Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hậu Cung Như Ý Truyện - Chương 16
Hoàng hậu đang dặn dò Tố Tâm thì lại nghe âm thanh của thái giám bên ngoài truyền đến: “Tuệ quý phi đến”
Hoàng hậu gật đầu một cái: “Truyền đi”.
Chỉ thấy một thân hình nhẹ nhàng chuyển động, một tiểu mỹ nhân đi vào, Tố Tâm đã quỳ gối xuống trước: “Tuệ quý phi vạn phúc kim an”.
Tuệ quý phi vội cười nói: “Mau đứng lên đi. Hằng ngày đều gặp, không cần nhiều quy tắc như vậy”.
Thị nữ Mạt Tâm giúp nàng cởi áo choàng ra, Tuệ quý phi mới nhẹ nhàng thỉnh an: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”.
Hoàng hậu cười nói: “Ban tọa. Bổn cung cũng sẽ dùng câu nói kia của muội… Hằng ngày đều gặp, không cần nhiều quy tắc như vậy”.
Tuệ quý phi cảm tạ ân điển, nhẹ nhàng ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Thần thiếp mới ngủ trưa dậy, nghĩ không có chuyện gì nên mới đến đây cùng trò chuyện với nương nương, thần thiếp không quấy nhiễu nương nương chứ?”
Hoàng hậu cười nói: “Đang nhắc đến muội thì muội liền đến”. Nàng nhìn Tuệ quý phi, thời tiết tuy lạnh nhưng Tuệ quý phi sớm thay một bộ màu hồng phấn dày, dùng cẩm bảo Lan Quế tề phương mà may thành. Tuệ quý phi hiếu kì: “Hoàng hậu đang nói gì về thần thiếp vậy?”
Hoàng hậu thấy Tố Tâm dâng trà bánh lên, liền nói: “Nói là vừa có mấy đợt tuyết lạnh rơi, muội là người sợ lạnh nhất. Quả nhiên liền thấy muội, nhìn thấy xiêm y phong mao của muội thì thật là tốt”.
Tuệ quý phi cầm trong tay một lò sưởi nhỏ, một khắc cũng không chịu buông tay: “Hoàng hậu nương nương luôn hiểu rõ thần thiếp, luôn biết khí huyết thần thiếp hư hàn cho nên mỗi lần mùa đông đến đều cảm thấy lạnh không thể chịu nỗi”.
Mạt Tâm cười nói: “Hoàng hậu nương nương không biết đâu. Tuy mới chỉ có tháng Mười một mà tiểu chủ chúng nô tỳ đã cảm thấy lạnh đến mức không chịu được nổi, suốt ngày cầm theo lò sưởi tay, lò sưởi chân cũng mang theo, không một khắc rời xa”.
Hoàng hậu thở dài nói: “Muội tuổi còn trẻ nhưng cũng nên bảo dưỡng cho tốt vào. Nay mặc dù không còn ở Vương phủ nhưng cũng đừng ỷ lại vào thái y. Muội nghĩ xem, nếu bảo dưỡng tốt thì cũng giống như Thuần tần mà vì Hoàng thượng sinh vài A ca mới là điều tốt”. Nói đến con cái, Tuệ quý phi liền có chút thương cảm, vội vàng cúi thấp đầu nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoàng hậu gọi Liên Tâm tiến lên nói: “Bổn cung nhớ trong khố phòng của Trường Xuân cung có một kiện da huyền hồ do Cát Lâm tướng quân tiến cống. Hôm kia Hoàng thượng có ban thưởng cho bổn cung, ngươi đi lấy tới đây”. Liên Tâm vội vàng lui xuống, Hoàng hậu thấy người bên cạnh đều là tâm phúc cho nên mới nói thành thật: “Kỳ thật tuổi của muội trẻ hơn bổn cung một chút, phụng dưỡng Hoàng thượng lại lâu. Lời này không phải lời nói khách khí nhưng mà Hoàng thượng cũng ở trong cung của muội nhiều nhất nhưng sao đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì vậy? Muội cũng nên lưu ý một chút”.
Đôi mắt Tuệ quý phi ửng hồng, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nói như vậy là lòng tràn đầy nỗi đau vì thần thiếp, thần thiếp đều biết. Nhưng thái y cũng đang điều trị, vẫn là Hoàng thượng tự mình đi đến Thái Y viện lệnh cho Tề đại nhân chữa trị, không thể không nói có dụng tâm. Chỉ là thần thiếp phúc bạc mà thôi”.
Hoàng hậu than một tiếng, cũng là cảm xúc: “Hoàng thượng mới có ba vị A ca, Nhị a ca của bổn cung không cần nói. Đại a ca cùng Tam a ca xuất thân đều bình thường, bổn cung hy vọng muội cũng có thể có một A ca để mà trông cậy vào, thông minh nhanh nhạy, Nhị a ca cũng có người bầu bạn bên cạnh. Đó mới là huynh đệ chân chính”.
