Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 3
Đêm đã về khuya.
Trong điện, Phú Sát thị đang uống thuốc, Liên Tâm đứng hầu hạ bên cạnh, đưa tay nhận lấy chén thuốc Phú Sát thị vừa uống xong, rồi dâng nước mát hầu chủ tử súc miệng. Khi Phú Sát thị súc miệng xong, Tố Tâm bèn dâng lên ít mứt quả: “Đây là quả hạnh mới được muối ướp chua ngọt, chủ tử hãy nếm thử một chút đi, ít ra có thể bớt đi chút vị đắng trong miệng.”
Phú Sát thị ăn một viên, đang định đắp chăn nằm xuống thì như nghe thấy tiếng gì đó, nàng giật mình, lắng tai như đang cố gắng nghe: “Vĩnh Liễn đang khóc phải hay không? Có phải không?”
Tố Tâm vội nói: “Chủ tử vạn an, Nhị a ca lúc này đang ở A Ca sở yên giấc mà.”
Phú Sát thị nghi hoặc chưa tin, âu sầu hỏi lại: “Thật sao? Vĩnh Liên quen ở trong nôi, sợ người lạ, ban đêm lại thường hay khóc quấy.”
Tố Tâm bèn bảo: “Chính vì Nhị a ca quen nôi, chủ tử chẳng phải đã thường dặn dò nhũ mẫu đem theo nôi Nhị a ca vẫn thường ngủ khi còn ở tiềm để đến A Ca sở rồi mà? Hơn nữa trong cung giờ còn có thêm mười sáu ma ma chăm sóc, nhất định không thể xảy ra chút sai lầm gì.”
Phú Sát thị thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Nhưng các ma ma kia có đáng tin hết thảy không chứ? Còn có… Đại a ca cũng ở A Ca sở…”
Tố Tâm mỉm cười: “Chủ tử nương nương đã an bài, có chuyện gì là không thỏa đáng chứ? Tuy Đại a ca cũng ở A Ca sở nhưng sao có thể sánh được với Nhị a ca của chúng ta.”
Phú Sát thị gật đầu: “Mặc dù sinh mẫu Đại a ca và ta xuất thân từ một thị tộc, nhưng nàng ta lại vô phúc, ngay ngày hoàng thượng đăng cơ thì qua đời, bỏ lại Đại a ca một mình lẻ loi.” Nàng uyển chuyển liếc nhìn Tố Tâm, “Ngươi căn dặn A Ca sở phải chăm sóc Đại a ca thật chu toàn, chớ ngược đãi hài tử đáng thương không mẹ này.”
Tố Tâm mỉm cười: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ tự biết phải làm thế nào.”
Phú Sát thị tựa hồ chưa an lòng, trong lòng có chút trăn trở. Liên Tâm buông tấm màn che thủy mặc thanh hoaxuống, khuyên nhủ: “Chủ tử nghỉ ngơi một chút đi, mấy canh giờ nữa người còn phải dậy để chủ trì tang nghi. Tối nay không có người, không biết trong đại điện náo động thành thế nào đây.”
Phú Sát thị mỉm cười, mệt mỏi nằm xuống gối, mái tóc dài đen huyền tựa như dòng thác uyển chuyển uốn thành những dường cong mềm mại, nhẹ nhàng cũng giống như giọng nói nàng vào lúc này: “Đúng vậy. Cũng chẳng biết bọn họ định làm loạn đến thế nào nhỉ? Còn chưa sắc phong tần phi gì, bọn họ đã chẳng kiểm chế mà bộc ngay tính tình thực?”
Liên Tâm lãnh đạm nói: “Mặc kệ bọn huyên náo ra sao, chỉ cần chủ tử nương nương trở thành hoàng hậu thì bất kể là ai cũng không dám làm càn.”
Phú Sát thị nhẹ cười: “Không dám làm nháo sao? Khi còn ở tiềm để người nào người nấy đều đã như ô nhãn kê, e là hôm nay lại càng thích ồn ào hơn.” Nàng hơi hơi trở mình, quay mặt vào phía trong, “Chẳng qua là tính tình bọn họ ưa thích nháo động, vậy thì để tự bọn họ nháo động thôi.”
Phú Sát thị chẳng nói gì thêm, Liên Tâm bèn buông rèm, Tố Tâm thổi nến, chỉ chừa lại một chút ánh sáng, rồi hai người nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thanh Anh hồi cung, mọi chuyện dường rằng với nàng còn rất bình thường. A Nhược – thị nữ hồi môn của nàng, tươi cười tiến lên đón chủ tử: “Tiểu chủ vất vả rồi. Nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng hầu hạ người rửa mặt.”
Thanh Anh không nói gì chỉ gật đầu, thấy mọi thứ đều đã được A Nhược chuẩn bị chu đáo, các cung nữ hầu hạ bưng chậu vàng, lược chải tóc, tiết khăn, nghiêm trang lui đứng sang một bên, yên tĩnh đến mức không tiếng động khiến nàng bất giác mà kinh ngạc nói: “Sao phải hao tâm tổn trí như vậy chứ? Cứ làm như khi còn ở tiềm để trước đây là được rồi.”
