Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Âm thầm giở trò
Sau khi tạm biệt Phí Bán Thanh, Diệp Quân về lại gia tộc họ Diệp.
Những lo lắng của gia tộc họ Diệp đã được giải quyết, giờ hắn cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc tiếp theo là tạm biệt Diệp Tiêu để đến thư viện Quan Huyên.
Trong sân, Diệp Quân và Diệp Tiêu ngồi trên bậc thềm đá.
Trước mặt hai người đều đặt một vò rượu.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Ngày mai đi rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Tiêu khẽ cười: “Chuyện tốt”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tộc trưởng, ngài có từng nghĩ giao vị trí thế tử cho Nam tỷ chưa?”
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Tiêu, đã gia nhập vào thư viện Quan Huyên vào một năm trước.
Tình cảm giữa hắn và Diệp Nam cực tốt, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng còn thân hơn cả người thân ruột thịt.
Diệp Tiêu gật đầu: “Dĩ nhiên từng nghĩ đến”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vậy tại sao?”
Diệp Tiêu khẽ cười nói: “Nếu ngươi là người rất bình thường, tất nhiên ta không thể giao gia tộc họ Diệp vào tay ngươi, dù sao ta là tộc trưởng, ta không thể giao tính mạng của người trong tộc cho một người bình thường, nhưng ngươi rất xuất sắc, hơn nữa đức tính còn rất tốt”.
Nói rồi ông khẽ cười: “Giao gia tộc họ Diệp cho ngươi, tương lai gia tộc họ Diệp sẽ càng tốt hơn”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Nhưng ta chỉ là con nuôi của gia tộc họ Diệp”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: “Trong lòng ta, ngươi là người gia tộc họ Diệp”.
Diệp Quân không nói gì.
Diệp Tiêu lại nói: “Thằng nhóc này, sau này ngươi có tiền đồ rộng mở, có lẽ gia tộc họ Diệp chỉ là một phiền toái với ngươi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Gia tộc họ Diệp không phải là phiền toái với ta, nơi này là nhà của ta”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tộc trưởng, tin ta, tương lai gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ là gia tộc đứng đầu trong hàng vạn thế giới này”.
Diệp Tiêu bỗng bật cười: “Ta tin ngươi”.
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Tiêu, Diệp Tiêu khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trong chiếc nhẫn này có một ít kim tinh, là thứ để lại cho Diệp Khải đệ, thiên phú của đệ ấy rất tốt, tu luyện cần có tiền, những thứ này có lẽ có thể giúp được đệ ấy”.
Diệp Tiêu im lặng một lúc rồi gật đầu, sau đó cất chiếc nhẫn đi rồi cầm vò rượu lên uống cạn.
Diệp Quân cũng cầm vò rượu lên uống cạn.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Quân đã rời khỏi gia tộc họ Diệp.
Hắn không nói tạm biệt ai cả.
Vì tối qua đã nói tạm biệt rồi.
Nhưng hắn không biết hắn vừa ra khỏi Diệp phủ không lâu Diệp Tiêu xuất hiện trước cổng Diệp phủ.
Diệp Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Quân, một lúc lâu sau ông mới xoay người rời đi.
Ở một bên khác, Diệp Khải nhìn Diệp Quân đi khỏi gia tộc họ Diệp, sau đó cũng xoay người đi.
Trong điện.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải trước mặt: “Ngươi cũng muốn đi à?”
Diệp Khải gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu im lặng không nói một lúc, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Khải: “Tối qua Tiểu Quân đưa nó cho ta nhờ ta đưa cho ngươi”.
Diệp Khải do dự một chốc rồi nhận lấy chiếc nhẫn: “Cảm ơn tộc trưởng”.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Gia tộc họ Diệp mãi mãi là nhà của các ngươi”.
Diệp Khải cúi người thật thấp: “Tộc trưởng, gia tộc họ Diệp luôn là nhà của ta”.
Nói rồi y xoay người đi ra ngoài.
Trong điện Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải rời đi, cảm thấy không nỡ nhưng nhiều hơn là vui mừng.
Hai đứa trẻ gia tộc họ Diệp này đều có cuộc đời của mình, gia tộc họ Diệp nhỏ bé không nên trở thành sự ràng buộc của chúng.
Ngoài gia tộc họ Diệp.
Diệp Khải nhìn chiếc nhẫn trong tay, suy ngẫm một lúc rồi mỉm cười, sau đó đi về phía đằng xa.
Trên đường đi, Diệp Khải nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Diệp Khải: “Đến Thần Châu của Trung Thổ, ở đó có ba ấn Pháp Tắc”.
Diệp Khải gật đầu: “Vâng ạ!”
Nói rồi y sải bước biến mất ở cuối đường.
…
Diệp Quân đến cổng thành, vừa đến đó đã nhìn thấy Nạp Lan Ca và Phí Bán Thanh.
Nhìn thấy Diệp Quân, Nạp Lan Ca mỉm cười.
Diệp Quân đi đến trước mặt Phí Bán Thanh, cúi người: “Phí đạo sư”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy dẫn hai người bước vào tầng mây, sau đó bà ấy xòe bàn tay ra, một con thuyền mây dài mấy mươi trượng xuất hiện trong tầng mây.
Phí Bán Thanh dẫn hai người bước lên thuyền mây, Diệp Quân nhìn xuống dưới, lúc này cả thành Hoang Cổ vô cùng nhỏ bé.
Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, thân phận kiếm tu của ngươi phải luôn che giấu cho thật kỹ”.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Truyền thừa kiếm đạo là chuyện rất quan trọng, nhất là trước đây từng có một yêu thú cấp Đế xuất hiện ở nơi này, nếu ngươi bại lộ thân phận kiếm tu vào lúc này, người ngoài sẽ cho rằng ngươi có liên quan đến yêu thú cấp Đế đó, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, nên sau khi đến thư viện, ta sẽ cố gắng khiêm tốn làm người, phách lối làm việc”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi không được gây rắc rối cho người khác, nhưng người khác có thể đến gây chuyện với ngươi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta là người biết nói lý đấy”.
Phí Bán Thanh: “Nếu người khác cứ vô lý kiếm chuyện thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Ta giết người, người giải quyết hậu quả”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nạp Lan Ca lắc đầu khẽ cười.
Phải nói rằng vị hôn phu này của mình đúng là một nhân tài.
Một lúc sau Phí Bán Thanh nói: “Ta có thể cho ngươi ảo tưởng rằng mình vô địch. Nhưng ta phải nhắc nhở người rằng trong thư viện, mọi thứ đều phải có quy tắc, cũng chính là quy tắc Quan Huyên, bất kỳ ai vi phạm luật này đều phải bị viện chấp pháp trừng trị nghiêm khắc, kể cả có là viện trưởng cũng không ngoại lệ.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đến thư viện thì sẽ học các quy định của thư viện Quan Huyên trước”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Lúc này bà ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Đừng thấy tên này nho nhã như thế mà lầm, một khi ra tay không phải là tàn nhẫn bình thường đâu.
Trực giác cho bà ấy biết tên này đến thư viện Quan Huyên, thế hệ trẻ của thư viện Quan Huyên sắp thay đổi.
Bây giờ bà ấy cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Nạp Lan Cả bỗng nói: “Sư phụ, nhà họ Nam và nhà họ Trịnh sẽ chịu để yên sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Chắc chắn là không! Tổn thất mất hai thiên tài, hơn nữa không nhận được lợi gì, sao chúng có thể chịu để yên được”.
Nạp Lan Ca cau mày: “Nói cách khác có thể chúng sẽ âm thầm giở trò xấu”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Nhà họ Trịnh còn đỡ, mấy năm nay thế hệ trẻ của họ không có thực lực như trước, nhà họ Nam…”
Bà ấy ngừng lại chốc lát rồi nói: “Một vị thiên tài của nhà họ Nam đang ở thư viện, tên là Nam Huyền, người này là học sinh sau cùng của Tiêu đạo sư”.
Nạp Lan Ca không nói gì.
Nam Huyền!
Chương 22: Đổi mục tiêu
Thư viện Quan Huyên có ba đại đạo sư là Phí Bán Thanh, Tiêu Các, Tống Từ.
Trước kia Tống Từ suýt nữa nhận Diệp Quân là học sinh, dĩ nhiên không phải là học sinh sau cùng.
Một đạo sư có thể có rất nhiều học sinh, nhưng học sinh sau cùng chỉ có một, mà Nạp Ca Lan chính là học sinh sau cùng của Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Chuyến này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không được bình yên.
Diệp Quân bỗng nói: “Phí đạo sư, chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đúng thế! Nhớ lấy, ngươi đừng gây chuyện cho ta nhưng cũng đừng sợ ai, nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ đánh lại cho ta. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, nếu ngươi đánh thua một người trong thế hệ trẻ, ta sẽ không cứu vãn được cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ai dám ỷ lớn ức hiếp nhỏ, ta chắc chắn sẽ ra mặt cho ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.
Phí Bán Thanh nhìn hai người: “Các ngươi nói chuyện đi”.
Nói rồi bà ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Sân khấu lớn hơn rồi”.
Phải nói rằng hắn cũng rất mong chờ thư viện Quan Huyên.
Đây là thế lực lớn mạnh nhất Nam Châu.
Ở đó có rất nhiều thiên tài đỉnh cấp.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân sau đó cười nói: “Tại sao ta cứ cảm thấy chuyến này huynh đi sẽ có chuyện nhỉ?”
Diệp Quân cười nói: “Còn cách nào khác nữa, vị hôn thê của ta đẹp quá mà”.
Nạp Lan Ca cong môi nói: “Trong thư viện có nhiều cô gái đẹp lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Thiên hạ này người đẹp nhiều đến thế nào? Nhưng đó có liên quan gì đến ta? Nếu cứ gặp được một người đẹp rồi thích một người, thế chẳng phải ta biến thành ngựa giống rồi sao?”
