-
Chương 11
Trans: Chang
Trong lòng nghĩ vậy, Văn Trạch Lệ có chút cáu kỉnh, hất cằm lên hỏi: “Còn muốn hỏi gì nữa không? Đã đào bới nhiều chuyện vậy rồi sao không đào sâu thêm chút nữa?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn những câu hỏi do Tiểu Muội sắp xếp, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy nên thêm vào một ít nữa, cô cầm máy ghi âm hỏi: “Bạn gái cũ có phải là mối tình đầu của anh không?
Văn Trạch Lệ đáp: “Đúng vậy.”
“Văn thiếu cũng cảm thấy mối tình đầu khó quên sao?”
Văn Trạch Lệ sững người một lúc, anh hơi nghiêng người về trước, như cười như không mà nhìn cô. Một lúc sau, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở: “Có lẽ vậy chăng?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được rồi, những gì nên hỏi đều hỏi hết rồi.”
Lông mày cô mang theo một tia thoải mái, chắc bởi vì đây là loại công việc mà cô thích.
Cô nghiêng người, nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Cà phê nguội rồi nên có chút đắng, cô nhíu mày.
Văn Trạch Lệ im lặng nhìn cô.
Kéo kéo cổ áo.
Thẩm Tuyền ấn chuông cửa bên cạnh.
Cửa mở ra.
Tiểu Muội ló đầu vào mà cười: “Phỏng vấn xong rồi à?
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Cô đặt ly cà phê xuống, đưa tài liệu cùng máy ghi âm cho Tiểu Muội. Cô nói với Văn Trạch Lệ: “Văn tổng, tôi tiễn anh.”
“Khách sáo rồi.” Văn Trạch Lệ cúi đầu, đứng dậy lấy áo khoác rồi đi về phía cửa. Thẩm Tuyền cũng đi bên cạnh anh, cặp vợ chồng cùng nhau bước ra.
Cả phòng làm việc ai cũng nhìn họ chằm chằm.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cổ của cô, nói: “Hai ngày nay không uống rượu đấy chứ?”
Thẩm Tuyền khựng lại một lúc rồi đáp: “Không.”
Văn Trạch Lệ: “Ừm.”
Sau khi tiễn anh đến cổng, trợ lý của Văn Trạch Lệ đứng chờ phía bên kia, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì thoáng giật mình, sao Thẩm tổng lại ở đây? Vợ chồng họ hiếm khi nào đứng cạnh nhau. Trai tài gái sắc, nếu không phải là không có tình cảm thì đây quả là một bức tranh đã mắt người xem.
Thẩm Tuyền đứng trên bậc cầu thang, tiễn Văn Trạch Lệ đi xuống.
Văn Trạch Lệ mặc áo khoác, quay lại nhìn cô một cái, đột nhiên nhướng mày: “Không phải cô định chuẩn bị làm phóng viên một ngày đấy chứ?”
Thẩm Tuyền nhìn anh đáp: “Anh quản được à?”
Văn Trạch Lệ: “…”
Một lúc lâu sau, anh cười lạnh quay đầu, kéo cửa rồi bước lên xe.
Về tới phòng làm việc, mấy cô gái bên nhóm tiểu Muội phụ trách mục này đang nghe bản ghi âm mà cô ghi lại lúc sáng, thấy Thẩm Tuyền đi tới thì có chút ngại ngùng, sau lại thấy vẻ mặt của Thẩm Tuyền chẳng có tí cảm xúc nào.
Mọi người chẳng ai nói lời nào với nhau, dù sao họ thân là những nhân viên thân cận nhất của cô, nên biết rõ dáng vẻ của Thẩm Tuyền khi để ý một người sẽ thế nào.
Tiểu Muội nói: “Thẩm tổng, cô dám hỏi thật đấy, hai câu phía sau là cô tự thêm vào à?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn hai câu phía sau.
Câu mối tình đầu đó, quả thực là do cô tự mình thêm vô.
Cô “Ừm” một tiếng rồi quay người lấy điện thoại, vỗ vào vai Hứa Lê Lê: “Mính về đây.”
Tay của Hứa Lê Lê đầy phẩm màu, chỉ gật đầu, cô ấy tiễn Thẩm Tuyền ra ngoài. Thường Tuyết đã chạy xe đến, sau khi Thẩm Tuyền lên xe, Hứa Lê Lê vẫy tay đầy màu chào theo. Thường Tuyết cũng quen Hứa Lê Lê nên cũng vẫy tay chào cô ấy.
Xe khởi động.
Thẩm Tuyền chẳng còn chút thả lỏng nào nữa, Thường Tuyết nhìn cô hỏi: “Trực tiếp đi đón chủ tịch Thẩm à?”
“Ừm.”
Xe chạy tới đèn đỏ, Thường Tuyết liếc mắt nhìn điện thoại một cái, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cuối tuần này là sinh nhật của thầy Tống, cậu có muốn đi không?”
Thẩm Tuyền ngước mặt lên khỏi đống văn kiện: “Đi chứ”
Thường Tuyết gật đầu cười: “Mình cũng muốn đi.”
Bởi vì trong một lần đi du xuân, thầy Tống đã vớt hai người từ trong hồ lên, đây là bí mật của hai người họ.
Thường Tuyết lại nói: “Nghe nói là sẽ có nhiều người tham gia, lại nhớ tới bản nhạc hồi trước thầy Tống đàn rồi.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Buổi chiều tối cùng bố đi gặp Tiêu tổng, quả nhiên trong tay ông ta có giấu giếm gì đó, phần giấy tờ đó đã khiến mảnh đất phải lấy được ban đầu kia tăng giá gấp hai.
Thẩm Tiêu Toàn hiếm khi hút thuốc, gõ bàn nói: “Lão chủ tịch ơi, ông thế này là tham quá đấy.”
Lão chủ tịch cười phá lên, văn kiện đã đặt đó. Thật ra mà nói thì trước mắt chỉ có nhà họ Tiêu biết được tin này. Điện thoại của Thẩm Tuyền trên bàn đúng lúc vang lên, cô liếc qua một cái rồi nghe máy.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ vang lên từ đầu dây bên kia: “Mảnh đất mà các cô muốn lấy xuất hiện một phần văn kiện mới rồi, đã nhận được tin này chưa?”
Thầm Tuyền hơi sững người, có chút bất ngờ.
Cô nhấp một ngụm trà, liếc nhìn giám đốc Tiêu nói: “Vừa mới nhận được, đang đàm phán.”
Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng: “Giá tăng gấp đôi đúng không?”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Văn Trạch Lệ nghe giọng cô, một lúc sau mới trả lời: “Tôi giúp đỡ nhé?”
“Nhưng tôi có điều kiện đấy.”
Ngón tay Thẩm Tuyền sờ khuyên tai: “Thế thôi vậy.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Cô gái này đúng là cứng mà.
Ở đầu dây bên kia, anh hút xì gà, tay bóp eo, mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, giọng nói nhẹ như bay: “Được thôi.”
Vậy thôi vậy.
Sau khi cúp máy, tin nhắn trong nhóm tinh tinh reo lên.
Tiêu Nhiên: [Thế nào?]
Văn Trạch Tân: [Cậu này, có chút điều kiện tí teo đó sao cũng muốn bàn vậy chứ.]
Nhiếp Tư: [Theo tôi thấy á, ca này khó đấy.]
