Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51: Đến thượng giới
Nửa tháng sau.
Tại thư viện Quan Huyên, lúc này tất cả học viên đều tập trung đông đủ ở trước điện Quan Huyên.
Hôm nay là ngày các thiên tài của thư viện Quan Huyên đến thượng giới để tham gia cuộc tỷ võ.
Dĩ nhiên là họ đến để đưa tiễn.
Bốn người Diệp Quân và Tiêu Qua cũng đã đến trước điện Quan Huyên từ sớm, họ cũng rất mong đợi về chuyến đi đến thượng giới.
Ngoài bốn người họ còn có ba học viên khác cũng sẽ đi theo đến thượng giới trong lần này, lần này ba người đi để học hỏi chứ không tham gia trận đấu.
Bên dưới, rất nhiều học viên ngưỡng mộ nhìn mấy người Diệp Quân.
Nếu có thể giành được một thứ hạng tốt trong lần đi đến thượng giới thì không chỉ mang vinh quang về cho thư viện mà còn mang vinh quang về cho cả Nam Châu, nếu có thể lấy được thứ hạng tốt hơn thì sẽ mang vinh quang về cho cả hạ giới.
Lúc này viện trưởng thư viện – Chu Phu bước ra, ông ấy nhìn mọi người ở dưới, mỉm cười: “Đừng ngưỡng mộ như thế, chỉ cần các ngươi cố gắng, sau này các ngươi cũng sẽ đứng ở đây. Họ là niềm hy vọng của thư viện, các ngươi là tương lai của thư viện”.
Các học viên bên dưới hơi cúi người với Chu Phu.
Chu Phu xoay người nhìn mấy người Diệp Quân, cười nói: “Lần này ta và Phí đạo sư sẽ dẫn các ngươi đi”.
Nói rồi ông ấy nhìn về phía Tiêu Các và Tống Từ ở một bên: “Hai người ở lại trông coi thư viện”.
Hai người kia gật đầu.
Chu Phu xoay người vẫy tay, tầng mây trên trời bỗng lật lại, ngay sau đó một chiếc thuyền mây dài mấy mươi trượng chèo xuống, không lâu sau nó vững vàng dừng lại trước mặt mọi người.
Chu Phu cười nói: “Đi thôi”.
Mọi người bước lên thuyền, thuyền mây lao lên trời rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Tiêu Các nhìn phía chân trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tống Từ bỗng nói: “Lần này chắc chúng ta sẽ không đứng chót nữa nhỉ”.
Một trăm năm nay, Nam Châu trải qua mười lần tỷ võ nhưng lần nào cũng đều đứng cuối cùng.
Cũng chính vì thế mà Chu Phu mới tìm Tiêu Qua, mong muốn có thể thay đổi tình thế này, vì nếu lại đứng cuối, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu sẽ không còn được thư viện thượng giới hỗ trợ nữa. Mà nếu không thể có được tài nguyên giáo dục, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu gần như không còn nữa.
Tài nguyên giáo dục là gì?
Là công pháp, linh mạch, võ kỹ, thần thông và linh tinh.
Bình thường mỗi năm Nam Châu đều có thể nhận được vài tài nguyên từ thượng giới, thế nhưng bắt đầu từ một trăm năm trước, thư viện đã không còn được thư viện thượng giới hỗ trợ nữa.
Tại sao ư?
Vì lần nào cuộc tỷ võ thư viện Nam Châu đều đứng cuối, thư viện thượng giới sẽ không xem trọng các học viên xếp cuối, như thế người ta sẽ không hỗ trợ những lợi ích này.
Nói đơn giản hơn là lấy các học viên ưu tú để trao đổi tài nguyên với thư viện thượng giới.
Đây chính là nỗi xót xa của thư viện hạ giới.
Nhưng không có công pháp, nếu không làm thế, một khi thư viện hạ giới không có những tài nguyên giáo dục này thì có khả năng sẽ phải đóng cửa.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu có thể kiên trì lâu đến thế đã là chuyện hiếm thấy rồi.
Nghe Tống Từ nói thế, Tiêu Các gật đầu: “Ba người họ đều rất mạnh”.
Tống Từ nhìn Tiêu Các, Tiêu Các bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không ngu ngốc đến mức bây giờ còn có ý nghĩ xấu với Diệp Quân”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Tống Từ im lặng một hồi rồi cũng xoay người đi.
…
Chiếc thuyền mây bay trong tầng mây.
Diệp Quân đứng ở mũi thuyền, hắn nhìn xuống dưới, thư viện Quan Huyên càng lúc càng nhỏ bé, cuối cùng cả Nam Châu càng lúc càng bé lại.
Lúc này hắn lại hơi nhớ gia tộc họ Diệp.
Gia tộc họ Diệp là nơi hắn sinh sống mười bảy năm.
Gia tộc đứng đầu hàng vạn thế giới.
Diệp Quân khẽ nhắm mắt lại, đây là chuyện hắn từng hứa với tộc trưởng, mà những chuyện hắn từng hứa thì hắn phải làm được.
Ngoài ra còn phải tìm linh mạch cực phẩm về cho Tháp gia để chữa trị.
Phải cố gắng thôi!
Lúc này một làn gió mang theo hương thơm bay đến.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, thì là Nạp Lan Ca.
Hôm nay Nạp Lan Ca mặc bộ váy dài màu trắng, tinh khiết không chút bụi bẩn.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân cười nói: “Hơi nhớ gia tộc họ Diệp”.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Chúng ta vẫn sẽ quay về”.
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca nhìn mặt trời đang dần lặn xuống trên bầu trời, khẽ nói: “Mấy trăm năm nay, mỗi lần đến cuộc tỷ võ là thư viện đều xếp cuối cùng, huynh biết chuyện này chứ?”
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca ngạc nhiên nói: “Lần nào cũng xếp cuối hả?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế, nếu lần này lại xếp cuối nữa thì sau này thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chúng ta sẽ không còn cơ hội tham gia cuộc tỷ võ nữa. Điều này chẳng khác nào là một cú sốc có tính hủy diệt với thư viện, vì một khi không được thư viện thượng giới hỗ trợ và bảo vệ thì thư viện hạ giới sẽ dần suy thoái, cuối cùng dẫn đến việc phải đóng cửa”.
Diệp Quân im lặng, đây là chuyện hắn không ngờ đến.
Nạp Lan Ca cười nói: “Lần này, trách nhiệm của chúng ta rất nặng nề”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết mình”.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Huynh biết gì về thượng giới không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nhiều lắm”.
Nạp Lan Ca nói: “Thượng giới được chia thành hai giới Nam Bắc, hai giới này có tất cả ba trăm sáu mươi châu, các châu đều có thư viện Quan Huyên, nói cách khác chúng ta phải tranh đấu với thiên tài của ba trăm sáu mươi châu để giành vào trong nhóm mười cái tên đầu tiên”.
Diệp Quân nheo mắt: “Mười cái tên đầu tiên?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế, giành vị trí trong mười cái tên đầu tiên, chúng ta mới có thể tranh được lợi ích lớn nhất cho thư viện”.
Diệp Quân nói: “Nếu là đứng đầu thì sao?”
Chương 52: Hốt hoảng
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Thư viện sẽ khắc tượng cho huynh”.
“Ồ…”
Khuôn mặt Diệp Quân trở nên cứng nhắc.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh có biết giải thưởng của hạng nhất là gì không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca nói: “Thư viện đạt hạng nhất trong cuộc đấu lần trước giành được hai linh mạch cấp Thiên, mười linh mạch cấp Địa, năm mươi linh mạch cực phẩm, mười quyển công pháp cấp Tiên, ba mươi quyển công pháp cấp Thiên, mỗi năm còn được nhận một triệu kim tinh”.
Nghe thế vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi.
Nạp Lan Ca cười nói: “Nếu giành được hạng nhất, thư viện chắc chắn sẽ lập tượng khắc cho huynh. Không chỉ thế gia tộc họ Diệp cũng sẽ được thư viện quan tâm rất nhiều”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tranh thôi”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Tranh hạng nhất ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, hạng nhất”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một hồi rồi mỉm cười.
Đúng là một người tự tin.
Lúc này Tiêu Qua ở một bên bỗng đi đến cười nói: “Diệp huynh, không phải là ta dập tắt hy vọng của huynh đâu, nhưng muốn giành được hạng nhất là chuyện quá quá khó”.
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Sao thế?”
Tiêu Qua nói: “Mấy trăm năm nay, hạng nhất của thư viện thượng giới vẫn luôn là một thư viện, đó là thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thanh Châu?”
Tiêu Qua gật đầu: “Huynh có biết Thanh Châu là nơi nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tiêu Qua trầm giọng nói: “Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian, viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên được sinh ra”.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Đây là một nhân vật truyền kỳ.
Sáng lập ra thư viện Quan Huyên, xây dựng nên trật tự hoàn toàn mới.
