Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Ngoại truyện 1: Cuộc sống thường nhật của Vương Hoàng hậu
Buổi sáng, Vương Chi Lăng dụi mắt tỉnh dậy, bên cạnh nàng, hơi ấm của Thân Giang Kiệt vẫn còn vương lại. Nàng xoa xoa mi tâm một chút, sáng nay nàng lại dậy muộn nữa rồi.
Vương Chi Lăng đỡ lấy cái eo nhức mỏi, trong lòng thầm oán trách Thân Giang Kiệt. Từ ngày sinh cặp long phụng, sức chịu đựng của nàng kém hẳn. Bị Thân Giang Kiệt giày vò suốt một đêm, lưng eo nàng đã đã đau nhức đến mức khó mà cử động. Vương Chi Lăng không hề biết, đối với Thân Giang Kiệt, thân thể nàng sau khi sinh hài tử càng lúc càng tròn đầy, mơn mởn, làm hắn quyến luyến đến không nỡ rời giường.
Vương Chi Lăng uể oải bước xuống giường, sai Tố Tâm hầu hạ nàng chải tóc, canh y. Ba năm nay hậu cung vô cùng vắng vẻ. Thân Giang Kiệt cho đám cung tần mỹ nữ xuất cung, nên không còn ai đến thỉnh an nàng mỗi sáng, làm phiền giấc ngủ của nàng. Chuyện này thoạt nhìn thì tốt đẹp, nhưng lại dưỡng cho Vương Chi Lăng một thói quen ngủ nướng rất khó bỏ.
Thế nhưng không thể nói Vương Chi Lăng cả ngày rảnh rỗi được! Dưới gối nàng có hai hài nhi, một hoàng tử nghịch ngợm hoạt bát, một công chúa đanh đá, cá tính. Hai đứa trẻ léo nhéo cãi cọ suốt cả ngày, không ai chịu nhường ai, mỗi ngày Vương Chi Lăng đều phải phân xử xem huynh đúng hay muội đúng, nhức hết cả đầu!
Khoảng giờ Tỵ, Vương Chi Lăng sẽ đến thỉnh an Thôi Thái hậu. Thôi Thái hậu nhàn nhã uống trà, lại đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn cái bụng lép xẹp của Vương Chi Lăng.
- Hoàng đế giải tán hậu cung, chỉ giữ lại một mình con, ai gia cũng không cách nào phản đối. Nhưng ba năm rồi, Đại Hoàng tử và Trưởng công chúa cũng lớn, hoàng thất cũng nên có tin vui. Khai chi tán diệp là chức trách của Hoàng hậu, hoàng tự đông đúc mới là phúc của hoàng gia.
Vương Chi Lăng cúi đầu lắng nghe giáo huấn, chỉ biết “vâng vâng”, “dạ dạ”. Nàng mới hai mươi hai tuổi, dưới gối chỉ có hai hài tử mà đã mệt muốn chết đi, nếu sinh thêm nữa, không biết còn vất vả đến mức nào.
- Mẫu hậu giáo huấn chí phải! Nhất định phải sinh thêm nhiều hài tử.
Từ bên ngoài chính điện, giọng nói của Thân Giang Kiệt truyền đến. Vương Chi Lăng giật mình nhìn ra cửa, lâu lắm rồi mới thấy Thân Giang Kiệt ngoan ngoãn nghe lời Mẫu hậu của hắn như vậy.
- Hoàng đế có thể hiểu được, ai gia cũng yên tâm rồi.
Thôi Thái hậu vừa nói vừa bưng tách trà lên, ánh mắt liếc xéo Vương Chi Lăng, như muốn cảnh báo nàng. Vương Chi Lăng hơi rụt cổ lại, định tìm kiếm sự an ủi từ phía Thân Giang Kiệt, không ngờ lại thấy ánh mắt như lang sói của hắn.
Vương Chi Lăng lấy cớ chăm sóc hài tử, cáo lui khỏi tẩm điện của Thái Hậu. Thấy nàng vội vã rời đi, Thân Giang Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Chi Lăng, nàng cũng nghe Mẫu hậu nói rồi đấy, chúng ta phải khai chi tán diệp!
