-
Chương 3261-3263
Chương 3261: Gặp lại Tang Mi!
Diệp Quân thực sự rất đau, số tiền mà cha hắn nợ vẫn chưa được trả...
Chẳng trách Tiểu Bạch vừa nghe đến vay tiền lại phản ứng lớn như vậy.
Cha ơi!
Danh tiếng của cha là cực kỳ xấu đấy!
Cha bất “nhân” trước thì sau này đừng trách con bất “nghĩa”!
Mặc dù vậy, Tiểu Bạch vẫn đưa cho hắn một chiếc nhẫn không gian, bên trong chiếc nhẫn không gian có một số Tinh Linh Tổ, số lượng lên tới hàng vạn.
Thực rra, đây cũng là một khoản tiền khổng lồ, nhưng đối với Tiểu Bạch mà nói, nó thậm chí còn không bằng một giọt nước trong xô.
Sau khi nhìn An Nam Tịnh đưa Nhị Nha và Tiểu Bạch rời đi, Diệp Quân nhỏ giọng nói: "Vũ trụ nguyên thủy..."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh và Đồ ở cách đó không xa, mỉm cười nói: "Thanh Thanh cô cô, Đồ cô cô."
Diệp Thanh Thanh đi tới trước mặt hắn, bà nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, "Đưa ta một nửa số tiền."
Chết tiệt!
Diệp Quân ngây ra một lát.
Diệp Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn: "Nhanh lên."
Diệp Quân run giọng nói: " Thanh Thanh cô cô... Con... sống không dễ dàng gì đâu! Cô cô..."
Đồ đột nhiên cười nói: "Thanh Thanh, nó không dễ gì được sống hai ngày thoải mái, tỷ đừng làm khó nó."
Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, "Keo kiệt."
Nói xong, không đợi Diệp Quân lên tiếng, bà ném một chiếc nhẫn không gian cho Diệp Quân, sau đó cầm kiếm đứng dậy, biến mất ở nơi tận cùng tinh hà.
Nói đi là đi!
Diệp Quân lắc đầu cười, Thanh Thanh cô cô vẫn thiếu kiên nhẫn như thế. Hắn nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp. Trong đó cũng có mười vạn tinh linh tổ.
Đồ đi tới trước mặt Diệp Quân, bà nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Đợi con ở Vũ Trụ nguyên thủy."
Diệp Quân hỏi: "Cô cô, bên đó là cao đoạn cục à?"
Đồ nhìn hắn, “Có lẽ là kết cục của tất cả mọi người.”
Diệp Quân chớp chớp mắt, "Vậy thì thật sự rất đáng mong chờ."
Đồ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Diệp Quân: "Nghịch ngợm."
Nói xong, bà quay người, cầm kiếm đứng dậy và biến mất ở cuối tinh hà.
Sau khi nhìn Đồ biến mất ở tận cùng tinh hà, Diệp Quân quay đầu nhìn Mộ Niệm Niên bên cạnh, cười nói: "Niệm Niệm cô cô."
Mộ Niệm Niệm nói: “Sự việc có chút không bình thường.”
Diệp Quân gật đầu: "Con biết."
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thật là một tiểu tử thông minh... cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi đến vũ trụ nguyên thủy, lần này mọi người sẽ cùng nhau gánh vác.”
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Mộ Niệm Niệm thấp giọng nói: "Thực lực hiện tại của Thanh Khưu cô cô của con không thể áp chế được bản thể Đại Đạo Bút Chủ!"
Nói xong, bà xoay người, cầm kiếm đứng dậy và biến mất ở cuối tinh hà.
Ở chỗ cũ, mắt Diệp Quân hơi nheo lại, trong nháy mắt, vô số điểm nghi hoặc vào lúc này dần dần trở nên rõ ràng.
Rất lâu sau, Diệp Quân không còn nghĩ tới những chuyện đó nữa, quay đầu nhìn Thanh Khưu ở một bên, không nói nữa.
Thanh Khưu cười nói: "Tang Mi cô nương?"
Diệp Quân gật đầu.
Thanh Khưu hơi trầm lặng, vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi và khẩn cầu của Diệp Quân, bà cười nói: "Thử xem."
Diệp Quân lập tức vui mừng, Thanh Khưu lại nói: "Con đừng vui mừng quá sớm."
Diệp Quân có chút nghi hoặc.
Thanh Khưu nói: “Sau này con sẽ hiểu.”
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó tiến lên một bước, chỉ một bước, thân thể của bà và Diệp Quân đã trở nên hư ảo.
Cách đó không xa, Đông Hoang Chủ nhìn thấy cảnh tượng này thì cau mày rõ rệt.
Khi Thanh Khưu đưa Diệp Quân ngược dòng Tuế Nguyệt, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên lan ra giữa trời đất.
Chỉ trong nháy mắt, một nhóm cường giả Đông Hoang phía sau Đông Hoang Chủ đã bò xuống đất không chút kháng cự nào.
Tất cả cường giả Đông Hoang đều kinh hãi!
Đông Hoàng Chủ ngẩng đầu nhìn sâu vào bầu trời, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng hiếm có.
Cách đó không xa, Tang Soạn nhìn trời đất, trong mắt cũng hiện lên một tia ngưng trọng.
Trong Tuế Nguyệt Trường Hà ngược dòng, Thanh Khưu dường như cảm nhận được điều gì đó, bà đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn, sau đó duỗi một ngón tay ra, chỉ là một ngón tay, sâu bên trong thời không đột nhiên xuất hiện từng đợt gợn sóng vô hình, khí tức vô hình đó đột nhiên bị chặn lại bên ngoài khoảng không.
Diệp Quân cũng cảm nhận được khí tức đó, quay đầu nhìn Thanh Khưu bên cạnh, mỉm cười nói: "Không sao đâu."
Vừa nói, bà vừa kéo hắn tiến lên một bước, chỉ là một bước, bọn họ đã đi đến thời điểm mà Tang Mi trấn áp Đại Đạo Bút Chủ.
Một lần nữa nhìn thấy Tang Mi, Diệp Quân liền kích động, bất giác nắm chặt hai tay.
Nhưng đúng vào lúc này, Tang Mi đột nhiên nhìn hắn, mỉm cười.
Diệp Quân không ngờ Tang Mi lại có thể nhìn thấy tương lai, hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: "Tang cô nương... đi theo ta..."
Tang Mi lắc đầu, cô bước xuống, cảnh tượng đột ngột dừng lại.
Chương 3262: Giống như giết gà!
Diệp Quân Và Thanh Khưu quay trở lại hiện trường, gương mặt hắn bối rối, rất nhanh, hắn quay đầu nhìn Thanh Khưu.
Thanh Khưu nói: “Không thể thay đổi được.”
Diệp Quân vội vàng nói: "Cô cô, trước đây con đã gặp một người tên là Đa Nguyên Đạo Đế. Lúc đó chúng con..."
Thanh Khưu lắc đầu: "Không giống nhau."
Vừa nói, bà vừa nhìn lên trên đầu mình: "Có cảm nhận được đạo khí tức vừa rồi không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đó là?”
Thanh Khưu nhìn Diệp Quân, “Thiên đạo, cũng gọi là ý chí tối cao.”
Diệp Quân cau mày.
Đối với hai chữ 'Thiên Đạo', hắn thực sự không có chút kính sợ gì, bởi vì từ khi kế thừa sự nghiệp của gia tộc, cái gọi là Thiên Đạo trong mắt hắn chỉ là một sinh linh mạnh mẽ, hơn nữa, đôi khi cũng không mạnh mẽ như vậy.
