Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
CHƯƠNG 89: CHIẾN TRANH, DƯỜNG NHƯ VÔ CÙNG CĂNG THẲNG
CHƯƠNG 89: CHIẾN TRANH, DƯỜNG NHƯ VÔ CÙNG CĂNG THẲNG
Tô Thiên Kiều nhặt chiếc ghim lên, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần thu lại, chỉ nắm chặt chiếc trâm cài, khóe miệng đột nhiên xuất hiện một nụ cười rất khó hiểu.
Nguyễn Hạo Thiên, cho dù thế nào, anh luôn từng bước từng bước tiến vào kế hoạch của Tô Thiên Kiều….cô sớm đã không còn là con cừu nhỏ của bảy năm trước để mặc anh xâu xé, cho dù lúc cô đang hoảng loạn vì bị anh làm gián đoạn kế hoạch, cũng luôn theo bản năng mà diễn kịch, bởi vì….cô muốn thu hút sự chú ý và tò mò của anh, kế hoạch vốn còn đang mơ hồ của cô đột nhiên trở nên rõ ràng.
Cô, muốn Nguyễn Hạo Thiên yêu mình!
Chỉ khi anh yêu cô, Tô Thiên Kiều mới có thể làm tổn thương anh, tổn thương một cách nặng nề….
Cách đó không xa, trong một góc khuất, một đôi mắt xinh đẹp đang phát ra ánh mắt dữ tợn, nhìn vào chiếc ghim trên tay cô và nụ cười trên khuôn mặt cô, những ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần nắm chặt lại, móng tay xinh đẹp đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không có cảm giác gì….
“Uyển Uyển, lòng bàn tay của em bị làm sao vậy?” Tô Thiên Kiều đã sấy khô tóc vừa đi vào phim trường, đã nghe thấy người đại diện của Âm Uyển Uyển vội vàng nắm lấy tay cô ta nói.
Âm Uyển Uyển nhìn thấy Tô Thiên Kiều đi vào phim trường, thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười nói: “Không có gì, lấy cho em một chai nước, có thể quay rồi!”
“Được!” Người đại diện cũng không muốn nói nhiều.
“Các vị, chuẩn bị bắt đầu….” Phó đạo diễn lớn tiếng hét lên, lại đi đến giữa Âm Uyển Uyển và Lý Tuệ Na nói: “Uyển Uyển, cảnh này Na Na sẽ tát cô một cái, nhưng chúng tôi sẽ quay thế vị, Na Na không đánh thật!”
“Được, yên tâm đi….” Lý Tuệ Na đột nhiên nở một nụ cười tươi như hoa, nụ cười kia nhìn thế nào cũng không phải là có ý tốt!
“Cảnh thứ 9 lần 1 màn 3, bắt đầu….” vị trí của Âm Uyển Uyển và Lý Tuệ Na đã bố trí xong, giọng nói của trợ lý vừa hét lên, Lý Tuệ Na đã giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Âm Uyển Uyển…
“Pa….” Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phim trường, phim trường vốn đã yên tĩnh đột nhiên lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy….
Mặt của Âm Uyển Uyển bị Lý Tuệ Na dùng lực tát mạnh một cái.
Mặt của Âm Uyển Uyển bị đánh lệch qua một bên, cô ta không thể tưởng tượng nổi quay mặt lại nhìn Lý Tuệ Na, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự bất ngờ, không ai có thể nghĩ đến Lý Tuệ Na lại ra tay nặng như vậy, một lúc sau, trên mặt của Âm Uyển Uyển đã in rõ dấu tay.
Tô Thiên Kiều cũng sững sờ một lúc, sau đó lại vì Âm Uyển Uyển mà phẫn nộ.
Đừng nói là Tô Thiên Kiều, tất cả những người ở đây, ngoài đạo diễn đang nhìn chằm chằm vào đoạn phim đang phát lại trong máy quay lớn tiếng ca ngợi ra, đều lo lắng nhìn vào Âm Uyển Uyển.
Cuộc chiến, dường như vô cùng căng thẳng. Lý Tuệ Na đắc ý nhìn Âm Uyển Uyển, cười nói: “Uyển Uyển, xin lỗi, đây là bộ phim đầu tiên tôi trở lại giới giải trí, vì vậy để cố gắng đạt được hiệu quả chân thân thật nhất, tôi không thể không diễn chân thật một chút….”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Tuệ Na kết hợp với nụ cười hả hê trong mắt cô ta, rõ ràng vô cùng nực cười, giả tạo.