Thôi Thái hậu vừa nói vừa bưng tách trà lên, ánh mắt liếc xéo Vương Chi Lăng, như muốn cảnh báo nàng. Vương Chi Lăng hơi rụt cổ lại, định tìm kiếm sự an ủi từ phía Thân Giang Kiệt, không ngờ lại thấy ánh mắt như lang sói của hắn.
Vương Chi Lăng lấy cớ chăm sóc hài tử, cáo lui khỏi tẩm điện của Thái Hậu. Thấy nàng vội vã rời đi, Thân Giang Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Chi Lăng, nàng cũng nghe Mẫu hậu nói rồi đấy, chúng ta phải khai chi tán diệp!
- Nhưng thần thiếp nghĩ đến hài tử liền đau đầu! – Vương Chi Lăng phụng phịu.
- Không sao, có ta cùng nàng chăm sóc các con!
Nói rồi, Thân Giang Kiệt một mực kéo Vương Chi Lăng về Chiêu Dương cung, vô cùng “cẩn tuân giáo huấn” của Thôi Thái hậu để hoàng thất sớm có tin vui.
Mãi đến chiều Vương Chi Lăng mới uể oải tỉnh dậy, ngây ngốc ngồi ở trên giường. Tố Tâm bưng chậu nước rửa mặt vào hầu hạ nàng.
- Bệ hạ rời đi rồi sao? – Vương Chi Lăng nhỏ giọng hỏi.
- Bệ hạ đang đọc sách ở chính điện ạ! – Tố Tâm đáp lời.
Vương Chi Lăng đỡ lấy thắt lưng, thở dài một hơi. Nàng liếc mắt ra ngoài cửa một chút rồi nhỏ giọng nói với Tố Tâm:
- Hay là bổn cung tiếp tục dùng loại dược tránh thai kia…
- Không được đâu nương nương, sẽ tổn hại phụng thể! – Tố Tâm hoảng hốt phản đối.
- Nhưng không dùng loại dược kia, chỉ sợ…
Vương Chi Lăng chưa nói hết câu, cửa phòng đã bị ai đó mở toang ra. Thân Giang Kiệt tươi cười bước vào, rồi ra hiệu cho Tố Tâm ra ngoài.
Vương Chi Lăng giật mình, không biết ban nãy Thân Giang Kiệt có nghe thấy chuyện nàng vừa nói với Tố Tâm hay không. Thân Giang Kiệt hăm hở đi vào trong tẩm phòng của Vương Chi Lăng, nhìn tấm chăn mỏng đang đắp hờ hững trên bờ vai trần trắng nõn của nàng, lại không nhịn được mà nuốt nước bọt.
- Bệ hạ coi chừng tinh tẫn thân vong! – Vương Chi Lăng nhìn thấy ánh mắt “quen thuộc” của Thân Giang Kiệt, liền lên tiếng cảnh cáo hắn.
- Ha ha, làm gì có chuyện đó, trẫm rất điều độ! – Thân Giang Kiệt cười chữa thẹn – Còn nàng, tuyệt đối không được dùng mấy loại dược tránh thai vớ vẩn. Nàng không nhớ trước đây vì dùng dược đó mà mãi nàng mới mang thai Giang Tuấn và Nhật Nguyên sao?
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt, từ sửng sốt đến lúng túng. Nàng rũ mi mắt nhìn xuống, bối rối nói:
- Bệ hạ… biết chuyện đó rồi sao?
- Ừ, trẫm nghe được nàng với Tôn ma ma nói chuyện từ lâu rồi! – Thân Giang Kiệt thản nhiên đáp.
- Bệ hạ… không trách thiếp? – Vương Chi Lăng e dè hỏi.
- Không trách nàng, nhưng trẫm không muốn nàng dùng mấy loại dược hại thân thể.
Thân Giang Kiệt véo véo cái mũi nhỏ của Vương Chi Lăng, rồi ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
- Mai trẫm sẽ đưa nàng và hai hài tử về phủ Tể tướng.
Vương Chi Lăng tủm tỉm cười, hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ Thân Giang Kiệt, còn cao hứng tặng hắn một nụ hôn.
Giờ Dậu chiều hôm sau, xe ngựa của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đã đến trước đại môn phủ Tể tướng. Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng xuống ngựa, hai người mỗi người dắt một tiểu hài tử, hăm hở bước vào phủ Tể tướng.
