Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Môn đăng hộ đối
Cũng lúc này, tại biệt thự nhà họ Lê.
“Cha, con không đồng ý cuộc hôn nhân này.” Hoàng Vũ rụt rè nói.
Dù anh ta có là kẻ chơi bời, ngang ngược đến đâu đi chăng nữa, khi đứng trước giáo sư Minh thì đều là dáng vẻ yếu đuối cần được che chở như vậy.
Giáo sư Minh thở dài: “Cha biết rồi.”
“Cô ta còn chưa gả tới đây, vậy mà đã gây ra ầm ĩ đến mức đó. Làm nhà họ Vũ chúng ta bị mất hết mặt mũi. ” Hoàng Vũ cầm lấy cánh tay cha mình lắc rồi làm ra vẻ lo lắng nói: “Đợi khi cô ta thành vợ con rồi, ngày tháng sau này của con có phải là sẽ rất thê thảm không?”
“Làm gì tới mức đó, đấy là vì con bé chưa hiểu cách đối nhân xử thế mà thôi. Cha đã bàn bạc với nhà họ Võ rồi.”
“Cha…”
“Cha còn không hiểu tính của con hay sao, lúc đấy chẳng biết là con khổ hay là con bé đó nó khổ đấy!”
“Cô ta đòi một nửa công ty của con kìa, công phu khác gì sư tử ngoạm?” Hoàng Vũ bực bội nói, ánh mắt anh ta chứa đầy sự căm nhận nhìn vào một khoảng không.
“Đợi cha nghiên cứu thành công, cả thiên hạ này đều là của hai cha con ta. Lúc đó con muốn có gì sẽ có cái đó, cái công ty nhỏ bé dùng để rửa tiền che mắt thiên hạ đấy con tiếc làm chi?”
“Cha đã nghiên cứu cả chục năm nay rồi mà có được gì đâu!” Hoàng Vũ giả bộ giận dỗi.
Ánh mắt Lê Minh đột nhiên lạnh xuống, giọng nói mang theo sự uy hiếp không cho phép chối từ vang lên: “Không nhiều lời, con không muốn cũng phải cưới nó. Liệu vào mà cư xử, mất đi sự ủng hộ của nhà họ Võ làm ảnh hưởng đến cha thì con cứ chờ xem cha sẽ làm gì!”
Hoàng Vũ rùng mình nhìn cha mình rời đi. Anh ta im lặng gật đầu không dám ho he thêm một câu nào nữa.
Phải nói rằng người duy nhất khiến Hoàng Vũ khiếp sợ trên đời này chỉ có giáo sư Minh. Đến chết anh ta cũng sẽ không muốn giống mẹ mình, ngay cả chết đi cũng bị biến thành vật thí nghiệm quái dị của ông ta.
“Bích Liên à? Tốt nhất cô nên diễn cho tốt vào!” Hoàng Vũ nghiến răng hiểm độc nói rồi cũng ra xe rời khỏi.
***
Một ngày làm việc nhanh chóng qua đi.
Nhật Ly mệt mỏi trở về nhà, hôm nay tâm trạng cô chẳng tập trung tẹo nào. Lúc ở công ty, cô ra vào mấy lần đều suýt đập đầu vào vách ngăn bằng kính, mà lần nào cũng nhờ có Tuấn Kiệt cứu nguy kịp thời, nếu không cô đúng là không thể tưởng tượng nổi cái tình huống xấu hổ khi đó của bản thân.
Thật mất mặt!
Tự cô cảm thấy bản thân mình đang giống như là một tiểu bạch thỏ giả vờ ngây thơ yếu đuối để cưa đổ tổng tài… Ôi trời! Càng nghĩ Nhật Ly càng thấy mắc cỡ chết mất.
“Không hiểu đầu óc mình kiểu gì?” Tiếng gầm của Nhật Ly lại vang lên lần nữa trong ngôi nhà nhỏ.
Bóng dáng cô hớt hải chạy qua chạy lại trong làn khói đen mù mịt đang cuồn cuộn bay lên, mùi khét lẹt quẩn quanh mãi trong không khí làm tiếng họ sặc sụa vang lên liên tiếp.
Đấy chính là thành quả của việc nghiên cứu đề tài khoa học “cắm cơm không đổ nước” và mối tương tác qua lại giữa các nguyên tố ngũ hành. Suýt nữa thì cháy mất cái nhà, may mà cô phản ứng kịp.
