Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: Em phối hợp một chút, được không? H++
Cao trào trôi qua, Nhật Ly há to miệng thở dốc như con cá mắc cạn đang liên tục ngáp để lấy hơi. Ánh mắt cô ngây ngốc nhìn lên những vết mốc loang nổ của trần nhà, bất động nhìn, không có bất kỳ hành động nào khác.
Cả cơ thể vẫn còn chìm trong sự đê mê cùng những khoái cảm tê dại giống như bị dòng điện di chuyển dọc ngang càn quét qua mọi giác quan, chẳng còn ý nghĩ gì khác ngoài bốn từ [Mẹ nó thống kho.ái.]
Đúng là chất lượng.
Quả nhiên hơn trong mơ rất rất nhiều.
Nhật Ly, cô sẽ chế.t chìm trong bể dụ.c vọ.ng này mất thôi. Thật đấy!
Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh tuấn nhơ nhuốc bám biết bao chất dị.ch nhầy ám muội. Anh nhoài người tới chống tay kẹp lấy bờ vai, lòng bàn tay áp vào giữ chặt hai bên đầu cô, lôi kéo tiêu cự trong mắt Nhật Ly trở lại trên người mình.
Cái miệng vừa mới ăn qua không biết bao nhiêu mật dị.ch dần áp xuống ôn nhu rải những nụ hôn vụn vặt rơi trên gương mặt ửng hồng như say men của người nằm bên dưới; vừa hôn, vừa chăm chú quan sát phản ứng, tựa như muốn khắc sâu bộ dáng lần đầu tiên cao trào của Nhật Ly vào trong tâm trí mình.
Tuấn Kiệt đẩy tay ngồi dậy, đứng ra khỏi giường. Trước ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Nhật Ly, anh mỉm cười vội vàng tự cởi đồ của chính mình.
Bắt đầu là áo sơ mi đã bị Nhật Ly vò cho nhăn dúm xộc xệch, tiếp đến là quần âu, cho tới quần tam giác. Rốt cuộc Kiệt Kiệt bé nhỏ sau bao nhiêu năm ẩn núp cũng được xuất hiện. Nó vươn cao ngạo nghễ khẽ lắc mình hưng phấn như đang chào hỏi với Nhật Ly.
“Có giống như trong giấc mơ của chúng ta không?” Anh quỳ gối tiến tới sát bên tai của cô xấu xa hỏi.
“…” Sắc mặt Nhật Ly đã quá đỏ rồi, không chỉ mặt, cả người cô còn vừa đỏ vừa nóng.
Nghe anh hỏi, con ngươi của cô khẽ cử động chuyển rời từ Kiệt Kiệt lên tới gương mặt anh.
“Em có muốn anh không?” Anh lại phả hơi vào tai cô, đầu lưỡi còn ác ý liế.m một vòng quanh vành tai.
Nhật Ly vẫn ngây ngốc nhìn.
Cô đâu có nghe ra anh hỏi cái gì, chỉ thấy miệng anh mấp máy mà trong đầu Nhật Ly chỉ có một câu thét kinh hoàng: [Tại sao lại lớn hơn?]
“Trả lời đi.” Bàn tay của anh bắt đầu đưa xuống tiếp tục khuấy đảo hang nhỏ, còn day ấn trên hạt thịt mềm, ngón giữa len vào bên trong những cánh hoa gãi vào điểm gồ cao bên trong vách thịt.
Tiếng “phốc phốc” tiếp tục vang lên.
Nhật Ly ngượng ngùng vặn vẹo thân thể, vươn tay bám lấy vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh miệng khẽ mở: “Em yêu anh!”
Câu nói lạc đề của cô chẳng khác gì một tiếng súng lệnh đầy uy lực, Tuấn Kiệt sung sướng cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm ngọt, sau đó bắt đầu rải rác các nụ hôn ra khắp nơi, mỗi chỗ đi qua đều để lại ấn ký hồng nhạt thuộc về riêng mình.
Dù không quá hiểu rõ về tì.nh dụ.c, nhưng anh biết lần đầu tiên của người con gái chắc chắn là rất đau. Thế nên càng muốn cẩn thận để không để cô bị tổn thương.