Thanh Khưu dường như biết Diệp Quân đang suy nghĩ gì, cười nói: "Cái ý chí tối cao này cũng không tầm thường, ngay cả Đại Đạo Bút Chủ cũng chỉ là nó người phát ngôn của nó mà thôi."
Diệp Quân sửng sốt!
Thanh Khưu ngẩng đầu nhìn không gian lúc này, lúc này, khí tức bị ngăn cách trên không gian đã tiêu tan đi.
Diệp Quân không biết nếu không có Thanh Khưu ở đây…. hắn sẽ nguy hiểm đến mức nào...
Thanh Khưu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Quân, “Ta biết con muốn cứu Tang Mi cô nương đó, nhưng con phải hiểu, Tang Mi cô nương đó đang làm gì, cô ấy đang trấn áp Đại Đạo Bút Chủ, nhân quả bản thân của cô ấy là cực kỳ lớn, nếu muốn thay đổi số phận của cô ấy thì phải gánh chịu nhân quả của cô ấy... Con hiện giờ không thể chịu được nhân quả của cô ấy.”
Diệp Quân im lặng.
Thanh Khưu nói tiếp: “Hơn nữa, không chỉ là nhân quả của cô ấy, còn có nhân quả của Đại Đạo Bút Chủ, Đại Đạo Bút Chủ đã bị trấn áp, nếu con cứu Tang cô nương, còn phải gánh chịu nhân quả của Đại Đạo Bút Chủ... Không chỉ có hai người họ, còn có nhân quả của ý chí tối cao mà chúng ta vừa nói đến... Tất nhiên, cô cô có thể chịu đựng được những nhân quả này, nhưng, tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm ban đầu."
Diệp Quân nhìn Thanh Khưu, nghi hoặc, "Tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm ban đầu?”
Thanh Khưu gật đầu, “Nếu cô cô ra tay cứu Tang cô nương, vận mệnh của cô ấy tuy sẽ thay đổi, nhưng đạo của cô ấy, trật tự của cô ấy thì không ai có thể thay đổi thay cô ấy… Nói cách khác, vấn đề mà cô ấy gặp phải vẫn tồn tại. Không chỉ vậy, cô ấy cũng sẽ bị đánh bật trở lại hình dạng ban đầu, con vẫn là con lúc đầu, kiếm đạo của con sẽ quay trở về lúc trước khi đột phá…”
Diệp Quân sững sờ tại chỗ.
Thanh Khưu biết hắn không hiểu lắm, tiếp tục giải thích: "Nếu đảo ngược nhân quả, sẽ có hai loại kết quả. Thứ nhất, nhân quả sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Thứ hai, mọi thứ sẽ trở về điểm ban đầu... Hơn nữa, nhân quả đó vẫn tồn tại, đồng thời còn có rất nhiều nhân quả mới chưa biết. Ví dụ như Đại Đạo Bút Chủ không bị trấn áp, vậy thì con sẽ phải đối mặt với các thủ đoạn chưa biết tiếp theo của ông ta... Dù là loại nào thì cũng đều là thứ mà con không thể chịu đựng được vào lúc này. Trước đây con đã tránh được rất nhiều nhân quả, đó là vì trên người con có thiên mệnh khí vận của cô cô váy trắng của con, vì vậy, các loại nhân quả không thể áp lên người con, cũng chính bởi vậy, con không thể cảm nhận được sự đáng sợ của rất nhiều nhân quả, nhưng bây giờ..."
Diệp Quân cười khổ, bây giờ hắn mới biết, cái mà tất cả nhân quả không áp được lên người mà thiên mệnh cô cô ban cho hắn khi trước đáng sợ như nào.
Thanh Khưu lại nói: “Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là không giải quyết được.”
Diệp Quân vội vàng nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu nói: "Tự mình rút ra khỏi nhân quả."
Diệp Quân gật đầu: "Thanh Khưu cô cô, con hiểu rồi."
Thanh Khư mỉm cười nói: "Con rất thông minh, cũng rất có suy nghĩ của riêng mình, còn về trật tự của con, cô cô cũng không tiện nói gì nhiều, nhưng có một điểm cô cô phải nhắc nhở con, bất kỳ trật tự nào trên thế gian, dù ban đầu nó tốt đến đâu, nếu không có giới hạn, không có hạn chế, cuối cùng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát... Bệnh của Tang Mi cô nương bắt nguồn từ việc này. Cô ấy biết quy luật và bản chất, và cả kết cục của trật tự. Lần này, Đại Đạo Bút Chủ liên kết với Đông Hoang, có hai mục đích, một trong số đó thực ra là để cô ấy bước ra khỏi con đường đó…”
Diệp Quân nói: "Hy sinh chúng sinh?"
Thanh Khưu gật đầu, "Nếu cô ấy hy sinh chúng sinh, sức mạnh của cô ấy sẽ tiến một bước, nhưng ..."
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nhưng con và cô ấy chính là kẻ địch rồi.”
Thanh Khưu gật đầu, “Ý định ban đầu của cô ấy cũng giống như của con, cô ấy muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, nhưng sau khi một trật tự phát triển đến một trình độ nhất định, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề. Đây là quy luật, là đạo trời, không phải ý chí của bất kỳ ai có thể thay đổi được, cũng giống như con người ở thế tục già đi, bệnh tật rồi chết, cho dù quyền thế và sự giàu có của con có đạt đến mức độ nào, nhưng cuối cùng, con sẽ từ từ già đi, sẽ chết…”
Diệp Quân nói: “Con biết Đại Đạo Bút Chủ muốn Tang Mi hy sinh chúng sinh, tự tay phá hủy trật tự của chính mình. Chỉ cần Tang Mi làm như vậy, không chỉ có nghĩa là Tang Mi sẽ trở thành kẻ thù của con, mà còn có nghĩa là, con đường này là con đường không có lối thoát. Ông ta chính là muốn nói với con: Diệp Quân, ngươi nhìn xem, trật tự của ngươi cuối cùng cũng sẽ là kết cục này, ngươi không thể thay đổi mọi thứ, trật tự cuối cùng sẽ diệt vong, chính ngươi cũng sẽ lựa chọn kết thúc trật tự của mình vào ngày diệt vong đó…”
Thanh Khưu khẽ gật đầu, "Đúng vậy, Tang Mi cô nương cũng hiểu điều này, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn kiên trì ý định ban đầu của mình."
Diệp Quân đột nhiên nhìn Thanh Khưu, nghiêm túc nói: "Thanh Khưu cô cô, đứng ở góc độ người ngoài, cô cô có cảm thấy thế giới này cần có một trật tự không?"
Thanh Khưu cười nói: "Đương nhiên cần!"
Trả lời không một chút do dự.
Diệp Quân nói: "Cô cô ủng hộ con sao?"
Thanh Khưu mím môi cười, nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, cười nói: "Tiểu tử, người đứng trước mặt con cũng đã từng thiết lập trật tự, bảo vệ chúng sinh đấy... Khi đó, cô cô váy trắng của con còn chưa tồn tại nữa! Ừm, đại bác của con và ông nội của con cũng chưa tồn tại… hi hi…”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Vừa rồi Niệm Niệm cô cô nói, cô cô hiện tại không thể trấn áp Đại Đạo Bút Chủ..."
Thanh Khưu gõ gõ đầu Diệp Quân, "Tiểu tử, con lại muốn lừa cô cô."
Diệp Quân cười toe toét.
Thanh Khưu nói: “Cô cô hiện tại thật sự không trấn áp được, nhưng mà…”
Diệp Quân chờ đợi câu tiếp theo.
Thanh Khưu cười nói: "Chỉ cần ta muốn, ta có thể giết hắn, giống như giết gà vậy!"
