Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-78
Chương 79: Lễ Chiron
Translator: Waveliterature Vietnam
Firenza, Ronan và sáu người ngựa nhìn vào các hoa văn trên bức tường mà Ellen không thể nào hiểu được. như thế trong bóng tối này thứ hấp dẫn nhất trên thế giới chính là các bức tường đá trước mặt họ, và cũng không có bất cứ thứ gì có thể khiến họ phân tâm.
Mặc dù Mathilda cho phép Ellen đi lại tự do trong Truyền Thừa Chi, thế nhưng Ellen cũng không muốn lạm dụng nó thì tốt hơn. Mathilda nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Ellen, anh đang nghĩ nghĩ, rồi nói với Ellen, "Ellen, nếu bạn đồng ý, tôi có thể đi cùng bạn trong pháo đài anyf."
"Cầu còn không được, người ngựa tôn kính." Trong trường hợp không có tình huống xảy ra, biết được thêm một số kiến thức cũng tốt hơn nhiều.
Họ đi qua căn phòng bằng đá, dọc theo con đường lát đá, và tiếp tục đi lên về phía trước. Tiếng bước chân của Mathilda trong pháo đài trống rỗng vang truyền rất xa. Ellen nhìn vào bức tường suốt con đường.
Anh ta có thể nhận ra, những văn tự này chủ yếu mô tả một số câu chuyện về người ngựa và các ngôi sao, dựa vào một số kiến thức nông cạn học được từ thiên văn học, hiểu được một phần nhỏ về quy luật vận hành của các ngôi sao. Nhưng các quỹ đạo thiên thể khác nhau được kết hợp để đại diện cho những gì, Ellen không hiểu rõ ràng. Đối với những văn tự và hoa văn phức tạp đó, Ellen lại càng thêm không biết gì, nhưng những văn tự này lẽ là ma thuật cổ xưa, Ellen suy đoán thế.
Tuy Ellen đã có được hệ thống đại học nhưng vào lúc này anh cũng chỉ là vô tri, nhưng không khó khăn gì anh liền đem những văn tự này ghi nhớ thật sâu vào trong đầu. Kiến thức càng rộng, biết càng nhiều, cảm giác mình cần phải học nhiều thứ.
"Ellen, thời gian cũng đã gần hết, chính ta phải quay về để thực hiện nghi thức." Ellen đang đắm chìm trong ký ức về những mẫu văn tự được viết trên bức tường, nên anh không phát giác ra lời nói. Mathilda lúc này đi thẳng đến, ngay khi tỉnh mộng thì nah đã phục hồi từ sự kế thừa kiến thức hùng vĩ này.
Giặt mình bước ra khỏi pháo đài, và trở lại khu rừng cấm, ánh trăng tỏa sáng như bạc đang chiếu khắp nơi trên cánh cây. Ban đêm không khí thật mát mẻ, tươi mát, cùng với những hương hoa thoang thoảng. Chính nhờ bầu không khí này, mà Ellen đã sắp xếp lại các văn tự, các hoa văn đang chen lấn trong bộ não sắp nổ tung, dây thần kinh của anh dần thư giãn và ổn định hơn.
"Đêm nay thời tiết thật tốt!" Mathilda thoải mái nói.
Đúng là như vậy, trong một thung lũng rộng lớn, không một cơn gió, chỉ có những người ngựa đang đứng hoặc nằm, dưới ánh sáng hào quang của bầu trời này, mà dương dương tự đắc nhìn lên bầu trời. Ellen vô thức đi tìm Ronan, Firenza và sáu vị người ngựa, thế nhưng bọn họ điều bạt vô âm tính.
Mathilda nhảy lên cao và đặt chân lên bục gỗ. Nó giơ móng ngựa lên và đập vào ba bục gỗ. Ngay lập tức, tiếng gõ lớn phát ra từ bục gỗ. Âm thanh này có vẻ là phương thức duy nhất truyền tin tức đối với người ngựa.
Cách truyền thông tin, chẳng mấy chốc, có hàng ngàn con người ngựa gầm, một nhóm ngựa lớn xuất hiện trong thung lũng, chúng có màu sắc khác nhau, kích thước khác nhau, nhưng không có ngoại lệ, bờm của chúng là ánh trăng lung linh. Lúc này, họ đứng trong thung lũng, nhìn chằm chằm vào vị vua trên bục cao, Mathilda.
"Mọi người, hôm nay chúng tôi được tập hợp lại với nhau, để khám phá các bí mật tốt hơn của các ngôi sao. Người bạn Ellen của chúng tôi đã hào phóng đưa cho ta viên ngọc mặt trăng, mặc dù viên đá quý hiện đang vướng vào sức mạnh của sự nguyền rủa, nhưng tôi tin rằng sau lễ Chiron của chúng ta, nó sẽ khôi phục lại diện mạo ban đầu của nó. "Những lời của Matihlda đầy tự tin và can đảm.
Lời của anh cứng rắn vừa dứt, những con người ngựa ban đầu đứng yên không động đậy liền lập tức ồn ào náo động. Dường như tất cả điều vui mừng khi nghe thấy tin tức về viên ngọc ánh trăng, kích động, gần như không thể chờ đợi để đóng góp sức mạnh của mình cho bộ tộc.