A Nhược mỉm cười xinh đẹp, cố gắng kìm nén đi tâm trạng vui sướng, nét mặt đầy vẻ bí ẩn: “Từ lúc tiểu chủ vào tiềm để, hoàng thượng vẫn là sủng ái người nhất, dẫu là phúc tấn chủ tử cũng không thể sánh bằng. Cao tiểu chủ tuy cùng thân phận là trắc phúc tấn nhưng thoạt đầu nàng ta cũng chỉ là một cách cách, mãi sau mới được tấn phong trắc phúc tấn, sao có thể đối chiếu với sự tôn quý của người.”
Nhị Tâm khẽ liếc nhìn A Nhược, “Này, cô nói mấy lời này với tiểu chủ để làm gì?”
A Nhược ý cười càng thêm sâu sắc, có chút đắc ý: “Đại a ca do Phú Sát Chư Anh cách cách hạ sinh, thế mà Chư Anh cách cách đã sớm tạ thế, coi như không tính. Phúc tấn chủ tử hạ sinh Nhị a ca, tương lai đương nhiên là hoàng hậu, nhưng có đắc sủng hay không chẳng ai nói trước được. Tô tiểu chủ có Tam a ca, còn Cao tiểu chủ lại xuất thân là người Hán, vậy cũng không tính đến.”
Thanh Anh chậm rãi vén tóc mai, cài thêm đóa tuyết châu hoa. Hộ giáp*bạc chạm phải châu hoa* trơn bóng khiến nó phát ra tiếng động, đầu ngón tay nàng hơi lấm tấm mồ hôi, nhẹ vuốt ve lên viên trân châu bóng bẩy, thế mà nàng vẫn không hiểu được. Thanh Anh lạnh nhạt hỏi: “Vậy thì thế nào?”
A Nhược mải hoan hỉ riêng của mình, căn bản chưa kịp chú ý đến thần sắc Thanh Anh: “Cho nên thế nào chủ tử cũng được phong ngôi vị gần nhất với Hoàng hậu – Hoàng quý phi, phó hậu. Bất quá thì sau cùng cũng là địa vị quý phi. Nếu tiểu chủ cũng sinh hạ hoàng tử, ngôi vị thái tử kia còn chưa biết sẽ thuộc về ai…”
*Hộ giáp: móng tay của phụ nữ Thanh Triều
*Châu hoa: Hoa cài, lược giắt tóc
Thanh Anh nhìn đêm khuya thâm trầm ngoài cửa sổ, màn đêm trong Tử Cấm thành này thật khiến người ta cảm thấy lạ lẫm đến mức bất an, đôi đèn lồng màu trắng đung qua đưa lại trong gió càng khiến người ta hoảng sợ. Thanh Anh ngắt lời A Nhược: “Được rồi. Ngươi có gan nói ra mấy lời này, không bằng lấy cho ta chén trà.”
Nhị Tâm nhanh nhẹn: “Hôm nay tiểu chủ khóc đã lâu, chắc người khát nước lắm.”
Những vui vẻ hoan lạc trong lòng A Nhược chợt tan biến, Thanh Anh không nhịn được gọi nàng ta dừng lại: “Tiên đế vừa băng hà, nếu để người khác nhìn thấy vẻ mặt vui mừng này của ngươi thì mười cái mạng cũng không đủ đền tội. Ngươi vẫn còn viễn tưởng nơi đây là tiềm để sao?”
A Nhược hơi sợ hãi đến mức run run, dẹp đi vẻ mặt mừng vui, vâng dạ rồi lui xuống. Thanh Anh hơi chau mày: “Nàng ta như vậy thật là thiếu kiên nhẫn… Nhị Tâm, ngươi trông chừng nàng ta cẩn thận một chút, đừng để nàng ra gây ra đại họa.”
Nhị Tâm gật đầu: “Vâng. A Nhược đúng thật bộc trực, lại không biết che giấu nét mặt.”
Thanh Anh đảo mắt qua một vòng, nhìn các cung nhân hầu hạ, điềm nhiên nói: “Ta không thích có nhiều người hầu hạ như vậy, các ngươi lui xuống cả đi. Có Nhị Tâm hầu hạ ta là được rồi.”
Mọi người đành lui ra ngoài.
Thanh Anh thở dài, ôm đầu ngồi xuống. Khóc hồi lâu, dù cho chẳng mảy chút tình cảm cũng không tránh khỏi đau đầu, nàng bất quá mà nói: “Lúc còn ở tiềm để bất luận thế nào, quan trọng là đằng sau thì hoàng thượng sủng ái ta, cũng khó tránh khỏi đám hạ nhân nô tài không biết chừng mực. Nhưng bây giờ thì khác, Tử Cấm thành lớn như vậy, nơi nơi đều có tai mắt, A Nhược cứ tùy tiện như vậy là ta không một ngày được an lòng cho nổi rồi”
Nhị Tâm gật đầu nói: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ căn dặn các cung nhân giữ cảnh giác, không được hành xử sai sót gì.”
