Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 8
Ngày thứ hai. Sớm tinh mơ bầu trời trong vắt. Phú Sát thị cùng các phi tần đến Thọ Khang cung thỉnh an. Tuy chưa định rõ danh phận nhưng ngôi vị hoàng hậu của Phú Sát thị tuyệt đối không có ai dám dị nghị, vai vế tần phi theo phân vị khi còn ở tiềm để nối tiếp nhau tiến vào.
Thái hậu trông thấy trời xanh trong, tâm tình bà cũng tốt, liền ngồi nói chuyện cùng các vị thái phi. Thấy mọi người tiến vào, bất giác cười nói: “Khi trước thân còn là tần phi, khẩn trương đến thỉnh an thái hậu và các thái phi. Thế mà chớp mắt đã là thái hậu thái phi, nhìn đám trẻ đứa nào đứa nấy đều yểu điệu như đóa hoa mới nở.”
Hi Nguyệt dẻo miệng, nở nụ cười đầu tiên, “Thái hậu mới là đóa hoa mẫu đơn đẹp nhất, không giống như chúng con, trẻ tuổi dễ kích động, không được văn nhã.”
Thái phi nhịn không được cười nói: “Trước đây Hi Nguyệt vốn ôn nhu ít nói, giờ đây cũng hoạt bát hơn.”
Hi Nguyệt cúi người cười đáp, “Ngày trước chỉ ở trong phủ, ít ra ngoài không tiếp xúc nhiều, tự nhiên cái miệng cũng kín đáo như hồ lô. Lúc này ở gần bên thái hậu, được thái hậu chỉ dạy, con sao có thể vụng về mãi như vậy?”
Thái phi cười, gật đầu nói: “Ta mới hỏi một câu thôi mà Hi Nguyệt đã nhanh nhẹn như thế, quả nhiên là thái hậu chỉ dạy rất tốt.”
Thái hậu hơi khom người, “Tốt, ban tọa.”
Mọi người theo phân vị lần lượt ngồi xuống. Vừa hỏi han vài câu thì Thành công công – thái giám thân cận bên cạnh thái hậu – đã tiến đến, từ phía xa đã khoanh tay bất động.
Thái hậu nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Thành công công bước đến, phất trần vung ra sau mới hồi bẩm: “Hồi thái hậu nương nương, Cảnh Nhân cung nương nương đã qua đời.”
Lời còn chưa dứt, trong lòng Như Ý đã run lên, chén trà trong tay nghiêng nghiêng, chút nữa sẽ đổ ra ngoài. Nhị Tâm mắt lẹ tay nhanh bước đến đỡ thay nàng.
Hi Nguyệt ngồi bên cạnh Như Ý vừa trông thấy liền đưa tay đỡ tóc mai mềm tựa tơ cài cây trâm vàng khảm ngọc trai, cao giọng nói: “Đúng là một nhà đồng tâm, vừa nghe xong Thanh Anh muội muội đã thương tâm rồi.”
Thái hậu chẳng để ý đến, bà bình tĩnh nói: “Chuyện khi nào?”
Thành công công đáp: “Là nửa đêm hôm qua, đau tim mà chết. Cung nữ phát hiện điểm tâm đưa vào không suy chuyển mới hay đã xảy ra chuyện. Cung nữ báo lại rằng toàn thân bà ta đã cứng nhưng mắt vẫn trừng, chết không nhắm mắt.”
Đôi tay Như Ý rung lên nhưng nàng không dám cử động, chỉ có thể nắm chặt chiếc khăn tay, dùng toàn lực cố giữ bản thân không rung lên. Nửa đêm hôm qua chính là khi nàng rời đi không lâu. Cô mẫu, đúng là không xong, bản thân cô mẫu cũng biết nên nhất định phải gặp mặt nàng một lần, dặn dò tất cả, phó thác lại hết thảy cho nàng.
Thái phi lắc đầu, chán nản nói: “Ngày tốt mà gặp chuyện đen đủi!”
Thái hậu trầm tư trong chốc lát. “Nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Hoàng đế vừa đăng cơ, việc này không cần rình rang.” Bà nhìn Như Ý, “Vừa hay Như Ý cũng ở đây. Cô mẫu mất, con cũng nên đến Cảnh Nhân cung thi lễ.”
Như Ý vịn tay ghế đứng lên, cưỡng ép bản thân giữ sự kiên cường, trong họng nghẹn lại, “Thần thiếp chỉ biết Thọ Khang cung, không biết Cảnh Nhân cung. Tuy Ô Lạt Na Lạp thị là cô của thần thiếp nhưng lại là tội nhân của Đại Thanh, thần thiếp không thể vì tư quên công. Cho nên chuyện thi lễ này, thứ cho thần thiếp khó lòng tuân mệnh.”
Thái hậu thở dài, “Ngươi cũng vì công tư phân minh. Thôi, dù sao ngươi cũng là người bên cạnh hoàng đế, vừa vào cung, mấy chuyện không may mắn này cũng không nên đi.”
Lang Hoa nghe đến đấy bèn can đảm nói: “Xin hỏi hoàng ngạch nương một câu, vì sao hoàng ngạch nương lại gọi Thanh Anh muội muội là Như Ý?”
Thái hậu mỉm cười, “Đó là tên ai gia mới ban cho đêm qua, Ô Lạt Na Lạp Như Ý, mọi việc lấy tĩnh làm đầu.”
Lang Hoa lại cười nói: “Đó là thái hậu quý mến Như Ý muội muội.”
Thái hậu hơi nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên các con đến Thọ Khang cung thỉnh an sau khi hoàng đế đăng cơ. Vừa hay ai gia cũng có mấy câu dặn dò. Hoàng thượng tuổi còn trẻ, phi tần trong cung lại chỉ có mấy người các con. Sau này nhiều người cũng tốt, mà ít người cũng tốt, nhưng mắt ai gia không quen nhìn những thứ hạ tiện, tự thân các con phải xử lý cho tốt, chớ làm ra những việc trời không nạp, đất không dung.”
Thái hậu vốn luôn thục hiền nay lại trịnh trọng dặn dò như vậy nên chẳng một ai dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy cung kính đáp: “Đa tạ thái hậu chỉ dạy, chúng thần thiếp xin khắc ghi trong lòng.”
