Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Đau lòng
Khi Nhật Ly tỉnh dậy đã là quá trưa, một tay cô đỡ cái đầu đau nhức tay khác khó nhọc cố gắng chống xuống đệm đẩy người ngồi dậy.
Cảm giác buốt tới tận óc khiến đầu lông mày cô cau chặt lại, miệng khẽ rên lên một tiếng.
Mất một lúc Nhật Ly mới dựa được lưng vào đầu giường, cô mệt mỏi nhấc mí mắt nhìn ra xung quanh. Một tiếng nổ thật lớn khiến Nhật Ly chấn động đến bủn rủn chân tay.
Đây là đâu?
Cô vội cụp mắt nhìn xuống bộ váy ngủ rộng rãi trên người mình.
Chuyện gì đã xảy ra?
Bộ não có chút trì trệ của Nhật Ly khẽ nhúc nhích, từng chút nhớ lại.
Đêm qua sau khi cô uống chai nước kia, đầu liền choáng váng. Ái Lan và Bích Liên đã đưa cô lên phòng. Sau đó cô phát hiện bản thân là bị trúng thuốc kích dục nên trèo ban công trốn đi. Còn bị trẹo chân, đúng rồi chân còn đau.
Tiếp đến cô ra đường lớn bắt tắc xi, còn chuyện gì nữa thì Nhật Ly không sao nhớ ra được.
“Em tỉnh rồi?” Câu hỏi của người đàn ông bất chợt vang lên khiến Nhật Ly trợn mắt ngước nhìn về phía phát ra âm thanh. Cơ thể chậm chạp phản ứng hơi rụt người co cuộn lại.
Tuấn Kiệt nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của cô khẽ mỉm cười: “Em cảm thấy trong người như thế nào?”
Nhật Ly không nói gì. trong ánh của cô chỉ toàn là sự khiếp sợ. Tuấn Kiệt đau lòng bước tới bên giường nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”
“Anh đừng tới đây.” Nhật Ly chợt hoảng sợ la lên. Cặp mắt sắc lạnh lùng của cô đang ngập nước trừng lên với anh như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Tuấn Kiệt có chút sửng sốt, anh đừng lại, giơ hai tay về phía trước vội nói: “Em bình tĩnh lại đã, chúng ta thực sự chưa có làm chuyện gì.”
Nghe anh nói thế Nhật Ly thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp hít thêm một hơi tiếp theo thì đã nghe người đàn ông thản nhiên bổ sung: “Tôi chỉ có giúp em thay quần áo, mỗi thế thôi.”
“…” Nhật Ly dùng tất cả sức lực mình đang có túm cái gối bên cạnh ném thẳng về phía người đàn ông.
Rồi cô gục mặt chôn vào hai gối ấm ức khóc.
Tuấn Kiệt ngây người rồi như chợt nhớ ra chuyện gì anh chợt cười khổ, đối với thân phận hai người lúc này, lời anh nói ra có bao nhiêu đả kích dành cho cô cơ chứ.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc sụt sùi và một người đàn ông cao lớn lúng túng đứng đó. Anh không biết nên tiến lên, ở lại hay là rời khỏi.
Nhật ly cứ thế khóc, vì sợ hãi, vì tủi nhục, vì cảm thấy bất lực… Sau đó bất chợt cô đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt, giọng nói khàn khẽ vang lên: “Tôi… Sao tôi lại ở đây?”
“Đêm qua em gọi lại không nói gì, tôi linh cảm thấy em gặp chuyên không may nên đi tìm, đúng lúc gặp em trên xe tắc xi, chân lại bị thương nên đón về đây nhờ bác sĩ giải dược và băng bó vết thương.” Tuấn Kiệt lược bỏ vài chi tiết không quan trọng.
“Cảm ơn anh.” Nhật Ly cười khổ. “Anh có thể cho tôi về nhà tôi được không?”
Tuấn Kiệt nhìn gương mặt kiên quyết của cô, anh biết mình sẽ không thể thuyết phục cô ở đây được nên gật đầu đồng ý.
Người đàn ông ngỏ ý muốn bế cô ra xe lập tức bị từ chối. Nhật Ly chỉ cần anh cho mượn một cánh tay để bám vào tập tễnh đi ra ngoài. Đi được vài bước, cơn đau buốt từ cổ chân truyền lên khiến Nhật Ly suýt xoa vã cả mồ hôi. Tuấn Kiệt không nhịn được, liền cúi người xuống bế thẳng cô lên bước xuống cầu thang mặc cho ai kia giãy dụa kịch liệt.
“Em đang mặc váy đấy.” Tuấn Kiệt chỉ mỉm cười nói duy nhất một câu đã thành công khiến Nhật Ly nằm im trong vòng tay rắn chắc của anh. Chóp mũi cô lại ngập tràn hương sen làm cho đầu óc có chút mơ màng.