Nhật ly chán nản dọn dẹp sạch sẽ rồi uống tạm hộp sữa tươi, nghĩ đến câu nói của ai đó, cô bất giác nhìn xuống cơ thể của mình rồi lại mở tủ lạnh lấy thêm hai hộp sữa nữa.
Giải quyết xong cơn đói bụng là đến cơn đói tiền.
Nhật Ly trở về phòng bật máy tính lên bắt đầu cày “deadline” truyện mạng.
Những bộ truyện mà cô viết ra thường rất ngọt ngào, nhưng tất cả đều có một kết thúc buồn. Ấy vậy mà vẫn có một nhóm độc giả vô cùng yêu thích. Bọn họ nói rằng, họ thích cái cảm giác vừa cười vừa khóc khi đọc truyện của Nhật Ly để thấy cuộc đời này vốn dĩ không phải là màu hồng.
Đúng vậy, cuộc sống đúng là phũ phàng lắm!
Nhưng Nhật Ly đã nghĩ thông suốt rồi, bộ này từ giờ đến kết thúc cô sẽ thả mật ngọt, sủng tới tận trời luôn, cuộc đời đã không như ý rồi thì nên để cho thế giới áo tưởng kia hoàn hảo một chút.
Có vẻ như vậy nên lượng độc giả của cô ngày một đông.
Nam chính mới chỉ lên sàn diễn được hai chương thôi mà bình luận bên dưới đã như vũ bão. Lượt truy cập và theo dõi tăng nhanh đến chóng mặt, chứng tỏ, sự hấp dẫn của trai đẹp luôn luôn mạnh, hơn cả nữ cường.
Đọc lướt qua hai chương mình vừa viết, Nhật Ly cảm thấy khá hài lòng liền cài đặt hẹn giờ đăng rồi thoát máy, duỗi eo đứng dậy để cho cột sống được nghỉ ngơi. Cô ra nằm dài trên sô pha trong phòng khách bật ti vi lên xem qua chút tin tức giải trí cuối ngày.
Trên đó, Bích Liên đang tham gia một game show truyền hình cùng với đám người hâm mộ cô ta. Nhìn cái dáng vẻ giả bộ trong sáng mong manh yếu đuối của cô ả mà Nhật Ly không nhịn được bật cười.
“Bích Liên này, bạn có quan điểm thế nào về tình yêu?” Anh chàng dẫn chương trình vừa đọc một câu hỏi theo như kịch bản đã bàn trước.
Nhật Ly trào phúng: “Hỏi một người vừa mới có trận đánh ghen đi vào lịch sử câu này? Chậc chậc… định tẩy trắng hay là lại bôi đen?”
“Tình yêu với mình đơn giản lắm, đó chính là sự đồng điệu của hai tâm hồn!” Cô ả mỉm cười bẽn lẽn đáp lại.
Đám người hâm mộ não tàn ngồi bên dưới lập tức ồ lên ra bộ thích thú, không ngừng reo hò tán thưởng nữ thần của mình.
“Tôi được biết bạn và Hoàng Vũ rất hòa hợp, không biết hai bạn là như thế nào với nhau?” Người dẫn chương trình vừa đọc câu hỏi thì không chỉ trường quay mà toàn bộ những ai đang xem phát sóng trực tiếp cũng phải nín thở chờ đợi câu trả lời.
Cũng quá thẳng thắn!
Nhật Ly nằm trên ghế sô pha bỡn cợt: “Hay cho câu rất hòa hợp!”
Bích Liên liếc mắt nhìn về anh chàng bảnh trai đang ngồi ở hàng ghế vip dưới khán đài, sau đó xấu hổ lí nhí trả lời: “Hai bên gia đình đã định ngày đính hôn rồi!”
“Ồ, vậy là nữ thần của chúng ta đã trở thành hoa có chủ! Các bạn ơi, tôi đau ở đây quá!” Anh chàng dẫn chương trình vờ vịt ôm ngực diễn như thật.
Nhật Ly nhếch miệng cười, khua khua cái điều khiển trong tay: “Vậy là ý muốn nói, chuyện cô ta đánh ghen là danh chính ngôn thuận?”
Nghe câu nói của anh chàng dẫn chương trình tất cả đều bật cười, ai ai cũng muốn chúc phúc cho thần tượng của mình và vị hôn phu, trai tài gái sắc xứng đáng được ở bên nhau!