Mãi cho đến khi Như Ý bước ra khỏi cung Thọ Khang, nàng vẫn cảm thấy trong lòng nôn nao đến thống khổ, nhưng không thể không gắt gao kiềm chế. Đảo mắt nhìn quanh, cả khu vườn ngập tràn những đóa thu cúc rực rỡ muôn màu, những đóa cẩm tú nở rộ, tán lá phong ngày thu đỏ như sắc tịch dương chiếu, khiến cả một vùng trời hồng, cảnh vật mỹ lệ, đầy sức sống. Thế nhưng phía sau sắc thu mỹ miều này, sau khi cô mẫu trải qua một cuộc đời đầy máu và nước mắt, chỉ còn sót lại một thi thể toái tâm.
Biết là từ biệt, nhưng chưa từng nghĩ lại đến mau như thế. Nhưng ngoại trừ nàng ra, cô mẫu lúc sinh thời sống trong vườn ngự uyển tịch mịch, còn có ai vì người mà động lòng. Chuyện sống chết trong thâm cung, bất quá chỉ như một chiếc lá vàng đầu thu, héo tàn rơi rụng mà thôi. Chẳng lẽ… đó cũng là cuộc đời của nàng?
Nghĩ đến đây, Như Ý không thể kìm được khẽ rùng mình. Nhị Tâm sợ hãi, vội chạy đến nắm chặt tay nàng, “Tiểu chủ, ngàn vạn lần đừng biểu lộ bất kì thần sắc nào.”
Như Ý nắm tay Nhị Tâm thật chặt, như muốn lấy chút dũng khí từ bàn tay ấm áp của nàng ta chỉ nhằm giúp bản thân chống đỡ. Nàng nhẹ giọng hạ lệnh: “Hồi cung. Nhị Tâm, ta phải hồi cung.”
Lời còn chưa dứt, tiếng của Hi Nguyệt đã tiếp chuyển qua tầng lá phong, phút chốc đã truyền đến bên tai nàng: “Muội muội thật là có hảo tâm, được thái hậu ban tên cho rồi mà ngay cả tang nghi của cô mẫu cũng không chịu đến thi lễ, bản thân vứt bỏ hết thảy tất cả.”
Trong lòng Như Ý như bị châm vào một thứ gì đó, cố nén cười xoay người lại, “Thì ra Hi Nguyệt tỷ tỷ có tình nghĩa đến thế. Nhớ năm ấy khi tỷ tỷ vào tiềm để cũng từng đi bái kiến cô mẫu ta. Đã có tỷ tỷ làm chủ, chi bằng tỷ tỷ cùng ta đến Cảnh Nhân cung hành lễ, coi như là thể hiện hiếu tâm.” Nói xong, nàng lập tức đưa tay về phía Hi Nguyệt.
Hi Nguyệt không thể đi, lập tức thu tay về, cười lạnh nói: “Là cô mẫu của muội muội, tự muội thương nhớ người ta là được rồi. Hà tất phải nhắc đến ta, ta là con dâu của hoàng gia, không phải là nữ nhi nhà Ô Lạt Na Lạp thị.”
Như Ý ngầm có ý cười, “Vậy thì hay rồi. Ta và tỷ tỷ nào có khác gì nhau, rời khỏi nhà mẫu thân thì đều là con dâu của hoàng gia cả. Sống ở nơi đây, lỡ có thốt ra điềm xấu, sau này tạ thế cũng chỉ có thể ở nơi này. Cho nên chuyện của người khác có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Hi Nguyệt hất hàm, “Muội muội cũng coi như biết thức thời. Nhưng muội muội nhớ kỹ lấy, dẫu là muội muội rũ bỏ để cầu an tịnh, nhưng chung quy lại muội cũng mang họ Ô Lạp Na Lạp thị, chuyện này dù có là ai cũng không thay đổi được. E rằng thái hậu nghe đến cái họ này liền cảm thấy thần quỷ cũng chán ghét, hận không thể khiến nó biến mất mới thỏa lòng.”
Như Ý không tỏ ra yếu thế, lanh lảnh mà nói: “Nếu tỷ tỷ đã thích phỏng đoán tâm tư của thái hậu như thế, chi bằng theo muội muội quay lại Thọ Khang cung một chuyện, hỏi xem ý tứ của thái hậu ra sao, có được không?”
Đôi lông mày thanh tú ưa nhìn của Hi Nguyệt khẽ chau lại, cười lãnh đạm một tiếng. “Bây giờ ta còn phải đến chỗ chủ tử nương nương, không rảnh tán gẫu với muội.” Nàng ta vịn vào tay thị nữ, “Mạt Tâm, chúng ta đi.”
Như Ý thấy nàng ta đi xa dần, đôi chân nàng nhũn ra, bàn chân đạp phải chậu hoa khiến nó chao qua lại. Nhị Tâm và A Nhược giúp nàng đến tiểu đình gần đấy ngồi nghỉ ngơi. Như Ý dựa vào lan can màu bích, cố gắng ngăn lại dòng lệ chực trào, chậm rãi bình ổn hơi thở: “Nhị Tâm, ngươi nói xem cô mẫu liệu có trách ta không?”
Nhị Tâm thay nàng xoa vào lưng, trầm ổn nói: “Những chuyện người làm tất cũng là những việc Cảnh Nhân cung nương nương suy nghĩ đến. Nếu không thì tiểu chủ sẽ phụ lòng Cảnh Nhân cung nương nương.”
Như Ý nhắm mắt trong chốc lát, đem tất cả nước mắt hóa thành một tầng mỏng mông lung, lẳng lặng nói: “Lời của ngươi cũng chính là tâm ý của ta.”
A Nhược hầu hạ bên cạnh, thấy Như Ý chỉ hỏi đến Nhị Tâm, nàng ta bất giác cắn chặt răng nhưng trên mặt không dám để lộ điều gì.
Như Ý phất tay, “Các ngươi ra ngoài đình đứng hầu, ta muốn yên lặng một lát.”
A Nhược và Nhị Tâm vội vàng cáo lui, đứng cách tiểu đình hơn mười bước. A Nhược vốn đang đi phía sau đột nhiên chen lên phía trước, Nhị Tâm không để ý, suýt chút nữa “thăm thú” mấy đóa hoa bên đường, liền dừng chân lại nói: “A Nhược tỷ tỷ.”
A Nhược nghe thấy vậy liền “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Bước đi chẳng chịu chú ý còn muốn trách ta sao?”
Nhị Tâm cười ngay lập tức tìm cách làm lành: “Làm sao có thể? Muội chỉ muốn nói sáng sớm đầy sương giăng, mặt đường trơn trượt, tỷ tỷ nên cẩn thận bước đi.”