Chương 3263: Món quà của Tang Mi!
Nghe được những lời của Thanh Khưu, Diệp Quân cũng cười.
Dù mong muốn thiết lập trật tự của hắn rất vững chắc nhưng hắn vẫn hy vọng nhận được sự ủng hộ và công nhận chân thành từ gia đình.
Thanh Khưu đột nhiên nói: "Ta phải đi rồi."
Diệp Quân có chút không nỡ nhìn Thanh Khưu, mấy người cô cô, hắn đều rất thích, nhưng Thanh Khưu cô cô trước mặt hắn chắc chắn là người dịu dàng nhất.
Nhìn thấy trong mắt Diệp Quân có chút không nỡ, Thanh Khưu cười nói: "Con bây giờ đã lớn rồi, cô cô cũng khó giúp gì được cho con nữa."
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: " Thanh Khưu cô cô, nếu cô cô đã đồng ý với con, cô cô có thể... tín ngưỡng trật tự của con không?"
Tiểu Tháp: "......"
Thanh Khưu đột nhiên cười lớn, bà giơ một ngón tay gõ gõ trán Diệp Quân, cười nói: "Tiểu tử con cũng láu cá y như cha con vậy!"
Diệp Quân cười toe toét, sau đó nghiêm túc nhìn Thanh Khưu, hắn không phải đang đùa.
Thanh Khưu cô cô khác với cô cô váy trắng, hắn dám nói điều này với Thanh Khưu cô cô, nhưng tuyệt đối không bao giờ dám nói với cô cô váy trắng.
Bởi vì trong lòng hắn có suy nghĩ.
Tiếng cười của Thanh Khưu dần dần biến mất, "Cũng không phải là không thể."
Diệp Quân lập tức mừng rỡ, nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được điều gì đó, lập tức nói: "Còn có nhưng... phải không?"
Thanh Khưu mím môi cười nói: "Thông minh, muốn cô cô tín ngưỡng trật tự của con thì không có vấn đề gì, nhưng điều kiện là trật tự của con phải được cô cô thật sự thừa nhận. Sự thừa nhận này là sự thừa nhận từ trái tim chứ không phải là loại thừa nhận mà trưởng bối dựa trên tình thân dành cho vãn bối, con hiểu không?”
Diệp Quân cười khổ, muốn có được sự thừa nhận xuất phát từ trái tim của cô cô trước mắt chắc chắn sẽ rất khó khăn, đương nhiên đối với hắn mà nói, cũng là một việc tốt, khi một ngày nào đó hắn có thể nhận được sự thừa nhận thực sự của Thanh Khưu cô cô, có được lời chúc phúc của Thanh Khưu cô cô…
Nghĩ thôi cũng rất kích thích rồi!
Thanh Khưu cười nói: "Cố lên nhé! Cô cô đi đây."
Nói xong, bà liếc nhìn mặt dây chuyền ngọc mà Tang Mi tặng treo trên ngực Diệp Quân, nhưng lại chần chừ không nói.
Diệp Quân thấp giọng nói: "Cô cô, sao vậy?"
Thanh Khưu không nói gì, bà xoa đầu Diệp Quân, nhẹ giọng nói: "Có một số chuyện con vẫn phải tự mình trải qua, cô cô cũng không thể nói nhiều, con cố lên..."
Nói xong, bà liếc nhìn Đông Hoang Chủ ở phía xa, sau đó thân hình liền trở nên hư ảo.
Người đã đi rồi!
Diệp Quân trầm mặc một lát, hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía Đông Hoang Chủ cách đó không xa, sau khi nhìn hắn một lát, Đông Hoang Chủ quay người rời đi.
Phía sau ông ta, một đám cường giả Đông Hoang cũng lần lượt rời đi theo.
Diệp Quân không ra tay bởi vì với thực lực hiện tại của hắn, hắn không thể giết chết Đông Hoang Chủ, nhất là trong hoàn cảnh đối phương không muốn chiến đấu.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tang Sạn, Tang Sạn nói: "Đi theo ta."
Nói xong cô quay người rời đi.
Diệp Quân im lặng đi theo.
Rất nhanh, Tang Sạn đã đưa Diệp Quân đến chỗ sâu nhất của Hoang Hải. Lúc này, Hoang Hải đã bị trận chiến trước đánh tan thành từng mảnh, nhưng ở nơi sâu nhất của Hoang Hải vẫn còn một hòn đảo đặc biệt.
Tang Sạn đưa Diệp Quân và hai mươi sáu Huyết vệ đã được giải phong ấn trước đó lên hòn đảo, hai mươi sáu Huyết vệ này vẫn tràn ngập sát ý và sự thù địch áp đảo, tuy cảnh giới của họ vẫn là Thần Minh Cảnh, nhưng thực lực của họ thực sự vượt xa Thần Minh Cảnh.
Tang Sạn dẫn Diệp Quân hướng về phía một căn dinh thự ở xa, Diệp Quân im lặng đi theo.
Khi hắn và Tang Sạn tiến vào dinh thự, hai mươi sáu huyết vệ không theo họ vào mà đứng canh gác bên ngoài dinh thự.
Sau khi Diệp Quân tiến vào dinh thự, toàn bộ dinh thự đều vắng tanh, hắn liếc nhìn tứ phía và thấy đủ loại phù văn kỳ lạ rải rác xung quanh.
Rất nhanh, Diệp Quân và Tang Sạn đến một đại điện, đại điện trống rỗng, Tang Sạn đi đến một ngai vàng ở phía xa, bên trên có một cuốn sách cổ rất dày.
Tang Sạn nhặt cuốn sách cổ lên, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân, cô ta xòe tay ra, cuốn sách cổ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân có chút nghi hoặc, "Đây là?"
Tang Sạn nói: "Thần Minh pháp!"
Một trong những thần khí của Thần MInh!
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, "Mỗi một thần pháp trong đó đều hàm chứa pháp tắc Thần Minh cao siêu... Pháp tắc Thần Minh này chính là pháp tắc do Tang Mi sáng tạo ra. Đây cũng là nền tảng trật tự Thần Minh của cô ấy, ngươi có thể nuốt chửng nó."
Diệp Quân đột nhiên kinh hãi: "Nuốt chửng?"
Tang Sạn gật đầu: "Ngươi cũng là người sáng lập trật tự, có pháp của riêng mình, ngươi có thể dùng pháp của mình để nuốt chửng trật tự pháp của cô ấy…"
Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Diệp Quân, "Chắc là ngươi cũng từng thiết lập pháp của mình, và để người phía dưới tu luyện, đúng không?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Quan Huyên Pháp mà hắn sáng lập đã lan rộng khắp toàn bộ Vũ trụ Quan Huyên. Càng nhiều người tu luyện Quân Huyên Pháp, thực lực của hắn sẽ càng mạnh mẽ. Người tu luyện Quân Huyên Pháp càng mạnh, hắn cũng sẽ càng mạnh. Tất nhiên, Quan Huyên Pháp của hắn mới ở giai đoạn đầu thiết lập, thời gian không dài, vì vậy, tác dụng hiện tại vẫn chưa đặc biệt rõ ràng.
Tang Sạn nói: "Ngươi có thể trực tiếp nuốt chửng Thần Minh pháp này, dung hợp nó vào trong pháp của mình. Bằng cách này, ngươi có thể khiến pháp của mình trở nên mạnh hơn... Hai ngươi có lý tưởng gần giống nhau, trật tự tương đồng, cộng với ngươi lại là người mà cô ấy chọn, vì vậy Thần Minh Pháp sẽ không loại trừ ngươi, cho dù có một số luật pháp không tương thích với nhau cũng không sao, sau này từ từ cải thiện là được.”
