Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Kiếm cớ mời cơm
Lúc này Nhật Ly đang ở công ty chăm chỉ làm việc, cảm giác có một cặp mắt nóng rực cứ nhìn về phía mình khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cả người cứng ngắc, đến tư thế ngồi cũng trở nên ê ẩm.
Không hiểu ngài tổng giám đốc trẻ hôm nay có chỗ nào khó ở, bắt Nhật Ly hủy mọi lịch trình của mình, rồi cắm chốt ở văn phòng làm việc soi cô từ sáng đến giờ. Ngay cả trợ lý Đoàn đi vào cũng phải nhanh chóng chuồn ra.
Bầu không khí quỷ dị khó tả.
Nhật Ly vừa cố thể hiện mình đang rất chăm chỉ dò lỗi sai trên tài liệu, vừa liếc nhìn đồng hồ thời gian dưới góc phải của máy tính. Chưa bao giờ cô thấy tốc độ nhảy của mấy chữ số lại thiếu cơm như lúc này, mãi không nhích nổi lấy một tiếng đồng hồ.
Cô đang nhẩm đếm thời gian để được bước ra khỏi đây trốn xuống căng tin của công ty.
Cái lưng của cô đã rất mỏi rồi.
“Rót cho tôi cốc nước!” Tuấn Kiệt đột ngột lên tiếng làm Nhật Ly ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên.
Anh mỉm cười lặp lại câu nói: “Rót cho tôi cốc nước!”
“Vâng.” Nhật Ly hơi gật đầu đứng dậy đi tới bàn nước.
Chẳng phải mọi ngày anh uống trà hay sao? Hôm nay lại uống nước.
Cô hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh uống nước lọc hay trà?”
Tuấn Kiệt bật cười: “Nước lọc. Trà uống trước khi ăn không tốt, lát cô ăn cơm cùng tôi nhé!”
“Vâng.” Nhật Ly theo phản xạ trả lời rồi chợt khựng lại: “Ăn cơm là sao ạ?”
“Chúng ta đi gặp một khách hàng, tôi mời cơm họ.” Tuấn Kiệt mặt không đổi sắc nói dối.
“Ồ, được.” Nhật Ly không chút hoài nghi đáp ứng, trong lòng lại rầu rĩ không thôi, thế là hy vọng tìm kiếm lấy một chút không gian để thở của cô cũng không còn.
Cô rót lưng cốc nước lọc mang tới bên bàn làm việc của Tuấn Kiệt, hai tay cẩn thận đặt lên chỗ mặt bàn còn chống rồi lùi vội lại như bị ma đuổi đi về chỗ ngồi của mình.
Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười không nói gì, cầm cốc nước lên uống từng ngụm, ánh mắt lơ đãng liếc về bóng dáng nhỏ xinh bên kia.
Hôm nay anh sẽ thực hiện mơ ước đã có từ rất lâu rồi, chính là dẫn cô đi ăn một bữa thật ngon, nỗ lực tập làm quen với thức ăn của loài người tuy chưa ổn lắm, nhưng cố ăn một chút bồi cô qua bữa ăn vẫn là làm được.
Nghĩ tới việc ra ngoài đi ăn thì Nhật Ly cũng chẳng còn ngồi đếm thời gian làm gì nữa, sau khi sắp xếp xong tài liệu cô mở mạng lên xem tin tức.
Mắt Nhật Ly trợn lên không thể tin được khi thấy cái dòng trạng thái sám hối xin lỗi của Bích Liên tới mình đang ghim ở khắp mọi nơi.
Con ranh kia lại muốn giở trò gì thế không biết?
Mày xin lỗi thì tao nhất định phải tha thứ cho mày à?
Cái thái độ này là thế nào?
Chẳng phải đang công khai kêu gào hay sao?
Đúng là đến chết vẫn không từ bỏ được cái tính cách đáng ghê tởm này.
“Đi thôi!” Nhật Ly đang đắm chìm trong những suy nghĩ trào phúng thì giọng nói của Tuấn Kiệt trên đỉnh đầu bất ngờ vang lên.
Cô hơi chột dạ vì bị sếp bắt gặp làm việc riêng nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, tay lưu loát tắt máy rồi đứng dậy.
Anh không nói, tôi đương nhiên coi như mình chẳng làm gì sai cả.
Hai người một trước, một sau đi vào tháng máy. Trong không gian khép kín, thoang thoảng mùi hương sen lại khiến Nhật Ly mơ màng. Ở giấc mơ của cô trên người Tuấn Phong cũng có mùi hương này. Trước kia anh cũng rất thích hương sen, mùi dịu nhẹ thanh tao lại ngọt ngào.
Nhưng cô biết sở thích cũng rất có thể chỉ là sự trùng hợp, mà mùi hương của người này chắc là từ một loại nước hoa cao cấp nào đó.
