Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-175
Chương 99: Tâm kế
Dương môn thái quân tức giận nói:
- Ngươi dựa vào cái gì?
Nàng thủ tiết nhiều năm như vậy, hắn nói không cần nàng là không cần?
Không đúng, ánh mắt Dương môn thái quân giống như có thể ăn thịt người, dù người này hành sự rất giống Dương Soái, hắn cũng không phải Dương Soái, hắn là cẩu tặc vô sỉ Khương Thừa Nghĩa.
- Khốn kiếp! Ngươi chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi.
- Ta biết ngươi không tin, không tin ta có thể nương nhờ thân thể của Khương Thừa Nghĩa để tái hiện dương gian.
Ánh mắt Khương nhị gia hiện rõ thất vọng, tiếc nuối:
- Ngươi không tin, chỉ vì ngươi không thèm để ý tới ta.
- Ngươi…
Dương môn thái quân tức nghẹn, chưa thấy người nào vô sĩ như Khương nhị gia.
Nàng vì Dương Soái thủ tiết, lo liệu Dương gia, bảo hộ Dương Gia Bảo, còn không phải muốn cho Dương gia có người kế tục?
Khương nhị gia nói:
- Nói đúng lòng ngươi rồi đúng không, vốn dĩ lời này không định nói ra, muốn giúp ngươi lưu lại chút thể diện trước mặt các nhi tức, nể tình ngươi thủ tiết nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn trách móc nặng nề ngươi. Ở trước mặt ta, ngươi còn nhục mạ Khương Thừa Nghĩa, ngươi còn dám nói ngươi hiểu ta?
- Hay là ngươi không biết, ta xem Khương Thừa Nghĩa như chất tử, ngươi mắng hắn là cẩu tặc, ngươi cũng mắng ta là cẩu tặc bá phụ? Huống chi Khương Thừa Nghĩa trợ giúp ta tái hiện dương gian, ta cảm kích hắn còn không kịp. Nếu ngươi một lòng nghĩ tới ta, như thế nào lại luôn mồm nhục mạ ta là vai hề nhảy nhót, là hỗn cẩu? Nhìn thấy vong phu hiển linh, không phải rất cao hứng sao?
- …
Thân thể Dương môn thái quân lắc lư quơ quơ.
- …… Xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỉ nhân, giả danh Dương Soái khi dễ Dương gia, vũ nhục ta, còn dám nói hết thảy đều là ta sai?
(Yul: Xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỉ nhân là người nói năng khôn khéo, có vẻ bề ngoài, nhưng nhân đức không nhiều!)
Có người không biết đạo lý đến như vậy sao?
Khương nhị gia thở dài:
- Không phải ngươi sai, là ta, năm đó ta không nên thú ngươi, không nên bởi vì nhất thời mềm lòng mà lưu ngươi lại.
Thái độ tự trách hối hận... Hắn biểu hiện chuẩn mười phần.
Đám nhi tức Dương gia bắt đầu hồ nghi, hay là năm đó bà bà làm chuyện gì có lỗi với công công? Nếu không, sao công công lại nói như vậy?
Nếu không thẹn với tâm, mặc kệ công công nhập thân ai, bà bà phải cao hứng mới đúng.
Đại cữu mẫu muốn tiến lên nâng đỡ thái quân, bị Khương Thừa Nghĩa dùng ánh mắt thâm ý sâu sắc ngăn cản lại.
Đại cữu mẫu chậm rãi thu hồi đôi tay, chậm rãi buông xuống, cũng không giống trước kia luôn trấn an đám đệ muội, cũng không giúp bà bà nói chuyện.
Nàng hiểu rõ, Khương nhị gia có tư tâm, cũng muốn xả giận thay A Trạch cùng Khương thị, nhưng hôm nay Khương nhị gia nói những lời này, cũng là cứu Dương gia.
Nếu Dương môn thái quân vẫn là người cầm quyền Dương gia, Dương gia chỉ có con đường tử, bởi vì thái quân đã điên cuồng.