Hoàng hậu gật đầu một cái: “Truyền đi”.
Chỉ thấy một thân hình nhẹ nhàng chuyển động, một tiểu mỹ nhân đi vào, Tố Tâm đã quỳ gối xuống trước: “Tuệ quý phi vạn phúc kim an”.
Tuệ quý phi vội cười nói: “Mau đứng lên đi. Hằng ngày đều gặp, không cần nhiều quy tắc như vậy”.
Thị nữ Mạt Tâm giúp nàng cởi áo choàng ra, Tuệ quý phi mới nhẹ nhàng thỉnh an: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”.
Hoàng hậu cười nói: “Ban tọa. Bổn cung cũng sẽ dùng câu nói kia của muội… Hằng ngày đều gặp, không cần nhiều quy tắc như vậy”.
Tuệ quý phi cảm tạ ân điển, nhẹ nhàng ngồi xuống, vừa cười vừa nói: “Thần thiếp mới ngủ trưa dậy, nghĩ không có chuyện gì nên mới đến đây cùng trò chuyện với nương nương, thần thiếp không quấy nhiễu nương nương chứ?”
Hoàng hậu cười nói: “Đang nhắc đến muội thì muội liền đến”. Nàng nhìn Tuệ quý phi, thời tiết tuy lạnh nhưng Tuệ quý phi sớm thay một bộ màu hồng phấn dày, dùng cẩm bảo Lan Quế tề phương mà may thành. Tuệ quý phi hiếu kì: “Hoàng hậu đang nói gì về thần thiếp vậy?”
Hoàng hậu thấy Tố Tâm dâng trà bánh lên, liền nói: “Nói là vừa có mấy đợt tuyết lạnh rơi, muội là người sợ lạnh nhất. Quả nhiên liền thấy muội, nhìn thấy xiêm y phong mao của muội thì thật là tốt”.
Tuệ quý phi cầm trong tay một lò sưởi nhỏ, một khắc cũng không chịu buông tay: “Hoàng hậu nương nương luôn hiểu rõ thần thiếp, luôn biết khí huyết thần thiếp hư hàn cho nên mỗi lần mùa đông đến đều cảm thấy lạnh không thể chịu nỗi”.
Mạt Tâm cười nói: “Hoàng hậu nương nương không biết đâu. Tuy mới chỉ có tháng Mười một mà tiểu chủ chúng nô tỳ đã cảm thấy lạnh đến mức không chịu được nổi, suốt ngày cầm theo lò sưởi tay, lò sưởi chân cũng mang theo, không một khắc rời xa”.
Hoàng hậu thở dài nói: “Muội tuổi còn trẻ nhưng cũng nên bảo dưỡng cho tốt vào. Nay mặc dù không còn ở Vương phủ nhưng cũng đừng ỷ lại vào thái y. Muội nghĩ xem, nếu bảo dưỡng tốt thì cũng giống như Thuần tần mà vì Hoàng thượng sinh vài A ca mới là điều tốt”. Nói đến con cái, Tuệ quý phi liền có chút thương cảm, vội vàng cúi thấp đầu nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoàng hậu gọi Liên Tâm tiến lên nói: “Bổn cung nhớ trong khố phòng của Trường Xuân cung có một kiện da huyền hồ do Cát Lâm tướng quân tiến cống. Hôm kia Hoàng thượng có ban thưởng cho bổn cung, ngươi đi lấy tới đây”. Liên Tâm vội vàng lui xuống, Hoàng hậu thấy người bên cạnh đều là tâm phúc cho nên mới nói thành thật: “Kỳ thật tuổi của muội trẻ hơn bổn cung một chút, phụng dưỡng Hoàng thượng lại lâu. Lời này không phải lời nói khách khí nhưng mà Hoàng thượng cũng ở trong cung của muội nhiều nhất nhưng sao đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì vậy? Muội cũng nên lưu ý một chút”.
Đôi mắt Tuệ quý phi ửng hồng, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nói như vậy là lòng tràn đầy nỗi đau vì thần thiếp, thần thiếp đều biết. Nhưng thái y cũng đang điều trị, vẫn là Hoàng thượng tự mình đi đến Thái Y viện lệnh cho Tề đại nhân chữa trị, không thể không nói có dụng tâm. Chỉ là thần thiếp phúc bạc mà thôi”.
Hoàng hậu than một tiếng, cũng là cảm xúc: “Hoàng thượng mới có ba vị A ca, Nhị a ca của bổn cung không cần nói. Đại a ca cùng Tam a ca xuất thân đều bình thường, bổn cung hy vọng muội cũng có thể có một A ca để mà trông cậy vào, thông minh nhanh nhạy, Nhị a ca cũng có người bầu bạn bên cạnh. Đó mới là huynh đệ chân chính”.