Tiêu Qua lại nói: “Nơi đó không đơn giản, vì là nơi sinh ra của Kiếm Chủ Nhân Gian nên nơi này được thư viện Quan Huyên thiên vị cho nhiều tài nguyên rất lớn. Hơn nữa nơi đó vốn dĩ là vùng đất của người xuất chúng, thiên tài nhiều vô số kể. Mấy trăm năm nay, họ vẫn luôn đứng đầu trong cuộc tỷ võ, các châu khác chỉ có thể tranh hạng hai. Hơn nữa…”
Y nhìn Diệp Quân: “Họ chèn ép thư viện hạng hai không chút suy nghĩ”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh không có lòng tin sao?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không phải là vấn đề có tự tin hay không mà là bọn họ quá mạnh, quá khiến người ta tuyệt vọng”.
Diệp Quân khẽ nói: “Không tranh thì thôi, đã tranh thì phải tranh hạng nhất”.
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, một lúc sau y bỗng bật cười: “Diệp huynh, ta thích tính cách này của huynh lắm, ha ha”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, với hắn một là không hơn thua, hai là đã tranh thì phải là hạng nhất.
Ở một bên khác, Chu Phu nhìn ba người Diệp Quân ở đằng xa, cười nói: “Sư muội, phải nói là mắt nhìn của muội tốt đấy, kiếm được về cho thư viện chúng ta hai thiên tài siêu cấp”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người này là hàng tặng kèm”.
Chu Phu bật cười.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nở nụ cười.
Năm ngày sau.
Thuyền mây bỗng có một tấm màn bảo vệ rất mạnh dâng lên, sau đó thuyền mây dần đi vào trong tinh không.
Sau khi vào tinh không, những người đứng ở mũi tàu nhìn tinh không vô tận đó, lòng chấn động.
Tinh không vũ trụ!
Lúc này hắn cảm giác mình thật quá nhỏ bé.
Không chỉ bản thân mà cả hạ giới đều chỉ như hạt cát.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến cạnh Diệp Quân nói: “Ngạc nhiên không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngạc nhiên lắm”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đây chỉ là một tinh vực nhỏ”.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Đạo sư, vũ trụ bao la này rộng biết bao nhiêu?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Diệp Quân nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không, nhìn tinh cầu vô tận kia, trong mắt ngoài sự ngạc nhiên còn có ý chí chiến đấu hừng hực.
Tuổi trẻ!
Nên xông pha!
Đi nhìn xem thế giới bên ngoài, nhìn xem tinh hà vũ trụ vô tận.
Đúng lúc này tinh hà vũ trụ bỗng vang lên âm thanh cực lớn.
Ầm!
Cả tinh không đều rung chuyển, thuyền mây lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Mọi người đều hốt hoảng.
Chu Phu xuất hiện trên mũi tàu, ông ấy hoảng sợ nhìn tinh hà phía đằng xa.
Một làn sóng xung kích đang lan dần đến trong tầm mắt mọi người.
Âm thanh vừa rồi là do dư chấn của sóng xung kích này gây ra.
Sóng xung kích này cách họ ít nhất mấy vạn dặm, hơn nữa làn sóng xung kích đó cũng không phải là khu vực trung tâm, hẳn là từ nơi xa hơn lan đến đây.
Lúc này Chu Phu và Phí Bán Thanh đều biến sắc.
Chu Phu trầm giọng nói: “Chắc là có cường giả tuyệt thế đang đánh nhau ở rất xa”.
Diệp Quân nhìn tận cùng tinh không, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Chu Phu thở phào: “Cũng may đối phương ở rất xa chúng ta, nếu không e là chúng ta sẽ gặp nguy mất”.
Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Không biết là cường giả cấp bậc nào”.
Đúng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ tận cùng tinh không.
Thấy thế, sắc mặt mấy người Chu Phu thay đổi, ông ấy vội dựng cờ thư viện Quan Huyên lên.
Có lẽ cái này có thể bảo vệ mạng sống vào thời khắc quan trọng.
Thế gian này còn có ai là dám không nể mặt thư viện Quan Huyên do Kiếm Chủ Nhân Gian sáng lập ra chứ.
Đúng lúc này, một ông lão mặc đồ đen xuất hiện cách thuyền mây mấy ngàn trượng, sau khi ông lão mặc đồ đen dừng lại, ông ta xoay người. Lúc này thời không nơi đó nứt toác, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, phong thái yêu kiều, nhan sắc tuyệt đẹp như tiên.
Ông lão mặc đồ đen nhìn người phụ nữ, sắc mặt vô cùng dữ dằn: “Giản cô nương, cô đuổi giết theo ta từ Trung Thổ Thần Châu đến tận đây, cô bị điên rồi à?”
Giọng Tiểu Tháp bỗng vang lên: “Ể… thế mà lại là cô ta…”
…
Chương 53: Nguy hiểm
Người phụ nữ đó không nói gì nhiều, chỉ vung áo lên.
Một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng quét ngang qua.
Sức mạnh đáng sợ vừa xuất hiện đã khiến thời không xung quanh chấn động.
Chu Phu biến sắc vội vàng khống chế thuyền mây chạy về phía đằng xa.
Ông lão mặc đồ đen đó càng kinh hãi, ông ta giơ tay phải lên, vô số thời không lặp lại vào lúc này tạo ra một bức tường thời không khá dày.
Thế nhưng sức mạnh đó vừa tiếp xúc với người phụ nữ, bức tường thời không này lập tức bị phá vỡ.
Lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt ông lão.
Ầm!
Ông lão đồ đen vốn dĩ đã bị thương nặng, hoàn toàn không có sức đánh lại, thế là bị một đòn của bà ta đánh vào cổ.
Bụp, bụp!
Đầu ông lão đồ đen lập tức văng ra xa, máu bắn ra tung tóe.
Bà ta vung tay lên, thi thể ông lão đồ đen bỗng bị thiêu rụi, sau đó biến vào không trung.
Sau khi giết ông lão đồ đen, bà ta định rời đi thì bỗng quay đầu lại nhìn thuyền mây của thư viện Quan Huyên bên phải.
Lúc này thuyền mây đang vỡ ra, sắp lật úp.
Vì sức mạnh lúc nãy của người phụ nữ quá mạnh, chỉ là lực còn sót lại mà đã khiến thuyền mây không chịu nổi.
Người phụ nữ bỗng biến mất, khi lần nữa xuất hiện người đã ở trên thuyền mây, lúc này thuyền mây được khôi phục lại bình thường.
Chu Phu nhìn người phụ nữ cách đó không xa, sau đó vội nói: “Tiền bối, chúng tôi là người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, chỉ thấy người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Thấy thế sắc mặt Chu Phu thay đổi.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng chắn trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc dù ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè nhưng lại không sợ hãi.
Người phụ nữ nhìn Phí Bán Thanh một lúc rồi nói: “Ta không có ác ý”.
Nói rồi bà ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi lên đây, ta xem thử”.
Diệp Quân đi đến trước mặt người phụ nữ, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng kiếm Hành Đạo trong người đã trong trạng thái sẵn sàng.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân một lúc rồi ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ nói: “Diệp Quân”.
Diệp Quân!
Người phụ nữ khẽ nói: “Quân…”
Mọi người nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt đều rất phòng bị.
Lúc này người phụ nữ mỉm cười, sắc mặt trở nên dịu dàng đi rất nhiều: “Muốn đến Trung Thổ Thần Châu?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đến thượng giới”.
Thượng giới!
Người phụ nữ cau mày, một lúc sau mỉm cười: “Nếu sau này đến Trung Thổ Thần Châu thì có thể tìm ta”.
Bà ta vừa nói vừa xòe bàn tay ra, một miếng ngọc bội bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối, đây là?”
Người phụ nữ cười nói: “Ta ở thần tộc, ngươi cầm ngọc bội này đến tìm ta, thần tộc không ai dám cản ngươi”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, người biết ta à?”
Người phụ nữ chớp mắt: “Chẳng phải giờ chúng ta đã quen rồi sao?”
Diệp Quân cạn lời.
Người phụ nữ cười nói: “Này, mong là ngươi đến Trung Thổ Thần Châu”.
Nói rồi bà ta xoay người, ngay sau đó thời không trước mặt bà ta bỗng nứt ra, sau đó bà ta bước vào thời không đó rồi biến mất.
Diệp Quân ngây người đứng đó nhìn ngọc bội trong tay.
Mấy người Chu Phu ở một bên cũng đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, hình như bà ấy biết ta”.
Tiểu tháp nói: “Ảo giác đấy”.
Diệp Quân nhíu mày, Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi nghĩ mà xem, người ta mạnh như thế, sao có thể quen biết ngươi? Có lẽ người này chỉ là hứng thú nhất thời thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Đúng thế, đối phương mạnh như thế, không có lý nào quen biết mình. Lẽ nào… lẽ nào bà ấy quen với cha mẹ ta?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ nó!
Tên này không dễ qua mặt.
Diệp Quân nói: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nói: “Nhiệm vụ cấp bách của ngươi là cố gắng nâng cao thực lực, ngươi nhìn thấy thực lực lúc nãy của bà ta chưa? Đáng sợ chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vô cùng khủng khiếp”.
Tiểu Tháp nói: “Cố gắng tu luyện đi! Thực lực mới là con đường đúng đắn, những thứ khác đều là giả thôi”.
