Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Nhất định do Tuấn Phong trêu chọc
Bên kia Bích Liên phục vụ chồng cô ta tới lên trời xuống đất thì ở bên này Nhật Ly vẫn còn đang cặm cụi hoàn thành tiếp những chương truyện cuối cùng của mình.
Mỗi khi viết tới những tình tiết nút thắt tạo ra kết thúc của một bộ truyện, cảm xúc của Nhật ly đều có rất nhiều cung bậc khác nhau.
Nếu như trước kia là kết OE hoặc SE, cô phải mất tới vài tuần mới có thể thoát khỏi kết cục của cốt truyện. Thì hiện tại xu hướng của Nhật Ly đang chuyển sang kết HE, dù cảm xúc chung của truyện là không tệ nhưng so với tâm trạng của cô, có một chút gì đó lạc lõng vô định chẳng sao nói rõ ràng được.
Nhật Ly kéo ngăn tủ lấy ra quyển nhật ký cũ mèm đã ố vàng, lật mở từng trang.
Đây là một trong số những kỷ vật vô giá mà cô còn giữ được về Tuấn Phong, không có nó… Rất có thể Nhật Ly đã cho rằng anh là một sản phẩm do trí tưởng tượng của cô tạo ra để tự an ủi tâm hồn chính mình trong những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Nhưng có anh… rồi mất đi anh, sự tuyệt vọng dường như lại được nhân lên gấp nhiều lần.
Phải chăng cuộc đời chính là bất công như vậy?
Còn hiện tại thì sao?
Kể từ ngày mất đi người thân và anh, đã không còn gì khiến cô thấy vui vẻ nữa rồi.
Từng trang nhật ký với những nét chữ đã bị nhòe đi do thấm đẫm nước mắt. Bao nhiêu năm qua đã đi theo Nhật Ly vượt qua vô vàn khó khăn và đau khổ.
“Tuấn Phong. Em luôn cảm thấy anh vẫn còn ở bên em.
“Là em ảo tưởng ra anh, hay thực sự thế giới bên kia có tồn tại?”
Nhật Ly tự lẩm bẩm một mình. Cô đóng nhật ký lại, chống tay vào cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hồi lâu.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại bật camera quan sát lên, xoay ống kính về phía giường ngủ và kích hoạt chế độ tự động ghi hình.
***
Người con gái trên giường đã ngủ từ lâu, đêm nay không có ánh trăng, từ cửa sổ chỉ có một mảng tối tăm tràn vào căn phòng. Bóng đèn vàng treo tường ở trong góc phòng hắt lên bức tường đối diện, chiếu ra một bóng dáng cao gầy đang từ từ tiến tới bên mép giường, quen thuộc cởi giày, vén tấm chăn mỏng lên và nằm vào đó.
Tuấn Kiệt cúi rúc đầu vào gáy của Nhật Ly, nhắm mắt lại say mê mùi hương trên cơ thể cô, rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Nhật Ly tỉnh dậy. Cô vươn vai ngồi mơ màng nhìn lại khắp lượt gian phòng. Đêm qua cô không gặp được Tuấn Phong, nhưng… Nhật Ly lại hít một hơi thật sâu nữa, hương sen trong không khí vẫn còn thoang thoảng như có như không.
“Anh vẫn tới, sao không nói với em?” Nhật Ly tự giễu rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Như sực nhớ ra điều gì, chỉ hai giây sau Nhật Ly đã vòng trở lại, tốc độ nhanh y như một cơn gió. Cô hấp tấp mở điện thoại lên, vào app xem lại tệp video đã ghi lại đêm qua.
Không xem thì thôi, xem rồi thứ mà Nhật Ly thấy được lại khiến cô không dám tin.
Người đàn ông kia chính là Tuấn Kiệt.
Trái tim Nhật Ly ngập tràn sự đau đớn, cả cơ thể cô đang kịch liệt run rẩy. Đêm qua Tuấn Kiệt đã lẻn vào phòng của cô, vậy nên Tuấn Phong mới không tới?
Sao anh ta lại có thể đối xử với cô như vậy?
Rõ ràng miệng nói một đằng, nhưng lại làm một kiểu.