A Nhược nhíu nhíu mày, “Bản thân vụng về nên nghĩ người ta cũng vậy sao?” Nàng ta liếc nhìn Nhị Tâm, “Trước mặt tiểu chủ thì tỏ ra ngoan ngoãn, khéo léo, rõ ràng đêm qua là ta mạo hiểm đưa tiểu chủ đến Cảnh Nhân cung, thế mà hết lần này đến lần khác tiểu chủ chỉ hỏi mỗi mình ngươi, cứ như những chuyện nguy hiểm đều là ngươi ở bên người.”
Nhị Tâm khom khom người cười nói: “Chính vì muội hầu hạ tiểu chủ không bằng tỷ tỷ, cho nên tiểu chủ mới chỉ hỏi đến muội. Tỷ tỷ nghĩ mà xem, tỷ tỷ là người gần gũi nhất bên cạnh tiểu chủ, suy nghĩ gì hay nói gì đều giống với ý của chủ tử nên người cần gì phải hỏi lại. Còn muội thì ngây ngô, ngốc nghếch nên tiểu chủ mới hỏi bâng quơ như vậy thôi. Muội nghĩ như vậy, chắc chắn người ngoài không biết chuyện này cũng nghĩ như vậy. Có như thế tiểu chủ mới có thể yên tâm.”
Lúc này A Nhược mới nguôi giận, vươn tay vuốt ve chiếc vòng tay kim giảo ty, “Ngươi xem cái vòng tay này này, là tiểu chủ mới ban thưởng cho ta đấy. Đừng tưởng rằng ngươi hầu hạ tiểu chủ lâu rồi thì được giống như vậy, thân sơ có khác biệt.”
Nhị Tâm đáp “Vâng”, hai người đứng đợi một bên bỗng thấy Như Ý trong đình đã đứng lên, vội xoay người quay lại hầu hạ.
Như Ý hỏi: “Bây giờ hoàng thượng đang ở đâu?”
A Nhược bấm đầu ngón tay nói: “Lúc này hoàng thượng đã hạ triều, cũng đã qua thời gian gặp đại thần, có lẽ là đang đọc sách ở Dưỡng Tâm điện.”
Như Ý gật đầu, “Đi chuẩn bị một ít điểm tâm, ta đến gặp hoàng thượng.”
Trong Dưỡng Tâm điện, hoàng đế đang ở tiểu thư phòng tại Tây Noãn các. Dù nơi nay không rộng lớn nhưng được bố trí rất thanh nhã trang trọng, sáng sủa gọn gàng. Bên trên giá bầy đầy những sách thẳng một hàng, đều là những quyển thường ngày hoàng đế thích đọc. Tường Đông bày biện hơn mười chiếc bình bóng loáng có hoa văn hình rồng, mấy bức tranh vẽ ẩn sĩ, bát tiên, rừng trúc mai, chim nhạn cây lau, gà lôi và mẫu đơn,… Tất cả đều mang một màu xanh lá ôn nhật, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Đại thái giám Vương Khâm bên cạnh hoàng đế thấy Như Ý vén mành bước vào. Hoàng đế đã thay y phục thường ngày, trên người vận một bộ bát đoàn quỳ long bằng lụa thêu kim sa* màu xanh nhạt, hoàng đế nhàn hạ cầm quyển sách trong tay, sương thu trong suốt đọng trên thân áo tựa tuyết trắng nhưng ánh quang toát ra lại mang theo cảm giác ấm áp lạ thường. Lư hương bằng đồng đỏ họa hình rồng đốt long tiên hương màu hổ phách khiến khắp phòng tràn ngập mùi thơm, từng làn khói tản mát lượn lờ quanh thư phòng, tựa như bút pháp bay bướm trong cuộn tranh cổ.
*Sa: là một loại vải mỏng, lại mềm như lụa, một loại vải quý.
Hoàng đế thấy Như Ý vận một thân giáp sấn y gấm màu xanh nhạt thêu cảnh điệp luyến phương hoa, ánh trăng trắng trong thuần khiết tô điểm cho những đóa hoa, dùng chỉ màu đỏ thẫm, phấn hồng, bích lục, xanh nhạt, màu vàng của hương, màu vàng của lạc đà, đỏ nhạt, xanh dương, thâm xám, trắng mờ,… dệt thành hoa văn cây cỏ trùng trùng điệp điệp. Tuy trong trắng thuần túy nhưng không làm mất đi vẻ diễm lệ của hoa.
Hoàng đế ngửa mặt cười nói: “Nàng thật khéo, gặp trẫm thôi cũng phải màu sắc thế này.”
Như Ý mỉm cười hành lễ, “Không quấy rầy hoàng thượng đọc sách, cũng coi như là vừa khéo.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hoàng đế gấp lại quyển sách, vẫy tay gọi nàng, “Đến đây ngồi.” Đợi Như Ý ngồi xuống rồi, hoàng đế mời vừa cười vừa nói, “Trẫm vừa đăng cơ, chuyện triều chính còn chưa hoàn thành, chưa thể đi gặp các nàng. Hôm nay nàng đến đây thì tốt rồi.” Hoàng đế hít một hơi, thấy Nhị Tâm đứng sau lưng đang cầm một thạp đựng thức ăn màu hồng, “Mang theo món gì ngon vậy, thơm quá!”
Như Ý ngẩng mặt lên, ý bảo Nhị Tâm lấy ra, bên trong là bốn loại điểm tâm nhỏ, đường chưng tô lạc, tùng tử nhương, bột ngó sen hương quế đường cao và hồng hoa sơn tra hãm sơn dược cao.
Hoàng đế cười nói: “Đúng lúc trẫm đang đói bụng, mau cùng trẫm dùng điểm tâm.”
Như Ý lấy ra đôi đũa bạc đặt vào tay hoàng đế, nàng cười nói: “Thần thiếp vốn định chuẩn bị bốn loại điểm tâm, nào ngờ trong cung chỉ có sẵn ba loại. Riêng bột ngó sen hương quế đường cao này là do thái hậu ban thưởng, người nói hoàng thượng rất thích ăn món này. Hai ngày nay ngài lại không đến Thọ Khang cung nên mới ban thưởng cho thần thiếp, thần thiếp ngay lập tức dâng hoa hiến phật.”
Hoàng đế gắp một miếng nếm thử, “Nghe nói hoàng ngạch nương sửa tên cho nàng?”
“Gọi là Như Ý. Thái hậu nói, ý là yên lặng là cầu ăn. Lâm lự ý đức, phi lễ bất xử. Cho nên gọi là Như Ý.”
