Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Cho em mượn tạm thế lực…
Chẳng biết Nhật ly đã trở về nhà bằng cách nào, cô giống một bức tượng lặng lẽ lên phòng, quần áo cũng không cần thay, cuộn người lăn trên giường, ẩn vào trong đó.
Lát sau, tiếng nghẹn ngào khe khẽ mới truyền ra, không lớn, nhưng âm thầm đau đớn theo từng nhịp phập phồng lên xuống rõ ràng của bóng dáng bên dưới lớp chăn.
Mà hai kẻ đầu sỏ gây ra sự hiểu lầm này vẫn chẳng hề hay biết, bọn họ đang ở trong cửa hàng nữ trang vui vẻ lựa đồ.
Lam Linh muốn mua một món quà nhỏ để tặng Nhật Ly làm kỷ niệm, cô ấy đã nghĩ nát cả óc mà chẳng biết tặng gì cho thần tượng, cuối cùng liền quyết định tới đây để thử vận may.
Chả phải con gái vẫn luôn thích mấy thứ này hay sao?
Hy vọng là cô ấy đúng.
“Anh, người em muốn tặng quà là một chị gái xinh đẹp, rất dễ thương, em nên mua nhẫn, dây chuyền, hay lắc tay…?” Lam Linh cau mày hỏi.
Cô ấy nhìn những món đồ đủ hình dáng trong các ngăn tủ kính bỗng thấy hoang mang, chẳng biết chọn lựa thế nào.
Chủng loại, kiểu dáng, chất liệu…
“Em muốn cầu hôn thì tặng nhẫn, trói buộc người ta lại thì tặng dây chuyền, còn níu giữ cả đời nên tặng lắc!” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
“Anh gì nữa, em hỏi thật.” Lam Linh nhăn nhó, cô ấy chỉ tay vào anh ca thán: “Anh đã nghiên cứu rồi à, sao nắm rõ thế?”
Tuấn Kiệt bật cười: “Không phải sao? Anh luôn cho là như vậy.”
“Ôi trời, nói chuyện này với anh đúng là mệt tim, rõ là không biết cái gì cả.” Lam Linh thở dài còn lẩm bẩm thêm: “Bảo sao ế bền vững.”
“Anh nghĩ cô ấy sẽ không thích những món đồ đeo trên người như thế đâu, em mua một thứ gì đó để trang trí, có thể đặt tại chỗ làm việc, như vậy cô ấy sẽ luôn nhớ đến em.” Tuấn Kiệt thâm ý đề xuất phương án khác, ánh mắt anh liếc về phía cái tủ kính đang đặt rất nhiều con giống mạ vàng khảm đá ở bên cạnh.
“Đúng rồi sao em không nghĩ ra nhỉ, em cũng không thấy chị ấy đeo thứ gì trên người.” Nói rồi cô ấy chạy sang ngó nghiêng phía đó.
Tuấn Kiệt nhếch miệng cười, người phụ nữ của anh chỉ nên dùng đồ do chính tay anh mua cho.
“Lựa thêm cho cha mẹ vài món.” Anh nhìn theo nhắc nhở cô nhóc đang hăng say nghe cô nhân viên bán hàng giới thiệu về ý nghĩa phong thủy của những món đồ.
“Vâng ạ.” Lam Linh thờ ơ đáp mà không hề hay biết anh trai mình đang chăm chú nhìn vào một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản nhưng rất đặc biệt ở ô tủ bên cạnh.
***
Tại biệt thự của nhà họ Lê dòng chính.
“Bà nhắc đầu bếp làm đồ ăn lưu ý một chút chưa?” Lê Tuấn hạ tờ báo xuống, cặp mắt sáng quắc sau cặp kính gọng vàng nhìn về phía người phụ nữ có dáng người hơi đậm, gương mặt tròn phúc hậu, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha phía bên kia.
“Ông yên tâm, tôi nhắc rồi. Nghe thằng bé nói có thể ăn một chút mà tôi mừng quá.” Bà Hồng Lam xúc động rơm rớm nước mắt nói.
“Được rồi, bà phải vui lên, đừng như vậy các con lại nhìn thấy.” Ông Tuấn giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ: “Chắc bọn chúng cũng sắp về rồi đấy.”