Chuyện gì đang xảy ra? Nếu như vậy, phải chăng người đã từng cứu mạng cô khi bị con ma cà rồng tấn công vào đêm trung thu cũng chính là anh ta?
Trùng hợp thay lần nào cô gặp nạn cũng chính anh ta xuất hiện rất kịp thời.
“Hãy nói với tôi đây không phải là một âm mưu!” Những giọt nước mắt nóng hổi của Nhật Ly đang tí tách rơi. Cô cắn chặt môi cố kìm nén lại nỗi sợ hãi của bản thân.
Cảm giác hoang mang và chênh vênh đang đẩy cô đến bên bờ vực của sự sợ hãi.
Rõ ràng cô chỉ là một người bình thường, rất bình thường như bao người khác, tại sao lại khiến Tuấn Kiệt phải bỏ ra nhiều công sức theo đuổi tới vậy.
“Tuấn Kiệt, Tuấn Phong…”
“Nếu như, cùng là một người… thì mọi chuyện lại trở nên hoàn toàn hợp lý!”
Nhật Ly đưa tay lên bịt chặt miệng mình lại, ánh mắt cô ngập tràn sự khiếp sợ không dám tin về những gì mình vừa nghĩ tới.
Đầu óc cô có chút choáng váng, cố tìm ra thêm những đặc điểm chung của cả hai người.
“Đúng là ngoại trừ gương mặt, mọi thứ đều rất giống!”
Nhật Ly thở dài, nhìn hình ảnh anh đang nằm nghiêng ôm lấy cô, lấy tư thế bảo vệ mà cẩn thận nâng niu. Đẩy tốc độ lên tới năm giờ sáng, Tuấn Kiệt thức dậy, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi vội vã rời đi.
Anh vào và thoát ra bằng cửa sổ.
Nhật Ly chậm chạp liếc nhìn về hướng đó.
Cánh cửa vẫn còn đang đóng chặt, then cũng được cài chắc chắn.
Trong thoáng chốc Nhật Ly lại có cảm giác, đây chính là một bóng ma, là do Tuấn Phong trêu chọc, anh đã biến hóa ra như vậy để thử thách cô rồi.
Con người làm gì có được loại năng lực đi xuyên tường như thế.
Mỗi khi viết tới những tình tiết nút thắt tạo ra kết thúc của một bộ truyện, cảm xúc của Nhật ly đều có rất nhiều cung bậc khác nhau.
Nếu như trước kia là kết OE hoặc SE, cô phải mất tới vài tuần mới có thể thoát khỏi kết cục của cốt truyện. Thì hiện tại xu hướng của Nhật Ly đang chuyển sang kết HE, dù cảm xúc chung của truyện là không tệ nhưng so với tâm trạng của cô, có một chút gì đó lạc lõng vô định chẳng sao nói rõ ràng được.
Nhật Ly kéo ngăn tủ lấy ra quyển nhật ký cũ mèm đã ố vàng, lật mở từng trang.
Đây là một trong số những kỷ vật vô giá mà cô còn giữ được về Tuấn Phong, không có nó… Rất có thể Nhật Ly đã cho rằng anh là một sản phẩm do trí tưởng tượng của cô tạo ra để tự an ủi tâm hồn chính mình trong những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Nhưng có anh… rồi mất đi anh, sự tuyệt vọng dường như lại được nhân lên gấp nhiều lần.
Phải chăng cuộc đời chính là bất công như vậy?
Còn hiện tại thì sao?
Kể từ ngày mất đi người thân và anh, đã không còn gì khiến cô thấy vui vẻ nữa rồi.
Từng trang nhật ký với những nét chữ đã bị nhòe đi do thấm đẫm nước mắt. Bao nhiêu năm qua đã đi theo Nhật Ly vượt qua vô vàn khó khăn và đau khổ.
“Tuấn Phong. Em luôn cảm thấy anh vẫn còn ở bên em.
“Là em ảo tưởng ra anh, hay thực sự thế giới bên kia có tồn tại?”
Nhật Ly tự lẩm bẩm một mình. Cô đóng nhật ký lại, chống tay vào cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hồi lâu.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại bật camera quan sát lên, xoay ống kính về phía giường ngủ và kích hoạt chế độ tự động ghi hình.