Phản ứng tích cực của đám đông khiến khóe môi Bích Liên cong lên, toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ta. Như thế này, Hoàng Vũ có chạy cũng không thoát được, cái vị trí con dâu của giáo sư Minh chắc chắn chỉ có thể là cô ta, những đóa hoa dại ven đường cô ta sẽ rắc thuốc độc diệt sạch sẽ.
Cứ thế tin tức về lễ đính hôn của nữ diễn viên trẻ triển vọng Anly - Nghệ danh của Bích Liên, cùng Hoàng Vũ giám đốc của công ty dược phẩm Hoàng Vũ trong nháy mắt đã ngập tràn trên tất cả các trang mạng xã hội. Độ phủ sóng của Bích Liên đã đẩy tên tuổi của cô ta lên top đầu trên lượt tìm kiếm. Biết bao lời chúc mừng được gửi tới nhà họ Lê vì sắp đón được một cô con dâu vừa “dịu dàng”, “hiểu lễ nghĩa” lại vừa tài năng bay tới như một câu chuyện cười của thành phố Vũ Ninh và giới showbiz miền Bắc. Một đám quá ư là môn đăng hộ đối.
Nhật Ly cầm điện thoại thờ ơ lướt qua tất cả những thông tin đó. Ai chứ hai nhân vật chính trong câu chuyện này thì cô lại hiểu quá rõ.
Bích Liên là em gái cùng cha khác mẹ của cô, miệng nam mô bụng một bồ dao găm thì không nói rồi. Còn Hoàng Vũ, chồng sắp cưới, bạn trai cô ta lại là bạn học cùng trường đại học với Nhật Ly, thói hư tật xấu nào của anh ta mà cô không biết. Nói không ngoa, Hoàng Vũ chẳng khác nào một con ngựa đực phối giống bị đứt cương chạy rông khắp nơi, chẳng có bụi hoa nào là không có dấu răng của anh ta.
Còn lâu cô mới tin hai người này là thực lòng đến với nhau.
Nhưng nói chung, để cho vui cửa vui nhà thì họ ở bên nhau cũng tốt, thi thoảng Nhật Ly còn có chỗ để mà đâm thọc châm dầu vào lửa.
“Cha, con không đồng ý cuộc hôn nhân này.” Hoàng Vũ rụt rè nói.
Dù anh ta có là kẻ chơi bời, ngang ngược đến đâu đi chăng nữa, khi đứng trước giáo sư Minh thì đều là dáng vẻ yếu đuối cần được che chở như vậy.
Giáo sư Minh thở dài: “Cha biết rồi.”
“Cô ta còn chưa gả tới đây, vậy mà đã gây ra ầm ĩ đến mức đó. Làm nhà họ Vũ chúng ta bị mất hết mặt mũi. ” Hoàng Vũ cầm lấy cánh tay cha mình lắc rồi làm ra vẻ lo lắng nói: “Đợi khi cô ta thành vợ con rồi, ngày tháng sau này của con có phải là sẽ rất thê thảm không?”
“Làm gì tới mức đó, đấy là vì con bé chưa hiểu cách đối nhân xử thế mà thôi. Cha đã bàn bạc với nhà họ Võ rồi.”
“Cha…”
“Cha còn không hiểu tính của con hay sao, lúc đấy chẳng biết là con khổ hay là con bé đó nó khổ đấy!”
“Cô ta đòi một nửa công ty của con kìa, công phu khác gì sư tử ngoạm?” Hoàng Vũ bực bội nói, ánh mắt anh ta chứa đầy sự căm nhận nhìn vào một khoảng không.
“Đợi cha nghiên cứu thành công, cả thiên hạ này đều là của hai cha con ta. Lúc đó con muốn có gì sẽ có cái đó, cái công ty nhỏ bé dùng để rửa tiền che mắt thiên hạ đấy con tiếc làm chi?”
“Cha đã nghiên cứu cả chục năm nay rồi mà có được gì đâu!” Hoàng Vũ giả bộ giận dỗi.
Ánh mắt Lê Minh đột nhiên lạnh xuống, giọng nói mang theo sự uy hiếp không cho phép chối từ vang lên: “Không nhiều lời, con không muốn cũng phải cưới nó. Liệu vào mà cư xử, mất đi sự ủng hộ của nhà họ Võ làm ảnh hưởng đến cha thì con cứ chờ xem cha sẽ làm gì!”