“Tôi khiến em căng thẳng đến vậy hay sao?” Tuấn Kiệt nhìn vào gương mặt nhỏ trong lòng, tò mò hỏi một câu.
“Tôi không thể đón nhận tình cảm của anh, nên không muốn làm anh hiểu nhầm.” Nhật Ly thẳng thắn đáp lại.
“Được rồi.” Tuấn Kiệt mỉm cười: “Tôi sẽ làm bạn của em, được chứ. Lát nấu cháo cho em nhé.”
Nhật Ly không nói gì, ngực cô thắt lại kịch liệt đau đớn.
Cảm giác rất khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Cô chính là một đứa trẻ từ khi sinh ra đã không được yêu thương. Cho đến bây giờ cũng vậy. Tất cả bọn họ, ai cũng đều muốn hại cô, dồn cô vào đường cùng… Còn người yêu thương che trở cho cô thì đều gặp phải bất hạnh.
Phải chăng cô chính là kẻ có số mệnh ám quẻ chuyên đi gieo giắc tai họa cho người khác?
“Làm bạn tôi sẽ gặp xui xẻo. Anh nên tránh xa tôi, tránh càng xa càng tốt.” Cô khẽ thì thầm, giọng nói rất nhỏ nhưng Tuấn Kiệt nghe không sót một câu nào. Ánh mắt anh hiện lên đầy sự giận dữ, bàn tay cầm vô lăng siết chặt nổi cả những khớp xương trắng bệch.
[Anh đã trở về, sẽ không để cho kẻ nào làm hại em nữa. Anh hứa!]
Chiếc xe phóng nhanh trên đường mang theo tâm trạng nặng nề của cả hai người.
Ở nhà họ Võ lúc này đang nháo nhào ầm ĩ.
Sau khi Ái Lan ngất đi, hôn lễ cũng nhanh chóng kết thúc.
Bích Liên về nhà chồng, bỏ lại mở hỗn độn cho những người ở lại giải quyết. Đám phóng viên vây lấy bà cụ Võ và Võ khánh theo về biệt thự nhà họ Võ tới tận chiều tối mới chịu buông tha.
Chưa tới bảy giờ tối, khắp các kênh thông giải trí đã tràn ngập tin tức về sự kiện ngày hôm nay. Đủ loại ý kiến trái chiều được đưa ra, nhưng đặc sắc nhất chính là màn đòi nợ của tổng giám đốc Hùng Thiên.
Cảm giác buốt tới tận óc khiến đầu lông mày cô cau chặt lại, miệng khẽ rên lên một tiếng.
Mất một lúc Nhật Ly mới dựa được lưng vào đầu giường, cô mệt mỏi nhấc mí mắt nhìn ra xung quanh. Một tiếng nổ thật lớn khiến Nhật Ly chấn động đến bủn rủn chân tay.
Đây là đâu?
Cô vội cụp mắt nhìn xuống bộ váy ngủ rộng rãi trên người mình.
Chuyện gì đã xảy ra?
Bộ não có chút trì trệ của Nhật Ly khẽ nhúc nhích, từng chút nhớ lại.
Đêm qua sau khi cô uống chai nước kia, đầu liền choáng váng. Ái Lan và Bích Liên đã đưa cô lên phòng. Sau đó cô phát hiện bản thân là bị trúng thuốc kích dục nên trèo ban công trốn đi. Còn bị trẹo chân, đúng rồi chân còn đau.
Tiếp đến cô ra đường lớn bắt tắc xi, còn chuyện gì nữa thì Nhật Ly không sao nhớ ra được.
“Em tỉnh rồi?” Câu hỏi của người đàn ông bất chợt vang lên khiến Nhật Ly trợn mắt ngước nhìn về phía phát ra âm thanh. Cơ thể chậm chạp phản ứng hơi rụt người co cuộn lại.
Tuấn Kiệt nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của cô khẽ mỉm cười: “Em cảm thấy trong người như thế nào?”
Nhật Ly không nói gì. trong ánh của cô chỉ toàn là sự khiếp sợ. Tuấn Kiệt đau lòng bước tới bên giường nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”
“Anh đừng tới đây.” Nhật Ly chợt hoảng sợ la lên. Cặp mắt sắc lạnh lùng của cô đang ngập nước trừng lên với anh như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Tuấn Kiệt có chút sửng sốt, anh đừng lại, giơ hai tay về phía trước vội nói: “Em bình tĩnh lại đã, chúng ta thực sự chưa có làm chuyện gì.”
Nghe anh nói thế Nhật Ly thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp hít thêm một hơi tiếp theo thì đã nghe người đàn ông thản nhiên bổ sung: “Tôi chỉ có giúp em thay quần áo, mỗi thế thôi.”
