Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Bộ dạng của tôi khiến cô khiếp sợ hay sao?
Ăn sáng xong, Nhật Ly vội vàng sửa sang bản thân một chút rồi chạy xe tới công ty bất động sản Hùng Thiên.
Cô học quản trị kinh doanh tại trường đại học Kinh Tế Quốc Dân, tuy đã ra trường được hai năm nhưng vì chưa có kinh nghiệm và mối quan hệ nên vẫn đang thất nghiệp.
Để trang trải cuộc sống hàng ngày, cô chỉ còn cách dựa vào việc cặm cụi gõ bàn phím viết truyện trên mạng và tranh thủ thời gian đi làm shipper.
Với mức sống ở thành phố Vũ Ninh này, cô chịu khó nhặt nhạnh thì cũng không đến mức quá đói kém. Nhưng thực sự Nhật Ly vẫn muốn kiếm một công việc hành chính. Cô phải kiếm tiền, kiếm nhiều tiền một chút để một ngày nào đó cũng sẽ vỗ ngực tự hào bản thân mình không thua kém ai. Nhất là khi đối mặt với ánh mắt ganh ghét của đứa con gái kia, cô sẽ dùng hơi thở tỏa ra mùi tiền đè cho cô ta bẹp dí.
Nghe nói công ty bất động sản Hùng Thiên mới đổi chủ năm nay, vị tổng giám đốc trẻ tuổi đang điều hành chính là con trai của tổng giám đốc tiền nhiệm. Người này mới trở về từ bên nước ngoài nên cách làm việc cũng khác, không theo bất cứ một quy cách chung nào. Đặc biệt là ai cũng phải dựa vào thực lực mà tự cạnh tranh, không hề có sự châm chước.
Nhật Ly cũng chỉ mang tâm lý ăn may để nộp hồ sơ mà thôi, vị trí mà cô ứng tuyển là bên phòng marketing. Tuy cô tốt nghiệp loại giỏi nhưng lại chưa hề có kinh nghiệm thực tế. Trước kia khi đi học cô cũng từng đi làm và thực tập ở vài công ty nhỏ với mấy đứa bạn, nhưng đó cũng chỉ là khều trên mặt nước chứ không áp dụng vào thực tiễn được bao nhiêu. Mà mấy đứa bạn kia ra trường cũng có theo nghề đâu, đứa thì đi làm salon thẩm mỹ viện, đứa làm trang trại du lịch homestay. Cứ nghĩ tới việc bản thân đã phải mất năm năm theo học vất vả thế mà giờ quay ra làm shipper, Nhật Ly liền cảm thấy chạnh lòng, vậy nên cô mới gửi hồ sơ.
***
Hai giờ chiều, trên hành lang bên ngoài phòng nhân sự đã chật kín người. Sau khi nhận số thứ tự, các ứng viên được chỉ dẫn đến một hội trường lớn để làm bài thi lý thuyết.
Sau một giờ đồng hồ, vài trăm người ứng tuyển chỉ còn lại năm mươi người có số điểm Lý thuyết tuyệt đối và thời gian hoàn thành sớm nhất.
Bước qua những tiếng than thở tiếc nuối của những bạn trẻ bị trượt, Nhật Ly theo chân bốn mươi chín người khác đi tới một căn phòng theo phong cách hiện đại có không gian mở.
Lúc nghe xong thể lệ vòng tuyển chọn thứ hai mà tất cả năm mươi ứng viên đều ngạc nhiên không thôi. Đúng là một làn gió mới thổi vào để phá tan đi những quan niệm sẵn có trước đây!
Đề mục của vòng này chỉ có một câu: Bạn hãy liệt kê những mong muốn của bản thân khi tới với công ty?
Thời gian ba mươi phút.
Trong khi các ứng viên khác cặm cụi viết kín cả trang giấy, Nhật Ly suy nghĩ mãi mà vẫn không biết phải viết gì.
Cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên, cô mới thất vọng cầm tờ giấy chỉ có duy nhất một câu trả lời mang đi nộp.
Người nhận kết quả thấy bài viết của Nhật Ly cũng nhướn mày mỉm cười.
Mười lăm phút chờ đợi trôi qua nhanh chóng, khi danh sách mười người trúng tuyển được công bố, Nhật Ly nghe thấy tên của mình mà không khỏi sửng sốt.
Trả lời như vậy cũng qua rồi?
“Cô Võ Nhật Ly. Tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô.” Câu nói của trưởng phòng nhân sự khiến Nhật Ly giật bắn mình.
Cô cứ ngơ ngác đi theo anh ta như một con rối tới trước cánh cửa màu trắng có biển tên bằng pha lê khắc chữ vàng: Phòng tổng giám đốc.
Tiếng gõ cửa đúng quy cách vang lên, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của người phía trong vọng ra:
“Vào đi!”
Trưởng phòng nhân sự tiến vào, cúi người lễ phép chào người phía trong rồi lên tiếng: “Thưa tổng giám đốc, cô Nhật Ly đã tới rồi ạ.”
“Cho vào đi!” Vị tổng giám đốc nọ lên tiếng.
Trưởng phòng nhân sự bước ra ngoài nhắc nhở cô gái xinh đẹp, đôi mắt còn có thêm chút nghiền ngẫm: “Cô Nhật Ly vào trong đi, tổng giám đốc của chúng tôi rất dễ gần.”
“…”
Nhật Ly gật đầu lễ phép cảm ơn anh ta rồi bước vào, cảm giác như mình vừa mới bước qua cánh cửa của một vụ trao đổi mang tên: Tổng tài và cô nhân viên bé nhỏ.
“Chào ngài.” Nhật Ly không dám ngó nghiêng, ánh mắt cô kiên định nhìn xuống mặt đất cách mũi chân một mét.
“Chào cô. Tôi là Tuấn Kiệt.” Anh đứng dậy bước chân ra khỏi cái ghế phía sau bàn làm việc, đi tới trước mặt của Nhật Ly rồi dừng lại.
Đột nhiên tầm mắt của cô xuất hiện một đôi giày da đen bóng, bắp chân thon dài trong chiếc quần âu đen phẳng phiu. Ánh mắt cô không nén nổi sự tò mò mà tiếp tục nhìn lên, một bàn tay to có những ngón tay dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng đang đưa về phía cô khiến Nhật Ly có chút chột dạ hơi lùi lại phía sau. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt của người đàn ông.
Trong giây phút hai đôi mắt chạm vào nhau, Nhật Ly cảm giác như trong đầu cô có một thứ gì đó vừa nhói lên, cơn đau theo nhịp thở truyền xuống tới trái tim, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Bàn tay Nhật Ly không tự chủ nổi hơi run lên, đôi mắt cô bỗng lấp lánh nước khiến tầm nhìn có phần bị nhòe đi.
“Chào cô, cô không sao chứ?” Tuấn Kiệt quan tâm hỏi.
Nhật Ly hoảng hốt chớp chớp mắt nhìn kỹ lại anh thêm lần nữa.
Đúng là giống, cảm giác này… nhất là đôi mắt kia.
Nhưng lại không phải anh.
Cô cụp mắt áy náy lên tiếng: “Xin lỗi, tổng giám đốc.” Sau đó đưa tay ra khẽ chạm vào tay anh rồi nhanh chóng rụt lại.
“Bộ dạng của tôi khiến cô khiếp sợ hay sao?” Tuấn Kiệt nhìn người ở trước mặt khẽ mỉm cười, đáy mắt anh chan chứa sự yêu chiều.
“Không. Rất đẹp.” Nhật Ly lúng túng lên tiếng quên luôn cả những gì mình vừa nói có bao nhiêu bất hợp lý.
“Ồ! Cảm ơn cô. Tôi sẽ coi như đây là một lời khen!”
