-
Chương 21
Cuối cùng hai nhà ước định phân chia lợi ích là bốn sáu, huynh muội Khương Lộ Dao sáu phần, huynh muội Tiêu gia bốn phần.
Thư cục(tiệm sách) khai mở, Khương gia bỏ vốn đầu tư so với Tiêu gia thì lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa chủ ý lại là Khương Lộ Dao nghĩ ra, Tiêu Duệ Hoa còn có thể mượn chuyện này lấy được danh vọng trong giới sĩ lâm, vốn dĩ Tiêu gia chỉ cần hai phần lợi nhuận là được.
Khương Lộ Dao một lòng muốn sáng tạo cơ hội cho ca ca ngốc của nàng, sao có thể để tẩu tử tương lai bị thiệt hại?
Huống chi nàng thật sự xem trọng sự nhiệt tình cùng tiền đồ của Tiêu Duệ Hoa, bạc không mua được quyền thế, càng không mua được sự cảm kích của Tiêu Duệ Hoa.
Thấy Tiêu Duệ Hoa định cự tuyệt, Khương Lộ Dao nói thẳng:
- Nếu thấp hơn bốn sáu, cửa sinh ý này không cần làm nữa, nếu Tiêu biểu ca cảm thấy chiếm tiện nghi, tương lai sau này chiếu cố ca ca ta nhiều hơn là được.
Phụ huynh không có cách gì thượng triều, tuy ngoài miệng Khương Lộ Dao luôn đốc xúc phụ huynh tiến tới, nhưng trong lòng lại âm thầm may mắn, dựa theo tư chất của phụ huynh nàng nếu thượng triều sẽ càng hung hiểm.
Tiêu Duệ Hoa suy nghĩ một hồi, đối với tương lai hắn rất tự tin, gật đầu nói:
- Như thế đi, bốn sáu.
- Tiêu biểu ca sáng suốt.
Khương Lộ Dao sẽ nhờ vào cửa sinh ý lâu dài này mà kéo quan hệ với Tiêu gia, không chừng còn có thể lợi dụng địa vị của Tiêu Duệ Hoa ở trong giới sĩ lâm...
Thái bình thịnh thế, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Tiêu Duệ Hoa là tuổi trẻ tuấn kiệt nhất định sẽ là nhân vật phong vân.
Quan văn cần bổ sung nhân lực, mà đám thư sinh tuổi trẻ khí thịnh, lúc chỉ điểm giang sơn, bọn họ thường thường có thể vì đạo nghĩa, vì chân lý theo thần người lãnh đạo nguyện xả thân liều chết.
Nhị phòng cùng Tiêu gia có quan hệ thân cận, tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.
Khương Lộ Dao cùng Tiêu Chước Hoa thương lượng ước định thời gian địa điểm lần sau gặp mặt.
Khương Lộ Dao chỉ vào huynh trưởng Khương Mân Cẩn nói:
- Tiêu biểu tỷ không cần lo lắng, chuyện đi Lễ Bộ sao chép bài thi, ca ca ta nhất định sẽ làm được, còn chổ Quốc Tử Giám tế tửu… Ca ca ta nhất định sẽ vì cửa sinh ý này, mà liều mạng hoàn thành nhiệm vụ.
Gương mặt Tiêu Chước Hoa ửng đỏ, sao nghe thế nào cũng có ý tứ ám chỉ? Liếc mắt nhìn Khương Mân Cẩn đang bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, anh dũng hy sinh, mặt Tiêu Chước Hoa càng đỏ hơn một phần, đồ ngốc!
Lúc chưa gặp Khương Mân Cẩn, Tiêu Chước Hoa cho rằng nàng sẽ để mắt đến đám tài tử văn chương.
Phu quân tương lai của nàng cũng sẽ giống như huynh trưởng phong lưu thư sinh, không ngờ lại là hắn...
Tiêu Chước Hoa có chút rối rắm, như thế nào lại là hắn?
Tiêu Duệ Hoa không hổ danh là tài tử, chỉ mất một canh giờ, đã hoàn thành năm mươi thiên bát cổ văn hợp quy tắc đủ tư cách tham gia thi tuyển.