“Vâng.” Bà Hồng Lam lau giọt lệ vừa tràn ra, sau đó mỉm cười. “Tôi vào bếp một lát.”
Bà ấy vừa đi thì điện thoại của ông Tuấn cũng đổ chuông.
Thấy tên người gọi đến, cặp lông mày bạc trắng khẽ cau lại. Ông ấy chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Có chuyện gì vậy?” Ông Tuấn khó chịu hỏi.
Đầu dây bên kia nghe thấy vậy lại cười lấy lòng nói: “Anh họ, em biết chuyện của dòng họ anh không còn quan tâm đến nữa, nhưng dù gì anh vẫn còn mang họ Lê…”
“Nói vào vấn đề chính.” Ông Tuấn không muốn nghe nữa, lập tức ngắt lời.
“Chuyện là đám lão già ở mấy dòng họ kia đang ép em. Sau vụ xác ướp cổ trong mật thất bị tiêu hủy, bọn họ đổ tất cả trách nhiệm lên đầu em, giờ lại còn đòi em phải cung cấp thành quả nghiên cứu. Nhưng thực sự mẫu vật nghiên cứu của em không có. Nó đã bị thất lạc. Gần đây, một số nguồn tin bên kênh riêng của cơ quan an ninh cho biết có vài vụ án rất kỳ lạ. Em muốn nhờ anh có thể xin họ cho em mượn tạm một mẫu được không.” Lê Minh kể lể nhờ vả.
“Chú nhờ nhầm người rồi. Tôi là gian thương, sao có thể liên quan tới đội ngũ an ninh tối cao đấy. Hơn nữa, việc nghiên cứu của chú, tự chú lo. Tôi đã nói rồi, làm thí nghiệm trên cơ thể người là hành vi vô nhân đạo, phạm pháp. Đừng có tìm tôi.”Ông Tuấn Tức giận quát.
“Anh, chẳng nhẽ anh thấy chết mà không cứu.” Lê Minh vẫn cố năn nỉ. “Cho em mượn tạm thế lực của anh…”
“Chú cũng chưa chết, thằng con chú còn đi khắp nơi gây họa kia kìa.” Ông Tuấn ngừng một nhịp, hít vào lấy hơi, đè nén sự xúc động muốn mắng người xuống rồi mỉa mai đáp lại: “Từ lâu tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Lê của chú. Đừng có khó khăn tý là chạy tới kể lể.”
Lời vừa dứt, ông Tuấn cũng tức giận ngắt cuộc gọi. “Vô sỉ.”
“Chuyện gì vậy ông?” Bà Hồng Lam từ phòng bếp đi ra cau mày hỏi.
“Lê Minh gọi điện tới, nhờ tôi liên hệ với bên an ninh xin cho nó cái xác chết của vụ án bí ẩn nào đó về làm nghiên cứu. Thằng này càng ngày càng điên.” Ông Tuấn bực bội nói.
“Chuyện của Kiệt…” Bà Hồng Lam vừa nói tới đây vội bịt chặt miệng mình lại không nói nữa, bà ấy ngồi xuống bên cạnh ông Tuấn cầm chén trà lên nhấp một ngụm để lấy lại bình tĩnh.
Thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra, tai vách mạch rừng, ông bà không thể tin bất cứ ai, kể cả những người giúp việc trong ngôi nhà này. Thủ đoạn của Lê Minh… Chỉ cần dựa vào việc họ là những người đã từng xông pha thương trường bao năm sao lại không hiểu.
Chính vì thế năm xưa mới dứt khoát đoạn tuyệt.
Cái gì mà đào tạo ra một thế hệ người bất tử có sức mạnh vô song, thống trị thế giới… bất chấp luân thường đạo lý lôi kéo cả dòng họ vào.
Dã tâm đó không phù hợp với cách làm người của ông bà, vì vậy đã dứt khoát giao lại chìa khóa trưởng họ cho ông ta, gạch tên ra khỏi gia phả.
“Bà không phải lo lắng, thằng bé cũng cứng cáp rồi, đâu dễ bị bắt nạt. Yên tâm đi!”
“Ái chà! Cha mẹ đang thì thầm tâm sự gì đấy!” Lam Linh vừa bước vào cửa đã chạy tới chen vào ngồi ở giữa hai người.