Anh thành kính từng chút một nâng niu mỗi tấc thịt trên cơ thể cô, đôi môi nóng bỏng đi tới đâu, Nhật Ly bừng bừng hưng ph.ấn tới đó.
Tiếng rên rỉ lại lần nữa vang lên, âm thanh ngân nga kiều mị dụ hoặc như giọng ca của nàng tiên cá trên biển cả không ngừng mời gọi sự nhiệt tình người đàn ông, cho tới khi một vật cứng rắn giật giật đặt tại cửa hang chầm chậm lách mình tiến vào.
Nhật Ly lập tức im bặt, ngực nhô cao phập phồng hồi hộp.
Bởi vì cô đang nhắm mắt, nên mọi cử động tại nơi đó đều cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Sắc mặt cô căng thẳng, cả cơ thể cũng chợt cứng ngắc.
Đột nhiên nhớ đến cảm giác đau đớn khi bị phá thân trong giấc mơ nọ, Nhật Ly liền vô thức nảy sinh nỗi sợ hãi, cô vội kẹp chặt hai chân lại, dịch hông, giơ tay muốn đẩy anh ra xa.
Mắt mở bừng thật lớn, lo lắng nhìn anh.
Tuấn Kiệt bất đắc dĩ mỉm cười, anh nhỏ giọng trấn an vỗ về: "Ngoan nào, chúng ta đều là lần đầu, anh cũng thấy sợ, em phối hợp một chút, được không?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông rót vào tai cô như bùa chú, đáy lòng Nhật Ly bỗng sinh ra một loại tự mãn lạ kỳ. Cô dần thả lỏng cơ thể, vòng đôi chân thon dài lên quấn lấy eo của anh. Hai tay ôm lấy bờ vai rắn chắc. Tư thế giống như t.ử sĩ sẵn sàng ra trận.
Tuấn Kiệt thấy vậy liền cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, giữa lúc môi lưỡi triền miên, cây gậy từng chút một tiếp tục tiến vào. Bên trong hang nhỏ chặt chẽ ấm nóng đến mức khiến anh phải hít hà khó nhọc kiềm chế lại tốc độ.
Nhật Ly trợn tròn mắt cảm nhận Kiệt Kiệt bé nhỏ đang tiến sâu vào hạ thân, cô khó chịu uốn người, lại bị cánh tay anh chế trụ, cây gậy chậm chạp chuyển động ra vào nông dần.
Tuấn Kiệt vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, vì muốn cô phải chịu ít đau đớn nhất nên bước dạo đầu vô cùng lâu, cho đến khi Nhật Ly cảm thấy trống rỗng khó chịu liền lên tiếng:
“Anh vào đi... ưm, vào được rồi...”
"Em cố chịu đựng một chút, sẽ hơi đau." Anh còn chu đáo nhắc nhở thêm một câu.
“Mẹ kiếp, anh... Á...”
Nhật Ly vừa mở miệng sốt ruột muốn mắng chửi người thì bất ngờ đỉnh gậy thúc mạnh một cái xỏ xuyên qua tấm chắn. Cô đau đến mức muốn cuộn người lại, sắc mặt trắng bệch, nước mắt thoáng chốc ào ào tuôn ra.
Tuấn Kiệt cũng chẳng dễ chịu gì, bên trong cô vừa ấm nóng vừa siết chặt đến mức khiến anh sắp phát điên. Nhìn người phụ nữ ở dưới thân đang nức nở, rên rỉ từng tiếng nỉ non, anh liền đau lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên mi mắt cô dụ dỗ:
"Ly Ly, em thả lỏng một chút."
Nhưng lúc này Nhật Ly làm sao còn có thể để ý đến mấy lời dụ dỗ của anh nữa, cô đau đến mức quên luôn cái ý nghĩ tự mãn muốn độc chiếm lấy lần đầu tiên của người đàn ông này mất rồi. Cả người hoảng hốt giẫy giụa hét lên: "Anh đi ra đi, không làm nữa."
Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, nằm sấp trên người cô, cây gậy cứ.ng rắn vẫn còn chôn sâu trong hang nhỏ, chậm rãi nhích từng tí một, nửa cầu xin, nửa dụ dỗ,
"Cố chịu một chút, em cũng biết chuyện này tuyệt vời như thế nào mà, anh đã rất nhớ nó đấy!"