Chu Dương: [Văn Trạch Lệ, đàm phán thành công chứ? Đừng nói với tôi ngay cả vợ mình cũng xử lý không xong nhá.]
Văn Trach Lệ: [Cút.]
Chu Dương: [??]
Hứa Điện: [Chắc chắn là không thành rồi.]
Tiêu Nhiên: [Chậc chậc.]
Văn Trạch Lệ thoát khỏi khung trò chuyện, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, tức đến mức bật cười.
Mẹ nó.
*
Buổi tối, Thẩm Tuyền cùng bố cô và giám đốc Tiêu ra ngoài ăn, tài xế nhà họ Thẩm đưa cô về nhà. Cả căn phòng tối đen, mở đèn lên, Thẩm Tuyền mới chợt nhớ ra hai ngày nay Trần Hề Hề nghỉ phép, cũng có nghĩa là giờ trong nhà chỉ có một mình cô. Cô cảm thấy thoải mái hơn chút, không thèm xỏ dép, cứ vậy đi chân trần đi rót một ly sữa.
Cô mang ly sữa lên lầu, rồi đi tắm.
Tắm rửa xong cô không sấy tóc ngay mà lại đi xuống lầu, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha đọc sách.
Vừa mở tivi, tivi đang chiếu chương trình gameshow, cô với tay lấy máy tính bảng xem qua một vài tài liệu, miệng thì nhai bánh quy. Văn Trạch Lệ vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô không đi dép, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tóc thả rủ xuống.
Bước chân của anh sững lại, một lúc lâu sau mới nhận ra là cô.
Anh cởi áo khoác và cà vạt ra treo lên mắc treo quần áo rồi hỏi cô: “Cô ăn cơm chưa?”
Thẩm Tuyền nghe thấy tiếng động, nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xem máy tính bảng: “Ăn rồi”
Tiếng bật lửa vang lên, Văn Trạch Lệ dựa vào tủ rượu bên kia hút thuốc, anh hỏi: “Đã lấy được mảnh đất đó rồi à?
“Ừm.” Cô không hề ngẩng mặt lên.
Cô vẫn luôn cúi mặt, ánh đèn trong phòng khách ấm áp, ôm lấy cả cơ thể cô. Văn Trạch Lệ rót một ly rượu, cầm trên tay đi đến phía đó, ngồi ở một góc ghế sô pha nhấp nháp từng ngụm một, yết hầu chuyển động lên xuống, góc nghiêng hoàn hảo.
Thẩm Tuyền cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lưỡi anh cuộn lấy hai viên đá, tạo ra 2 tiếng răng rắc, nói: “Thực ra cô nên nghe thử điều kiện của tôi.”
Anh cũng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của cô, đôi mắt dài và hẹp nhìn có hơi bạc tình.
Thẩm Tuyền dựa vào tay vịn ghế sofa lắc đầu: “Không muốn nghe.”
Rắc một tiếng.
Viên đá trong miệng bị anh nghiền nát, Văn Trạch Lệ tức đến bật cười, mắt anh híp lại: “ Nói trắng ra, cô muốn tự mình chiếm lấy miếng đất đó.”
“Ừm.”
Văn Trạch Lệ: “Vậy được, để tôi xem cô chiếm thế nào.”
Nói xong, anh đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy, khiến cho áo sơ mi bị kéo lên từ eo. Anh cởi cúc áo rồi lên lầu tắm rửa.
Sau khi anh đi khỏi, phòng khách còn thoang thoảng mùi nicotin và rượu, Thẩm Tuyền tiếp tục xem tài liệu trong email. Xem đến mức gáy có hơi nhức mỏi, cô bèn chống cằm xem tivi.
Tivi đang chiếu chương trình gameshow sôi động.
Người ở trong chương trình chạy tới chạy lui cực nhanh, vừa hát vừa nhảy, có chút hài hước. Thẩm Tuyền xem rồi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng về sau càng xem càng thấy chán vì những trò vui đã dùng ở trước hết rồi, cô có hơi buồn ngủ cộng thêm những cơn gió lùa vào từ cửa sổ, rất thoải mái.
Cô nằm sấp xuống trên tay vịn của sofa ngủ thiếp đi.
Trời đã tối.
Sắp 11 giờ rồi.
Văn Trạch Lệ từ lầu 3 bước xuống, nhìn thấy cửa phòng ngủ không đóng, anh nhướng mày liếc nhìn đồng hồ rồi quay người xuống tầng 1, nhìn thấy cô đang nằm dài trên sofa, một chân thì nằm dưới đất, gió thổi làm những sợi tóc cô quyện vào nhau.
Văn Trạch Lệ xoa khóe môi dưới, đi về phía bếp pha một ly cà phê.
Cầm ly cà phê trong tay, anh dựa người vào bàn để uống.
Cô vẫn chưa dậy.
Có vẻ ngủ say rồi.
Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ đặt ly cà phê xuống, đi về phía cô, nắm lấy cổ tay đang đặt phía sau gáy của cô: “Thẩm tổng, dậy lên lầu ngủ đi.”
Cổ tay của con gái rất mảnh mai, là kiểu như chỉ cần lắc mạnh là cũng gãy. Cô hơi giãy dụa rút tay lại, đôi chân dài trong vô thức quờ quạng trên mặt đất.
Văn Trạch Lệ đưa mắt nhìn xuống đôi chân không chịu nằm yên của cô, mới phát hiện trên nền nhà không có dép của cô, ngay cả dép cô cũng không thèm mang.
Chậc.
Anh nheo mắt, nhìn một hồi.
Sau đó, anh cúi người xuống, có chút không kiên nhẫn mà vòng qua eo ôm cô lên, làn váy co lên. Văn Trạch Lê nhìn một cái rồi bước về phía cầu thang.
Lên được hai ba bậc thì Thẩm Tuyền tỉnh dậy.
Đôi mắt mang theo chút buồn ngủ từ từ mở ra.
Ngơ ngác nhìn đường góc mặt của người đàn ông, cô thất thần một lúc, mới lạnh giọng nói: “Tôi có thể tự đi được.”
Đi đến chỗ rẽ, ánh đèn càng tối, chỉ có một chiếc đèn tường màu cam ở góc, Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng cô thì cúi đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau dưới ánh đèn mờ nhạt.
Ánh mắt của anh cũng chất chứa vài phần ngẩn ngơ.
Thầm Tuyền giãy giụa, đôi chân dài lắc lư, Văn Trạch Lệ nhìn theo, phì cười một tiếng, buông tay.
Thẩm Tuyền đặt chân xuống nền nhà, đi chân trần lên bậc thang.
Văn Trạch Lệ bỏ tay vào túi quần nói: “Mới ốm yếu xanh xao xong, giờ thì hay rồi, vừa không đi dép lại nằm trên sofa đón gió, ngày mai nữ tổng giám đốc nhà họ Thẩm lại phải đi bệnh viện rồi.”
Giọng điệu châm biếm.
Thẩm Tuyền không đi dép, cảm giác thiếu tự tin hẳn.
Cô mở cửa, quay đầu nhìn anh nói: “Ngủ ngon.”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Về tới phòng, Thẩm Tuyền vẫn còn buồn ngủ, cô mò tìm tới giường, ngã nhào xuống, dụi mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Cảnh mộng trong mơ thật hỗn loạn.
Hôm sau quả thật Thẩm Tuyền có chút đau đầu nặng người, may mà không cảm.