"Yên lặng, hiện tại, xin các bạn hãy vui lòng hãy đứng vào những vì sao tương ứng với từng người."
Những người ngựa lên tiếng rồi di chuyển rất nhanh họ đã tìm thấy vị trí của mình.
« Bây giờ, lễ Chiron bắt đầu! » Mathilda giơ hai chân trước lên rồi bước lên bục gỗ, liê tục 6 lần. Sáu tiếng gõ vang dội trong thung lũng vang lên, rồi lại từ phía xa vang vọng lại tiếng chân ngựa. Firenza và sáu người ngựa kia nhảy nhanh qua lùm cây, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy nhanh về phía bục gỗ. Nhưng bộ lông trên người họ lánh lánh dưới ánh trăng, tràn đầy nhiệt huyết.
"Chiến bình Chiron dũng cảm, cần đến sự hiệu quả của các bạn, những thần ngôi sao trên bầu trời sẽ trọ giúp cho các bạn, hiện tại xin mời các bạn đi đến vị trí!" Mathilda nghiêm trang trên bục nói, vẻ mắt thể hiện sự trang trọng.
Firenza ngay lập tức đứng xung quanh bục gỗ, dùng 6 cái đinh ốc được sơn bằng bột đá bạc. Ellen nhận thấy 6 chiến binh được tuyển cho lễ Chiron, mỗi màu sắc của lông bờm điều khác nhau.
Mọi thứ trở lại im lặng. Đột nhiên, Ellen dường như nghe thấy một tiếng nhạc tuyệt vời vang lên trong thung lũng. Đó không phải là ảo ảnh. Đó là một tiếng gõ yếu ớt, giống như âm thanh điệu nhảy Clacket của con người. Ellen lắc đầu và lắng nghe. Âm nhạc ngày càng to hơn, đây là một giai điệu thô ráp và đầy sức sống.
Bỗng dưng, Ellen đã phản ứng và nhìn về phía Firenze. Chỉ nhìn thấy chúng chỉ uốn cong nhẹ nhàng đầu gối khi chúng bắt đầu, chạm đất, ra sau lưng, móng guốc ngày càng mạnh hơn, móng ngựa chạm đất ngày càng nhanh hơn, và chân trước của chúng ngày càng nổi lên biên độ ngày càng cao... Những chiếc móng ngựa Dada này cũng được tấu thành âm nhạc ngày càng rõ nét hơn, và dần dần nó có cảm giác khí thế như cầu vồng lên.
Translator: Waveliterature Vietnam
Firenza, Ronan và sáu người ngựa nhìn vào các hoa văn trên bức tường mà Ellen không thể nào hiểu được. như thế trong bóng tối này thứ hấp dẫn nhất trên thế giới chính là các bức tường đá trước mặt họ, và cũng không có bất cứ thứ gì có thể khiến họ phân tâm.
Mặc dù Mathilda cho phép Ellen đi lại tự do trong Truyền Thừa Chi, thế nhưng Ellen cũng không muốn lạm dụng nó thì tốt hơn. Mathilda nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Ellen, anh đang nghĩ nghĩ, rồi nói với Ellen, "Ellen, nếu bạn đồng ý, tôi có thể đi cùng bạn trong pháo đài anyf."
"Cầu còn không được, người ngựa tôn kính." Trong trường hợp không có tình huống xảy ra, biết được thêm một số kiến thức cũng tốt hơn nhiều.
Họ đi qua căn phòng bằng đá, dọc theo con đường lát đá, và tiếp tục đi lên về phía trước. Tiếng bước chân của Mathilda trong pháo đài trống rỗng vang truyền rất xa. Ellen nhìn vào bức tường suốt con đường.
Anh ta có thể nhận ra, những văn tự này chủ yếu mô tả một số câu chuyện về người ngựa và các ngôi sao, dựa vào một số kiến thức nông cạn học được từ thiên văn học, hiểu được một phần nhỏ về quy luật vận hành của các ngôi sao. Nhưng các quỹ đạo thiên thể khác nhau được kết hợp để đại diện cho những gì, Ellen không hiểu rõ ràng. Đối với những văn tự và hoa văn phức tạp đó, Ellen lại càng thêm không biết gì, nhưng những văn tự này lẽ là ma thuật cổ xưa, Ellen suy đoán thế.
Tuy Ellen đã có được hệ thống đại học nhưng vào lúc này anh cũng chỉ là vô tri, nhưng không khó khăn gì anh liền đem những văn tự này ghi nhớ thật sâu vào trong đầu. Kiến thức càng rộng, biết càng nhiều, cảm giác mình cần phải học nhiều thứ.
"Ellen, thời gian cũng đã gần hết, chính ta phải quay về để thực hiện nghi thức." Ellen đang đắm chìm trong ký ức về những mẫu văn tự được viết trên bức tường, nên anh không phát giác ra lời nói. Mathilda lúc này đi thẳng đến, ngay khi tỉnh mộng thì nah đã phục hồi từ sự kế thừa kiến thức hùng vĩ này.