Nhật Ly ngừng giẫy, ngước cặp mắt đỏ hoe lên nhìn anh rồi khịt mũi tủi thân oán trách: "Kiệt, nhưng mà đau quá!"
Tuấn Kiệt áp trán vào trán cô nhỏ giọng: "Một lát sẽ hết đau."
Sau đó anh ngậm lấy đôi môi cô giao hòa bắt đầu một nụ hôn ướt át mới, thắt lưng cũng cử động nhẹ nhàng rút cây gậy lùi ra ngoài một chút, tới khi chỉ còn lại đỉnh gậy ở bên trong, rồi mới chậm chạp tiến vào.
Đường đi nhỏ hẹp trong nháy mắt như lại bị xé rách ra, bên trong vách thịt từng chút căng rộng tiếp nhận vật lạ thô to, chợt cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, vừa có bài xích, vừa có khao khát khẩn cầu.
Nhật Ly nhíu chặt mày, móng tay sắc nhọn bấm sâu vào tấm lưng rộng của anh căng thẳng cảm nhận. Tuấn Kiệt nhẹ nhàng ra vào đưa đẩy.
Mồ hôi từng giọt nhỏ xuống Nhật Ly, ấm nóng rồi nhanh chóng hoá lạnh, bốc hơi bay lên…
Một lát sau, sự đau rát dần qua đi, đổi lại là cảm giác căng trướng và thoải mái do động tác ra vào của anh ập đến.
Nhật Ly bắt đầu phát ra tiếng rên nho nhỏ, vụn vặt.
Tuấn Kiệt lập tức mỉm cười đẩy hông nhanh hơn, cảm giác lần đầu tiên được thực sự nếm thử trái cấm khiến anh không nhịn được phát ra tiếng gầm gừ, âm thanh rên rỉ trầm thấp bật ra từ yết hầu gợi cảm vọng vào tai Nhật Ly tạo nên phản ứng mê say tuyệt vời.
Lúc này hạ thân Nhật Ly đã hoàn toàn thích nghi với động tác của anh, miệng nhỏ cũng bắt đầu ngân nga xen với những tiếng gầm gừ đứt quãng của người đàn ông, hòa thành bản nhạc hạnh phúc vô cùng kích thích người nghe.
Cả cơ thể vẫn còn chìm trong sự đê mê cùng những khoái cảm tê dại giống như bị dòng điện di chuyển dọc ngang càn quét qua mọi giác quan, chẳng còn ý nghĩ gì khác ngoài bốn từ [Mẹ nó thống kho.ái.]
Đúng là chất lượng.
Quả nhiên hơn trong mơ rất rất nhiều.
Nhật Ly, cô sẽ chế.t chìm trong bể dụ.c vọ.ng này mất thôi. Thật đấy!
Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh tuấn nhơ nhuốc bám biết bao chất dị.ch nhầy ám muội. Anh nhoài người tới chống tay kẹp lấy bờ vai, lòng bàn tay áp vào giữ chặt hai bên đầu cô, lôi kéo tiêu cự trong mắt Nhật Ly trở lại trên người mình.
Cái miệng vừa mới ăn qua không biết bao nhiêu mật dị.ch dần áp xuống ôn nhu rải những nụ hôn vụn vặt rơi trên gương mặt ửng hồng như say men của người nằm bên dưới; vừa hôn, vừa chăm chú quan sát phản ứng, tựa như muốn khắc sâu bộ dáng lần đầu tiên cao trào của Nhật Ly vào trong tâm trí mình.
Tuấn Kiệt đẩy tay ngồi dậy, đứng ra khỏi giường. Trước ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Nhật Ly, anh mỉm cười vội vàng tự cởi đồ của chính mình.
Bắt đầu là áo sơ mi đã bị Nhật Ly vò cho nhăn dúm xộc xệch, tiếp đến là quần âu, cho tới quần tam giác. Rốt cuộc Kiệt Kiệt bé nhỏ sau bao nhiêu năm ẩn núp cũng được xuất hiện. Nó vươn cao ngạo nghễ khẽ lắc mình hưng phấn như đang chào hỏi với Nhật Ly.
