc Vân thu lại nét mặt ngạc nhiên và di chuyển ra phía trước và ngồi vào ghế tài xế, cầm vô lăng khởi động xe.
Trên đường đi, Lạc Vân giới thiệu rất nhiều về nơi này, cô cho xe xuống dốc và bắt đầu rẽ vào những ngôi làng người dân tộc, gởi xe bán tải đâu vào đấy, hai người dùng xe đạp của mình bắt đầu di chuyển xuống những con đường mòn vào sâu trong làng, Lạc Vân bắt đầu làm nhiệm vụ của một hướng dẫn viên du lịch
- Em không có gì để hỏi tôi? – Minh Thiên bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời nói của Lạc Vân
- T-ôi gặp anh duy chỉ lần đó, nên chúng ta có thân đến mức phải chào hỏi nhau thân thiết? – Lạc Vân cảm thấy khó hiểu
- Em có thể hỏi tôi tại sao lại đến nơi này? – Minh Thiên nói nhiều hơn
- Vậy được, tại sao anh lại đến nơi này? – Lạc Vân cảm thấy Minh Thiên bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nhưng bên trong lại trẻ con đến thế
- Tôi vì em mà đến! – Minh Thiên nói
- Vì ….vì….vì tôi? – Lạc Vân miệng lắp ba lắp bấp dùng ngón tay chỉ vào chính mình hỏi Minh Thiên
- Em biết vậy là đủ rồi – Minh Thiên quay đầu xe trở về chiếc xe tải
Lạc Vân cảm thấy mơ hồ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gặp anh duy nhất lần đó, ngay cả gương mặt của anh thế nào suýt chút nữa cô đã quên, vậy mà nói đến đây vì cô. Chẳng lẻ tên này nhìn bề ngoài lạnh lùng, bên trong chẳng những trẻ con mà còn là tên lưu manh?
Xe dừng lại ở một ngôi nhà dân tộc theo kiểu nhà sàn, Lạc Vân mấy lần khám phá nơi đây, tiếp xúc với mọi người và đặc biệt thi thoảng cô hay đến đây cho đồ dùng học tập và dạy bọn trẻ học chữ, nên người dân nơi đây khá quý mến cô. Những lần dẫn đoàn khách du lịch, Lạc Vân hay tạo điều kiện cho họ có thêm thu nhập bằng cách đặt những món ăn dân giã và khách sẽ dùng cơm tại đây.
- Anh ăn có quen không? – Lạc Vân hỏi
- Ngon – Minh Thiên lại trả lời kiệm lời
- Tôi chỉ sợ anh quen ăn sơn hào hải vị, những món của dân thường anh ăn không quen thôi – Lạc Vân nói ra suy nghĩ của mình
- Tôi trước đây không có gạo trắng như thế này để ăn, em tin không? – Minh Thiên nói nhưng không nhìn cô
- Tôi thật không nhìn ra đấy – Lạc Vân không tin nói
- Em tin hay không tùy em – Minh Thiên nói
Lạc Vân cột hai cái võng song song nhau, nhưng hơi cách xa một chút
Anh nghỉ ngơi xíu đi, chiều tôi sẽ dẫn anh lên suối
Cả hai nằm trên võng, mỗi người một suy tư, Minh Thiên thật cẩn thận quan sát Lạc Vân, nhìn cô nàng mới đó đã đi vào giấc ngủ. Lạc Vân nhắm mắt lại, cô lại mơ thấy Khải Ân, lần này lại thấy anh một thân đầy máu, gương mặt nhăn nhúm vặn vẹo chứng tỏ anh rất đau đớn…Nước mắt vô thức rơi xuống. Những gì diễn ra trên gương mặt của Lạc Vân đều không thoát khỏi đôi mắt chim ưng của Minh THiên, anh nhẹ nhàng đến bên cô, vỗ nhẹ vào cánh tay đang nắm chặt và khẽ khàng lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi, đến khi cơ thể cô thả lỏng anh mới quay về chỗ cũ
Đến chiều, Lạc Vân cùng Minh Thiên đến ngọn đồi để cùng nhìn ngắm cảnh vật nơi đây, cô nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận
Anh cũng thử nhắm mắt vào, sẽ nghe được nhiều âm thanh nơi đây đó
Minh Thiên nhìn Lạc Vân với nét mặt bình thường, nhưng thật ra trong lòng anh có muốn vàn cảm xúc đan xen
Lạc Vân không thấy Minh Thiên nói gì liền từ từ mở mắt ra, thì thấy anh đã đứng xa cô và châm điếu thuốc, khói thuốc trắng mờ nhạt che đi một nửa gương mặt điển trai, nhìn anh lúc này có rất nhiều tâm sự. Cô từ từ tiến về phía anh
- Chúng ta đi tiếp chứ?
Minh Thiên thấy Lạc Vân tiến lại gần vội dập tắt điếu thuốc như không muốn nó ảnh hưởng đến cô, anh nói:
- Đứng đây một chút rồi hẳn đi
Cả hai đứng đó nhìn ngắm núi rừng trước mắt, mỗi người một tâm trạng, lúc này Minh Thiên bất ngờ lên tiếng:
- Tôi lúc trước đã từng đừng sống ở nơi tương tự nơi đây, tôi không có cái gì để ăn, một khoảng thời gian chỉ ăn cây cỏ và uống nước suối để sống
Lạc Vân nhìn về phía người đang thốt ra lời nói mà ngạc nhiên
Minh Thiên nói tiếp
- Tôi đã sống những ngày rất đen tối, nhưng đều đã qua, và tôi hi vọng em dù xảy ra chuyện gì cũng phải vượt qua
Lạc Vân nhìn Minh Thiên với vẻ mặt hoài nghi, anh hướng về chiếc xe đạp
- Chúng ta đi thôi
Suốt đoạn đường cả hai cùng đạp xe, Lạc Vân dường như rất muốn hỏi nhưng nhìn nét mặt lạnh tanh của Minh Thiên làm cô không thể nào mở lời được.
Về đến trấn, trời đã tối hẳn, bỗng nhớ đến hợp đồng, Lạc Vân phải cùng anh dùng bữa tối:
- Tối nay anh muốn ăn gì?
Minh Thiên trả lời thật nhanh:
- Món nướng đường phố
Lạc Vân thật không thể tin, một người giàu có như anh mà lại thích những món vỉa hè. Nhưng chìu theo ý anh, cô cùng anh đến quán quen, gọi đủ loại thịt rừng nướng, cả hai cùng thường thức món ăn và không nói với nhau lời nào. Cô đưa anh về khách sạn rồi một mình lái xe về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị cho những ngày dài sắp tới…
Những ngày sau đó, Lạc Vân cùng Minh Thiên đi đến những nơi mà anh yêu cầu. Ngày cuối cùng, Lạc Vân hỏi anh có muốn ăn món gì đặc biệt, cô sẽ mời anh
- Anh muốn dùng món gì, lần này tôi sẽ mời anh?
Minh Thiên với gương mặt bình thản, nhưng anh đã đoán ra từ trước:
- Beefsteak
Lạc Vân nhăn nhó,
- Ở nơi đây làm gì có beefsteak, anh có thể đổi…
Minh Thiên dứt khoát:
- Tôi biết em có thể nấu món này, về nhà em
Lạc Vân bắt đầu phát cáu:
- Tại sao về nhà tôi chứ? Tôi chỉ muốn mời anh một bữa tối xem như tiệc chia tay…
Minh Thiên vẫn vô cùng bình thản:
- Em có thể xem lại bảng hợp đồng, bây giờ đi thôi
Lạc Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Minh Thiên đã nhét cô vào trong một chiếc xe hơi màu đen Rolls Royce Cullinan đã đậu sẵn từ lúc nào. Xe từ từ lăn bánh chuyển hướng đến nhà Lạc Vân, trên xe cô vẫn tiếp tục nói:
- Hay tôi mời anh ăn món cá hồi nơi đây rất tươi ngon, beefsteak tôi không biết làm, với lại bò cũng không có sẵn
Minh Thiên không nói gì, im lặng lái xe, rồi rẽ trái hướng nhà Lạc Vân chạy đến. Anh bước xuống xe, rồi qua phía bên kia mở cửa cho Lạc Vân xuống. Xe của Minh Thiên được thiết kế khá đặc biệt, chống đạn, khi mở cửa phải có dấu vân tay và cảm biến nhiệt của người chủ hay người người phụ trách, ghế ngồi rộng và thoải mái vô cùng, còn nội thất bên trong xe vô cùng sang trọng và đắt tiền, tông màu chủ đạo đen trắng.
- Em không định xuống xe?
Lạc Vân vẻ mặt bực bội, bước xuống xe:
- Tôi không thân đến mức ở cùng một chỗ với anh
Minh Thiên mặt vẫn tỉnh bơ:
- Những ngày qua ngày nào tôi và em không ở cùng một chỗ
Lạc Vân trừng mắt nhìn Minh Thiên:
- Đó là những nơi công cộng, còn đây là nhà tôi
Minh Thiên nhìn Lạc Vân:
- Nếu em tiếp tục nói, tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm gì em đâu đấy
Lạc Vân hậm hực mở cừa, lúc này Minh Thiên cho xe vào nhà của cô, bước xuống xe cùng một túi thức ăn và một vài vật dung
- Cái này cho em
Lạc Vân ngơ ngác nhìn Minh Thiên như không hiểu, anh tiếp lời
- Làm beefsteak nhất định phải có những thứ này
Lạc Vân hơi ngớ người nhìn anh, bốn mặt lại chạm nhau lần nữa, lúc này cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt mình, thật sự cô không thể nào hiểu được anh ta đang toan tính điều gì, ban đầu nói muốn ăn món beefsteak rồi chủ động muốn cô nấu, sau khi về nhà lại đưa cho cô cái này như đã được chuẩn bị từ trước. Lúc Lạc Vân còn đang mãi suy nghĩ, Minh Thiên đã rời khỏi tầm mắt của cô lúc nào không hay, anh xuống bếp, bắt đầu soạn thức ăn và vật dụng cần thiết, anh xoắn tay áo lên cao và đeo tạp dề vào, sử dụng dao, thớt, vật dụng nhà bếp một cách sành sỏi
- Tôi từ năm mười tuổi đã mất cả ba lẫn mẹ, bắt đầu từ lúc đấy tôi đã phải tự phục vụ mình
Lạc Vân nhìn anh một lúc rồi cũng lao vào giúp anh rửa rau, cô nói:
- Tại sao anh lại nói cho tôi nghe những chuyện này?