Ra đón bọn họ là Vương Tể tướng, Vương phu nhân cùng với… Thôi Vĩnh Khanh. Vương Chi Lăng mỗi lần nhìn thấy Thôi Vĩnh Khanh ở Vương trạch đều sẽ muốn trêu chọc y.
- Đại tẩu!
Thôi Vĩnh Khanh mặc dù biết rõ sẽ bị Vương Chi Lăng gọi là danh xưng kia, nhưng không lần nào y không cảm thấy bối rối đến co giật khóe miệng, mặt mũi cũng đen sì. Nhưng biết làm sao phản bác nàng được, y thực sự là…
- Đại tẩu!
Thanh âm này thật quen! Thôi Vĩnh Khanh ngẩng đầu lên, vừa lúc lại đối mặt với vẻ mặt đầy tiếu ý của Thân Giang Kiệt, chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Y nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, cứ gọi vi thần là Thôi ái khanh như mọi khi đi ạ.
- Như vậy sao được? – Thân Giang Kiệt nhướn mày, vô cùng nghiêm túc nói – Ngươi rõ ràng là đại tẩu của trẫm và Chi Lăng. Hôm nay là gia yến, phải tôn trọng gia quy.
- Đúng vậy, đại tẩu! – Vương Chi Lăng tươi cười phụ họa.
Thôi Vĩnh Khanh lập tức im miệng, tóm lại một người thật thà chất phác lại thấp cổ bé họng như y không thể nói lại Đế Hậu hai người bọn họ.
Một lúc sau thì Vương Khiết cũng từ hoàng cung trở về. Từ ngày tiêu diệt Mậu Duy Hùng, lập đại công, Vương Khiết nhậm chức Thống lĩnh thị vệ, làm việc ngay trong cung. Hắn vừa bước vào cửa, nhìn thấy Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng, liền cúi người hành lễ. Thôi Vĩnh Khanh nhìn thấy Vương Khiết trở về, biết chắc chuyện mất mặt sắp sửa xảy ra, liền lủi về thư phòng chờ giờ dạ thiện mới xuất hiện.
Tới giờ dạ thiện, Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng cùng với Vương Tể tướng, Vương phu nhân, Vương Khiết và Thôi Vĩnh Khanh cùng ngồi xuống bàn. Thỉnh thoảng Thân Giang Kiệt lại đưa Vương Chi Lăng về phủ Tể tướng dùng bữa, nên chuyện ngồi cùng bàn đã trở nên rất tự nhiên.
Thân Giang Kiệt nhìn mấy món ăn bày biện trên bàn, cảm thấy có chút tò mò với nồi canh to đang nghi ngút khỏi đặt ở ngay chính giữa. Hắn chỉ tay vào nồi canh, hỏi Vương Tể tướng:
- Đây là món gì vậy?
Vương Tể tướng khựng lại một chút, quay sang nhìn lão bà nhà mình, sau đó đột nhiên ho hai tiếng:
- Khụ khụ, hồi Bệ hạ, đây là… canh cẩu tiên, theo ý Thái hậu…
- Canh cẩu tiên? – Thân Giang Kiệt sửng sốt một hồi, sau đó bắt đầu cảm thấy có chút hưng phấn.
- Dạ đúng ạ! – Vương Tể tướng bối rối, nhưng không thể không đáp lời – Có tác dụng bổ thận tráng dương…
Thân Giang Kiệt mở to mắt nhìn nồi canh, chớp mắt hai cái, rồi ngẩng mặt lên, vô tình lại chạm phải ánh mắt đầy phấn khích của Vương Khiết.
Hai người nhìn nhau, không hẹn cùng nghĩ, đây là canh… bổ thận tráng dương đó nha!
Vương Chi Lăng nhìn tình hình trước mắt, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Canh cẩu tiên này chắc chắn là Thôi Thái hậu căn dặn Vương phu nhân nấu cho Thân Giang Kiệt dùng. Nàng theo bản năng lảng tránh ánh mắt đang hừng hực của Thân Giang Kiệt, lại vô tình bắt gặp biểu cảm vô cùng bất an trên mặt Thôi Vĩnh Khanh.