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu ta dung hợp Thần Minh Pháp của cô ấy, vậy thì trật tự Thần Minh của cô ấy…”
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, "Ngươi còn chưa hiểu sao? Cô ấy đã tặng toàn bộ văn minh Thần Minh cho ngươi rồi."
Diệp Quân trầm mặc không nói gì, đây chính là món quà Tang Mi nhắc đến lúc trước.
Tang Sạn lại nói: "Hoặc là, ngươi có thể hiểu như thế này, cô ấy đã chọn một người kế thừa mới cho văn minh Thần Minh, và người kế thừa này chính là ngươi. Cô ấy hy vọng rằng văn minh vũ trụ này sẽ trở nên tốt đẹp hơn và cô ấy cho rằng ngươi có thể làm được. Còn về văn minh ... Chỉ cần cuối cùng ngươi có thể làm cho nền văn minh vũ trụ này trở nên tốt đẹp hơn, thì gọi là văn minh Quan Huyên hay văn minh Thần Minh thì cũng có quan hệ gì chứ?”
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Tang Sạn nói: "Nuốt chửng Thần Minh Pháp, có thể khiến cho Trật Tự Pháp của ngươi càng hoàn thiện hơn, cũng sẽ khiến thực lực của ngươi trở nên mạnh hơn. Đương nhiên, ngươi phải hiểu rằng, Thần Minh Pháp dù sao cũng là do cô ấy thiết lập, có lý tưởng của cô ấy, có đạo của cô ấy, ngươi không thể hoàn toàn trở thành cô ấy... Nói một cách đơn giản, ngươi có thể dung hợp với cô ấy, bất kể là Thần Minh Pháp hay đạo, bằng cách này, thực lực của ngươi có thể tăng lên rất nhiều."
Diệp Quân nói: "Ta hiểu rồi."
Tang Sạn gật đầu và không nói gì thêm nữa.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Có phải ta cũng có thể nuốt chửng trật tự khác đúng không?"
Tang Sạn nhìn hắn nói: "Có thể, nhưng điều kiện là người khác phải để ngươi nuốt."
Diệp Quân gật đầu, "Hiểu rồi."
Tang Sạn nói: "Vào trong tháp của ngươi đi."
Diệp Quân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn dẫn Tang Sạn vào trong Tiểu Tháp, sau khi vào Tiểu Tháp, Tang Sạn liền đưa hắn xuất hiện trước mặt một đám cường giả Thần Châu.
Tu nữ cầm đao cong và Mục tu nữ lập tức đi tới, còn có Cổ Hạo và Hề Trọng.
Các Thần Phụ khác và các cường giả nhìn Tang Sạn với vẻ sợ hãi. Bọn họ vẫn sợ Tang Sạn.
Tang Sạn đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: "Ngươi định xử lý bọn họ như thế nào?"
Diệp Quân khẽ cau mày, sau khi trầm ngâm một lát, hắn nói: "Tang Mi không giết bọn họ, vậy có nghĩa là, cô ấy muốn..."
Nhưng vào lúc này, Tang Mi đó đột nhiên duỗi tay phải ra lắc mạnh.
Uỳnh!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Thần Phụ và những cường giả Thần Châu khác ở phía xa đột nhiên thay đổi, đôi mắt từng người họ mở to, cổ họng bị một thế lực bí ẩn khóa chặt, khiến họ không thể thở được.
Tất cả những cường giả Thần Châu đều kinh hãi!
Diệp Quân cũng sửng sốt quay lại nhìn Tang Sạn, Tang Sạn nhìn chằm chằm hắn và không nói gì, nhưng cô ta từ từ dùng lực ở tay phải, ở phía xa, cơ thể và Linh hồn của tất cả những cường giả Thần Châu dần dần trở nên hư ảo, bị xóa bỏ từng chút một!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tu nữ cầm đao cong và Mục tu nữ đều có chút kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Tang Sạn sẽ làm như vậy...
Cổ Hạo và Hề Trọng nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Tất cả các cường giả Thần Châu đều cầu xin tha mạng, nhưng Tang Sạn vẫn không chút biểu cảm và không hề lay động.
Tất cả các cường giả Thần Châu đều bị giết!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Hạo và Hề Trọng cảm thấy chân mình hơi mềm đi, tuy bọn họ là Thần Minh Cảnh, nhưng bọn họ biết rất rõ, trước mặt vị thần bảo hộ này, bọn họ không khác gì con kiến.
Tang Sạn thu tay lại: "Bây giờ ngươi có biết tại sao ta và cô ấy lại nảy sinh mâu thuẫn không?"
Diệp Quân gật đầu, "Đoán được một chút."
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, "Những người này đều thối nát đến tận xương tủy, bọn chúng không thể thay đổi được, cho dù có thay đổi, cũng là bởi vì hiện tại bọn hắn sợ hãi thực lực của ngươi, chứ không phải là tự bản thân mình thật tâm muốn thay đổi, giữ lại bọn chúng, tuy ngươi sẽ có một số trợ thủ có thực lực không tồi, nhưng lâu dài về sau, nguy hại mà bọn chúng mang lại sẽ càng lớn hơn.”
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Tang Sạn cau mày lại, bởi vì vốn dĩ cô ta cho rằng Diệp Quân sẽ ngăn cản hoặc khuyên cô ta, dù sao nhiều cường giả Thần Minh Cảnh như vậy, giữ lại nhất định sẽ là một trợ lực rất lớn, nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Quân không hề ngăn cản, cũng không hề khuyên...
Không biết nghĩ đến cái gì, cô ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi biết ta muốn giết bọn chúng…"
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Mọi người: "......"
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tang Sạn cô nương, ta thấy cô nói đúng, những người này mục nát đến tận xương tủy, bọn chúng thật sự không muốn ăn năn, hiện tại là vì thực lực của cô và tôi trấn áp, bọn chúng sẽ biểu hiện rất ôn thuận, nhưng nếu một ngày nào đó cô và ta không còn nữa, những người này sẽ ăn mòn toàn bộ nền văn minh như bướm đêm, bọn chúng sẽ còn độc ác hơn kẻ thù của ta... Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rằng người làm quan mắc sai lầm, càng nên trừng trị thật nặng chứ không phải là nương tay để cho bọn chúng thể diện... Nếu làm quan phạm lỗi rồi thừa nhận thì sẽ không bị trừng phạt, vậy thì quá bất công đối với người dân bình thường bên dưới…. Cho nên, tôi cũng nghĩ bọn chúng đáng chết.”
Tang Sạn hỏi: "Vậy tại sao ngươi không tự mình giết?"
Diệp Quân nói: "Thật ra, chúng ta có một lựa chọn tốt hơn."
"Ồ?"
Tang Sạn bắt đầu thấy hứng thú: "Lựa chọn tốt hơn gì?"
Diệp Quân nói: "Ví dụ, kiếm của tôi có công năng nuốt chửng Linh hồn. Nếu để kiếm của tôi nuốt chửng linh hồn của bọn chúng..."
Cổ Hạo và Hề Trọng kinh ngạc nhìn Diệp Quân.
Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong cũng kinh ngạc nhìn Diệp Quân... Những người bị Tang Sạn giết ít nhất không thực sự bị xóa sổ, nói cách khác, bọn họ thực ra còn có kiếp sau, nhưng nếu bị kiếm của hắn nuốt chửng ... Vậy thì sẽ thực sự sẽ bị tiêu diệt rồi!
Tang Sạn nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn sao?"
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Thật ra ta còn có cách tàn nhẫn hơn nữa..."
Mọi người: "..."