Tô Thiên Kiều nuốt nước bọt, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía Âm Uyển Uyển.
“Lý Tuệ Na, sao cô lại ra tay mạnh như vậy? Buổi chiều Uyển Uyển còn có một sự kiện!” Người đại diện của Lý Tuệ Na từ trong kinh hãi phản ứng lại, vội vàng kiểm tra má của Âm Uyển Uyển một lượt, che chở cô ta, hét lên với trợ lý vẫn còn đang ngây người đứng nhìn: “Còn ngây người ra đấy làm gì? Không đi lấy đá lại đây để chườm một chút?”
“Ôi, Uyển Uyển thật sự xin lỗi.” Lý Tuệ Na giả tạo nói.
“Không sao, cô cũng vì công việc thôi.” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nụ cười trên khuôn mặt của Âm Uyển Uyển dường như cách mấy đời lại xuất hiện, nụ cười kia vô cùng dịu dàng, không chê vào đâu được.
Đừng nói là Tô Thiên Kiều, ngay cả bản thân Lý Tuệ Na cũng ngạc nhiên nhìn Âm Uyển Uyển, rõ ràng không thể ngay lập tức phản ứng lại.
“Đạo diễn, đoạn này qua rồi chứ?” Âm Uyển Uyển nhận lấy túi đá mà trợ lý đưa cho, từ chối yêu cầu của người đại diện, tự mình đắp lên má.
“Qua rồi, quay vô cùng tự nhiên, vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Đạo diễn hài lòng nói.
Âm Uyển Uyển dưới ánh mắt ngày càng kinh ngạc của mọi người mỉm cười gật đầu, đi đến phòng thay đồ nói: “Sự kiện buổi chiều em sẽ không đi nữa, giúp tôi trang điểm lại, đúng lúc có thể dùng quay luôn cảnh tiếp theo, không cần phải trang điểm giấu bàn tay.”
Lời nói đùa của cô lại thu được sự ngưỡng mộ của mọi người đối với cô ta và sự khinh miệt đối với Lý Tuệ Na.
Tô Thiên Kiều vô cùng chấn động, cũng coi như là được mở mang tầm mắt, xem cái gì gọi là “khả năng chịu đựng.”
Cô cứ nghĩ là sức chịu đựng của mình với Lý Tuệ Na đã đạt đến giới hạn, nhưng sức chịu đựng của Âm Uyển Uyển thực sự đã vượt qua giới hạn của người bình thường.
Âm Uyển Uyển, thực sự là quá lợi hại. Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên quả nhiên không tệ….
Cô vừa mới nói giúp Lý Tuệ Na ở trong nhà vệ sinh, Tô Thiên Kiều cứ nghĩ là chẳng qua chỉ là mấy câu tiện miệng lịch sự bình thường mà thôi, bây giờ xem ra, không phải người phụ nữ thích khoe khoang, mà là cô ta độ lượng, độ lượng đến mức khiến người khác sợ hãi!
“Ngây người cái gì? Lấy nước qua đây!” Lý Tuệ Na kinh hoàng phản ứng lại, hét lên với Tô Thiên Kiều đang thất thần.
Tô Thiên Kiều phản ứng lại, ném cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng, quay người đi vào trong phòng nước rót một cốc nước ấm đưa qua.
Lý Tuệ Na không có hứng thú bắt bẻ Tô Thiên Kiều, chỉ đứng ở bên cạnh phim trường uống nước, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ của Âm Uyển Uyển, người quản lý của cô ta đang ở bên cạnh đè thấp giọng an ủi cô ta, giáo huấn cô ta….
Tô Thiên Kiều đứng ở bên cạnh không lên tiếng, hai người phụ nữ này, quả nhiên là không hợp, những tin đồn bên ngoài không phải là giả. Điều giả chính là một tin đồn song song khác, không hợp không phải là bọn họ đang nhắm vào nhau, mà là Lý Tuệ Na làm việc quái gở bức ép người khác…
Âm Uyển Uyển có Âm thị sau lưng, mà Lý Tuệ Na dám khiêu chiến như vậy, rốt cuộc từ đâu mà cô ta có sức mạnh như vậy?
Lý Tuệ Na không có bất kỳ chỗ dựa nào, lời giải thích duy nhất chính là cô ta nhắm vào Âm Uyển Uyển có thể đem lại cho cô ta một lợi ích to lớn…..