Khương Lộ Dao trong lòng cảm kích, tiếp nhận trang giấy, nghiêm túc cam đoan:
- Ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của Tiêu biểu ca, sẽ đốc xúc ca ca ta tiến tới.
- …Ừ
Tiêu Duệ Hoa không biết nên bày ra loại biểu tình gì cho thỏa đáng, tiền đồ của Khương Mân Cẩn, có quan hệ gì đến hắn?
Lại nhìn muội muội của mình, coi như có chút quan hệ, bàn tay vung lên:
- Khương biểu đệ phải nỗ lực thật nhiều.
Tuy sắc mặt Khương Mân Cẩn đang khổ sở, nhưng vẫn tiếp thu lời lãnh đạo cùng kiểm điểm bản thân, ưỡn ngực nói:
- Ta cam đoan với Tiêu biểu ca sẽ không bao giờ ở chốn thuyền hoa thanh lâu mà nhìn thấy ta! Ta sẽ hăng hái nỗ lực, làm thư sinh.
- …
Tiêu Duệ Hoa bị lời Khương Mân Cẩn nói làm cho chân tay luống cuống, liếc mắt nhìn Khương Lộ Dao đang cười khanh khách, ho khan hai tiếng:
- Thuyền hoa thanh lâu ta rất ít khi đặt chân tới, cho nên sẽ không nhìn thấy ngươi.
- A, không phải các tài tử giống như các ngươi lúc đi uống rượu nhất định phải có nữ tử trợ hứng sao? Lúc này trong kinh thành có rất nhiều văn hội, Tiêu biểu ca không nhận được thiếp mời sao? Sẽ không a, ta nghe nói có rất nhiều văn hội mời ngươi mà.
(Yul: văn hội là nơi tổ chức tụ tập của những người tài tử văn chương)
- Khụ khụ khụ.
Tiêu Duệ Hoa đỡ trán, bàn tay che khuất đôi mắt,
- Ta không rảnh tham gia mấy cái văn hội.
- À, à
Khương Mân Cẩn đột nhiên thông minh, khen:
- Ta biết ngay mà, sao bọn họ có thể không mời ngươi?
Tiêu Chước Hoa đưa tách trà cho Khương Mân Cẩn:
- Nếm thử đi, là lá trà ta mang từ Giang Nam, tự ta gieo trồng.
Nếu cứ để Khương Mân Cẩn nói tiếp, chắc chắn ca ca nàng sẽ ném hắn ra khỏi cửa!
Chưa từng thấy người nào lại hay phá đám như vậy, mà bộ dáng lại ngây thơ mờ mịt nghiêm túc.
Tiêu Chước Hoa hận không thể véo hai má của Khương Mân Cẩn, ngươi xác định ngươi không phải đang chửi bới ca ca ta?
- Trà ngon, trà ngon.
Khương Mân Cẩn há miệng tán thưởng:
- Đúng là trà ngon.
Tiêu Duệ Hoa hừ lạnh, lúc này có cho hắn uống độc dược, hắn cũng khen ngon.
Đợi đến lúc huynh muội Khương gia cáo từ rời đi, khuôn mặt Tiêu Duệ Hoa băng lãnh nghiêm khắc nói với muội muội:
- Về sau đừng để ý tới hắn! Một tên ngốc tử! Đầu gỗ!
Tiêu Chước Hoa cố nén cười, từ khi gặp được Khương Lộ Dao, ca ca bộc lộ tính tình như người bình thường.
Tiêu Duệ Hoa ở trong lời nói ám chỉ muội tử cẩn thận, nhắc nhở, Khương Mân Cẩn đối với nàng không có "hảo tâm".
- Ca ca thấy Khương biểu muội như thế nào?
-...
Tiêu duệ trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Là một nữ tử thông tuệ.
- Ca nếu thật lòng để ý Khương biểu muội thì phải biểu hiện.
Tiêu Chước Hoa nói:
- Càng là nữ tử thông tuệ thì càng nhạy bén, ta thấy Khương biểu muội là người thấu hiểu nhân tâm, tuy tính tình không giống với mẫu thân, nhưng nàng sẽ là một vị hiền thê, có nàng làm đương gia chủ mẫu, thì không cần lo lắng nội trạch không yên, ảnh hưởng tới nam tử ở bên ngoài thăng quan tiến chức.