Diệp Quân thực sự rất đau, số tiền mà cha hắn nợ vẫn chưa được trả...
Chẳng trách Tiểu Bạch vừa nghe đến vay tiền lại phản ứng lớn như vậy.
Cha ơi!
Danh tiếng của cha là cực kỳ xấu đấy!
Cha bất “nhân” trước thì sau này đừng trách con bất “nghĩa”!
Mặc dù vậy, Tiểu Bạch vẫn đưa cho hắn một chiếc nhẫn không gian, bên trong chiếc nhẫn không gian có một số Tinh Linh Tổ, số lượng lên tới hàng vạn.
Thực rra, đây cũng là một khoản tiền khổng lồ, nhưng đối với Tiểu Bạch mà nói, nó thậm chí còn không bằng một giọt nước trong xô.
Sau khi nhìn An Nam Tịnh đưa Nhị Nha và Tiểu Bạch rời đi, Diệp Quân nhỏ giọng nói: "Vũ trụ nguyên thủy..."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh và Đồ ở cách đó không xa, mỉm cười nói: "Thanh Thanh cô cô, Đồ cô cô."
Diệp Thanh Thanh đi tới trước mặt hắn, bà nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, "Đưa ta một nửa số tiền."
Chết tiệt!
Diệp Quân ngây ra một lát.
Diệp Thanh Thanh trừng mắt nhìn hắn: "Nhanh lên."
Diệp Quân run giọng nói: " Thanh Thanh cô cô... Con... sống không dễ dàng gì đâu! Cô cô..."
Đồ đột nhiên cười nói: "Thanh Thanh, nó không dễ gì được sống hai ngày thoải mái, tỷ đừng làm khó nó."
Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, "Keo kiệt."
Nói xong, không đợi Diệp Quân lên tiếng, bà ném một chiếc nhẫn không gian cho Diệp Quân, sau đó cầm kiếm đứng dậy, biến mất ở nơi tận cùng tinh hà.
Nói đi là đi!
Diệp Quân lắc đầu cười, Thanh Thanh cô cô vẫn thiếu kiên nhẫn như thế. Hắn nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp. Trong đó cũng có mười vạn tinh linh tổ.
Đồ đi tới trước mặt Diệp Quân, bà nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Đợi con ở Vũ Trụ nguyên thủy."
Diệp Quân hỏi: "Cô cô, bên đó là cao đoạn cục à?"
Đồ nhìn hắn, “Có lẽ là kết cục của tất cả mọi người.”
Diệp Quân chớp chớp mắt, "Vậy thì thật sự rất đáng mong chờ."
Đồ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Diệp Quân: "Nghịch ngợm."
Nói xong, bà quay người, cầm kiếm đứng dậy và biến mất ở cuối tinh hà.
Sau khi nhìn Đồ biến mất ở tận cùng tinh hà, Diệp Quân quay đầu nhìn Mộ Niệm Niên bên cạnh, cười nói: "Niệm Niệm cô cô."
Mộ Niệm Niệm nói: “Sự việc có chút không bình thường.”
Diệp Quân gật đầu: "Con biết."
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Thật là một tiểu tử thông minh... cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi đến vũ trụ nguyên thủy, lần này mọi người sẽ cùng nhau gánh vác.”
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Mộ Niệm Niệm thấp giọng nói: "Thực lực hiện tại của Thanh Khưu cô cô của con không thể áp chế được bản thể Đại Đạo Bút Chủ!"
Nói xong, bà xoay người, cầm kiếm đứng dậy và biến mất ở cuối tinh hà.
Ở chỗ cũ, mắt Diệp Quân hơi nheo lại, trong nháy mắt, vô số điểm nghi hoặc vào lúc này dần dần trở nên rõ ràng.
Rất lâu sau, Diệp Quân không còn nghĩ tới những chuyện đó nữa, quay đầu nhìn Thanh Khưu ở một bên, không nói nữa.
Thanh Khưu cười nói: "Tang Mi cô nương?"
Diệp Quân gật đầu.
Thanh Khưu hơi trầm lặng, vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi và khẩn cầu của Diệp Quân, bà cười nói: "Thử xem."
Diệp Quân lập tức vui mừng, Thanh Khưu lại nói: "Con đừng vui mừng quá sớm."
Diệp Quân có chút nghi hoặc.
Thanh Khưu nói: “Sau này con sẽ hiểu.”
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó tiến lên một bước, chỉ một bước, thân thể của bà và Diệp Quân đã trở nên hư ảo.
Cách đó không xa, Đông Hoang Chủ nhìn thấy cảnh tượng này thì cau mày rõ rệt.
Khi Thanh Khưu đưa Diệp Quân ngược dòng Tuế Nguyệt, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên lan ra giữa trời đất.
Chỉ trong nháy mắt, một nhóm cường giả Đông Hoang phía sau Đông Hoang Chủ đã bò xuống đất không chút kháng cự nào.
Tất cả cường giả Đông Hoang đều kinh hãi!
Đông Hoàng Chủ ngẩng đầu nhìn sâu vào bầu trời, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng hiếm có.
Cách đó không xa, Tang Soạn nhìn trời đất, trong mắt cũng hiện lên một tia ngưng trọng.
Trong Tuế Nguyệt Trường Hà ngược dòng, Thanh Khưu dường như cảm nhận được điều gì đó, bà đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn, sau đó duỗi một ngón tay ra, chỉ là một ngón tay, sâu bên trong thời không đột nhiên xuất hiện từng đợt gợn sóng vô hình, khí tức vô hình đó đột nhiên bị chặn lại bên ngoài khoảng không.
Diệp Quân cũng cảm nhận được khí tức đó, quay đầu nhìn Thanh Khưu bên cạnh, mỉm cười nói: "Không sao đâu."
Vừa nói, bà vừa kéo hắn tiến lên một bước, chỉ là một bước, bọn họ đã đi đến thời điểm mà Tang Mi trấn áp Đại Đạo Bút Chủ.
Một lần nữa nhìn thấy Tang Mi, Diệp Quân liền kích động, bất giác nắm chặt hai tay.
Nhưng đúng vào lúc này, Tang Mi đột nhiên nhìn hắn, mỉm cười.
Diệp Quân không ngờ Tang Mi lại có thể nhìn thấy tương lai, hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: "Tang cô nương... đi theo ta..."
Tang Mi lắc đầu, cô bước xuống, cảnh tượng đột ngột dừng lại.
Chương 3262: Giống như giết gà!
Diệp Quân Và Thanh Khưu quay trở lại hiện trường, gương mặt hắn bối rối, rất nhanh, hắn quay đầu nhìn Thanh Khưu.
Thanh Khưu nói: “Không thể thay đổi được.”
Diệp Quân vội vàng nói: "Cô cô, trước đây con đã gặp một người tên là Đa Nguyên Đạo Đế. Lúc đó chúng con..."
Thanh Khưu lắc đầu: "Không giống nhau."
Vừa nói, bà vừa nhìn lên trên đầu mình: "Có cảm nhận được đạo khí tức vừa rồi không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đó là?”
Thanh Khưu nhìn Diệp Quân, “Thiên đạo, cũng gọi là ý chí tối cao.”
Diệp Quân cau mày.
Đối với hai chữ 'Thiên Đạo', hắn thực sự không có chút kính sợ gì, bởi vì từ khi kế thừa sự nghiệp của gia tộc, cái gọi là Thiên Đạo trong mắt hắn chỉ là một sinh linh mạnh mẽ, hơn nữa, đôi khi cũng không mạnh mẽ như vậy.
