Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Không muốn gây mất đoàn kết
Nhật Ly cười nhẹ trả lời: “Bà đưa sổ hộ khẩu cho cháu đi làm thủ tục xóa tên ra khỏi đó.”
Bà cụ Võ cười khẩy khinh thường: “Được.”
Cho dù Nhật Ly có không đưa ra yêu cầu này thì bà ta cũng sẽ làm.
Vĩnh viễn không còn liên quan tới nhau nữa.
***
Ngày hôm sau vì thế mà tâm trạng của Nhật Ly khá thoải mái, cô đi tới công ty khá sớm. Vừa bước chân vào thang máy lập tức có hai cô cái cũng chen chân tiến vào, không gian kín bỗng chốc ngập mùi son phấn và nước hoa gay mũi.
“Nghe đồn dạo này tổng giám đốc đang chơi bời với một đứa nhà quê đấy!” Một cô ả liếc mắt nhìn sang Nhật Ly rồi nói mỉa mai.
“Ừ, tôi thấy cũng chẳng được bao lâu đâu. Cái loại bán mặt để kiếm tiền thì không bao giờ có thể khá lên được.” Cô ả khác đáp lại.
Nhật Ly hít một hơi sâu cố bỏ ra ngoài tai những thứ ngôn ngữ bẩn thỉu kia.
Thấy Nhật Ly không có phản ứng lại, hai cô ả lại tiếp tục.
“Đám con gái bây giờ á! Chỉ cần có lợi ích là sẵn sàng cởi quần ra ngay.”
Nhật Ly nhếch mép, cười như không cười xoay người nhìn lại hai cô ả đứng ở phía sau lưng. “Không phải mấy người vừa nói, chỉ cần có lợi ích là sẵn sàng cởi quần ra ngay, sao các người không đi mà cởi. Tôi không có cái loại sở thích này.”
“Nói như vậy chẳng lẽ cô không làm? Cái vị trí thư ký riêng kia chẳng phải chỉ là để trưng ra cho có à?” Một cô ả có mái tóc màu vàng xoăn lọn khinh thường nói.
“Chuyện này cô có thể tới gặp anh Tùng, trưởng phòng nhân sự để hỏi. Hoặc để tôi hỏi giúp.” Nhật Ly vươn tay cầm thẻ tên của hai cô ả lên rồi tặc lưỡi: “Trần Kim Chi, nhân viên phòng kế toán tài chính. Nguyễn Mai Liên, nhân viên phòng phát triển kinh doanh?”
Hai cô ả giật vội thẻ tên về, bước chân lùi lại phía sau.
Nhật Ly vòng hai tay trước ngực tiến lên, ánh mắt lạnh lùng, cả người tỏa ra một loại khí thế áp đảo mạnh mẽ: “Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp làm cùng công ty, tôi thật sự không muốn gây mất đoàn kết. Nhưng nếu ra bên ngoài cánh cửa của Hùng Thiên, chưa chắc tính khí của tôi đã được tốt như thế này đâu.”
Cô dừng một chút rồi trầm giọng nói tiếp: “Chuyện tôi là gì, làm gì, đúng hay sai cũng không tới lượt các người tới phán xét.”
Chi và Liên nghe Nhật Ly nói như thế, tuy trong lòng cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng lại bị khí thế áp đảo của cô làm cho sợ hãi nên nén cầm tay nhau ra hiệu im lặng không đáp lời
Nhật Ly thấy vậy, liền cười khẩy xoay người lại nhàm chán nhìn những con số thang máy đang tăng dần.
Hai cô ả kia tới tầng của mình, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài trước. Một mình Nhật Ly theo thang máy tiếp tục đi lên.
Giờ này cũng chưa phải muộn, nhưng hàng lang khá vắng vẻ. Nhật Ly vừa mở cửa văn phòng ra đã nhìn thấy Tuấn Kiệt có mặt ở đây rồi. Anh đang lạch cạch làm việc trên máy vi tính đặt trước mặt, nghe Nhật Ly chào cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng lấy lệ.
Cô nhún vai không thèm để ý tới, thản nhiên đi về chỗ ngồi của mình.
“Hôm nay đi ăn trưa với tôi nhé!” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông duy nhất trong phòng vang lên.
Nhật Ly kinh ngạc ngẩng phắt đầu nhìn lại.
Rõ ràng mới vừa rồi anh còn đối với cô ra vẻ tổng tài lạnh lùng tàn khốc, nào ngờ bây giờ lại nhỏ nhẹ mời cô đi ăn trưa.
Thế không cần kiếm cớ là mời khách nữa à?
Hôm nay lại thành thật như vậy?