Tuấn Kiệt ung dung đút hai tay vào túi quần, thẳng tắp đứng bên cạnh, vô tình lại tạo ra một loại áp lực vô hình khiến Nhật Ly hơi né người bước lùi ra phía sau.
Cô vừa lùi lại thì anh cũng vậy, cho tới khi lưng chạm vách thang máy phía sau mới dừng.
Gương mặt lạnh lùng của cô bất đắc dĩ mỉm cười, người đàn ông này, đúng là thích đùa.
Hai người ra tới sảnh công ty, vừa đúng lúc Đoàn lái xe tới đỗ ở sát bên cạnh. Anh ấy bước xuống mở cửa xe cho cô rồi đứng sang một bên. Tuấn Kiệt gật đầu ngồi vào ghế lái.
Nhật Ly liếc mắt nhìn qua gương mặt của trợ lý Đoàn cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cô chẳng biết cảm giác này do đâu mà có nên cũng thôi không mất thời gian đi tìm hiểu.
Tuấn Kiệt một đường lái xe đến thẳng nhà hàng Hương Quê. Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng vì sự đa dạng các món ăn vùng miền và thực đơn mới lạ.
Nhật Ly đi theo Tuấn Kiệt lên phòng bao vip ở tầng hai. Từ khi cô ngồi vào chỗ, nghe anh gọi một loạt các món ăn quen thuộc ra cho tới khi trên bàn bày kín thành quả của đầu bếp cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng một vị khách nào.
Cô nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc, không phải anh bị khách hàng cho leo cây rồi chứ.”
“Chắc là vậy rồi.” Tuấn Kiệt làm bộ đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Gọi nhiều như này, vậy hai chúng ta tự ăn thôi.”
Nhật Ly giật giật khóe môi.
“…” Ai lại to gan dám cho anh leo cây? Có mà anh lừa tôi thì có.
“Ăn đi. Chiều nay tôi còn có cuộc họp.” Tuấn Kiệt thản nhiên thúc giục rồi gắp một miếng tôm xù đã cắt vừa miệng vào bát của cô.
“Vâng.” Nhật Ly gật đầu thở dài cầm đũa lên.
Hai người ăn xong bữa trưa, trở lại Hùng Thiên, xe dừng, Nhật Ly vừa bước xuống xe đã gặp ngay một cái bóng đột ngột lao vù tới. Đáy mắt cô xẹt qua tia chán ghét né người tránh sang một bên.
“Rầm.” Tiếng va chạm đáng ra không nên có vang lên.
Không hiểu ngài tổng giám đốc trẻ hôm nay có chỗ nào khó ở, bắt Nhật Ly hủy mọi lịch trình của mình, rồi cắm chốt ở văn phòng làm việc soi cô từ sáng đến giờ. Ngay cả trợ lý Đoàn đi vào cũng phải nhanh chóng chuồn ra.
Bầu không khí quỷ dị khó tả.
Nhật Ly vừa cố thể hiện mình đang rất chăm chỉ dò lỗi sai trên tài liệu, vừa liếc nhìn đồng hồ thời gian dưới góc phải của máy tính. Chưa bao giờ cô thấy tốc độ nhảy của mấy chữ số lại thiếu cơm như lúc này, mãi không nhích nổi lấy một tiếng đồng hồ.
Cô đang nhẩm đếm thời gian để được bước ra khỏi đây trốn xuống căng tin của công ty.
Cái lưng của cô đã rất mỏi rồi.
“Rót cho tôi cốc nước!” Tuấn Kiệt đột ngột lên tiếng làm Nhật Ly ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên.
Anh mỉm cười lặp lại câu nói: “Rót cho tôi cốc nước!”
“Vâng.” Nhật Ly hơi gật đầu đứng dậy đi tới bàn nước.
Chẳng phải mọi ngày anh uống trà hay sao? Hôm nay lại uống nước.
Cô hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh uống nước lọc hay trà?”
Tuấn Kiệt bật cười: “Nước lọc. Trà uống trước khi ăn không tốt, lát cô ăn cơm cùng tôi nhé!”
“Vâng.” Nhật Ly theo phản xạ trả lời rồi chợt khựng lại: “Ăn cơm là sao ạ?”
“Chúng ta đi gặp một khách hàng, tôi mời cơm họ.” Tuấn Kiệt mặt không đổi sắc nói dối.
“Ồ, được.” Nhật Ly không chút hoài nghi đáp ứng, trong lòng lại rầu rĩ không thôi, thế là hy vọng tìm kiếm lấy một chút không gian để thở của cô cũng không còn.
Cô rót lưng cốc nước lọc mang tới bên bàn làm việc của Tuấn Kiệt, hai tay cẩn thận đặt lên chỗ mặt bàn còn chống rồi lùi vội lại như bị ma đuổi đi về chỗ ngồi của mình.
Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười không nói gì, cầm cốc nước lên uống từng ngụm, ánh mắt lơ đãng liếc về bóng dáng nhỏ xinh bên kia.
Hôm nay anh sẽ thực hiện mơ ước đã có từ rất lâu rồi, chính là dẫn cô đi ăn một bữa thật ngon, nỗ lực tập làm quen với thức ăn của loài người tuy chưa ổn lắm, nhưng cố ăn một chút bồi cô qua bữa ăn vẫn là làm được.
Nghĩ tới việc ra ngoài đi ăn thì Nhật Ly cũng chẳng còn ngồi đếm thời gian làm gì nữa, sau khi sắp xếp xong tài liệu cô mở mạng lên xem tin tức.
Mắt Nhật Ly trợn lên không thể tin được khi thấy cái dòng trạng thái sám hối xin lỗi của Bích Liên tới mình đang ghim ở khắp mọi nơi.
Con ranh kia lại muốn giở trò gì thế không biết?
Mày xin lỗi thì tao nhất định phải tha thứ cho mày à?
Cái thái độ này là thế nào?
Chẳng phải đang công khai kêu gào hay sao?
Đúng là đến chết vẫn không từ bỏ được cái tính cách đáng ghê tởm này.
“Đi thôi!” Nhật Ly đang đắm chìm trong những suy nghĩ trào phúng thì giọng nói của Tuấn Kiệt trên đỉnh đầu bất ngờ vang lên.
Cô hơi chột dạ vì bị sếp bắt gặp làm việc riêng nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, tay lưu loát tắt máy rồi đứng dậy.
Anh không nói, tôi đương nhiên coi như mình chẳng làm gì sai cả.
Hai người một trước, một sau đi vào tháng máy. Trong không gian khép kín, thoang thoảng mùi hương sen lại khiến Nhật Ly mơ màng. Ở giấc mơ của cô trên người Tuấn Phong cũng có mùi hương này. Trước kia anh cũng rất thích hương sen, mùi dịu nhẹ thanh tao lại ngọt ngào.
Nhưng cô biết sở thích cũng rất có thể chỉ là sự trùng hợp, mà mùi hương của người này chắc là từ một loại nước hoa cao cấp nào đó.
Tuấn Kiệt ung dung đút hai tay vào túi quần, thẳng tắp đứng bên cạnh, vô tình lại tạo ra một loại áp lực vô hình khiến Nhật Ly hơi né người bước lùi ra phía sau.
Cô vừa lùi lại thì anh cũng vậy, cho tới khi lưng chạm vách thang máy phía sau mới dừng.
Gương mặt lạnh lùng của cô bất đắc dĩ mỉm cười, người đàn ông này, đúng là thích đùa.
Hai người ra tới sảnh công ty, vừa đúng lúc Đoàn lái xe tới đỗ ở sát bên cạnh. Anh ấy bước xuống mở cửa xe cho cô rồi đứng sang một bên. Tuấn Kiệt gật đầu ngồi vào ghế lái.
Nhật Ly liếc mắt nhìn qua gương mặt của trợ lý Đoàn cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cô chẳng biết cảm giác này do đâu mà có nên cũng thôi không mất thời gian đi tìm hiểu.
Tuấn Kiệt một đường lái xe đến thẳng nhà hàng Hương Quê. Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng vì sự đa dạng các món ăn vùng miền và thực đơn mới lạ.
Nhật Ly đi theo Tuấn Kiệt lên phòng bao vip ở tầng hai. Từ khi cô ngồi vào chỗ, nghe anh gọi một loạt các món ăn quen thuộc ra cho tới khi trên bàn bày kín thành quả của đầu bếp cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng một vị khách nào.
Cô nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc, không phải anh bị khách hàng cho leo cây rồi chứ.”
“Chắc là vậy rồi.” Tuấn Kiệt làm bộ đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Gọi nhiều như này, vậy hai chúng ta tự ăn thôi.”
Nhật Ly giật giật khóe môi.
“…” Ai lại to gan dám cho anh leo cây? Có mà anh lừa tôi thì có.
“Ăn đi. Chiều nay tôi còn có cuộc họp.” Tuấn Kiệt thản nhiên thúc giục rồi gắp một miếng tôm xù đã cắt vừa miệng vào bát của cô.
“Vâng.” Nhật Ly gật đầu thở dài cầm đũa lên.
Hai người ăn xong bữa trưa, trở lại Hùng Thiên, xe dừng, Nhật Ly vừa bước xuống xe đã gặp ngay một cái bóng đột ngột lao vù tới. Đáy mắt cô xẹt qua tia chán ghét né người tránh sang một bên.
“Rầm.” Tiếng va chạm đáng ra không nên có vang lên.