Minh Thiên vẫn nét mặt nguội lạnh nói:
- Tôi chỉ sợ em nghi ngờ tài nghệ nấu ăn của tôi thôi
Thật ra, nghe đến việc anh mất cả ba lẫn mẹ từ lúc còn nhỏ tuổi, trong lòng Lạc Vân dâng lên sự thương cảm với anh, vậy từ mười tuổi anh đã phải trải qua những gì. Và bỗng nhiên, Lạc Vân cảm thấy bản thân như bị ám, bởi cuộc sống của người đàn ông trước mắt không hề liên quan đến cô, vậy thì không có lý do gì bản thân lại phải lăn tăn suy nghĩ cho người khác
Minh Thiên nhìn thoáng qua gương mặt của Lạc Vân:
- Em thay quần áo khác đi, rồi xuống dùng bữa
Lạc Vân lại cảm thấy có gì không đúng, đây là nhà mình mà, tại sao cô cảm thấy người đàn ông này mới chủ nhà này vậy, nhưng lạ hơn là cô lại ngoan ngoãn lên phòng thay quần áo khác
Lạc Vân ăn mặc khá kín đáo rồi rời khỏi phòng ngủ, bước xuống phòng bếp, cô thấy một bàn thức ăn đã bày biện sẵn hai dĩa salad, hai ly rượu vang, anh bảo cô ngồi xuống ghế, cô cứ thế ngồi xuống
- Đây là phần của em
Nhìn món beefsteak thật hấp dẫn, theo kiểu cách của châu Ân, bày trí rất bắt mắt và trông có vẻ ngon miệng
- Tôi thật không ngờ, anh lại có thể làm được món ngon thế này – Lạc Vân vừa ăn vừa khen
Minh Thiên khi ăn rất ít nói chuyện, nên anh chỉ nhìn nhẹ Lạc Vân rồi tiếp tục dùng phần của mình. Bữa ăn tối diễn ra tuy có có một chút lãng mạn, có nến có rượu, trên bàn có cả hoa, nhưng Lạc Vân cảm thấy bầu không khí khá lạnh lẽo và ngột ngạt, nhất là cô không nghĩ mình là dùng bữa tối với người đàn ông mới quen trong thời gian ngắn ngủi này
Minh Thiên lau nhẹ miệng
- Cảm ơn em đã chịu dùng bữa tối cùng tôi
Lạc Vân ngưng mọi hoạt động để lắng nghe anh, cô không hiểu tại sao bản thân lại mong chờ nghe anh tâm sự đến thế, vì tò mò hay vì cái gì khác?
Minh Thiên nhìn Lạc Vân nói:
- Sau mười tuổi, tôi đã không nhắc đến sinh nhật, hôm nay là ngoại lệ
- Hôm nay sinh nhật anh? – Lạc Vân ngạc nhiên nói, cô chợt nhận ra một Minh Thiên mang nhiều tâm sự
- Em không cần phải tỏ ra thương cảm với tôi – Minh Thiên tiếp tục cầm dao và nĩa lên cắt miếng thịt bò
Lạc Vân cũng tiếp tục phần beefsteak của mình, nhưng cô đang cầm dao cắt vào miếng thịt to thì chiếc dĩa bỗng bị nâng lên, cô ngước mắt nhìn thì thấy tay Minh Thiên đã dịch chuyển dĩa to về phía anh ta, nhìn thao tác cắt thịt chuyên nghiệp, cô cảm thấy bản thận vô cùng vụng về
- Em không ngại dùng dao của tôi cắt thịt cho em chứ? – Minh Thiên đặt lại dĩa thịt cho Lạc Vân
- Tôi không tính toán mấy cái đó đâu – Lạc Vân tiếp tục ăn
Cả hai dùng xong bữa tối, Minh Thiên rời khỏi nhà và ra về. Ngoài trời gió thổi thật lạnh, nhưng trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Bước lên xe, không khí lại trở nên yên lặng đáng sợ, Minh Thiên mắt hơi khép hờ thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên
- Dạ đại ca, chuyến hàng thuận lợi đến tay khách hàng
- Tốt
Người lái xe phía trước là thân tín của Minh Thiên, tên anh ta là Lương Quang, theo bên cạnh anh từ rất lâu nên hiểu rất rõ chủ của mình như thế nào. Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy chủ của mình tiếp xúc thân mật với phụ nữ, lại càng không nói nhiều, hiếm thấy nụ cười, nhưng lần này lại vì người con gái tên Lạc Vân lại phá vỡ nhiều nguyên tắc đến thế. Hơn nữa, anh thấy chủ của mình lại đặc biết quan tâm, cho thuộc hạ giỏi nhất ngày đêm âm thầm bảo vệ cô gái này, chứng tỏ đã rơi vào lưới tính, nhưng cô gái này liệu có biết điều đó?
Như một thói quen, Lạc Vân ngồi ở ban công vừa thưởng thức trà thảo dược an thần, loại trà này cô từ tìm nguyên liệu của những người hái dược liệu trong rừng rồi về tự sấy khô, đúng là trà tự tay làm, uống vào vừa thơm lại thanh mát cuốn họng. Mắt Lạc Vân quan sát một lượt khắp khu vực trước mắt, rồi dừng lại một chiếc xe đang đậu khuất sau giàn hoa trước cửa, cô cảm thấy thật khó đoán vì chiếc xe này dường như đậu rất lâu và không có dấu hiệu rời đi, nhưng cô không mấy bận tâm, có lẻ do người bên trong say rượu nên nghỉ mệt… Rủ bỏ những suy nghĩ ngoài lề ấy, Lạc Vân vào phòng sắp xếp ít đồ dùng vào vali nhỏ để chuẩn bị cho chuyến công tác đến thành phố H cùng Khương vào sáng hôm sau…
Lạc Vân dậy từ sớm bởi tiếng chuông điện thoại của Khươi gọi đến, anh báo với cô rằng đã đến thành phố H từ khuya hôm qua vì có chuyện đột xuất và không quên dặn dò cô lái xe cẩn thận đừng mải mê ngắm cảnh đồi núi, tuy nó đẹp và hùng vĩ nhưng rất nguy hiểm, nhất là các khúc cua. Lạc Vân phải tranh thủ thời gian nên vội vàng thức dậy và di chuyển nhanh ra xe, vừa mở cửa cổng thì cô đã thấy một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, nó là xe của Minh Thiên
- Chào em – Minh Thiên bước xuống xe
- Anh…- Lạc Vân chưa kịp nói lời chào buổi sáng đã bị Minh Thiên nhét vào trong xe, cùng lúc đấy Lương Giang đã tóm lấy hành lý trên tay cô để phía sau xe
Lạc Vân mở cửa xe nhưng nó đã khóa tự lúc nào, cô bực tức quay sang hỏi Minh Thiên:
- Anh đây là có ý gì, bắt cóc?
Minh Thiên không nhìn Lạc Vân, mở miệng nói:
- Em thử kháng cự, tôi nhất định sẽ làm cho em hối hận
- Lạc Vân buông tay ra khỏi tay cánh cửa, ngồi ngay ngắn và khoanh tay trước ngực:
- Anh định đưa tôi đi đâu?
Minh Thiên lơ đãng nhìn bên ngoài, trả lời ngắn gọn:
- Thành phố H
- Sao anh biết tôi đến thành phố H? – Lạc Vân nghi ngờ hỏi
- Em cũng đến thành phố H? Vậy thì quả thật chúng ta có duyên đấy – Minh Thiên hơi nghiêng người nói với Lạc Vân
Xe chạy trên đường, được một đoạn khá xa trấn núi, Lạc Vân có dấu hiệu buồn ngủ, nhưng cô cố gắng cho bản thân tỉnh táo
- Em cứ ngủ, tôi hứa sẽ không bán em – Minh Thiên nhìn bộ dạng của cô mà buồn cười
- Ai nói anh tôi buồn ngủ, bây giờ tôi còn định xem tài liệu – Lạc Vân cứng miệng cãi
- Tùy em – Minh Thiên không nói gì thêm, lấy tài liệu ra xem
Lạc Vân cũng không kém cạnh, cô bắt đầu lấy máy tính ra xem tài liệu, đeo tai phone nghe nhạc, miệng còn lẩm bẩm theo bài hát. Dòng xe mà Minh Thiên sử dụng phải nói rất êm, một chút va chạm và rung lắc đều không có, nên Lạc Vân vừa nghe nhạc, xem xong tài liệu, có thể viết thêm vài trang truyện
- Trên xe có wifi, em có thể dùng nó – Minh Thiên vẫn đang xem tài liệu
- ồ - Lạc Vân hoài nghi, chẳng lẻ anh ta là con sâu trong bụng cô à?
Đến buổi chiều xe dừng trước công ty của Khương, Lạc Vân vẫn còn say sưa ngủ, lúc này trong xe Minh Thiên ngắm nhìn cô một cách thật yêu thương. Anh không hiểu bản thân yêu cô đến nhường nào, anh còn nhớ lần đầu gặp cô ở khu trung tâm thương mại, gặp cô lần đó anh đã tin vào tình yêu sét đánh, vậy mà cô ngay cả thân ảnh của anh cũng chẳng nhớ, lại rơi vào vòng tay của người khác.
- Đến rồi à – Lạc Vân vừa hỏi vừa dụi mắt làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Thiên
- Chiều tối sáu giờ, tôi đón em – Minh Thiên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng không quên dặn dò cô
- Tôi là gì của anh lại ra lệnh như thế, tôi có tay có chân tự có thể đi được, tôi chịu ngồi yên trên xe của anh từ lúc sáng đến giờ cũng nể mặt anh lắm rồi đó….