- Còn nữa, chỉ cần có Khương biểu muội quản gia, cho dù tương lai sau này của huynh trưởng chỉ sống dựa vào bổng lộc, thì vẫn có thể sống trong phú quý.
- Ai nói ta muốn thú nàng?
Tiêu Duệ Hoa ở trước mặt muội muội không thừa nhận chuyện này, động tâm là động tâm, nhưng thú...
Tiêu Duệ Hoa lại có vài phần do dự, cũng không phải vì chuyện hoán thân, mà là dự định của hắn.
Hắn sẽ thú nữ tử phải là danh môn đích nữ, có một vị nhạc phụ cường thế(gia thế cường đại) để dựa vào.
Chí hướng của hắn không phải chỉ là trạng nguyên, vị trí đại thần mới là mục tiêu của hắn.
- Ca ca…… Thật lòng không nghĩ sẽ thú nàng?
- Không biết.
Tiêu Duệ Hoa lắc lắc đầu:
- Đừng nói nữa.
Tiêu Chước Hoa biết hắn là người có chủ ý chính kiến, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Nếu nàng một lòng tác hợp cho bọn họ, lỡ không thành sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.
Nếu thành mà tương lai sau này của hai người bọn họ trôi qua không tốt, thì nàng thật có lỗi với ca ca, có lỗi với chí giao hảo hữu(bạn tốt).
Lúc này bên trong xe ngựa, Khương Lộ Dao trực tiếp hỏi Khương Mân Cẩn:
- Ca ca tâm có Tiêu biểu tỷ?
- Ừ.
Khương Mân Cẩn đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chịu đựng trong lòng không thoải mái nói:
- Tiêu biểu muội sao có thể coi trọng ta? Ngược lại là Tiêu Giải Nguyên...Rất phù hợp với tiêu chuẩn tuyển phu mà trước kia tiểu muội từng nói.
- Tiểu muội đừng nhìn ta như vậy, ta thấy.…Các ngươi rất hợp nhau.
Đôi mắt Khương Lộ Dao bình tĩnh, trong lòng chua xót, Khương Mân Cẩn không giỏi che dấu cảm xúc, hắn rất có hảo cảm với Tiêu Chước Hoa, sao Khương Lộ Dao lại không nhìn ra?
Thà từ bỏ nữ tử khiến mình động tâm, chỉ vì muốn thành toàn nàng sao?
Thân nhân như thế, Khương Lộ Dao thật lòng cảm kích trời cao...
Nàng thật sự không e ngại chuyện mình xuyên qua đây, nhưng nếu phụ huynh ít trêu chọc phiền toái đi một chút, thì nàng sẽ càng cảm kích Phật tổ.
- Ca ca cho rằng phụ mẫu sẽ để chuyện ý hoán thân mà bị nghị luận?
- Mặc dù bọn họ không thèm để ý, còn tổ mẫu đâu? Phủ chúng ta chính là Vĩnh Ninh hầu phủ.
- Muội hỏi ca, có khi nào ca nghe lời tổ mẫu nói? Có khi nào phụ thân vì tổ mẫu bất mãn mà thay đổi?
Khương Lộ Dao bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta hiếu thảo với phụ mẫu có khi nào vì người bên ngoài nghị luận mà thay đổi? Có câu này nói ra có vẻ bất hiếu, phụ thân làm đủ loại chuyện chê cười so với chuyện hoán thân thì người khác nhìn ngó nhiều hơn, cũng dễ bị người trào phúng.
Đôi mắt Khương Mân Cẩn lóe sáng, như ngọn lửa:
- Nói như vậy có nghĩa là ta có thể thích tiêu biểu muội?
- Thích sao đủ, phải hạ quyết tâm theo đuổi…Tiêu biểu tỷ là nữ tử tốt, ca muốn ôm được mỹ nhân, phải nỗ lực hơn nữa.
- Ừ.
Khương Mân Cẩn so với Tiêu Duệ Hoa càng nghe theo ý kiến của muội muội, vì vậy tương lai sau này của hắn so với Tiêu Duệ Hoa càng hạnh phúc, càng biết quý trọng.