“Có giống như trong giấc mơ của chúng ta không?” Anh quỳ gối tiến tới sát bên tai của cô xấu xa hỏi.
“…” Sắc mặt Nhật Ly đã quá đỏ rồi, không chỉ mặt, cả người cô còn vừa đỏ vừa nóng.
Nghe anh hỏi, con ngươi của cô khẽ cử động chuyển rời từ Kiệt Kiệt lên tới gương mặt anh.
“Em có muốn anh không?” Anh lại phả hơi vào tai cô, đầu lưỡi còn ác ý liế.m một vòng quanh vành tai.
Nhật Ly vẫn ngây ngốc nhìn.
Cô đâu có nghe ra anh hỏi cái gì, chỉ thấy miệng anh mấp máy mà trong đầu Nhật Ly chỉ có một câu thét kinh hoàng: [Tại sao lại lớn hơn?]
“Trả lời đi.” Bàn tay của anh bắt đầu đưa xuống tiếp tục khuấy đảo hang nhỏ, còn day ấn trên hạt thịt mềm, ngón giữa len vào bên trong những cánh hoa gãi vào điểm gồ cao bên trong vách thịt.
Tiếng “phốc phốc” tiếp tục vang lên.
Nhật Ly ngượng ngùng vặn vẹo thân thể, vươn tay bám lấy vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh miệng khẽ mở: “Em yêu anh!”
Câu nói lạc đề của cô chẳng khác gì một tiếng súng lệnh đầy uy lực, Tuấn Kiệt sung sướng cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm ngọt, sau đó bắt đầu rải rác các nụ hôn ra khắp nơi, mỗi chỗ đi qua đều để lại ấn ký hồng nhạt thuộc về riêng mình.
Dù không quá hiểu rõ về tì.nh dụ.c, nhưng anh biết lần đầu tiên của người con gái chắc chắn là rất đau. Thế nên càng muốn cẩn thận để không để cô bị tổn thương.
Anh thành kính từng chút một nâng niu mỗi tấc thịt trên cơ thể cô, đôi môi nóng bỏng đi tới đâu, Nhật Ly bừng bừng hưng ph.ấn tới đó.
Tiếng rên rỉ lại lần nữa vang lên, âm thanh ngân nga kiều mị dụ hoặc như giọng ca của nàng tiên cá trên biển cả không ngừng mời gọi sự nhiệt tình người đàn ông, cho tới khi một vật cứng rắn giật giật đặt tại cửa hang chầm chậm lách mình tiến vào.
Nhật Ly lập tức im bặt, ngực nhô cao phập phồng hồi hộp.
Bởi vì cô đang nhắm mắt, nên mọi cử động tại nơi đó đều cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Sắc mặt cô căng thẳng, cả cơ thể cũng chợt cứng ngắc.
Đột nhiên nhớ đến cảm giác đau đớn khi bị phá thân trong giấc mơ nọ, Nhật Ly liền vô thức nảy sinh nỗi sợ hãi, cô vội kẹp chặt hai chân lại, dịch hông, giơ tay muốn đẩy anh ra xa.
Mắt mở bừng thật lớn, lo lắng nhìn anh.
Tuấn Kiệt bất đắc dĩ mỉm cười, anh nhỏ giọng trấn an vỗ về: "Ngoan nào, chúng ta đều là lần đầu, anh cũng thấy sợ, em phối hợp một chút, được không?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông rót vào tai cô như bùa chú, đáy lòng Nhật Ly bỗng sinh ra một loại tự mãn lạ kỳ. Cô dần thả lỏng cơ thể, vòng đôi chân thon dài lên quấn lấy eo của anh. Hai tay ôm lấy bờ vai rắn chắc. Tư thế giống như t.ử sĩ sẵn sàng ra trận.
Tuấn Kiệt thấy vậy liền cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, giữa lúc môi lưỡi triền miên, cây gậy từng chút một tiếp tục tiến vào. Bên trong hang nhỏ chặt chẽ ấm nóng đến mức khiến anh phải hít hà khó nhọc kiềm chế lại tốc độ.
Nhật Ly trợn tròn mắt cảm nhận Kiệt Kiệt bé nhỏ đang tiến sâu vào hạ thân, cô khó chịu uốn người, lại bị cánh tay anh chế trụ, cây gậy chậm chạp chuyển động ra vào nông dần.