Giặt mình bước ra khỏi pháo đài, và trở lại khu rừng cấm, ánh trăng tỏa sáng như bạc đang chiếu khắp nơi trên cánh cây. Ban đêm không khí thật mát mẻ, tươi mát, cùng với những hương hoa thoang thoảng. Chính nhờ bầu không khí này, mà Ellen đã sắp xếp lại các văn tự, các hoa văn đang chen lấn trong bộ não sắp nổ tung, dây thần kinh của anh dần thư giãn và ổn định hơn.
"Đêm nay thời tiết thật tốt!" Mathilda thoải mái nói.
Đúng là như vậy, trong một thung lũng rộng lớn, không một cơn gió, chỉ có những người ngựa đang đứng hoặc nằm, dưới ánh sáng hào quang của bầu trời này, mà dương dương tự đắc nhìn lên bầu trời. Ellen vô thức đi tìm Ronan, Firenza và sáu vị người ngựa, thế nhưng bọn họ điều bạt vô âm tính.
Mathilda nhảy lên cao và đặt chân lên bục gỗ. Nó giơ móng ngựa lên và đập vào ba bục gỗ. Ngay lập tức, tiếng gõ lớn phát ra từ bục gỗ. Âm thanh này có vẻ là phương thức duy nhất truyền tin tức đối với người ngựa.
Cách truyền thông tin, chẳng mấy chốc, có hàng ngàn con người ngựa gầm, một nhóm ngựa lớn xuất hiện trong thung lũng, chúng có màu sắc khác nhau, kích thước khác nhau, nhưng không có ngoại lệ, bờm của chúng là ánh trăng lung linh. Lúc này, họ đứng trong thung lũng, nhìn chằm chằm vào vị vua trên bục cao, Mathilda.
"Mọi người, hôm nay chúng tôi được tập hợp lại với nhau, để khám phá các bí mật tốt hơn của các ngôi sao. Người bạn Ellen của chúng tôi đã hào phóng đưa cho ta viên ngọc mặt trăng, mặc dù viên đá quý hiện đang vướng vào sức mạnh của sự nguyền rủa, nhưng tôi tin rằng sau lễ Chiron của chúng ta, nó sẽ khôi phục lại diện mạo ban đầu của nó. "Những lời của Matihlda đầy tự tin và can đảm.
Lời của anh cứng rắn vừa dứt, những con người ngựa ban đầu đứng yên không động đậy liền lập tức ồn ào náo động. Dường như tất cả điều vui mừng khi nghe thấy tin tức về viên ngọc ánh trăng, kích động, gần như không thể chờ đợi để đóng góp sức mạnh của mình cho bộ tộc.
"Yên lặng, hiện tại, xin các bạn hãy vui lòng hãy đứng vào những vì sao tương ứng với từng người."
Những người ngựa lên tiếng rồi di chuyển rất nhanh họ đã tìm thấy vị trí của mình.
« Bây giờ, lễ Chiron bắt đầu! » Mathilda giơ hai chân trước lên rồi bước lên bục gỗ, liê tục 6 lần. Sáu tiếng gõ vang dội trong thung lũng vang lên, rồi lại từ phía xa vang vọng lại tiếng chân ngựa. Firenza và sáu người ngựa kia nhảy nhanh qua lùm cây, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy nhanh về phía bục gỗ. Nhưng bộ lông trên người họ lánh lánh dưới ánh trăng, tràn đầy nhiệt huyết.
"Chiến bình Chiron dũng cảm, cần đến sự hiệu quả của các bạn, những thần ngôi sao trên bầu trời sẽ trọ giúp cho các bạn, hiện tại xin mời các bạn đi đến vị trí!" Mathilda nghiêm trang trên bục nói, vẻ mắt thể hiện sự trang trọng.
Firenza ngay lập tức đứng xung quanh bục gỗ, dùng 6 cái đinh ốc được sơn bằng bột đá bạc. Ellen nhận thấy 6 chiến binh được tuyển cho lễ Chiron, mỗi màu sắc của lông bờm điều khác nhau.
Mọi thứ trở lại im lặng. Đột nhiên, Ellen dường như nghe thấy một tiếng nhạc tuyệt vời vang lên trong thung lũng. Đó không phải là ảo ảnh. Đó là một tiếng gõ yếu ớt, giống như âm thanh điệu nhảy Clacket của con người. Ellen lắc đầu và lắng nghe. Âm nhạc ngày càng to hơn, đây là một giai điệu thô ráp và đầy sức sống.
Bỗng dưng, Ellen đã phản ứng và nhìn về phía Firenze. Chỉ nhìn thấy chúng chỉ uốn cong nhẹ nhàng đầu gối khi chúng bắt đầu, chạm đất, ra sau lưng, móng guốc ngày càng mạnh hơn, móng ngựa chạm đất ngày càng nhanh hơn, và chân trước của chúng ngày càng nổi lên biên độ ngày càng cao... Những chiếc móng ngựa Dada này cũng được tấu thành âm nhạc ngày càng rõ nét hơn, và dần dần nó có cảm giác khí thế như cầu vồng lên.