Diệp Quân gật đầu, mặc dù vẫn hơi nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết Tháp gia đang giấu hắn chuyện gì đó.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, ngươi quen với tiền bối đó à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không quen”.
Phí Bán Thanh cau mày: “Không quen ư?”
Diệp Quân cười khổ: “Không quen thật mà”.
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Vậy chắc là bà ta thấy ngươi có tài nên muốn kết thiện duyên với ngươi”.
Diệp Quân cười khổ: “Có lẽ thế”.
Phí Bán Thanh gật đầu, bà ấy và Chu Phu nhìn nhau, hai người đều không nói gì.
Chuyện này không đơn giản như thế.
Nhưng hai người cũng không truy hỏi thêm điều gì.
Thuyền mây tiếp tục tiến về trước.
Nạp Lan Ca đi đến bên cạnh Diệp Quân, nhìn hắn nói: “Ta cảm thấy huynh hơi bí ẩn”.
Diệp Quân cười nói: “Chuyện vị tiền bối đó sao?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Chắc chắn bà ta biết huynh nhưng huynh lại không biết bà ta”.
Diệp Quân im lặng.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Theo ta được biết, huynh được Diệp phủ nhận nuôi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Huynh có biết thân thế của mình không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết hình như ta là con riêng, là đứa con mà không được cho mọi người biết, sở dĩ cha mẹ gửi nuôi ta ở Diệp phủ là vì bảo vệ ta”.
Con riêng!
Nạp Lan Ca cau mày.
Cô biết ở một vài gia tộc lớn, con riêng là những người không được mọi người công nhận, hơn nữa nhiều khi con riêng còn là một sự tủi nhục với gia chủ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Đừng để ý đến thân phận này, dù huynh có phải là con riêng hay không thì cũng chẳng khác biệt gì với ta cả, trong lòng ta, huynh chính là Diệp Quân”.
Diệp Quân xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không: “Tiểu Ca, tương lai sau này thân phận này của ta có thể sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn, ta…”
Chương 54: Xin lỗi
Nạp Lan Ca đi đến cạnh Diệp Quân cười nói: “Nếu có nguy hiểm thật thì ta sẽ cùng huynh đối mặt”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn Nạp Lan Ca, cô nhìn vào tinh không, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, tuyệt đẹp.
Diệp Quân nhìn đến ngây người.
Cứ thế hai người nói chuyện một đêm ở mũi thuyền.
Ngày hôm sau, thuyền mây đi vào trong trận pháp dịch chuyển ở tinh không.
Chu Phu thu lại thuyền mây, sau đó dẫn mọi người đi vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp dịch chuyển khởi động, không lâu sau mọi người biến mất trong trận pháp dịch chuyển.
Không biết qua bao lâu, mấy người Chu Phu xuất hiện trước một thành cổ.
Tường thành của thành cổ này cao đến vạn trượng, cổng thành rộng mấy chục trượng, cực kỳ hoành tráng.
Người qua kẻ lại đông đúc ở cổng thành, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Quân nhìn thành cổ trước mặt nói: “Thành này hùng vĩ thật”.
Mấy người Tôn Hùng cũng khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Qua bật cười: “Diệp huynh, đây là Thượng Thành, nhà họ Tiêu của ta ở đây, lát nữa sẽ đến nhà họ Tiêu bọn ta nghỉ ngơi trước”.
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Tiêu huynh, huynh là người thượng giới à?”
Tiêu Qua gật đầu: “Phải!”
Diệp Quân cười nói: “Vậy cuộc tỷ võ được tổ chức ở Thượng Thành này sao?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không, cuộc tỷ võ là ở Vân Thành”.
Diệp Quân nhíu mày: “Vân Thành?”
Tiêu Qua bỗng chỉ về phía chân trời: “Huynh nhìn đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, trong tầng mây ở tận cuối tầm nhìn thoáng hiện lên một toà thành cực kỳ hùng vĩ.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Tiêu Qua cười nói: “Đến lúc tỷ võ sẽ được đồng bộ chiếu hình ảnh lên tầng mây ở ba trăm sáu mươi châu, nói cách khác người ở ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc tỷ võ của chúng ta”.
Diệp Quân chớp mắt: “Chiếu ảnh đám mây là gì?”
Tiêu Qua cười giải thích: “Đây là một chức năng đặc biệt được Tiên Bảo Các nghiên cứu, cụ thể thế nào ta cũng không biết, dù sao thư viện của ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc đấu võ của chúng ta, nói cách khác chỉ cần tiến vào tốp mười thì có thể nổi danh khắp thiên hạ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Hiểu biết thêm rồi”.
Tiêu Qua bật cười: “Nghe nói những bảo vật kỳ lạ của Trung Thổ Thần Châu càng nhiều hơn”.
Lúc này một ông lão bỗng đi đến từ phía xa, ông ta nhanh chân bước đến trước mặt mọi người, sau đó cúi chào Chu Phu: “Chu viện trưởng, gia chủ đã bày sẵn tiệc mừng, mời”.
Chu Phu mỉm cười: “Làm phiền rồi”.
Ông lão cúi người lần nữa: “Chu viện trưởng khách sáo quá”.
Chu Phu vừa định nói gì đó, đúng lúc này một giọng cười bỗng vang lên từ đằng xa: “Sư muội, muội đến mà cũng không nói một tiếng, có phải xem thường sư huynh không?”
Nghe thế ánh mắt Phí Bán Thanh lập tức trở nên lạnh băng.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, sau đó xoay người lại nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên dẫn theo một người phụ nữ áo xanh chậm rãi bước đến.
Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt không che giấu được sát ý.
Chu Phu trầm giọng nói: “Bình tĩnh”.
Phí Bán Thanh không nói gì.
Người đàn ông dẫn người phụ nữ đi đến trước mặt mọi người, ông ta nhìn Phí Bán Thanh cười nói: “Sư muội, đã lâu không gặp”.
Phí Bán Thanh không cảm xúc nói: “Xem ra ngươi đợi ta ở đây rất lâu rồi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta biết lần này muội sẽ đến, nhưng ta nghĩ đây chắc hẳn là lần cuối cùng muội đến vì nếu không có gì bất ngờ, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu của các muội chắc lại sẽ đứng cuối”.
Giọng ông ta rất lớn nên người xung quanh đều nghe thấy.
Lúc nghe đến thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, mọi người đều quay đầu lại nhìn mấy người Diệp Quân, vẻ mặt hết sức quái lạ.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu liên tục đứng cuối mấy trăm năm, thế nên bị gọi là vua đội sổ.
Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt toát ra sát khí, lúc này Chu Phu bỗng nói: “Đừng để chúng tìm được cớ nhắm vào đám Tiểu Quân, chúng ta đi thôi”.
Phí Bán Thanh im lặng hồi lâu rồi xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này người phụ nữ bên cạnh người đàn ông trung niên bỗng nhìn Phí Bán Thanh, chế giễu: “Đây chính là thánh nữ của Huyền Thiên Tông năm đó sao? Đúng là khiến người ta thất vọng, chẳng qua chỉ là một con chó chết chủ”.
Nạp Lan Ca híp mắt, tay phải siết chặt, nhưng lúc này một bóng người đã lao ra.
Là Diệp Quân!
Tốc độ của Diệp Quân cực nhanh, cộng thêm hắn đứng rất gần người phụ nữ mặc đồ xanh nên người phụ nữ đồ xanh vẫn chưa kịp phản ứng đã bị hắn bóp chặt cổ họng, dùng sức ép về đằng sau.
Người phụ nữ mặc đồ xanh bị đập cả người xuống đất, nền đất bỗng chốc nứt ra.
Người đàn ông trung niên đó vừa định ra tay, Phí Bán Thanh đã chắn trước mặt Diệp Quân, lúc này Chu Phu cũng xuất hiện đằng sau ông ta.
Lúc này Diệp Quân bỗng kéo tóc người phụ nữ, sau đó kéo đến trước mặt Phí Bán Thanh, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ đồ xanh mặt mày sưng húp: “Xin lỗi đạo sư ta mau”.
Người phụ nữ đồ xanh cười gằn: “Ta chính là người của Huyền Thiên…”
Diệp Quân đánh vào má phải của người phụ nữ mặc đồ xanh.
Bốp!
Mặt bên phải của người phụ nữ đó sưng tấy.
“A!”
Người phụ nữ mặc đồ xanh điên cuồng gào lên: “Ngươi dám sỉ nhục ta, ta chính là…”
Diệp Quân lại đánh vào má trái của bà ta.
Bốp!
Mặt bên trái của người phụ nữ cũng sưng đỏ ửng, bà ta điên tiết gào mồm lên: “Ngươi có gan thì giết ta đi, ngươi có gan thì giết ta đi!”
Diệp Quân bỗng rút con dao găm ra, hắn nắm chặt con dao găm rồi để lên cổ họng người phụ nữ, sau đó cắt vào từng chút…
“A!”
Lần này cuối cùng người phụ nữ mặc đồ xanh cũng đã sợ.