Hoàng Vũ rùng mình nhìn cha mình rời đi. Anh ta im lặng gật đầu không dám ho he thêm một câu nào nữa.
Phải nói rằng người duy nhất khiến Hoàng Vũ khiếp sợ trên đời này chỉ có giáo sư Minh. Đến chết anh ta cũng sẽ không muốn giống mẹ mình, ngay cả chết đi cũng bị biến thành vật thí nghiệm quái dị của ông ta.
“Bích Liên à? Tốt nhất cô nên diễn cho tốt vào!” Hoàng Vũ nghiến răng hiểm độc nói rồi cũng ra xe rời khỏi.
***
Một ngày làm việc nhanh chóng qua đi.
Nhật Ly mệt mỏi trở về nhà, hôm nay tâm trạng cô chẳng tập trung tẹo nào. Lúc ở công ty, cô ra vào mấy lần đều suýt đập đầu vào vách ngăn bằng kính, mà lần nào cũng nhờ có Tuấn Kiệt cứu nguy kịp thời, nếu không cô đúng là không thể tưởng tượng nổi cái tình huống xấu hổ khi đó của bản thân.
Thật mất mặt!
Tự cô cảm thấy bản thân mình đang giống như là một tiểu bạch thỏ giả vờ ngây thơ yếu đuối để cưa đổ tổng tài… Ôi trời! Càng nghĩ Nhật Ly càng thấy mắc cỡ chết mất.
“Không hiểu đầu óc mình kiểu gì?” Tiếng gầm của Nhật Ly lại vang lên lần nữa trong ngôi nhà nhỏ.
Bóng dáng cô hớt hải chạy qua chạy lại trong làn khói đen mù mịt đang cuồn cuộn bay lên, mùi khét lẹt quẩn quanh mãi trong không khí làm tiếng họ sặc sụa vang lên liên tiếp.
Đấy chính là thành quả của việc nghiên cứu đề tài khoa học “cắm cơm không đổ nước” và mối tương tác qua lại giữa các nguyên tố ngũ hành. Suýt nữa thì cháy mất cái nhà, may mà cô phản ứng kịp.
Nhật ly chán nản dọn dẹp sạch sẽ rồi uống tạm hộp sữa tươi, nghĩ đến câu nói của ai đó, cô bất giác nhìn xuống cơ thể của mình rồi lại mở tủ lạnh lấy thêm hai hộp sữa nữa.
Giải quyết xong cơn đói bụng là đến cơn đói tiền.
Nhật Ly trở về phòng bật máy tính lên bắt đầu cày “deadline” truyện mạng.
Những bộ truyện mà cô viết ra thường rất ngọt ngào, nhưng tất cả đều có một kết thúc buồn. Ấy vậy mà vẫn có một nhóm độc giả vô cùng yêu thích. Bọn họ nói rằng, họ thích cái cảm giác vừa cười vừa khóc khi đọc truyện của Nhật Ly để thấy cuộc đời này vốn dĩ không phải là màu hồng.
Đúng vậy, cuộc sống đúng là phũ phàng lắm!
Nhưng Nhật Ly đã nghĩ thông suốt rồi, bộ này từ giờ đến kết thúc cô sẽ thả mật ngọt, sủng tới tận trời luôn, cuộc đời đã không như ý rồi thì nên để cho thế giới áo tưởng kia hoàn hảo một chút.
Có vẻ như vậy nên lượng độc giả của cô ngày một đông.
Nam chính mới chỉ lên sàn diễn được hai chương thôi mà bình luận bên dưới đã như vũ bão. Lượt truy cập và theo dõi tăng nhanh đến chóng mặt, chứng tỏ, sự hấp dẫn của trai đẹp luôn luôn mạnh, hơn cả nữ cường.
Đọc lướt qua hai chương mình vừa viết, Nhật Ly cảm thấy khá hài lòng liền cài đặt hẹn giờ đăng rồi thoát máy, duỗi eo đứng dậy để cho cột sống được nghỉ ngơi. Cô ra nằm dài trên sô pha trong phòng khách bật ti vi lên xem qua chút tin tức giải trí cuối ngày.
Trên đó, Bích Liên đang tham gia một game show truyền hình cùng với đám người hâm mộ cô ta. Nhìn cái dáng vẻ giả bộ trong sáng mong manh yếu đuối của cô ả mà Nhật Ly không nhịn được bật cười.