Nạp Lan Ca nói: “Ta từng đọc một cuốn sách, tác giả nói háo sắc là bản tính của đàn ông, huynh nghĩ sao?”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta có thể không trả lời được không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Được”.
Diệp Quân bật cười.
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn bầu trời, cô vuốt nhẹ tóc mai, khẽ nói: “Huynh nghĩ tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Muội ghét ở bên ta sao?”
Nạp Lan Ca lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không ghét ở cạnh muội”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Vậy tương lai cứ giao cho ý trời đi”.
Lúc này một cơn gió thổi đến.
Nhiệt độ trên thuyền mây lập tức giảm xuống.
Diệp Quân cởi áo ngoài của mình ra, sau đó khoác lên cho Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn bầu trời không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Tiểu Ca, ta muốn nhờ muội làm một việc”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay phải ra.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười: “Kiếm!”
Vèo!
Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra từ trong người Diệp Quân, sau đó vững vàng rơi dưới chân hắn.
Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đạp lên kiếm, ngay sau đó dưới sự điều khiển của Diệp Quân, kiếm Hành Đạo biến thành một luồng kiếm quang bay ra.
Kiếm phá tan tầng mây bay lên trời.
Trong tầng mây, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca ngự kiếm bước đi, từng tầng tầng mây bị xé tan, liên tục vang lên tiếng phá tan không khí.
Hai tay Diệp Quân đỡ eo Nạp Lan Ca nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách.
Nạp Lan Ca đứng trước nhìn xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.
Cô chưa từng cười rạng rỡ như vậy.
Ngự kiếm phi hành!
Hễ là người tu luyện, có ai mà không thích ngự kiếm phi hành đâu?
Phí Bán Thanh đứng trên thuyền mây trầm mặc nhìn hai người bay trên trời.
Ngự kiếm phi hành!
Bà ấy biết bà ấy vẫn đánh giá thấp học sinh mới thu nhận này.
Ngự kiếm phi hành không chỉ có truyền thừa kiếm đạo mà yêu cầu với kiếm cũng cực kỳ cao, dù là thư viện Quan Huyên ở Nam Châu hiện giờ cũng không có một thanh kiếm nào có thể đạt đến yêu cầu này.
Tại sao một thiếu niên ở thành Hoang Cổ có thể có truyền thừa kiếm đạo?
Phí Bán Thanh có vô vàn điều ngờ vực.
Một lúc sau, Phí Bán Thanh lắc đầu, xoay người đi khỏi đó.
Bà ấy không muốn ăn cơm chó!
…
Một lúc lâu sau, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca quay lại thuyền mây.
Cả người Nạp Lan Ca vẫn cảm thấy lâng lâng.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thích lắm”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “Tiếc là bây giờ ta vẫn chưa có đủ thực lực, không thể xuyên qua tầng khí quyển để đi vào bầu trời sao, nhưng ta tin chắc ngày nay không còn quá xa, đến lúc đó ta sẽ dẫn muội vào trong trời sao ngắm vẻ đẹp của vũ trụ”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Hứa nhé”.
Diệp Quân nói: “Tất nhiên”.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Vào ban đêm.
Bầu trời đầy sao, thuyền mây khoác lên mình một chiếc áo giáp bạc.
Diệp Quân ngồi khoanh chân ở mũi thuyền mây, hắn nhắm mắt lại.
Vừa định tu luyện thì như nghĩ đến gì đó, hắn bỗng hỏi: “Tháp gia, ngươi biết thư viện Quan Huyên không?”
Một lúc sau, Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Tháp gia, vậy ngươi biết Kiếm Chủ Nhân Gian - viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tỏ ra vẻ khao khát: “Nghe đồn Kiếm Chủ Nhân Gian bất khả chiến bại trong thời đó, trấn áp tất cả… Mục tiêu của ta là trở thành cường giả tuyệt thế như Kiếm Chủ Nhân Gian, ta…”
“Dừng!”
Tiểu Tháp bỗng ngắt lời Diệp Quân: “Hay là ngươi đổi người khác làm mục tiêu đi?”
Diệp Quân cau mày khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi đổi người khác làm mục tiêu, ta cho ngươi chút lợi ích”.
Diệp Quân: “…”
Chương 23: Tu luyện kiếm kỹ
Đổi người khác làm mục tiêu!
Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đổi mục tiêu, ta cho ngươi một kiếm kỹ cực mạnh!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Được!”
Vừa dứt lời, một ánh kiếm đột nhiên xâm nhập vào giữa hai chân mày của Diệp Quân!
Ầm!
Một luồng thông tin đột nhiên chảy vào trong bộ não của hắn.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử
“Nhát kiếm này chém ra, ta muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết...”
Lúc này, khí huyết Diệp Quân sục sôi!
Quá đỉnh!
Đây chính là cảm giác duy nhất của hắn lúc này!
Diệp Quân run giọng nói: “Tháp gia, kiếm kỹ này có cấp bậc gì thế?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Không có cấp bậc!”
Diệp Quân nhíu mày: “Không có cấp bậc hả?”
Tiểu Tháp nói: “Không có cấp bậc, có thể phát huy tới mức độ nào đều phụ thuộc vào bản thân ngươi. Nhớ kỹ, kiếm kỹ này chú trọng một loại tâm cảnh, một loại tâm cảnh vô địch, còn cả khí thế, khí thế vô địch! Nhát kiếm này của ta mà chém ra, sự sống chết của ngươi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đã cảm nhận được rồi! Tháp gia, người tạo ra kiếm kỹ này nhất định rất lợi hại nhỉ?”
Tiểu Tháp nói: “Chính là chủ nhân thanh kiếm của ngươi!”
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Tỷ tỷ váy trắng đó sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nên gọi cô ấy là... cứ gọi là tỷ tỷ đi!”
Diệp Quân nhíu mày, thấy hơi nghi hoặc.
Lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Kiếm kỹ này, ngoại trừ tỷ tỷ váy trắng của ngươi, cộng thêm ngươi, tổng cộng có hai người từng tu luyện, mà người trước đây thì đã bỏ dở việc tu luyện kiếm kỹ này rồi! Bây giờ chỉ trông vào ngươi thôi!”
Diệp Quân phấn khích nói: “Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của Tháp gia và tỷ tỷ váy trắng!”
Hắn vừa nói vừa bắt đầu nghiền ngẫm kiếm kỹ!
Kiếm kỹ đấy!
Cái này không biết còn quý hơn võ kỹ bao nhiêu nữa!
Diệp Quân rất quý trọng!
Thời gian dần trôi qua, nháy mắt trời đã sáng.
Lúc này, Nạp Lan Ca cũng đi ra ngoài.
Hôm nay Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy dài màu xanh, có lẽ là bởi vì thời tiết hơi lạnh nên cô còn khoác thêm một chiếc áo bông mỏng màu xanh biếc, thân hình của cô rất đẹp, đặc biệt là vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man đủ để khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải say mê.
Trong tay Nạp Lan Ca bưng chút điểm tâm.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tu luyện cả một buổi tối luôn à?”
Diệp Quân gật đầu, đứng dậy: “Phải!”
Nạp Lan Ca cười nói: “Nếm thử xem!”
Diệp Quân cũng không khách khí, cầm một miếng bánh nhỏ lên ăn.
Nạp Lan Ca nói: “Sư phụ bảo ta tới nói với huynh, chúng ta phải tới thư viện Quan Huyên rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Thật mong chờ!”
Hắn thật sự khá mong chờ được đến thư viện Quan Huyên!
Nơi này là thánh địa trong lòng vô số người tu luyện đấy!
Đúng vào lúc này, tốc độ của thuyền mây đột nhiên dần chậm lại.
Phí Bán Thanh bước ra, bà ấy cười nói: “Tới rồi à?”
Diệp Quân vội vàng quay người nhìn ra, núi non san sát, nối liền nhau không thấy điểm cuối. Bên trong những dãy núi đó đầy rẫy những đỉnh núi treo lơ lửng trên bầu trời, những đỉnh núi này đều treo ngược, thẳng tắp như kiếm, bên trên là một tòa cung điện đầy khí thế!
Ở chính giữa những dãy núi đó có một thanh kiếm lơ lửng giữa khoảng không, kiếm dài vạn trượng dựng giữa đất trời, khiến cho người ta nhìn mà e sợ!
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lòng Diệp Quân càng thêm chấn động!
Khoảnh khắc này, hắn mới cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé ra sao!
Phí Bán Thanh đi tới bên cạnh Diệp Quân, cười nói: “Kinh hãi hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Kinh hãi!”
Phí Bán Thanh bật cười ha hả: “Ta nói cho ngươi biết, mấy thứ này chưa là gì đâu! Tổng viện thư viện của vũ trụ Quan Huyên trong truyền thuyết mới là khí thế!”
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Phí đạo sư từng tới tổng viện rồi sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Vẫn chưa! Chỉ có thiên tài tuyệt đỉnh mới có tư cách tới vũ trụ Quan Huyên, gia nhập vào tổng viện thư viện Quan Huyên! Mà dù là Nam Châu chúng ta, Trung Châu hay là Bắc Châu thì đã gần một nghìn năm qua, không một ai có đủ tư cách để tới tổng viện!”
Diệp Quân nhủ thầm trong lòng: “Tháp gia, ngươi biết tổng viện thư viện Quan Huyên không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết!”
Diệp Quân hỏi: “Từng tới rồi à?”
Tiểu Tháp nói: “Đã từng!”
Diệp Quân thật tâm lên tiếng: “Tháp gia, ta thật ngưỡng mộ ngươi!”