Thanh Anh gật đầu, Nhị Tâm lập tức hầu hạ chủ tử rửa tay thì tiểu thái giám bên ngoài bẩm báo: “Khởi bẩm tiểu chủ, Hải Lan tiểu chủ đến.”
Bởi Hải Lan thân mang bệnh nên hôm nay vẫn chưa thể đến đại điện khóc tang, Thanh Anh thấy nàng đang đứng ở cửa liền lên tiếng: “Muộn như vậy rồi muội còn đến sao? Vạn nhất nhiễm phong hàn không tốt đâu, mau vào đi.”
Hải Lan dịu dàng gật đầu, tiến vào thỉnh an, nói: “Muội ngủ ra được mồ hôi, cảm giác đã khá lên nhiều rồi. Nghe trắc phúc tấn hồi cung bèn cố ý đến thỉnh an, bằng không trong lòng muội bất an không ngừng.”
Thanh Anh cười nói: “Muội ở trong phòng ta đã lâu, hà tất phải câu nệ lễ tiết. Nhị Tâm, đỡ Hải Lan tiểu chủ ngồi xuống đi.”
Hải Lan kinh sợ nói “không dám”, cẩn trọng nhìn Thanh Anh lên tiếng: “Nghe nói tối nay Cao Hi Nguyệt lại khiến tỷ tỷ tức giận.”
Thanh Anh “à” lên một tiếng: “Muội đang bệnh, bọn họ còn không để muội nghỉ ngơi yên ổn, còn nói ra những chuyện như thế.”
Hải Lan vội đứng lên: “Thiếp thân không dám.”
Thanh Anh mỉm cười: “Ta chỉ sợ muội lo lắng, ảnh hưởng đến điều dưỡng thân thể.”
Hải Lan khiêm tốn đáp: “Thiếp thân hầu trong phòng tiểu chủ, được tiểu chủ chiếu cố nhiều mới có chốn dung thân ở tiềm để, thiếp nào dám không suy nghĩ chút vì tiểu chủ.”
Thanh Anh ôn hòa nói: “Muội ngồi xuống đi, đứng lâu lại choáng váng đầu.”
Lúc này Hải Lan mới ngồi xuống, khiêm nhường nói: “Ở trước mặt tiểu chủ, thiếp thân không dám không nói thẳng. Khi còn ở tiềm để, Nguyệt phúc tấn và tiểu chủ tuy khó tránh khỏi tranh chấp, nhưng cũng chưa từng phô trương như thế. Chuyện này đột nhiên xảy ra vậy, sợ là đã có biến cố gì.” Nàng ngước nhìn Thanh Anh, khẽ nói, “Cũng may là tiểu chủ âm thầm chịu đựng.”
Thanh Anh im lặng trong chốc lát, sau mới lên tiếng: “Tính tình Cao Hi Nguyệt bỗng nhiên đại biến, tới Kim Ngọc Nghiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Duy chỉ có muội lại nói với ta hai chữ ‘âm thầm chịu đựng’.”*
*Bản gốc là “ẩn nhẫn”, mình dịch thành “âm thầm chịu đựng”
Hải Lan nói: “Tiểu chủ thông minh, lẽ nào không biết Cao Hi Nguyệt thường ngày ôn độ hôm nay lại muốn lấn lướt qua tiểu chủ. Như vậy khác nào ngang nhiên hạ nhục tiểu chủ, vốn dĩ không nên dung túng nàng ta, chỉ là…”
“Chỉ là mọi sự chưa rõ ràng, hơn nữa hậu cung phân vị cũng còn chưa được định rõ, nếu muốn trách phạt nàng ta, nghiễm nhiên đã có hoàng thượng và hoàng hậu. Có chịu nhục nhã chăng nữa, ta cũng không thể tức giận, phá hỏng tang nghi của tiên đế.”
Hải Lan nhìn Thanh Anh, trong ánh mắt lộ vẻ khen ngợi lẫn kính phục: “Vẫn là tiểu chủ suy nghĩ chu toàn.” Hải Lan còn định nói gì nhất thời lại thôi không nói, tựa như có chuyện không thể nói được thành lời. Thanh Anh ở cùng nàng ta không phải ngày một ngày hai, bèn lên tiếng: “Có chuyện gì muội cứ nói. Ở đây không có người ngoài.”
Hải Lan gắt gao nắm chặt khăn tay, tựa hồ có chút bất an: “Hôm nay thiếp thân đã khỏe lên nhiều, vốn là muốn đi vấn an bệnh tình của chủ tử nương nương. Nào ngờ lại nghe được Liên Tâm và Tố Tâm – cung nhân thân cận của nương nương, nhân lúc đi lấy thuốc nói chuyện với nhau. Bọn họ nói phụ thân của Nguyệt phúc tấn – Giang Nam hà đạo tổng đốc Cao Bân Cao đại nhân – rất được hoàng thượng nể trọng. Người còn nói sẽ ban đài kỳ* cho gia tộc Cao thị.”