Thư cục(tiệm sách) khai mở, Khương gia bỏ vốn đầu tư so với Tiêu gia thì lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa chủ ý lại là Khương Lộ Dao nghĩ ra, Tiêu Duệ Hoa còn có thể mượn chuyện này lấy được danh vọng trong giới sĩ lâm, vốn dĩ Tiêu gia chỉ cần hai phần lợi nhuận là được.
Khương Lộ Dao một lòng muốn sáng tạo cơ hội cho ca ca ngốc của nàng, sao có thể để tẩu tử tương lai bị thiệt hại?
Huống chi nàng thật sự xem trọng sự nhiệt tình cùng tiền đồ của Tiêu Duệ Hoa, bạc không mua được quyền thế, càng không mua được sự cảm kích của Tiêu Duệ Hoa.
Thấy Tiêu Duệ Hoa định cự tuyệt, Khương Lộ Dao nói thẳng:
- Nếu thấp hơn bốn sáu, cửa sinh ý này không cần làm nữa, nếu Tiêu biểu ca cảm thấy chiếm tiện nghi, tương lai sau này chiếu cố ca ca ta nhiều hơn là được.
Phụ huynh không có cách gì thượng triều, tuy ngoài miệng Khương Lộ Dao luôn đốc xúc phụ huynh tiến tới, nhưng trong lòng lại âm thầm may mắn, dựa theo tư chất của phụ huynh nàng nếu thượng triều sẽ càng hung hiểm.
Tiêu Duệ Hoa suy nghĩ một hồi, đối với tương lai hắn rất tự tin, gật đầu nói:
- Như thế đi, bốn sáu.
- Tiêu biểu ca sáng suốt.
Khương Lộ Dao sẽ nhờ vào cửa sinh ý lâu dài này mà kéo quan hệ với Tiêu gia, không chừng còn có thể lợi dụng địa vị của Tiêu Duệ Hoa ở trong giới sĩ lâm...
Thái bình thịnh thế, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Tiêu Duệ Hoa là tuổi trẻ tuấn kiệt nhất định sẽ là nhân vật phong vân.
Quan văn cần bổ sung nhân lực, mà đám thư sinh tuổi trẻ khí thịnh, lúc chỉ điểm giang sơn, bọn họ thường thường có thể vì đạo nghĩa, vì chân lý theo thần người lãnh đạo nguyện xả thân liều chết.
Nhị phòng cùng Tiêu gia có quan hệ thân cận, tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.
Khương Lộ Dao cùng Tiêu Chước Hoa thương lượng ước định thời gian địa điểm lần sau gặp mặt.
Khương Lộ Dao chỉ vào huynh trưởng Khương Mân Cẩn nói:
- Tiêu biểu tỷ không cần lo lắng, chuyện đi Lễ Bộ sao chép bài thi, ca ca ta nhất định sẽ làm được, còn chổ Quốc Tử Giám tế tửu… Ca ca ta nhất định sẽ vì cửa sinh ý này, mà liều mạng hoàn thành nhiệm vụ.
Gương mặt Tiêu Chước Hoa ửng đỏ, sao nghe thế nào cũng có ý tứ ám chỉ? Liếc mắt nhìn Khương Mân Cẩn đang bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, anh dũng hy sinh, mặt Tiêu Chước Hoa càng đỏ hơn một phần, đồ ngốc!
Lúc chưa gặp Khương Mân Cẩn, Tiêu Chước Hoa cho rằng nàng sẽ để mắt đến đám tài tử văn chương.
Phu quân tương lai của nàng cũng sẽ giống như huynh trưởng phong lưu thư sinh, không ngờ lại là hắn...
Tiêu Chước Hoa có chút rối rắm, như thế nào lại là hắn?
Tiêu Duệ Hoa không hổ danh là tài tử, chỉ mất một canh giờ, đã hoàn thành năm mươi thiên bát cổ văn hợp quy tắc đủ tư cách tham gia thi tuyển.
Khương Lộ Dao trong lòng cảm kích, tiếp nhận trang giấy, nghiêm túc cam đoan:
- Ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của Tiêu biểu ca, sẽ đốc xúc ca ca ta tiến tới.