Tiểu Tháp: “...”
Đúng vào lúc này, thuyền mây dừng lại, Diệp Quân nhìn về phía xa, bên trong những dãy núi đột nhiên có mấy chục con hạc trắng bay lên. Những con hạc trắng này có thân hình to lớn, trông cứ như những bức tượng khổng lồ, mỗi lần vỗ cánh là lại lóe ra tia sét dị thường.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đây là?”
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Lôi hạc, do thư viện nuôi, xét về phẩm cấp thì thấp nhất cũng là cấp Linh”.
Diệp Quân cảm thán: “Lợi hại!”
Phí Bán Thanh cười nói: “Còn có thứ lợi hại hơn! Sau này ngươi tự khám phá dần nhé!”
Nói xong, bà ấy dẫn Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới bên trên một đỉnh núi, trên đỉnh núi này chỉ có lác đác mấy tòa cung điện, cực kỳ lạnh lẽo.
Phí Bán Thanh nói: “Đây là núi Bán Thanh, cũng chính là địa bàn của ta, ta có tổng cộng hai học trò, cũng chính là hai người các ngươi luôn!”
Bà ấy chỉ vào một tòa cung điện phía bên phải: “Nhóc con, tòa cung điện này giờ cho ngươi ở. Bên trong có vài cuốn sách, ngươi có thể xem trước, đặc biệt là Quan Huyên Pháp, ngươi có thể nghiên cứu cho thật kỹ. Ở bên trong thư viện, đọc thuộc Quan Huyên Pháp thì không có bất lợi gì cho ngươi cả!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Phí Bán Thanh lại nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Đi, ta dẫn con đi tu luyện!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Gặp lại sau nhé!”
Diệp Quân cười nói: “Ừ!”
Phí Bán Thanh dẫn theo Nạp Lan Ca biến mất.
Diệp Quân nhìn tòa cung điện còn to hơn mấy lần so với Diệp phủ ở phía xa kia, cảm thán: “Tháp gia, có phải sự hiểu biết của ta về cuộc đời hơi hạn hẹp không?”
Tiểu Tháp nói: “Hơi hạn hẹp!”
Diệp Quân cười ha ha, sau đó đi vào bên trong cung điện, xung quanh cung điện đều là những giá sách đồ sộ.
Diệp Quân đi tới trước một cái giá sách, hắn lấy xuống một cuốn sách cổ và bắt đầu đọc!
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Diệp Quân đã hiểu rõ hơn về thư viện Quan Huyên và cả thế giới này!
Thế giới mà hắn đang ở bây giờ là hạ giới, hạ giới phân thành ba châu lớn, cũng chính là Nam Châu, Bắc Châu và cả Trung Châu, mỗi một châu đều có một thư viện Quan Huyên!
Mà bên trên hạ giới chính là thượng giới!
Liên quan tới thượng giới, trong sách không nói quá nhiều, chỉ biết cuộc thi võ mười năm tổ chức một lần chính là lên thượng giới tham gia.
Điều đáng nói là hạ giới còn có một thương hội lớn mạnh và thần bí tên là Tiên Bảo Các!
Quan hệ giữa Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên là quan hệ hợp tác, đồng thời cũng là thế lực duy nhất tính tới bây giờ của cả hạ giới có thể sánh ngang với thư viện Quan Huyên.
Đương nhiên, quan hệ của hai thế lực này luôn rất tốt!
Bởi vì nghe đồn quan hệ giữa viện trưởng nhiệm kỳ đầu của thư viện Quan Huyên và người sáng lập ra Tiên Bảo Các không hề tầm thường!
Thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu học Quan Huyên Pháp.
Ở bên trong thư viện Quan Huyên, tất cả đều phải tuân thủ pháp luật, không được làm gì tùy tiện.
Đương nhiên, ngoại trừ học Quan Huyên Pháp, hắn còn bắt đầu tu luyện kiếm kỹ dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Tháp!
Tay trái Quan Huyên Pháp!
Tay phải kiếm Hành Đạo!
Chương 24: Kín tiếng
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Quân đang tu luyện đột nhiên bị một loạt âm thanh ồn ào quấy nhiễu.
Diệp Quân nhíu mày, đứng dậy đi ra bên ngoài đại điện, chỉ thấy một đám người lúc này đang vây kín phía trước đại điện của Nạp Lan Ca.
Mấy chục người, có nam có nữ!
Ở trước cổng đại điện của Nạp Lan Ca được đặt xấp xỉ mấy chục nghìn bông hoa hồng tươi thắm, những bông hoa này được xếp thành hình trái tim, có một nam thanh niên đang đứng ở chính giữa, trên tay gã còn ôm thêm một đóa hoa hồng.
Nam thanh niên đột nhiên hô lên về phía đại điện của Nạp Lan Ca: “Nạp Lan cô nương, ta biết cô có rất nhiều người theo đuổi, thế nhưng vẫn mong cô cho ta một cơ hội để được theo đuổi cô!”
Xung quanh, một đám học sinh lập tức trở nên rầm rộ, đồng loạt hô lên: “Mộ Bạch! Mộ Bạch!”
Bên còn lại, Diệp Quân nhíu mày: “Mấy người này tới để học sao?”
Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Hắn không muốn phê phán người khác, nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến cho hắn thấy hơi phản cảm!
Học viện là nơi để học tập, không phải là nơi để nói chuyện yêu đương!
Diệp Quân bước ra phía xa.
Có người công khai tỏ tình với vị hôn thê của mình, hắn không thể đồng ý!
Xung quanh, đám học sinh kia vẫn đang reo hò.
Đại điện của Nạp Lan Ca không có chút động tĩnh nào!
Nam thanh niên ôm hoa tươi kia đột nhiên lại lên tiếng: “Nạp Lan cô nương...!”
Diệp Quân đột nhiên đi tới trước mặt nam thanh niên tên là Mộ Bạch, thấy Diệp Quân tới, mọi người đều sững sờ.
Người này trông rất lạ mặt!
Mộ Bạch trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân nói: “Diệp Quân!”
Mộ Bạch híp mắt lại: “Ta biết ngươi, ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương!”
Lời này vừa được thốt ra, mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.
Vị hôn phu!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Phải!”
Mộ Bạch cười nói: “Hóa ra ngươi còn theo tới cả thư viện luôn rồi!”
Gã phá lên cười, sau đó nói: “Ta cũng muốn theo đuổi Nạp Lan cô nương, ngươi không phản đối chứ? Đương nhiên cho dù ngươi phản đối thì ta cũng không bận tâm”.
“Ha ha!”
Xung quanh, một số học sinh cười hùa theo.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta khuyên ngươi khách khí một chút! Bởi vì ta là một thể tu, ta tu luyện thân xác đã mười bảy năm rồi, cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp thì cũng chẳng thể khiến cho ta bị thương dù chỉ là một chút!”
“Vậy sao?”
Mộ Bạch cười lớn: “Thể tu cơ đấy! Ha ha...”
Diệp Quân chỉ vào trước ngực mình: “Không tin thì ngươi đấm ta một cú thử xem!”
Mộ Bạch trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Là ngươi yêu cầu đấy nhé!”
Gã vừa nói vừa tung một cú đấm về phía ngực Diệp Quân.
Bộp!
Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quân bay ra xa mấy mét, cuối cùng nặng nề đáp xuống mặt đất, ngay sau đó, tay phải của hắn đặt lên trên ngực, thế rồi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Mộ Bạch càng sững sờ, ngươi đùa à?
Thể tu?
Ngươi, mẹ kiếp, ngươi là thể tu hả?
Ông đây mới dùng có ba phần sức lực thôi đấy!
Lúc này, Diệp Quân đứng phía xa đột nhiên nhảy lên, tốc độ cực nhanh, nam thanh niên đó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Quân giáng cho một bạt tai vào mặt.
Bốp!
Cả người nam thanh niên bay thẳng ra xa, gã vẫn còn chưa đáp đất, Diệp Quân đã nhảy lên, huých thẳng một bên đầu gối lên trên bụng của nam thanh niên!
Bốp!
Mộ Bạch trợn tròn hai mắt, trong miệng cứ thế phun ra máu tươi!
Thế nhưng vẫn còn chưa kết thúc, vào khoảnh khắc Mộ Bạch đáp đất, Diệp Quân giơ chân đạp lên trên lưng của Mộ Bạch.
Bộp!
Mộ Bạch va thẳng xuống mặt đất, nền đá xanh lập tức nứt toác, mặt của Mộ Bạch kề sát với mặt đất.
Mọi người đều ngơ ngác!
Diệp Quân quay người rời đi.
Lúc này, Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt gã đã máu thịt lẫn lộn, hiểm ác nói: “Ngươi dám ra tay với ta, cái loại tạp chủng nhà ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết, ngươi...”
Diệp Quân đột nhiên quay người, lao tới đầy mạnh mẽ, một giây sau, hắn giơ chân đạp thẳng lên yết hầu của Mộ Bạch!
Rắc!
Đầu của Mộ Bạch lập tức bay ra, máu tươi phun khắp mặt đất!
Tất cả mọi người đang có mặt đều sững sờ!
Giết người rồi!
Thư viện Quan Huyên nghiêm cấm giết người!
Điều này đã phạm phải luật pháp, hơn nữa còn vào loại nghiêm trọng nhất!
Đúng vào lúc này, mười mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó, có thêm mười mấy người xuất hiện trước mặt Diệp Quân!
Nhìn thấy mười mấy người này, sắc mặt của tất cả học sinh đang có mặt đều biến đổi mạnh mẽ!
Viện chấp pháp!
Đây là nhóm người chỉ cần nhắc tới là sẽ khiến cho tất cả học sinh trong thư viện Quan Huyên đều biến sắc!