Hoàng đế thở ra, “Tính cách hoàng ngạch nương, dù trẫm ở bên người nhiều năm cũng không hiểu rõ được. Bà sửa tên cho nàng là có ý sẽ không gây khó khăn với nàng.” Hoàng đế nắm lấy tay Như Ý, “Sáng sớm hôm nay trẫm nghe nói Cảnh Nhân cung hoàng hậu đã qua đời, vốn nghĩ nàng nên đến thỉnh lễ, nhưng lại sợ thái hậu đa nghi nên không tiện lên tiếng.”
Dáng vẻ Như Ý một lòng tuân thủ, nàng hơi chớp mắt, “Thần thiếp biết, thần thiếp không đi. Nếu đi e lại gây thị phi, thần thiếp là người trong dòng họ Ái Tân Giác La, không nên gây thêm thị phi cho hoàng thượng.”
Hoàng đế gật đầu, đưa một miếng bánh củ từ cho nàng, “Sơn dược cao ngọt ngào, rất hợp với khẩu vị của nàng.”
Như Ý tạ ơn, quan sát bốn phía nói: “Hoàng thượng thích bình sứ, có thể trồng vào ấy hoa cỏ bốn mùa, lấy hoa bầu bạn, lấy cỏ làm hương thơm, cũng là một cách khiến tinh thần thoải mái hơn. Nhưng hôm nay đã đốt long tiên hương rồi, không cần hoa cỏ nữa, tránh để nhiều mùi hương trở nên nhiều loạn.”
Hoàng đế cười khẽ nói: “Trẫm cũng nghĩ như vậy. Vậy nên thà rằng bỏ trống, rảnh rỗi thì đến thưởng thức, thế cũng tốt rồi.”
Như Ý đứng dậy, ngắm nghía một cái bình rồi nói: “Những hoa văn rất đẹp,trông không giống như những hoa văn cát tường khác, mà lại giống như một câu chuyện xưa.”
Hoàng đế chê cười nàng, “Lão Lai Tử thải y ngu nhân*, nàng quên rồi sao?”
*Chuyện Lão Lai Tử già mà vẫn múa trong sân, mua vui cho cha mẹ. Ai đọc truyện Kiều chắc nhớ câu “Sân Lai cách mấy nắng mưa”.
Như Ý lướt qua giá, ngó trên đống sách của hoàng đế liền cười: “Thường ngày hoàng thượng hay đọc “Nhị thập tứ hiếu” thế mà sao hôm nay lại không thấy đặt trước mặt ngài?”
Hoàng đế thuận miệng nói: “Có lẽ là tiện tay để ở chỗ nào đấy, lát nữa trẫm sẽ sai Vương Khâm đi tìm.”
Như Ý trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, “Hoàng thượng, thần thiếp nhớ rằng trong “Nhị thập tứ hiếu” phần đầu tiên có phải là Mẫn Tử Khiên đan áo hiếu với kế mẫu?”
Hoàng đế bật cười, “Hôm nay nàng làm sao vậy? “Nhị thập tứ hiếu” phần đầu tiên là lòng hiếu thảo của Ngu Thuấn* cảm động trời xanh, phần thứ hai mới là Mẫn Tử Khiên đơn y phụng thân.”
*Ngu Thuấn: chính là vua Thuấn đó.
Như Ý nghiêm giọng nói: “Trong lòng hoàng thượng có hiếu đạo đương nhiên hiểu rõ. “Nhị thập tứ hiếu” phần đầu giảng về lòng hiếu thảo cảm động trời xanh của Ngu Thuấn, có thể thấy rằng trong lòng ngài luôn lấy chữ hiếu làm đầu, càng lấy đấng quân vương làm gương để tuyên dương hiếu đạo. Hoàng thượng vừa đăng cơ, mọi việc rối ren, chưa kịp đến hậu cung một chuyến. Nàng lại trầm ngâm trong chốc lát, “Thái hậu vẫn còn ở Thọ Khang cung!”
Hoàng đế nhướng mày, “Thế sao? Chẳng phải nội vụ phủ luôn mời hoàng ngạch nương di giá Từ Ninh cung sao? Sao vẫn còn ngụ lại Thọ Khang cung?”
Như Ý mỉm cười, “Theo thần thiếp thấy, không phải là nội vụ phủ hành sự bất lực, mà là thái hậu có ý định nhân chuyện này làm cơ hội lưu lại tiếng hiếu đạo cho hoàng thượng người.”
Hoàng đế yên lặng, sau mới dịu dàng cười, nụ cười mang ý lười nhác, “Trẫm cũng muốn để hoàng thái hậu di giá đến Từ Ninh cung. Nhưng mà..” Như Ý hiểu ngay, nàng phân phó các cung nhân lui xuống. Trong các chỉ còn lại hoàng đế và Như Ý, hoàng đế hơi cúi đầu nói: “Nhưng trong lòng trẫm, có chuyện không thể nói thành lời. Ánh mắt hoàng đế nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, có phần ngẩn ngơ, “Ngạch nương thân sinh ra trẫm…”
Như Ý dùng ánh mắt có mong mỏi nhìn hoàng đế, nắm lấy tay ngài, khẽ lắc đầu rồi kiên định nói, “Ngạch nương thân sinh của hoàng thượng chỉ có thái hậu, người đang ở Thọ Khang cung chờ Hoàng thượng mời người di giá sang cung Từ Ninh.”
Đáy mắt Hoàng đế thâm trầm tựa như nước sâu, “Hoàng thái hậu chuyên sủng nhiều năm, trên triều lẫn trong hậu cung đều có quyền thế, nếu để người ở cung Từ Ninh, trẫm e là có khi nào…”
“Không thể, không thể. Điều quan trọng không phải chuyện có di giá cung Từ Ninh hay không mà chủ yếu do sự quyết đoán và năng lực của hoàng thượng. Hoàng thượng đặt cả thiên hạ trong lòng, trong đầu luôn có thiên vạn chiến lược, há phải sợ một nữ nhân chứ.” Như Ý yên lặng nhìn hoàng đế, “Từ Ninh cung cũng chỉ là chỗ ở danh chính ngôn thuận của hoàng thái hậu mà thôi.” Nàng lật ngược bàn tay hoàng đế lại, lấy bàn tay lạnh lẽo của mình đặt vào trong bàn tay nóng ấm của ngài, “Hoàng thượng, người ủy khuất thái hậu sẽ khiến thần dân thiên hạ chỉ trích ngài. Nhưng nếu đưa thái hậu đến Từ Ninh cung chính là cảnh tỉnh người trong thiên hạ, hoàng thượng lấy thiên hạ chế ngự thái hậu, thỉnh người di giá hưởng an nhàn.”