Thanh Khưu dường như biết Diệp Quân đang suy nghĩ gì, cười nói: "Cái ý chí tối cao này cũng không tầm thường, ngay cả Đại Đạo Bút Chủ cũng chỉ là nó người phát ngôn của nó mà thôi."
Diệp Quân sửng sốt!
Thanh Khưu ngẩng đầu nhìn không gian lúc này, lúc này, khí tức bị ngăn cách trên không gian đã tiêu tan đi.
Diệp Quân không biết nếu không có Thanh Khưu ở đây…. hắn sẽ nguy hiểm đến mức nào...
Thanh Khưu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Quân, “Ta biết con muốn cứu Tang Mi cô nương đó, nhưng con phải hiểu, Tang Mi cô nương đó đang làm gì, cô ấy đang trấn áp Đại Đạo Bút Chủ, nhân quả bản thân của cô ấy là cực kỳ lớn, nếu muốn thay đổi số phận của cô ấy thì phải gánh chịu nhân quả của cô ấy... Con hiện giờ không thể chịu được nhân quả của cô ấy.”
Diệp Quân im lặng.
Thanh Khưu nói tiếp: “Hơn nữa, không chỉ là nhân quả của cô ấy, còn có nhân quả của Đại Đạo Bút Chủ, Đại Đạo Bút Chủ đã bị trấn áp, nếu con cứu Tang cô nương, còn phải gánh chịu nhân quả của Đại Đạo Bút Chủ... Không chỉ có hai người họ, còn có nhân quả của ý chí tối cao mà chúng ta vừa nói đến... Tất nhiên, cô cô có thể chịu đựng được những nhân quả này, nhưng, tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm ban đầu."
Diệp Quân nhìn Thanh Khưu, nghi hoặc, "Tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm ban đầu?”
Thanh Khưu gật đầu, “Nếu cô cô ra tay cứu Tang cô nương, vận mệnh của cô ấy tuy sẽ thay đổi, nhưng đạo của cô ấy, trật tự của cô ấy thì không ai có thể thay đổi thay cô ấy… Nói cách khác, vấn đề mà cô ấy gặp phải vẫn tồn tại. Không chỉ vậy, cô ấy cũng sẽ bị đánh bật trở lại hình dạng ban đầu, con vẫn là con lúc đầu, kiếm đạo của con sẽ quay trở về lúc trước khi đột phá…”
Diệp Quân sững sờ tại chỗ.
Thanh Khưu biết hắn không hiểu lắm, tiếp tục giải thích: "Nếu đảo ngược nhân quả, sẽ có hai loại kết quả. Thứ nhất, nhân quả sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Thứ hai, mọi thứ sẽ trở về điểm ban đầu... Hơn nữa, nhân quả đó vẫn tồn tại, đồng thời còn có rất nhiều nhân quả mới chưa biết. Ví dụ như Đại Đạo Bút Chủ không bị trấn áp, vậy thì con sẽ phải đối mặt với các thủ đoạn chưa biết tiếp theo của ông ta... Dù là loại nào thì cũng đều là thứ mà con không thể chịu đựng được vào lúc này. Trước đây con đã tránh được rất nhiều nhân quả, đó là vì trên người con có thiên mệnh khí vận của cô cô váy trắng của con, vì vậy, các loại nhân quả không thể áp lên người con, cũng chính bởi vậy, con không thể cảm nhận được sự đáng sợ của rất nhiều nhân quả, nhưng bây giờ..."
Diệp Quân cười khổ, bây giờ hắn mới biết, cái mà tất cả nhân quả không áp được lên người mà thiên mệnh cô cô ban cho hắn khi trước đáng sợ như nào.
Thanh Khưu lại nói: “Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là không giải quyết được.”
Diệp Quân vội vàng nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu nói: "Tự mình rút ra khỏi nhân quả."
Diệp Quân gật đầu: "Thanh Khưu cô cô, con hiểu rồi."
Thanh Khư mỉm cười nói: "Con rất thông minh, cũng rất có suy nghĩ của riêng mình, còn về trật tự của con, cô cô cũng không tiện nói gì nhiều, nhưng có một điểm cô cô phải nhắc nhở con, bất kỳ trật tự nào trên thế gian, dù ban đầu nó tốt đến đâu, nếu không có giới hạn, không có hạn chế, cuối cùng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát... Bệnh của Tang Mi cô nương bắt nguồn từ việc này. Cô ấy biết quy luật và bản chất, và cả kết cục của trật tự. Lần này, Đại Đạo Bút Chủ liên kết với Đông Hoang, có hai mục đích, một trong số đó thực ra là để cô ấy bước ra khỏi con đường đó…”
Diệp Quân nói: "Hy sinh chúng sinh?"
Thanh Khưu gật đầu, "Nếu cô ấy hy sinh chúng sinh, sức mạnh của cô ấy sẽ tiến một bước, nhưng ..."
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nhưng con và cô ấy chính là kẻ địch rồi.”
Thanh Khưu gật đầu, “Ý định ban đầu của cô ấy cũng giống như của con, cô ấy muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, nhưng sau khi một trật tự phát triển đến một trình độ nhất định, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề. Đây là quy luật, là đạo trời, không phải ý chí của bất kỳ ai có thể thay đổi được, cũng giống như con người ở thế tục già đi, bệnh tật rồi chết, cho dù quyền thế và sự giàu có của con có đạt đến mức độ nào, nhưng cuối cùng, con sẽ từ từ già đi, sẽ chết…”
Diệp Quân nói: “Con biết Đại Đạo Bút Chủ muốn Tang Mi hy sinh chúng sinh, tự tay phá hủy trật tự của chính mình. Chỉ cần Tang Mi làm như vậy, không chỉ có nghĩa là Tang Mi sẽ trở thành kẻ thù của con, mà còn có nghĩa là, con đường này là con đường không có lối thoát. Ông ta chính là muốn nói với con: Diệp Quân, ngươi nhìn xem, trật tự của ngươi cuối cùng cũng sẽ là kết cục này, ngươi không thể thay đổi mọi thứ, trật tự cuối cùng sẽ diệt vong, chính ngươi cũng sẽ lựa chọn kết thúc trật tự của mình vào ngày diệt vong đó…”
Thanh Khưu khẽ gật đầu, "Đúng vậy, Tang Mi cô nương cũng hiểu điều này, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn kiên trì ý định ban đầu của mình."
Diệp Quân đột nhiên nhìn Thanh Khưu, nghiêm túc nói: "Thanh Khưu cô cô, đứng ở góc độ người ngoài, cô cô có cảm thấy thế giới này cần có một trật tự không?"
Thanh Khưu cười nói: "Đương nhiên cần!"
Trả lời không một chút do dự.
Diệp Quân nói: "Cô cô ủng hộ con sao?"
Thanh Khưu mím môi cười, nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, cười nói: "Tiểu tử, người đứng trước mặt con cũng đã từng thiết lập trật tự, bảo vệ chúng sinh đấy... Khi đó, cô cô váy trắng của con còn chưa tồn tại nữa! Ừm, đại bác của con và ông nội của con cũng chưa tồn tại… hi hi…”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Vừa rồi Niệm Niệm cô cô nói, cô cô hiện tại không thể trấn áp Đại Đạo Bút Chủ..."
Thanh Khưu gõ gõ đầu Diệp Quân, "Tiểu tử, con lại muốn lừa cô cô."
Diệp Quân cười toe toét.
Thanh Khưu nói: “Cô cô hiện tại thật sự không trấn áp được, nhưng mà…”
Diệp Quân chờ đợi câu tiếp theo.
Thanh Khưu cười nói: "Chỉ cần ta muốn, ta có thể giết hắn, giống như giết gà vậy!"
Chương 3263: Món quà của Tang Mi!