Thanh Anh trong đầu bộn bề, lẩm bẩm nói: “Đài kỳ?”
*Đài kỳ: Thay đổi họ tên, nguyên quán từ Hán quân kỳ thành Mãn quân kỳ
Vẻ mặt Hải Lan ưu phiền tựa như một mảng đen u ám mỗi lúc một dày: “Không thể nào! Thiếp thân tuy địa vị thấp hèn, nhưng xuất thân là tú nữ, về việc này hiểu được đôi chút. Thân mẫu Thánh tổ Khang Hi – Hiếu Khang hoàng thái hậu của gia tộc Đông thị là khai quốc công thần, cho đến nay là người duy nhất được đài kỳ. Đó chính là điều vinh dự nhất!”
Thanh Anh ấm ức nói: “Đúng là vô thượng vinh diệu (vinh dự không gì bằng được). Cao Hi Nguyệt là người Hán, một bậc đài kỳ lại thành người Mãn. Xuất thân của nàng ta căn bản là không bằng ta, chỉ là nếu chuyện này là thật, có thể xem như nàng ta đã vượt xa.”
Hải Lan có chút lo lắng: “Khi còn ở tiềm để, ai nấy đều cho rằng chủ tử nhận hết ân sủng, phúc trạch thâm hậu. Thiếp thân thấy hiện tại chỉ sợ là lắm họa hơn phúc. Thỉnh tiểu chủ vạn sự cẩn thận.” Nàng ta hơi ảm đạm, “Nhưng lời này nghe không lọt tai…”
Thanh Anh hơi xúc động: “Tuy khó nghe nhưng muội nói rất đúng. Hải Lan, đa tạ muội.”
Ánh mắt Hải Lan khẽ động, ôn nhiên nói: “Đại ân của tiểu chủ, thiếp thân vĩnh viễn không quên. Thiếp thân trước xin cáo từ.”
Thanh Anh nhìn theo bóng hình Hải Lan dần biến mất trong màn đêm, bất giác có trầm ngâm: “Nhị Tâm, ngươi thấy Hải Lan này…”
Nhị Tâm nói: “Nàng ta theo tiểu chủ đã nhiều năm, nếu luận bàn về cung kính, quy củ, không có ai sánh bằng. Hơn nữa còn rất hiểu chuyện, mọi sự đều đặt chủ tử lên đầu.”
Thanh Anh trầm ngâm suy nghĩ một chút: “Có lẽ là vậy. Nếu thật sự là người biết phép tắc sao lại đều lưu ý đến mọi sự lớn nhỏ trong cung như vậy?”
Nhị Tâm thật tâm nói: “Chính vì mọi chuyện đều lưu ý mới có thể cẩn thận không làm sai.”
Thanh Anh cười: “Lời này tuy dành để nói về nàng ta, nhưng ngươi cũng phải học hỏi cho tốt.”
Nhị Tâm đáp: “Dạ.”
Thanh Anh đứng dậy đi đến trước gương trang, để Nhị Tâm hầu tháo trang sức: “Đáng tiếc, tính cách như thế, nhan sắc như thế, lại chỉ được hoàng thượng sủng hạnh chẳng đến hai, ba năm. Chỉ vài năm như vậy xem như là quá ủy khuất nàng ta rồi.”
Nhị Tâm lắc đầu: “Đều là nhờ tiểu chủ trọng dụng nàng ta. Hải Lan tiểu chủ xuất thân ra sao? A mã nàng ta – Ngạch Nhĩ Cát Đồ, bị cách chức Viên ngoại lang. Năm xưa, nàng ta được nội vụ phủ đưa đến tiềm đểlàm tú nữ, nhưng với thân phận như thế, bất quá cũng chỉ làm được thị nữ phục vụ ở khuê phòng. Nếu không phải hoàng thượng vài lần lâm hạnh nàng ta, nếu không phải nhờ người xin hoàng thượng cho nàng ta một danh phận, nàng ta sao có được vị phân cách cách như ngày hôm nay. Sợ là đã sớm bị hoàng thượng lãng quên rồi, không biết còn ra nông nỗi gì nữa.”
Thanh Anh liếc nhìn Nhị Tâm: “Những chuyện như vậy không được hồ ngôn loạn ngữ. Không biết chừng hoàng thượng đại phong người cũ ở tiềm để, Hải Lan nhất định sẽ có danh phận. Ngươi còn nói như vậy thì đó là bất kính với chủ tử.”
Nhị Tâm sợ hãi: “Nô tỳ biết, trong cung không giống như trong phủ.”
Thanh Anh trông bóng đêm u tối tựa như mực phía ngoài cửa sổ, nàng vừa nhớ đến những lời Hải Lan từng nói, khe khẽ thở dài.