“Bích Liên này, bạn có quan điểm thế nào về tình yêu?” Anh chàng dẫn chương trình vừa đọc một câu hỏi theo như kịch bản đã bàn trước.
Nhật Ly trào phúng: “Hỏi một người vừa mới có trận đánh ghen đi vào lịch sử câu này? Chậc chậc… định tẩy trắng hay là lại bôi đen?”
“Tình yêu với mình đơn giản lắm, đó chính là sự đồng điệu của hai tâm hồn!” Cô ả mỉm cười bẽn lẽn đáp lại.
Đám người hâm mộ não tàn ngồi bên dưới lập tức ồ lên ra bộ thích thú, không ngừng reo hò tán thưởng nữ thần của mình.
“Tôi được biết bạn và Hoàng Vũ rất hòa hợp, không biết hai bạn là như thế nào với nhau?” Người dẫn chương trình vừa đọc câu hỏi thì không chỉ trường quay mà toàn bộ những ai đang xem phát sóng trực tiếp cũng phải nín thở chờ đợi câu trả lời.
Cũng quá thẳng thắn!
Nhật Ly nằm trên ghế sô pha bỡn cợt: “Hay cho câu rất hòa hợp!”
Bích Liên liếc mắt nhìn về anh chàng bảnh trai đang ngồi ở hàng ghế vip dưới khán đài, sau đó xấu hổ lí nhí trả lời: “Hai bên gia đình đã định ngày đính hôn rồi!”
“Ồ, vậy là nữ thần của chúng ta đã trở thành hoa có chủ! Các bạn ơi, tôi đau ở đây quá!” Anh chàng dẫn chương trình vờ vịt ôm ngực diễn như thật.
Nhật Ly nhếch miệng cười, khua khua cái điều khiển trong tay: “Vậy là ý muốn nói, chuyện cô ta đánh ghen là danh chính ngôn thuận?”
Nghe câu nói của anh chàng dẫn chương trình tất cả đều bật cười, ai ai cũng muốn chúc phúc cho thần tượng của mình và vị hôn phu, trai tài gái sắc xứng đáng được ở bên nhau!
Phản ứng tích cực của đám đông khiến khóe môi Bích Liên cong lên, toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ta. Như thế này, Hoàng Vũ có chạy cũng không thoát được, cái vị trí con dâu của giáo sư Minh chắc chắn chỉ có thể là cô ta, những đóa hoa dại ven đường cô ta sẽ rắc thuốc độc diệt sạch sẽ.
Cứ thế tin tức về lễ đính hôn của nữ diễn viên trẻ triển vọng Anly - Nghệ danh của Bích Liên, cùng Hoàng Vũ giám đốc của công ty dược phẩm Hoàng Vũ trong nháy mắt đã ngập tràn trên tất cả các trang mạng xã hội. Độ phủ sóng của Bích Liên đã đẩy tên tuổi của cô ta lên top đầu trên lượt tìm kiếm. Biết bao lời chúc mừng được gửi tới nhà họ Lê vì sắp đón được một cô con dâu vừa “dịu dàng”, “hiểu lễ nghĩa” lại vừa tài năng bay tới như một câu chuyện cười của thành phố Vũ Ninh và giới showbiz miền Bắc. Một đám quá ư là môn đăng hộ đối.
Nhật Ly cầm điện thoại thờ ơ lướt qua tất cả những thông tin đó. Ai chứ hai nhân vật chính trong câu chuyện này thì cô lại hiểu quá rõ.
Bích Liên là em gái cùng cha khác mẹ của cô, miệng nam mô bụng một bồ dao găm thì không nói rồi. Còn Hoàng Vũ, chồng sắp cưới, bạn trai cô ta lại là bạn học cùng trường đại học với Nhật Ly, thói hư tật xấu nào của anh ta mà cô không biết. Nói không ngoa, Hoàng Vũ chẳng khác nào một con ngựa đực phối giống bị đứt cương chạy rông khắp nơi, chẳng có bụi hoa nào là không có dấu răng của anh ta.
Còn lâu cô mới tin hai người này là thực lòng đến với nhau.
Nhưng nói chung, để cho vui cửa vui nhà thì họ ở bên nhau cũng tốt, thi thoảng Nhật Ly còn có chỗ để mà đâm thọc châm dầu vào lửa.