Nghe được những lời của Thanh Khưu, Diệp Quân cũng cười.
Dù mong muốn thiết lập trật tự của hắn rất vững chắc nhưng hắn vẫn hy vọng nhận được sự ủng hộ và công nhận chân thành từ gia đình.
Thanh Khưu đột nhiên nói: "Ta phải đi rồi."
Diệp Quân có chút không nỡ nhìn Thanh Khưu, mấy người cô cô, hắn đều rất thích, nhưng Thanh Khưu cô cô trước mặt hắn chắc chắn là người dịu dàng nhất.
Nhìn thấy trong mắt Diệp Quân có chút không nỡ, Thanh Khưu cười nói: "Con bây giờ đã lớn rồi, cô cô cũng khó giúp gì được cho con nữa."
Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: " Thanh Khưu cô cô, nếu cô cô đã đồng ý với con, cô cô có thể... tín ngưỡng trật tự của con không?"
Tiểu Tháp: "......"
Thanh Khưu đột nhiên cười lớn, bà giơ một ngón tay gõ gõ trán Diệp Quân, cười nói: "Tiểu tử con cũng láu cá y như cha con vậy!"
Diệp Quân cười toe toét, sau đó nghiêm túc nhìn Thanh Khưu, hắn không phải đang đùa.
Thanh Khưu cô cô khác với cô cô váy trắng, hắn dám nói điều này với Thanh Khưu cô cô, nhưng tuyệt đối không bao giờ dám nói với cô cô váy trắng.
Bởi vì trong lòng hắn có suy nghĩ.
Tiếng cười của Thanh Khưu dần dần biến mất, "Cũng không phải là không thể."
Diệp Quân lập tức mừng rỡ, nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được điều gì đó, lập tức nói: "Còn có nhưng... phải không?"
Thanh Khưu mím môi cười nói: "Thông minh, muốn cô cô tín ngưỡng trật tự của con thì không có vấn đề gì, nhưng điều kiện là trật tự của con phải được cô cô thật sự thừa nhận. Sự thừa nhận này là sự thừa nhận từ trái tim chứ không phải là loại thừa nhận mà trưởng bối dựa trên tình thân dành cho vãn bối, con hiểu không?”
Diệp Quân cười khổ, muốn có được sự thừa nhận xuất phát từ trái tim của cô cô trước mắt chắc chắn sẽ rất khó khăn, đương nhiên đối với hắn mà nói, cũng là một việc tốt, khi một ngày nào đó hắn có thể nhận được sự thừa nhận thực sự của Thanh Khưu cô cô, có được lời chúc phúc của Thanh Khưu cô cô…
Nghĩ thôi cũng rất kích thích rồi!
Thanh Khưu cười nói: "Cố lên nhé! Cô cô đi đây."
Nói xong, bà liếc nhìn mặt dây chuyền ngọc mà Tang Mi tặng treo trên ngực Diệp Quân, nhưng lại chần chừ không nói.
Diệp Quân thấp giọng nói: "Cô cô, sao vậy?"
Thanh Khưu không nói gì, bà xoa đầu Diệp Quân, nhẹ giọng nói: "Có một số chuyện con vẫn phải tự mình trải qua, cô cô cũng không thể nói nhiều, con cố lên..."
Nói xong, bà liếc nhìn Đông Hoang Chủ ở phía xa, sau đó thân hình liền trở nên hư ảo.
Người đã đi rồi!
Diệp Quân trầm mặc một lát, hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía Đông Hoang Chủ cách đó không xa, sau khi nhìn hắn một lát, Đông Hoang Chủ quay người rời đi.
Phía sau ông ta, một đám cường giả Đông Hoang cũng lần lượt rời đi theo.
Diệp Quân không ra tay bởi vì với thực lực hiện tại của hắn, hắn không thể giết chết Đông Hoang Chủ, nhất là trong hoàn cảnh đối phương không muốn chiến đấu.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tang Sạn, Tang Sạn nói: "Đi theo ta."
Nói xong cô quay người rời đi.
Diệp Quân im lặng đi theo.
Rất nhanh, Tang Sạn đã đưa Diệp Quân đến chỗ sâu nhất của Hoang Hải. Lúc này, Hoang Hải đã bị trận chiến trước đánh tan thành từng mảnh, nhưng ở nơi sâu nhất của Hoang Hải vẫn còn một hòn đảo đặc biệt.
Tang Sạn đưa Diệp Quân và hai mươi sáu Huyết vệ đã được giải phong ấn trước đó lên hòn đảo, hai mươi sáu Huyết vệ này vẫn tràn ngập sát ý và sự thù địch áp đảo, tuy cảnh giới của họ vẫn là Thần Minh Cảnh, nhưng thực lực của họ thực sự vượt xa Thần Minh Cảnh.
Tang Sạn dẫn Diệp Quân hướng về phía một căn dinh thự ở xa, Diệp Quân im lặng đi theo.
Khi hắn và Tang Sạn tiến vào dinh thự, hai mươi sáu huyết vệ không theo họ vào mà đứng canh gác bên ngoài dinh thự.
Sau khi Diệp Quân tiến vào dinh thự, toàn bộ dinh thự đều vắng tanh, hắn liếc nhìn tứ phía và thấy đủ loại phù văn kỳ lạ rải rác xung quanh.
Rất nhanh, Diệp Quân và Tang Sạn đến một đại điện, đại điện trống rỗng, Tang Sạn đi đến một ngai vàng ở phía xa, bên trên có một cuốn sách cổ rất dày.
Tang Sạn nhặt cuốn sách cổ lên, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân, cô ta xòe tay ra, cuốn sách cổ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân có chút nghi hoặc, "Đây là?"
Tang Sạn nói: "Thần Minh pháp!"
Một trong những thần khí của Thần MInh!
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, "Mỗi một thần pháp trong đó đều hàm chứa pháp tắc Thần Minh cao siêu... Pháp tắc Thần Minh này chính là pháp tắc do Tang Mi sáng tạo ra. Đây cũng là nền tảng trật tự Thần Minh của cô ấy, ngươi có thể nuốt chửng nó."
Diệp Quân đột nhiên kinh hãi: "Nuốt chửng?"
Tang Sạn gật đầu: "Ngươi cũng là người sáng lập trật tự, có pháp của riêng mình, ngươi có thể dùng pháp của mình để nuốt chửng trật tự pháp của cô ấy…"
Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Diệp Quân, "Chắc là ngươi cũng từng thiết lập pháp của mình, và để người phía dưới tu luyện, đúng không?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Quan Huyên Pháp mà hắn sáng lập đã lan rộng khắp toàn bộ Vũ trụ Quan Huyên. Càng nhiều người tu luyện Quân Huyên Pháp, thực lực của hắn sẽ càng mạnh mẽ. Người tu luyện Quân Huyên Pháp càng mạnh, hắn cũng sẽ càng mạnh. Tất nhiên, Quan Huyên Pháp của hắn mới ở giai đoạn đầu thiết lập, thời gian không dài, vì vậy, tác dụng hiện tại vẫn chưa đặc biệt rõ ràng.
Tang Sạn nói: "Ngươi có thể trực tiếp nuốt chửng Thần Minh pháp này, dung hợp nó vào trong pháp của mình. Bằng cách này, ngươi có thể khiến pháp của mình trở nên mạnh hơn... Hai ngươi có lý tưởng gần giống nhau, trật tự tương đồng, cộng với ngươi lại là người mà cô ấy chọn, vì vậy Thần Minh Pháp sẽ không loại trừ ngươi, cho dù có một số luật pháp không tương thích với nhau cũng không sao, sau này từ từ cải thiện là được.”