Ánh mắt Hoàng đế chùng xuống, chỉ trong chốc lát đã lộ ra ý cười, “Trẫm sẽ làm theo ý nàng, tận tâm hiếu kính, thỉnh thái hậu di giá hưởng an nhàn, ngày sau sinh sống thật tốt.”
Thái hậu trông thấy trời xanh trong, tâm tình bà cũng tốt, liền ngồi nói chuyện cùng các vị thái phi. Thấy mọi người tiến vào, bất giác cười nói: “Khi trước thân còn là tần phi, khẩn trương đến thỉnh an thái hậu và các thái phi. Thế mà chớp mắt đã là thái hậu thái phi, nhìn đám trẻ đứa nào đứa nấy đều yểu điệu như đóa hoa mới nở.”
Hi Nguyệt dẻo miệng, nở nụ cười đầu tiên, “Thái hậu mới là đóa hoa mẫu đơn đẹp nhất, không giống như chúng con, trẻ tuổi dễ kích động, không được văn nhã.”
Thái phi nhịn không được cười nói: “Trước đây Hi Nguyệt vốn ôn nhu ít nói, giờ đây cũng hoạt bát hơn.”
Hi Nguyệt cúi người cười đáp, “Ngày trước chỉ ở trong phủ, ít ra ngoài không tiếp xúc nhiều, tự nhiên cái miệng cũng kín đáo như hồ lô. Lúc này ở gần bên thái hậu, được thái hậu chỉ dạy, con sao có thể vụng về mãi như vậy?”
Thái phi cười, gật đầu nói: “Ta mới hỏi một câu thôi mà Hi Nguyệt đã nhanh nhẹn như thế, quả nhiên là thái hậu chỉ dạy rất tốt.”
Thái hậu hơi khom người, “Tốt, ban tọa.”
Mọi người theo phân vị lần lượt ngồi xuống. Vừa hỏi han vài câu thì Thành công công – thái giám thân cận bên cạnh thái hậu – đã tiến đến, từ phía xa đã khoanh tay bất động.
Thái hậu nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Thành công công bước đến, phất trần vung ra sau mới hồi bẩm: “Hồi thái hậu nương nương, Cảnh Nhân cung nương nương đã qua đời.”
Lời còn chưa dứt, trong lòng Như Ý đã run lên, chén trà trong tay nghiêng nghiêng, chút nữa sẽ đổ ra ngoài. Nhị Tâm mắt lẹ tay nhanh bước đến đỡ thay nàng.
Hi Nguyệt ngồi bên cạnh Như Ý vừa trông thấy liền đưa tay đỡ tóc mai mềm tựa tơ cài cây trâm vàng khảm ngọc trai, cao giọng nói: “Đúng là một nhà đồng tâm, vừa nghe xong Thanh Anh muội muội đã thương tâm rồi.”
Thái hậu chẳng để ý đến, bà bình tĩnh nói: “Chuyện khi nào?”
Thành công công đáp: “Là nửa đêm hôm qua, đau tim mà chết. Cung nữ phát hiện điểm tâm đưa vào không suy chuyển mới hay đã xảy ra chuyện. Cung nữ báo lại rằng toàn thân bà ta đã cứng nhưng mắt vẫn trừng, chết không nhắm mắt.”
Đôi tay Như Ý rung lên nhưng nàng không dám cử động, chỉ có thể nắm chặt chiếc khăn tay, dùng toàn lực cố giữ bản thân không rung lên. Nửa đêm hôm qua chính là khi nàng rời đi không lâu. Cô mẫu, đúng là không xong, bản thân cô mẫu cũng biết nên nhất định phải gặp mặt nàng một lần, dặn dò tất cả, phó thác lại hết thảy cho nàng.
Thái phi lắc đầu, chán nản nói: “Ngày tốt mà gặp chuyện đen đủi!”
Thái hậu trầm tư trong chốc lát. “Nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Hoàng đế vừa đăng cơ, việc này không cần rình rang.” Bà nhìn Như Ý, “Vừa hay Như Ý cũng ở đây. Cô mẫu mất, con cũng nên đến Cảnh Nhân cung thi lễ.”
Như Ý vịn tay ghế đứng lên, cưỡng ép bản thân giữ sự kiên cường, trong họng nghẹn lại, “Thần thiếp chỉ biết Thọ Khang cung, không biết Cảnh Nhân cung. Tuy Ô Lạt Na Lạp thị là cô của thần thiếp nhưng lại là tội nhân của Đại Thanh, thần thiếp không thể vì tư quên công. Cho nên chuyện thi lễ này, thứ cho thần thiếp khó lòng tuân mệnh.”
Thái hậu thở dài, “Ngươi cũng vì công tư phân minh. Thôi, dù sao ngươi cũng là người bên cạnh hoàng đế, vừa vào cung, mấy chuyện không may mắn này cũng không nên đi.”
Lang Hoa nghe đến đấy bèn can đảm nói: “Xin hỏi hoàng ngạch nương một câu, vì sao hoàng ngạch nương lại gọi Thanh Anh muội muội là Như Ý?”
Thái hậu mỉm cười, “Đó là tên ai gia mới ban cho đêm qua, Ô Lạt Na Lạp Như Ý, mọi việc lấy tĩnh làm đầu.”
Lang Hoa lại cười nói: “Đó là thái hậu quý mến Như Ý muội muội.”
Thái hậu hơi nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên các con đến Thọ Khang cung thỉnh an sau khi hoàng đế đăng cơ. Vừa hay ai gia cũng có mấy câu dặn dò. Hoàng thượng tuổi còn trẻ, phi tần trong cung lại chỉ có mấy người các con. Sau này nhiều người cũng tốt, mà ít người cũng tốt, nhưng mắt ai gia không quen nhìn những thứ hạ tiện, tự thân các con phải xử lý cho tốt, chớ làm ra những việc trời không nạp, đất không dung.”
Thái hậu vốn luôn thục hiền nay lại trịnh trọng dặn dò như vậy nên chẳng một ai dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy cung kính đáp: “Đa tạ thái hậu chỉ dạy, chúng thần thiếp xin khắc ghi trong lòng.”
Mãi cho đến khi Như Ý bước ra khỏi cung Thọ Khang, nàng vẫn cảm thấy trong lòng nôn nao đến thống khổ, nhưng không thể không gắt gao kiềm chế. Đảo mắt nhìn quanh, cả khu vườn ngập tràn những đóa thu cúc rực rỡ muôn màu, những đóa cẩm tú nở rộ, tán lá phong ngày thu đỏ như sắc tịch dương chiếu, khiến cả một vùng trời hồng, cảnh vật mỹ lệ, đầy sức sống. Thế nhưng phía sau sắc thu mỹ miều này, sau khi cô mẫu trải qua một cuộc đời đầy máu và nước mắt, chỉ còn sót lại một thi thể toái tâm.