Bà ta vội nói: “Ta xin lỗi, xin lỗi…”
Diệp Quân buông người phụ nữ mặc đồ xanh ra, sau đó đi đến trước mặt Phí Bán Thanh khẽ nói: “Bà ta xin lỗi rồi, người đừng tức giận nữa”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 55: Khống chế cảm xúc
Phí Bán Thanh khẽ cười: “Không tức giận nữa!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, lúc này, ông ta cũng đang nhìn hắn.
Ông ta không ra tay bởi vì nếu như ông ta ra tay thì Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng sẽ ra tay!
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Sư muội, đây là học viên mà muội mới thu nhận sao? Thật sự có khí phách đấy! Ta hy vọng cậu ta luôn có khí phách như vậy!”
Phí Bán Thanh đang định lên tiếng, đúng vào lúc này, mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên lao tới từ phía xa!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người phía trước cổng thành vội vàng tránh sang một bên.
Cường giả Huyền Thiên Tông tới rồi!
Chỉ trong nháy mắt, mười hai cường giả của Huyền Thiên Tông đã lao tới nơi, trong số đó có ba người là cường giả ở cảnh giới Thần Phách!
Ông lão mặc đồ xám đi đầu thì khí tức càng thâm trầm như biển, cho người ta một loại cảm giác áp chế vô hình.
Nhìn thấy ông lão mặc đồ xám này, sắc mặt Chu Phu lập tức trầm xuống!
Sau khi ông lão mặc đồ xám này dẫn đám người đi tới nơi, lão ta liếc nhìn người phụ nữ mặc đồ xanh thảm thương phía bên cạnh. Một giây sau, sắc mặt ông ta lập tức trở nên u ám, tiếp đó, cánh tay phải của ông ta vươn về phía Diệp Quân ở phía xa, không gian phía trước mặt Diệp Quân đột nhiên trở nên méo mó, ngay sau đó, một cánh tay giống như cánh tay của quỷ thò ra.
Cảnh giới Ngự Không!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức biến đổi!
Cảnh giới Ngự Không là cảnh giới phía trên cảnh giới Thần Phách, không chỉ có thể xuyên qua không gian trong phạm vi nhỏ mà còn có thể kiểm soát sức mạnh thời không, thực lực thần bí không thể lường trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân khẽ híp hai mắt lại muốn rút kiếm ra, lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn rồi giơ tay bổ xuống.
Bốp!
Cánh tay đó lập tức bị đánh văng ra xa, ông lão mặc đồ xám kia cũng liên tiếp lùi ra sau mấy mét!
Ông lão mặc đồ xám nhìn về phía Phí Bán Thanh: “Năm đó không nên để cho cô rời đi!”
Phí Bán Thanh cười nói: “Ngụy Đồng, tên già chết tiệt nhà ngươi, năm đó ngươi đứng trước mặt ta còn chẳng bằng một con chó!”
Ông lão mặc đồ xám híp hai mắt lại, trong mắt ngập tràn sát khí, lúc này, Chu Phu cũng bước ra: “Sao thế, Huyền Thiên Tông đang khinh thường thư viện Quan Huyên chúng ta không có ai sao?”
Ông lão mặc đồ xám mỉa mai: “Thư viện Quan Huyên? Lời này ông nói ra không cảm thấy nực cười hả? Ông không nhìn xem bây giờ còn ai coi thư viện Quan Huyên Nam Châu mấy người ra cái gì nữa?”
Sắc mặt Chu Phu lập tức trầm xuống.
Ông lão mặc đồ xám nhìn về phía Diệp Quân: “Hôm nay nếu như các ngươi không giao người này ra các ngươi đừng hòng đi đâu hết!”
Vừa dứt lời, cả đám cường giả của Huyền Thiên Tông lập tức bao vây lấy mấy người Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn ông lão mặc đồ xám, không nói gì.
Nhưng kiếm Hành Đạo trong cơ thể hắn đã sẵn sàng bộc phát!
Cảnh giới Phá Không!
Hắn không hề sợ hãi, bây giờ hắn chỉ nghĩ nếu như rút kiếm ra thì có thể giết chết đối phương chỉ với một nhát kiếm hay không!
Hơi khó!
Có điều, nếu như đánh bất ngờ thì vẫn có cơ hội!
Thật sự không được thì chém hai nhát!
Đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo lấy cánh tay của hắn.
Không phải Nạp Lan Ca mà là Phí Bán Thanh!
Diệp Quân nhìn về phía Phí Bán Thanh, bà ấy cũng nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Diệp Quân trầm mặc.
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lớn đột nhiên truyền tới từ phía trong thành, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên to béo bước ra!
Nhìn thấy người này, Tiêu Qua lập tức thở phào một hơi!
Người tới chính là bố của y, cũng là tộc trưởng Tiêu Sơn của gia tộc họ Tiêu!
Tiêu Sơn bước tới, cười nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ngay cả con trai ta mà ông cũng muốn giết sao?”
Ngụy Đồng cau mày, ông ta liếc nhìn Tiêu Qua phía bên cạnh, sau đó trầm giọng nói: “Tộc trưởng Tiêu Sơn, ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa Huyền Thiên Tông bọn ta và bọn họ ư?”
Tiêu Sơn bình tĩnh nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ta chỉ muốn tới nhắc nhở ông một chút, những năm vừa qua, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thực đã suy tàn rồi! Suy tàn tới độ dù là nội bộ thư viện Quan Huyên cũng không coi ra gì nữa. Thế nhưng ông đừng quên, chung quy bọn họ vẫn là thư viện Quan Huyên. Hôm nay ông dám giết chết bọn họ ở nơi này, ông có tin ngày mai Huyền Thiên Tông của ông sẽ gặp rắc rối lớn hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Đồng trở nên u ám.
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Ngụy Đồng cười nói: “Ngụy trưởng lão, không phải gấp!”
Nghe vậy, giống như nhớ tới điều gì, Ngụy Đồng nhìn về phía Diệp Quân: “Vậy thì cho ngươi sống thêm vài ngày!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Cả đám cường giả Huyền Thiên Tông cũng đồng loạt rời đi!
Diệp Quân liếc nhìn Ngụy Đồng, không nói gì, còn Phí Bán Thanh vẫn luôn căng thẳng túm lấy tay hắn.
Đợi mấy người Ngụy Đồng đi rồi, Tiêu Sơn nhìn về phía Chu Phu, cười nói: “Chu viện trưởng, mời!”
Chu Phu khẽ gật đầu.
Một lát sau, mọi người đi tới Tiêu phủ.
Bên trong đại sảnh, Tiêu Sơn đã bày tiệc tiếp đãi mọi người.
Chè chén no say, sau khi tàn tiệc, Diệp Quân trở về biệt viện của mình, hắn vừa mới về tới nơi, Phí Bán Thanh đã xuất hiện ngay trước mặt.
Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đạo sư!”
Phí Bán Thanh nói: “Đi dạo một lát!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó gật đầu: “Được!”
Hai người men theo con đường nhỏ đá xanh trong sân đi về phía xa.
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: “Lúc ở trước cổng thành, có phải ngươi muốn ra tay không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh nói: “Chắc chắn giết được ông ta?”
Diệp Quân nói: “Chắc được chín mươi phần trăm!”
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Tại sao không phải là một trăm phần trăm?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không nói một trăm phần trăm là sợ bản thân ta kiêu ngạo!”
Phí Bán Thanh lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc này!”
Bà ấy vừa nói vừa khẽ vén những lọn tóc bị gió thổi bên tai lên: “Có biết tại sao ta lại ngăn cản ngươi không?”
Diệp Quân nói: “Sợ sự việc xé ra to!”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phí Bán Thanh, thấy hơi khó hiểu.
Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: “Chỗ này không giống như nơi khác, chỗ này cho dù là giết người thì cũng phải vì đại nghĩa, nói cách khác là phải có một cái cớ, nếu không một khi lớn chuyện thì thư viện sẽ không đứng về phía chúng ta. Tới lúc đó, một mình ngươi giết đã tay nhưng những người cùng tới đều sẽ gặp họa!”
Diệp Quân trầm mặc.
Phí Bán Thanh lại nói: “Hơn nữa, giết một mình ông ta thì chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì giết ông ta thì vẫn sẽ có người khác tới khiêu khích, lúc đó ngươi lại giết tiếp sao?”
Diệp Quân trầm mặc không nói.
Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Một người đàn ông phải học được cách khống chế cảm xúc của mình, không thể để mặc cho cảm xúc kiểm soát chính mình. Đã hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Phí Bán Thanh khẽ cười: “Ta đi nghỉ ngơi đây! Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Nói xong, bà ấy quay người đi về phía bên phải!
Nửa tháng sau.
Tại thư viện Quan Huyên, lúc này tất cả học viên đều tập trung đông đủ ở trước điện Quan Huyên.
Hôm nay là ngày các thiên tài của thư viện Quan Huyên đến thượng giới để tham gia cuộc tỷ võ.
Dĩ nhiên là họ đến để đưa tiễn.
Bốn người Diệp Quân và Tiêu Qua cũng đã đến trước điện Quan Huyên từ sớm, họ cũng rất mong đợi về chuyến đi đến thượng giới.