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu ta dung hợp Thần Minh Pháp của cô ấy, vậy thì trật tự Thần Minh của cô ấy…”
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, "Ngươi còn chưa hiểu sao? Cô ấy đã tặng toàn bộ văn minh Thần Minh cho ngươi rồi."
Diệp Quân trầm mặc không nói gì, đây chính là món quà Tang Mi nhắc đến lúc trước.
Tang Sạn lại nói: "Hoặc là, ngươi có thể hiểu như thế này, cô ấy đã chọn một người kế thừa mới cho văn minh Thần Minh, và người kế thừa này chính là ngươi. Cô ấy hy vọng rằng văn minh vũ trụ này sẽ trở nên tốt đẹp hơn và cô ấy cho rằng ngươi có thể làm được. Còn về văn minh ... Chỉ cần cuối cùng ngươi có thể làm cho nền văn minh vũ trụ này trở nên tốt đẹp hơn, thì gọi là văn minh Quan Huyên hay văn minh Thần Minh thì cũng có quan hệ gì chứ?”
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Tang Sạn nói: "Nuốt chửng Thần Minh Pháp, có thể khiến cho Trật Tự Pháp của ngươi càng hoàn thiện hơn, cũng sẽ khiến thực lực của ngươi trở nên mạnh hơn. Đương nhiên, ngươi phải hiểu rằng, Thần Minh Pháp dù sao cũng là do cô ấy thiết lập, có lý tưởng của cô ấy, có đạo của cô ấy, ngươi không thể hoàn toàn trở thành cô ấy... Nói một cách đơn giản, ngươi có thể dung hợp với cô ấy, bất kể là Thần Minh Pháp hay đạo, bằng cách này, thực lực của ngươi có thể tăng lên rất nhiều."
Diệp Quân nói: "Ta hiểu rồi."
Tang Sạn gật đầu và không nói gì thêm nữa.
Diệp Quân đột nhiên nói: "Có phải ta cũng có thể nuốt chửng trật tự khác đúng không?"
Tang Sạn nhìn hắn nói: "Có thể, nhưng điều kiện là người khác phải để ngươi nuốt."
Diệp Quân gật đầu, "Hiểu rồi."
Tang Sạn nói: "Vào trong tháp của ngươi đi."
Diệp Quân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn dẫn Tang Sạn vào trong Tiểu Tháp, sau khi vào Tiểu Tháp, Tang Sạn liền đưa hắn xuất hiện trước mặt một đám cường giả Thần Châu.
Tu nữ cầm đao cong và Mục tu nữ lập tức đi tới, còn có Cổ Hạo và Hề Trọng.
Các Thần Phụ khác và các cường giả nhìn Tang Sạn với vẻ sợ hãi. Bọn họ vẫn sợ Tang Sạn.
Tang Sạn đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân: "Ngươi định xử lý bọn họ như thế nào?"
Diệp Quân khẽ cau mày, sau khi trầm ngâm một lát, hắn nói: "Tang Mi không giết bọn họ, vậy có nghĩa là, cô ấy muốn..."
Nhưng vào lúc này, Tang Mi đó đột nhiên duỗi tay phải ra lắc mạnh.
Uỳnh!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của Thần Phụ và những cường giả Thần Châu khác ở phía xa đột nhiên thay đổi, đôi mắt từng người họ mở to, cổ họng bị một thế lực bí ẩn khóa chặt, khiến họ không thể thở được.
Tất cả những cường giả Thần Châu đều kinh hãi!
Diệp Quân cũng sửng sốt quay lại nhìn Tang Sạn, Tang Sạn nhìn chằm chằm hắn và không nói gì, nhưng cô ta từ từ dùng lực ở tay phải, ở phía xa, cơ thể và Linh hồn của tất cả những cường giả Thần Châu dần dần trở nên hư ảo, bị xóa bỏ từng chút một!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tu nữ cầm đao cong và Mục tu nữ đều có chút kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Tang Sạn sẽ làm như vậy...
Cổ Hạo và Hề Trọng nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Tất cả các cường giả Thần Châu đều cầu xin tha mạng, nhưng Tang Sạn vẫn không chút biểu cảm và không hề lay động.
Tất cả các cường giả Thần Châu đều bị giết!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Hạo và Hề Trọng cảm thấy chân mình hơi mềm đi, tuy bọn họ là Thần Minh Cảnh, nhưng bọn họ biết rất rõ, trước mặt vị thần bảo hộ này, bọn họ không khác gì con kiến.
Tang Sạn thu tay lại: "Bây giờ ngươi có biết tại sao ta và cô ấy lại nảy sinh mâu thuẫn không?"
Diệp Quân gật đầu, "Đoán được một chút."
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, "Những người này đều thối nát đến tận xương tủy, bọn chúng không thể thay đổi được, cho dù có thay đổi, cũng là bởi vì hiện tại bọn hắn sợ hãi thực lực của ngươi, chứ không phải là tự bản thân mình thật tâm muốn thay đổi, giữ lại bọn chúng, tuy ngươi sẽ có một số trợ thủ có thực lực không tồi, nhưng lâu dài về sau, nguy hại mà bọn chúng mang lại sẽ càng lớn hơn.”
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Tang Sạn cau mày lại, bởi vì vốn dĩ cô ta cho rằng Diệp Quân sẽ ngăn cản hoặc khuyên cô ta, dù sao nhiều cường giả Thần Minh Cảnh như vậy, giữ lại nhất định sẽ là một trợ lực rất lớn, nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Quân không hề ngăn cản, cũng không hề khuyên...
Không biết nghĩ đến cái gì, cô ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi biết ta muốn giết bọn chúng…"
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Mọi người: "......"
Tang Sạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Tang Sạn cô nương, ta thấy cô nói đúng, những người này mục nát đến tận xương tủy, bọn chúng thật sự không muốn ăn năn, hiện tại là vì thực lực của cô và tôi trấn áp, bọn chúng sẽ biểu hiện rất ôn thuận, nhưng nếu một ngày nào đó cô và ta không còn nữa, những người này sẽ ăn mòn toàn bộ nền văn minh như bướm đêm, bọn chúng sẽ còn độc ác hơn kẻ thù của ta... Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rằng người làm quan mắc sai lầm, càng nên trừng trị thật nặng chứ không phải là nương tay để cho bọn chúng thể diện... Nếu làm quan phạm lỗi rồi thừa nhận thì sẽ không bị trừng phạt, vậy thì quá bất công đối với người dân bình thường bên dưới…. Cho nên, tôi cũng nghĩ bọn chúng đáng chết.”
Tang Sạn hỏi: "Vậy tại sao ngươi không tự mình giết?"
Diệp Quân nói: "Thật ra, chúng ta có một lựa chọn tốt hơn."
"Ồ?"
Tang Sạn bắt đầu thấy hứng thú: "Lựa chọn tốt hơn gì?"
Diệp Quân nói: "Ví dụ, kiếm của tôi có công năng nuốt chửng Linh hồn. Nếu để kiếm của tôi nuốt chửng linh hồn của bọn chúng..."
Cổ Hạo và Hề Trọng kinh ngạc nhìn Diệp Quân.
Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong cũng kinh ngạc nhìn Diệp Quân... Những người bị Tang Sạn giết ít nhất không thực sự bị xóa sổ, nói cách khác, bọn họ thực ra còn có kiếp sau, nhưng nếu bị kiếm của hắn nuốt chửng ... Vậy thì sẽ thực sự sẽ bị tiêu diệt rồi!
Tang Sạn nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn sao?"
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Thật ra ta còn có cách tàn nhẫn hơn nữa..."
Mọi người: "..."