Tâm tình Thôi Vĩnh Khanh vô cùng phức tạp. Cách đây hai năm, Vương Khiết đem hai mươi hòm sính lễ đến tận phủ Hình bộ Thượng thư để cầu thân, y không biết nên tự hào hay nên cảm thấy mất mặt. Chớp mắt, chuyện y bị Thống lĩnh cấm vệ quân cầu thân đã lan ra cả kinh thành. Thôi Vĩnh Khanh còn chưa kịp vượt qua đợt sang chấn tâm lý đó, thì Thân Giang Kiệt lại ban chỉ tứ hôn cho y và Vương Khiết. Thế là Thôi Vĩnh Khanh mơ mơ hồ hồ trở thành… Vương thiếu phu nhân. Thân Giang Kiệt còn nói, cái gì mà, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, dẹp luôn phủ Hình bộ Thượng thư, để Thôi Vĩnh Khanh dọn đến Vương trạch ở cùng Vương Khiết và phu phụ Tế tướng. Khỏi phải nói Thôi Vĩnh Khanh cảm thấy ấm ức đến mức nào, nhưng lý do vì sao y không bao giờ lên tiếng hay tỏ thái độ bất mãn, y cũng không lý giải được, nhất là mỗi khi thấy tên Vương Khiết kia bày ra vẻ mặt hăm hở, hăng hái.
Vương Chi Lăng nhìn biểu cảm trên mặt “đại tẩu” một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với y:
- Chúng ta là phận hậu bối, phải kính trưởng bối trước tiên!
Thôi Vĩnh Khanh mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng, trong lòng thầm giơ ngón tay cái. Sau đó, bọn họ mỗi người một tay, múc cho Vương Tể tướng hai bát canh chứa đầy cẩu tiên bổ dưỡng, hiếu kính với phụ thân. Vương Chi Lăng còn nhiệt tình bón một muỗng canh vào miệng ông.
Thân Giang Kiệt, Vương Tể tướng và Vương Khiết đều mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng và Thôi Vĩnh Khanh. Vương Tể tướng mặt nhăn như ăn phải ớt, liếc nhìn Vương phu nhân như muốn cầu cứu. Đáp lại ông, Vương phu nhân hoàn toàn không thèm để ý, chỉ lo gắp thức ăn cho Vương Chi Lăng cùng Giang Tuấn, Nhật Nguyên.
Vương Tể tướng chớp mắt hai cái, cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Canh đã đưa đến tận miệng rồi, là Hoàng hậu ban cho, không thể không ăn được đâu!!!
Vương Chi Lăng đỡ lấy cái eo nhức mỏi, trong lòng thầm oán trách Thân Giang Kiệt. Từ ngày sinh cặp long phụng, sức chịu đựng của nàng kém hẳn. Bị Thân Giang Kiệt giày vò suốt một đêm, lưng eo nàng đã đã đau nhức đến mức khó mà cử động. Vương Chi Lăng không hề biết, đối với Thân Giang Kiệt, thân thể nàng sau khi sinh hài tử càng lúc càng tròn đầy, mơn mởn, làm hắn quyến luyến đến không nỡ rời giường.
Vương Chi Lăng uể oải bước xuống giường, sai Tố Tâm hầu hạ nàng chải tóc, canh y. Ba năm nay hậu cung vô cùng vắng vẻ. Thân Giang Kiệt cho đám cung tần mỹ nữ xuất cung, nên không còn ai đến thỉnh an nàng mỗi sáng, làm phiền giấc ngủ của nàng. Chuyện này thoạt nhìn thì tốt đẹp, nhưng lại dưỡng cho Vương Chi Lăng một thói quen ngủ nướng rất khó bỏ.
Thế nhưng không thể nói Vương Chi Lăng cả ngày rảnh rỗi được! Dưới gối nàng có hai hài nhi, một hoàng tử nghịch ngợm hoạt bát, một công chúa đanh đá, cá tính. Hai đứa trẻ léo nhéo cãi cọ suốt cả ngày, không ai chịu nhường ai, mỗi ngày Vương Chi Lăng đều phải phân xử xem huynh đúng hay muội đúng, nhức hết cả đầu!
Khoảng giờ Tỵ, Vương Chi Lăng sẽ đến thỉnh an Thôi Thái hậu. Thôi Thái hậu nhàn nhã uống trà, lại đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn cái bụng lép xẹp của Vương Chi Lăng.