Trên con đường sự nghiệp, Lý Tuệ Na bị phong sát nhiều năm như vậy đương nhiên sao có thể so được với Âm Uyển Uyển, lý do duy nhất chỉ có thể là đàn ông!
Vì vậy, 90% là Nguyễn Hạo Thiên.
Nhìn thái độ của Âm Uyển Uyển khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thiên ngày hôm nay có thể thấy mối quan hệ của bọn họ không hề bình thường, cộng với thái độ mơ hồ của Âm Doãn Thụy lúc nhắc đến, rõ ràng vô cùng huyền bí.
Kỷ Vân Huy tìm Lý Tuệ Na, mặc dù không phải thật sự vì “Bình Minh”, không còn nghi ngờ gì chính là để rút khỏi chuyện hôn sự với Thẩm Thanh Thu. Mặc dù Lý Tuệ Na không đủ thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, vì vậy nên nói….cô ta cũng không thể vì Kỷ Vân Huy.
Vì vậy, chuyện bọn họ không hợp nhau, nhiều hơn là vì Nguyễn Hạo Thiên!
Cảnh buổi chiều vẫn được hoàn thành trong phim trường, quả nhiên Âm Uyển Uyển không kịp cho sự kiện buổi chiều, mà quay xong cảnh tiếp theo.
Lý Tuệ Na không biết có phải là vì thái độ của Âm Uyển Uyển mà sợ hãi không, dù sao Âm thị sau lưng của Âm Uyển Uyển cũng là thứ mà một minh tinh giống như Lý Tuệ Na không thể xúc phạm được, Âm Uyển Uyển lại không hề có ý muốn báo thù hoặc đợi cơ hội để báo thù.
Cho dù như thế nào, Lý Tuệ Na luôn có chút cẩn thận và thất thần một cách bất thường, không dùng tinh lực của mình để đối phó với Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều dễ dàng kết thúc ngày đầu tiên với tư cách là trợ lý khó làm nhất của Thẩm thị!
“Uyển Uyển, tan làm rồi, có muốn đi ăn chung không?” Nam diễn viên phụ do dự một lúc lâu, lúc kim đồng hồ chỉ vào 6h, vẫn không nhịn được mà nhìn Âm Uyển Uyển lên tiếng.
Âm Uyển Uyển đang tẩy trang, nghe thấy lời nói của đối phương, chỉ khẽ mỉm cười: “Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với người khác rồi, lần sau đi, có thời gian chúng ta lại hẹn nhau đi ăn!”
Đang nói, chỉ thấy người đại diện của Âm Uyển Uyển háo hức đi về một chiếc xe sang trọng vừa dừng ở cửa, vừa đi qua, một người đàn ông thận trọng lập tức bước xuống xe, trông khoảng 30 tuổi.
“Trợ lý Doãn, có phải là Nguyễn Tổng đến đón Uyển Uyển không? Anh đợi một chút, cô ấy sẽ ra ngay!” Người đại diện nói với người trợ lý trẻ tuổi, quả là còn khách khí hơn cả với đạo diễn.
Thái độ của người đàn ông thận trọng kia có chút cứng nhắc, biểu cảm thờ ơ, dường như trông có chút quen thuộc: “Ơ….hôm nay tôi đến đón cô Thẩm, Nguyễn Tổng có một bữa tiệc xã giao muốn mời cô Thẩm đi cùng!”
“Cô Thẩm? Cô Thẩm nào?” Người đại diện không hiểu quay lại nhìn một lượt, nghi ngờ có phải là trợ lý Doãn có nhầm lẫn gì không.
Trong lòng Tô Thiên Kiều khó chịu, tên Nguyễn Hạo Thiên này….vẫn chê cô chưa đủ phiền phức sao?
Cô chột dạ quay đầu lại liếc nhìn Âm Uyển Uyển, chỉ cảm thấy nụ cười xinh đẹp dịu dàng của Âm Uyển Uyển lúc này đột nhiên cứng đờ, giống như lại bị ai đó tát vào miệng.
Nhưng lần này, cô ta nhanh chóng thu lại biểu cảm, mỉm cười nói: “Tối nay tôi có hẹn với với anh trai rồi, Hạo Thiên sẽ không đến đón tôi đâu!”
