Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160: Tao sống chết với mày
Thực ra đáy lòng Tuấn Kiệt cũng đang rất bất an. Nhìn thấy đội quân mới của Lê Minh ở phía sau, anh liền nhíu mày, thế nhưng anh lại dùng nụ cười thản nhiên để che giấu, giống như không thèm để ý đến việc đám người đó đã kéo tới.
“So với nội thành ô nhiễm, chỗ này của mày đúng là rất lý tưởng. Tao đã dọn toàn bộ viện nghiên cứu khoa học tới đây đấy!” Lê Minh tự hào giang tay ra khoe.
Tuấn Kiệt nháy mắt ra hiệu cho Lâm rồi vòng hai tay trước ngực hất cằm hỏi: “Chuẩn bị chu đáo như thế kia, chắc là đã bỏ ra không ít tâm huyết nhỉ?”
Lê Minh vỗ tay, nói như giang hồ: “Mày nói đúng, nhưng mà đây chỉ là chút thủ thuật nhỏ đâu có đáng kể gì. Bọn chúng so với mày chính là khác biệt một trời một vực.”.
“Nói xem, mục tiêu thật sự của mày là gì? Đừng nói là tới mời hợp tác, thái độ này e là muốn chiến phải chứ?” Tuấn Kiệt không để ý tới thái độ kệch cỡm của Lê Minh hỏi tiếp. Anh chính là đang muốn kéo dài thời gian.
“Tao đã nói rồi, tao dọn nhà.” Lê Minh cũng rất thẳng thắn.
Tuấn Kiệt mỉm cười: “À thì ra giáo sư Minh vĩ đại, cha đẻ của vô vàn công trình nghiên cứu cùng thí nghiệm trái phép trên cơ thể người giờ sa cơ lỡ vận đến mức phải tới chỗ này của tao để ăn xin cơ à?”
Lê Minh vẫn chẳng tỏ ra tức giận với lời nói khích bác của Tuấn Kiệt. Ông ta vẫn thản nhiên ngồi đó, một tay vuốt ve cặp đùi thon gọn của Bích Liên, tay khác gác lên cánh cửa xe, ánh mắt bỡn cợt nhìn lại. Cuối cùng nhẹ giọng đáp: “Mày có thể dùng từ cướp để thay thế.”
Thực ra ông ta cũng vẫn có chút đề phòng, tò mò không biết Tuấn Kiệt đã chuẩn bị những gì. Rõ ràng đây cũng chính là một sản phẩm được tạo ra từ tay ông ta, vậy mà giờ lại đứng đối mặt chống đối lại mình, nghĩ thế nào thì đáy lòng Lê Minh cũng đều rất khó chịu không thể tha thứ được.
Ngày hôm nay không dạy cho 9001 một bài học, ông ta thật không cam lòng.
Ánh mắt giễu cợt của Lê Minh nhìn về phía đám người bên cạnh Tuấn Kiệt, chỉ dựa vào mấy tên nít ranh kia cũng dám đối đầu với ông ta? Đúng là gan to bằng trời.
Nghĩ thế, Lê Minh vẫy tay, lập tức có một tên da đen như than hoa, cả người cơ bắp cuồn cuộn từ phía sau tiến lên phía trước. Gã ta bước đi một cách ngạo mạn, gương mặt và ánh mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, loại cấp bậc này nếu là khi còn làm người bình thường, hẳn phải cầm đầu mấy băng nhóm xã hội đen.
Gã lưu manh đen như than này tới trước xe của Lê Minh thì dừng lại, giọng nói ngược lại với ngoại hình của gã ta cất lên: “Chủ nhân, mấy con bọ kia mà cũng gây phiền phức cho ngài, chính là bọn chúng sợ mình đã sống lâu quá rồi hay sao?”
Gã ta nói xong, tất cả đều sững sờ nhìn gã ta thêm vài lần.
Rõ ràng là đàn ông mà giọng nói lại là đàn bà, còn mềm mại uyển chuyển mới chết người không chứ. Loại hình tượng này chẳng khác gì những nàng tiên cá dùng giọng nói của mình để dụ dỗ thủy thủ và ăn thịt. Nếu muốn, gã đàn ông này cũng có thể dùng cách đó để săn mồi chứ chả đùa.
“Ha ha ha…” Lâm ôm bụng cười, chỉ tay vào gã lưu manh nói: “Một sản phẩm lỗi hay sao?”
“Người anh em, cậu thật biết đùa, không nhìn thấy cả cái đám đấy chỉ có một ả đàn bà à? Đây chắc là thâm ý của ngài giáo sư muốn giúp mấy thằng kia xả xì trét ấy mà.” La Hàm vỗ vai Lâm giải đáp.