Trong điện, Phú Sát thị đang uống thuốc, Liên Tâm đứng hầu hạ bên cạnh, đưa tay nhận lấy chén thuốc Phú Sát thị vừa uống xong, rồi dâng nước mát hầu chủ tử súc miệng. Khi Phú Sát thị súc miệng xong, Tố Tâm bèn dâng lên ít mứt quả: “Đây là quả hạnh mới được muối ướp chua ngọt, chủ tử hãy nếm thử một chút đi, ít ra có thể bớt đi chút vị đắng trong miệng.”
Phú Sát thị ăn một viên, đang định đắp chăn nằm xuống thì như nghe thấy tiếng gì đó, nàng giật mình, lắng tai như đang cố gắng nghe: “Vĩnh Liễn đang khóc phải hay không? Có phải không?”
Tố Tâm vội nói: “Chủ tử vạn an, Nhị a ca lúc này đang ở A Ca sở yên giấc mà.”
Phú Sát thị nghi hoặc chưa tin, âu sầu hỏi lại: “Thật sao? Vĩnh Liên quen ở trong nôi, sợ người lạ, ban đêm lại thường hay khóc quấy.”
Tố Tâm bèn bảo: “Chính vì Nhị a ca quen nôi, chủ tử chẳng phải đã thường dặn dò nhũ mẫu đem theo nôi Nhị a ca vẫn thường ngủ khi còn ở tiềm để đến A Ca sở rồi mà? Hơn nữa trong cung giờ còn có thêm mười sáu ma ma chăm sóc, nhất định không thể xảy ra chút sai lầm gì.”
Phú Sát thị thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Nhưng các ma ma kia có đáng tin hết thảy không chứ? Còn có… Đại a ca cũng ở A Ca sở…”
Tố Tâm mỉm cười: “Chủ tử nương nương đã an bài, có chuyện gì là không thỏa đáng chứ? Tuy Đại a ca cũng ở A Ca sở nhưng sao có thể sánh được với Nhị a ca của chúng ta.”
Phú Sát thị gật đầu: “Mặc dù sinh mẫu Đại a ca và ta xuất thân từ một thị tộc, nhưng nàng ta lại vô phúc, ngay ngày hoàng thượng đăng cơ thì qua đời, bỏ lại Đại a ca một mình lẻ loi.” Nàng uyển chuyển liếc nhìn Tố Tâm, “Ngươi căn dặn A Ca sở phải chăm sóc Đại a ca thật chu toàn, chớ ngược đãi hài tử đáng thương không mẹ này.”
Tố Tâm mỉm cười: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ tự biết phải làm thế nào.”
Phú Sát thị tựa hồ chưa an lòng, trong lòng có chút trăn trở. Liên Tâm buông tấm màn che thủy mặc thanh hoaxuống, khuyên nhủ: “Chủ tử nghỉ ngơi một chút đi, mấy canh giờ nữa người còn phải dậy để chủ trì tang nghi. Tối nay không có người, không biết trong đại điện náo động thành thế nào đây.”
Phú Sát thị mỉm cười, mệt mỏi nằm xuống gối, mái tóc dài đen huyền tựa như dòng thác uyển chuyển uốn thành những dường cong mềm mại, nhẹ nhàng cũng giống như giọng nói nàng vào lúc này: “Đúng vậy. Cũng chẳng biết bọn họ định làm loạn đến thế nào nhỉ? Còn chưa sắc phong tần phi gì, bọn họ đã chẳng kiểm chế mà bộc ngay tính tình thực?”
Liên Tâm lãnh đạm nói: “Mặc kệ bọn huyên náo ra sao, chỉ cần chủ tử nương nương trở thành hoàng hậu thì bất kể là ai cũng không dám làm càn.”
Phú Sát thị nhẹ cười: “Không dám làm nháo sao? Khi còn ở tiềm để người nào người nấy đều đã như ô nhãn kê, e là hôm nay lại càng thích ồn ào hơn.” Nàng hơi hơi trở mình, quay mặt vào phía trong, “Chẳng qua là tính tình bọn họ ưa thích nháo động, vậy thì để tự bọn họ nháo động thôi.”
Phú Sát thị chẳng nói gì thêm, Liên Tâm bèn buông rèm, Tố Tâm thổi nến, chỉ chừa lại một chút ánh sáng, rồi hai người nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thanh Anh hồi cung, mọi chuyện dường rằng với nàng còn rất bình thường. A Nhược – thị nữ hồi môn của nàng, tươi cười tiến lên đón chủ tử: “Tiểu chủ vất vả rồi. Nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng hầu hạ người rửa mặt.”
Thanh Anh không nói gì chỉ gật đầu, thấy mọi thứ đều đã được A Nhược chuẩn bị chu đáo, các cung nữ hầu hạ bưng chậu vàng, lược chải tóc, tiết khăn, nghiêm trang lui đứng sang một bên, yên tĩnh đến mức không tiếng động khiến nàng bất giác mà kinh ngạc nói: “Sao phải hao tâm tổn trí như vậy chứ? Cứ làm như khi còn ở tiềm để trước đây là được rồi.”