Nói xong, ánh mắt của cô ta mang theo ý cười nhìn về phía Tô Thiên Kiều cả người đang không được tự nhiên.
Người đại diện nhìn theo ánh mắt của Âm Uyển Uyển: “Cô ta là cô Thẩm? Cô Thẩm của nhà nào?”
“Đương nhiên là cô ba nhà họ Thẩm rồi, Thẩm Nghiêng Thành!” Âm Uyển Uyển gật đầu: “Ngày mai gặp!” Tô Thiên Kiều thật sự nói không nên lời, cô chỉ muốn làm một trợ lý nhỏ nhoi mà thôi, bây giờ Nguyễn Hạo Thiên ở trước mặt mọi người gióng trống khua chiêng tặng cho cô một cái mũ cao như vậy, sau này cô còn có thể có những ngày tháng yên bình sao?
Quả nhiên, Lý Tuệ Na ở bên cạnh cho cô một ánh mắt nóng rát giống như muốn giết người vậy!
“Cô Thẩm, mời! Cậu chủ đang đợi!” Trợ lý Doãn làm một động tác cung kính với Tô Thiên Kiều, anh ta được bà cụ tận lực dặn dò, thái độ khách khí hơn rất nhiều so với lúc đón Âm Uyển Uyển.
“….Được!” Tô Thiên Kiều không còn cách nào khác, đi lên chiếc xe sang trọng dưới ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, căm ghét của mọi người….
“Cái kia…tôi muốn về nhà để thay đồ trước!” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nhìn trợ lý Doãn đang ngồi bên cạnh tài xế, khẽ nói.
Trợ lý Doãn nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô Thẩm, trong cốp xem có một bộ lễ phục mà cậu chủ đã căn dặn chuẩn bị, cậu chủ nói, cô không cần phải trang điểm, đến lúc đó chỉ cần thay bộ lễ phục này là được!”
“Ồ, cảm ơn!” Tô Thiên Kiều gật đầu, trong lòng đối với cách xưng hô “cậu chủ” này có chút mẫn cảm, cảm thấy không vui.
Cậu chủ, bảy năm trước, tên của Nguyễn Hạo Thiên trong tai của cô dùng “cậu chủ” để thay thế, lúc đó, là những ngày tháng căm hận nhất, bất lực nhất và mất trí nhất của cô, vì vậy cô thà gọi tên của anh còn hơn là nghe thấy hai từ “cậu chủ”.
20 phút sau, chiếc xe đi đến con phố vui chơi giải trí xa hoa nhất ở thành phố A, dừng lại trước cửa một quán KTV lớn nhất, trợ lý Doãn xuống xe mở cửa xe cho Tô Thiên Kiều, đợi Tô Thiên Kiều xuống xe, lại lấy ra một chiếc hộp màu hồng phấn từ trong cốp xe đưa cho Tô Thiên Kiều: “Phòng 13 tầng 2, cô Thẩm thay quần áo xong sau đó đi lên tầng, bên trái ở tầng một có một phòng thay đồ!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, cầm lấy túi xách của mình, theo chỉ dẫn của trợ lý Doãn đi thay quần áo.
Đi đến phòng thay đồ, mở chiếc hộp ra, bên trong có một bộ váy cúp ngực có màu be nhạt gần như màu trắng, bên dưới chiếc váy là một đôi dày cao gót màu vàng kim nhạt.
Chiếc váy này có chút giống với một chiếc váy khác mà cô nhìn thấy trong “Biến Chất” tối hôm qua, rất hợp với khí chất của cô, có thể thể hiện hoàn hảo sự ngây thơ của cô.
Khi thử lên, bộ lễ phục cúp ngực lộ vai, lại lộ ra không ít sự yếu đuối, ánh mắt của người đàn ông này xem ra thật sự là không tồi.
CHƯƠNG 89: CHIẾN TRANH, DƯỜNG NHƯ VÔ CÙNG CĂNG THẲNG
Tô Thiên Kiều nhặt chiếc ghim lên, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần thu lại, chỉ nắm chặt chiếc trâm cài, khóe miệng đột nhiên xuất hiện một nụ cười rất khó hiểu.
Nguyễn Hạo Thiên, cho dù thế nào, anh luôn từng bước từng bước tiến vào kế hoạch của Tô Thiên Kiều….cô sớm đã không còn là con cừu nhỏ của bảy năm trước để mặc anh xâu xé, cho dù lúc cô đang hoảng loạn vì bị anh làm gián đoạn kế hoạch, cũng luôn theo bản năng mà diễn kịch, bởi vì….cô muốn thu hút sự chú ý và tò mò của anh, kế hoạch vốn còn đang mơ hồ của cô đột nhiên trở nên rõ ràng.