Ông lão đi đầu chính là Khưu trưởng lão của viện chấp pháp, còn có tên gọi gọi khác là Tu La Quái!
Khưu trưởng lão nhìn cái xác trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ai cho ngươi cả gan giết người?”
Diệp Quân chỉ vào máu trên khóe miệng mình: “Ta đang phòng vệ chính đáng!”
Mọi người: “...”
Khưu trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Phòng vệ chính đáng ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Gã đấm ta trước, nội tạng ta đều bị đánh rách hết cả rồi! Vậy nên ta mới phòng vệ chính đáng!”
Khưu trưởng lão nheo mắt lại: “Ngươi muốn giảo biện ở trước mặt ta sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta đang là phòng vệ chính đáng!”
“Hỗn xược!”
Khưu trưởng lão đột nhiên nổi điên, thẳng tay giáng cho Diệp Quân một bạt tai.
Thế nhưng, tốc độ của Diệp Quân lại nhanh hơn, vào khoảnh khắc Khưu trưởng lão ra tay, hắn xông lên trước, giơ đầu gối nhắm thẳng vào Khưu trưởng lão.
Sắc mặt của Khưu trưởng lão lập tức biến đổi, vào khoảnh khắc Diệp Quân ra tay, ông ta mới nhận ra bản thân khinh địch rồi!
Vậy nên chỉ có thể thu tay về đỡ đòn!
Bốp!
Cùng với một tiếng vang rất kêu, Khưu trưởng lão bị chấn động tới độ văng ra xa mấy mét, ông ta vừa mới dừng lại, Diệp Quân đã lao tới trước mặt ông ta, sau đó giơ chân phải lên đá ngang qua!
Trong lòng Khưu trưởng lão chợt kinh hãi, tay phải vội vàng đỡ đòn!
Bốp!
Khưu trưởng lão cứ thế lăn ra mấy mét về bên trái.
Diệp Quân đang định tiếp tục ra tay, đúng vào lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”
Mọi người nhìn về phía giọng nói vang lên, chỉ thấy ở phía xa, đại điện đột nhiên mở toang, Phí Bán Thanh bước ra bên ngoài!
Phí Bán Thanh!
Nhìn thấy Phí Bán Thanh, sắc mặt của một số học sinh đang có mặt lại biến đổi thêm lần nữa!
Nữ bá vương này trở lại rồi sao?
Phí Bán Thanh đi tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy liếc nhìn cái xác của Mộ Bạch phía bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Quân: “Đại ca, không phải đã nói phải kín tiếng sao? Ngày đầu vào thư viện đã giết người, còn đánh cả trưởng lão viện chấp pháp, đây là kín tiếng mà ngươi nói hả?”
Diệp Quân khẽ cúi đầu, sau đó lau máu trên khóe miệng giơ cho Phí Bán Thanh xem, nói với vẻ hơi uất ức: “Người xem, ta cũng bị đánh hộc máu đây này!”
“A!”
Phí Bán Thanh sụp đổ, giậm chân gào lên đầy bực tức.
Mọi người: “...”
Chương 25: Phòng vệ
Lúc này, Phí Bán Thanh thật sự suy sụp.
Bà ấy vốn tưởng rằng mình trước đây đã là kẻ rất giỏi gây chuyện rồi, nhưng bây giờ xem ra, so với chàng trai này, trước đây bà ấy còn ngoan ngoãn chán!
Gây chuyện giỏi thật!
“Phí đạo sư!”
Lúc này, Khưu trưởng lão đứng lên, tức giận nói: “Đây là học trò của bà sao?”
Phí Bán Thanh nhìn Khưu trưởng lão, bình tĩnh nói: “Đúng vậy!”
Khưu trưởng lão vô cùng tức giận, chỉ vào Diệp Quân: “Cậu ta giết người, còn đánh trưởng lão viện chấp pháp, bà nói xem nên xử lý thế nào?”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, nói: “Có phải ngươi phòng vệ không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là ta phòng vệ, mọi người đều có thể làm chứng là gã đánh ta trước!”
Phí Bán Thanh quay lại nhìn một học trò nữ: “Có phải Mộ Bạch đánh cậu ta trước không?”
Cô gái do sự một hồi rồi mới gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng… chuyện này…”
Phí Bán Thanh nhìn về phía Khưu trưởng lão: “Khưu trưởng lão, ông cũng nghe thấy rồi đấy! Mộ Bạch là người ra tay trước, cậu học trò này chỉ phòng vệ mà thôi!”
Khưu trưởng lão nhìn chằm chằm vào Phí Bán Thanh: “Bà đang bao che cho cậu ta!”
Phí Bán Thanh nhíu mày: “Này lão già kia, ta bao che cho cậu ta lúc nào? Tai ông điếc hả? Mộ Bạch là người ra tay trước, học trò của ta chỉ phòng vệ mà thôi!”
Khưu trưởng lão giận tím mặt: “Cho dù là phòng vệ thì cũng phải có mức độ vừa phải! Theo luật, sau khi Mộ Bạch không đánh trả nữa thì cậu ta cũng không nên tiếp tục ra tay!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự rồi nói: “Gã uy hiếp ta, nói ta nhất định phải chết! Vì vậy ta mới giết gã, ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm mà thôi!”
Nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm!
Phí Bán Thanh khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Có luật như vậy sao?”
Diệp Quân nói: “Ta mới thêm vào!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Trong lòng vô cùng sốt ruột!
“Nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm ư?”
Khưu trưởng lão tức giận nói: “Nhóc con, ngươi cho rằng ta chưa từng đọc Quan Huyên Pháp sao? Trong Quan Huyên Pháp không hề có luật này, là ngươi cố ý giết người!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta chỉ là phòng vệ!”
Thấy Diệp Quân vẫn kiêu ngạo, Khưu trưởng lão tức nổ phổi: “Nhóc con, ngươi nghĩ đây là đâu hả?”
Phí Bán Thanh cũng tiến lại gần Diệp Quân, nói nhỏ: “Không được khinh suất!”
Lúc này, một ông lão đi tới.
Nhìn thấy ông lão này, Khưu trưởng lão vội vàng nói: “Phó viện trưởng!”
Phó viện trưởng!
Người đến chính là Lục Trầm, cũng là phó viện trưởng của viện chấp pháp.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Phí Bán Thanh chợt sa sầm.
Chuyện này càng khó xử lý rồi!
Người này không dễ qua mặt!
Diệp Quân nhìn sắc mặt của Phí Bán Thanh, rồi nhìn Lục Trầm, không biết đang nghĩ gì.
Lục Trầm đến nơi, nhìn thi thể của Mộ Bạch, sau đó nhìn Phí Bán Thanh, cười nói: “Phí đạo sư…”
Diệp Quân bước tới trước mặt Lục Trầm, cúi người nói: “Tiền bối, ta muốn nói chuyện riêng!”
Lục Trầm liếc nhìn Diệp Quân: “Nói gì cơ?”
Diệp Quân làm động tác mời, sau đó đi sang một bên.
Lục Trầm nhíu mày, không nghĩ nhiều, cũng đi theo qua đó.
Phí Bán Thanh cau mày, tên này muốn làm gì thế nhỉ?
Khưu trưởng lão đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Lục Trầm đứng quay lưng về phía mọi người, từ một góc độ không ai nhìn thấy, Diệp Quân bình tĩnh lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay Lục Trầm.
Lục Trầm ngẩn người.
Đút lót?
Lục Trầm cau mày, ánh mắt lạnh lùng, đang định nổi giận thì nhìn thấy trong chiếc nhẫn không gian có một ngàn viên kim tinh, lão lại sững sờ lần nữa.
Một ngàn viên kim tinh đấy!
Lục Trầm vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn đã biết kim tinh này là kim tinh cực phẩm, chắc chắn không phải loại thư viện Quan Huyên cho lão có thể sánh bằng.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta chỉ phòng vệ, gã đánh ta một quyền đã suýt giết chết ta rồi, vì vậy…”
Lục Trầm bình tĩnh cất đồ đi, sau đó cười nói: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Quân im lặng, không nói gì nữa.
Nếu ngươi có quyền, quy tắc đương nhiên sẽ phục vụ ngươi. Nếu ngươi có tiền, quy tắc sẽ thay đổi linh hoạt. Nếu ngươi không có gì cả, vậy thì quy tắc sẽ dành riêng cho ngươi!
Lúc này, Lục Trầm quay người đi đến trước mặt mọi người: “Ta đã biết rõ mọi chuyện rồi, vị tiểu huynh đệ này đúng là phòng vệ, mọi chuyện đều là lỗi của Mộ Bạch!”
Khưu trưởng lão sững sờ nói: “Phó viện trưởng…”
Lục Trầm lạnh lùng nhìn Khưu trưởng lão: “Ta đã nói với ông rất nhiều lần rồi! Chuyện gì cũng phải điều tra kỹ lưỡng, sau đó mới có thể đưa ra kết luận, Lão Khưu, tính nóng nảy này của ông nhất định phải thay đổi! Giải tán đi!”
Nói xong, lão quay người rời đi.
Đội hộ vệ của viện chấp pháp cũng đi theo sau.
Khưu trưởng lão vẫn sững sờ tại chỗ.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới trước mặt hắn nói: “Đi thôi!”
Nói xong, bà ấy kéo Diệp Quân rời đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Khưu trưởng lão nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Diệp Quân quay đầu liếc nhìn Khưu trưởng lão, nhưng không lên tiếng.
Sau khi tạm biệt Phí Bán Thanh, Diệp Quân về lại gia tộc họ Diệp.
Những lo lắng của gia tộc họ Diệp đã được giải quyết, giờ hắn cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc tiếp theo là tạm biệt Diệp Tiêu để đến thư viện Quan Huyên.