*
Cuối tuần là sinh nhật thầy Tống, Thẩm Tuyền đã quen với việc thờ ơ nhưng tim cô thì không. Trên con đường học hành, có một vài người khiến cô cả đời nhớ ơn.
Sáng sớm hôm đó, Thường Tuyết lái xe đến đón cô, Thẩm Tuyền dùng khăn giấy lau khóe môi rồi bước lên xe.
Tâm trạng Thường Tuyết rất tốt, sau khi điều chỉnh kính chiếu hậu, cô ấy nói: “Không biết hôm nay Lam Thấm có đến không?”
Gặp được thầy Tống là chuyện vui.
Nhưng gặp phải đám người trong lớp thì chẳng phải chuyện hay gì, đặc biệt là Lam Thấm. Lúc đi học, bạn thân của Thẩm Tuyền chỉ có Thường Tuyết với Trần Y.
Mối quan hệ với các bạn học khác do tính cách của cô nên không tính là tốt. Về phía Lam Thấm, vì có xuất thân là tiểu thư gia đình quý tộc, nhưng lại có quá khứ đáng thương, cộng thêm ngoại hình và tính cách nên cực kì được yêu mến. Hơn phân nửa đám con trai đều từng thích cô ta.
Thẩm Tuyền bình thản nói: “Đến thì sao?”
Thường Tuyết khụ lên một tiếng, đáp: “Thì sợ họ lại thì thầm to nhỏ thôi mà.”
Phiền lắm.
Thẩm Tuyền không cất tiếng, cầm máy tính bảng xem bản đồ quy hoạch của miếng đất đó. Hộp thư email của cô chặn một vài thư rác nên cô cũng không nhìn thấy.
Thầy Tống ở kinh đô nhiều năm, vì cả nhà đều sống ở thủ đô nên Thẩm Tuyền cùng Thường Tuyết giúp thầy Tống tìm một căn nhà Tứ Viện ở đây.
Sinh nhật năm nay tổ chức tại Tứ Viện.
Tính ra thì đã 3 năm rồi Thẩm Tuyền chưa đón sinh nhật với thầy Tống, năm cô học lớp 12 đi nước ngoài, du học 4 năm sau mới quay về, trực tiếp vào Thẩm Thị làm việc.
Cô vẫn luôn khá bận rộn.
Xe dừng ở cổng, ngoài cổng có vẻ khá nhiều xe.
Thẩm Tuyền cùng Thường Tuyết bước vào sân, bảy tám người mặc đồng phục cấp ba đồng loạt quay lại nhìn qua. Sau khi thấy Thẩm Tuyền, tiếng cười đùa của họ lúc đầu bỗng nhỏ lại.
Mấy năm nay Thẩm Thị vẫn luôn xuất hiện ở các dự án kinh tế lớn, chưa kể quan hệ thông gia giữa hai tập đoàn Văn Thẩm.
Thầy Tống cầm ly trà bước ra, nhìn thấy hai người họ, cười nói: “Đến rồi à?”
“Chúc thầy sinh nhật vui vẻ.” Thường Tuyết tặng thầy món quà sinh nhật mà hai người họ chuẩn bị. Thầy Tống xua tay, cười đáp: “Đến là tốt rồi, không cần chuẩn bị quà cáp làm gì.”
Thẩm Tuyền: “Việc em nên làm mà thầy.”
Thầy Tống chỉ đành nhận lấy.
Nhận xong thầy lại đi chào hỏi những người khác.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ngồi xuống, những người khác đều đang nói chuyện, Thầm Tuyền không nói chuyện với ai cả, Thường Tuyết ngược lại khá rành tiếp chuyện người khác. Trời dần tối, ngoài cửa lại vang lên tiếng xe, tiếp đó đèn lồng phía trên cửa chuyển động, Lam Thấm mặc một chiếc váy dài cùng một chiếc áo khoác mỏng bước vào, đi cùng còn có lớp trưởng lớp bọn họ.
Thường Tuyết âm thầm chửi một tiếng, đẩy đẩy Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu, hờ hững nhìn Lam Thấm, sau đó lại cắm mặt vào xem điện thoại.
Lam Thấm vừa đến, các bạn học khác càng hào hứng hơn, đứng lên nhường chỗ cho Lam Thấm. Lam Thấm cười chào hỏi Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bỏ điện thoại xuống, nâng cốc trà lên, gật đầu chào hỏi: “Tay cô đỡ rồi chứ?”
“Đỡ nhiều rồi.” Lam Thấm cười rồi ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng.
Chỉ là đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng bầu không khí này vẫn không đổi, Thẩm Tuyền với Thường Tuyết luôn ngồi ở những chỗ yên tĩnh nhất.
Vợ của thầy dắt theo con gái cùng tiếp khách, một lúc sau, các món ăn được dọn lên, một đám học sinh ngày trước giờ đã trưởng thành ngồi quây vào nhau, lớp trường còn mua cho thầy Tống một chiếc bánh kem.
Họ đều là học sinh lớp 11 chuyên khối xã hội, do thầy Tống chủ nhiệm từ lớp 11 cho đến khi vào đại học nên tình cảm thầy trò rất sâu đậm.
Dùng bữa xong, ăn xong bánh kem, bởi vì không khí vui vẻ nên rất nhiều người chẳng vội bỏ về. Thầm Tuyền thấy thầy Tống không còn bận nữa thì cùng thầy ngồi xuống bên thành cửa, nói về thị trường chứng khoán gần đây.
Cô mong người thầy già có thể quản lý tốt tài chính của mình, kiếm được chút tiền lời mà không cần phải quá mạo hiểm. Về lĩnh vực này, cô có thể giúp thầy được.
Thường Tuyết ngồi kế bên cũng đưa ra một số ý tưởng và cách giúp thầy.
Gió lớn.
Tiếng của những người còn lại trong bữa tiệc ở bên ngoài dần dần có chút lấn át tiếng của Thẩm Tuyền.
Trong đó có một người hỏi: “Aiya, các bạn có còn nhớ Văn Đại Thiếu và Lam Thấm đến với nhau thế nào không?”
Thường Tuyết đang nói thì bị khựng lại, vô thức định đứng bật dậy thì thấy nét mặt của thầy Tống cũng thay đổi, thầy nói: “Để thầy bảo chúng nó…”
Thẩm Tuyền lại kéo tay thầy lại nói nhỏ: “Cứ để họ nói đi thầy.”
Thường Tuyết: “Mẹ nó, không thấy cậu ở đây chắc? Rõ ràng là cố ý mà. Cậu hiện tại là vợ của Văn Đại Thiếu, bọn họ thế này là thế nào chứ…”
Thẩm Tuyền: “Cậu ngồi xuống đi.”
Thường Tuyết: “…”
Phía bên Thẩm Tuyền tiếp tục nói chuyện với thầy Tống, gân xanh của thầy Tống giật giật, thầy cũng bị chọc tức. Lời bàn tán phía sau vẫn không ngừng.
Câu chuyện dần lắng xuống.
Quá khứ của Văn Trạch Lệ với Lan Thấm hiện ra càng rõ.
Trường trung học quốc tế Úc Kim Hương ở thủ đô là trường tư, ở đây có học sinh đạt thành tích cao tự thi vào, cũng có có những cô ấm cậu ấm nhờ gia thế mà được vào. Nhưng dù thế nào, đám cậu ấm cô chiêu trong này còn nhiều hơn bên ngoài trường, về sau người ta thích thêm hai chữ quý tộc vào trước Úc Kim Hương.