Ngoài bốn người họ còn có ba học viên khác cũng sẽ đi theo đến thượng giới trong lần này, lần này ba người đi để học hỏi chứ không tham gia trận đấu.
Bên dưới, rất nhiều học viên ngưỡng mộ nhìn mấy người Diệp Quân.
Nếu có thể giành được một thứ hạng tốt trong lần đi đến thượng giới thì không chỉ mang vinh quang về cho thư viện mà còn mang vinh quang về cho cả Nam Châu, nếu có thể lấy được thứ hạng tốt hơn thì sẽ mang vinh quang về cho cả hạ giới.
Lúc này viện trưởng thư viện – Chu Phu bước ra, ông ấy nhìn mọi người ở dưới, mỉm cười: “Đừng ngưỡng mộ như thế, chỉ cần các ngươi cố gắng, sau này các ngươi cũng sẽ đứng ở đây. Họ là niềm hy vọng của thư viện, các ngươi là tương lai của thư viện”.
Các học viên bên dưới hơi cúi người với Chu Phu.
Chu Phu xoay người nhìn mấy người Diệp Quân, cười nói: “Lần này ta và Phí đạo sư sẽ dẫn các ngươi đi”.
Nói rồi ông ấy nhìn về phía Tiêu Các và Tống Từ ở một bên: “Hai người ở lại trông coi thư viện”.
Hai người kia gật đầu.
Chu Phu xoay người vẫy tay, tầng mây trên trời bỗng lật lại, ngay sau đó một chiếc thuyền mây dài mấy mươi trượng chèo xuống, không lâu sau nó vững vàng dừng lại trước mặt mọi người.
Chu Phu cười nói: “Đi thôi”.
Mọi người bước lên thuyền, thuyền mây lao lên trời rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Tiêu Các nhìn phía chân trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tống Từ bỗng nói: “Lần này chắc chúng ta sẽ không đứng chót nữa nhỉ”.
Một trăm năm nay, Nam Châu trải qua mười lần tỷ võ nhưng lần nào cũng đều đứng cuối cùng.
Cũng chính vì thế mà Chu Phu mới tìm Tiêu Qua, mong muốn có thể thay đổi tình thế này, vì nếu lại đứng cuối, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu sẽ không còn được thư viện thượng giới hỗ trợ nữa. Mà nếu không thể có được tài nguyên giáo dục, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu gần như không còn nữa.
Tài nguyên giáo dục là gì?
Là công pháp, linh mạch, võ kỹ, thần thông và linh tinh.
Bình thường mỗi năm Nam Châu đều có thể nhận được vài tài nguyên từ thượng giới, thế nhưng bắt đầu từ một trăm năm trước, thư viện đã không còn được thư viện thượng giới hỗ trợ nữa.
Tại sao ư?
Vì lần nào cuộc tỷ võ thư viện Nam Châu đều đứng cuối, thư viện thượng giới sẽ không xem trọng các học viên xếp cuối, như thế người ta sẽ không hỗ trợ những lợi ích này.
Nói đơn giản hơn là lấy các học viên ưu tú để trao đổi tài nguyên với thư viện thượng giới.
Đây chính là nỗi xót xa của thư viện hạ giới.
Nhưng không có công pháp, nếu không làm thế, một khi thư viện hạ giới không có những tài nguyên giáo dục này thì có khả năng sẽ phải đóng cửa.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu có thể kiên trì lâu đến thế đã là chuyện hiếm thấy rồi.
Nghe Tống Từ nói thế, Tiêu Các gật đầu: “Ba người họ đều rất mạnh”.
Tống Từ nhìn Tiêu Các, Tiêu Các bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không ngu ngốc đến mức bây giờ còn có ý nghĩ xấu với Diệp Quân”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Tống Từ im lặng một hồi rồi cũng xoay người đi.
…
Chiếc thuyền mây bay trong tầng mây.
Diệp Quân đứng ở mũi thuyền, hắn nhìn xuống dưới, thư viện Quan Huyên càng lúc càng nhỏ bé, cuối cùng cả Nam Châu càng lúc càng bé lại.
Lúc này hắn lại hơi nhớ gia tộc họ Diệp.
Gia tộc họ Diệp là nơi hắn sinh sống mười bảy năm.
Gia tộc đứng đầu hàng vạn thế giới.
Diệp Quân khẽ nhắm mắt lại, đây là chuyện hắn từng hứa với tộc trưởng, mà những chuyện hắn từng hứa thì hắn phải làm được.
Ngoài ra còn phải tìm linh mạch cực phẩm về cho Tháp gia để chữa trị.
Phải cố gắng thôi!
Lúc này một làn gió mang theo hương thơm bay đến.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, thì là Nạp Lan Ca.
Hôm nay Nạp Lan Ca mặc bộ váy dài màu trắng, tinh khiết không chút bụi bẩn.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân cười nói: “Hơi nhớ gia tộc họ Diệp”.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Chúng ta vẫn sẽ quay về”.
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca nhìn mặt trời đang dần lặn xuống trên bầu trời, khẽ nói: “Mấy trăm năm nay, mỗi lần đến cuộc tỷ võ là thư viện đều xếp cuối cùng, huynh biết chuyện này chứ?”
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca ngạc nhiên nói: “Lần nào cũng xếp cuối hả?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế, nếu lần này lại xếp cuối nữa thì sau này thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chúng ta sẽ không còn cơ hội tham gia cuộc tỷ võ nữa. Điều này chẳng khác nào là một cú sốc có tính hủy diệt với thư viện, vì một khi không được thư viện thượng giới hỗ trợ và bảo vệ thì thư viện hạ giới sẽ dần suy thoái, cuối cùng dẫn đến việc phải đóng cửa”.
Diệp Quân im lặng, đây là chuyện hắn không ngờ đến.
Nạp Lan Ca cười nói: “Lần này, trách nhiệm của chúng ta rất nặng nề”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết mình”.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Huynh biết gì về thượng giới không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nhiều lắm”.
Nạp Lan Ca nói: “Thượng giới được chia thành hai giới Nam Bắc, hai giới này có tất cả ba trăm sáu mươi châu, các châu đều có thư viện Quan Huyên, nói cách khác chúng ta phải tranh đấu với thiên tài của ba trăm sáu mươi châu để giành vào trong nhóm mười cái tên đầu tiên”.
Diệp Quân nheo mắt: “Mười cái tên đầu tiên?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế, giành vị trí trong mười cái tên đầu tiên, chúng ta mới có thể tranh được lợi ích lớn nhất cho thư viện”.
Diệp Quân nói: “Nếu là đứng đầu thì sao?”
Chương 52: Hốt hoảng
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Thư viện sẽ khắc tượng cho huynh”.
“Ồ…”
Khuôn mặt Diệp Quân trở nên cứng nhắc.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh có biết giải thưởng của hạng nhất là gì không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca nói: “Thư viện đạt hạng nhất trong cuộc đấu lần trước giành được hai linh mạch cấp Thiên, mười linh mạch cấp Địa, năm mươi linh mạch cực phẩm, mười quyển công pháp cấp Tiên, ba mươi quyển công pháp cấp Thiên, mỗi năm còn được nhận một triệu kim tinh”.
Nghe thế vẻ mặt Diệp Quân hơi thay đổi.
Nạp Lan Ca cười nói: “Nếu giành được hạng nhất, thư viện chắc chắn sẽ lập tượng khắc cho huynh. Không chỉ thế gia tộc họ Diệp cũng sẽ được thư viện quan tâm rất nhiều”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tranh thôi”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Tranh hạng nhất ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, hạng nhất”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một hồi rồi mỉm cười.
Đúng là một người tự tin.
Lúc này Tiêu Qua ở một bên bỗng đi đến cười nói: “Diệp huynh, không phải là ta dập tắt hy vọng của huynh đâu, nhưng muốn giành được hạng nhất là chuyện quá quá khó”.
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Sao thế?”
Tiêu Qua nói: “Mấy trăm năm nay, hạng nhất của thư viện thượng giới vẫn luôn là một thư viện, đó là thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thanh Châu?”
Tiêu Qua gật đầu: “Huynh có biết Thanh Châu là nơi nào không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Tiêu Qua trầm giọng nói: “Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian, viện trưởng đầu tiên của thư viện Quan Huyên được sinh ra”.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.
Đây là một nhân vật truyền kỳ.
Sáng lập ra thư viện Quan Huyên, xây dựng nên trật tự hoàn toàn mới.
Tiêu Qua lại nói: “Nơi đó không đơn giản, vì là nơi sinh ra của Kiếm Chủ Nhân Gian nên nơi này được thư viện Quan Huyên thiên vị cho nhiều tài nguyên rất lớn. Hơn nữa nơi đó vốn dĩ là vùng đất của người xuất chúng, thiên tài nhiều vô số kể. Mấy trăm năm nay, họ vẫn luôn đứng đầu trong cuộc tỷ võ, các châu khác chỉ có thể tranh hạng hai. Hơn nữa…”
Y nhìn Diệp Quân: “Họ chèn ép thư viện hạng hai không chút suy nghĩ”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh không có lòng tin sao?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không phải là vấn đề có tự tin hay không mà là bọn họ quá mạnh, quá khiến người ta tuyệt vọng”.