“Hả. Tôi… tôi không có ý đó… Mà ngài muốn gặp tôi là có việc gì ạ?”
Cô học quản trị kinh doanh tại trường đại học Kinh Tế Quốc Dân, tuy đã ra trường được hai năm nhưng vì chưa có kinh nghiệm và mối quan hệ nên vẫn đang thất nghiệp.
Để trang trải cuộc sống hàng ngày, cô chỉ còn cách dựa vào việc cặm cụi gõ bàn phím viết truyện trên mạng và tranh thủ thời gian đi làm shipper.
Với mức sống ở thành phố Vũ Ninh này, cô chịu khó nhặt nhạnh thì cũng không đến mức quá đói kém. Nhưng thực sự Nhật Ly vẫn muốn kiếm một công việc hành chính. Cô phải kiếm tiền, kiếm nhiều tiền một chút để một ngày nào đó cũng sẽ vỗ ngực tự hào bản thân mình không thua kém ai. Nhất là khi đối mặt với ánh mắt ganh ghét của đứa con gái kia, cô sẽ dùng hơi thở tỏa ra mùi tiền đè cho cô ta bẹp dí.
Nghe nói công ty bất động sản Hùng Thiên mới đổi chủ năm nay, vị tổng giám đốc trẻ tuổi đang điều hành chính là con trai của tổng giám đốc tiền nhiệm. Người này mới trở về từ bên nước ngoài nên cách làm việc cũng khác, không theo bất cứ một quy cách chung nào. Đặc biệt là ai cũng phải dựa vào thực lực mà tự cạnh tranh, không hề có sự châm chước.
Nhật Ly cũng chỉ mang tâm lý ăn may để nộp hồ sơ mà thôi, vị trí mà cô ứng tuyển là bên phòng marketing. Tuy cô tốt nghiệp loại giỏi nhưng lại chưa hề có kinh nghiệm thực tế. Trước kia khi đi học cô cũng từng đi làm và thực tập ở vài công ty nhỏ với mấy đứa bạn, nhưng đó cũng chỉ là khều trên mặt nước chứ không áp dụng vào thực tiễn được bao nhiêu. Mà mấy đứa bạn kia ra trường cũng có theo nghề đâu, đứa thì đi làm salon thẩm mỹ viện, đứa làm trang trại du lịch homestay. Cứ nghĩ tới việc bản thân đã phải mất năm năm theo học vất vả thế mà giờ quay ra làm shipper, Nhật Ly liền cảm thấy chạnh lòng, vậy nên cô mới gửi hồ sơ.
***
Hai giờ chiều, trên hành lang bên ngoài phòng nhân sự đã chật kín người. Sau khi nhận số thứ tự, các ứng viên được chỉ dẫn đến một hội trường lớn để làm bài thi lý thuyết.
Sau một giờ đồng hồ, vài trăm người ứng tuyển chỉ còn lại năm mươi người có số điểm Lý thuyết tuyệt đối và thời gian hoàn thành sớm nhất.
Bước qua những tiếng than thở tiếc nuối của những bạn trẻ bị trượt, Nhật Ly theo chân bốn mươi chín người khác đi tới một căn phòng theo phong cách hiện đại có không gian mở.
Lúc nghe xong thể lệ vòng tuyển chọn thứ hai mà tất cả năm mươi ứng viên đều ngạc nhiên không thôi. Đúng là một làn gió mới thổi vào để phá tan đi những quan niệm sẵn có trước đây!
Đề mục của vòng này chỉ có một câu: Bạn hãy liệt kê những mong muốn của bản thân khi tới với công ty?
Thời gian ba mươi phút.
Trong khi các ứng viên khác cặm cụi viết kín cả trang giấy, Nhật Ly suy nghĩ mãi mà vẫn không biết phải viết gì.
Cho đến khi chuông báo hết giờ vang lên, cô mới thất vọng cầm tờ giấy chỉ có duy nhất một câu trả lời mang đi nộp.