Biết là từ biệt, nhưng chưa từng nghĩ lại đến mau như thế. Nhưng ngoại trừ nàng ra, cô mẫu lúc sinh thời sống trong vườn ngự uyển tịch mịch, còn có ai vì người mà động lòng. Chuyện sống chết trong thâm cung, bất quá chỉ như một chiếc lá vàng đầu thu, héo tàn rơi rụng mà thôi. Chẳng lẽ… đó cũng là cuộc đời của nàng?
Nghĩ đến đây, Như Ý không thể kìm được khẽ rùng mình. Nhị Tâm sợ hãi, vội chạy đến nắm chặt tay nàng, “Tiểu chủ, ngàn vạn lần đừng biểu lộ bất kì thần sắc nào.”
Như Ý nắm tay Nhị Tâm thật chặt, như muốn lấy chút dũng khí từ bàn tay ấm áp của nàng ta chỉ nhằm giúp bản thân chống đỡ. Nàng nhẹ giọng hạ lệnh: “Hồi cung. Nhị Tâm, ta phải hồi cung.”
Lời còn chưa dứt, tiếng của Hi Nguyệt đã tiếp chuyển qua tầng lá phong, phút chốc đã truyền đến bên tai nàng: “Muội muội thật là có hảo tâm, được thái hậu ban tên cho rồi mà ngay cả tang nghi của cô mẫu cũng không chịu đến thi lễ, bản thân vứt bỏ hết thảy tất cả.”
Trong lòng Như Ý như bị châm vào một thứ gì đó, cố nén cười xoay người lại, “Thì ra Hi Nguyệt tỷ tỷ có tình nghĩa đến thế. Nhớ năm ấy khi tỷ tỷ vào tiềm để cũng từng đi bái kiến cô mẫu ta. Đã có tỷ tỷ làm chủ, chi bằng tỷ tỷ cùng ta đến Cảnh Nhân cung hành lễ, coi như là thể hiện hiếu tâm.” Nói xong, nàng lập tức đưa tay về phía Hi Nguyệt.
Hi Nguyệt không thể đi, lập tức thu tay về, cười lạnh nói: “Là cô mẫu của muội muội, tự muội thương nhớ người ta là được rồi. Hà tất phải nhắc đến ta, ta là con dâu của hoàng gia, không phải là nữ nhi nhà Ô Lạt Na Lạp thị.”
Như Ý ngầm có ý cười, “Vậy thì hay rồi. Ta và tỷ tỷ nào có khác gì nhau, rời khỏi nhà mẫu thân thì đều là con dâu của hoàng gia cả. Sống ở nơi đây, lỡ có thốt ra điềm xấu, sau này tạ thế cũng chỉ có thể ở nơi này. Cho nên chuyện của người khác có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Hi Nguyệt hất hàm, “Muội muội cũng coi như biết thức thời. Nhưng muội muội nhớ kỹ lấy, dẫu là muội muội rũ bỏ để cầu an tịnh, nhưng chung quy lại muội cũng mang họ Ô Lạp Na Lạp thị, chuyện này dù có là ai cũng không thay đổi được. E rằng thái hậu nghe đến cái họ này liền cảm thấy thần quỷ cũng chán ghét, hận không thể khiến nó biến mất mới thỏa lòng.”
Như Ý không tỏ ra yếu thế, lanh lảnh mà nói: “Nếu tỷ tỷ đã thích phỏng đoán tâm tư của thái hậu như thế, chi bằng theo muội muội quay lại Thọ Khang cung một chuyện, hỏi xem ý tứ của thái hậu ra sao, có được không?”
Đôi lông mày thanh tú ưa nhìn của Hi Nguyệt khẽ chau lại, cười lãnh đạm một tiếng. “Bây giờ ta còn phải đến chỗ chủ tử nương nương, không rảnh tán gẫu với muội.” Nàng ta vịn vào tay thị nữ, “Mạt Tâm, chúng ta đi.”
Như Ý thấy nàng ta đi xa dần, đôi chân nàng nhũn ra, bàn chân đạp phải chậu hoa khiến nó chao qua lại. Nhị Tâm và A Nhược giúp nàng đến tiểu đình gần đấy ngồi nghỉ ngơi. Như Ý dựa vào lan can màu bích, cố gắng ngăn lại dòng lệ chực trào, chậm rãi bình ổn hơi thở: “Nhị Tâm, ngươi nói xem cô mẫu liệu có trách ta không?”
Nhị Tâm thay nàng xoa vào lưng, trầm ổn nói: “Những chuyện người làm tất cũng là những việc Cảnh Nhân cung nương nương suy nghĩ đến. Nếu không thì tiểu chủ sẽ phụ lòng Cảnh Nhân cung nương nương.”
Như Ý nhắm mắt trong chốc lát, đem tất cả nước mắt hóa thành một tầng mỏng mông lung, lẳng lặng nói: “Lời của ngươi cũng chính là tâm ý của ta.”
A Nhược hầu hạ bên cạnh, thấy Như Ý chỉ hỏi đến Nhị Tâm, nàng ta bất giác cắn chặt răng nhưng trên mặt không dám để lộ điều gì.
Như Ý phất tay, “Các ngươi ra ngoài đình đứng hầu, ta muốn yên lặng một lát.”
A Nhược và Nhị Tâm vội vàng cáo lui, đứng cách tiểu đình hơn mười bước. A Nhược vốn đang đi phía sau đột nhiên chen lên phía trước, Nhị Tâm không để ý, suýt chút nữa “thăm thú” mấy đóa hoa bên đường, liền dừng chân lại nói: “A Nhược tỷ tỷ.”
A Nhược nghe thấy vậy liền “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Bước đi chẳng chịu chú ý còn muốn trách ta sao?”
Nhị Tâm cười ngay lập tức tìm cách làm lành: “Làm sao có thể? Muội chỉ muốn nói sáng sớm đầy sương giăng, mặt đường trơn trượt, tỷ tỷ nên cẩn thận bước đi.”
A Nhược nhíu nhíu mày, “Bản thân vụng về nên nghĩ người ta cũng vậy sao?” Nàng ta liếc nhìn Nhị Tâm, “Trước mặt tiểu chủ thì tỏ ra ngoan ngoãn, khéo léo, rõ ràng đêm qua là ta mạo hiểm đưa tiểu chủ đến Cảnh Nhân cung, thế mà hết lần này đến lần khác tiểu chủ chỉ hỏi mỗi mình ngươi, cứ như những chuyện nguy hiểm đều là ngươi ở bên người.”