Không chỉ Dương gia bị tai họa ngập đầu, Dương Gia Bảo thân thể gầy yếu cũng sẽ bị thái quân trách móc nặng nề mà chết đi, còn có ngoại tôn chân chính của Dương Soái là Triệu Đạc Dật…
Những chuyện này khiến đại cữu mẫu không có cách gì biện giải thay Dương môn thái quân.
Dương Gia Bảo được tiểu cô đổi tất cả để bảo lưu huyết mạch của Dương gia, một khi Gia Bảo có gì tốt xấu, đại cữu mẫu khó có thể chuộc tội.
Trong lòng đại cữu mẫu áy náy với Khương nhị gia, cũng đồng tình với Triệu Đạc Trạch cùng Triệu Đạc Dật có vận mệnh thực đáng buồn.
Nàng không thể tiếp tục đứng bên phía Dương môn thái quân nữa.
Cho nên nàng trầm mặc.
Tùy ý Khương nhị gia mượn danh Dương Soái chỉ trích Dương môn thái quân.
Dương môn thái quân cũng là nữ tử trinh liệt, chỉ là thủ tiết nhiều năm, ở Dương gia ngồi trên vị trí cao khiến thái quân có chút kiêu ngạo, tự cho mình rất cao.
- Không nên thú ta? Ta làm cái gì? Mà ngươi nói ta như vậy? Năm đó ngươi lãnh binh trên chiến trường, ta sinh nhi dục nữ cho ngươi, ngươi…không có lương tâm.
Khương nhị gia không hề có chút đồng tình nào với Dương môn thái quân, trừ chuyện Dương môn thái quân đối xử không tốt với Dao Dao ra, hắn luôn cho rằng, nếu không có Dương môn thái quân, trên đời này sẽ không có nhiều chuyện phiền toái đến như vậy.
Hắn không muốn giả dạng Dương Soái nhập thân. Người khác chỉ biết hâm mộ hắn có thể triệu hồi Dương Soái.
Ai biết hắn khó xử, hắn thẹn với anh linh của Dương Soái.
- Ngươi vì bổn soái làm rất nhiều, nhưng ta thú ai, cũng sẽ vì ta mà sinh nhi dục nữ.
Khương Nhị gia lãnh đạm phản bác:
- Chuyện năm đó, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, nhưng chuyện trước mắt, ta không thể mặc kệ.
Khương nhị gia nâng cánh tay chỉ về phía trung bá đang ngơ ngẩn.
- Như thế nào trung phó? Dương Trung, ngươi nói cho bổn soái nghe thử xem, ngươi biết nàng dùng độc kế tính kế Tần vương nhất mạch, sao ngươi không khuyên nhủ nàng? Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết ta cùng lão Tần vương tình như thủ túc?
- Nguyên Soái…
Trung bá hoàn toàn tin tưởng anh linh Dương Soái trở về dương gian, hắn đi theo Dương Soái thời gian dài nhất, giọng điệu và dáng vẻ nụ cười của Dương Soái vẫn luôn khắc sâu trong đầu hắn, nếu nói trước kia Khương nhị gia biểu diễn còn lộ dấu vết, lúc này hắn chính là Dương Soái tái sinh.
Trung phó chính là người trong đầu chỉ có chủ tử, không thể có người khác.
Trung bá quỳ gối bên người Khương nhị gia:
- Nô tài đáng chết, đáng chết.
- Trước kia ngươi không ngăn được nàng, ta không trách ngươi, dù sao cũng vì nữ nhi mà quyết định, nếu lúc trước nàng đã ra quyết định kia, kết quả như thế nào cũng không thể hối hận.
Khương nhị gia nói:
- Hai ngày trước ngươi sai người tới đại môn Tần vương phủ nháo sự, ngươi muốn huỷ hoại Dương gia? Dù chức quan Kinh Triệu phủ doãn thấp, thì hắn vẫn là mệnh quan triều đình, là quan phụ mẫu trong kinh thành, ngươi đối đãi với hắn thế nào? Trong mắt các ngươi có còn hoàng thượng hay không?
