Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 493
"Ngươi có!" Ám Dạ nhìn chăm chú biểu hiện ở trên mặt của Tiểu Thiên, cặp mắt sắc bén kia làm cho Tiểu Thiên cảm thấy rất không tự nhiên, giống như là hắn có thể nhìn thấu tâm sự của nàng vậy.
"Ta không có! Ta không có! Ta không thể nào có chuyện như vậy nữa, càng không thể nào đối với người kia mà động tình!" Nỗi đau trong lòng mà Tiểu Thiên dằn xuống, tâm tình thống khổ lúc này hoàn toàn phát tiết ra ngoài, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên, nước mắt tuyệt vọng cùng thống khổ đã tuôn ra ngoài hốc mắt.
"Ngươi có! Ngươi càng hận người kia, chỉ có thể nói rõ ngươi đối với hắn động tâm rất sâu!" Ám Dạ không chút nào để ý tới lời nói kia của Tiểu Thiên, hắn nhất định phải buộc cảm xúc nơi tận cùng trái tim nàng phát tiết ra ngoài, "Thiên Thiên, ngươi có thể lựa chọn lừa gạt người khác, nhưng ngươi lại không lừa được chính ngươi, ta nói lại lần nữa, muốn giữ mạng sống, thì đừng động tình!"
. . . . . .
Tiểu Thiên không nói gì, đôi môi run rẩy kia bởi vì kích động mà khẽ trắng bệch.
"Còn có. . . . . ." Nhìn Tiểu Thiên, Ám Dạ vốn định nói cái gì nữa, nhưng vừa lên tiếng, lại đem câu nói kia nuốt trở về.
"Còn có cái gì?" Tiểu Thiên mỉm cười giương mắt nói, nhìn Ám Dạ, mở miệng hỏi.
"Không có gì, chi là muốn ngươi giữ vững tâm tình thư thái!" Ám Dạ hướng về phía nàng cười cười, vỗ vỗ bả vai của nàng, đi tới cửa trước, mở cửa đi ra ngoài.
Hắn không muốn nói cho Tiểu Thiên tin tức về một người khác, ít nhất, bây giờ hắn còn chưa thể xác định, tin tức này đối với Tiểu Thiên mà nói là tin tốt hay là tin xấu. Hiện tại không thể nói cho nàng biết, ít nhất, giúp nàng giải hết độc dược trước đã, hắn không thể cho nàng gia tăng thêm gánh nặng trong lòng!
Thấy bộ dạng Ám Dạ muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, Tiểu Thiên cũng không muốn hỏi đến. Đoán chừng có liên quan đến độc dược trên người nàng. Nếu như ngay cả Dạ cũng không thể cứu được nàng thì sợ rằng trên cái thế giới này chẳng thể có người cứu được nàng. Nàng không muốn hỏi cái gì nhiều hơn nữa, hiện tại thơi hạn mười ngày đã qua, nếu như không phải gặp được Dạ, không biết nàng đã chết ở chỗ nào, nhưng ít nhất bây giờ nàng còn sống nhiều hơn mấy ngày không phải sao?
Ít nhất là ở chỗ này, coi như nếu chết thật rồi, nàng còn có thể chết ở một xinh đẹp như vậy, bên cạnh nàng còn có hai người. Cho dù —— hai người kia đều không phải chính là hắn trong lòng nàng!
Nàng nhớ mình đã nói qua đối với hắn, cho dù chết, cũng muốn chết ở bên cạnh hắn.
Sợ rằng những lời này, cả đời này là nàng thực hiện không được.
"Ta không có! Ta không có! Ta không thể nào có chuyện như vậy nữa, càng không thể nào đối với người kia mà động tình!" Nỗi đau trong lòng mà Tiểu Thiên dằn xuống, tâm tình thống khổ lúc này hoàn toàn phát tiết ra ngoài, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên, nước mắt tuyệt vọng cùng thống khổ đã tuôn ra ngoài hốc mắt.
"Ngươi có! Ngươi càng hận người kia, chỉ có thể nói rõ ngươi đối với hắn động tâm rất sâu!" Ám Dạ không chút nào để ý tới lời nói kia của Tiểu Thiên, hắn nhất định phải buộc cảm xúc nơi tận cùng trái tim nàng phát tiết ra ngoài, "Thiên Thiên, ngươi có thể lựa chọn lừa gạt người khác, nhưng ngươi lại không lừa được chính ngươi, ta nói lại lần nữa, muốn giữ mạng sống, thì đừng động tình!"
. . . . . .
Tiểu Thiên không nói gì, đôi môi run rẩy kia bởi vì kích động mà khẽ trắng bệch.
"Còn có. . . . . ." Nhìn Tiểu Thiên, Ám Dạ vốn định nói cái gì nữa, nhưng vừa lên tiếng, lại đem câu nói kia nuốt trở về.
"Còn có cái gì?" Tiểu Thiên mỉm cười giương mắt nói, nhìn Ám Dạ, mở miệng hỏi.
"Không có gì, chi là muốn ngươi giữ vững tâm tình thư thái!" Ám Dạ hướng về phía nàng cười cười, vỗ vỗ bả vai của nàng, đi tới cửa trước, mở cửa đi ra ngoài.
Hắn không muốn nói cho Tiểu Thiên tin tức về một người khác, ít nhất, bây giờ hắn còn chưa thể xác định, tin tức này đối với Tiểu Thiên mà nói là tin tốt hay là tin xấu. Hiện tại không thể nói cho nàng biết, ít nhất, giúp nàng giải hết độc dược trước đã, hắn không thể cho nàng gia tăng thêm gánh nặng trong lòng!
Thấy bộ dạng Ám Dạ muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, Tiểu Thiên cũng không muốn hỏi đến. Đoán chừng có liên quan đến độc dược trên người nàng. Nếu như ngay cả Dạ cũng không thể cứu được nàng thì sợ rằng trên cái thế giới này chẳng thể có người cứu được nàng. Nàng không muốn hỏi cái gì nhiều hơn nữa, hiện tại thơi hạn mười ngày đã qua, nếu như không phải gặp được Dạ, không biết nàng đã chết ở chỗ nào, nhưng ít nhất bây giờ nàng còn sống nhiều hơn mấy ngày không phải sao?
Ít nhất là ở chỗ này, coi như nếu chết thật rồi, nàng còn có thể chết ở một xinh đẹp như vậy, bên cạnh nàng còn có hai người. Cho dù —— hai người kia đều không phải chính là hắn trong lòng nàng!
Nàng nhớ mình đã nói qua đối với hắn, cho dù chết, cũng muốn chết ở bên cạnh hắn.
Sợ rằng những lời này, cả đời này là nàng thực hiện không được.
Bình luận facebook