Lạc Vân đang nói một hơi, thì Minh Thiên bất ngờ hôn vào môi cô, một nụ hôn đậm tính chiếm hữu và đầy dục vọng
- Đây chỉ là cảnh cáo – Minh Thiên nói nhỏ vào tai Lạc Vân
Lạc Vân đỏ mặt nhìn ra phía trước và xung quanh
- Chuyện của tôi làm, không để người khác biết được
Lạc Vân nhìn xung quanh xe, quả thật đúng như hắn ta nói, kính xe màu đèn, bên trong có thể nhìn ra được bên ngoài một cách rõ nét, nhưng bên ngoài thì hoàn toàn không thể nhìn thấy, và có một tấm chắn ngăn cách hoàn toàn với ghế tài xế, nên dù hắn ta có làm gì cô chắc kêu trời không thấu đất cũng không hay
- Anh là cái đồ lưu manh không biết xấu hổ, anh nghĩ tôi là ai mà có thể tùy tiện như thế….
- Em thử nói thêm, tôi sẽ làm chuyện không đứng đắn ngay tại đây – Minh Thiên nhìn về phía Lạc Vân
- Anh đi chết đi! – Lạc Vân bực tức cầm túi xách và ôm máy tính
- Mời cô Lạc – Lương Quang dùng vân tay mở cửa xe
- Hành lý của tôi đâu? – Lạc Vân hỏi
- Vẫn ở phía sau xe – Lương Giang vẫn giữ thái độ bình thản nói
Lạc Vân nghĩ rằng không biết mình gặp sao quả tạ nào chiếu trúng mà gặp phải người kỳ quặc như hắn, còn dám hôn cô, giữ hành lý của cô, rồi còn hẹn giờ đón cô, hết thảy những chuyện này chẳng ra làm sao
Lạc Vân tô lại chút son môi ở trong toilet rồi bước ra bên ngoài, Khương đã đợi sẵn từ lâu. Cả hai cùng vào phòng họp để chuẩn bị một số tài liệu liên quan đến công ty. Khi đối tác đến, nhóm người cùng bàn bạc và thật không ngờ cũng nhanh chóng ký kết hợp đồng. Lần này là khách hàng lớn, ngoài phụ trách vận chuyển vật liệu xây dựng mà còn vận chuyển hàng hóa liên quan đến thuốc, thực phẩm, nước uống, nội thất đến các tỉnh thành, họ đòi hỏi Khương phải có thêm xe chuyên dùng, ban đầu họ rót đơn hàng từ từ, nếu làm tốt thì sẽ tăng lên thêm nữa. Khương cảm thấy may mắn đến quá bất ngờ, phải chăng Lạc Vân chính là thần may mắn của anh
- Vân à, em ở lại tối nay, sáng mai đi cùng anh mua thêm xe chuyên chở thực phẩm và thuốc
- Dạ cũng được – Lạc Vân quên mất lời nói của Minh Thiên
- Vậy tối nay anh em mình cùng ăn tối – Khương vui vẻ nói với Lạc Vân
Hai người sánh bước ra khỏi công ty, lúc này cũng vừa lúc sáu giờ tối, một chiếc xe màu đen, kính chắn không thể nhìn bên trong là ai, Khương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng lơ đi.
Lạc Vân lúc này mới nhớ ra, hắn ta nói sáu giờ đón cô, nhưng không sao, hắn ta đâu là gì của cô phải sợ chứ. Đi được vài bước, điện thoại Lạc Vân kêu vang
- Alo, Lạc Vân nghe
- Lên xe
- Anh…
- Hay em đợi tôi lôi em lên
Lạc Vân khẽ nhíu mày, cô cảm giác như mọi chuyện trong tầm tay của hắn ta vậy, và cô còn cảm nhận được chuyện hôm nay diễn ra nhanh chóng và thuận lời, liệu phía sau có bàn tay của hắn nhúng vào không, cô khẽ rùng mình…
- Anh trai, em gái nhớ ra có việc gặp người quen, nên lần sau em gái sẽ mời bữa tối xem như bù đắp nhé
Khương không chút nghi ngờ, lấy tay nựng má cô rồi lên xe rời khỏi
- Lạc Vân bước đến gần chiếc xe thì thấy Lương Giang đã mở cửa xe
- Mời cô Lạc
Lạc Vân yên vị trong xe, Lương Giang chầm chậm cho xe rời bánh hướng ra ngoại thành thành phố H, Lạc Vân nhiều lần đến đây nên cũng biết chút ít
- Anh định đưa tôi đi đâu?
- Em ngoan ngoãn bên cạnh tôi sẽ không bán em
- Anh buông tha cho tôi được không, tôi và anh vốn dĩ không thân quen đến mức phải ngồi cùng xe, anh đưa đón tôi như hôm nay. Tôi nói cho anh biết, vì vài phần nể tình anh là bạn của Vũ Tổng nên tôi không nói những lời khiếm nhã, nhưng anh cứ như hôm nay, đừng trách tôi…
Lần thứ hai trong ngày Lạc Vân bị hắn ta hôn, lần này cô cảm giác được nụ hôn mãnh liệt hơn lần trước bội phần, có chút tức giận đan xen cảnh cáo, Minh Thiên hôn đến mức cô cảm thấy mình như thiếu hụt oxi trầm trọng, khi kết thúc nụ hôn, cô thở lấy thở để
- Em sau này cách xa những người đàn ông khác một chút
- Tại sao? – Lạc Vân cảm thấy không phục
- Em cứ thử
- Anh bị điên!
Lạc Vân đang tức giận nên không thèm phân tích xem lời vừa nói ra của Minh Thiên là gì, cô thẳng thừng trả lời ngay
Minh Thiên rất bình tĩnh, anh biết bản thân rất khô khan, đặc biết với phụ nữ anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì nhiều, nên dỗ ngọt phụ nữ càng không thể. Hôm nay, anh định đưa cô đến tỉnh miền núi khác, vì có lần anh đi công tác thấy nơi đây rất đẹp, phong cảnh hữu tình, khí hậu tuy lạnh nhưng không quá khắc nghiệt
-Cái này tặng cho cô – Minh Thiên đẩy hộp quà đến gần tay Lạc Vân
- Anh làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, rồi dùng vật chất bù đắp, anh xem tôi là hạng người gì chứ? – Lạc Vân cứ như chực chờ Minh Thiên hành động là cô sẽ lại trả đũa
- Chỉ là món quà đền bù phần tôi đã làm hư hại đồ vật của em
Lạc Vân cảm thấy bản thân không thể thắng nổi con người lưu manh bên cạnh mình, tay cầm hộp quà mở ra một cách tức tối, Minh Thiên mua cho cô một cái máy ảnh đắt tiền. Cách đây không lâu, Lạc Vân làm hướng dẫn viên cho Minh Thiên, có một lần vì vô tình anh làm rơi máy ảnh của cô xuống nước, và do va chạm vào đá nên máy ảnh bị hư, đến nay Lạc Vân chưa có dịp mua lại, thật không ngờ hắn ta có trách nhiệm lại đền bù cho cô máy ảnh và len xịn
- Anh không cần bù cho tôi máy xịn như thế, phần thêm tiền bao nhiêu, tôi trả lại anh – Lạc Vân nói
- Không cần – Minh Thiên nói nhưng không nhìn cô
- Vậy thì tôi trả lại cho anh – Lạc Vân đưa toàn bộ hộp quà đến trước mặt Minh Thiên
- Em mời tôi bữa tối là được – Minh Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân
- Được thôi, mười bữa tối cũng được – Lạc Vân cầm máy, gắn lens vào bắt đầu thử máy
Cô loay hoay rồi bất ngờ nghiêng ống kính về phía Minh Thiên chụp một tấm, cô ngẩn ngơ vài giây trước nét điển trai của anh, nhưng lúc này Lạc Vân lại thấy nhớ về Khải Ân, lúc anh ngồi lái xe, đôi lúc nét mặt anh cũng như lúc này. Không khí trầm lặng khó tả, Minh Thiên liếc nhìn nét mặt của Lạc Vân, anh đoán được cô đang gặp vấn đề gì, anh tôn trọng nên không muốn lên tiếng, anh muốn cô có thể tự điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Xe chạy đến một nhà hàng vùng ngoại ô, hai người dùng cơm tối đơn giản nơi đây rồi cùng ra xe
- Tôi muốn quay về thành phố H được không? – Lạc Vân lo lắng cho Khương
- Tôi đưa em đến một nơi – Minh Thiên thì không quan tâm
- Tôi còn công việc của mình nữa, còn phải kiếm cơm – Lạc Vân viện lý do
- Tôi có thể nuôi em cả đời – Minh Thiên nhìn cô nghiêm túc nói
- Tôi và anh không thể, anh không hiểu được tôi và ngược lại – Lạc Vân xua tay, thoát khỏi ánh mắt của Minh Thiên
- Tôi biết rõ em hơn ai hết – Minh Thiên lần nữa nghiêm túc nói
Cả hai lên xe, cô biết có cự cãi thì cũng vô ích, khó lòng thoát khỏi anh trong lúc này. Thật ra trong lòng cô có một chút lòng tin với anh sẽ không làm ra chuyện không phải, bởi thế cô mới cùng anh đến miền núi xa xôi này.
Một căn biệt thự xa hoa hiện rõ ra trước mắt, khi xe anh chạy vào cảnh cổng lớn, hai hàng người hai bên cuối chào rất lễ phép, anh mở cửa xe cho cô bước xuống, nhưng không một ai dám ngẩng đầu hay một ánh mắt nào dám tò mò mà liếc nhìn hai người bọn họ. Phòng của cô là nơi có cánh cửa sổ thật lớn, có thể nhìn ra phía bên ngoài núi rừng rộng lớn bao la, tone màu trắng đen làm chủ đạo nhưng nó không quá lạnh lẽo, đổi lại cô có chút ấm áp
- Em vào thay quần áo và nghỉ ngơi sớm, mai đi cùng tôi
Lạc Vân thay xong đồ, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì giật bắn người vì Minh Thiên đang ngồi ở ghế sofa đọc tài liệu
- Anh vào phòng tôi làm gì?