- Năm đó ta thà bị hàm oan mà đền tội, là vì cái gì? Chính là muốn nói cho thế nhân, quân vi thần cương! Quân kêu thần chết, thần vui vẻ chịu chết.
( Yul: quân vi thần cương nghĩa là vua sẽ bao dung thần tử, thần tử phải phục tùng và biết ơn.)
Vẻ mặt Khương Thừa Nghĩa tràn đầy đại nghĩa, Dương Soái a, lời này ta nói giúp người, hoàng thượng tin hay không, ta không quản được.
- Tam cương luân thường, trung hiếu tiết nghĩa là cả đời ta kiên trì tín niệm, cho dù bị tan xương nát thịt, thiên đao vạn quả cũng không chần chờ hối hận.
Khương nhị gia chỉ vào Dương môn thái quân tức nghẹn sắp ngất, rồi chỉ vào trung bá đang rơi lệ sám hối, cuối cùng chỉ vào đám quả phụ Dương gia đang đứng nghe mà choáng váng đầu óc.
- Các ngươi huỷ hoại ta cả đời trung nghĩa, khiến bổn soái đã chết còn bị chê cười, mang tiếng xấu trong miệng thế nhân, khiến bổn soái trở thành tiểu nhân, Dương gia chịu không ít ủy khuất, nhưng ủy khuất này đó, Dương gia cam tâm tình nguyện thừa nhận, nếu vì điều này mà muốn đòi nói điều kiện với hoàng thượng, miệt thị triều thần, bổn soái thành quỷ cũng không an tâm.
Loảng xoảng một tiếng, Dương môn thái quân té lăn trên đất, môi tím tái, đôi mắt hoảng sợ:
- Ngươi…Ngươi…
Quá giống, những lời này chỉ có Dương Soái mới có thể nói ra.
Lúc này thái quân rất hoang mang, hay là Khương Thừa Nghĩa có thể khiến vong phu nhập thân?
- Nếu anh linh của ngươi không thể tiêu tan, như thế nào...Như thế nào lại trơ mắt nhìn nữ nhi hao tốn tâm huyết đều chảy sông chảy biển? Trơ mắt nhìn Tần vương kế phi hại hắn?
- Hao phí một mảnh tâm huyết của nữ nhi, không phải ta, mà là ngươi cái đồ không biết tốt xấu, tự cho mình thông minh.
Khương nhị gia nhắc tới chuyện hoán tử là một bụng khí.
- Nếu không phải ngươi cái gì cũng muốn, như thế nào lại xuất hiện tình trạng khó xử như hiện giờ? Ngươi nghĩ hoàng thượng cái gì cũng không biết?
Dương môn thái quân mấp máy môi lại không phát ra âm thanh.
Khương nhị gia nói với đại cữu mẫu:
- Về sau cái gia này sẽ giao cho ngươi, nếu nàng an phận, ngươi cho nàng ăn uống, một khi nàng không an phận…Ngươi đưa nàng đến am ni cô đi, dù gì nàng cũng muốn vì bổn soái mà thủ tiết.
- …
Đại cữu mẫu không gật đầu, chỉ là đem những lời Khương nhị gia nói ghi tạc trong lòng.
- Còn ngươi, lập tức đi Kinh Triệu phủ thỉnh tội, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, nhớ rõ không được liên lụy tới phu thê Tần vương thế tử…Cùng Triệu Đạc Dật.
- Nguyên soái...
- Ta chưa bao giờ hổ thẹn với người, lại vì các ngươi ta không còn mặt mũi đối mặt với Vĩnh Ninh hầu, đối mặt với lão Tần vương, càng không có cách nào đối mặt với huynh đệ bọn họ.
- Nô tài đi ngay.