“…” Nhật Ly dùng tất cả sức lực mình đang có túm cái gối bên cạnh ném thẳng về phía người đàn ông.
Rồi cô gục mặt chôn vào hai gối ấm ức khóc.
Tuấn Kiệt ngây người rồi như chợt nhớ ra chuyện gì anh chợt cười khổ, đối với thân phận hai người lúc này, lời anh nói ra có bao nhiêu đả kích dành cho cô cơ chứ.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng khóc sụt sùi và một người đàn ông cao lớn lúng túng đứng đó. Anh không biết nên tiến lên, ở lại hay là rời khỏi.
Nhật ly cứ thế khóc, vì sợ hãi, vì tủi nhục, vì cảm thấy bất lực… Sau đó bất chợt cô đưa tay lên gạt đi dòng nước mắt, giọng nói khàn khẽ vang lên: “Tôi… Sao tôi lại ở đây?”
“Đêm qua em gọi lại không nói gì, tôi linh cảm thấy em gặp chuyên không may nên đi tìm, đúng lúc gặp em trên xe tắc xi, chân lại bị thương nên đón về đây nhờ bác sĩ giải dược và băng bó vết thương.” Tuấn Kiệt lược bỏ vài chi tiết không quan trọng.
“Cảm ơn anh.” Nhật Ly cười khổ. “Anh có thể cho tôi về nhà tôi được không?”
Tuấn Kiệt nhìn gương mặt kiên quyết của cô, anh biết mình sẽ không thể thuyết phục cô ở đây được nên gật đầu đồng ý.
Người đàn ông ngỏ ý muốn bế cô ra xe lập tức bị từ chối. Nhật Ly chỉ cần anh cho mượn một cánh tay để bám vào tập tễnh đi ra ngoài. Đi được vài bước, cơn đau buốt từ cổ chân truyền lên khiến Nhật Ly suýt xoa vã cả mồ hôi. Tuấn Kiệt không nhịn được, liền cúi người xuống bế thẳng cô lên bước xuống cầu thang mặc cho ai kia giãy dụa kịch liệt.
“Em đang mặc váy đấy.” Tuấn Kiệt chỉ mỉm cười nói duy nhất một câu đã thành công khiến Nhật Ly nằm im trong vòng tay rắn chắc của anh. Chóp mũi cô lại ngập tràn hương sen làm cho đầu óc có chút mơ màng.
“Tôi khiến em căng thẳng đến vậy hay sao?” Tuấn Kiệt nhìn vào gương mặt nhỏ trong lòng, tò mò hỏi một câu.
“Tôi không thể đón nhận tình cảm của anh, nên không muốn làm anh hiểu nhầm.” Nhật Ly thẳng thắn đáp lại.
“Được rồi.” Tuấn Kiệt mỉm cười: “Tôi sẽ làm bạn của em, được chứ. Lát nấu cháo cho em nhé.”
Nhật Ly không nói gì, ngực cô thắt lại kịch liệt đau đớn.
Cảm giác rất khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Cô chính là một đứa trẻ từ khi sinh ra đã không được yêu thương. Cho đến bây giờ cũng vậy. Tất cả bọn họ, ai cũng đều muốn hại cô, dồn cô vào đường cùng… Còn người yêu thương che trở cho cô thì đều gặp phải bất hạnh.
Phải chăng cô chính là kẻ có số mệnh ám quẻ chuyên đi gieo giắc tai họa cho người khác?
“Làm bạn tôi sẽ gặp xui xẻo. Anh nên tránh xa tôi, tránh càng xa càng tốt.” Cô khẽ thì thầm, giọng nói rất nhỏ nhưng Tuấn Kiệt nghe không sót một câu nào. Ánh mắt anh hiện lên đầy sự giận dữ, bàn tay cầm vô lăng siết chặt nổi cả những khớp xương trắng bệch.
[Anh đã trở về, sẽ không để cho kẻ nào làm hại em nữa. Anh hứa!]
Chiếc xe phóng nhanh trên đường mang theo tâm trạng nặng nề của cả hai người.
Ở nhà họ Võ lúc này đang nháo nhào ầm ĩ.
Sau khi Ái Lan ngất đi, hôn lễ cũng nhanh chóng kết thúc.
Bích Liên về nhà chồng, bỏ lại mở hỗn độn cho những người ở lại giải quyết. Đám phóng viên vây lấy bà cụ Võ và Võ khánh theo về biệt thự nhà họ Võ tới tận chiều tối mới chịu buông tha.
Chưa tới bảy giờ tối, khắp các kênh thông giải trí đã tràn ngập tin tức về sự kiện ngày hôm nay. Đủ loại ý kiến trái chiều được đưa ra, nhưng đặc sắc nhất chính là màn đòi nợ của tổng giám đốc Hùng Thiên.