A Nhược mỉm cười xinh đẹp, cố gắng kìm nén đi tâm trạng vui sướng, nét mặt đầy vẻ bí ẩn: “Từ lúc tiểu chủ vào tiềm để, hoàng thượng vẫn là sủng ái người nhất, dẫu là phúc tấn chủ tử cũng không thể sánh bằng. Cao tiểu chủ tuy cùng thân phận là trắc phúc tấn nhưng thoạt đầu nàng ta cũng chỉ là một cách cách, mãi sau mới được tấn phong trắc phúc tấn, sao có thể đối chiếu với sự tôn quý của người.”
Nhị Tâm khẽ liếc nhìn A Nhược, “Này, cô nói mấy lời này với tiểu chủ để làm gì?”
A Nhược ý cười càng thêm sâu sắc, có chút đắc ý: “Đại a ca do Phú Sát Chư Anh cách cách hạ sinh, thế mà Chư Anh cách cách đã sớm tạ thế, coi như không tính. Phúc tấn chủ tử hạ sinh Nhị a ca, tương lai đương nhiên là hoàng hậu, nhưng có đắc sủng hay không chẳng ai nói trước được. Tô tiểu chủ có Tam a ca, còn Cao tiểu chủ lại xuất thân là người Hán, vậy cũng không tính đến.”
Thanh Anh chậm rãi vén tóc mai, cài thêm đóa tuyết châu hoa. Hộ giáp*bạc chạm phải châu hoa* trơn bóng khiến nó phát ra tiếng động, đầu ngón tay nàng hơi lấm tấm mồ hôi, nhẹ vuốt ve lên viên trân châu bóng bẩy, thế mà nàng vẫn không hiểu được. Thanh Anh lạnh nhạt hỏi: “Vậy thì thế nào?”
A Nhược mải hoan hỉ riêng của mình, căn bản chưa kịp chú ý đến thần sắc Thanh Anh: “Cho nên thế nào chủ tử cũng được phong ngôi vị gần nhất với Hoàng hậu – Hoàng quý phi, phó hậu. Bất quá thì sau cùng cũng là địa vị quý phi. Nếu tiểu chủ cũng sinh hạ hoàng tử, ngôi vị thái tử kia còn chưa biết sẽ thuộc về ai…”
*Hộ giáp: móng tay của phụ nữ Thanh Triều
*Châu hoa: Hoa cài, lược giắt tóc
Thanh Anh nhìn đêm khuya thâm trầm ngoài cửa sổ, màn đêm trong Tử Cấm thành này thật khiến người ta cảm thấy lạ lẫm đến mức bất an, đôi đèn lồng màu trắng đung qua đưa lại trong gió càng khiến người ta hoảng sợ. Thanh Anh ngắt lời A Nhược: “Được rồi. Ngươi có gan nói ra mấy lời này, không bằng lấy cho ta chén trà.”
Nhị Tâm nhanh nhẹn: “Hôm nay tiểu chủ khóc đã lâu, chắc người khát nước lắm.”
Những vui vẻ hoan lạc trong lòng A Nhược chợt tan biến, Thanh Anh không nhịn được gọi nàng ta dừng lại: “Tiên đế vừa băng hà, nếu để người khác nhìn thấy vẻ mặt vui mừng này của ngươi thì mười cái mạng cũng không đủ đền tội. Ngươi vẫn còn viễn tưởng nơi đây là tiềm để sao?”
A Nhược hơi sợ hãi đến mức run run, dẹp đi vẻ mặt mừng vui, vâng dạ rồi lui xuống. Thanh Anh hơi chau mày: “Nàng ta như vậy thật là thiếu kiên nhẫn… Nhị Tâm, ngươi trông chừng nàng ta cẩn thận một chút, đừng để nàng ra gây ra đại họa.”
Nhị Tâm gật đầu: “Vâng. A Nhược đúng thật bộc trực, lại không biết che giấu nét mặt.”
Thanh Anh đảo mắt qua một vòng, nhìn các cung nhân hầu hạ, điềm nhiên nói: “Ta không thích có nhiều người hầu hạ như vậy, các ngươi lui xuống cả đi. Có Nhị Tâm hầu hạ ta là được rồi.”
Mọi người đành lui ra ngoài.
Thanh Anh thở dài, ôm đầu ngồi xuống. Khóc hồi lâu, dù cho chẳng mảy chút tình cảm cũng không tránh khỏi đau đầu, nàng bất quá mà nói: “Lúc còn ở tiềm để bất luận thế nào, quan trọng là đằng sau thì hoàng thượng sủng ái ta, cũng khó tránh khỏi đám hạ nhân nô tài không biết chừng mực. Nhưng bây giờ thì khác, Tử Cấm thành lớn như vậy, nơi nơi đều có tai mắt, A Nhược cứ tùy tiện như vậy là ta không một ngày được an lòng cho nổi rồi”
Nhị Tâm gật đầu nói: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ căn dặn các cung nhân giữ cảnh giác, không được hành xử sai sót gì.”