- Hoàng đế giải tán hậu cung, chỉ giữ lại một mình con, ai gia cũng không cách nào phản đối. Nhưng ba năm rồi, Đại Hoàng tử và Trưởng công chúa cũng lớn, hoàng thất cũng nên có tin vui. Khai chi tán diệp là chức trách của Hoàng hậu, hoàng tự đông đúc mới là phúc của hoàng gia.
Vương Chi Lăng cúi đầu lắng nghe giáo huấn, chỉ biết “vâng vâng”, “dạ dạ”. Nàng mới hai mươi hai tuổi, dưới gối chỉ có hai hài tử mà đã mệt muốn chết đi, nếu sinh thêm nữa, không biết còn vất vả đến mức nào.
- Mẫu hậu giáo huấn chí phải! Nhất định phải sinh thêm nhiều hài tử.
Từ bên ngoài chính điện, giọng nói của Thân Giang Kiệt truyền đến. Vương Chi Lăng giật mình nhìn ra cửa, lâu lắm rồi mới thấy Thân Giang Kiệt ngoan ngoãn nghe lời Mẫu hậu của hắn như vậy.
- Hoàng đế có thể hiểu được, ai gia cũng yên tâm rồi.
Thôi Thái hậu vừa nói vừa bưng tách trà lên, ánh mắt liếc xéo Vương Chi Lăng, như muốn cảnh báo nàng. Vương Chi Lăng hơi rụt cổ lại, định tìm kiếm sự an ủi từ phía Thân Giang Kiệt, không ngờ lại thấy ánh mắt như lang sói của hắn.
Vương Chi Lăng lấy cớ chăm sóc hài tử, cáo lui khỏi tẩm điện của Thái Hậu. Thấy nàng vội vã rời đi, Thân Giang Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Chi Lăng, nàng cũng nghe Mẫu hậu nói rồi đấy, chúng ta phải khai chi tán diệp!
Thôi Thái hậu vừa nói vừa bưng tách trà lên, ánh mắt liếc xéo Vương Chi Lăng, như muốn cảnh báo nàng. Vương Chi Lăng hơi rụt cổ lại, định tìm kiếm sự an ủi từ phía Thân Giang Kiệt, không ngờ lại thấy ánh mắt như lang sói của hắn.
Vương Chi Lăng lấy cớ chăm sóc hài tử, cáo lui khỏi tẩm điện của Thái Hậu. Thấy nàng vội vã rời đi, Thân Giang Kiệt cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Chi Lăng, nàng cũng nghe Mẫu hậu nói rồi đấy, chúng ta phải khai chi tán diệp!
- Nhưng thần thiếp nghĩ đến hài tử liền đau đầu! – Vương Chi Lăng phụng phịu.
- Không sao, có ta cùng nàng chăm sóc các con!
Nói rồi, Thân Giang Kiệt một mực kéo Vương Chi Lăng về Chiêu Dương cung, vô cùng “cẩn tuân giáo huấn” của Thôi Thái hậu để hoàng thất sớm có tin vui.
Mãi đến chiều Vương Chi Lăng mới uể oải tỉnh dậy, ngây ngốc ngồi ở trên giường. Tố Tâm bưng chậu nước rửa mặt vào hầu hạ nàng.
- Bệ hạ rời đi rồi sao? – Vương Chi Lăng nhỏ giọng hỏi.
- Bệ hạ đang đọc sách ở chính điện ạ! – Tố Tâm đáp lời.
Vương Chi Lăng đỡ lấy thắt lưng, thở dài một hơi. Nàng liếc mắt ra ngoài cửa một chút rồi nhỏ giọng nói với Tố Tâm:
- Hay là bổn cung tiếp tục dùng loại dược tránh thai kia…
- Không được đâu nương nương, sẽ tổn hại phụng thể! – Tố Tâm hoảng hốt phản đối.
- Nhưng không dùng loại dược kia, chỉ sợ…
Vương Chi Lăng chưa nói hết câu, cửa phòng đã bị ai đó mở toang ra. Thân Giang Kiệt tươi cười bước vào, rồi ra hiệu cho Tố Tâm ra ngoài.
Vương Chi Lăng giật mình, không biết ban nãy Thân Giang Kiệt có nghe thấy chuyện nàng vừa nói với Tố Tâm hay không. Thân Giang Kiệt hăm hở đi vào trong tẩm phòng của Vương Chi Lăng, nhìn tấm chăn mỏng đang đắp hờ hững trên bờ vai trần trắng nõn của nàng, lại không nhịn được mà nuốt nước bọt.