Trong sân, Diệp Quân và Diệp Tiêu ngồi trên bậc thềm đá.
Trước mặt hai người đều đặt một vò rượu.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Ngày mai đi rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Tiêu khẽ cười: “Chuyện tốt”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tộc trưởng, ngài có từng nghĩ giao vị trí thế tử cho Nam tỷ chưa?”
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Tiêu, đã gia nhập vào thư viện Quan Huyên vào một năm trước.
Tình cảm giữa hắn và Diệp Nam cực tốt, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng còn thân hơn cả người thân ruột thịt.
Diệp Tiêu gật đầu: “Dĩ nhiên từng nghĩ đến”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vậy tại sao?”
Diệp Tiêu khẽ cười nói: “Nếu ngươi là người rất bình thường, tất nhiên ta không thể giao gia tộc họ Diệp vào tay ngươi, dù sao ta là tộc trưởng, ta không thể giao tính mạng của người trong tộc cho một người bình thường, nhưng ngươi rất xuất sắc, hơn nữa đức tính còn rất tốt”.
Nói rồi ông khẽ cười: “Giao gia tộc họ Diệp cho ngươi, tương lai gia tộc họ Diệp sẽ càng tốt hơn”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Nhưng ta chỉ là con nuôi của gia tộc họ Diệp”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: “Trong lòng ta, ngươi là người gia tộc họ Diệp”.
Diệp Quân không nói gì.
Diệp Tiêu lại nói: “Thằng nhóc này, sau này ngươi có tiền đồ rộng mở, có lẽ gia tộc họ Diệp chỉ là một phiền toái với ngươi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Gia tộc họ Diệp không phải là phiền toái với ta, nơi này là nhà của ta”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tộc trưởng, tin ta, tương lai gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ là gia tộc đứng đầu trong hàng vạn thế giới này”.
Diệp Tiêu bỗng bật cười: “Ta tin ngươi”.
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Tiêu, Diệp Tiêu khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trong chiếc nhẫn này có một ít kim tinh, là thứ để lại cho Diệp Khải đệ, thiên phú của đệ ấy rất tốt, tu luyện cần có tiền, những thứ này có lẽ có thể giúp được đệ ấy”.
Diệp Tiêu im lặng một lúc rồi gật đầu, sau đó cất chiếc nhẫn đi rồi cầm vò rượu lên uống cạn.
Diệp Quân cũng cầm vò rượu lên uống cạn.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Quân đã rời khỏi gia tộc họ Diệp.
Hắn không nói tạm biệt ai cả.
Vì tối qua đã nói tạm biệt rồi.
Nhưng hắn không biết hắn vừa ra khỏi Diệp phủ không lâu Diệp Tiêu xuất hiện trước cổng Diệp phủ.
Diệp Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Quân, một lúc lâu sau ông mới xoay người rời đi.
Ở một bên khác, Diệp Khải nhìn Diệp Quân đi khỏi gia tộc họ Diệp, sau đó cũng xoay người đi.
Trong điện.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải trước mặt: “Ngươi cũng muốn đi à?”
Diệp Khải gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu im lặng không nói một lúc, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Khải: “Tối qua Tiểu Quân đưa nó cho ta nhờ ta đưa cho ngươi”.
Diệp Khải do dự một chốc rồi nhận lấy chiếc nhẫn: “Cảm ơn tộc trưởng”.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Gia tộc họ Diệp mãi mãi là nhà của các ngươi”.
Diệp Khải cúi người thật thấp: “Tộc trưởng, gia tộc họ Diệp luôn là nhà của ta”.
Nói rồi y xoay người đi ra ngoài.
Trong điện Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải rời đi, cảm thấy không nỡ nhưng nhiều hơn là vui mừng.
Hai đứa trẻ gia tộc họ Diệp này đều có cuộc đời của mình, gia tộc họ Diệp nhỏ bé không nên trở thành sự ràng buộc của chúng.
Ngoài gia tộc họ Diệp.
Diệp Khải nhìn chiếc nhẫn trong tay, suy ngẫm một lúc rồi mỉm cười, sau đó đi về phía đằng xa.
Trên đường đi, Diệp Khải nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Diệp Khải: “Đến Thần Châu của Trung Thổ, ở đó có ba ấn Pháp Tắc”.
Diệp Khải gật đầu: “Vâng ạ!”
Nói rồi y sải bước biến mất ở cuối đường.
…
Diệp Quân đến cổng thành, vừa đến đó đã nhìn thấy Nạp Lan Ca và Phí Bán Thanh.
Nhìn thấy Diệp Quân, Nạp Lan Ca mỉm cười.
Diệp Quân đi đến trước mặt Phí Bán Thanh, cúi người: “Phí đạo sư”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy dẫn hai người bước vào tầng mây, sau đó bà ấy xòe bàn tay ra, một con thuyền mây dài mấy mươi trượng xuất hiện trong tầng mây.
Phí Bán Thanh dẫn hai người bước lên thuyền mây, Diệp Quân nhìn xuống dưới, lúc này cả thành Hoang Cổ vô cùng nhỏ bé.
Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, thân phận kiếm tu của ngươi phải luôn che giấu cho thật kỹ”.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Truyền thừa kiếm đạo là chuyện rất quan trọng, nhất là trước đây từng có một yêu thú cấp Đế xuất hiện ở nơi này, nếu ngươi bại lộ thân phận kiếm tu vào lúc này, người ngoài sẽ cho rằng ngươi có liên quan đến yêu thú cấp Đế đó, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, nên sau khi đến thư viện, ta sẽ cố gắng khiêm tốn làm người, phách lối làm việc”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi không được gây rắc rối cho người khác, nhưng người khác có thể đến gây chuyện với ngươi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta là người biết nói lý đấy”.
Phí Bán Thanh: “Nếu người khác cứ vô lý kiếm chuyện thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Ta giết người, người giải quyết hậu quả”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nạp Lan Ca lắc đầu khẽ cười.
Phải nói rằng vị hôn phu này của mình đúng là một nhân tài.
Một lúc sau Phí Bán Thanh nói: “Ta có thể cho ngươi ảo tưởng rằng mình vô địch. Nhưng ta phải nhắc nhở người rằng trong thư viện, mọi thứ đều phải có quy tắc, cũng chính là quy tắc Quan Huyên, bất kỳ ai vi phạm luật này đều phải bị viện chấp pháp trừng trị nghiêm khắc, kể cả có là viện trưởng cũng không ngoại lệ.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đến thư viện thì sẽ học các quy định của thư viện Quan Huyên trước”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Lúc này bà ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Đừng thấy tên này nho nhã như thế mà lầm, một khi ra tay không phải là tàn nhẫn bình thường đâu.
Trực giác cho bà ấy biết tên này đến thư viện Quan Huyên, thế hệ trẻ của thư viện Quan Huyên sắp thay đổi.
Bây giờ bà ấy cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Nạp Lan Cả bỗng nói: “Sư phụ, nhà họ Nam và nhà họ Trịnh sẽ chịu để yên sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Chắc chắn là không! Tổn thất mất hai thiên tài, hơn nữa không nhận được lợi gì, sao chúng có thể chịu để yên được”.
Nạp Lan Ca cau mày: “Nói cách khác có thể chúng sẽ âm thầm giở trò xấu”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Nhà họ Trịnh còn đỡ, mấy năm nay thế hệ trẻ của họ không có thực lực như trước, nhà họ Nam…”
Bà ấy ngừng lại chốc lát rồi nói: “Một vị thiên tài của nhà họ Nam đang ở thư viện, tên là Nam Huyền, người này là học sinh sau cùng của Tiêu đạo sư”.
Nạp Lan Ca không nói gì.
Nam Huyền!
Chương 22: Đổi mục tiêu
Thư viện Quan Huyên có ba đại đạo sư là Phí Bán Thanh, Tiêu Các, Tống Từ.
Trước kia Tống Từ suýt nữa nhận Diệp Quân là học sinh, dĩ nhiên không phải là học sinh sau cùng.
Một đạo sư có thể có rất nhiều học sinh, nhưng học sinh sau cùng chỉ có một, mà Nạp Ca Lan chính là học sinh sau cùng của Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Chuyến này chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không được bình yên.
Diệp Quân bỗng nói: “Phí đạo sư, chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đúng thế! Nhớ lấy, ngươi đừng gây chuyện cho ta nhưng cũng đừng sợ ai, nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ đánh lại cho ta. Nhưng ngươi phải nhớ một điều, nếu ngươi đánh thua một người trong thế hệ trẻ, ta sẽ không cứu vãn được cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ai dám ỷ lớn ức hiếp nhỏ, ta chắc chắn sẽ ra mặt cho ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.
Phí Bán Thanh nhìn hai người: “Các ngươi nói chuyện đi”.
Nói rồi bà ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Sân khấu lớn hơn rồi”.
Phải nói rằng hắn cũng rất mong chờ thư viện Quan Huyên.
Đây là thế lực lớn mạnh nhất Nam Châu.
Ở đó có rất nhiều thiên tài đỉnh cấp.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân sau đó cười nói: “Tại sao ta cứ cảm thấy chuyến này huynh đi sẽ có chuyện nhỉ?”
Diệp Quân cười nói: “Còn cách nào khác nữa, vị hôn thê của ta đẹp quá mà”.
Nạp Lan Ca cong môi nói: “Trong thư viện có nhiều cô gái đẹp lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Thiên hạ này người đẹp nhiều đến thế nào? Nhưng đó có liên quan gì đến ta? Nếu cứ gặp được một người đẹp rồi thích một người, thế chẳng phải ta biến thành ngựa giống rồi sao?”