Nhị Tâm khom khom người cười nói: “Chính vì muội hầu hạ tiểu chủ không bằng tỷ tỷ, cho nên tiểu chủ mới chỉ hỏi đến muội. Tỷ tỷ nghĩ mà xem, tỷ tỷ là người gần gũi nhất bên cạnh tiểu chủ, suy nghĩ gì hay nói gì đều giống với ý của chủ tử nên người cần gì phải hỏi lại. Còn muội thì ngây ngô, ngốc nghếch nên tiểu chủ mới hỏi bâng quơ như vậy thôi. Muội nghĩ như vậy, chắc chắn người ngoài không biết chuyện này cũng nghĩ như vậy. Có như thế tiểu chủ mới có thể yên tâm.”
Lúc này A Nhược mới nguôi giận, vươn tay vuốt ve chiếc vòng tay kim giảo ty, “Ngươi xem cái vòng tay này này, là tiểu chủ mới ban thưởng cho ta đấy. Đừng tưởng rằng ngươi hầu hạ tiểu chủ lâu rồi thì được giống như vậy, thân sơ có khác biệt.”
Nhị Tâm đáp “Vâng”, hai người đứng đợi một bên bỗng thấy Như Ý trong đình đã đứng lên, vội xoay người quay lại hầu hạ.
Như Ý hỏi: “Bây giờ hoàng thượng đang ở đâu?”
A Nhược bấm đầu ngón tay nói: “Lúc này hoàng thượng đã hạ triều, cũng đã qua thời gian gặp đại thần, có lẽ là đang đọc sách ở Dưỡng Tâm điện.”
Như Ý gật đầu, “Đi chuẩn bị một ít điểm tâm, ta đến gặp hoàng thượng.”
Trong Dưỡng Tâm điện, hoàng đế đang ở tiểu thư phòng tại Tây Noãn các. Dù nơi nay không rộng lớn nhưng được bố trí rất thanh nhã trang trọng, sáng sủa gọn gàng. Bên trên giá bầy đầy những sách thẳng một hàng, đều là những quyển thường ngày hoàng đế thích đọc. Tường Đông bày biện hơn mười chiếc bình bóng loáng có hoa văn hình rồng, mấy bức tranh vẽ ẩn sĩ, bát tiên, rừng trúc mai, chim nhạn cây lau, gà lôi và mẫu đơn,… Tất cả đều mang một màu xanh lá ôn nhật, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Đại thái giám Vương Khâm bên cạnh hoàng đế thấy Như Ý vén mành bước vào. Hoàng đế đã thay y phục thường ngày, trên người vận một bộ bát đoàn quỳ long bằng lụa thêu kim sa* màu xanh nhạt, hoàng đế nhàn hạ cầm quyển sách trong tay, sương thu trong suốt đọng trên thân áo tựa tuyết trắng nhưng ánh quang toát ra lại mang theo cảm giác ấm áp lạ thường. Lư hương bằng đồng đỏ họa hình rồng đốt long tiên hương màu hổ phách khiến khắp phòng tràn ngập mùi thơm, từng làn khói tản mát lượn lờ quanh thư phòng, tựa như bút pháp bay bướm trong cuộn tranh cổ.
*Sa: là một loại vải mỏng, lại mềm như lụa, một loại vải quý.
Hoàng đế thấy Như Ý vận một thân giáp sấn y gấm màu xanh nhạt thêu cảnh điệp luyến phương hoa, ánh trăng trắng trong thuần khiết tô điểm cho những đóa hoa, dùng chỉ màu đỏ thẫm, phấn hồng, bích lục, xanh nhạt, màu vàng của hương, màu vàng của lạc đà, đỏ nhạt, xanh dương, thâm xám, trắng mờ,… dệt thành hoa văn cây cỏ trùng trùng điệp điệp. Tuy trong trắng thuần túy nhưng không làm mất đi vẻ diễm lệ của hoa.
Hoàng đế ngửa mặt cười nói: “Nàng thật khéo, gặp trẫm thôi cũng phải màu sắc thế này.”
Như Ý mỉm cười hành lễ, “Không quấy rầy hoàng thượng đọc sách, cũng coi như là vừa khéo.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hoàng đế gấp lại quyển sách, vẫy tay gọi nàng, “Đến đây ngồi.” Đợi Như Ý ngồi xuống rồi, hoàng đế mời vừa cười vừa nói, “Trẫm vừa đăng cơ, chuyện triều chính còn chưa hoàn thành, chưa thể đi gặp các nàng. Hôm nay nàng đến đây thì tốt rồi.” Hoàng đế hít một hơi, thấy Nhị Tâm đứng sau lưng đang cầm một thạp đựng thức ăn màu hồng, “Mang theo món gì ngon vậy, thơm quá!”
Như Ý ngẩng mặt lên, ý bảo Nhị Tâm lấy ra, bên trong là bốn loại điểm tâm nhỏ, đường chưng tô lạc, tùng tử nhương, bột ngó sen hương quế đường cao và hồng hoa sơn tra hãm sơn dược cao.
Hoàng đế cười nói: “Đúng lúc trẫm đang đói bụng, mau cùng trẫm dùng điểm tâm.”
Như Ý lấy ra đôi đũa bạc đặt vào tay hoàng đế, nàng cười nói: “Thần thiếp vốn định chuẩn bị bốn loại điểm tâm, nào ngờ trong cung chỉ có sẵn ba loại. Riêng bột ngó sen hương quế đường cao này là do thái hậu ban thưởng, người nói hoàng thượng rất thích ăn món này. Hai ngày nay ngài lại không đến Thọ Khang cung nên mới ban thưởng cho thần thiếp, thần thiếp ngay lập tức dâng hoa hiến phật.”
Hoàng đế gắp một miếng nếm thử, “Nghe nói hoàng ngạch nương sửa tên cho nàng?”
“Gọi là Như Ý. Thái hậu nói, ý là yên lặng là cầu ăn. Lâm lự ý đức, phi lễ bất xử. Cho nên gọi là Như Ý.”
Hoàng đế thở ra, “Tính cách hoàng ngạch nương, dù trẫm ở bên người nhiều năm cũng không hiểu rõ được. Bà sửa tên cho nàng là có ý sẽ không gây khó khăn với nàng.” Hoàng đế nắm lấy tay Như Ý, “Sáng sớm hôm nay trẫm nghe nói Cảnh Nhân cung hoàng hậu đã qua đời, vốn nghĩ nàng nên đến thỉnh lễ, nhưng lại sợ thái hậu đa nghi nên không tiện lên tiếng.”