Diệp Quân khẽ nói: “Không tranh thì thôi, đã tranh thì phải tranh hạng nhất”.
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, một lúc sau y bỗng bật cười: “Diệp huynh, ta thích tính cách này của huynh lắm, ha ha”.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, với hắn một là không hơn thua, hai là đã tranh thì phải là hạng nhất.
Ở một bên khác, Chu Phu nhìn ba người Diệp Quân ở đằng xa, cười nói: “Sư muội, phải nói là mắt nhìn của muội tốt đấy, kiếm được về cho thư viện chúng ta hai thiên tài siêu cấp”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: “Người này là hàng tặng kèm”.
Chu Phu bật cười.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nở nụ cười.
Năm ngày sau.
Thuyền mây bỗng có một tấm màn bảo vệ rất mạnh dâng lên, sau đó thuyền mây dần đi vào trong tinh không.
Sau khi vào tinh không, những người đứng ở mũi tàu nhìn tinh không vô tận đó, lòng chấn động.
Tinh không vũ trụ!
Lúc này hắn cảm giác mình thật quá nhỏ bé.
Không chỉ bản thân mà cả hạ giới đều chỉ như hạt cát.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến cạnh Diệp Quân nói: “Ngạc nhiên không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngạc nhiên lắm”.
Phí Bán Thanh cười nói: “Đây chỉ là một tinh vực nhỏ”.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Đạo sư, vũ trụ bao la này rộng biết bao nhiêu?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Diệp Quân nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không, nhìn tinh cầu vô tận kia, trong mắt ngoài sự ngạc nhiên còn có ý chí chiến đấu hừng hực.
Tuổi trẻ!
Nên xông pha!
Đi nhìn xem thế giới bên ngoài, nhìn xem tinh hà vũ trụ vô tận.
Đúng lúc này tinh hà vũ trụ bỗng vang lên âm thanh cực lớn.
Ầm!
Cả tinh không đều rung chuyển, thuyền mây lập tức xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Mọi người đều hốt hoảng.
Chu Phu xuất hiện trên mũi tàu, ông ấy hoảng sợ nhìn tinh hà phía đằng xa.
Một làn sóng xung kích đang lan dần đến trong tầm mắt mọi người.
Âm thanh vừa rồi là do dư chấn của sóng xung kích này gây ra.
Sóng xung kích này cách họ ít nhất mấy vạn dặm, hơn nữa làn sóng xung kích đó cũng không phải là khu vực trung tâm, hẳn là từ nơi xa hơn lan đến đây.
Lúc này Chu Phu và Phí Bán Thanh đều biến sắc.
Chu Phu trầm giọng nói: “Chắc là có cường giả tuyệt thế đang đánh nhau ở rất xa”.
Diệp Quân nhìn tận cùng tinh không, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Chu Phu thở phào: “Cũng may đối phương ở rất xa chúng ta, nếu không e là chúng ta sẽ gặp nguy mất”.
Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Không biết là cường giả cấp bậc nào”.
Đúng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ tận cùng tinh không.
Thấy thế, sắc mặt mấy người Chu Phu thay đổi, ông ấy vội dựng cờ thư viện Quan Huyên lên.
Có lẽ cái này có thể bảo vệ mạng sống vào thời khắc quan trọng.
Thế gian này còn có ai là dám không nể mặt thư viện Quan Huyên do Kiếm Chủ Nhân Gian sáng lập ra chứ.
Đúng lúc này, một ông lão mặc đồ đen xuất hiện cách thuyền mây mấy ngàn trượng, sau khi ông lão mặc đồ đen dừng lại, ông ta xoay người. Lúc này thời không nơi đó nứt toác, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, phong thái yêu kiều, nhan sắc tuyệt đẹp như tiên.
Ông lão mặc đồ đen nhìn người phụ nữ, sắc mặt vô cùng dữ dằn: “Giản cô nương, cô đuổi giết theo ta từ Trung Thổ Thần Châu đến tận đây, cô bị điên rồi à?”
Giọng Tiểu Tháp bỗng vang lên: “Ể… thế mà lại là cô ta…”
…
Chương 53: Nguy hiểm
Người phụ nữ đó không nói gì nhiều, chỉ vung áo lên.
Một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng quét ngang qua.
Sức mạnh đáng sợ vừa xuất hiện đã khiến thời không xung quanh chấn động.
Chu Phu biến sắc vội vàng khống chế thuyền mây chạy về phía đằng xa.
Ông lão mặc đồ đen đó càng kinh hãi, ông ta giơ tay phải lên, vô số thời không lặp lại vào lúc này tạo ra một bức tường thời không khá dày.
Thế nhưng sức mạnh đó vừa tiếp xúc với người phụ nữ, bức tường thời không này lập tức bị phá vỡ.
Lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt ông lão.
Ầm!
Ông lão đồ đen vốn dĩ đã bị thương nặng, hoàn toàn không có sức đánh lại, thế là bị một đòn của bà ta đánh vào cổ.
Bụp, bụp!
Đầu ông lão đồ đen lập tức văng ra xa, máu bắn ra tung tóe.
Bà ta vung tay lên, thi thể ông lão đồ đen bỗng bị thiêu rụi, sau đó biến vào không trung.
Sau khi giết ông lão đồ đen, bà ta định rời đi thì bỗng quay đầu lại nhìn thuyền mây của thư viện Quan Huyên bên phải.
Lúc này thuyền mây đang vỡ ra, sắp lật úp.
Vì sức mạnh lúc nãy của người phụ nữ quá mạnh, chỉ là lực còn sót lại mà đã khiến thuyền mây không chịu nổi.
Người phụ nữ bỗng biến mất, khi lần nữa xuất hiện người đã ở trên thuyền mây, lúc này thuyền mây được khôi phục lại bình thường.
Chu Phu nhìn người phụ nữ cách đó không xa, sau đó vội nói: “Tiền bối, chúng tôi là người của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, chỉ thấy người phụ nữ đó xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Thấy thế sắc mặt Chu Phu thay đổi.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng chắn trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc dù ánh mắt hiện lên vẻ kiêng dè nhưng lại không sợ hãi.
Người phụ nữ nhìn Phí Bán Thanh một lúc rồi nói: “Ta không có ác ý”.
Nói rồi bà ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi lên đây, ta xem thử”.
Diệp Quân đi đến trước mặt người phụ nữ, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng kiếm Hành Đạo trong người đã trong trạng thái sẵn sàng.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân một lúc rồi ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi tên gì?”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ nói: “Diệp Quân”.
Diệp Quân!
Người phụ nữ khẽ nói: “Quân…”
Mọi người nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt đều rất phòng bị.
Lúc này người phụ nữ mỉm cười, sắc mặt trở nên dịu dàng đi rất nhiều: “Muốn đến Trung Thổ Thần Châu?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đến thượng giới”.
Thượng giới!
Người phụ nữ cau mày, một lúc sau mỉm cười: “Nếu sau này đến Trung Thổ Thần Châu thì có thể tìm ta”.
Bà ta vừa nói vừa xòe bàn tay ra, một miếng ngọc bội bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối, đây là?”
Người phụ nữ cười nói: “Ta ở thần tộc, ngươi cầm ngọc bội này đến tìm ta, thần tộc không ai dám cản ngươi”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, người biết ta à?”
Người phụ nữ chớp mắt: “Chẳng phải giờ chúng ta đã quen rồi sao?”
Diệp Quân cạn lời.
Người phụ nữ cười nói: “Này, mong là ngươi đến Trung Thổ Thần Châu”.
Nói rồi bà ta xoay người, ngay sau đó thời không trước mặt bà ta bỗng nứt ra, sau đó bà ta bước vào thời không đó rồi biến mất.
Diệp Quân ngây người đứng đó nhìn ngọc bội trong tay.
Mấy người Chu Phu ở một bên cũng đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, hình như bà ấy biết ta”.
Tiểu tháp nói: “Ảo giác đấy”.
Diệp Quân nhíu mày, Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi nghĩ mà xem, người ta mạnh như thế, sao có thể quen biết ngươi? Có lẽ người này chỉ là hứng thú nhất thời thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Đúng thế, đối phương mạnh như thế, không có lý nào quen biết mình. Lẽ nào… lẽ nào bà ấy quen với cha mẹ ta?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ nó!
Tên này không dễ qua mặt.
Diệp Quân nói: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nói: “Nhiệm vụ cấp bách của ngươi là cố gắng nâng cao thực lực, ngươi nhìn thấy thực lực lúc nãy của bà ta chưa? Đáng sợ chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vô cùng khủng khiếp”.
Tiểu Tháp nói: “Cố gắng tu luyện đi! Thực lực mới là con đường đúng đắn, những thứ khác đều là giả thôi”.
Diệp Quân gật đầu, mặc dù vẫn hơi nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết Tháp gia đang giấu hắn chuyện gì đó.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, ngươi quen với tiền bối đó à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không quen”.