Văn Trạch Lệ không cùng lớp với họ, cộng thêm việc cuộc thi bình chọn hoa khôi học đường do Văn Trạch Lệ tổ chức kia, Lam Thấm đạt giải nhất, nhận danh hiệu hoa khôi, danh tiếng lừng lẫy, đám con trai không thể không nhắc tới cô ta.
Sau đó trong một trận bóng rổ, Văn Trạch Lệ coi như đã quen Lan Thấm, không thân, nhưng gặp nhau sẽ chào hỏi, có khi còn trêu nhau. Dần dần, Văn Trạch Tân cùng đám người trong hội bóng rổ cứ thích ghép đôi Văn Trạch Lệ với Lam Thấm, mỗi lần như thế Văn Trạch Lệ đều chỉ cười mà tiếp những trò đùa này. Đến lúc học đại học, Văn Trạch Lệ vì lí do gia đình nên không đi du học mà vào đại học Thủ Đô. Lại cùng trường với Lam Thấm, đám anh em xấu Nhiếp Tư lên đại học vẫn tiếp tục ghép đôi Văn Trạch Lệ với Lam Thấm. Năm ba đại học, Văn Trạch Lệ cuối cùng cũng theo đuổi Lam Thấm.
Vốn dĩ cho rằng dễ như trở bàn tay, ai mà ngờ, theo đuổi cả nửa năm. Năm 4 sắp tốt nghiệp, hai người họ mới công khai, những người cùng lớp còn lại có thể do đùa vậy nhiều lần nên đều cười nói cuối cùng họ cùng thành đôi rồi, cả đời này đừng có chia tay nhé.
Phía bên Thường Tuyết nghe vậy thì trợn mắt, miệng lải nhải: “Đúng đúng đúng, có chia tay đâu, chỉ cưới Thẩm đại tiểu thư nhà chúng tôi thôi.”
Thẩm Tuyền liếc nhìn Thường Tuyết một cái: “Cậu im đi.”
Thường Tuyết tối sầm mặt lại, thấp giọng nói: “Cậu nghe thấy gì không, cái gì mà tình yêu tuyệt đẹp? Còn cả mối tình sáu năm bền chắc? Cười chết mất.”
Thẩm Tuyền cầm ly trà lên uống.
Hồi còn đi học, cô biết rất nhiều người đùa cợt chuyện của Văn Trạch Lệ và Lam Thấm, nghe rồi thì cũng bỏ ngoài tai. Lên đại học, cô đi du học nên tin tức trong nước luôn cập nhật chậm hơn chút, đợi đến lúc cô về nước, lúc cô để ý đến Văn Trạch Lệ, mới phát hiện anh với Lam Thấm vẫn giữ liên lạc, vẫn còn yêu nhau.
Thời gian đúng là khá lâu.
Giọng của Lam Thấm truyền đến: “Được rồi, các cậu đừng nói nữa, anh ấy… Anh ấy kết hôn rồi.”
“Lam Thấm cậu thật đáng thương.” Có một bạn nữ nói thế này: “Phí hết thanh xuân, lúc còn học cấp ba mình thấy lúc nào Văn đại thiếu đánh bóng rổ cậu cũng ở đó cả.”
Thường Tuyết lại trợn mắt: “Tội nghiệp cái cớt gì.”
Thầy Tống thấy mặt của Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì, nhưng cũng không nghe tiếp được nữa, thầy đứng dậy, tập tễnh đi ra. Không biết thầy đã nói gì mà tất cả mọi người đều yên lặng hẳn đi.
Thẩm Tuyền xách túi lên, vỗ vỗ vai Thường Tuyết. Hai người họ cũng bước ra, bên ngoài càng thêm yên lặng. Lam Thấm ngồi chung trong đám người đó, mắt đỏ hoe, tựa như đang thương tiếc cho tình yêu và tuổi trẻ của mình.
Thầm Tuyền hờ hững nhìn Lam Thấm, im lặng nhìn nhau mấy giây.
Nhưng lại âm thầm khiến cho bầu không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng. Lam Thấm vô thức ngồi thẳng dậy, lấy khăn giấy lau khóe mắt. Thẩm Tuyền thu lại ánh nhìn, nhấc giày cao gót lên đi về phía cổng vòm.
Thường Tuyết nhìn chằm chằm vào Lam Thấm, rồi cũng theo Thẩm Tuyền ra ngoài.
Ngoài trời gió rất to, Thủ Đô sắp vào đông, gió khô thổi thẳng vào mặt, Thẩm Tuyền ngồi ở ghế sau, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường Tuyết ầm ỹ la ó ngồi vào ghế lái, hỏi cô: “Tối nay đi đâu?”
Đừng có quay lại cái biệt thự mới cưới đó.
Thẩm Tuyền im lặng một hồi, đang định nói thì đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông. Cô nhấc điện thoại lên, vừa nhìn, vậy mà lại là Văn Trạch Lệ.
Thầm Tuyền chần chừ hai giây.
Sau đó nhấc máy.
“Alo.”
“Cô đang ở đâu?” Giọng người đàn ông có chút sốt ruột, giọng rất thấp và khàn.
Thẩm Tuyền nheo mắt, nhìn xung quanh: “Đang ở Tứ Viện vành đai thứ 3…”
“Rẽ phải đi, đừng vào vành đai thứ 3…” Nhưng không kịp rồi, luồng ánh sáng chói ở phía trước chiếu thẳng vào buồng lái, chói thẳng vào mắt Thường Tuyết khiến mắt cô ấy đau nhói, sau đó đầu xe trượt khỏi đường.
Ầm một tiếng, một chiếc xe tải lao ra từ bên hông, tông thẳng vào cửa sau. Theo quán tính, Thẩm Tuyền đâm thẳng vào phía cửa bên kia, đầu đập vào kính.
Cơn đau lan ra khắp người, trước mắt cô chỉ còn một màu đen.
Xung quanh thoáng chốc tối sầm lại, Thường Tuyết khóc hét gọi mấy tiếng, Thẩm Tuyền muốn trả lời, còn chưa kịp trả lời, lúc này cửa xe bị người khác kéo ra, một cánh tay ôm lấy eo cô, ôm cô xuống.
Cơn chóng mặt vừa qua đi.
Màu đen trước mắt dần tan mờ, có chút ánh sáng.
Xung quanh một mớ hỗn loạn.
Cô quay đầu nhìn mọi thứ, trước mặt là góc nghiêng của Văn Trạch Lệ. Quai hàm của anh căng ra, cúi đầu nhìn cô: “Thấy thế nào rồi?”
Thẩm Tuyền sực tỉnh, cô lắc đầu: “Không nghiêm trọng lắm.”
Văn Trạch Lệ gật đầu.
Anh không buông cô ra, nhìn thấy cảnh sát đang đưa người trong xe tải đi xuống. Anh trực tiếp cho tên kia một đạp, anh ta bị đạp đến mức ngã quỳ xuống đất.
Thẩm Tuyền nhận ra người đàn ông kia, là em trai của ông chủ cũ của ngân hàng tư nhân Ngân Hải.
Cô đẩy đẩy tay Văn Trạch Lệ, anh lại vô thức dùng lực ôm lấy cô. Lúc này, một tiếng khóc than lí nhí chen ngang.
Lam Thấm kéo theo đám người đi tới, lo lắng nhìn Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn người con gái mặt đã đẫm nước mắt này.