Cô, muốn Nguyễn Hạo Thiên yêu mình!
Chỉ khi anh yêu cô, Tô Thiên Kiều mới có thể làm tổn thương anh, tổn thương một cách nặng nề….
Cách đó không xa, trong một góc khuất, một đôi mắt xinh đẹp đang phát ra ánh mắt dữ tợn, nhìn vào chiếc ghim trên tay cô và nụ cười trên khuôn mặt cô, những ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần nắm chặt lại, móng tay xinh đẹp đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không có cảm giác gì….
“Uyển Uyển, lòng bàn tay của em bị làm sao vậy?” Tô Thiên Kiều đã sấy khô tóc vừa đi vào phim trường, đã nghe thấy người đại diện của Âm Uyển Uyển vội vàng nắm lấy tay cô ta nói.
Âm Uyển Uyển nhìn thấy Tô Thiên Kiều đi vào phim trường, thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười nói: “Không có gì, lấy cho em một chai nước, có thể quay rồi!”
“Được!” Người đại diện cũng không muốn nói nhiều.
“Các vị, chuẩn bị bắt đầu….” Phó đạo diễn lớn tiếng hét lên, lại đi đến giữa Âm Uyển Uyển và Lý Tuệ Na nói: “Uyển Uyển, cảnh này Na Na sẽ tát cô một cái, nhưng chúng tôi sẽ quay thế vị, Na Na không đánh thật!”
“Được, yên tâm đi….” Lý Tuệ Na đột nhiên nở một nụ cười tươi như hoa, nụ cười kia nhìn thế nào cũng không phải là có ý tốt!
“Cảnh thứ 9 lần 1 màn 3, bắt đầu….” vị trí của Âm Uyển Uyển và Lý Tuệ Na đã bố trí xong, giọng nói của trợ lý vừa hét lên, Lý Tuệ Na đã giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Âm Uyển Uyển…
“Pa….” Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phim trường, phim trường vốn đã yên tĩnh đột nhiên lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy….
Mặt của Âm Uyển Uyển bị Lý Tuệ Na dùng lực tát mạnh một cái.
Mặt của Âm Uyển Uyển bị đánh lệch qua một bên, cô ta không thể tưởng tượng nổi quay mặt lại nhìn Lý Tuệ Na, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự bất ngờ, không ai có thể nghĩ đến Lý Tuệ Na lại ra tay nặng như vậy, một lúc sau, trên mặt của Âm Uyển Uyển đã in rõ dấu tay.
Tô Thiên Kiều cũng sững sờ một lúc, sau đó lại vì Âm Uyển Uyển mà phẫn nộ.
Đừng nói là Tô Thiên Kiều, tất cả những người ở đây, ngoài đạo diễn đang nhìn chằm chằm vào đoạn phim đang phát lại trong máy quay lớn tiếng ca ngợi ra, đều lo lắng nhìn vào Âm Uyển Uyển.
Cuộc chiến, dường như vô cùng căng thẳng. Lý Tuệ Na đắc ý nhìn Âm Uyển Uyển, cười nói: “Uyển Uyển, xin lỗi, đây là bộ phim đầu tiên tôi trở lại giới giải trí, vì vậy để cố gắng đạt được hiệu quả chân thân thật nhất, tôi không thể không diễn chân thật một chút….”
Giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Tuệ Na kết hợp với nụ cười hả hê trong mắt cô ta, rõ ràng vô cùng nực cười, giả tạo.
Tô Thiên Kiều nuốt nước bọt, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía Âm Uyển Uyển.
“Lý Tuệ Na, sao cô lại ra tay mạnh như vậy? Buổi chiều Uyển Uyển còn có một sự kiện!” Người đại diện của Lý Tuệ Na từ trong kinh hãi phản ứng lại, vội vàng kiểm tra má của Âm Uyển Uyển một lượt, che chở cô ta, hét lên với trợ lý vẫn còn đang ngây người đứng nhìn: “Còn ngây người ra đấy làm gì? Không đi lấy đá lại đây để chườm một chút?”
“Ôi, Uyển Uyển thật sự xin lỗi.” Lý Tuệ Na giả tạo nói.