Phí Bán Thanh cau mày: “Không quen ư?”
Diệp Quân cười khổ: “Không quen thật mà”.
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Vậy chắc là bà ta thấy ngươi có tài nên muốn kết thiện duyên với ngươi”.
Diệp Quân cười khổ: “Có lẽ thế”.
Phí Bán Thanh gật đầu, bà ấy và Chu Phu nhìn nhau, hai người đều không nói gì.
Chuyện này không đơn giản như thế.
Nhưng hai người cũng không truy hỏi thêm điều gì.
Thuyền mây tiếp tục tiến về trước.
Nạp Lan Ca đi đến bên cạnh Diệp Quân, nhìn hắn nói: “Ta cảm thấy huynh hơi bí ẩn”.
Diệp Quân cười nói: “Chuyện vị tiền bối đó sao?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Chắc chắn bà ta biết huynh nhưng huynh lại không biết bà ta”.
Diệp Quân im lặng.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Theo ta được biết, huynh được Diệp phủ nhận nuôi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Huynh có biết thân thế của mình không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết hình như ta là con riêng, là đứa con mà không được cho mọi người biết, sở dĩ cha mẹ gửi nuôi ta ở Diệp phủ là vì bảo vệ ta”.
Con riêng!
Nạp Lan Ca cau mày.
Cô biết ở một vài gia tộc lớn, con riêng là những người không được mọi người công nhận, hơn nữa nhiều khi con riêng còn là một sự tủi nhục với gia chủ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Đừng để ý đến thân phận này, dù huynh có phải là con riêng hay không thì cũng chẳng khác biệt gì với ta cả, trong lòng ta, huynh chính là Diệp Quân”.
Diệp Quân xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không: “Tiểu Ca, tương lai sau này thân phận này của ta có thể sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn, ta…”
Chương 54: Xin lỗi
Nạp Lan Ca đi đến cạnh Diệp Quân cười nói: “Nếu có nguy hiểm thật thì ta sẽ cùng huynh đối mặt”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn Nạp Lan Ca, cô nhìn vào tinh không, mái tóc nhẹ nhàng tung bay, tuyệt đẹp.
Diệp Quân nhìn đến ngây người.
Cứ thế hai người nói chuyện một đêm ở mũi thuyền.
Ngày hôm sau, thuyền mây đi vào trong trận pháp dịch chuyển ở tinh không.
Chu Phu thu lại thuyền mây, sau đó dẫn mọi người đi vào trận pháp dịch chuyển. Trận pháp dịch chuyển khởi động, không lâu sau mọi người biến mất trong trận pháp dịch chuyển.
Không biết qua bao lâu, mấy người Chu Phu xuất hiện trước một thành cổ.
Tường thành của thành cổ này cao đến vạn trượng, cổng thành rộng mấy chục trượng, cực kỳ hoành tráng.
Người qua kẻ lại đông đúc ở cổng thành, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Quân nhìn thành cổ trước mặt nói: “Thành này hùng vĩ thật”.
Mấy người Tôn Hùng cũng khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Qua bật cười: “Diệp huynh, đây là Thượng Thành, nhà họ Tiêu của ta ở đây, lát nữa sẽ đến nhà họ Tiêu bọn ta nghỉ ngơi trước”.
Diệp Quân nhìn Tiêu Qua: “Tiêu huynh, huynh là người thượng giới à?”
Tiêu Qua gật đầu: “Phải!”
Diệp Quân cười nói: “Vậy cuộc tỷ võ được tổ chức ở Thượng Thành này sao?”
Tiêu Qua lắc đầu: “Không, cuộc tỷ võ là ở Vân Thành”.
Diệp Quân nhíu mày: “Vân Thành?”
Tiêu Qua bỗng chỉ về phía chân trời: “Huynh nhìn đi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, trong tầng mây ở tận cuối tầm nhìn thoáng hiện lên một toà thành cực kỳ hùng vĩ.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Tiêu Qua cười nói: “Đến lúc tỷ võ sẽ được đồng bộ chiếu hình ảnh lên tầng mây ở ba trăm sáu mươi châu, nói cách khác người ở ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc tỷ võ của chúng ta”.
Diệp Quân chớp mắt: “Chiếu ảnh đám mây là gì?”
Tiêu Qua cười giải thích: “Đây là một chức năng đặc biệt được Tiên Bảo Các nghiên cứu, cụ thể thế nào ta cũng không biết, dù sao thư viện của ba trăm sáu mươi châu đều có thể nhìn thấy cuộc đấu võ của chúng ta, nói cách khác chỉ cần tiến vào tốp mười thì có thể nổi danh khắp thiên hạ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Hiểu biết thêm rồi”.
Tiêu Qua bật cười: “Nghe nói những bảo vật kỳ lạ của Trung Thổ Thần Châu càng nhiều hơn”.
Lúc này một ông lão bỗng đi đến từ phía xa, ông ta nhanh chân bước đến trước mặt mọi người, sau đó cúi chào Chu Phu: “Chu viện trưởng, gia chủ đã bày sẵn tiệc mừng, mời”.
Chu Phu mỉm cười: “Làm phiền rồi”.
Ông lão cúi người lần nữa: “Chu viện trưởng khách sáo quá”.
Chu Phu vừa định nói gì đó, đúng lúc này một giọng cười bỗng vang lên từ đằng xa: “Sư muội, muội đến mà cũng không nói một tiếng, có phải xem thường sư huynh không?”
Nghe thế ánh mắt Phí Bán Thanh lập tức trở nên lạnh băng.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, sau đó xoay người lại nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên dẫn theo một người phụ nữ áo xanh chậm rãi bước đến.
Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt không che giấu được sát ý.
Chu Phu trầm giọng nói: “Bình tĩnh”.
Phí Bán Thanh không nói gì.
Người đàn ông dẫn người phụ nữ đi đến trước mặt mọi người, ông ta nhìn Phí Bán Thanh cười nói: “Sư muội, đã lâu không gặp”.
Phí Bán Thanh không cảm xúc nói: “Xem ra ngươi đợi ta ở đây rất lâu rồi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta biết lần này muội sẽ đến, nhưng ta nghĩ đây chắc hẳn là lần cuối cùng muội đến vì nếu không có gì bất ngờ, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu của các muội chắc lại sẽ đứng cuối”.
Giọng ông ta rất lớn nên người xung quanh đều nghe thấy.
Lúc nghe đến thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, mọi người đều quay đầu lại nhìn mấy người Diệp Quân, vẻ mặt hết sức quái lạ.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu liên tục đứng cuối mấy trăm năm, thế nên bị gọi là vua đội sổ.
Phí Bán Thanh nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt toát ra sát khí, lúc này Chu Phu bỗng nói: “Đừng để chúng tìm được cớ nhắm vào đám Tiểu Quân, chúng ta đi thôi”.
Phí Bán Thanh im lặng hồi lâu rồi xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này người phụ nữ bên cạnh người đàn ông trung niên bỗng nhìn Phí Bán Thanh, chế giễu: “Đây chính là thánh nữ của Huyền Thiên Tông năm đó sao? Đúng là khiến người ta thất vọng, chẳng qua chỉ là một con chó chết chủ”.
Nạp Lan Ca híp mắt, tay phải siết chặt, nhưng lúc này một bóng người đã lao ra.
Là Diệp Quân!
Tốc độ của Diệp Quân cực nhanh, cộng thêm hắn đứng rất gần người phụ nữ mặc đồ xanh nên người phụ nữ đồ xanh vẫn chưa kịp phản ứng đã bị hắn bóp chặt cổ họng, dùng sức ép về đằng sau.
Người phụ nữ mặc đồ xanh bị đập cả người xuống đất, nền đất bỗng chốc nứt ra.
Người đàn ông trung niên đó vừa định ra tay, Phí Bán Thanh đã chắn trước mặt Diệp Quân, lúc này Chu Phu cũng xuất hiện đằng sau ông ta.
Lúc này Diệp Quân bỗng kéo tóc người phụ nữ, sau đó kéo đến trước mặt Phí Bán Thanh, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ đồ xanh mặt mày sưng húp: “Xin lỗi đạo sư ta mau”.
Người phụ nữ đồ xanh cười gằn: “Ta chính là người của Huyền Thiên…”
Diệp Quân đánh vào má phải của người phụ nữ mặc đồ xanh.
Bốp!
Mặt bên phải của người phụ nữ đó sưng tấy.
“A!”
Người phụ nữ mặc đồ xanh điên cuồng gào lên: “Ngươi dám sỉ nhục ta, ta chính là…”
Diệp Quân lại đánh vào má trái của bà ta.
Bốp!
Mặt bên trái của người phụ nữ cũng sưng đỏ ửng, bà ta điên tiết gào mồm lên: “Ngươi có gan thì giết ta đi, ngươi có gan thì giết ta đi!”
Diệp Quân bỗng rút con dao găm ra, hắn nắm chặt con dao găm rồi để lên cổ họng người phụ nữ, sau đó cắt vào từng chút…
“A!”
Lần này cuối cùng người phụ nữ mặc đồ xanh cũng đã sợ.