- Bệ hạ coi chừng tinh tẫn thân vong! – Vương Chi Lăng nhìn thấy ánh mắt “quen thuộc” của Thân Giang Kiệt, liền lên tiếng cảnh cáo hắn.
- Ha ha, làm gì có chuyện đó, trẫm rất điều độ! – Thân Giang Kiệt cười chữa thẹn – Còn nàng, tuyệt đối không được dùng mấy loại dược tránh thai vớ vẩn. Nàng không nhớ trước đây vì dùng dược đó mà mãi nàng mới mang thai Giang Tuấn và Nhật Nguyên sao?
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt, từ sửng sốt đến lúng túng. Nàng rũ mi mắt nhìn xuống, bối rối nói:
- Bệ hạ… biết chuyện đó rồi sao?
- Ừ, trẫm nghe được nàng với Tôn ma ma nói chuyện từ lâu rồi! – Thân Giang Kiệt thản nhiên đáp.
- Bệ hạ… không trách thiếp? – Vương Chi Lăng e dè hỏi.
- Không trách nàng, nhưng trẫm không muốn nàng dùng mấy loại dược hại thân thể.
Thân Giang Kiệt véo véo cái mũi nhỏ của Vương Chi Lăng, rồi ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói:
- Mai trẫm sẽ đưa nàng và hai hài tử về phủ Tể tướng.
Vương Chi Lăng tủm tỉm cười, hai cánh tay trắng nõn quàng lên cổ Thân Giang Kiệt, còn cao hứng tặng hắn một nụ hôn.
Giờ Dậu chiều hôm sau, xe ngựa của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đã đến trước đại môn phủ Tể tướng. Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng xuống ngựa, hai người mỗi người dắt một tiểu hài tử, hăm hở bước vào phủ Tể tướng.
Ra đón bọn họ là Vương Tể tướng, Vương phu nhân cùng với… Thôi Vĩnh Khanh. Vương Chi Lăng mỗi lần nhìn thấy Thôi Vĩnh Khanh ở Vương trạch đều sẽ muốn trêu chọc y.
- Đại tẩu!
Thôi Vĩnh Khanh mặc dù biết rõ sẽ bị Vương Chi Lăng gọi là danh xưng kia, nhưng không lần nào y không cảm thấy bối rối đến co giật khóe miệng, mặt mũi cũng đen sì. Nhưng biết làm sao phản bác nàng được, y thực sự là…
- Đại tẩu!
Thanh âm này thật quen! Thôi Vĩnh Khanh ngẩng đầu lên, vừa lúc lại đối mặt với vẻ mặt đầy tiếu ý của Thân Giang Kiệt, chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Y nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, cứ gọi vi thần là Thôi ái khanh như mọi khi đi ạ.
- Như vậy sao được? – Thân Giang Kiệt nhướn mày, vô cùng nghiêm túc nói – Ngươi rõ ràng là đại tẩu của trẫm và Chi Lăng. Hôm nay là gia yến, phải tôn trọng gia quy.
- Đúng vậy, đại tẩu! – Vương Chi Lăng tươi cười phụ họa.
Thôi Vĩnh Khanh lập tức im miệng, tóm lại một người thật thà chất phác lại thấp cổ bé họng như y không thể nói lại Đế Hậu hai người bọn họ.
Một lúc sau thì Vương Khiết cũng từ hoàng cung trở về. Từ ngày tiêu diệt Mậu Duy Hùng, lập đại công, Vương Khiết nhậm chức Thống lĩnh thị vệ, làm việc ngay trong cung. Hắn vừa bước vào cửa, nhìn thấy Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng, liền cúi người hành lễ. Thôi Vĩnh Khanh nhìn thấy Vương Khiết trở về, biết chắc chuyện mất mặt sắp sửa xảy ra, liền lủi về thư phòng chờ giờ dạ thiện mới xuất hiện.
Tới giờ dạ thiện, Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng cùng với Vương Tể tướng, Vương phu nhân, Vương Khiết và Thôi Vĩnh Khanh cùng ngồi xuống bàn. Thỉnh thoảng Thân Giang Kiệt lại đưa Vương Chi Lăng về phủ Tể tướng dùng bữa, nên chuyện ngồi cùng bàn đã trở nên rất tự nhiên.