“Không sao, cô cũng vì công việc thôi.” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nụ cười trên khuôn mặt của Âm Uyển Uyển dường như cách mấy đời lại xuất hiện, nụ cười kia vô cùng dịu dàng, không chê vào đâu được.
Đừng nói là Tô Thiên Kiều, ngay cả bản thân Lý Tuệ Na cũng ngạc nhiên nhìn Âm Uyển Uyển, rõ ràng không thể ngay lập tức phản ứng lại.
“Đạo diễn, đoạn này qua rồi chứ?” Âm Uyển Uyển nhận lấy túi đá mà trợ lý đưa cho, từ chối yêu cầu của người đại diện, tự mình đắp lên má.
“Qua rồi, quay vô cùng tự nhiên, vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Đạo diễn hài lòng nói.
Âm Uyển Uyển dưới ánh mắt ngày càng kinh ngạc của mọi người mỉm cười gật đầu, đi đến phòng thay đồ nói: “Sự kiện buổi chiều em sẽ không đi nữa, giúp tôi trang điểm lại, đúng lúc có thể dùng quay luôn cảnh tiếp theo, không cần phải trang điểm giấu bàn tay.”
Lời nói đùa của cô lại thu được sự ngưỡng mộ của mọi người đối với cô ta và sự khinh miệt đối với Lý Tuệ Na.
Tô Thiên Kiều vô cùng chấn động, cũng coi như là được mở mang tầm mắt, xem cái gì gọi là “khả năng chịu đựng.”
Cô cứ nghĩ là sức chịu đựng của mình với Lý Tuệ Na đã đạt đến giới hạn, nhưng sức chịu đựng của Âm Uyển Uyển thực sự đã vượt qua giới hạn của người bình thường.
Âm Uyển Uyển, thực sự là quá lợi hại. Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên quả nhiên không tệ….
Cô vừa mới nói giúp Lý Tuệ Na ở trong nhà vệ sinh, Tô Thiên Kiều cứ nghĩ là chẳng qua chỉ là mấy câu tiện miệng lịch sự bình thường mà thôi, bây giờ xem ra, không phải người phụ nữ thích khoe khoang, mà là cô ta độ lượng, độ lượng đến mức khiến người khác sợ hãi!
“Ngây người cái gì? Lấy nước qua đây!” Lý Tuệ Na kinh hoàng phản ứng lại, hét lên với Tô Thiên Kiều đang thất thần.
Tô Thiên Kiều phản ứng lại, ném cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng, quay người đi vào trong phòng nước rót một cốc nước ấm đưa qua.
Lý Tuệ Na không có hứng thú bắt bẻ Tô Thiên Kiều, chỉ đứng ở bên cạnh phim trường uống nước, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ của Âm Uyển Uyển, người quản lý của cô ta đang ở bên cạnh đè thấp giọng an ủi cô ta, giáo huấn cô ta….
Tô Thiên Kiều đứng ở bên cạnh không lên tiếng, hai người phụ nữ này, quả nhiên là không hợp, những tin đồn bên ngoài không phải là giả. Điều giả chính là một tin đồn song song khác, không hợp không phải là bọn họ đang nhắm vào nhau, mà là Lý Tuệ Na làm việc quái gở bức ép người khác…
Âm Uyển Uyển có Âm thị sau lưng, mà Lý Tuệ Na dám khiêu chiến như vậy, rốt cuộc từ đâu mà cô ta có sức mạnh như vậy?
Lý Tuệ Na không có bất kỳ chỗ dựa nào, lời giải thích duy nhất chính là cô ta nhắm vào Âm Uyển Uyển có thể đem lại cho cô ta một lợi ích to lớn…..
Trên con đường sự nghiệp, Lý Tuệ Na bị phong sát nhiều năm như vậy đương nhiên sao có thể so được với Âm Uyển Uyển, lý do duy nhất chỉ có thể là đàn ông!
Vì vậy, 90% là Nguyễn Hạo Thiên.
Nhìn thái độ của Âm Uyển Uyển khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thiên ngày hôm nay có thể thấy mối quan hệ của bọn họ không hề bình thường, cộng với thái độ mơ hồ của Âm Doãn Thụy lúc nhắc đến, rõ ràng vô cùng huyền bí.