Minh Thiên ngước nhìn cô, đứng dậy và đi về phía vừa phát ra tiếng nói vô cùng khó chịu
- Đưa tay của em cho tôi
Lạc Vân không hiểu hỏi:
- Để làm gì?
Minh Thiên ung dung cầm tay Lạc Vân, đưa các ngón tay bàn tay phải vào tay cầm ở cửa phòng ngủ và cánh cửa mở ra ban công, hình như anh ta đang tạo dấu vân tay để cô có thể ra vào phòng ngủ thoải mái hơn
- Xong việc, Minh Thiên cầm tài liệu ra khỏi phòng
- Em ngủ sớm
Tiếng đóng cửa nhỏ đến mức, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy. Kính cửa sổ và cửa ban công rất dày, vách tường làm bằng vật liệu cách âm, nên không gian rất yên tĩnh. Lạc Vân đoán rằng, phòng ngủ này cũng được hạn chế quyền ra vào, nên cô vừa được anh ta thêm quyền ra vào bằng dấu vân tay và cảm ứng nhiệt, cô không muốn bản thân thêm mệt mỏi, nên nhanh chóng thả mình vào chiếc giường êm ái, thỉnh thoảng lại có mùi hương hoa cỏ thật thoải mái
Lạc Vân vẫn miên man suy nghĩ, có phải cô nên khen mình can đảm hay chê mình ngu ngốc, lại dám theo một người đàn ông quá xa lạ đến tận nơi đây, cô cảm thấy nếu bản thân càng chống cự Minh Thiên thì hậu quả thật khó đoán. Khi cô ngầm quan sát anh ta, ngoài nét lạnh lùng thì sự nguy hiểm luôn ẩn chứa đằng sau đôi mắt chim ưng ấy. Việc mà công ty của Khương trúng thấu lớn, Lạc Vân không khỏi hoài nghi, liệu Minh Thiên có nhúng tay vào hay không? Nhưng cô thật không hiểu nổi, tại sao ngoài kia có nhiều cô gái đẹp, thông minh, giỏi giang, nhưng tại sao Minh Thiên lại chọn cô để tiếp cận? Những hành động nhỏ của anh, Lạc Vân rất để tâm, cô cố gắng xua tan những suy nghĩ không có hồi kết, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Lần này, cô lại mơ thấy Khải Ân rời xa cô, cô cố hét thật to ý bảo anh hãy ở bên cạnh bảo vệ cô, nhưng hình bóng của Khải Ân dần tan biến vào làn khói trắng…
Trong phòng làm việc, Minh Thiên ngồi yên nghe thuộc hạ báo cáo
- Đại ca, lần này số vũ khí giao cho bên kia rất thuận lợi, họ bảo hàng cực tốt, lần sau sẽ lấy số lượng nhiều hơn, là gấp ba
Minh Thiên nét mặt vẫn lạnh tan, Lương Quang lúc này lên tiếng:
Cậu gặp quản gia nhận thưởng, chuyến hàng sau phải cẩn thận hơn, lần này gặp sự cố nhỏ không truy cứu, nếu ảnh hưởng đến lô hàng, cậu biết hậu quả thế nào rồi đó
Sau khi tên thuộc hạ rời đi, Minh Thiên nói với Lương Quang:
- Thêm người ngoài ban công
Lương Quang cuối người ra ngoài, để lại Minh Thiên với làn khói trắng nhàn nhạt, anh đưa Lạc Vân về nơi đây là kho cất giữ hàng hóa, nên nguy hiểm luôn bủa vây, anh sắp xếp thêm người để đảm bảo cô được an toàn tuyệt đối
Minh Thiên cùng Lạc Vân đến vài nơi trên núi, cảnh vật ở đây quả thật rất đẹp, cô cầm máy ảnh lên chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, đến con thác nước trắng xóa trước mắt, cô mãi ngắm nhìn nên không để ý đến phía sau là vực sâu, chỉ cần chân cô lùi thêm một bước thì chắc chắn tan xương nát thịt, chính lúc này, Minh Thiên nhanh tay kéo cô lại gần anh
- Cẩn thận một chút – giọng Minh Thiên nhẹ nhàng
Lạc Vân lí nhí nói lời cảm ơn, trái tim cô có chút ấm áp len lỏi, mắt cô nhòe đi khi nhìn người đàn ông trước mặt thành Khải Ân, nhưng cô đã thức tỉnh kịp thời, và đứng cách xa anh một chút…
Trong khi đợi Minh Thiên giải quyết công việc trong phòng riêng, Lạc Vân đi xung quanh ngôi biệt thự màu trắng, cô ngầm đánh giá hệ thống an ninh nơi đây khá chặt chẽ, camera được lắp đầy khắp nơi, chốt canh ở hàng rào luôn có người trông giữ, cô phân vân không hiểu anh ta làm nghề gì cần đến an ninh phải nghiêm ngặt đến thế nhỉ?
- Tôi đưa em về thị trấn – Minh Thiên từ phía sau nói
- Tôi có thể hỏi anh một câu không? – Lạc Vân nói
- Phù hợp, tôi sẽ trả lời em – Minh Thiên trả lời
- Tại sao lại đối xử tốt với tôi? – Lạc Vân nghĩ mãi không ra
- Đi thôi – Minh Thiên lơ đãng nói
- Nè, anh chưa trả lời tôi mà – Lạc Vân theo sau, vẫn chưa bỏ cuộc
Thấm thoát cũng đã hai năm trôi qua, Lạc Vân khá bận rộn với nhiều công việc nơi đây, hơn nữa cô về cùng công ty của Khương để hỗ trợ anh kiểm soát xe, tìm kiếm thêm nhiều khách hàng.
Buổi tối hôm nay, sau khi kết thúc công việc ở khách sạn, Lạc Vân quay về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng kết thúc bữa tối và lên giường đi ngủ, cô nhìn vào di ảnh của Khải Ân, nước mắt lại bắt đầu rơi… Một năm trước, trước ngày giỗ đầu của Khải Ân ba ngày, cô điện thoại cho Phương Thư, giọng cô nàng không giận dữ như Lạc Vân tưởng tượng:
- Heo đã trốn đến nơi nào rồi, cũng nên trở về, một năm rồi còn gì
Lạc Vân lúc đấy nước mắt đã ngắn dài:
- Mình sẽ trở về nhưng không phải lúc này…
Cả hai nói chuyện với nhau trong nước mắt, Phương Thư kể về gia đình của Khải Ân, Mẹ anh ấy đến bây giờ vẫn còn rất đau lòng, ba anh ấy thường đưa bà ấy sang nước ngoài để tinh thần phấn chấn hơi. Ngoài ra, Phương Thư còn cho biết, cô dạo này khá bận rộn vì đã về công ty của Ba của Khải Ân làm hẳn, thời gian ngủ cũng không có vì khối lượng công việc quá nhiều. Phương Thư còn kể thêm về Ôn Đăng và có nhắc qua cái tên Kiều Nhi. Cả hai nói chuyện với nhau khá lâu, đến khi kết thúc điện thoại, Lạc Vân chuẩn bị túi hành lý nhỏ và lên xe rời khỏi thị trấn đến thành phố H. Trên máy bay, Lạc Vân không thể nào chợp mắt được, cho đến khi máy bay hạ cánh đến thành phố A, cô đến viếng mộ Khải Ân trong sự ngỡ ngàng của chú thím Tuấn. Cô đặt một bó hoa tươi trên mộ anh, lần này cô không rơi một giọt nước mắt nào, lặng lẽ gửi cho anh món quà rồi chào chú Tuấn rời đi. Lúc cô bước lên xe, nước mắt từ từ rơi xuống, cô khóc suốt đoạn đường đến sân bay…
Lạc Vân ngậm ngùi nhớ lại, và ngày mai là giỗ thứ hai của Khải Ân, cô không đến viếng mộ của anh như năm rồi, lần này cô sẽ cùng anh đến những nơi xa xôi hơn nữa. Sáng hôm sau, Lạc Vân thức dậy thật sớm và chuẩn bị ít thức ăn và đồ dùng rồi rời đi với chiếc xe đạp địa hình, cô đến thăm các bé người dân tộc, lần này cô dạy chữ và vài bài hát cho các bé. Đến trưa thì cô cùng các bé theo các con đường mòn vào rừng, ra đến bờ suối tắm, rồi cùng rủ nhau đi đến các đồi núi cao. Đứng giữa núi rừng rộng lớn, Lạc Vân nói thật to trong gió:
Khải Ân, em thật sự rất nhớ anh, anh ở nơi thiên đường sống có vui không? Em ở nơi đây được hai năm rồi, cuộc sống của em có rất nhiều thay đổi nhưng cũng dần yên ổn, đã bớt cô đơn hơn trước. Dù thế nào, em vẫn yêu anh!
Những giọt nước mắt của Lạc Vân lăn dài trên má, hốc mắt đã đỏ tự lúc nào, từng cơn gió đã mang những lời trong lòng của cô bay thật xa và phải chăng đã gửi đến Khải Ân nơi thiên đường?
Lạc Vân cùng bọn trẻ ngồi ở gốc cây ven đường và thưởng thức thức ăn mà cô mang theo lúc sáng, lúc này trời bắt đầu xế chiều, bọn trẻ kéo tay cô ý bào phải về sớm. Lúc cô về đến nhà trời cũng đã sập tối và trời bắt đầu lạnh dần, Lạc Vân ngồi co ro ở phòng khách gặm nhấm nổi nhớ Khải Ân, những ngày thế nào Lạc Vân thường ở lì trong nhà, vẫn giữ thói sinh hoạt bình thường nhưng không muốn tiếp xúc với ai.