- …Ừ
Tiêu Duệ Hoa không biết nên bày ra loại biểu tình gì cho thỏa đáng, tiền đồ của Khương Mân Cẩn, có quan hệ gì đến hắn?
Lại nhìn muội muội của mình, coi như có chút quan hệ, bàn tay vung lên:
- Khương biểu đệ phải nỗ lực thật nhiều.
Tuy sắc mặt Khương Mân Cẩn đang khổ sở, nhưng vẫn tiếp thu lời lãnh đạo cùng kiểm điểm bản thân, ưỡn ngực nói:
- Ta cam đoan với Tiêu biểu ca sẽ không bao giờ ở chốn thuyền hoa thanh lâu mà nhìn thấy ta! Ta sẽ hăng hái nỗ lực, làm thư sinh.
- …
Tiêu Duệ Hoa bị lời Khương Mân Cẩn nói làm cho chân tay luống cuống, liếc mắt nhìn Khương Lộ Dao đang cười khanh khách, ho khan hai tiếng:
- Thuyền hoa thanh lâu ta rất ít khi đặt chân tới, cho nên sẽ không nhìn thấy ngươi.
- A, không phải các tài tử giống như các ngươi lúc đi uống rượu nhất định phải có nữ tử trợ hứng sao? Lúc này trong kinh thành có rất nhiều văn hội, Tiêu biểu ca không nhận được thiếp mời sao? Sẽ không a, ta nghe nói có rất nhiều văn hội mời ngươi mà.
(Yul: văn hội là nơi tổ chức tụ tập của những người tài tử văn chương)
- Khụ khụ khụ.
Tiêu Duệ Hoa đỡ trán, bàn tay che khuất đôi mắt,
- Ta không rảnh tham gia mấy cái văn hội.
- À, à
Khương Mân Cẩn đột nhiên thông minh, khen:
- Ta biết ngay mà, sao bọn họ có thể không mời ngươi?
Tiêu Chước Hoa đưa tách trà cho Khương Mân Cẩn:
- Nếm thử đi, là lá trà ta mang từ Giang Nam, tự ta gieo trồng.
Nếu cứ để Khương Mân Cẩn nói tiếp, chắc chắn ca ca nàng sẽ ném hắn ra khỏi cửa!
Chưa từng thấy người nào lại hay phá đám như vậy, mà bộ dáng lại ngây thơ mờ mịt nghiêm túc.
Tiêu Chước Hoa hận không thể véo hai má của Khương Mân Cẩn, ngươi xác định ngươi không phải đang chửi bới ca ca ta?
- Trà ngon, trà ngon.
Khương Mân Cẩn há miệng tán thưởng:
- Đúng là trà ngon.
Tiêu Duệ Hoa hừ lạnh, lúc này có cho hắn uống độc dược, hắn cũng khen ngon.
Đợi đến lúc huynh muội Khương gia cáo từ rời đi, khuôn mặt Tiêu Duệ Hoa băng lãnh nghiêm khắc nói với muội muội:
- Về sau đừng để ý tới hắn! Một tên ngốc tử! Đầu gỗ!
Tiêu Chước Hoa cố nén cười, từ khi gặp được Khương Lộ Dao, ca ca bộc lộ tính tình như người bình thường.
Tiêu Duệ Hoa ở trong lời nói ám chỉ muội tử cẩn thận, nhắc nhở, Khương Mân Cẩn đối với nàng không có "hảo tâm".
- Ca ca thấy Khương biểu muội như thế nào?
-...
Tiêu duệ trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Là một nữ tử thông tuệ.
- Ca nếu thật lòng để ý Khương biểu muội thì phải biểu hiện.
Tiêu Chước Hoa nói:
- Càng là nữ tử thông tuệ thì càng nhạy bén, ta thấy Khương biểu muội là người thấu hiểu nhân tâm, tuy tính tình không giống với mẫu thân, nhưng nàng sẽ là một vị hiền thê, có nàng làm đương gia chủ mẫu, thì không cần lo lắng nội trạch không yên, ảnh hưởng tới nam tử ở bên ngoài thăng quan tiến chức.