Tuấn Kiệt vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, vì muốn cô phải chịu ít đau đớn nhất nên bước dạo đầu vô cùng lâu, cho đến khi Nhật Ly cảm thấy trống rỗng khó chịu liền lên tiếng:
“Anh vào đi... ưm, vào được rồi...”
"Em cố chịu đựng một chút, sẽ hơi đau." Anh còn chu đáo nhắc nhở thêm một câu.
“Mẹ kiếp, anh... Á...”
Nhật Ly vừa mở miệng sốt ruột muốn mắng chửi người thì bất ngờ đỉnh gậy thúc mạnh một cái xỏ xuyên qua tấm chắn. Cô đau đến mức muốn cuộn người lại, sắc mặt trắng bệch, nước mắt thoáng chốc ào ào tuôn ra.
Tuấn Kiệt cũng chẳng dễ chịu gì, bên trong cô vừa ấm nóng vừa siết chặt đến mức khiến anh sắp phát điên. Nhìn người phụ nữ ở dưới thân đang nức nở, rên rỉ từng tiếng nỉ non, anh liền đau lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên mi mắt cô dụ dỗ:
"Ly Ly, em thả lỏng một chút."
Nhưng lúc này Nhật Ly làm sao còn có thể để ý đến mấy lời dụ dỗ của anh nữa, cô đau đến mức quên luôn cái ý nghĩ tự mãn muốn độc chiếm lấy lần đầu tiên của người đàn ông này mất rồi. Cả người hoảng hốt giẫy giụa hét lên: "Anh đi ra đi, không làm nữa."
Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, nằm sấp trên người cô, cây gậy cứ.ng rắn vẫn còn chôn sâu trong hang nhỏ, chậm rãi nhích từng tí một, nửa cầu xin, nửa dụ dỗ,
"Cố chịu một chút, em cũng biết chuyện này tuyệt vời như thế nào mà, anh đã rất nhớ nó đấy!"
Nhật Ly ngừng giẫy, ngước cặp mắt đỏ hoe lên nhìn anh rồi khịt mũi tủi thân oán trách: "Kiệt, nhưng mà đau quá!"
Tuấn Kiệt áp trán vào trán cô nhỏ giọng: "Một lát sẽ hết đau."
Sau đó anh ngậm lấy đôi môi cô giao hòa bắt đầu một nụ hôn ướt át mới, thắt lưng cũng cử động nhẹ nhàng rút cây gậy lùi ra ngoài một chút, tới khi chỉ còn lại đỉnh gậy ở bên trong, rồi mới chậm chạp tiến vào.
Đường đi nhỏ hẹp trong nháy mắt như lại bị xé rách ra, bên trong vách thịt từng chút căng rộng tiếp nhận vật lạ thô to, chợt cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu, vừa có bài xích, vừa có khao khát khẩn cầu.
Nhật Ly nhíu chặt mày, móng tay sắc nhọn bấm sâu vào tấm lưng rộng của anh căng thẳng cảm nhận. Tuấn Kiệt nhẹ nhàng ra vào đưa đẩy.
Mồ hôi từng giọt nhỏ xuống Nhật Ly, ấm nóng rồi nhanh chóng hoá lạnh, bốc hơi bay lên…
Một lát sau, sự đau rát dần qua đi, đổi lại là cảm giác căng trướng và thoải mái do động tác ra vào của anh ập đến.
Nhật Ly bắt đầu phát ra tiếng rên nho nhỏ, vụn vặt.
Tuấn Kiệt lập tức mỉm cười đẩy hông nhanh hơn, cảm giác lần đầu tiên được thực sự nếm thử trái cấm khiến anh không nhịn được phát ra tiếng gầm gừ, âm thanh rên rỉ trầm thấp bật ra từ yết hầu gợi cảm vọng vào tai Nhật Ly tạo nên phản ứng mê say tuyệt vời.
Lúc này hạ thân Nhật Ly đã hoàn toàn thích nghi với động tác của anh, miệng nhỏ cũng bắt đầu ngân nga xen với những tiếng gầm gừ đứt quãng của người đàn ông, hòa thành bản nhạc hạnh phúc vô cùng kích thích người nghe.