***
Người con gái trên giường đã ngủ từ lâu, đêm nay không có ánh trăng, từ cửa sổ chỉ có một mảng tối tăm tràn vào căn phòng. Bóng đèn vàng treo tường ở trong góc phòng hắt lên bức tường đối diện, chiếu ra một bóng dáng cao gầy đang từ từ tiến tới bên mép giường, quen thuộc cởi giày, vén tấm chăn mỏng lên và nằm vào đó.
Tuấn Kiệt cúi rúc đầu vào gáy của Nhật Ly, nhắm mắt lại say mê mùi hương trên cơ thể cô, rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Nhật Ly tỉnh dậy. Cô vươn vai ngồi mơ màng nhìn lại khắp lượt gian phòng. Đêm qua cô không gặp được Tuấn Phong, nhưng… Nhật Ly lại hít một hơi thật sâu nữa, hương sen trong không khí vẫn còn thoang thoảng như có như không.
“Anh vẫn tới, sao không nói với em?” Nhật Ly tự giễu rồi đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Như sực nhớ ra điều gì, chỉ hai giây sau Nhật Ly đã vòng trở lại, tốc độ nhanh y như một cơn gió. Cô hấp tấp mở điện thoại lên, vào app xem lại tệp video đã ghi lại đêm qua.
Không xem thì thôi, xem rồi thứ mà Nhật Ly thấy được lại khiến cô không dám tin.
Người đàn ông kia chính là Tuấn Kiệt.
Trái tim Nhật Ly ngập tràn sự đau đớn, cả cơ thể cô đang kịch liệt run rẩy. Đêm qua Tuấn Kiệt đã lẻn vào phòng của cô, vậy nên Tuấn Phong mới không tới?
Sao anh ta lại có thể đối xử với cô như vậy?
Rõ ràng miệng nói một đằng, nhưng lại làm một kiểu.
Chuyện gì đang xảy ra? Nếu như vậy, phải chăng người đã từng cứu mạng cô khi bị con ma cà rồng tấn công vào đêm trung thu cũng chính là anh ta?
Trùng hợp thay lần nào cô gặp nạn cũng chính anh ta xuất hiện rất kịp thời.
“Hãy nói với tôi đây không phải là một âm mưu!” Những giọt nước mắt nóng hổi của Nhật Ly đang tí tách rơi. Cô cắn chặt môi cố kìm nén lại nỗi sợ hãi của bản thân.
Cảm giác hoang mang và chênh vênh đang đẩy cô đến bên bờ vực của sự sợ hãi.
Rõ ràng cô chỉ là một người bình thường, rất bình thường như bao người khác, tại sao lại khiến Tuấn Kiệt phải bỏ ra nhiều công sức theo đuổi tới vậy.
“Tuấn Kiệt, Tuấn Phong…”
“Nếu như, cùng là một người… thì mọi chuyện lại trở nên hoàn toàn hợp lý!”
Nhật Ly đưa tay lên bịt chặt miệng mình lại, ánh mắt cô ngập tràn sự khiếp sợ không dám tin về những gì mình vừa nghĩ tới.
Đầu óc cô có chút choáng váng, cố tìm ra thêm những đặc điểm chung của cả hai người.
“Đúng là ngoại trừ gương mặt, mọi thứ đều rất giống!”
Nhật Ly thở dài, nhìn hình ảnh anh đang nằm nghiêng ôm lấy cô, lấy tư thế bảo vệ mà cẩn thận nâng niu. Đẩy tốc độ lên tới năm giờ sáng, Tuấn Kiệt thức dậy, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi vội vã rời đi.
Anh vào và thoát ra bằng cửa sổ.
Nhật Ly chậm chạp liếc nhìn về hướng đó.
Cánh cửa vẫn còn đang đóng chặt, then cũng được cài chắc chắn.
Trong thoáng chốc Nhật Ly lại có cảm giác, đây chính là một bóng ma, là do Tuấn Phong trêu chọc, anh đã biến hóa ra như vậy để thử thách cô rồi.
Con người làm gì có được loại năng lực đi xuyên tường như thế.