Nạp Lan Ca nói: “Ta từng đọc một cuốn sách, tác giả nói háo sắc là bản tính của đàn ông, huynh nghĩ sao?”
Diệp Quân chớp mắt: “Ta có thể không trả lời được không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Được”.
Diệp Quân bật cười.
Nạp Lan Ca quay đầu nhìn bầu trời, cô vuốt nhẹ tóc mai, khẽ nói: “Huynh nghĩ tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Muội ghét ở bên ta sao?”
Nạp Lan Ca lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không ghét ở cạnh muội”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Vậy tương lai cứ giao cho ý trời đi”.
Lúc này một cơn gió thổi đến.
Nhiệt độ trên thuyền mây lập tức giảm xuống.
Diệp Quân cởi áo ngoài của mình ra, sau đó khoác lên cho Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn bầu trời không nói gì.
Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Tiểu Ca, ta muốn nhờ muội làm một việc”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, Diệp Quân giơ tay phải ra.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười: “Kiếm!”
Vèo!
Kiếm Hành Đạo bỗng bay ra từ trong người Diệp Quân, sau đó vững vàng rơi dưới chân hắn.
Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đạp lên kiếm, ngay sau đó dưới sự điều khiển của Diệp Quân, kiếm Hành Đạo biến thành một luồng kiếm quang bay ra.
Kiếm phá tan tầng mây bay lên trời.
Trong tầng mây, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca ngự kiếm bước đi, từng tầng tầng mây bị xé tan, liên tục vang lên tiếng phá tan không khí.
Hai tay Diệp Quân đỡ eo Nạp Lan Ca nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách.
Nạp Lan Ca đứng trước nhìn xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.
Cô chưa từng cười rạng rỡ như vậy.
Ngự kiếm phi hành!
Hễ là người tu luyện, có ai mà không thích ngự kiếm phi hành đâu?
Phí Bán Thanh đứng trên thuyền mây trầm mặc nhìn hai người bay trên trời.
Ngự kiếm phi hành!
Bà ấy biết bà ấy vẫn đánh giá thấp học sinh mới thu nhận này.
Ngự kiếm phi hành không chỉ có truyền thừa kiếm đạo mà yêu cầu với kiếm cũng cực kỳ cao, dù là thư viện Quan Huyên ở Nam Châu hiện giờ cũng không có một thanh kiếm nào có thể đạt đến yêu cầu này.
Tại sao một thiếu niên ở thành Hoang Cổ có thể có truyền thừa kiếm đạo?
Phí Bán Thanh có vô vàn điều ngờ vực.
Một lúc sau, Phí Bán Thanh lắc đầu, xoay người đi khỏi đó.
Bà ấy không muốn ăn cơm chó!
…
Một lúc lâu sau, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca quay lại thuyền mây.
Cả người Nạp Lan Ca vẫn cảm thấy lâng lâng.
Diệp Quân cười nói: “Muội thích không?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thích lắm”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời sao: “Tiếc là bây giờ ta vẫn chưa có đủ thực lực, không thể xuyên qua tầng khí quyển để đi vào bầu trời sao, nhưng ta tin chắc ngày nay không còn quá xa, đến lúc đó ta sẽ dẫn muội vào trong trời sao ngắm vẻ đẹp của vũ trụ”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Hứa nhé”.
Diệp Quân nói: “Tất nhiên”.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Vào ban đêm.
Bầu trời đầy sao, thuyền mây khoác lên mình một chiếc áo giáp bạc.
Diệp Quân ngồi khoanh chân ở mũi thuyền mây, hắn nhắm mắt lại.
Vừa định tu luyện thì như nghĩ đến gì đó, hắn bỗng hỏi: “Tháp gia, ngươi biết thư viện Quan Huyên không?”
Một lúc sau, Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Tháp gia, vậy ngươi biết Kiếm Chủ Nhân Gian - viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết”.
Diệp Quân tỏ ra vẻ khao khát: “Nghe đồn Kiếm Chủ Nhân Gian bất khả chiến bại trong thời đó, trấn áp tất cả… Mục tiêu của ta là trở thành cường giả tuyệt thế như Kiếm Chủ Nhân Gian, ta…”
“Dừng!”
Tiểu Tháp bỗng ngắt lời Diệp Quân: “Hay là ngươi đổi người khác làm mục tiêu đi?”
Diệp Quân cau mày khó hiểu: “Tại sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi đổi người khác làm mục tiêu, ta cho ngươi chút lợi ích”.
Diệp Quân: “…”
Chương 23: Tu luyện kiếm kỹ
Đổi người khác làm mục tiêu!
Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tại sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đổi mục tiêu, ta cho ngươi một kiếm kỹ cực mạnh!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Được!”
Vừa dứt lời, một ánh kiếm đột nhiên xâm nhập vào giữa hai chân mày của Diệp Quân!
Ầm!
Một luồng thông tin đột nhiên chảy vào trong bộ não của hắn.
Nhất Kiếm Định Sinh Tử
“Nhát kiếm này chém ra, ta muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết...”
Lúc này, khí huyết Diệp Quân sục sôi!
Quá đỉnh!
Đây chính là cảm giác duy nhất của hắn lúc này!
Diệp Quân run giọng nói: “Tháp gia, kiếm kỹ này có cấp bậc gì thế?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Không có cấp bậc!”
Diệp Quân nhíu mày: “Không có cấp bậc hả?”
Tiểu Tháp nói: “Không có cấp bậc, có thể phát huy tới mức độ nào đều phụ thuộc vào bản thân ngươi. Nhớ kỹ, kiếm kỹ này chú trọng một loại tâm cảnh, một loại tâm cảnh vô địch, còn cả khí thế, khí thế vô địch! Nhát kiếm này của ta mà chém ra, sự sống chết của ngươi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đã cảm nhận được rồi! Tháp gia, người tạo ra kiếm kỹ này nhất định rất lợi hại nhỉ?”
Tiểu Tháp nói: “Chính là chủ nhân thanh kiếm của ngươi!”
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Tỷ tỷ váy trắng đó sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi nên gọi cô ấy là... cứ gọi là tỷ tỷ đi!”
Diệp Quân nhíu mày, thấy hơi nghi hoặc.
Lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Kiếm kỹ này, ngoại trừ tỷ tỷ váy trắng của ngươi, cộng thêm ngươi, tổng cộng có hai người từng tu luyện, mà người trước đây thì đã bỏ dở việc tu luyện kiếm kỹ này rồi! Bây giờ chỉ trông vào ngươi thôi!”
Diệp Quân phấn khích nói: “Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của Tháp gia và tỷ tỷ váy trắng!”
Hắn vừa nói vừa bắt đầu nghiền ngẫm kiếm kỹ!
Kiếm kỹ đấy!
Cái này không biết còn quý hơn võ kỹ bao nhiêu nữa!
Diệp Quân rất quý trọng!
Thời gian dần trôi qua, nháy mắt trời đã sáng.
Lúc này, Nạp Lan Ca cũng đi ra ngoài.
Hôm nay Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy dài màu xanh, có lẽ là bởi vì thời tiết hơi lạnh nên cô còn khoác thêm một chiếc áo bông mỏng màu xanh biếc, thân hình của cô rất đẹp, đặc biệt là vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man đủ để khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải say mê.
Trong tay Nạp Lan Ca bưng chút điểm tâm.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tu luyện cả một buổi tối luôn à?”
Diệp Quân gật đầu, đứng dậy: “Phải!”
Nạp Lan Ca cười nói: “Nếm thử xem!”
Diệp Quân cũng không khách khí, cầm một miếng bánh nhỏ lên ăn.
Nạp Lan Ca nói: “Sư phụ bảo ta tới nói với huynh, chúng ta phải tới thư viện Quan Huyên rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Thật mong chờ!”
Hắn thật sự khá mong chờ được đến thư viện Quan Huyên!
Nơi này là thánh địa trong lòng vô số người tu luyện đấy!
Đúng vào lúc này, tốc độ của thuyền mây đột nhiên dần chậm lại.
Phí Bán Thanh bước ra, bà ấy cười nói: “Tới rồi à?”
Diệp Quân vội vàng quay người nhìn ra, núi non san sát, nối liền nhau không thấy điểm cuối. Bên trong những dãy núi đó đầy rẫy những đỉnh núi treo lơ lửng trên bầu trời, những đỉnh núi này đều treo ngược, thẳng tắp như kiếm, bên trên là một tòa cung điện đầy khí thế!
Ở chính giữa những dãy núi đó có một thanh kiếm lơ lửng giữa khoảng không, kiếm dài vạn trượng dựng giữa đất trời, khiến cho người ta nhìn mà e sợ!
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong lòng Diệp Quân càng thêm chấn động!
Khoảnh khắc này, hắn mới cảm nhận được bản thân mình nhỏ bé ra sao!
Phí Bán Thanh đi tới bên cạnh Diệp Quân, cười nói: “Kinh hãi hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Kinh hãi!”
Phí Bán Thanh bật cười ha hả: “Ta nói cho ngươi biết, mấy thứ này chưa là gì đâu! Tổng viện thư viện của vũ trụ Quan Huyên trong truyền thuyết mới là khí thế!”
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Phí đạo sư từng tới tổng viện rồi sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Vẫn chưa! Chỉ có thiên tài tuyệt đỉnh mới có tư cách tới vũ trụ Quan Huyên, gia nhập vào tổng viện thư viện Quan Huyên! Mà dù là Nam Châu chúng ta, Trung Châu hay là Bắc Châu thì đã gần một nghìn năm qua, không một ai có đủ tư cách để tới tổng viện!”
Diệp Quân nhủ thầm trong lòng: “Tháp gia, ngươi biết tổng viện thư viện Quan Huyên không?”
Tiểu Tháp nói: “Biết!”