Thanh Anh gật đầu, Nhị Tâm lập tức hầu hạ chủ tử rửa tay thì tiểu thái giám bên ngoài bẩm báo: “Khởi bẩm tiểu chủ, Hải Lan tiểu chủ đến.”
Bởi Hải Lan thân mang bệnh nên hôm nay vẫn chưa thể đến đại điện khóc tang, Thanh Anh thấy nàng đang đứng ở cửa liền lên tiếng: “Muộn như vậy rồi muội còn đến sao? Vạn nhất nhiễm phong hàn không tốt đâu, mau vào đi.”
Hải Lan dịu dàng gật đầu, tiến vào thỉnh an, nói: “Muội ngủ ra được mồ hôi, cảm giác đã khá lên nhiều rồi. Nghe trắc phúc tấn hồi cung bèn cố ý đến thỉnh an, bằng không trong lòng muội bất an không ngừng.”
Thanh Anh cười nói: “Muội ở trong phòng ta đã lâu, hà tất phải câu nệ lễ tiết. Nhị Tâm, đỡ Hải Lan tiểu chủ ngồi xuống đi.”
Hải Lan kinh sợ nói “không dám”, cẩn trọng nhìn Thanh Anh lên tiếng: “Nghe nói tối nay Cao Hi Nguyệt lại khiến tỷ tỷ tức giận.”
Thanh Anh “à” lên một tiếng: “Muội đang bệnh, bọn họ còn không để muội nghỉ ngơi yên ổn, còn nói ra những chuyện như thế.”
Hải Lan vội đứng lên: “Thiếp thân không dám.”
Thanh Anh mỉm cười: “Ta chỉ sợ muội lo lắng, ảnh hưởng đến điều dưỡng thân thể.”
Hải Lan khiêm tốn đáp: “Thiếp thân hầu trong phòng tiểu chủ, được tiểu chủ chiếu cố nhiều mới có chốn dung thân ở tiềm để, thiếp nào dám không suy nghĩ chút vì tiểu chủ.”
Thanh Anh ôn hòa nói: “Muội ngồi xuống đi, đứng lâu lại choáng váng đầu.”
Lúc này Hải Lan mới ngồi xuống, khiêm nhường nói: “Ở trước mặt tiểu chủ, thiếp thân không dám không nói thẳng. Khi còn ở tiềm để, Nguyệt phúc tấn và tiểu chủ tuy khó tránh khỏi tranh chấp, nhưng cũng chưa từng phô trương như thế. Chuyện này đột nhiên xảy ra vậy, sợ là đã có biến cố gì.” Nàng ngước nhìn Thanh Anh, khẽ nói, “Cũng may là tiểu chủ âm thầm chịu đựng.”
Thanh Anh im lặng trong chốc lát, sau mới lên tiếng: “Tính tình Cao Hi Nguyệt bỗng nhiên đại biến, tới Kim Ngọc Nghiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Duy chỉ có muội lại nói với ta hai chữ ‘âm thầm chịu đựng’.”*
*Bản gốc là “ẩn nhẫn”, mình dịch thành “âm thầm chịu đựng”
Hải Lan nói: “Tiểu chủ thông minh, lẽ nào không biết Cao Hi Nguyệt thường ngày ôn độ hôm nay lại muốn lấn lướt qua tiểu chủ. Như vậy khác nào ngang nhiên hạ nhục tiểu chủ, vốn dĩ không nên dung túng nàng ta, chỉ là…”
“Chỉ là mọi sự chưa rõ ràng, hơn nữa hậu cung phân vị cũng còn chưa được định rõ, nếu muốn trách phạt nàng ta, nghiễm nhiên đã có hoàng thượng và hoàng hậu. Có chịu nhục nhã chăng nữa, ta cũng không thể tức giận, phá hỏng tang nghi của tiên đế.”
Hải Lan nhìn Thanh Anh, trong ánh mắt lộ vẻ khen ngợi lẫn kính phục: “Vẫn là tiểu chủ suy nghĩ chu toàn.” Hải Lan còn định nói gì nhất thời lại thôi không nói, tựa như có chuyện không thể nói được thành lời. Thanh Anh ở cùng nàng ta không phải ngày một ngày hai, bèn lên tiếng: “Có chuyện gì muội cứ nói. Ở đây không có người ngoài.”
Hải Lan gắt gao nắm chặt khăn tay, tựa hồ có chút bất an: “Hôm nay thiếp thân đã khỏe lên nhiều, vốn là muốn đi vấn an bệnh tình của chủ tử nương nương. Nào ngờ lại nghe được Liên Tâm và Tố Tâm – cung nhân thân cận của nương nương, nhân lúc đi lấy thuốc nói chuyện với nhau. Bọn họ nói phụ thân của Nguyệt phúc tấn – Giang Nam hà đạo tổng đốc Cao Bân Cao đại nhân – rất được hoàng thượng nể trọng. Người còn nói sẽ ban đài kỳ* cho gia tộc Cao thị.”