Gã lưu manh đen kia nghe vậy thì phì phò tức giận, nhưng chưa nhận được sự cho phép của Lê Minh nên gã ta chẳng dám làm gì, chỉ có thể đứng đó gầm gừ như con linh cẩu thèm khát máu thịt.
“Ông chủ, bọn tôi sợ quá!” Lâm làm bộ sợ hãi.
“Tao nghe nói mã gen mới này rất khá, có thể đấu sô lô thử một chút không?” Tuấn Kiệt thăm dò.
Lê Minh vừa nghe thấy lời này, sát ý trong mắt chợt lóe lên: “Tất nhiên là được, đây cũng là một yêu cầu rất chính đáng mà!”
Nhưng Tuấn Kiệt còn chưa kịp vui mừng thì Bích Liên ngồi bên cạnh Lê Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng muốn đấu, tôi chọn cô ta.”
Ngón tay trắng đẹp của cô ta chỉ về phía Nhật Ly đang đứng tít đằng sau cùng đám người mới biến đổi. Bởi vì cô không yên tâm nên mới nằng nặc đòi theo Tuấn Kiệt ra đây. Giờ thì hay rồi, bị người ta thách đấu.
Cô biết cách làm này chính là vì Tuấn Kiệt muốn kéo dài thời gian cho đám người của mình hoàn thiện hết một vòng lắp đặt thiết bị khuếch đại tần số bao vây lấy đám người của Lê Minh. Nếu như bây giờ cô từ chối, hai nhóm người lập tức xông vào cận chiến, như vậy mọi sự sắp đặt của anh coi như mất hết, hơn nữa còn khiến mọi người gặp nguy hiểm.
Gia Ly híp mắt liếc về phía Bích Liên. Đúng là kẻ thù không đội trời chung, nhìn thôi đã muốn ghét bỏ rồi. Nghĩ ngợi chốc lát, cô đi tới đùng bên Tuấn Kiệt nhỏ giọng hỏi: “Cô ta có năng lực ẩn gì không anh?”
“Có một loại hợp chất kích dục trong tuyến bài tiết của cô ta. Em nên cẩn thận đừng dính vô là được.” Anh mỉm cười xoa đầu cô. Đôi cánh của cô đã đủ khỏe để vươn ra bầu trời, anh rất có niềm tin là cô sẽ làm được.
Hành động này sẽ coi như một bài khảo hạch cấp cao dành cho Gia Ly.
“Em hiểu rồi.” Cô nắm lấy tay anh lớn giọng đáp: “Lên đi, hôm nay tao với mày sống chết luôn.”
“So với nội thành ô nhiễm, chỗ này của mày đúng là rất lý tưởng. Tao đã dọn toàn bộ viện nghiên cứu khoa học tới đây đấy!” Lê Minh tự hào giang tay ra khoe.
Tuấn Kiệt nháy mắt ra hiệu cho Lâm rồi vòng hai tay trước ngực hất cằm hỏi: “Chuẩn bị chu đáo như thế kia, chắc là đã bỏ ra không ít tâm huyết nhỉ?”
Lê Minh vỗ tay, nói như giang hồ: “Mày nói đúng, nhưng mà đây chỉ là chút thủ thuật nhỏ đâu có đáng kể gì. Bọn chúng so với mày chính là khác biệt một trời một vực.”.
“Nói xem, mục tiêu thật sự của mày là gì? Đừng nói là tới mời hợp tác, thái độ này e là muốn chiến phải chứ?” Tuấn Kiệt không để ý tới thái độ kệch cỡm của Lê Minh hỏi tiếp. Anh chính là đang muốn kéo dài thời gian.
“Tao đã nói rồi, tao dọn nhà.” Lê Minh cũng rất thẳng thắn.
Tuấn Kiệt mỉm cười: “À thì ra giáo sư Minh vĩ đại, cha đẻ của vô vàn công trình nghiên cứu cùng thí nghiệm trái phép trên cơ thể người giờ sa cơ lỡ vận đến mức phải tới chỗ này của tao để ăn xin cơ à?”
Lê Minh vẫn chẳng tỏ ra tức giận với lời nói khích bác của Tuấn Kiệt. Ông ta vẫn thản nhiên ngồi đó, một tay vuốt ve cặp đùi thon gọn của Bích Liên, tay khác gác lên cánh cửa xe, ánh mắt bỡn cợt nhìn lại. Cuối cùng nhẹ giọng đáp: “Mày có thể dùng từ cướp để thay thế.”
Thực ra ông ta cũng vẫn có chút đề phòng, tò mò không biết Tuấn Kiệt đã chuẩn bị những gì. Rõ ràng đây cũng chính là một sản phẩm được tạo ra từ tay ông ta, vậy mà giờ lại đứng đối mặt chống đối lại mình, nghĩ thế nào thì đáy lòng Lê Minh cũng đều rất khó chịu không thể tha thứ được.