Đi sau cô ấy là Tuấn Kiệt đang xách theo một đống túi lỉnh kỉnh.
“Cái con bé này, lại bắt anh con mua lắm thứ thế kia.” Bà Hồng Lam yêu chiều dí tay vào trán cô ấy mắng.
“Đâu có, đều là tiền của con đấy chứ, anh ấy chỉ xách hộ thôi. Con mua bằng tiền đóng phim đó.” Lam Linh cong môi tự hào khoe.
“Nói tới chuyện đóng phim, cha mẹ có ngăn cấm đâu mà con lại lén lút làm thế hả?” Ông Tuấn cau mày giả bộ tức giận.
Lam Linh vòng tay ôm lấy ông Tuấn nũng nịu: “Cha à, vì đấy là bộ phim chuyển thể từ thần tượng của con nên con mới muốn tham gia thôi ạ. Mà con nói cho hai người biết nhá, thần tượng của con không những viết truyện hay, xinh đẹp, còn nấu ăn rất rất ngon luôn…”
Lam Lingh nói một hơi, sau đó nhận ra điều gì đó lập tức sửa miệng: “Nấu ăn ngon sau mẹ, gần xinh đẹp bằng mẹ và tính cách thì thú vị gần giống mẹ.”
Ba người nghe vậy không nhịn được cười vang.
“Thần tượng của con là thần thánh phương nào, có thể giới thiệu với mẹ được không?” Bà Hồng Lam mỉm cười hứng thú hỏi.
“Cha mẹ, con cảm thấy hơi đói!” Đột nhiên Tuấn Kiệt lên tiếng, cắt ngang câu chuyện của Lam Linh.
Nghe thấy con trai nhắc tới bữa ăn, đây mới chính là chuyện quan trọng, bà Hồng Lam liền quên luôn câu hỏi vừa đặt ra mà đứng dậy đi vào phòng ăn, ngón tay của bà ấy khẽ đưa lên vụng trộm lau khô giọt nước nơi khóe mắt.
“Mẹ làm xong rồi, đến đây, đi ăn nào!”
Đã từ lâu rồi bà ấy mơ ước cả gia đình có thể quây quần bên bàn ăn, cùng ăn cùng trò chuyện. Cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Lát sau, tiếng nghẹn ngào khe khẽ mới truyền ra, không lớn, nhưng âm thầm đau đớn theo từng nhịp phập phồng lên xuống rõ ràng của bóng dáng bên dưới lớp chăn.
Mà hai kẻ đầu sỏ gây ra sự hiểu lầm này vẫn chẳng hề hay biết, bọn họ đang ở trong cửa hàng nữ trang vui vẻ lựa đồ.
Lam Linh muốn mua một món quà nhỏ để tặng Nhật Ly làm kỷ niệm, cô ấy đã nghĩ nát cả óc mà chẳng biết tặng gì cho thần tượng, cuối cùng liền quyết định tới đây để thử vận may.
Chả phải con gái vẫn luôn thích mấy thứ này hay sao?
Hy vọng là cô ấy đúng.
“Anh, người em muốn tặng quà là một chị gái xinh đẹp, rất dễ thương, em nên mua nhẫn, dây chuyền, hay lắc tay…?” Lam Linh cau mày hỏi.
Cô ấy nhìn những món đồ đủ hình dáng trong các ngăn tủ kính bỗng thấy hoang mang, chẳng biết chọn lựa thế nào.
Chủng loại, kiểu dáng, chất liệu…
“Em muốn cầu hôn thì tặng nhẫn, trói buộc người ta lại thì tặng dây chuyền, còn níu giữ cả đời nên tặng lắc!” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.
“Anh gì nữa, em hỏi thật.” Lam Linh nhăn nhó, cô ấy chỉ tay vào anh ca thán: “Anh đã nghiên cứu rồi à, sao nắm rõ thế?”
Tuấn Kiệt bật cười: “Không phải sao? Anh luôn cho là như vậy.”
“Ôi trời, nói chuyện này với anh đúng là mệt tim, rõ là không biết cái gì cả.” Lam Linh thở dài còn lẩm bẩm thêm: “Bảo sao ế bền vững.”