Một mùa xuân nữa lại đến, trời có chút ấm dần sau những ngày dài phủ một lớp tuyết mỏng, những chòi lá xanh sinh sôi nảy nở, vạn vật cứ như thế như bừng tỉnh sau một khoảng thời gian ngủ đông.
Vào ngày cuối tuần, Lạc Vân nhận được điện thoại của công ty du lịch, bảo cô sắp xếp nhanh chóng để dẫn khách khám phá miền đất cao hơn khoảng 1,600m so với mực nước biển này. Lạc Vân chọn cho mình một bộ quần áo phù hơp vừa trẻ trung vừa năng động, tóc cột cao, đầu đội nón kết dạng len do cô Ban đan tặng cô tuần rồi, chân mang một đôi boot cổ cao, và tất nhiên không quên mang theo chiếc máy ảnh chuyên dụng. Chạy chiếc xe đạp địa hình đến đại lý, Lạc Vân đẩy cửa bước vào làm thủ tục nhận khách hàng, nhìn vào form thông tin đã được điền sẵn, một cái tên quen quen, cô lẩm bẩm một hồi, và cứ nghĩ rằng bản thân quá đa nghi, có thể là tên trùng tên mà thôi.
Trong phòng chờ, một thân ảnh cao to, gương mặt lạnh lùng nhưng lại là nét điển trai luôn cuốn hút người đối diện bởi sóng mũi cao vút, bờ môi đầy đặn, mắt to tròn nhưng sâu lắng khó đoán, chân mày rậm có đôi phần nhíu lại, vầng trán cao và rộng… Lạc Vân nhìn vào phòng chờ thấy Minh Thiên đang chăm chú xem vài quyển tạp chí, cô âm thầm than thở, tại sao cô trốn tận đây mà vẫn gặp được hắn, là người lạnh như băng, cả ngày không hé răng nói lấy một tiếng. Lạc Vân nhớ đến lần đầu ngồi cùng với Minh Thiên, anh luôn âm trầm, ít nói, cô lúc đó bất đắt dĩ lắm mới ngồi cùng anh, ấy vậy mà lần này lại làm hướng dẫn cho anh cảnh vật nơi đây, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn là muốn từ chối nhiện vụ lần này:
- Em có thể không nhận khách này không anh?
Bà cô trẻ của tôi ơi, em không nhận chẳng lẻ anh nhận à? Văn phòng ai lo chứ, hôm nay cuối tuần hướng dẫn viên dẫn đoàn đi hết rồi, nếu có người anh đã không gọi em gấp gáp như thế này
- Em chỉ nói “có thể” thôi mà, chứ có từ chối hẳn đâu, sao anh phản ứng dữ vậy
Lạc Vân hít một hơi thật sâu bước vào phòng chờ, Minh Thiên bỏ tạp chí xuống khi có người bước vào. Đây là lần đầu tiên Minh Thiên nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân làm cô vô cùng bối rối, cô chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi!
Trong hợp đồng và form thông tin, Lạc Vân có thấy rõ các điều khoản, về thời gian cô phải “chịu đựng” Minh Thiên trong vòng 10 ngày, còn địa điểm thì cứ theo ghi chú mà đến, về khoản ăn uống sáng trưa chiều tối cô cũng phải đi cùng anh, về chi phí cô sẽ được bồi dưỡng một khoản tiền kha khá. Lạc Vân khẽ thở dài trong lòng, chẳng lẻ năm hạn của mình lại đến?
Một chiếc xe hơi bán tải được đưa đến, Minh Thiên yêu cầu hướng dẫn viên biết lái xe, nên không cần tài xế, anh cần ít người càng tốt hơn, đỡ nói nhiều. Lạc Vân giúp người một anh thanh niên là chủ xe bán tải đưa hai chiếc xe đạp địa hình lên mui xe ở phía sau, trong khi nâng bánh xe thì người tài xế bị lạc tay nên làm chiếc xe đạp suýt chút nữa rơi trúng đầu Lạc Vân, nhưng lúc này một thân ảnh to lớn đã đỡ lấy chiếc xe. Lạc Vân hơi nghiêng đầu nhìn Minh Thiên, lúc này bốn mắt giao nhau, nhưng rất nhanh sau đó Lạc Vân thu lại nét mặt ngạc nhiên và di chuyển ra phía trước và ngồi vào ghế tài xế, cầm vô lăng khởi động xe.
Trên đường đi, Lạc Vân giới thiệu rất nhiều về nơi này, cô cho xe xuống dốc và bắt đầu rẽ vào những ngôi làng người dân tộc, gởi xe bán tải đâu vào đấy, hai người dùng xe đạp của mình bắt đầu di chuyển xuống những con đường mòn vào sâu trong làng, Lạc Vân bắt đầu làm nhiệm vụ của một hướng dẫn viên du lịch
- Em không có gì để hỏi tôi? – Minh Thiên bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời nói của Lạc Vân
- T-ôi gặp anh duy chỉ lần đó, nên chúng ta có thân đến mức phải chào hỏi nhau thân thiết? – Lạc Vân cảm thấy khó hiểu
- Em có thể hỏi tôi tại sao lại đến nơi này? – Minh Thiên nói nhiều hơn
- Vậy được, tại sao anh lại đến nơi này? – Lạc Vân cảm thấy Minh Thiên bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nhưng bên trong lại trẻ con đến thế
- Tôi vì em mà đến! – Minh Thiên nói
- Vì ….vì….vì tôi? – Lạc Vân miệng lắp ba lắp bấp dùng ngón tay chỉ vào chính mình hỏi Minh Thiên
- Em biết vậy là đủ rồi – Minh Thiên quay đầu xe trở về chiếc xe tải
Lạc Vân cảm thấy mơ hồ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô gặp anh duy nhất lần đó, ngay cả gương mặt của anh thế nào suýt chút nữa cô đã quên, vậy mà nói đến đây vì cô. Chẳng lẻ tên này nhìn bề ngoài lạnh lùng, bên trong chẳng những trẻ con mà còn là tên lưu manh?
Xe dừng lại ở một ngôi nhà dân tộc theo kiểu nhà sàn, Lạc Vân mấy lần khám phá nơi đây, tiếp xúc với mọi người và đặc biệt thi thoảng cô hay đến đây cho đồ dùng học tập và dạy bọn trẻ học chữ, nên người dân nơi đây khá quý mến cô. Những lần dẫn đoàn khách du lịch, Lạc Vân hay tạo điều kiện cho họ có thêm thu nhập bằng cách đặt những món ăn dân giã và khách sẽ dùng cơm tại đây.
- Anh ăn có quen không? – Lạc Vân hỏi
- Ngon – Minh Thiên lại trả lời kiệm lời
- Tôi chỉ sợ anh quen ăn sơn hào hải vị, những món của dân thường anh ăn không quen thôi – Lạc Vân nói ra suy nghĩ của mình
- Tôi trước đây không có gạo trắng như thế này để ăn, em tin không? – Minh Thiên nói nhưng không nhìn cô
- Tôi thật không nhìn ra đấy – Lạc Vân không tin nói
- Em tin hay không tùy em – Minh Thiên nói
Lạc Vân cột hai cái võng song song nhau, nhưng hơi cách xa một chút
Anh nghỉ ngơi xíu đi, chiều tôi sẽ dẫn anh lên suối
Cả hai nằm trên võng, mỗi người một suy tư, Minh Thiên thật cẩn thận quan sát Lạc Vân, nhìn cô nàng mới đó đã đi vào giấc ngủ. Lạc Vân nhắm mắt lại, cô lại mơ thấy Khải Ân, lần này lại thấy anh một thân đầy máu, gương mặt nhăn nhúm vặn vẹo chứng tỏ anh rất đau đớn…Nước mắt vô thức rơi xuống. Những gì diễn ra trên gương mặt của Lạc Vân đều không thoát khỏi đôi mắt chim ưng của Minh THiên, anh nhẹ nhàng đến bên cô, vỗ nhẹ vào cánh tay đang nắm chặt và khẽ khàng lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi, đến khi cơ thể cô thả lỏng anh mới quay về chỗ cũ
Đến chiều, Lạc Vân cùng Minh Thiên đến ngọn đồi để cùng nhìn ngắm cảnh vật nơi đây, cô nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận
Anh cũng thử nhắm mắt vào, sẽ nghe được nhiều âm thanh nơi đây đó
Minh Thiên nhìn Lạc Vân với nét mặt bình thường, nhưng thật ra trong lòng anh có muốn vàn cảm xúc đan xen
Lạc Vân không thấy Minh Thiên nói gì liền từ từ mở mắt ra, thì thấy anh đã đứng xa cô và châm điếu thuốc, khói thuốc trắng mờ nhạt che đi một nửa gương mặt điển trai, nhìn anh lúc này có rất nhiều tâm sự. Cô từ từ tiến về phía anh
- Chúng ta đi tiếp chứ?
Minh Thiên thấy Lạc Vân tiến lại gần vội dập tắt điếu thuốc như không muốn nó ảnh hưởng đến cô, anh nói:
- Đứng đây một chút rồi hẳn đi
Cả hai đứng đó nhìn ngắm núi rừng trước mắt, mỗi người một tâm trạng, lúc này Minh Thiên bất ngờ lên tiếng:
- Tôi lúc trước đã từng đừng sống ở nơi tương tự nơi đây, tôi không có cái gì để ăn, một khoảng thời gian chỉ ăn cây cỏ và uống nước suối để sống
Lạc Vân nhìn về phía người đang thốt ra lời nói mà ngạc nhiên
Minh Thiên nói tiếp
- Tôi đã sống những ngày rất đen tối, nhưng đều đã qua, và tôi hi vọng em dù xảy ra chuyện gì cũng phải vượt qua
Lạc Vân nhìn Minh Thiên với vẻ mặt hoài nghi, anh hướng về chiếc xe đạp
- Chúng ta đi thôi
Suốt đoạn đường cả hai cùng đạp xe, Lạc Vân dường như rất muốn hỏi nhưng nhìn nét mặt lạnh tanh của Minh Thiên làm cô không thể nào mở lời được.