Trong lòng nghĩ vậy, Văn Trạch Lệ có chút cáu kỉnh, hất cằm lên hỏi: “Còn muốn hỏi gì nữa không? Đã đào bới nhiều chuyện vậy rồi sao không đào sâu thêm chút nữa?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn những câu hỏi do Tiểu Muội sắp xếp, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy nên thêm vào một ít nữa, cô cầm máy ghi âm hỏi: “Bạn gái cũ có phải là mối tình đầu của anh không?
Văn Trạch Lệ đáp: “Đúng vậy.”
“Văn thiếu cũng cảm thấy mối tình đầu khó quên sao?”
Văn Trạch Lệ sững người một lúc, anh hơi nghiêng người về trước, như cười như không mà nhìn cô. Một lúc sau, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở: “Có lẽ vậy chăng?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Được rồi, những gì nên hỏi đều hỏi hết rồi.”
Lông mày cô mang theo một tia thoải mái, chắc bởi vì đây là loại công việc mà cô thích.
Cô nghiêng người, nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Cà phê nguội rồi nên có chút đắng, cô nhíu mày.
Văn Trạch Lệ im lặng nhìn cô.
Kéo kéo cổ áo.
Thẩm Tuyền ấn chuông cửa bên cạnh.
Cửa mở ra.
Tiểu Muội ló đầu vào mà cười: “Phỏng vấn xong rồi à?
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Cô đặt ly cà phê xuống, đưa tài liệu cùng máy ghi âm cho Tiểu Muội. Cô nói với Văn Trạch Lệ: “Văn tổng, tôi tiễn anh.”
“Khách sáo rồi.” Văn Trạch Lệ cúi đầu, đứng dậy lấy áo khoác rồi đi về phía cửa. Thẩm Tuyền cũng đi bên cạnh anh, cặp vợ chồng cùng nhau bước ra.
Cả phòng làm việc ai cũng nhìn họ chằm chằm.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cổ của cô, nói: “Hai ngày nay không uống rượu đấy chứ?”
Thẩm Tuyền khựng lại một lúc rồi đáp: “Không.”
Văn Trạch Lệ: “Ừm.”
Sau khi tiễn anh đến cổng, trợ lý của Văn Trạch Lệ đứng chờ phía bên kia, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì thoáng giật mình, sao Thẩm tổng lại ở đây? Vợ chồng họ hiếm khi nào đứng cạnh nhau. Trai tài gái sắc, nếu không phải là không có tình cảm thì đây quả là một bức tranh đã mắt người xem.
Thẩm Tuyền đứng trên bậc cầu thang, tiễn Văn Trạch Lệ đi xuống.
Văn Trạch Lệ mặc áo khoác, quay lại nhìn cô một cái, đột nhiên nhướng mày: “Không phải cô định chuẩn bị làm phóng viên một ngày đấy chứ?”
Thẩm Tuyền nhìn anh đáp: “Anh quản được à?”
Văn Trạch Lệ: “…”
Một lúc lâu sau, anh cười lạnh quay đầu, kéo cửa rồi bước lên xe.
Về tới phòng làm việc, mấy cô gái bên nhóm tiểu Muội phụ trách mục này đang nghe bản ghi âm mà cô ghi lại lúc sáng, thấy Thẩm Tuyền đi tới thì có chút ngại ngùng, sau lại thấy vẻ mặt của Thẩm Tuyền chẳng có tí cảm xúc nào.
Mọi người chẳng ai nói lời nào với nhau, dù sao họ thân là những nhân viên thân cận nhất của cô, nên biết rõ dáng vẻ của Thẩm Tuyền khi để ý một người sẽ thế nào.
Tiểu Muội nói: “Thẩm tổng, cô dám hỏi thật đấy, hai câu phía sau là cô tự thêm vào à?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn hai câu phía sau.
Câu mối tình đầu đó, quả thực là do cô tự mình thêm vô.
Cô “Ừm” một tiếng rồi quay người lấy điện thoại, vỗ vào vai Hứa Lê Lê: “Mính về đây.”
Tay của Hứa Lê Lê đầy phẩm màu, chỉ gật đầu, cô ấy tiễn Thẩm Tuyền ra ngoài. Thường Tuyết đã chạy xe đến, sau khi Thẩm Tuyền lên xe, Hứa Lê Lê vẫy tay đầy màu chào theo. Thường Tuyết cũng quen Hứa Lê Lê nên cũng vẫy tay chào cô ấy.
Xe khởi động.
Thẩm Tuyền chẳng còn chút thả lỏng nào nữa, Thường Tuyết nhìn cô hỏi: “Trực tiếp đi đón chủ tịch Thẩm à?”
“Ừm.”
Xe chạy tới đèn đỏ, Thường Tuyết liếc mắt nhìn điện thoại một cái, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cuối tuần này là sinh nhật của thầy Tống, cậu có muốn đi không?”
Thẩm Tuyền ngước mặt lên khỏi đống văn kiện: “Đi chứ”
Thường Tuyết gật đầu cười: “Mình cũng muốn đi.”
Bởi vì trong một lần đi du xuân, thầy Tống đã vớt hai người từ trong hồ lên, đây là bí mật của hai người họ.
Thường Tuyết lại nói: “Nghe nói là sẽ có nhiều người tham gia, lại nhớ tới bản nhạc hồi trước thầy Tống đàn rồi.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Buổi chiều tối cùng bố đi gặp Tiêu tổng, quả nhiên trong tay ông ta có giấu giếm gì đó, phần giấy tờ đó đã khiến mảnh đất phải lấy được ban đầu kia tăng giá gấp hai.
Thẩm Tiêu Toàn hiếm khi hút thuốc, gõ bàn nói: “Lão chủ tịch ơi, ông thế này là tham quá đấy.”
Lão chủ tịch cười phá lên, văn kiện đã đặt đó. Thật ra mà nói thì trước mắt chỉ có nhà họ Tiêu biết được tin này. Điện thoại của Thẩm Tuyền trên bàn đúng lúc vang lên, cô liếc qua một cái rồi nghe máy.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ vang lên từ đầu dây bên kia: “Mảnh đất mà các cô muốn lấy xuất hiện một phần văn kiện mới rồi, đã nhận được tin này chưa?”
Thầm Tuyền hơi sững người, có chút bất ngờ.
Cô nhấp một ngụm trà, liếc nhìn giám đốc Tiêu nói: “Vừa mới nhận được, đang đàm phán.”
Văn Trạch Lệ cười nhẹ một tiếng: “Giá tăng gấp đôi đúng không?”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Văn Trạch Lệ nghe giọng cô, một lúc sau mới trả lời: “Tôi giúp đỡ nhé?”
“Nhưng tôi có điều kiện đấy.”
Ngón tay Thẩm Tuyền sờ khuyên tai: “Thế thôi vậy.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Cô gái này đúng là cứng mà.
Ở đầu dây bên kia, anh hút xì gà, tay bóp eo, mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, giọng nói nhẹ như bay: “Được thôi.”
Vậy thôi vậy.
Sau khi cúp máy, tin nhắn trong nhóm tinh tinh reo lên.
Tiêu Nhiên: [Thế nào?]
Văn Trạch Tân: [Cậu này, có chút điều kiện tí teo đó sao cũng muốn bàn vậy chứ.]
Nhiếp Tư: [Theo tôi thấy á, ca này khó đấy.]
Chu Dương: [Văn Trạch Lệ, đàm phán thành công chứ? Đừng nói với tôi ngay cả vợ mình cũng xử lý không xong nhá.]
