Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Editor: Nam Cung Tử Uyển
Cố Bắc Thần nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ ôm lấy Giản Mạt vào lòng, nhìn mắt cô khong có tiêu cự liền lo lắng, “Giản Mạt, Giản Mạt....Mạt nhi?”
“Em, em không sao....” Thanh âm Giản Mạt có chút hoảng hốt, trước mắt giống như bị sương mù vây kín nhìn gương mặt tuấn tú có chút hư ảo không rõ, hổn độn mở miệng, “Em đứng có chút không vững.....có lẽ ngồi xổm quá lâu nên mới như vậy!”
Cố Bắc Thần hơi cau mày, thấy thân thể cô không thể động đậy, đáy mắt đột nhiên ngưng đọng, nói cũng không nói, chỉ một phen đem cô ôm lên, liền lạnh mạnh hướng xe đi đến....
Lúc đó, ánh sáng nhu hoà trong con hẻm nhỏ, Giản Mạt giống như máu chưa cung cấp đủ để tỉnh táo liền rơi vào vô thức, cô nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Cố Bắc Thần, phảng phất như đang ẩn nhẫn tâm tình.
Cố Bắc Thần mặc kệ trong cặp mắt của người ngoài nhiều chuyện hay là lạnh lùng, chí ít.....Một khắc đó hắn lấy thân phận là chồng xuất hiện trong thế giới yếu ớt của cô.
Có chút mất mặt, nhưng mà, lại làm cho vị trí trái tim của cô rung động.....
Giản Mạt cười, nhưng chỉ nhợt nhạt nâng khoé môi......Trên thế giới này có một loại dịu dàng không liên quan đến tình yêu mà đó chỉ là thói quen!
Cô cùng Cố Bắc Thần không phải yêu mà đó chỉ là thói quen lẫn nhau.....Có lẽ, như vậy cũng là một loại ấm áp!
Chí ít, bây giờ Giản Mạt đã tạm thời quên đi đau khổ, chỉ trốn ở trong vòng tay của Cố Bắc Thần.
Mà cô cũng xác thực việc làm của mình, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chặt chẽ nắm ở trên áo sơ mi của Cố Bắc Thần, tuỳ tiện mặc kệ sẽ để lại nếp nhăn hay không.......Cô chỉ là ỷ lại trên lồng ngực của hắn, nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Cố Bắc Thần cụp mắt liếc nhìn khuỷu tay của cô gái nhỏ, trên mặt liền mềm mại, đáy mắt rõ ràng xuất hiện ý cười......Thế nhưng, cười thư thái như vậy chính hắn cũng không phát hiện ra.
Đem Giản Mạt đặt ở ghế lái phụ, Cố Bắc Thần xoay người vòng qua đầu xe đi tới ghế lái.
Lên xe, thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe chạy đi.......Từ đầu đến đuôi cũng không hề hỏi nguyên do tại sao Giản Mạt lại khóc.
Trong lòng mỗi người đều có một toà thành, bất luận người nào cũng không thể động chạm đến......Hắn không hỏi, đó chính là đối với nhau tôn trọng.
“Về công ty?” Cố Bắc Thần rời khỏi khu vực Tam Hoàn sau đó lên tiếng hỏi, liếc mắt nhìn Giản Mạt, thấy cô có chút ủ rũ.
“Em muốn về nhà.” Giản Mạt nặng nề nói.
Cố Bắc Thần đáp một tiếng, chuyển hướng đi về Lam Trạch Viên, “Anh phải trở lại công ty.”
Giản Mạt nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần, “Buổi tối em chờ anh về cùng ăn cơm?”
“Ừ.” Cố Bắc Thần đáp, nhìn Giản Mạt sau khi xuống xe liền vào biệt thự, lúc đó hắn mới chuyển thân xe rời khỏi.Tiến vào biệt thự, đầu tiên Giản Mạt liền gọi điện cho Đinh Đương, nghe thấy thanh âm lo lắng của cô ta, cô chỉ nói mình không có chuyện gì....Sau đó nói cô xin nghỉ, cô chiều nay cũng sẽ không về công ty. Mặt khác nhắc nhở Đinh Đương, chuyện ở văn phòng của Sở Tử Tiêu đừng nói tới.
“Mạt Mạt, tôi....đã nói....” Đinh Đương giống như đứa trẻ mắc lỗi, “Tổng giám đốc lúc ấy có gọi điện cho cô nhưng không có ai tiếp, liền gọi điện đến cho tôi, cho nên....”
Giản Mạt có chút đau đầu, “Quên đi, nói rồi cũng không sao.” Vốn dĩ cũng không có gì, cùng lắm thì sự việc này nếu Sở Tử Tiêu không buông tha, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
Ngắt điện thoại, Giản Mạt đi vào mở tủ lạnh lấy một ít đá bắt đầu chườm mắt, khóc một thời gian dài, nếu như không kịp phòng tránh, chắc chắn ngày mai sẽ không nhìn ra hình dạng của con người.
Thanh âm của di động vẫn không ngừng truyền tới, đều là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn......Sau khi Giản Mạt chườm đá xong liền cầm di động lên xem, cơ bản đều là tin nhắn “quan tâm” của những đồng nghiệp trong phòng thiết kế.