Người nhận kết quả thấy bài viết của Nhật Ly cũng nhướn mày mỉm cười.
Mười lăm phút chờ đợi trôi qua nhanh chóng, khi danh sách mười người trúng tuyển được công bố, Nhật Ly nghe thấy tên của mình mà không khỏi sửng sốt.
Trả lời như vậy cũng qua rồi?
“Cô Võ Nhật Ly. Tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô.” Câu nói của trưởng phòng nhân sự khiến Nhật Ly giật bắn mình.
Cô cứ ngơ ngác đi theo anh ta như một con rối tới trước cánh cửa màu trắng có biển tên bằng pha lê khắc chữ vàng: Phòng tổng giám đốc.
Tiếng gõ cửa đúng quy cách vang lên, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của người phía trong vọng ra:
“Vào đi!”
Trưởng phòng nhân sự tiến vào, cúi người lễ phép chào người phía trong rồi lên tiếng: “Thưa tổng giám đốc, cô Nhật Ly đã tới rồi ạ.”
“Cho vào đi!” Vị tổng giám đốc nọ lên tiếng.
Trưởng phòng nhân sự bước ra ngoài nhắc nhở cô gái xinh đẹp, đôi mắt còn có thêm chút nghiền ngẫm: “Cô Nhật Ly vào trong đi, tổng giám đốc của chúng tôi rất dễ gần.”
“…”
Nhật Ly gật đầu lễ phép cảm ơn anh ta rồi bước vào, cảm giác như mình vừa mới bước qua cánh cửa của một vụ trao đổi mang tên: Tổng tài và cô nhân viên bé nhỏ.
“Chào ngài.” Nhật Ly không dám ngó nghiêng, ánh mắt cô kiên định nhìn xuống mặt đất cách mũi chân một mét.
“Chào cô. Tôi là Tuấn Kiệt.” Anh đứng dậy bước chân ra khỏi cái ghế phía sau bàn làm việc, đi tới trước mặt của Nhật Ly rồi dừng lại.
Đột nhiên tầm mắt của cô xuất hiện một đôi giày da đen bóng, bắp chân thon dài trong chiếc quần âu đen phẳng phiu. Ánh mắt cô không nén nổi sự tò mò mà tiếp tục nhìn lên, một bàn tay to có những ngón tay dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng đang đưa về phía cô khiến Nhật Ly có chút chột dạ hơi lùi lại phía sau. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt của người đàn ông.
Trong giây phút hai đôi mắt chạm vào nhau, Nhật Ly cảm giác như trong đầu cô có một thứ gì đó vừa nhói lên, cơn đau theo nhịp thở truyền xuống tới trái tim, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Bàn tay Nhật Ly không tự chủ nổi hơi run lên, đôi mắt cô bỗng lấp lánh nước khiến tầm nhìn có phần bị nhòe đi.
“Chào cô, cô không sao chứ?” Tuấn Kiệt quan tâm hỏi.
Nhật Ly hoảng hốt chớp chớp mắt nhìn kỹ lại anh thêm lần nữa.
Đúng là giống, cảm giác này… nhất là đôi mắt kia.
Nhưng lại không phải anh.
Cô cụp mắt áy náy lên tiếng: “Xin lỗi, tổng giám đốc.” Sau đó đưa tay ra khẽ chạm vào tay anh rồi nhanh chóng rụt lại.
“Bộ dạng của tôi khiến cô khiếp sợ hay sao?” Tuấn Kiệt nhìn người ở trước mặt khẽ mỉm cười, đáy mắt anh chan chứa sự yêu chiều.
“Không. Rất đẹp.” Nhật Ly lúng túng lên tiếng quên luôn cả những gì mình vừa nói có bao nhiêu bất hợp lý.
“Ồ! Cảm ơn cô. Tôi sẽ coi như đây là một lời khen!”
“Hả. Tôi… tôi không có ý đó… Mà ngài muốn gặp tôi là có việc gì ạ?”