Văn Trach Lệ: [Cút.]
Chu Dương: [??]
Hứa Điện: [Chắc chắn là không thành rồi.]
Tiêu Nhiên: [Chậc chậc.]
Văn Trạch Lệ thoát khỏi khung trò chuyện, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, tức đến mức bật cười.
Mẹ nó.
*
Buổi tối, Thẩm Tuyền cùng bố cô và giám đốc Tiêu ra ngoài ăn, tài xế nhà họ Thẩm đưa cô về nhà. Cả căn phòng tối đen, mở đèn lên, Thẩm Tuyền mới chợt nhớ ra hai ngày nay Trần Hề Hề nghỉ phép, cũng có nghĩa là giờ trong nhà chỉ có một mình cô. Cô cảm thấy thoải mái hơn chút, không thèm xỏ dép, cứ vậy đi chân trần đi rót một ly sữa.
Cô mang ly sữa lên lầu, rồi đi tắm.
Tắm rửa xong cô không sấy tóc ngay mà lại đi xuống lầu, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha đọc sách.
Vừa mở tivi, tivi đang chiếu chương trình gameshow, cô với tay lấy máy tính bảng xem qua một vài tài liệu, miệng thì nhai bánh quy. Văn Trạch Lệ vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô không đi dép, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tóc thả rủ xuống.
Bước chân của anh sững lại, một lúc lâu sau mới nhận ra là cô.
Anh cởi áo khoác và cà vạt ra treo lên mắc treo quần áo rồi hỏi cô: “Cô ăn cơm chưa?”
Thẩm Tuyền nghe thấy tiếng động, nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xem máy tính bảng: “Ăn rồi”
Tiếng bật lửa vang lên, Văn Trạch Lệ dựa vào tủ rượu bên kia hút thuốc, anh hỏi: “Đã lấy được mảnh đất đó rồi à?
“Ừm.” Cô không hề ngẩng mặt lên.
Cô vẫn luôn cúi mặt, ánh đèn trong phòng khách ấm áp, ôm lấy cả cơ thể cô. Văn Trạch Lệ rót một ly rượu, cầm trên tay đi đến phía đó, ngồi ở một góc ghế sô pha nhấp nháp từng ngụm một, yết hầu chuyển động lên xuống, góc nghiêng hoàn hảo.
Thẩm Tuyền cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lưỡi anh cuộn lấy hai viên đá, tạo ra 2 tiếng răng rắc, nói: “Thực ra cô nên nghe thử điều kiện của tôi.”
Anh cũng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của cô, đôi mắt dài và hẹp nhìn có hơi bạc tình.
Thẩm Tuyền dựa vào tay vịn ghế sofa lắc đầu: “Không muốn nghe.”
Rắc một tiếng.
Viên đá trong miệng bị anh nghiền nát, Văn Trạch Lệ tức đến bật cười, mắt anh híp lại: “ Nói trắng ra, cô muốn tự mình chiếm lấy miếng đất đó.”
“Ừm.”
Văn Trạch Lệ: “Vậy được, để tôi xem cô chiếm thế nào.”
Nói xong, anh đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy, khiến cho áo sơ mi bị kéo lên từ eo. Anh cởi cúc áo rồi lên lầu tắm rửa.
Sau khi anh đi khỏi, phòng khách còn thoang thoảng mùi nicotin và rượu, Thẩm Tuyền tiếp tục xem tài liệu trong email. Xem đến mức gáy có hơi nhức mỏi, cô bèn chống cằm xem tivi.
Tivi đang chiếu chương trình gameshow sôi động.
Người ở trong chương trình chạy tới chạy lui cực nhanh, vừa hát vừa nhảy, có chút hài hước. Thẩm Tuyền xem rồi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng về sau càng xem càng thấy chán vì những trò vui đã dùng ở trước hết rồi, cô có hơi buồn ngủ cộng thêm những cơn gió lùa vào từ cửa sổ, rất thoải mái.
Cô nằm sấp xuống trên tay vịn của sofa ngủ thiếp đi.
Trời đã tối.
Sắp 11 giờ rồi.
Văn Trạch Lệ từ lầu 3 bước xuống, nhìn thấy cửa phòng ngủ không đóng, anh nhướng mày liếc nhìn đồng hồ rồi quay người xuống tầng 1, nhìn thấy cô đang nằm dài trên sofa, một chân thì nằm dưới đất, gió thổi làm những sợi tóc cô quyện vào nhau.
Văn Trạch Lệ xoa khóe môi dưới, đi về phía bếp pha một ly cà phê.
Cầm ly cà phê trong tay, anh dựa người vào bàn để uống.
Cô vẫn chưa dậy.
Có vẻ ngủ say rồi.
Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ đặt ly cà phê xuống, đi về phía cô, nắm lấy cổ tay đang đặt phía sau gáy của cô: “Thẩm tổng, dậy lên lầu ngủ đi.”
Cổ tay của con gái rất mảnh mai, là kiểu như chỉ cần lắc mạnh là cũng gãy. Cô hơi giãy dụa rút tay lại, đôi chân dài trong vô thức quờ quạng trên mặt đất.
Văn Trạch Lệ đưa mắt nhìn xuống đôi chân không chịu nằm yên của cô, mới phát hiện trên nền nhà không có dép của cô, ngay cả dép cô cũng không thèm mang.
Chậc.
Anh nheo mắt, nhìn một hồi.
Sau đó, anh cúi người xuống, có chút không kiên nhẫn mà vòng qua eo ôm cô lên, làn váy co lên. Văn Trạch Lê nhìn một cái rồi bước về phía cầu thang.
Lên được hai ba bậc thì Thẩm Tuyền tỉnh dậy.
Đôi mắt mang theo chút buồn ngủ từ từ mở ra.
Ngơ ngác nhìn đường góc mặt của người đàn ông, cô thất thần một lúc, mới lạnh giọng nói: “Tôi có thể tự đi được.”
Đi đến chỗ rẽ, ánh đèn càng tối, chỉ có một chiếc đèn tường màu cam ở góc, Văn Trạch Lệ nghe thấy tiếng cô thì cúi đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau dưới ánh đèn mờ nhạt.
Ánh mắt của anh cũng chất chứa vài phần ngẩn ngơ.
Thầm Tuyền giãy giụa, đôi chân dài lắc lư, Văn Trạch Lệ nhìn theo, phì cười một tiếng, buông tay.
Thẩm Tuyền đặt chân xuống nền nhà, đi chân trần lên bậc thang.
Văn Trạch Lệ bỏ tay vào túi quần nói: “Mới ốm yếu xanh xao xong, giờ thì hay rồi, vừa không đi dép lại nằm trên sofa đón gió, ngày mai nữ tổng giám đốc nhà họ Thẩm lại phải đi bệnh viện rồi.”
Giọng điệu châm biếm.
Thẩm Tuyền không đi dép, cảm giác thiếu tự tin hẳn.
Cô mở cửa, quay đầu nhìn anh nói: “Ngủ ngon.”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Về tới phòng, Thẩm Tuyền vẫn còn buồn ngủ, cô mò tìm tới giường, ngã nhào xuống, dụi mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Cảnh mộng trong mơ thật hỗn loạn.
Hôm sau quả thật Thẩm Tuyền có chút đau đầu nặng người, may mà không cảm.