Tin tức cơ bản như sau:
Hướng Vãn: Mạt tỷ, Mạt tỷ, chị có khoẻ không? Có phải Sở sư huynh làm chị khó xử không?
Đại Hùng: Mạt, không có việc gì, chúng ta đều là con người!
Mạc Tiểu Nhã: Không có chuyện gì là không qua được, tôi thấy Giản Mạt là kiên cường nhất.
............
Có tức giận, có tỉnh táo, có cảm giác mất mát.........Tóm lại, mọi người đều liên tiếp nhắn đến, có cảm giác cô giống như bị nam nhân vùi dập.
Giản Mạt liền trả lời tin nhắn, “không có chuyện gì”, sau đó đi lấy viên đá lạnh khác ra chườm mắt.
Nằm ở trên ghế sô pha, trong đầu một mảnh hỗn độn.....Không biết vì sao, Giản Mạt cảm thấy hoảng hốt, không biết có phải là khóc quá nhiều, phảng phất nghĩ đến Sở Tử Tiêu lúc đó đặc biệt mất bình tĩnh.
Một Sở Tử Tiêu, ở trường học nhiễu loạn thanh xuân của cô, bây giờ lại quấy nhiễu tâm tình không yên của cô.
Nhưng Giản Mạt không phải là con người thích dài dòng, mặc kệ nguyên nhân là gì, cùng hắn chia tay rồi, cô cũng không còn muốn dây dưa không rõ, đến cuối lại trở thành hại người hại mình.
Sở Tử Tiêu đứng trước cửa sổ nhìn cây ngô đồng, tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mặt, đem toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng cô đơn.
Đường Dục cầm túi đá chườm tiến lại, “Chườm một chút đi!”
Sở Tử Tiêu than nhẹ nhận lấy, xoay người đi tới sô pha, cầm túi đá chườm để trên má trái.....Buổi chiều hắn còn muốn đến Lạc Đại, Đạo sư lúc đó sẽ nói hắn làm giảng viên ở đó khoảng một tháng, phải đứng trước nhiều người như vậy, mặt hắn bây giờ như vậy nhất định không được.
“Giản Mạt một tát này thật là đủ tàn nhẫn.....” Nghe thấy lời này của Đường Dục hình như có chút đùa giỡn trêu tức, ánh amwts rơi trên khoé miệng trầy da của Sở tử Tiêu, thở dài một tiếng, “Tử Tiêu, để xuống đi.”
Sở Tử Tiêu im lặng không nói, đem mẩu thuốc vân vê ở dưới gạt tàn.
“Chuyện tình cảm, cậu vẫn sống bằng lý trí, có thể kể từ khi bắt đầu gặp Giản Mạt, cậu lại giống như bị ma nhập........” Đường Dục có chút ảo não, “Sở Tử Tiêu cậu muốn loại nữ nhân nào mà chẳng được?”
Có gia cảnh, có năng lực, có tài hoa, có dung mạo....Nam nhân như vậy, có bao nhiêu nữ nhân muốn theo đuổi? Hắn thế nào lại không thể buông tay Giản Mạt được?
“A Dục, mình yêu cô ấy....Một lần cũng đã hao tổn hết tất cả nhiệt huyết của mình.” Sở Tử Tiêu lên tiếng, đem tất cả vết thương trong lòng đều bại lộ, không có chỗ để trốn, khiến chính hắn đau khổ, cũng làm cho Đường Dục đau đớn. (Cung dịch đến đoạn này cứ nghĩ Đường Dục có gian tình với Sở Tử Tiêu! Có phải ta nghĩ quá nhiều rồi không?)
“Cậu nhiệt tình thì có ích gì?” Đường Dục có chút bất đắc dĩ hỏi, “Một người lạnh lùng như cô ta, cậu có thể làm thế nào?”
Đúng vậy, hắn có thể làm thế nào đây? Ai bảo hắn là người yêu cô trước, bây giờ lại không thể bỏ cô xuống được?
Sở Tử Tiêu cười tự giễu, thương tổn trên gương mặt đã ăn sâu vào trong xương tuỷ....
“Mình có đôi khi suy nghĩ, cô ấy lúc đó có phải có nỗi khổ tâm....” Sở Tử Tiêu tự giễu lên tiếng, “Mình thậm chí còn theo cô ấy, muốn nhìn cuộc sống của cô ấy bây giờ thế nào. Thế nhưng, mình cuối cùng cũng không có làm, mình rất sợ, sợ rằng bên cạnh cô ấy thật sự có một người đã thay thế mình....Cảm giác đó, cậu không hiểu đâu.”
Đó là bàng hoàng vô lực....Kiếp này Sở Tử Tiêu đích thị trải qua cảm giác đó? Nhưng lại trải qua ở trên người Giản Mạt, khiến nội tâm hắn đau đớn triệt để.
“Cậu điên rồi.......” Đường Dục nghẹn nửa ngày mới nói ra được câu đó.
Bọn hắn là luật sư, theo dõi sao? Đều biết đó là hành động phạm pháp, là xâm phạm quyền riêng tư của người khác!
Sở Tử Tiêu thả túi đá chườm xuống, “Đúng vậy, mình điên rồi.....Điên rồi mới có thể yêu một người vô tâm như vậy!”