Về đến trấn, trời đã tối hẳn, bỗng nhớ đến hợp đồng, Lạc Vân phải cùng anh dùng bữa tối:
- Tối nay anh muốn ăn gì?
Minh Thiên trả lời thật nhanh:
- Món nướng đường phố
Lạc Vân thật không thể tin, một người giàu có như anh mà lại thích những món vỉa hè. Nhưng chìu theo ý anh, cô cùng anh đến quán quen, gọi đủ loại thịt rừng nướng, cả hai cùng thường thức món ăn và không nói với nhau lời nào. Cô đưa anh về khách sạn rồi một mình lái xe về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị cho những ngày dài sắp tới…
Những ngày sau đó, Lạc Vân cùng Minh Thiên đi đến những nơi mà anh yêu cầu. Ngày cuối cùng, Lạc Vân hỏi anh có muốn ăn món gì đặc biệt, cô sẽ mời anh
- Anh muốn dùng món gì, lần này tôi sẽ mời anh?
Minh Thiên với gương mặt bình thản, nhưng anh đã đoán ra từ trước:
- Beefsteak
Lạc Vân nhăn nhó,
- Ở nơi đây làm gì có beefsteak, anh có thể đổi…
Minh Thiên dứt khoát:
- Tôi biết em có thể nấu món này, về nhà em
Lạc Vân bắt đầu phát cáu:
- Tại sao về nhà tôi chứ? Tôi chỉ muốn mời anh một bữa tối xem như tiệc chia tay…
Minh Thiên vẫn vô cùng bình thản:
- Em có thể xem lại bảng hợp đồng, bây giờ đi thôi
Lạc Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Minh Thiên đã nhét cô vào trong một chiếc xe hơi màu đen Rolls Royce Cullinan đã đậu sẵn từ lúc nào. Xe từ từ lăn bánh chuyển hướng đến nhà Lạc Vân, trên xe cô vẫn tiếp tục nói:
- Hay tôi mời anh ăn món cá hồi nơi đây rất tươi ngon, beefsteak tôi không biết làm, với lại bò cũng không có sẵn
Minh Thiên không nói gì, im lặng lái xe, rồi rẽ trái hướng nhà Lạc Vân chạy đến. Anh bước xuống xe, rồi qua phía bên kia mở cửa cho Lạc Vân xuống. Xe của Minh Thiên được thiết kế khá đặc biệt, chống đạn, khi mở cửa phải có dấu vân tay và cảm biến nhiệt của người chủ hay người người phụ trách, ghế ngồi rộng và thoải mái vô cùng, còn nội thất bên trong xe vô cùng sang trọng và đắt tiền, tông màu chủ đạo đen trắng.
- Em không định xuống xe?
Lạc Vân vẻ mặt bực bội, bước xuống xe:
- Tôi không thân đến mức ở cùng một chỗ với anh
Minh Thiên mặt vẫn tỉnh bơ:
- Những ngày qua ngày nào tôi và em không ở cùng một chỗ
Lạc Vân trừng mắt nhìn Minh Thiên:
- Đó là những nơi công cộng, còn đây là nhà tôi
Minh Thiên nhìn Lạc Vân:
- Nếu em tiếp tục nói, tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm gì em đâu đấy
Lạc Vân hậm hực mở cừa, lúc này Minh Thiên cho xe vào nhà của cô, bước xuống xe cùng một túi thức ăn và một vài vật dung
- Cái này cho em
Lạc Vân ngơ ngác nhìn Minh Thiên như không hiểu, anh tiếp lời
- Làm beefsteak nhất định phải có những thứ này
Lạc Vân hơi ngớ người nhìn anh, bốn mặt lại chạm nhau lần nữa, lúc này cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt mình, thật sự cô không thể nào hiểu được anh ta đang toan tính điều gì, ban đầu nói muốn ăn món beefsteak rồi chủ động muốn cô nấu, sau khi về nhà lại đưa cho cô cái này như đã được chuẩn bị từ trước. Lúc Lạc Vân còn đang mãi suy nghĩ, Minh Thiên đã rời khỏi tầm mắt của cô lúc nào không hay, anh xuống bếp, bắt đầu soạn thức ăn và vật dụng cần thiết, anh xoắn tay áo lên cao và đeo tạp dề vào, sử dụng dao, thớt, vật dụng nhà bếp một cách sành sỏi
- Tôi từ năm mười tuổi đã mất cả ba lẫn mẹ, bắt đầu từ lúc đấy tôi đã phải tự phục vụ mình
Lạc Vân nhìn anh một lúc rồi cũng lao vào giúp anh rửa rau, cô nói:
- Tại sao anh lại nói cho tôi nghe những chuyện này?
Minh Thiên vẫn nét mặt nguội lạnh nói:
- Tôi chỉ sợ em nghi ngờ tài nghệ nấu ăn của tôi thôi
Thật ra, nghe đến việc anh mất cả ba lẫn mẹ từ lúc còn nhỏ tuổi, trong lòng Lạc Vân dâng lên sự thương cảm với anh, vậy từ mười tuổi anh đã phải trải qua những gì. Và bỗng nhiên, Lạc Vân cảm thấy bản thân như bị ám, bởi cuộc sống của người đàn ông trước mắt không hề liên quan đến cô, vậy thì không có lý do gì bản thân lại phải lăn tăn suy nghĩ cho người khác
Minh Thiên nhìn thoáng qua gương mặt của Lạc Vân:
- Em thay quần áo khác đi, rồi xuống dùng bữa
Lạc Vân lại cảm thấy có gì không đúng, đây là nhà mình mà, tại sao cô cảm thấy người đàn ông này mới chủ nhà này vậy, nhưng lạ hơn là cô lại ngoan ngoãn lên phòng thay quần áo khác
Lạc Vân ăn mặc khá kín đáo rồi rời khỏi phòng ngủ, bước xuống phòng bếp, cô thấy một bàn thức ăn đã bày biện sẵn hai dĩa salad, hai ly rượu vang, anh bảo cô ngồi xuống ghế, cô cứ thế ngồi xuống
- Đây là phần của em
Nhìn món beefsteak thật hấp dẫn, theo kiểu cách của châu Ân, bày trí rất bắt mắt và trông có vẻ ngon miệng
- Tôi thật không ngờ, anh lại có thể làm được món ngon thế này – Lạc Vân vừa ăn vừa khen
Minh Thiên khi ăn rất ít nói chuyện, nên anh chỉ nhìn nhẹ Lạc Vân rồi tiếp tục dùng phần của mình. Bữa ăn tối diễn ra tuy có có một chút lãng mạn, có nến có rượu, trên bàn có cả hoa, nhưng Lạc Vân cảm thấy bầu không khí khá lạnh lẽo và ngột ngạt, nhất là cô không nghĩ mình là dùng bữa tối với người đàn ông mới quen trong thời gian ngắn ngủi này
Minh Thiên lau nhẹ miệng
- Cảm ơn em đã chịu dùng bữa tối cùng tôi
Lạc Vân ngưng mọi hoạt động để lắng nghe anh, cô không hiểu tại sao bản thân lại mong chờ nghe anh tâm sự đến thế, vì tò mò hay vì cái gì khác?
Minh Thiên nhìn Lạc Vân nói:
- Sau mười tuổi, tôi đã không nhắc đến sinh nhật, hôm nay là ngoại lệ
- Hôm nay sinh nhật anh? – Lạc Vân ngạc nhiên nói, cô chợt nhận ra một Minh Thiên mang nhiều tâm sự
- Em không cần phải tỏ ra thương cảm với tôi – Minh Thiên tiếp tục cầm dao và nĩa lên cắt miếng thịt bò
Lạc Vân cũng tiếp tục phần beefsteak của mình, nhưng cô đang cầm dao cắt vào miếng thịt to thì chiếc dĩa bỗng bị nâng lên, cô ngước mắt nhìn thì thấy tay Minh Thiên đã dịch chuyển dĩa to về phía anh ta, nhìn thao tác cắt thịt chuyên nghiệp, cô cảm thấy bản thận vô cùng vụng về
- Em không ngại dùng dao của tôi cắt thịt cho em chứ? – Minh Thiên đặt lại dĩa thịt cho Lạc Vân
- Tôi không tính toán mấy cái đó đâu – Lạc Vân tiếp tục ăn
Cả hai dùng xong bữa tối, Minh Thiên rời khỏi nhà và ra về. Ngoài trời gió thổi thật lạnh, nhưng trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Bước lên xe, không khí lại trở nên yên lặng đáng sợ, Minh Thiên mắt hơi khép hờ thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên
- Dạ đại ca, chuyến hàng thuận lợi đến tay khách hàng
- Tốt
Người lái xe phía trước là thân tín của Minh Thiên, tên anh ta là Lương Quang, theo bên cạnh anh từ rất lâu nên hiểu rất rõ chủ của mình như thế nào. Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy chủ của mình tiếp xúc thân mật với phụ nữ, lại càng không nói nhiều, hiếm thấy nụ cười, nhưng lần này lại vì người con gái tên Lạc Vân lại phá vỡ nhiều nguyên tắc đến thế. Hơn nữa, anh thấy chủ của mình lại đặc biết quan tâm, cho thuộc hạ giỏi nhất ngày đêm âm thầm bảo vệ cô gái này, chứng tỏ đã rơi vào lưới tính, nhưng cô gái này liệu có biết điều đó?