Thanh Anh trong đầu bộn bề, lẩm bẩm nói: “Đài kỳ?”
*Đài kỳ: Thay đổi họ tên, nguyên quán từ Hán quân kỳ thành Mãn quân kỳ
Vẻ mặt Hải Lan ưu phiền tựa như một mảng đen u ám mỗi lúc một dày: “Không thể nào! Thiếp thân tuy địa vị thấp hèn, nhưng xuất thân là tú nữ, về việc này hiểu được đôi chút. Thân mẫu Thánh tổ Khang Hi – Hiếu Khang hoàng thái hậu của gia tộc Đông thị là khai quốc công thần, cho đến nay là người duy nhất được đài kỳ. Đó chính là điều vinh dự nhất!”
Thanh Anh ấm ức nói: “Đúng là vô thượng vinh diệu (vinh dự không gì bằng được). Cao Hi Nguyệt là người Hán, một bậc đài kỳ lại thành người Mãn. Xuất thân của nàng ta căn bản là không bằng ta, chỉ là nếu chuyện này là thật, có thể xem như nàng ta đã vượt xa.”
Hải Lan có chút lo lắng: “Khi còn ở tiềm để, ai nấy đều cho rằng chủ tử nhận hết ân sủng, phúc trạch thâm hậu. Thiếp thân thấy hiện tại chỉ sợ là lắm họa hơn phúc. Thỉnh tiểu chủ vạn sự cẩn thận.” Nàng ta hơi ảm đạm, “Nhưng lời này nghe không lọt tai…”
Thanh Anh hơi xúc động: “Tuy khó nghe nhưng muội nói rất đúng. Hải Lan, đa tạ muội.”
Ánh mắt Hải Lan khẽ động, ôn nhiên nói: “Đại ân của tiểu chủ, thiếp thân vĩnh viễn không quên. Thiếp thân trước xin cáo từ.”
Thanh Anh nhìn theo bóng hình Hải Lan dần biến mất trong màn đêm, bất giác có trầm ngâm: “Nhị Tâm, ngươi thấy Hải Lan này…”
Nhị Tâm nói: “Nàng ta theo tiểu chủ đã nhiều năm, nếu luận bàn về cung kính, quy củ, không có ai sánh bằng. Hơn nữa còn rất hiểu chuyện, mọi sự đều đặt chủ tử lên đầu.”
Thanh Anh trầm ngâm suy nghĩ một chút: “Có lẽ là vậy. Nếu thật sự là người biết phép tắc sao lại đều lưu ý đến mọi sự lớn nhỏ trong cung như vậy?”
Nhị Tâm thật tâm nói: “Chính vì mọi chuyện đều lưu ý mới có thể cẩn thận không làm sai.”
Thanh Anh cười: “Lời này tuy dành để nói về nàng ta, nhưng ngươi cũng phải học hỏi cho tốt.”
Nhị Tâm đáp: “Dạ.”
Thanh Anh đứng dậy đi đến trước gương trang, để Nhị Tâm hầu tháo trang sức: “Đáng tiếc, tính cách như thế, nhan sắc như thế, lại chỉ được hoàng thượng sủng hạnh chẳng đến hai, ba năm. Chỉ vài năm như vậy xem như là quá ủy khuất nàng ta rồi.”
Nhị Tâm lắc đầu: “Đều là nhờ tiểu chủ trọng dụng nàng ta. Hải Lan tiểu chủ xuất thân ra sao? A mã nàng ta – Ngạch Nhĩ Cát Đồ, bị cách chức Viên ngoại lang. Năm xưa, nàng ta được nội vụ phủ đưa đến tiềm đểlàm tú nữ, nhưng với thân phận như thế, bất quá cũng chỉ làm được thị nữ phục vụ ở khuê phòng. Nếu không phải hoàng thượng vài lần lâm hạnh nàng ta, nếu không phải nhờ người xin hoàng thượng cho nàng ta một danh phận, nàng ta sao có được vị phân cách cách như ngày hôm nay. Sợ là đã sớm bị hoàng thượng lãng quên rồi, không biết còn ra nông nỗi gì nữa.”
Thanh Anh liếc nhìn Nhị Tâm: “Những chuyện như vậy không được hồ ngôn loạn ngữ. Không biết chừng hoàng thượng đại phong người cũ ở tiềm để, Hải Lan nhất định sẽ có danh phận. Ngươi còn nói như vậy thì đó là bất kính với chủ tử.”
Nhị Tâm sợ hãi: “Nô tỳ biết, trong cung không giống như trong phủ.”
Thanh Anh trông bóng đêm u tối tựa như mực phía ngoài cửa sổ, nàng vừa nhớ đến những lời Hải Lan từng nói, khe khẽ thở dài.