- Còn nữa, chỉ cần có Khương biểu muội quản gia, cho dù tương lai sau này của huynh trưởng chỉ sống dựa vào bổng lộc, thì vẫn có thể sống trong phú quý.
- Ai nói ta muốn thú nàng?
Tiêu Duệ Hoa ở trước mặt muội muội không thừa nhận chuyện này, động tâm là động tâm, nhưng thú...
Tiêu Duệ Hoa lại có vài phần do dự, cũng không phải vì chuyện hoán thân, mà là dự định của hắn.
Hắn sẽ thú nữ tử phải là danh môn đích nữ, có một vị nhạc phụ cường thế(gia thế cường đại) để dựa vào.
Chí hướng của hắn không phải chỉ là trạng nguyên, vị trí đại thần mới là mục tiêu của hắn.
- Ca ca…… Thật lòng không nghĩ sẽ thú nàng?
- Không biết.
Tiêu Duệ Hoa lắc lắc đầu:
- Đừng nói nữa.
Tiêu Chước Hoa biết hắn là người có chủ ý chính kiến, cũng không tiếp tục khuyên nữa.
Nếu nàng một lòng tác hợp cho bọn họ, lỡ không thành sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.
Nếu thành mà tương lai sau này của hai người bọn họ trôi qua không tốt, thì nàng thật có lỗi với ca ca, có lỗi với chí giao hảo hữu(bạn tốt).
Lúc này bên trong xe ngựa, Khương Lộ Dao trực tiếp hỏi Khương Mân Cẩn:
- Ca ca tâm có Tiêu biểu tỷ?
- Ừ.
Khương Mân Cẩn đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, chịu đựng trong lòng không thoải mái nói:
- Tiêu biểu muội sao có thể coi trọng ta? Ngược lại là Tiêu Giải Nguyên...Rất phù hợp với tiêu chuẩn tuyển phu mà trước kia tiểu muội từng nói.
- Tiểu muội đừng nhìn ta như vậy, ta thấy.…Các ngươi rất hợp nhau.
Đôi mắt Khương Lộ Dao bình tĩnh, trong lòng chua xót, Khương Mân Cẩn không giỏi che dấu cảm xúc, hắn rất có hảo cảm với Tiêu Chước Hoa, sao Khương Lộ Dao lại không nhìn ra?
Thà từ bỏ nữ tử khiến mình động tâm, chỉ vì muốn thành toàn nàng sao?
Thân nhân như thế, Khương Lộ Dao thật lòng cảm kích trời cao...
Nàng thật sự không e ngại chuyện mình xuyên qua đây, nhưng nếu phụ huynh ít trêu chọc phiền toái đi một chút, thì nàng sẽ càng cảm kích Phật tổ.
- Ca ca cho rằng phụ mẫu sẽ để chuyện ý hoán thân mà bị nghị luận?
- Mặc dù bọn họ không thèm để ý, còn tổ mẫu đâu? Phủ chúng ta chính là Vĩnh Ninh hầu phủ.
- Muội hỏi ca, có khi nào ca nghe lời tổ mẫu nói? Có khi nào phụ thân vì tổ mẫu bất mãn mà thay đổi?
Khương Lộ Dao bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta hiếu thảo với phụ mẫu có khi nào vì người bên ngoài nghị luận mà thay đổi? Có câu này nói ra có vẻ bất hiếu, phụ thân làm đủ loại chuyện chê cười so với chuyện hoán thân thì người khác nhìn ngó nhiều hơn, cũng dễ bị người trào phúng.
Đôi mắt Khương Mân Cẩn lóe sáng, như ngọn lửa:
- Nói như vậy có nghĩa là ta có thể thích tiêu biểu muội?
- Thích sao đủ, phải hạ quyết tâm theo đuổi…Tiêu biểu tỷ là nữ tử tốt, ca muốn ôm được mỹ nhân, phải nỗ lực hơn nữa.
- Ừ.
Khương Mân Cẩn so với Tiêu Duệ Hoa càng nghe theo ý kiến của muội muội, vì vậy tương lai sau này của hắn so với Tiêu Duệ Hoa càng hạnh phúc, càng biết quý trọng.