Thân Giang Kiệt nhìn mấy món ăn bày biện trên bàn, cảm thấy có chút tò mò với nồi canh to đang nghi ngút khỏi đặt ở ngay chính giữa. Hắn chỉ tay vào nồi canh, hỏi Vương Tể tướng:
- Đây là món gì vậy?
Vương Tể tướng khựng lại một chút, quay sang nhìn lão bà nhà mình, sau đó đột nhiên ho hai tiếng:
- Khụ khụ, hồi Bệ hạ, đây là… canh cẩu tiên, theo ý Thái hậu…
- Canh cẩu tiên? – Thân Giang Kiệt sửng sốt một hồi, sau đó bắt đầu cảm thấy có chút hưng phấn.
- Dạ đúng ạ! – Vương Tể tướng bối rối, nhưng không thể không đáp lời – Có tác dụng bổ thận tráng dương…
Thân Giang Kiệt mở to mắt nhìn nồi canh, chớp mắt hai cái, rồi ngẩng mặt lên, vô tình lại chạm phải ánh mắt đầy phấn khích của Vương Khiết.
Hai người nhìn nhau, không hẹn cùng nghĩ, đây là canh… bổ thận tráng dương đó nha!
Vương Chi Lăng nhìn tình hình trước mắt, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Canh cẩu tiên này chắc chắn là Thôi Thái hậu căn dặn Vương phu nhân nấu cho Thân Giang Kiệt dùng. Nàng theo bản năng lảng tránh ánh mắt đang hừng hực của Thân Giang Kiệt, lại vô tình bắt gặp biểu cảm vô cùng bất an trên mặt Thôi Vĩnh Khanh.
Tâm tình Thôi Vĩnh Khanh vô cùng phức tạp. Cách đây hai năm, Vương Khiết đem hai mươi hòm sính lễ đến tận phủ Hình bộ Thượng thư để cầu thân, y không biết nên tự hào hay nên cảm thấy mất mặt. Chớp mắt, chuyện y bị Thống lĩnh cấm vệ quân cầu thân đã lan ra cả kinh thành. Thôi Vĩnh Khanh còn chưa kịp vượt qua đợt sang chấn tâm lý đó, thì Thân Giang Kiệt lại ban chỉ tứ hôn cho y và Vương Khiết. Thế là Thôi Vĩnh Khanh mơ mơ hồ hồ trở thành… Vương thiếu phu nhân. Thân Giang Kiệt còn nói, cái gì mà, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, dẹp luôn phủ Hình bộ Thượng thư, để Thôi Vĩnh Khanh dọn đến Vương trạch ở cùng Vương Khiết và phu phụ Tế tướng. Khỏi phải nói Thôi Vĩnh Khanh cảm thấy ấm ức đến mức nào, nhưng lý do vì sao y không bao giờ lên tiếng hay tỏ thái độ bất mãn, y cũng không lý giải được, nhất là mỗi khi thấy tên Vương Khiết kia bày ra vẻ mặt hăm hở, hăng hái.
Vương Chi Lăng nhìn biểu cảm trên mặt “đại tẩu” một lúc, sau đó nhỏ giọng nói với y:
- Chúng ta là phận hậu bối, phải kính trưởng bối trước tiên!
Thôi Vĩnh Khanh mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng, trong lòng thầm giơ ngón tay cái. Sau đó, bọn họ mỗi người một tay, múc cho Vương Tể tướng hai bát canh chứa đầy cẩu tiên bổ dưỡng, hiếu kính với phụ thân. Vương Chi Lăng còn nhiệt tình bón một muỗng canh vào miệng ông.
Thân Giang Kiệt, Vương Tể tướng và Vương Khiết đều mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng và Thôi Vĩnh Khanh. Vương Tể tướng mặt nhăn như ăn phải ớt, liếc nhìn Vương phu nhân như muốn cầu cứu. Đáp lại ông, Vương phu nhân hoàn toàn không thèm để ý, chỉ lo gắp thức ăn cho Vương Chi Lăng cùng Giang Tuấn, Nhật Nguyên.
Vương Tể tướng chớp mắt hai cái, cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Canh đã đưa đến tận miệng rồi, là Hoàng hậu ban cho, không thể không ăn được đâu!!!