Trung bá lau nước mắt, đừng nói bắt hắn đi đầu thú, cho dù bắt hắn tự sát, hắn cũng không chần chờ.
- Khoan đã.
Khương nhị gia ngăn trung bá:
- Ngươi phải nhớ bệnh tình của thái tử điện hạ, mặc kệ ai hỏi ngươi, ngươi đều phải nói là không hề hay biết, ngươi hoàn toàn không biết thái tử điện hạ bị bệnh.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
- Còn nữa ngươi có thể nói vài câu thị phi về Tần vương kế phi.
Khương nhị gia lòng dạ hẹp hòi không cần bàn cãi, tiết tháo rơi đầy đất.
Đuổi trung bá đi rồi, Khương nhị gia đi tới bên người Dương Gia Bảo, tôn tử duy nhất của Dương Soái bị Dương môn thái quân dưỡng phế đi, không chỉ thân thể ốm yếu, tinh thần cũng không tốt, trước kia một trận gió cũng có thể thổi hắn lảo đảo, hiện giờ không cần gió, cũng có thể thả diều.
Nếu Dương Gia Bảo ở Dương gia thêm một tháng, nhất định sẽ mất mạng.
Trước kia Khương nhị gia nhìn Dương Gia Bảo còn có chút linh tính, hiện giờ bị quả phụ Dương gia quản giáo giống như đầu gỗ.
Nhìn bộ dạng Dương Gia Bảo như thế này, thật sự khiến người thương tiếc.
- Dương gia đều là quả phụ, Gia Bảo lại là nam đinh, ở cùng các ngươi, chỉ sợ không thích hợp.
Khương nhị gia nắm cổ tay Dương Gia Bảo gầy như que củi:
- Ngươi đi cùng ta đi.
- Dừng tay, ngươi không thể mang Gia Bảo đi.
P/s từ đây tới trước 0h đủ 100 sao đăng liền 2 chương luôn nha các ty
Dương môn thái quân tức giận nói:
- Ngươi dựa vào cái gì?
Nàng thủ tiết nhiều năm như vậy, hắn nói không cần nàng là không cần?
Không đúng, ánh mắt Dương môn thái quân giống như có thể ăn thịt người, dù người này hành sự rất giống Dương Soái, hắn cũng không phải Dương Soái, hắn là cẩu tặc vô sỉ Khương Thừa Nghĩa.
- Khốn kiếp! Ngươi chỉ là vai hề nhảy nhót mà thôi.
- Ta biết ngươi không tin, không tin ta có thể nương nhờ thân thể của Khương Thừa Nghĩa để tái hiện dương gian.
Ánh mắt Khương nhị gia hiện rõ thất vọng, tiếc nuối:
- Ngươi không tin, chỉ vì ngươi không thèm để ý tới ta.
- Ngươi…
Dương môn thái quân tức nghẹn, chưa thấy người nào vô sĩ như Khương nhị gia.
Nàng vì Dương Soái thủ tiết, lo liệu Dương gia, bảo hộ Dương Gia Bảo, còn không phải muốn cho Dương gia có người kế tục?
Khương nhị gia nói:
- Nói đúng lòng ngươi rồi đúng không, vốn dĩ lời này không định nói ra, muốn giúp ngươi lưu lại chút thể diện trước mặt các nhi tức, nể tình ngươi thủ tiết nhiều năm như vậy, ta cũng không muốn trách móc nặng nề ngươi. Ở trước mặt ta, ngươi còn nhục mạ Khương Thừa Nghĩa, ngươi còn dám nói ngươi hiểu ta?
- Hay là ngươi không biết, ta xem Khương Thừa Nghĩa như chất tử, ngươi mắng hắn là cẩu tặc, ngươi cũng mắng ta là cẩu tặc bá phụ? Huống chi Khương Thừa Nghĩa trợ giúp ta tái hiện dương gian, ta cảm kích hắn còn không kịp. Nếu ngươi một lòng nghĩ tới ta, như thế nào lại luôn mồm nhục mạ ta là vai hề nhảy nhót, là hỗn cẩu? Nhìn thấy vong phu hiển linh, không phải rất cao hứng sao?