*
Cuối tuần là sinh nhật thầy Tống, Thẩm Tuyền đã quen với việc thờ ơ nhưng tim cô thì không. Trên con đường học hành, có một vài người khiến cô cả đời nhớ ơn.
Sáng sớm hôm đó, Thường Tuyết lái xe đến đón cô, Thẩm Tuyền dùng khăn giấy lau khóe môi rồi bước lên xe.
Tâm trạng Thường Tuyết rất tốt, sau khi điều chỉnh kính chiếu hậu, cô ấy nói: “Không biết hôm nay Lam Thấm có đến không?”
Gặp được thầy Tống là chuyện vui.
Nhưng gặp phải đám người trong lớp thì chẳng phải chuyện hay gì, đặc biệt là Lam Thấm. Lúc đi học, bạn thân của Thẩm Tuyền chỉ có Thường Tuyết với Trần Y.
Mối quan hệ với các bạn học khác do tính cách của cô nên không tính là tốt. Về phía Lam Thấm, vì có xuất thân là tiểu thư gia đình quý tộc, nhưng lại có quá khứ đáng thương, cộng thêm ngoại hình và tính cách nên cực kì được yêu mến. Hơn phân nửa đám con trai đều từng thích cô ta.
Thẩm Tuyền bình thản nói: “Đến thì sao?”
Thường Tuyết khụ lên một tiếng, đáp: “Thì sợ họ lại thì thầm to nhỏ thôi mà.”
Phiền lắm.
Thẩm Tuyền không cất tiếng, cầm máy tính bảng xem bản đồ quy hoạch của miếng đất đó. Hộp thư email của cô chặn một vài thư rác nên cô cũng không nhìn thấy.
Thầy Tống ở kinh đô nhiều năm, vì cả nhà đều sống ở thủ đô nên Thẩm Tuyền cùng Thường Tuyết giúp thầy Tống tìm một căn nhà Tứ Viện ở đây.
Sinh nhật năm nay tổ chức tại Tứ Viện.
Tính ra thì đã 3 năm rồi Thẩm Tuyền chưa đón sinh nhật với thầy Tống, năm cô học lớp 12 đi nước ngoài, du học 4 năm sau mới quay về, trực tiếp vào Thẩm Thị làm việc.
Cô vẫn luôn khá bận rộn.
Xe dừng ở cổng, ngoài cổng có vẻ khá nhiều xe.
Thẩm Tuyền cùng Thường Tuyết bước vào sân, bảy tám người mặc đồng phục cấp ba đồng loạt quay lại nhìn qua. Sau khi thấy Thẩm Tuyền, tiếng cười đùa của họ lúc đầu bỗng nhỏ lại.
Mấy năm nay Thẩm Thị vẫn luôn xuất hiện ở các dự án kinh tế lớn, chưa kể quan hệ thông gia giữa hai tập đoàn Văn Thẩm.
Thầy Tống cầm ly trà bước ra, nhìn thấy hai người họ, cười nói: “Đến rồi à?”
“Chúc thầy sinh nhật vui vẻ.” Thường Tuyết tặng thầy món quà sinh nhật mà hai người họ chuẩn bị. Thầy Tống xua tay, cười đáp: “Đến là tốt rồi, không cần chuẩn bị quà cáp làm gì.”
Thẩm Tuyền: “Việc em nên làm mà thầy.”
Thầy Tống chỉ đành nhận lấy.
Nhận xong thầy lại đi chào hỏi những người khác.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết ngồi xuống, những người khác đều đang nói chuyện, Thầm Tuyền không nói chuyện với ai cả, Thường Tuyết ngược lại khá rành tiếp chuyện người khác. Trời dần tối, ngoài cửa lại vang lên tiếng xe, tiếp đó đèn lồng phía trên cửa chuyển động, Lam Thấm mặc một chiếc váy dài cùng một chiếc áo khoác mỏng bước vào, đi cùng còn có lớp trưởng lớp bọn họ.
Thường Tuyết âm thầm chửi một tiếng, đẩy đẩy Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu, hờ hững nhìn Lam Thấm, sau đó lại cắm mặt vào xem điện thoại.
Lam Thấm vừa đến, các bạn học khác càng hào hứng hơn, đứng lên nhường chỗ cho Lam Thấm. Lam Thấm cười chào hỏi Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bỏ điện thoại xuống, nâng cốc trà lên, gật đầu chào hỏi: “Tay cô đỡ rồi chứ?”
“Đỡ nhiều rồi.” Lam Thấm cười rồi ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng.
Chỉ là đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng bầu không khí này vẫn không đổi, Thẩm Tuyền với Thường Tuyết luôn ngồi ở những chỗ yên tĩnh nhất.
Vợ của thầy dắt theo con gái cùng tiếp khách, một lúc sau, các món ăn được dọn lên, một đám học sinh ngày trước giờ đã trưởng thành ngồi quây vào nhau, lớp trường còn mua cho thầy Tống một chiếc bánh kem.
Họ đều là học sinh lớp 11 chuyên khối xã hội, do thầy Tống chủ nhiệm từ lớp 11 cho đến khi vào đại học nên tình cảm thầy trò rất sâu đậm.
Dùng bữa xong, ăn xong bánh kem, bởi vì không khí vui vẻ nên rất nhiều người chẳng vội bỏ về. Thầm Tuyền thấy thầy Tống không còn bận nữa thì cùng thầy ngồi xuống bên thành cửa, nói về thị trường chứng khoán gần đây.
Cô mong người thầy già có thể quản lý tốt tài chính của mình, kiếm được chút tiền lời mà không cần phải quá mạo hiểm. Về lĩnh vực này, cô có thể giúp thầy được.
Thường Tuyết ngồi kế bên cũng đưa ra một số ý tưởng và cách giúp thầy.
Gió lớn.
Tiếng của những người còn lại trong bữa tiệc ở bên ngoài dần dần có chút lấn át tiếng của Thẩm Tuyền.
Trong đó có một người hỏi: “Aiya, các bạn có còn nhớ Văn Đại Thiếu và Lam Thấm đến với nhau thế nào không?”
Thường Tuyết đang nói thì bị khựng lại, vô thức định đứng bật dậy thì thấy nét mặt của thầy Tống cũng thay đổi, thầy nói: “Để thầy bảo chúng nó…”
Thẩm Tuyền lại kéo tay thầy lại nói nhỏ: “Cứ để họ nói đi thầy.”
Thường Tuyết: “Mẹ nó, không thấy cậu ở đây chắc? Rõ ràng là cố ý mà. Cậu hiện tại là vợ của Văn Đại Thiếu, bọn họ thế này là thế nào chứ…”
Thẩm Tuyền: “Cậu ngồi xuống đi.”
Thường Tuyết: “…”
Phía bên Thẩm Tuyền tiếp tục nói chuyện với thầy Tống, gân xanh của thầy Tống giật giật, thầy cũng bị chọc tức. Lời bàn tán phía sau vẫn không ngừng.
Câu chuyện dần lắng xuống.
Quá khứ của Văn Trạch Lệ với Lan Thấm hiện ra càng rõ.
Trường trung học quốc tế Úc Kim Hương ở thủ đô là trường tư, ở đây có học sinh đạt thành tích cao tự thi vào, cũng có có những cô ấm cậu ấm nhờ gia thế mà được vào. Nhưng dù thế nào, đám cậu ấm cô chiêu trong này còn nhiều hơn bên ngoài trường, về sau người ta thích thêm hai chữ quý tộc vào trước Úc Kim Hương.