Dáng vẻ Như Ý một lòng tuân thủ, nàng hơi chớp mắt, “Thần thiếp biết, thần thiếp không đi. Nếu đi e lại gây thị phi, thần thiếp là người trong dòng họ Ái Tân Giác La, không nên gây thêm thị phi cho hoàng thượng.”
Hoàng đế gật đầu, đưa một miếng bánh củ từ cho nàng, “Sơn dược cao ngọt ngào, rất hợp với khẩu vị của nàng.”
Như Ý tạ ơn, quan sát bốn phía nói: “Hoàng thượng thích bình sứ, có thể trồng vào ấy hoa cỏ bốn mùa, lấy hoa bầu bạn, lấy cỏ làm hương thơm, cũng là một cách khiến tinh thần thoải mái hơn. Nhưng hôm nay đã đốt long tiên hương rồi, không cần hoa cỏ nữa, tránh để nhiều mùi hương trở nên nhiều loạn.”
Hoàng đế cười khẽ nói: “Trẫm cũng nghĩ như vậy. Vậy nên thà rằng bỏ trống, rảnh rỗi thì đến thưởng thức, thế cũng tốt rồi.”
Như Ý đứng dậy, ngắm nghía một cái bình rồi nói: “Những hoa văn rất đẹp,trông không giống như những hoa văn cát tường khác, mà lại giống như một câu chuyện xưa.”
Hoàng đế chê cười nàng, “Lão Lai Tử thải y ngu nhân*, nàng quên rồi sao?”
*Chuyện Lão Lai Tử già mà vẫn múa trong sân, mua vui cho cha mẹ. Ai đọc truyện Kiều chắc nhớ câu “Sân Lai cách mấy nắng mưa”.
Như Ý lướt qua giá, ngó trên đống sách của hoàng đế liền cười: “Thường ngày hoàng thượng hay đọc “Nhị thập tứ hiếu” thế mà sao hôm nay lại không thấy đặt trước mặt ngài?”
Hoàng đế thuận miệng nói: “Có lẽ là tiện tay để ở chỗ nào đấy, lát nữa trẫm sẽ sai Vương Khâm đi tìm.”
Như Ý trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, “Hoàng thượng, thần thiếp nhớ rằng trong “Nhị thập tứ hiếu” phần đầu tiên có phải là Mẫn Tử Khiên đan áo hiếu với kế mẫu?”
Hoàng đế bật cười, “Hôm nay nàng làm sao vậy? “Nhị thập tứ hiếu” phần đầu tiên là lòng hiếu thảo của Ngu Thuấn* cảm động trời xanh, phần thứ hai mới là Mẫn Tử Khiên đơn y phụng thân.”
*Ngu Thuấn: chính là vua Thuấn đó.
Như Ý nghiêm giọng nói: “Trong lòng hoàng thượng có hiếu đạo đương nhiên hiểu rõ. “Nhị thập tứ hiếu” phần đầu giảng về lòng hiếu thảo cảm động trời xanh của Ngu Thuấn, có thể thấy rằng trong lòng ngài luôn lấy chữ hiếu làm đầu, càng lấy đấng quân vương làm gương để tuyên dương hiếu đạo. Hoàng thượng vừa đăng cơ, mọi việc rối ren, chưa kịp đến hậu cung một chuyến. Nàng lại trầm ngâm trong chốc lát, “Thái hậu vẫn còn ở Thọ Khang cung!”
Hoàng đế nhướng mày, “Thế sao? Chẳng phải nội vụ phủ luôn mời hoàng ngạch nương di giá Từ Ninh cung sao? Sao vẫn còn ngụ lại Thọ Khang cung?”
Như Ý mỉm cười, “Theo thần thiếp thấy, không phải là nội vụ phủ hành sự bất lực, mà là thái hậu có ý định nhân chuyện này làm cơ hội lưu lại tiếng hiếu đạo cho hoàng thượng người.”
Hoàng đế yên lặng, sau mới dịu dàng cười, nụ cười mang ý lười nhác, “Trẫm cũng muốn để hoàng thái hậu di giá đến Từ Ninh cung. Nhưng mà..” Như Ý hiểu ngay, nàng phân phó các cung nhân lui xuống. Trong các chỉ còn lại hoàng đế và Như Ý, hoàng đế hơi cúi đầu nói: “Nhưng trong lòng trẫm, có chuyện không thể nói thành lời. Ánh mắt hoàng đế nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, có phần ngẩn ngơ, “Ngạch nương thân sinh ra trẫm…”
Như Ý dùng ánh mắt có mong mỏi nhìn hoàng đế, nắm lấy tay ngài, khẽ lắc đầu rồi kiên định nói, “Ngạch nương thân sinh của hoàng thượng chỉ có thái hậu, người đang ở Thọ Khang cung chờ Hoàng thượng mời người di giá sang cung Từ Ninh.”
Đáy mắt Hoàng đế thâm trầm tựa như nước sâu, “Hoàng thái hậu chuyên sủng nhiều năm, trên triều lẫn trong hậu cung đều có quyền thế, nếu để người ở cung Từ Ninh, trẫm e là có khi nào…”
“Không thể, không thể. Điều quan trọng không phải chuyện có di giá cung Từ Ninh hay không mà chủ yếu do sự quyết đoán và năng lực của hoàng thượng. Hoàng thượng đặt cả thiên hạ trong lòng, trong đầu luôn có thiên vạn chiến lược, há phải sợ một nữ nhân chứ.” Như Ý yên lặng nhìn hoàng đế, “Từ Ninh cung cũng chỉ là chỗ ở danh chính ngôn thuận của hoàng thái hậu mà thôi.” Nàng lật ngược bàn tay hoàng đế lại, lấy bàn tay lạnh lẽo của mình đặt vào trong bàn tay nóng ấm của ngài, “Hoàng thượng, người ủy khuất thái hậu sẽ khiến thần dân thiên hạ chỉ trích ngài. Nhưng nếu đưa thái hậu đến Từ Ninh cung chính là cảnh tỉnh người trong thiên hạ, hoàng thượng lấy thiên hạ chế ngự thái hậu, thỉnh người di giá hưởng an nhàn.”
Ánh mắt Hoàng đế chùng xuống, chỉ trong chốc lát đã lộ ra ý cười, “Trẫm sẽ làm theo ý nàng, tận tâm hiếu kính, thỉnh thái hậu di giá hưởng an nhàn, ngày sau sinh sống thật tốt.”