- …
Thân thể Dương môn thái quân lắc lư quơ quơ.
- …… Xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỉ nhân, giả danh Dương Soái khi dễ Dương gia, vũ nhục ta, còn dám nói hết thảy đều là ta sai?
(Yul: Xảo ngôn lệnh sắc tiễn hỉ nhân là người nói năng khôn khéo, có vẻ bề ngoài, nhưng nhân đức không nhiều!)
Có người không biết đạo lý đến như vậy sao?
Khương nhị gia thở dài:
- Không phải ngươi sai, là ta, năm đó ta không nên thú ngươi, không nên bởi vì nhất thời mềm lòng mà lưu ngươi lại.
Thái độ tự trách hối hận... Hắn biểu hiện chuẩn mười phần.
Đám nhi tức Dương gia bắt đầu hồ nghi, hay là năm đó bà bà làm chuyện gì có lỗi với công công? Nếu không, sao công công lại nói như vậy?
Nếu không thẹn với tâm, mặc kệ công công nhập thân ai, bà bà phải cao hứng mới đúng.
Đại cữu mẫu muốn tiến lên nâng đỡ thái quân, bị Khương Thừa Nghĩa dùng ánh mắt thâm ý sâu sắc ngăn cản lại.
Đại cữu mẫu chậm rãi thu hồi đôi tay, chậm rãi buông xuống, cũng không giống trước kia luôn trấn an đám đệ muội, cũng không giúp bà bà nói chuyện.
Nàng hiểu rõ, Khương nhị gia có tư tâm, cũng muốn xả giận thay A Trạch cùng Khương thị, nhưng hôm nay Khương nhị gia nói những lời này, cũng là cứu Dương gia.
Nếu Dương môn thái quân vẫn là người cầm quyền Dương gia, Dương gia chỉ có con đường tử, bởi vì thái quân đã điên cuồng.
Không chỉ Dương gia bị tai họa ngập đầu, Dương Gia Bảo thân thể gầy yếu cũng sẽ bị thái quân trách móc nặng nề mà chết đi, còn có ngoại tôn chân chính của Dương Soái là Triệu Đạc Dật…
Những chuyện này khiến đại cữu mẫu không có cách gì biện giải thay Dương môn thái quân.
Dương Gia Bảo được tiểu cô đổi tất cả để bảo lưu huyết mạch của Dương gia, một khi Gia Bảo có gì tốt xấu, đại cữu mẫu khó có thể chuộc tội.
Trong lòng đại cữu mẫu áy náy với Khương nhị gia, cũng đồng tình với Triệu Đạc Trạch cùng Triệu Đạc Dật có vận mệnh thực đáng buồn.
Nàng không thể tiếp tục đứng bên phía Dương môn thái quân nữa.
Cho nên nàng trầm mặc.
Tùy ý Khương nhị gia mượn danh Dương Soái chỉ trích Dương môn thái quân.
Dương môn thái quân cũng là nữ tử trinh liệt, chỉ là thủ tiết nhiều năm, ở Dương gia ngồi trên vị trí cao khiến thái quân có chút kiêu ngạo, tự cho mình rất cao.
- Không nên thú ta? Ta làm cái gì? Mà ngươi nói ta như vậy? Năm đó ngươi lãnh binh trên chiến trường, ta sinh nhi dục nữ cho ngươi, ngươi…không có lương tâm.
Khương nhị gia không hề có chút đồng tình nào với Dương môn thái quân, trừ chuyện Dương môn thái quân đối xử không tốt với Dao Dao ra, hắn luôn cho rằng, nếu không có Dương môn thái quân, trên đời này sẽ không có nhiều chuyện phiền toái đến như vậy.