“Anh nghĩ cô ấy sẽ không thích những món đồ đeo trên người như thế đâu, em mua một thứ gì đó để trang trí, có thể đặt tại chỗ làm việc, như vậy cô ấy sẽ luôn nhớ đến em.” Tuấn Kiệt thâm ý đề xuất phương án khác, ánh mắt anh liếc về phía cái tủ kính đang đặt rất nhiều con giống mạ vàng khảm đá ở bên cạnh.
“Đúng rồi sao em không nghĩ ra nhỉ, em cũng không thấy chị ấy đeo thứ gì trên người.” Nói rồi cô ấy chạy sang ngó nghiêng phía đó.
Tuấn Kiệt nhếch miệng cười, người phụ nữ của anh chỉ nên dùng đồ do chính tay anh mua cho.
“Lựa thêm cho cha mẹ vài món.” Anh nhìn theo nhắc nhở cô nhóc đang hăng say nghe cô nhân viên bán hàng giới thiệu về ý nghĩa phong thủy của những món đồ.
“Vâng ạ.” Lam Linh thờ ơ đáp mà không hề hay biết anh trai mình đang chăm chú nhìn vào một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản nhưng rất đặc biệt ở ô tủ bên cạnh.
***
Tại biệt thự của nhà họ Lê dòng chính.
“Bà nhắc đầu bếp làm đồ ăn lưu ý một chút chưa?” Lê Tuấn hạ tờ báo xuống, cặp mắt sáng quắc sau cặp kính gọng vàng nhìn về phía người phụ nữ có dáng người hơi đậm, gương mặt tròn phúc hậu, đang ngồi trên chiếc ghế sô pha phía bên kia.
“Ông yên tâm, tôi nhắc rồi. Nghe thằng bé nói có thể ăn một chút mà tôi mừng quá.” Bà Hồng Lam xúc động rơm rớm nước mắt nói.
“Được rồi, bà phải vui lên, đừng như vậy các con lại nhìn thấy.” Ông Tuấn giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ: “Chắc bọn chúng cũng sắp về rồi đấy.”
“Vâng.” Bà Hồng Lam lau giọt lệ vừa tràn ra, sau đó mỉm cười. “Tôi vào bếp một lát.”
Bà ấy vừa đi thì điện thoại của ông Tuấn cũng đổ chuông.
Thấy tên người gọi đến, cặp lông mày bạc trắng khẽ cau lại. Ông ấy chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Có chuyện gì vậy?” Ông Tuấn khó chịu hỏi.
Đầu dây bên kia nghe thấy vậy lại cười lấy lòng nói: “Anh họ, em biết chuyện của dòng họ anh không còn quan tâm đến nữa, nhưng dù gì anh vẫn còn mang họ Lê…”
“Nói vào vấn đề chính.” Ông Tuấn không muốn nghe nữa, lập tức ngắt lời.
“Chuyện là đám lão già ở mấy dòng họ kia đang ép em. Sau vụ xác ướp cổ trong mật thất bị tiêu hủy, bọn họ đổ tất cả trách nhiệm lên đầu em, giờ lại còn đòi em phải cung cấp thành quả nghiên cứu. Nhưng thực sự mẫu vật nghiên cứu của em không có. Nó đã bị thất lạc. Gần đây, một số nguồn tin bên kênh riêng của cơ quan an ninh cho biết có vài vụ án rất kỳ lạ. Em muốn nhờ anh có thể xin họ cho em mượn tạm một mẫu được không.” Lê Minh kể lể nhờ vả.
“Chú nhờ nhầm người rồi. Tôi là gian thương, sao có thể liên quan tới đội ngũ an ninh tối cao đấy. Hơn nữa, việc nghiên cứu của chú, tự chú lo. Tôi đã nói rồi, làm thí nghiệm trên cơ thể người là hành vi vô nhân đạo, phạm pháp. Đừng có tìm tôi.”Ông Tuấn Tức giận quát.
“Anh, chẳng nhẽ anh thấy chết mà không cứu.” Lê Minh vẫn cố năn nỉ. “Cho em mượn tạm thế lực của anh…”
“Chú cũng chưa chết, thằng con chú còn đi khắp nơi gây họa kia kìa.” Ông Tuấn ngừng một nhịp, hít vào lấy hơi, đè nén sự xúc động muốn mắng người xuống rồi mỉa mai đáp lại: “Từ lâu tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Lê của chú. Đừng có khó khăn tý là chạy tới kể lể.”