Ngày hôm nay không dạy cho 9001 một bài học, ông ta thật không cam lòng.
Ánh mắt giễu cợt của Lê Minh nhìn về phía đám người bên cạnh Tuấn Kiệt, chỉ dựa vào mấy tên nít ranh kia cũng dám đối đầu với ông ta? Đúng là gan to bằng trời.
Nghĩ thế, Lê Minh vẫy tay, lập tức có một tên da đen như than hoa, cả người cơ bắp cuồn cuộn từ phía sau tiến lên phía trước. Gã ta bước đi một cách ngạo mạn, gương mặt và ánh mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, loại cấp bậc này nếu là khi còn làm người bình thường, hẳn phải cầm đầu mấy băng nhóm xã hội đen.
Gã lưu manh đen như than này tới trước xe của Lê Minh thì dừng lại, giọng nói ngược lại với ngoại hình của gã ta cất lên: “Chủ nhân, mấy con bọ kia mà cũng gây phiền phức cho ngài, chính là bọn chúng sợ mình đã sống lâu quá rồi hay sao?”
Gã ta nói xong, tất cả đều sững sờ nhìn gã ta thêm vài lần.
Rõ ràng là đàn ông mà giọng nói lại là đàn bà, còn mềm mại uyển chuyển mới chết người không chứ. Loại hình tượng này chẳng khác gì những nàng tiên cá dùng giọng nói của mình để dụ dỗ thủy thủ và ăn thịt. Nếu muốn, gã đàn ông này cũng có thể dùng cách đó để săn mồi chứ chả đùa.
“Ha ha ha…” Lâm ôm bụng cười, chỉ tay vào gã lưu manh nói: “Một sản phẩm lỗi hay sao?”
“Người anh em, cậu thật biết đùa, không nhìn thấy cả cái đám đấy chỉ có một ả đàn bà à? Đây chắc là thâm ý của ngài giáo sư muốn giúp mấy thằng kia xả xì trét ấy mà.” La Hàm vỗ vai Lâm giải đáp.
Gã lưu manh đen kia nghe vậy thì phì phò tức giận, nhưng chưa nhận được sự cho phép của Lê Minh nên gã ta chẳng dám làm gì, chỉ có thể đứng đó gầm gừ như con linh cẩu thèm khát máu thịt.
“Ông chủ, bọn tôi sợ quá!” Lâm làm bộ sợ hãi.
“Tao nghe nói mã gen mới này rất khá, có thể đấu sô lô thử một chút không?” Tuấn Kiệt thăm dò.
Lê Minh vừa nghe thấy lời này, sát ý trong mắt chợt lóe lên: “Tất nhiên là được, đây cũng là một yêu cầu rất chính đáng mà!”
Nhưng Tuấn Kiệt còn chưa kịp vui mừng thì Bích Liên ngồi bên cạnh Lê Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng muốn đấu, tôi chọn cô ta.”
Ngón tay trắng đẹp của cô ta chỉ về phía Nhật Ly đang đứng tít đằng sau cùng đám người mới biến đổi. Bởi vì cô không yên tâm nên mới nằng nặc đòi theo Tuấn Kiệt ra đây. Giờ thì hay rồi, bị người ta thách đấu.
Cô biết cách làm này chính là vì Tuấn Kiệt muốn kéo dài thời gian cho đám người của mình hoàn thiện hết một vòng lắp đặt thiết bị khuếch đại tần số bao vây lấy đám người của Lê Minh. Nếu như bây giờ cô từ chối, hai nhóm người lập tức xông vào cận chiến, như vậy mọi sự sắp đặt của anh coi như mất hết, hơn nữa còn khiến mọi người gặp nguy hiểm.
Gia Ly híp mắt liếc về phía Bích Liên. Đúng là kẻ thù không đội trời chung, nhìn thôi đã muốn ghét bỏ rồi. Nghĩ ngợi chốc lát, cô đi tới đùng bên Tuấn Kiệt nhỏ giọng hỏi: “Cô ta có năng lực ẩn gì không anh?”
“Có một loại hợp chất kích dục trong tuyến bài tiết của cô ta. Em nên cẩn thận đừng dính vô là được.” Anh mỉm cười xoa đầu cô. Đôi cánh của cô đã đủ khỏe để vươn ra bầu trời, anh rất có niềm tin là cô sẽ làm được.
Hành động này sẽ coi như một bài khảo hạch cấp cao dành cho Gia Ly.
“Em hiểu rồi.” Cô nắm lấy tay anh lớn giọng đáp: “Lên đi, hôm nay tao với mày sống chết luôn.”