Diệp Quân hỏi: “Từng tới rồi à?”
Tiểu Tháp nói: “Đã từng!”
Diệp Quân thật tâm lên tiếng: “Tháp gia, ta thật ngưỡng mộ ngươi!”
Tiểu Tháp: “...”
Đúng vào lúc này, thuyền mây dừng lại, Diệp Quân nhìn về phía xa, bên trong những dãy núi đột nhiên có mấy chục con hạc trắng bay lên. Những con hạc trắng này có thân hình to lớn, trông cứ như những bức tượng khổng lồ, mỗi lần vỗ cánh là lại lóe ra tia sét dị thường.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đây là?”
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Lôi hạc, do thư viện nuôi, xét về phẩm cấp thì thấp nhất cũng là cấp Linh”.
Diệp Quân cảm thán: “Lợi hại!”
Phí Bán Thanh cười nói: “Còn có thứ lợi hại hơn! Sau này ngươi tự khám phá dần nhé!”
Nói xong, bà ấy dẫn Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới bên trên một đỉnh núi, trên đỉnh núi này chỉ có lác đác mấy tòa cung điện, cực kỳ lạnh lẽo.
Phí Bán Thanh nói: “Đây là núi Bán Thanh, cũng chính là địa bàn của ta, ta có tổng cộng hai học trò, cũng chính là hai người các ngươi luôn!”
Bà ấy chỉ vào một tòa cung điện phía bên phải: “Nhóc con, tòa cung điện này giờ cho ngươi ở. Bên trong có vài cuốn sách, ngươi có thể xem trước, đặc biệt là Quan Huyên Pháp, ngươi có thể nghiên cứu cho thật kỹ. Ở bên trong thư viện, đọc thuộc Quan Huyên Pháp thì không có bất lợi gì cho ngươi cả!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Phí Bán Thanh lại nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Đi, ta dẫn con đi tu luyện!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Gặp lại sau nhé!”
Diệp Quân cười nói: “Ừ!”
Phí Bán Thanh dẫn theo Nạp Lan Ca biến mất.
Diệp Quân nhìn tòa cung điện còn to hơn mấy lần so với Diệp phủ ở phía xa kia, cảm thán: “Tháp gia, có phải sự hiểu biết của ta về cuộc đời hơi hạn hẹp không?”
Tiểu Tháp nói: “Hơi hạn hẹp!”
Diệp Quân cười ha ha, sau đó đi vào bên trong cung điện, xung quanh cung điện đều là những giá sách đồ sộ.
Diệp Quân đi tới trước một cái giá sách, hắn lấy xuống một cuốn sách cổ và bắt đầu đọc!
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Diệp Quân đã hiểu rõ hơn về thư viện Quan Huyên và cả thế giới này!
Thế giới mà hắn đang ở bây giờ là hạ giới, hạ giới phân thành ba châu lớn, cũng chính là Nam Châu, Bắc Châu và cả Trung Châu, mỗi một châu đều có một thư viện Quan Huyên!
Mà bên trên hạ giới chính là thượng giới!
Liên quan tới thượng giới, trong sách không nói quá nhiều, chỉ biết cuộc thi võ mười năm tổ chức một lần chính là lên thượng giới tham gia.
Điều đáng nói là hạ giới còn có một thương hội lớn mạnh và thần bí tên là Tiên Bảo Các!
Quan hệ giữa Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên là quan hệ hợp tác, đồng thời cũng là thế lực duy nhất tính tới bây giờ của cả hạ giới có thể sánh ngang với thư viện Quan Huyên.
Đương nhiên, quan hệ của hai thế lực này luôn rất tốt!
Bởi vì nghe đồn quan hệ giữa viện trưởng nhiệm kỳ đầu của thư viện Quan Huyên và người sáng lập ra Tiên Bảo Các không hề tầm thường!
Thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu học Quan Huyên Pháp.
Ở bên trong thư viện Quan Huyên, tất cả đều phải tuân thủ pháp luật, không được làm gì tùy tiện.
Đương nhiên, ngoại trừ học Quan Huyên Pháp, hắn còn bắt đầu tu luyện kiếm kỹ dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Tháp!
Tay trái Quan Huyên Pháp!
Tay phải kiếm Hành Đạo!
Chương 24: Kín tiếng
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Quân đang tu luyện đột nhiên bị một loạt âm thanh ồn ào quấy nhiễu.
Diệp Quân nhíu mày, đứng dậy đi ra bên ngoài đại điện, chỉ thấy một đám người lúc này đang vây kín phía trước đại điện của Nạp Lan Ca.
Mấy chục người, có nam có nữ!
Ở trước cổng đại điện của Nạp Lan Ca được đặt xấp xỉ mấy chục nghìn bông hoa hồng tươi thắm, những bông hoa này được xếp thành hình trái tim, có một nam thanh niên đang đứng ở chính giữa, trên tay gã còn ôm thêm một đóa hoa hồng.
Nam thanh niên đột nhiên hô lên về phía đại điện của Nạp Lan Ca: “Nạp Lan cô nương, ta biết cô có rất nhiều người theo đuổi, thế nhưng vẫn mong cô cho ta một cơ hội để được theo đuổi cô!”
Xung quanh, một đám học sinh lập tức trở nên rầm rộ, đồng loạt hô lên: “Mộ Bạch! Mộ Bạch!”
Bên còn lại, Diệp Quân nhíu mày: “Mấy người này tới để học sao?”
Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Hắn không muốn phê phán người khác, nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến cho hắn thấy hơi phản cảm!
Học viện là nơi để học tập, không phải là nơi để nói chuyện yêu đương!
Diệp Quân bước ra phía xa.
Có người công khai tỏ tình với vị hôn thê của mình, hắn không thể đồng ý!
Xung quanh, đám học sinh kia vẫn đang reo hò.
Đại điện của Nạp Lan Ca không có chút động tĩnh nào!
Nam thanh niên ôm hoa tươi kia đột nhiên lại lên tiếng: “Nạp Lan cô nương...!”
Diệp Quân đột nhiên đi tới trước mặt nam thanh niên tên là Mộ Bạch, thấy Diệp Quân tới, mọi người đều sững sờ.
Người này trông rất lạ mặt!
Mộ Bạch trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân nói: “Diệp Quân!”
Mộ Bạch híp mắt lại: “Ta biết ngươi, ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương!”
Lời này vừa được thốt ra, mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.
Vị hôn phu!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Phải!”
Mộ Bạch cười nói: “Hóa ra ngươi còn theo tới cả thư viện luôn rồi!”
Gã phá lên cười, sau đó nói: “Ta cũng muốn theo đuổi Nạp Lan cô nương, ngươi không phản đối chứ? Đương nhiên cho dù ngươi phản đối thì ta cũng không bận tâm”.
“Ha ha!”
Xung quanh, một số học sinh cười hùa theo.
Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta khuyên ngươi khách khí một chút! Bởi vì ta là một thể tu, ta tu luyện thân xác đã mười bảy năm rồi, cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp thì cũng chẳng thể khiến cho ta bị thương dù chỉ là một chút!”
“Vậy sao?”
Mộ Bạch cười lớn: “Thể tu cơ đấy! Ha ha...”
Diệp Quân chỉ vào trước ngực mình: “Không tin thì ngươi đấm ta một cú thử xem!”
Mộ Bạch trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Là ngươi yêu cầu đấy nhé!”
Gã vừa nói vừa tung một cú đấm về phía ngực Diệp Quân.
Bộp!
Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quân bay ra xa mấy mét, cuối cùng nặng nề đáp xuống mặt đất, ngay sau đó, tay phải của hắn đặt lên trên ngực, thế rồi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Mộ Bạch càng sững sờ, ngươi đùa à?
Thể tu?
Ngươi, mẹ kiếp, ngươi là thể tu hả?
Ông đây mới dùng có ba phần sức lực thôi đấy!
Lúc này, Diệp Quân đứng phía xa đột nhiên nhảy lên, tốc độ cực nhanh, nam thanh niên đó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Quân giáng cho một bạt tai vào mặt.
Bốp!
Cả người nam thanh niên bay thẳng ra xa, gã vẫn còn chưa đáp đất, Diệp Quân đã nhảy lên, huých thẳng một bên đầu gối lên trên bụng của nam thanh niên!
Bốp!
Mộ Bạch trợn tròn hai mắt, trong miệng cứ thế phun ra máu tươi!
Thế nhưng vẫn còn chưa kết thúc, vào khoảnh khắc Mộ Bạch đáp đất, Diệp Quân giơ chân đạp lên trên lưng của Mộ Bạch.
Bộp!
Mộ Bạch va thẳng xuống mặt đất, nền đá xanh lập tức nứt toác, mặt của Mộ Bạch kề sát với mặt đất.
Mọi người đều ngơ ngác!
Diệp Quân quay người rời đi.
Lúc này, Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt gã đã máu thịt lẫn lộn, hiểm ác nói: “Ngươi dám ra tay với ta, cái loại tạp chủng nhà ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết, ngươi...”
Diệp Quân đột nhiên quay người, lao tới đầy mạnh mẽ, một giây sau, hắn giơ chân đạp thẳng lên yết hầu của Mộ Bạch!
Rắc!
Đầu của Mộ Bạch lập tức bay ra, máu tươi phun khắp mặt đất!
Tất cả mọi người đang có mặt đều sững sờ!
Giết người rồi!
Thư viện Quan Huyên nghiêm cấm giết người!
Điều này đã phạm phải luật pháp, hơn nữa còn vào loại nghiêm trọng nhất!
Đúng vào lúc này, mười mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó, có thêm mười mấy người xuất hiện trước mặt Diệp Quân!
Nhìn thấy mười mấy người này, sắc mặt của tất cả học sinh đang có mặt đều biến đổi mạnh mẽ!