Lời vừa dứt, ông Tuấn cũng tức giận ngắt cuộc gọi. “Vô sỉ.”
“Chuyện gì vậy ông?” Bà Hồng Lam từ phòng bếp đi ra cau mày hỏi.
“Lê Minh gọi điện tới, nhờ tôi liên hệ với bên an ninh xin cho nó cái xác chết của vụ án bí ẩn nào đó về làm nghiên cứu. Thằng này càng ngày càng điên.” Ông Tuấn bực bội nói.
“Chuyện của Kiệt…” Bà Hồng Lam vừa nói tới đây vội bịt chặt miệng mình lại không nói nữa, bà ấy ngồi xuống bên cạnh ông Tuấn cầm chén trà lên nhấp một ngụm để lấy lại bình tĩnh.
Thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra, tai vách mạch rừng, ông bà không thể tin bất cứ ai, kể cả những người giúp việc trong ngôi nhà này. Thủ đoạn của Lê Minh… Chỉ cần dựa vào việc họ là những người đã từng xông pha thương trường bao năm sao lại không hiểu.
Chính vì thế năm xưa mới dứt khoát đoạn tuyệt.
Cái gì mà đào tạo ra một thế hệ người bất tử có sức mạnh vô song, thống trị thế giới… bất chấp luân thường đạo lý lôi kéo cả dòng họ vào.
Dã tâm đó không phù hợp với cách làm người của ông bà, vì vậy đã dứt khoát giao lại chìa khóa trưởng họ cho ông ta, gạch tên ra khỏi gia phả.
“Bà không phải lo lắng, thằng bé cũng cứng cáp rồi, đâu dễ bị bắt nạt. Yên tâm đi!”
“Ái chà! Cha mẹ đang thì thầm tâm sự gì đấy!” Lam Linh vừa bước vào cửa đã chạy tới chen vào ngồi ở giữa hai người.
Đi sau cô ấy là Tuấn Kiệt đang xách theo một đống túi lỉnh kỉnh.
“Cái con bé này, lại bắt anh con mua lắm thứ thế kia.” Bà Hồng Lam yêu chiều dí tay vào trán cô ấy mắng.
“Đâu có, đều là tiền của con đấy chứ, anh ấy chỉ xách hộ thôi. Con mua bằng tiền đóng phim đó.” Lam Linh cong môi tự hào khoe.
“Nói tới chuyện đóng phim, cha mẹ có ngăn cấm đâu mà con lại lén lút làm thế hả?” Ông Tuấn cau mày giả bộ tức giận.
Lam Linh vòng tay ôm lấy ông Tuấn nũng nịu: “Cha à, vì đấy là bộ phim chuyển thể từ thần tượng của con nên con mới muốn tham gia thôi ạ. Mà con nói cho hai người biết nhá, thần tượng của con không những viết truyện hay, xinh đẹp, còn nấu ăn rất rất ngon luôn…”
Lam Lingh nói một hơi, sau đó nhận ra điều gì đó lập tức sửa miệng: “Nấu ăn ngon sau mẹ, gần xinh đẹp bằng mẹ và tính cách thì thú vị gần giống mẹ.”
Ba người nghe vậy không nhịn được cười vang.
“Thần tượng của con là thần thánh phương nào, có thể giới thiệu với mẹ được không?” Bà Hồng Lam mỉm cười hứng thú hỏi.
“Cha mẹ, con cảm thấy hơi đói!” Đột nhiên Tuấn Kiệt lên tiếng, cắt ngang câu chuyện của Lam Linh.
Nghe thấy con trai nhắc tới bữa ăn, đây mới chính là chuyện quan trọng, bà Hồng Lam liền quên luôn câu hỏi vừa đặt ra mà đứng dậy đi vào phòng ăn, ngón tay của bà ấy khẽ đưa lên vụng trộm lau khô giọt nước nơi khóe mắt.
“Mẹ làm xong rồi, đến đây, đi ăn nào!”
Đã từ lâu rồi bà ấy mơ ước cả gia đình có thể quây quần bên bàn ăn, cùng ăn cùng trò chuyện. Cuối cùng cũng đã thành hiện thực.