Liệu có âm mưu gì ở đây không?
“Hôm nay tôi muốn ăn cơm căng tin ạ. Cảm ơn tổng giám đốc.” Nhật Ly ra vẻ luyến tiếc từ chối nhưng trong mắt cô chỉ có sự lạnh lùng.
Tuấn Kiệt mỉm cười: “Tôi cũng muốn thử cơm ở căng tin...”
“Không phù hợp với anh đâu.” Nhật Ly vội vàng ngắt lời.
Anh mà ở đấy, rồi lại kiếm cớ ngồi với tôi, như vậy chả phải là gây họa cho tôi hay sao?
Hôm nay tôi đã nói năng hùng hồn như thế nào chứ!
Tuấn Kiệt nhìn phản ứng có phần kích động đến mức đỏ bừng mặt của Nhật Ly liền bật cười. Anh dựa lưng ra sau ghế, đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, hứng thú trả lời: “Hùng Thiên vẫn luôn tự hào là có chế độ đãi ngộ, chăm lo đời sống của nhân viên tốt nhất. Tôi cũng muốn kiểm tra xem sự thật có đúng như thế không. Cô đi cùng tôi nhé!”
Sắc mặt Nhật Ly thoáng cứng đờ, ngay cả nụ cười xã giao tiêu chuẩn cũng sắp không giữ nổi nữa rồi.
“Tôi bày cho anh cách kiểm tra như thế này anh xem có được không.” Nhật Ly liều mạng tính kế.
Thấy Tuấn Kiệt gật đầu cô lập tức tiếp lời: “Để tôi xuống đó lấy hai xuất ăn mang lên đây, chúng ta ăn tại văn phòng. Nếu anh không hài lòng chỗ nào, tôi sẽ ghi lại và phản ánh tới bộ phận công đoàn. Được không?”
“Cũng được, vậy để tôi bảo Đoàn liên hệ với bọn họ, cô không cần phải đi nữa.” Tuấn Kiệt thấy mục đích đã đạt được cũng không cố tình làm cô khó xử.
Nhật Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa cô đã phải nghĩ thêm biện pháp để đường hoàng bê hai khay cơm từ tầng ba lên tới đây mà không bị người khác soi mói, thật may quá!
“Cảm ơn cô!” Tuấn Kiệt mỉm cười thân thiện với Nhật Ly. Nhưng ánh mắt lại hiện rõ tia tính toán.
Bà cụ Võ cười khẩy khinh thường: “Được.”
Cho dù Nhật Ly có không đưa ra yêu cầu này thì bà ta cũng sẽ làm.
Vĩnh viễn không còn liên quan tới nhau nữa.
***
Ngày hôm sau vì thế mà tâm trạng của Nhật Ly khá thoải mái, cô đi tới công ty khá sớm. Vừa bước chân vào thang máy lập tức có hai cô cái cũng chen chân tiến vào, không gian kín bỗng chốc ngập mùi son phấn và nước hoa gay mũi.
“Nghe đồn dạo này tổng giám đốc đang chơi bời với một đứa nhà quê đấy!” Một cô ả liếc mắt nhìn sang Nhật Ly rồi nói mỉa mai.
“Ừ, tôi thấy cũng chẳng được bao lâu đâu. Cái loại bán mặt để kiếm tiền thì không bao giờ có thể khá lên được.” Cô ả khác đáp lại.
Nhật Ly hít một hơi sâu cố bỏ ra ngoài tai những thứ ngôn ngữ bẩn thỉu kia.
Thấy Nhật Ly không có phản ứng lại, hai cô ả lại tiếp tục.
“Đám con gái bây giờ á! Chỉ cần có lợi ích là sẵn sàng cởi quần ra ngay.”
Nhật Ly nhếch mép, cười như không cười xoay người nhìn lại hai cô ả đứng ở phía sau lưng. “Không phải mấy người vừa nói, chỉ cần có lợi ích là sẵn sàng cởi quần ra ngay, sao các người không đi mà cởi. Tôi không có cái loại sở thích này.”
“Nói như vậy chẳng lẽ cô không làm? Cái vị trí thư ký riêng kia chẳng phải chỉ là để trưng ra cho có à?” Một cô ả có mái tóc màu vàng xoăn lọn khinh thường nói.
“Chuyện này cô có thể tới gặp anh Tùng, trưởng phòng nhân sự để hỏi. Hoặc để tôi hỏi giúp.” Nhật Ly vươn tay cầm thẻ tên của hai cô ả lên rồi tặc lưỡi: “Trần Kim Chi, nhân viên phòng kế toán tài chính. Nguyễn Mai Liên, nhân viên phòng phát triển kinh doanh?”