Viện chấp pháp!
Đây là nhóm người chỉ cần nhắc tới là sẽ khiến cho tất cả học sinh trong thư viện Quan Huyên đều biến sắc!
Ông lão đi đầu chính là Khưu trưởng lão của viện chấp pháp, còn có tên gọi gọi khác là Tu La Quái!
Khưu trưởng lão nhìn cái xác trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ai cho ngươi cả gan giết người?”
Diệp Quân chỉ vào máu trên khóe miệng mình: “Ta đang phòng vệ chính đáng!”
Mọi người: “...”
Khưu trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Phòng vệ chính đáng ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Gã đấm ta trước, nội tạng ta đều bị đánh rách hết cả rồi! Vậy nên ta mới phòng vệ chính đáng!”
Khưu trưởng lão nheo mắt lại: “Ngươi muốn giảo biện ở trước mặt ta sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta đang là phòng vệ chính đáng!”
“Hỗn xược!”
Khưu trưởng lão đột nhiên nổi điên, thẳng tay giáng cho Diệp Quân một bạt tai.
Thế nhưng, tốc độ của Diệp Quân lại nhanh hơn, vào khoảnh khắc Khưu trưởng lão ra tay, hắn xông lên trước, giơ đầu gối nhắm thẳng vào Khưu trưởng lão.
Sắc mặt của Khưu trưởng lão lập tức biến đổi, vào khoảnh khắc Diệp Quân ra tay, ông ta mới nhận ra bản thân khinh địch rồi!
Vậy nên chỉ có thể thu tay về đỡ đòn!
Bốp!
Cùng với một tiếng vang rất kêu, Khưu trưởng lão bị chấn động tới độ văng ra xa mấy mét, ông ta vừa mới dừng lại, Diệp Quân đã lao tới trước mặt ông ta, sau đó giơ chân phải lên đá ngang qua!
Trong lòng Khưu trưởng lão chợt kinh hãi, tay phải vội vàng đỡ đòn!
Bốp!
Khưu trưởng lão cứ thế lăn ra mấy mét về bên trái.
Diệp Quân đang định tiếp tục ra tay, đúng vào lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”
Mọi người nhìn về phía giọng nói vang lên, chỉ thấy ở phía xa, đại điện đột nhiên mở toang, Phí Bán Thanh bước ra bên ngoài!
Phí Bán Thanh!
Nhìn thấy Phí Bán Thanh, sắc mặt của một số học sinh đang có mặt lại biến đổi thêm lần nữa!
Nữ bá vương này trở lại rồi sao?
Phí Bán Thanh đi tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy liếc nhìn cái xác của Mộ Bạch phía bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Quân: “Đại ca, không phải đã nói phải kín tiếng sao? Ngày đầu vào thư viện đã giết người, còn đánh cả trưởng lão viện chấp pháp, đây là kín tiếng mà ngươi nói hả?”
Diệp Quân khẽ cúi đầu, sau đó lau máu trên khóe miệng giơ cho Phí Bán Thanh xem, nói với vẻ hơi uất ức: “Người xem, ta cũng bị đánh hộc máu đây này!”
“A!”
Phí Bán Thanh sụp đổ, giậm chân gào lên đầy bực tức.
Mọi người: “...”
Chương 25: Phòng vệ
Lúc này, Phí Bán Thanh thật sự suy sụp.
Bà ấy vốn tưởng rằng mình trước đây đã là kẻ rất giỏi gây chuyện rồi, nhưng bây giờ xem ra, so với chàng trai này, trước đây bà ấy còn ngoan ngoãn chán!
Gây chuyện giỏi thật!
“Phí đạo sư!”
Lúc này, Khưu trưởng lão đứng lên, tức giận nói: “Đây là học trò của bà sao?”
Phí Bán Thanh nhìn Khưu trưởng lão, bình tĩnh nói: “Đúng vậy!”
Khưu trưởng lão vô cùng tức giận, chỉ vào Diệp Quân: “Cậu ta giết người, còn đánh trưởng lão viện chấp pháp, bà nói xem nên xử lý thế nào?”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, nói: “Có phải ngươi phòng vệ không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là ta phòng vệ, mọi người đều có thể làm chứng là gã đánh ta trước!”
Phí Bán Thanh quay lại nhìn một học trò nữ: “Có phải Mộ Bạch đánh cậu ta trước không?”
Cô gái do sự một hồi rồi mới gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng… chuyện này…”
Phí Bán Thanh nhìn về phía Khưu trưởng lão: “Khưu trưởng lão, ông cũng nghe thấy rồi đấy! Mộ Bạch là người ra tay trước, cậu học trò này chỉ phòng vệ mà thôi!”
Khưu trưởng lão nhìn chằm chằm vào Phí Bán Thanh: “Bà đang bao che cho cậu ta!”
Phí Bán Thanh nhíu mày: “Này lão già kia, ta bao che cho cậu ta lúc nào? Tai ông điếc hả? Mộ Bạch là người ra tay trước, học trò của ta chỉ phòng vệ mà thôi!”
Khưu trưởng lão giận tím mặt: “Cho dù là phòng vệ thì cũng phải có mức độ vừa phải! Theo luật, sau khi Mộ Bạch không đánh trả nữa thì cậu ta cũng không nên tiếp tục ra tay!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự rồi nói: “Gã uy hiếp ta, nói ta nhất định phải chết! Vì vậy ta mới giết gã, ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm mà thôi!”
Nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm!
Phí Bán Thanh khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Có luật như vậy sao?”
Diệp Quân nói: “Ta mới thêm vào!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Trong lòng vô cùng sốt ruột!
“Nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm ư?”
Khưu trưởng lão tức giận nói: “Nhóc con, ngươi cho rằng ta chưa từng đọc Quan Huyên Pháp sao? Trong Quan Huyên Pháp không hề có luật này, là ngươi cố ý giết người!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta chỉ là phòng vệ!”
Thấy Diệp Quân vẫn kiêu ngạo, Khưu trưởng lão tức nổ phổi: “Nhóc con, ngươi nghĩ đây là đâu hả?”
Phí Bán Thanh cũng tiến lại gần Diệp Quân, nói nhỏ: “Không được khinh suất!”
Lúc này, một ông lão đi tới.
Nhìn thấy ông lão này, Khưu trưởng lão vội vàng nói: “Phó viện trưởng!”
Phó viện trưởng!
Người đến chính là Lục Trầm, cũng là phó viện trưởng của viện chấp pháp.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Phí Bán Thanh chợt sa sầm.
Chuyện này càng khó xử lý rồi!
Người này không dễ qua mặt!
Diệp Quân nhìn sắc mặt của Phí Bán Thanh, rồi nhìn Lục Trầm, không biết đang nghĩ gì.
Lục Trầm đến nơi, nhìn thi thể của Mộ Bạch, sau đó nhìn Phí Bán Thanh, cười nói: “Phí đạo sư…”
Diệp Quân bước tới trước mặt Lục Trầm, cúi người nói: “Tiền bối, ta muốn nói chuyện riêng!”
Lục Trầm liếc nhìn Diệp Quân: “Nói gì cơ?”
Diệp Quân làm động tác mời, sau đó đi sang một bên.
Lục Trầm nhíu mày, không nghĩ nhiều, cũng đi theo qua đó.
Phí Bán Thanh cau mày, tên này muốn làm gì thế nhỉ?
Khưu trưởng lão đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Ở đằng xa, Diệp Quân và Lục Trầm đứng quay lưng về phía mọi người, từ một góc độ không ai nhìn thấy, Diệp Quân bình tĩnh lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt vào tay Lục Trầm.
Lục Trầm ngẩn người.
Đút lót?
Lục Trầm cau mày, ánh mắt lạnh lùng, đang định nổi giận thì nhìn thấy trong chiếc nhẫn không gian có một ngàn viên kim tinh, lão lại sững sờ lần nữa.
Một ngàn viên kim tinh đấy!
Lục Trầm vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn đã biết kim tinh này là kim tinh cực phẩm, chắc chắn không phải loại thư viện Quan Huyên cho lão có thể sánh bằng.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta chỉ phòng vệ, gã đánh ta một quyền đã suýt giết chết ta rồi, vì vậy…”
Lục Trầm bình tĩnh cất đồ đi, sau đó cười nói: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Quân im lặng, không nói gì nữa.
Nếu ngươi có quyền, quy tắc đương nhiên sẽ phục vụ ngươi. Nếu ngươi có tiền, quy tắc sẽ thay đổi linh hoạt. Nếu ngươi không có gì cả, vậy thì quy tắc sẽ dành riêng cho ngươi!
Lúc này, Lục Trầm quay người đi đến trước mặt mọi người: “Ta đã biết rõ mọi chuyện rồi, vị tiểu huynh đệ này đúng là phòng vệ, mọi chuyện đều là lỗi của Mộ Bạch!”
Khưu trưởng lão sững sờ nói: “Phó viện trưởng…”
Lục Trầm lạnh lùng nhìn Khưu trưởng lão: “Ta đã nói với ông rất nhiều lần rồi! Chuyện gì cũng phải điều tra kỹ lưỡng, sau đó mới có thể đưa ra kết luận, Lão Khưu, tính nóng nảy này của ông nhất định phải thay đổi! Giải tán đi!”
Nói xong, lão quay người rời đi.
Đội hộ vệ của viện chấp pháp cũng đi theo sau.
Khưu trưởng lão vẫn sững sờ tại chỗ.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó đi tới trước mặt hắn nói: “Đi thôi!”
Nói xong, bà ấy kéo Diệp Quân rời đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Khưu trưởng lão nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Diệp Quân quay đầu liếc nhìn Khưu trưởng lão, nhưng không lên tiếng.