Bà ta vội nói: “Ta xin lỗi, xin lỗi…”
Diệp Quân buông người phụ nữ mặc đồ xanh ra, sau đó đi đến trước mặt Phí Bán Thanh khẽ nói: “Bà ta xin lỗi rồi, người đừng tức giận nữa”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chương 55: Khống chế cảm xúc
Phí Bán Thanh khẽ cười: “Không tức giận nữa!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, lúc này, ông ta cũng đang nhìn hắn.
Ông ta không ra tay bởi vì nếu như ông ta ra tay thì Phí Bán Thanh và Chu Phu cũng sẽ ra tay!
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Sư muội, đây là học viên mà muội mới thu nhận sao? Thật sự có khí phách đấy! Ta hy vọng cậu ta luôn có khí phách như vậy!”
Phí Bán Thanh đang định lên tiếng, đúng vào lúc này, mấy chục luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên lao tới từ phía xa!
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người phía trước cổng thành vội vàng tránh sang một bên.
Cường giả Huyền Thiên Tông tới rồi!
Chỉ trong nháy mắt, mười hai cường giả của Huyền Thiên Tông đã lao tới nơi, trong số đó có ba người là cường giả ở cảnh giới Thần Phách!
Ông lão mặc đồ xám đi đầu thì khí tức càng thâm trầm như biển, cho người ta một loại cảm giác áp chế vô hình.
Nhìn thấy ông lão mặc đồ xám này, sắc mặt Chu Phu lập tức trầm xuống!
Sau khi ông lão mặc đồ xám này dẫn đám người đi tới nơi, lão ta liếc nhìn người phụ nữ mặc đồ xanh thảm thương phía bên cạnh. Một giây sau, sắc mặt ông ta lập tức trở nên u ám, tiếp đó, cánh tay phải của ông ta vươn về phía Diệp Quân ở phía xa, không gian phía trước mặt Diệp Quân đột nhiên trở nên méo mó, ngay sau đó, một cánh tay giống như cánh tay của quỷ thò ra.
Cảnh giới Ngự Không!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt đều lập tức biến đổi!
Cảnh giới Ngự Không là cảnh giới phía trên cảnh giới Thần Phách, không chỉ có thể xuyên qua không gian trong phạm vi nhỏ mà còn có thể kiểm soát sức mạnh thời không, thực lực thần bí không thể lường trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân khẽ híp hai mắt lại muốn rút kiếm ra, lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn rồi giơ tay bổ xuống.
Bốp!
Cánh tay đó lập tức bị đánh văng ra xa, ông lão mặc đồ xám kia cũng liên tiếp lùi ra sau mấy mét!
Ông lão mặc đồ xám nhìn về phía Phí Bán Thanh: “Năm đó không nên để cho cô rời đi!”
Phí Bán Thanh cười nói: “Ngụy Đồng, tên già chết tiệt nhà ngươi, năm đó ngươi đứng trước mặt ta còn chẳng bằng một con chó!”
Ông lão mặc đồ xám híp hai mắt lại, trong mắt ngập tràn sát khí, lúc này, Chu Phu cũng bước ra: “Sao thế, Huyền Thiên Tông đang khinh thường thư viện Quan Huyên chúng ta không có ai sao?”
Ông lão mặc đồ xám mỉa mai: “Thư viện Quan Huyên? Lời này ông nói ra không cảm thấy nực cười hả? Ông không nhìn xem bây giờ còn ai coi thư viện Quan Huyên Nam Châu mấy người ra cái gì nữa?”
Sắc mặt Chu Phu lập tức trầm xuống.
Ông lão mặc đồ xám nhìn về phía Diệp Quân: “Hôm nay nếu như các ngươi không giao người này ra các ngươi đừng hòng đi đâu hết!”
Vừa dứt lời, cả đám cường giả của Huyền Thiên Tông lập tức bao vây lấy mấy người Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn ông lão mặc đồ xám, không nói gì.
Nhưng kiếm Hành Đạo trong cơ thể hắn đã sẵn sàng bộc phát!
Cảnh giới Phá Không!
Hắn không hề sợ hãi, bây giờ hắn chỉ nghĩ nếu như rút kiếm ra thì có thể giết chết đối phương chỉ với một nhát kiếm hay không!
Hơi khó!
Có điều, nếu như đánh bất ngờ thì vẫn có cơ hội!
Thật sự không được thì chém hai nhát!
Đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo lấy cánh tay của hắn.
Không phải Nạp Lan Ca mà là Phí Bán Thanh!
Diệp Quân nhìn về phía Phí Bán Thanh, bà ấy cũng nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
Diệp Quân trầm mặc.
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lớn đột nhiên truyền tới từ phía trong thành, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên to béo bước ra!
Nhìn thấy người này, Tiêu Qua lập tức thở phào một hơi!
Người tới chính là bố của y, cũng là tộc trưởng Tiêu Sơn của gia tộc họ Tiêu!
Tiêu Sơn bước tới, cười nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ngay cả con trai ta mà ông cũng muốn giết sao?”
Ngụy Đồng cau mày, ông ta liếc nhìn Tiêu Qua phía bên cạnh, sau đó trầm giọng nói: “Tộc trưởng Tiêu Sơn, ông muốn nhúng tay vào chuyện giữa Huyền Thiên Tông bọn ta và bọn họ ư?”
Tiêu Sơn bình tĩnh nói: “Trưởng lão Ngụy Đồng, ta chỉ muốn tới nhắc nhở ông một chút, những năm vừa qua, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu quả thực đã suy tàn rồi! Suy tàn tới độ dù là nội bộ thư viện Quan Huyên cũng không coi ra gì nữa. Thế nhưng ông đừng quên, chung quy bọn họ vẫn là thư viện Quan Huyên. Hôm nay ông dám giết chết bọn họ ở nơi này, ông có tin ngày mai Huyền Thiên Tông của ông sẽ gặp rắc rối lớn hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt Ngụy Đồng trở nên u ám.
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Ngụy Đồng cười nói: “Ngụy trưởng lão, không phải gấp!”
Nghe vậy, giống như nhớ tới điều gì, Ngụy Đồng nhìn về phía Diệp Quân: “Vậy thì cho ngươi sống thêm vài ngày!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Cả đám cường giả Huyền Thiên Tông cũng đồng loạt rời đi!
Diệp Quân liếc nhìn Ngụy Đồng, không nói gì, còn Phí Bán Thanh vẫn luôn căng thẳng túm lấy tay hắn.
Đợi mấy người Ngụy Đồng đi rồi, Tiêu Sơn nhìn về phía Chu Phu, cười nói: “Chu viện trưởng, mời!”
Chu Phu khẽ gật đầu.
Một lát sau, mọi người đi tới Tiêu phủ.
Bên trong đại sảnh, Tiêu Sơn đã bày tiệc tiếp đãi mọi người.
Chè chén no say, sau khi tàn tiệc, Diệp Quân trở về biệt viện của mình, hắn vừa mới về tới nơi, Phí Bán Thanh đã xuất hiện ngay trước mặt.
Diệp Quân khẽ hành lễ: “Đạo sư!”
Phí Bán Thanh nói: “Đi dạo một lát!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó gật đầu: “Được!”
Hai người men theo con đường nhỏ đá xanh trong sân đi về phía xa.
Phí Bán Thanh đột nhiên nói: “Lúc ở trước cổng thành, có phải ngươi muốn ra tay không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh nói: “Chắc chắn giết được ông ta?”
Diệp Quân nói: “Chắc được chín mươi phần trăm!”
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: “Tại sao không phải là một trăm phần trăm?”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Không nói một trăm phần trăm là sợ bản thân ta kiêu ngạo!”
Phí Bán Thanh lắc đầu mỉm cười: “Thằng nhóc này!”
Bà ấy vừa nói vừa khẽ vén những lọn tóc bị gió thổi bên tai lên: “Có biết tại sao ta lại ngăn cản ngươi không?”
Diệp Quân nói: “Sợ sự việc xé ra to!”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phí Bán Thanh, thấy hơi khó hiểu.
Phí Bán Thanh nhẹ giọng nói: “Chỗ này không giống như nơi khác, chỗ này cho dù là giết người thì cũng phải vì đại nghĩa, nói cách khác là phải có một cái cớ, nếu không một khi lớn chuyện thì thư viện sẽ không đứng về phía chúng ta. Tới lúc đó, một mình ngươi giết đã tay nhưng những người cùng tới đều sẽ gặp họa!”
Diệp Quân trầm mặc.
Phí Bán Thanh lại nói: “Hơn nữa, giết một mình ông ta thì chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì giết ông ta thì vẫn sẽ có người khác tới khiêu khích, lúc đó ngươi lại giết tiếp sao?”
Diệp Quân trầm mặc không nói.
Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Một người đàn ông phải học được cách khống chế cảm xúc của mình, không thể để mặc cho cảm xúc kiểm soát chính mình. Đã hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Phí Bán Thanh khẽ cười: “Ta đi nghỉ ngơi đây! Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Nói xong, bà ấy quay người đi về phía bên phải!