Như một thói quen, Lạc Vân ngồi ở ban công vừa thưởng thức trà thảo dược an thần, loại trà này cô từ tìm nguyên liệu của những người hái dược liệu trong rừng rồi về tự sấy khô, đúng là trà tự tay làm, uống vào vừa thơm lại thanh mát cuốn họng. Mắt Lạc Vân quan sát một lượt khắp khu vực trước mắt, rồi dừng lại một chiếc xe đang đậu khuất sau giàn hoa trước cửa, cô cảm thấy thật khó đoán vì chiếc xe này dường như đậu rất lâu và không có dấu hiệu rời đi, nhưng cô không mấy bận tâm, có lẻ do người bên trong say rượu nên nghỉ mệt… Rủ bỏ những suy nghĩ ngoài lề ấy, Lạc Vân vào phòng sắp xếp ít đồ dùng vào vali nhỏ để chuẩn bị cho chuyến công tác đến thành phố H cùng Khương vào sáng hôm sau…
Lạc Vân dậy từ sớm bởi tiếng chuông điện thoại của Khươi gọi đến, anh báo với cô rằng đã đến thành phố H từ khuya hôm qua vì có chuyện đột xuất và không quên dặn dò cô lái xe cẩn thận đừng mải mê ngắm cảnh đồi núi, tuy nó đẹp và hùng vĩ nhưng rất nguy hiểm, nhất là các khúc cua. Lạc Vân phải tranh thủ thời gian nên vội vàng thức dậy và di chuyển nhanh ra xe, vừa mở cửa cổng thì cô đã thấy một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, nó là xe của Minh Thiên
- Chào em – Minh Thiên bước xuống xe
- Anh…- Lạc Vân chưa kịp nói lời chào buổi sáng đã bị Minh Thiên nhét vào trong xe, cùng lúc đấy Lương Giang đã tóm lấy hành lý trên tay cô để phía sau xe
Lạc Vân mở cửa xe nhưng nó đã khóa tự lúc nào, cô bực tức quay sang hỏi Minh Thiên:
- Anh đây là có ý gì, bắt cóc?
Minh Thiên không nhìn Lạc Vân, mở miệng nói:
- Em thử kháng cự, tôi nhất định sẽ làm cho em hối hận
- Lạc Vân buông tay ra khỏi tay cánh cửa, ngồi ngay ngắn và khoanh tay trước ngực:
- Anh định đưa tôi đi đâu?
Minh Thiên lơ đãng nhìn bên ngoài, trả lời ngắn gọn:
- Thành phố H
- Sao anh biết tôi đến thành phố H? – Lạc Vân nghi ngờ hỏi
- Em cũng đến thành phố H? Vậy thì quả thật chúng ta có duyên đấy – Minh Thiên hơi nghiêng người nói với Lạc Vân
Xe chạy trên đường, được một đoạn khá xa trấn núi, Lạc Vân có dấu hiệu buồn ngủ, nhưng cô cố gắng cho bản thân tỉnh táo
- Em cứ ngủ, tôi hứa sẽ không bán em – Minh Thiên nhìn bộ dạng của cô mà buồn cười
- Ai nói anh tôi buồn ngủ, bây giờ tôi còn định xem tài liệu – Lạc Vân cứng miệng cãi
- Tùy em – Minh Thiên không nói gì thêm, lấy tài liệu ra xem
Lạc Vân cũng không kém cạnh, cô bắt đầu lấy máy tính ra xem tài liệu, đeo tai phone nghe nhạc, miệng còn lẩm bẩm theo bài hát. Dòng xe mà Minh Thiên sử dụng phải nói rất êm, một chút va chạm và rung lắc đều không có, nên Lạc Vân vừa nghe nhạc, xem xong tài liệu, có thể viết thêm vài trang truyện
- Trên xe có wifi, em có thể dùng nó – Minh Thiên vẫn đang xem tài liệu
- ồ - Lạc Vân hoài nghi, chẳng lẻ anh ta là con sâu trong bụng cô à?
Đến buổi chiều xe dừng trước công ty của Khương, Lạc Vân vẫn còn say sưa ngủ, lúc này trong xe Minh Thiên ngắm nhìn cô một cách thật yêu thương. Anh không hiểu bản thân yêu cô đến nhường nào, anh còn nhớ lần đầu gặp cô ở khu trung tâm thương mại, gặp cô lần đó anh đã tin vào tình yêu sét đánh, vậy mà cô ngay cả thân ảnh của anh cũng chẳng nhớ, lại rơi vào vòng tay của người khác.
- Đến rồi à – Lạc Vân vừa hỏi vừa dụi mắt làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Thiên
- Chiều tối sáu giờ, tôi đón em – Minh Thiên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng không quên dặn dò cô
- Tôi là gì của anh lại ra lệnh như thế, tôi có tay có chân tự có thể đi được, tôi chịu ngồi yên trên xe của anh từ lúc sáng đến giờ cũng nể mặt anh lắm rồi đó….
Lạc Vân đang nói một hơi, thì Minh Thiên bất ngờ hôn vào môi cô, một nụ hôn đậm tính chiếm hữu và đầy dục vọng
- Đây chỉ là cảnh cáo – Minh Thiên nói nhỏ vào tai Lạc Vân
Lạc Vân đỏ mặt nhìn ra phía trước và xung quanh
- Chuyện của tôi làm, không để người khác biết được
Lạc Vân nhìn xung quanh xe, quả thật đúng như hắn ta nói, kính xe màu đèn, bên trong có thể nhìn ra được bên ngoài một cách rõ nét, nhưng bên ngoài thì hoàn toàn không thể nhìn thấy, và có một tấm chắn ngăn cách hoàn toàn với ghế tài xế, nên dù hắn ta có làm gì cô chắc kêu trời không thấu đất cũng không hay
- Anh là cái đồ lưu manh không biết xấu hổ, anh nghĩ tôi là ai mà có thể tùy tiện như thế….
- Em thử nói thêm, tôi sẽ làm chuyện không đứng đắn ngay tại đây – Minh Thiên nhìn về phía Lạc Vân
- Anh đi chết đi! – Lạc Vân bực tức cầm túi xách và ôm máy tính
- Mời cô Lạc – Lương Quang dùng vân tay mở cửa xe
- Hành lý của tôi đâu? – Lạc Vân hỏi
- Vẫn ở phía sau xe – Lương Giang vẫn giữ thái độ bình thản nói
Lạc Vân nghĩ rằng không biết mình gặp sao quả tạ nào chiếu trúng mà gặp phải người kỳ quặc như hắn, còn dám hôn cô, giữ hành lý của cô, rồi còn hẹn giờ đón cô, hết thảy những chuyện này chẳng ra làm sao
Lạc Vân tô lại chút son môi ở trong toilet rồi bước ra bên ngoài, Khương đã đợi sẵn từ lâu. Cả hai cùng vào phòng họp để chuẩn bị một số tài liệu liên quan đến công ty. Khi đối tác đến, nhóm người cùng bàn bạc và thật không ngờ cũng nhanh chóng ký kết hợp đồng. Lần này là khách hàng lớn, ngoài phụ trách vận chuyển vật liệu xây dựng mà còn vận chuyển hàng hóa liên quan đến thuốc, thực phẩm, nước uống, nội thất đến các tỉnh thành, họ đòi hỏi Khương phải có thêm xe chuyên dùng, ban đầu họ rót đơn hàng từ từ, nếu làm tốt thì sẽ tăng lên thêm nữa. Khương cảm thấy may mắn đến quá bất ngờ, phải chăng Lạc Vân chính là thần may mắn của anh
- Vân à, em ở lại tối nay, sáng mai đi cùng anh mua thêm xe chuyên chở thực phẩm và thuốc
- Dạ cũng được – Lạc Vân quên mất lời nói của Minh Thiên
- Vậy tối nay anh em mình cùng ăn tối – Khương vui vẻ nói với Lạc Vân
Hai người sánh bước ra khỏi công ty, lúc này cũng vừa lúc sáu giờ tối, một chiếc xe màu đen, kính chắn không thể nhìn bên trong là ai, Khương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng lơ đi.
Lạc Vân lúc này mới nhớ ra, hắn ta nói sáu giờ đón cô, nhưng không sao, hắn ta đâu là gì của cô phải sợ chứ. Đi được vài bước, điện thoại Lạc Vân kêu vang
- Alo, Lạc Vân nghe
- Lên xe
- Anh…
- Hay em đợi tôi lôi em lên
Lạc Vân khẽ nhíu mày, cô cảm giác như mọi chuyện trong tầm tay của hắn ta vậy, và cô còn cảm nhận được chuyện hôm nay diễn ra nhanh chóng và thuận lời, liệu phía sau có bàn tay của hắn nhúng vào không, cô khẽ rùng mình…
- Anh trai, em gái nhớ ra có việc gặp người quen, nên lần sau em gái sẽ mời bữa tối xem như bù đắp nhé
Khương không chút nghi ngờ, lấy tay nựng má cô rồi lên xe rời khỏi
- Lạc Vân bước đến gần chiếc xe thì thấy Lương Giang đã mở cửa xe
- Mời cô Lạc
Lạc Vân yên vị trong xe, Lương Giang chầm chậm cho xe rời bánh hướng ra ngoại thành thành phố H, Lạc Vân nhiều lần đến đây nên cũng biết chút ít
- Anh định đưa tôi đi đâu?
- Em ngoan ngoãn bên cạnh tôi sẽ không bán em
- Anh buông tha cho tôi được không, tôi và anh vốn dĩ không thân quen đến mức phải ngồi cùng xe, anh đưa đón tôi như hôm nay. Tôi nói cho anh biết, vì vài phần nể tình anh là bạn của Vũ Tổng nên tôi không nói những lời khiếm nhã, nhưng anh cứ như hôm nay, đừng trách tôi…
Lần thứ hai trong ngày Lạc Vân bị hắn ta hôn, lần này cô cảm giác được nụ hôn mãnh liệt hơn lần trước bội phần, có chút tức giận đan xen cảnh cáo, Minh Thiên hôn đến mức cô cảm thấy mình như thiếu hụt oxi trầm trọng, khi kết thúc nụ hôn, cô thở lấy thở để
- Em sau này cách xa những người đàn ông khác một chút
- Tại sao? – Lạc Vân cảm thấy không phục
- Em cứ thử
- Anh bị điên!