Hắn không muốn giả dạng Dương Soái nhập thân. Người khác chỉ biết hâm mộ hắn có thể triệu hồi Dương Soái.
Ai biết hắn khó xử, hắn thẹn với anh linh của Dương Soái.
- Ngươi vì bổn soái làm rất nhiều, nhưng ta thú ai, cũng sẽ vì ta mà sinh nhi dục nữ.
Khương Nhị gia lãnh đạm phản bác:
- Chuyện năm đó, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, nhưng chuyện trước mắt, ta không thể mặc kệ.
Khương nhị gia nâng cánh tay chỉ về phía trung bá đang ngơ ngẩn.
- Như thế nào trung phó? Dương Trung, ngươi nói cho bổn soái nghe thử xem, ngươi biết nàng dùng độc kế tính kế Tần vương nhất mạch, sao ngươi không khuyên nhủ nàng? Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết ta cùng lão Tần vương tình như thủ túc?
- Nguyên Soái…
Trung bá hoàn toàn tin tưởng anh linh Dương Soái trở về dương gian, hắn đi theo Dương Soái thời gian dài nhất, giọng điệu và dáng vẻ nụ cười của Dương Soái vẫn luôn khắc sâu trong đầu hắn, nếu nói trước kia Khương nhị gia biểu diễn còn lộ dấu vết, lúc này hắn chính là Dương Soái tái sinh.
Trung phó chính là người trong đầu chỉ có chủ tử, không thể có người khác.
Trung bá quỳ gối bên người Khương nhị gia:
- Nô tài đáng chết, đáng chết.
- Trước kia ngươi không ngăn được nàng, ta không trách ngươi, dù sao cũng vì nữ nhi mà quyết định, nếu lúc trước nàng đã ra quyết định kia, kết quả như thế nào cũng không thể hối hận.
Khương nhị gia nói:
- Hai ngày trước ngươi sai người tới đại môn Tần vương phủ nháo sự, ngươi muốn huỷ hoại Dương gia? Dù chức quan Kinh Triệu phủ doãn thấp, thì hắn vẫn là mệnh quan triều đình, là quan phụ mẫu trong kinh thành, ngươi đối đãi với hắn thế nào? Trong mắt các ngươi có còn hoàng thượng hay không?
- Năm đó ta thà bị hàm oan mà đền tội, là vì cái gì? Chính là muốn nói cho thế nhân, quân vi thần cương! Quân kêu thần chết, thần vui vẻ chịu chết.
( Yul: quân vi thần cương nghĩa là vua sẽ bao dung thần tử, thần tử phải phục tùng và biết ơn.)
Vẻ mặt Khương Thừa Nghĩa tràn đầy đại nghĩa, Dương Soái a, lời này ta nói giúp người, hoàng thượng tin hay không, ta không quản được.
- Tam cương luân thường, trung hiếu tiết nghĩa là cả đời ta kiên trì tín niệm, cho dù bị tan xương nát thịt, thiên đao vạn quả cũng không chần chờ hối hận.
Khương nhị gia chỉ vào Dương môn thái quân tức nghẹn sắp ngất, rồi chỉ vào trung bá đang rơi lệ sám hối, cuối cùng chỉ vào đám quả phụ Dương gia đang đứng nghe mà choáng váng đầu óc.
- Các ngươi huỷ hoại ta cả đời trung nghĩa, khiến bổn soái đã chết còn bị chê cười, mang tiếng xấu trong miệng thế nhân, khiến bổn soái trở thành tiểu nhân, Dương gia chịu không ít ủy khuất, nhưng ủy khuất này đó, Dương gia cam tâm tình nguyện thừa nhận, nếu vì điều này mà muốn đòi nói điều kiện với hoàng thượng, miệt thị triều thần, bổn soái thành quỷ cũng không an tâm.
Loảng xoảng một tiếng, Dương môn thái quân té lăn trên đất, môi tím tái, đôi mắt hoảng sợ:
- Ngươi…Ngươi…
Quá giống, những lời này chỉ có Dương Soái mới có thể nói ra.