Văn Trạch Lệ không cùng lớp với họ, cộng thêm việc cuộc thi bình chọn hoa khôi học đường do Văn Trạch Lệ tổ chức kia, Lam Thấm đạt giải nhất, nhận danh hiệu hoa khôi, danh tiếng lừng lẫy, đám con trai không thể không nhắc tới cô ta.
Sau đó trong một trận bóng rổ, Văn Trạch Lệ coi như đã quen Lan Thấm, không thân, nhưng gặp nhau sẽ chào hỏi, có khi còn trêu nhau. Dần dần, Văn Trạch Tân cùng đám người trong hội bóng rổ cứ thích ghép đôi Văn Trạch Lệ với Lam Thấm, mỗi lần như thế Văn Trạch Lệ đều chỉ cười mà tiếp những trò đùa này. Đến lúc học đại học, Văn Trạch Lệ vì lí do gia đình nên không đi du học mà vào đại học Thủ Đô. Lại cùng trường với Lam Thấm, đám anh em xấu Nhiếp Tư lên đại học vẫn tiếp tục ghép đôi Văn Trạch Lệ với Lam Thấm. Năm ba đại học, Văn Trạch Lệ cuối cùng cũng theo đuổi Lam Thấm.
Vốn dĩ cho rằng dễ như trở bàn tay, ai mà ngờ, theo đuổi cả nửa năm. Năm 4 sắp tốt nghiệp, hai người họ mới công khai, những người cùng lớp còn lại có thể do đùa vậy nhiều lần nên đều cười nói cuối cùng họ cùng thành đôi rồi, cả đời này đừng có chia tay nhé.
Phía bên Thường Tuyết nghe vậy thì trợn mắt, miệng lải nhải: “Đúng đúng đúng, có chia tay đâu, chỉ cưới Thẩm đại tiểu thư nhà chúng tôi thôi.”
Thẩm Tuyền liếc nhìn Thường Tuyết một cái: “Cậu im đi.”
Thường Tuyết tối sầm mặt lại, thấp giọng nói: “Cậu nghe thấy gì không, cái gì mà tình yêu tuyệt đẹp? Còn cả mối tình sáu năm bền chắc? Cười chết mất.”
Thẩm Tuyền cầm ly trà lên uống.
Hồi còn đi học, cô biết rất nhiều người đùa cợt chuyện của Văn Trạch Lệ và Lam Thấm, nghe rồi thì cũng bỏ ngoài tai. Lên đại học, cô đi du học nên tin tức trong nước luôn cập nhật chậm hơn chút, đợi đến lúc cô về nước, lúc cô để ý đến Văn Trạch Lệ, mới phát hiện anh với Lam Thấm vẫn giữ liên lạc, vẫn còn yêu nhau.
Thời gian đúng là khá lâu.
Giọng của Lam Thấm truyền đến: “Được rồi, các cậu đừng nói nữa, anh ấy… Anh ấy kết hôn rồi.”
“Lam Thấm cậu thật đáng thương.” Có một bạn nữ nói thế này: “Phí hết thanh xuân, lúc còn học cấp ba mình thấy lúc nào Văn đại thiếu đánh bóng rổ cậu cũng ở đó cả.”
Thường Tuyết lại trợn mắt: “Tội nghiệp cái cớt gì.”
Thầy Tống thấy mặt của Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì, nhưng cũng không nghe tiếp được nữa, thầy đứng dậy, tập tễnh đi ra. Không biết thầy đã nói gì mà tất cả mọi người đều yên lặng hẳn đi.
Thẩm Tuyền xách túi lên, vỗ vỗ vai Thường Tuyết. Hai người họ cũng bước ra, bên ngoài càng thêm yên lặng. Lam Thấm ngồi chung trong đám người đó, mắt đỏ hoe, tựa như đang thương tiếc cho tình yêu và tuổi trẻ của mình.
Thầm Tuyền hờ hững nhìn Lam Thấm, im lặng nhìn nhau mấy giây.
Nhưng lại âm thầm khiến cho bầu không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng. Lam Thấm vô thức ngồi thẳng dậy, lấy khăn giấy lau khóe mắt. Thẩm Tuyền thu lại ánh nhìn, nhấc giày cao gót lên đi về phía cổng vòm.
Thường Tuyết nhìn chằm chằm vào Lam Thấm, rồi cũng theo Thẩm Tuyền ra ngoài.
Ngoài trời gió rất to, Thủ Đô sắp vào đông, gió khô thổi thẳng vào mặt, Thẩm Tuyền ngồi ở ghế sau, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường Tuyết ầm ỹ la ó ngồi vào ghế lái, hỏi cô: “Tối nay đi đâu?”
Đừng có quay lại cái biệt thự mới cưới đó.
Thẩm Tuyền im lặng một hồi, đang định nói thì đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông. Cô nhấc điện thoại lên, vừa nhìn, vậy mà lại là Văn Trạch Lệ.
Thầm Tuyền chần chừ hai giây.
Sau đó nhấc máy.
“Alo.”
“Cô đang ở đâu?” Giọng người đàn ông có chút sốt ruột, giọng rất thấp và khàn.
Thẩm Tuyền nheo mắt, nhìn xung quanh: “Đang ở Tứ Viện vành đai thứ 3…”
“Rẽ phải đi, đừng vào vành đai thứ 3…” Nhưng không kịp rồi, luồng ánh sáng chói ở phía trước chiếu thẳng vào buồng lái, chói thẳng vào mắt Thường Tuyết khiến mắt cô ấy đau nhói, sau đó đầu xe trượt khỏi đường.
Ầm một tiếng, một chiếc xe tải lao ra từ bên hông, tông thẳng vào cửa sau. Theo quán tính, Thẩm Tuyền đâm thẳng vào phía cửa bên kia, đầu đập vào kính.
Cơn đau lan ra khắp người, trước mắt cô chỉ còn một màu đen.
Xung quanh thoáng chốc tối sầm lại, Thường Tuyết khóc hét gọi mấy tiếng, Thẩm Tuyền muốn trả lời, còn chưa kịp trả lời, lúc này cửa xe bị người khác kéo ra, một cánh tay ôm lấy eo cô, ôm cô xuống.
Cơn chóng mặt vừa qua đi.
Màu đen trước mắt dần tan mờ, có chút ánh sáng.
Xung quanh một mớ hỗn loạn.
Cô quay đầu nhìn mọi thứ, trước mặt là góc nghiêng của Văn Trạch Lệ. Quai hàm của anh căng ra, cúi đầu nhìn cô: “Thấy thế nào rồi?”
Thẩm Tuyền sực tỉnh, cô lắc đầu: “Không nghiêm trọng lắm.”
Văn Trạch Lệ gật đầu.
Anh không buông cô ra, nhìn thấy cảnh sát đang đưa người trong xe tải đi xuống. Anh trực tiếp cho tên kia một đạp, anh ta bị đạp đến mức ngã quỳ xuống đất.
Thẩm Tuyền nhận ra người đàn ông kia, là em trai của ông chủ cũ của ngân hàng tư nhân Ngân Hải.
Cô đẩy đẩy tay Văn Trạch Lệ, anh lại vô thức dùng lực ôm lấy cô. Lúc này, một tiếng khóc than lí nhí chen ngang.
Lam Thấm kéo theo đám người đi tới, lo lắng nhìn Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn người con gái mặt đã đẫm nước mắt này.