Lạc Vân đang tức giận nên không thèm phân tích xem lời vừa nói ra của Minh Thiên là gì, cô thẳng thừng trả lời ngay
Minh Thiên rất bình tĩnh, anh biết bản thân rất khô khan, đặc biết với phụ nữ anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì nhiều, nên dỗ ngọt phụ nữ càng không thể. Hôm nay, anh định đưa cô đến tỉnh miền núi khác, vì có lần anh đi công tác thấy nơi đây rất đẹp, phong cảnh hữu tình, khí hậu tuy lạnh nhưng không quá khắc nghiệt
-Cái này tặng cho cô – Minh Thiên đẩy hộp quà đến gần tay Lạc Vân
- Anh làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, rồi dùng vật chất bù đắp, anh xem tôi là hạng người gì chứ? – Lạc Vân cứ như chực chờ Minh Thiên hành động là cô sẽ lại trả đũa
- Chỉ là món quà đền bù phần tôi đã làm hư hại đồ vật của em
Lạc Vân cảm thấy bản thân không thể thắng nổi con người lưu manh bên cạnh mình, tay cầm hộp quà mở ra một cách tức tối, Minh Thiên mua cho cô một cái máy ảnh đắt tiền. Cách đây không lâu, Lạc Vân làm hướng dẫn viên cho Minh Thiên, có một lần vì vô tình anh làm rơi máy ảnh của cô xuống nước, và do va chạm vào đá nên máy ảnh bị hư, đến nay Lạc Vân chưa có dịp mua lại, thật không ngờ hắn ta có trách nhiệm lại đền bù cho cô máy ảnh và len xịn
- Anh không cần bù cho tôi máy xịn như thế, phần thêm tiền bao nhiêu, tôi trả lại anh – Lạc Vân nói
- Không cần – Minh Thiên nói nhưng không nhìn cô
- Vậy thì tôi trả lại cho anh – Lạc Vân đưa toàn bộ hộp quà đến trước mặt Minh Thiên
- Em mời tôi bữa tối là được – Minh Thiên quay sang nhìn thẳng vào mắt Lạc Vân
- Được thôi, mười bữa tối cũng được – Lạc Vân cầm máy, gắn lens vào bắt đầu thử máy
Cô loay hoay rồi bất ngờ nghiêng ống kính về phía Minh Thiên chụp một tấm, cô ngẩn ngơ vài giây trước nét điển trai của anh, nhưng lúc này Lạc Vân lại thấy nhớ về Khải Ân, lúc anh ngồi lái xe, đôi lúc nét mặt anh cũng như lúc này. Không khí trầm lặng khó tả, Minh Thiên liếc nhìn nét mặt của Lạc Vân, anh đoán được cô đang gặp vấn đề gì, anh tôn trọng nên không muốn lên tiếng, anh muốn cô có thể tự điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Xe chạy đến một nhà hàng vùng ngoại ô, hai người dùng cơm tối đơn giản nơi đây rồi cùng ra xe
- Tôi muốn quay về thành phố H được không? – Lạc Vân lo lắng cho Khương
- Tôi đưa em đến một nơi – Minh Thiên thì không quan tâm
- Tôi còn công việc của mình nữa, còn phải kiếm cơm – Lạc Vân viện lý do
- Tôi có thể nuôi em cả đời – Minh Thiên nhìn cô nghiêm túc nói
- Tôi và anh không thể, anh không hiểu được tôi và ngược lại – Lạc Vân xua tay, thoát khỏi ánh mắt của Minh Thiên
- Tôi biết rõ em hơn ai hết – Minh Thiên lần nữa nghiêm túc nói
Cả hai lên xe, cô biết có cự cãi thì cũng vô ích, khó lòng thoát khỏi anh trong lúc này. Thật ra trong lòng cô có một chút lòng tin với anh sẽ không làm ra chuyện không phải, bởi thế cô mới cùng anh đến miền núi xa xôi này.
Một căn biệt thự xa hoa hiện rõ ra trước mắt, khi xe anh chạy vào cảnh cổng lớn, hai hàng người hai bên cuối chào rất lễ phép, anh mở cửa xe cho cô bước xuống, nhưng không một ai dám ngẩng đầu hay một ánh mắt nào dám tò mò mà liếc nhìn hai người bọn họ. Phòng của cô là nơi có cánh cửa sổ thật lớn, có thể nhìn ra phía bên ngoài núi rừng rộng lớn bao la, tone màu trắng đen làm chủ đạo nhưng nó không quá lạnh lẽo, đổi lại cô có chút ấm áp
- Em vào thay quần áo và nghỉ ngơi sớm, mai đi cùng tôi
Lạc Vân thay xong đồ, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì giật bắn người vì Minh Thiên đang ngồi ở ghế sofa đọc tài liệu
- Anh vào phòng tôi làm gì?
Minh Thiên ngước nhìn cô, đứng dậy và đi về phía vừa phát ra tiếng nói vô cùng khó chịu
- Đưa tay của em cho tôi
Lạc Vân không hiểu hỏi:
- Để làm gì?
Minh Thiên ung dung cầm tay Lạc Vân, đưa các ngón tay bàn tay phải vào tay cầm ở cửa phòng ngủ và cánh cửa mở ra ban công, hình như anh ta đang tạo dấu vân tay để cô có thể ra vào phòng ngủ thoải mái hơn
- Xong việc, Minh Thiên cầm tài liệu ra khỏi phòng
- Em ngủ sớm
Tiếng đóng cửa nhỏ đến mức, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy. Kính cửa sổ và cửa ban công rất dày, vách tường làm bằng vật liệu cách âm, nên không gian rất yên tĩnh. Lạc Vân đoán rằng, phòng ngủ này cũng được hạn chế quyền ra vào, nên cô vừa được anh ta thêm quyền ra vào bằng dấu vân tay và cảm ứng nhiệt, cô không muốn bản thân thêm mệt mỏi, nên nhanh chóng thả mình vào chiếc giường êm ái, thỉnh thoảng lại có mùi hương hoa cỏ thật thoải mái
Lạc Vân vẫn miên man suy nghĩ, có phải cô nên khen mình can đảm hay chê mình ngu ngốc, lại dám theo một người đàn ông quá xa lạ đến tận nơi đây, cô cảm thấy nếu bản thân càng chống cự Minh Thiên thì hậu quả thật khó đoán. Khi cô ngầm quan sát anh ta, ngoài nét lạnh lùng thì sự nguy hiểm luôn ẩn chứa đằng sau đôi mắt chim ưng ấy. Việc mà công ty của Khương trúng thấu lớn, Lạc Vân không khỏi hoài nghi, liệu Minh Thiên có nhúng tay vào hay không? Nhưng cô thật không hiểu nổi, tại sao ngoài kia có nhiều cô gái đẹp, thông minh, giỏi giang, nhưng tại sao Minh Thiên lại chọn cô để tiếp cận? Những hành động nhỏ của anh, Lạc Vân rất để tâm, cô cố gắng xua tan những suy nghĩ không có hồi kết, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Lần này, cô lại mơ thấy Khải Ân rời xa cô, cô cố hét thật to ý bảo anh hãy ở bên cạnh bảo vệ cô, nhưng hình bóng của Khải Ân dần tan biến vào làn khói trắng…
Trong phòng làm việc, Minh Thiên ngồi yên nghe thuộc hạ báo cáo
- Đại ca, lần này số vũ khí giao cho bên kia rất thuận lợi, họ bảo hàng cực tốt, lần sau sẽ lấy số lượng nhiều hơn, là gấp ba
Minh Thiên nét mặt vẫn lạnh tan, Lương Quang lúc này lên tiếng:
Cậu gặp quản gia nhận thưởng, chuyến hàng sau phải cẩn thận hơn, lần này gặp sự cố nhỏ không truy cứu, nếu ảnh hưởng đến lô hàng, cậu biết hậu quả thế nào rồi đó
Sau khi tên thuộc hạ rời đi, Minh Thiên nói với Lương Quang:
- Thêm người ngoài ban công
Lương Quang cuối người ra ngoài, để lại Minh Thiên với làn khói trắng nhàn nhạt, anh đưa Lạc Vân về nơi đây là kho cất giữ hàng hóa, nên nguy hiểm luôn bủa vây, anh sắp xếp thêm người để đảm bảo cô được an toàn tuyệt đối
Minh Thiên cùng Lạc Vân đến vài nơi trên núi, cảnh vật ở đây quả thật rất đẹp, cô cầm máy ảnh lên chụp vài tấm hình làm kỷ niệm, đến con thác nước trắng xóa trước mắt, cô mãi ngắm nhìn nên không để ý đến phía sau là vực sâu, chỉ cần chân cô lùi thêm một bước thì chắc chắn tan xương nát thịt, chính lúc này, Minh Thiên nhanh tay kéo cô lại gần anh
- Cẩn thận một chút – giọng Minh Thiên nhẹ nhàng
Lạc Vân lí nhí nói lời cảm ơn, trái tim cô có chút ấm áp len lỏi, mắt cô nhòe đi khi nhìn người đàn ông trước mặt thành Khải Ân, nhưng cô đã thức tỉnh kịp thời, và đứng cách xa anh một chút…
Trong khi đợi Minh Thiên giải quyết công việc trong phòng riêng, Lạc Vân đi xung quanh ngôi biệt thự màu trắng, cô ngầm đánh giá hệ thống an ninh nơi đây khá chặt chẽ, camera được lắp đầy khắp nơi, chốt canh ở hàng rào luôn có người trông giữ, cô phân vân không hiểu anh ta làm nghề gì cần đến an ninh phải nghiêm ngặt đến thế nhỉ?
- Tôi đưa em về thị trấn – Minh Thiên từ phía sau nói
- Tôi có thể hỏi anh một câu không? – Lạc Vân nói
- Phù hợp, tôi sẽ trả lời em – Minh Thiên trả lời
- Tại sao lại đối xử tốt với tôi? – Lạc Vân nghĩ mãi không ra
- Đi thôi – Minh Thiên lơ đãng nói
- Nè, anh chưa trả lời tôi mà – Lạc Vân theo sau, vẫn chưa bỏ cuộc