Lúc này thái quân rất hoang mang, hay là Khương Thừa Nghĩa có thể khiến vong phu nhập thân?
- Nếu anh linh của ngươi không thể tiêu tan, như thế nào...Như thế nào lại trơ mắt nhìn nữ nhi hao tốn tâm huyết đều chảy sông chảy biển? Trơ mắt nhìn Tần vương kế phi hại hắn?
- Hao phí một mảnh tâm huyết của nữ nhi, không phải ta, mà là ngươi cái đồ không biết tốt xấu, tự cho mình thông minh.
Khương nhị gia nhắc tới chuyện hoán tử là một bụng khí.
- Nếu không phải ngươi cái gì cũng muốn, như thế nào lại xuất hiện tình trạng khó xử như hiện giờ? Ngươi nghĩ hoàng thượng cái gì cũng không biết?
Dương môn thái quân mấp máy môi lại không phát ra âm thanh.
Khương nhị gia nói với đại cữu mẫu:
- Về sau cái gia này sẽ giao cho ngươi, nếu nàng an phận, ngươi cho nàng ăn uống, một khi nàng không an phận…Ngươi đưa nàng đến am ni cô đi, dù gì nàng cũng muốn vì bổn soái mà thủ tiết.
- …
Đại cữu mẫu không gật đầu, chỉ là đem những lời Khương nhị gia nói ghi tạc trong lòng.
- Còn ngươi, lập tức đi Kinh Triệu phủ thỉnh tội, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, nhớ rõ không được liên lụy tới phu thê Tần vương thế tử…Cùng Triệu Đạc Dật.
- Nguyên soái...
- Ta chưa bao giờ hổ thẹn với người, lại vì các ngươi ta không còn mặt mũi đối mặt với Vĩnh Ninh hầu, đối mặt với lão Tần vương, càng không có cách nào đối mặt với huynh đệ bọn họ.
- Nô tài đi ngay.
Trung bá lau nước mắt, đừng nói bắt hắn đi đầu thú, cho dù bắt hắn tự sát, hắn cũng không chần chờ.
- Khoan đã.
Khương nhị gia ngăn trung bá:
- Ngươi phải nhớ bệnh tình của thái tử điện hạ, mặc kệ ai hỏi ngươi, ngươi đều phải nói là không hề hay biết, ngươi hoàn toàn không biết thái tử điện hạ bị bệnh.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
- Còn nữa ngươi có thể nói vài câu thị phi về Tần vương kế phi.
Khương nhị gia lòng dạ hẹp hòi không cần bàn cãi, tiết tháo rơi đầy đất.
Đuổi trung bá đi rồi, Khương nhị gia đi tới bên người Dương Gia Bảo, tôn tử duy nhất của Dương Soái bị Dương môn thái quân dưỡng phế đi, không chỉ thân thể ốm yếu, tinh thần cũng không tốt, trước kia một trận gió cũng có thể thổi hắn lảo đảo, hiện giờ không cần gió, cũng có thể thả diều.
Nếu Dương Gia Bảo ở Dương gia thêm một tháng, nhất định sẽ mất mạng.
Trước kia Khương nhị gia nhìn Dương Gia Bảo còn có chút linh tính, hiện giờ bị quả phụ Dương gia quản giáo giống như đầu gỗ.
Nhìn bộ dạng Dương Gia Bảo như thế này, thật sự khiến người thương tiếc.
- Dương gia đều là quả phụ, Gia Bảo lại là nam đinh, ở cùng các ngươi, chỉ sợ không thích hợp.
Khương nhị gia nắm cổ tay Dương Gia Bảo gầy như que củi:
- Ngươi đi cùng ta đi.
- Dừng tay, ngươi không thể mang Gia Bảo đi.
P/s từ đây tới trước 0h đủ 100 sao đăng liền 2 chương luôn nha các ty