Hai cô ả giật vội thẻ tên về, bước chân lùi lại phía sau.
Nhật Ly vòng hai tay trước ngực tiến lên, ánh mắt lạnh lùng, cả người tỏa ra một loại khí thế áp đảo mạnh mẽ: “Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp làm cùng công ty, tôi thật sự không muốn gây mất đoàn kết. Nhưng nếu ra bên ngoài cánh cửa của Hùng Thiên, chưa chắc tính khí của tôi đã được tốt như thế này đâu.”
Cô dừng một chút rồi trầm giọng nói tiếp: “Chuyện tôi là gì, làm gì, đúng hay sai cũng không tới lượt các người tới phán xét.”
Chi và Liên nghe Nhật Ly nói như thế, tuy trong lòng cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng lại bị khí thế áp đảo của cô làm cho sợ hãi nên nén cầm tay nhau ra hiệu im lặng không đáp lời
Nhật Ly thấy vậy, liền cười khẩy xoay người lại nhàm chán nhìn những con số thang máy đang tăng dần.
Hai cô ả kia tới tầng của mình, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài trước. Một mình Nhật Ly theo thang máy tiếp tục đi lên.
Giờ này cũng chưa phải muộn, nhưng hàng lang khá vắng vẻ. Nhật Ly vừa mở cửa văn phòng ra đã nhìn thấy Tuấn Kiệt có mặt ở đây rồi. Anh đang lạch cạch làm việc trên máy vi tính đặt trước mặt, nghe Nhật Ly chào cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ừ một tiếng lấy lệ.
Cô nhún vai không thèm để ý tới, thản nhiên đi về chỗ ngồi của mình.
“Hôm nay đi ăn trưa với tôi nhé!” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông duy nhất trong phòng vang lên.
Nhật Ly kinh ngạc ngẩng phắt đầu nhìn lại.
Rõ ràng mới vừa rồi anh còn đối với cô ra vẻ tổng tài lạnh lùng tàn khốc, nào ngờ bây giờ lại nhỏ nhẹ mời cô đi ăn trưa.
Thế không cần kiếm cớ là mời khách nữa à?
Hôm nay lại thành thật như vậy?
Liệu có âm mưu gì ở đây không?
“Hôm nay tôi muốn ăn cơm căng tin ạ. Cảm ơn tổng giám đốc.” Nhật Ly ra vẻ luyến tiếc từ chối nhưng trong mắt cô chỉ có sự lạnh lùng.
Tuấn Kiệt mỉm cười: “Tôi cũng muốn thử cơm ở căng tin...”
“Không phù hợp với anh đâu.” Nhật Ly vội vàng ngắt lời.
Anh mà ở đấy, rồi lại kiếm cớ ngồi với tôi, như vậy chả phải là gây họa cho tôi hay sao?
Hôm nay tôi đã nói năng hùng hồn như thế nào chứ!
Tuấn Kiệt nhìn phản ứng có phần kích động đến mức đỏ bừng mặt của Nhật Ly liền bật cười. Anh dựa lưng ra sau ghế, đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, hứng thú trả lời: “Hùng Thiên vẫn luôn tự hào là có chế độ đãi ngộ, chăm lo đời sống của nhân viên tốt nhất. Tôi cũng muốn kiểm tra xem sự thật có đúng như thế không. Cô đi cùng tôi nhé!”
Sắc mặt Nhật Ly thoáng cứng đờ, ngay cả nụ cười xã giao tiêu chuẩn cũng sắp không giữ nổi nữa rồi.
“Tôi bày cho anh cách kiểm tra như thế này anh xem có được không.” Nhật Ly liều mạng tính kế.
Thấy Tuấn Kiệt gật đầu cô lập tức tiếp lời: “Để tôi xuống đó lấy hai xuất ăn mang lên đây, chúng ta ăn tại văn phòng. Nếu anh không hài lòng chỗ nào, tôi sẽ ghi lại và phản ánh tới bộ phận công đoàn. Được không?”
“Cũng được, vậy để tôi bảo Đoàn liên hệ với bọn họ, cô không cần phải đi nữa.” Tuấn Kiệt thấy mục đích đã đạt được cũng không cố tình làm cô khó xử.
Nhật Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa cô đã phải nghĩ thêm biện pháp để đường hoàng bê hai khay cơm từ tầng ba lên tới đây mà không bị người khác soi mói, thật may quá!
“Cảm ơn cô!” Tuấn Kiệt mỉm cười thân thiện với Nhật Ly. Nhưng ánh mắt lại hiện rõ tia tính toán.