Kỷ Vân Huy tìm Lý Tuệ Na, mặc dù không phải thật sự vì “Bình Minh”, không còn nghi ngờ gì chính là để rút khỏi chuyện hôn sự với Thẩm Thanh Thu. Mặc dù Lý Tuệ Na không đủ thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc, vì vậy nên nói….cô ta cũng không thể vì Kỷ Vân Huy.
Vì vậy, chuyện bọn họ không hợp nhau, nhiều hơn là vì Nguyễn Hạo Thiên!
Cảnh buổi chiều vẫn được hoàn thành trong phim trường, quả nhiên Âm Uyển Uyển không kịp cho sự kiện buổi chiều, mà quay xong cảnh tiếp theo.
Lý Tuệ Na không biết có phải là vì thái độ của Âm Uyển Uyển mà sợ hãi không, dù sao Âm thị sau lưng của Âm Uyển Uyển cũng là thứ mà một minh tinh giống như Lý Tuệ Na không thể xúc phạm được, Âm Uyển Uyển lại không hề có ý muốn báo thù hoặc đợi cơ hội để báo thù.
Cho dù như thế nào, Lý Tuệ Na luôn có chút cẩn thận và thất thần một cách bất thường, không dùng tinh lực của mình để đối phó với Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều dễ dàng kết thúc ngày đầu tiên với tư cách là trợ lý khó làm nhất của Thẩm thị!
“Uyển Uyển, tan làm rồi, có muốn đi ăn chung không?” Nam diễn viên phụ do dự một lúc lâu, lúc kim đồng hồ chỉ vào 6h, vẫn không nhịn được mà nhìn Âm Uyển Uyển lên tiếng.
Âm Uyển Uyển đang tẩy trang, nghe thấy lời nói của đối phương, chỉ khẽ mỉm cười: “Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với người khác rồi, lần sau đi, có thời gian chúng ta lại hẹn nhau đi ăn!”
Đang nói, chỉ thấy người đại diện của Âm Uyển Uyển háo hức đi về một chiếc xe sang trọng vừa dừng ở cửa, vừa đi qua, một người đàn ông thận trọng lập tức bước xuống xe, trông khoảng 30 tuổi.
“Trợ lý Doãn, có phải là Nguyễn Tổng đến đón Uyển Uyển không? Anh đợi một chút, cô ấy sẽ ra ngay!” Người đại diện nói với người trợ lý trẻ tuổi, quả là còn khách khí hơn cả với đạo diễn.
Thái độ của người đàn ông thận trọng kia có chút cứng nhắc, biểu cảm thờ ơ, dường như trông có chút quen thuộc: “Ơ….hôm nay tôi đến đón cô Thẩm, Nguyễn Tổng có một bữa tiệc xã giao muốn mời cô Thẩm đi cùng!”
“Cô Thẩm? Cô Thẩm nào?” Người đại diện không hiểu quay lại nhìn một lượt, nghi ngờ có phải là trợ lý Doãn có nhầm lẫn gì không.
Trong lòng Tô Thiên Kiều khó chịu, tên Nguyễn Hạo Thiên này….vẫn chê cô chưa đủ phiền phức sao?
Cô chột dạ quay đầu lại liếc nhìn Âm Uyển Uyển, chỉ cảm thấy nụ cười xinh đẹp dịu dàng của Âm Uyển Uyển lúc này đột nhiên cứng đờ, giống như lại bị ai đó tát vào miệng.
Nhưng lần này, cô ta nhanh chóng thu lại biểu cảm, mỉm cười nói: “Tối nay tôi có hẹn với với anh trai rồi, Hạo Thiên sẽ không đến đón tôi đâu!”
Nói xong, ánh mắt của cô ta mang theo ý cười nhìn về phía Tô Thiên Kiều cả người đang không được tự nhiên.
Người đại diện nhìn theo ánh mắt của Âm Uyển Uyển: “Cô ta là cô Thẩm? Cô Thẩm của nhà nào?”
“Đương nhiên là cô ba nhà họ Thẩm rồi, Thẩm Nghiêng Thành!” Âm Uyển Uyển gật đầu: “Ngày mai gặp!” Tô Thiên Kiều thật sự nói không nên lời, cô chỉ muốn làm một trợ lý nhỏ nhoi mà thôi, bây giờ Nguyễn Hạo Thiên ở trước mặt mọi người gióng trống khua chiêng tặng cho cô một cái mũ cao như vậy, sau này cô còn có thể có những ngày tháng yên bình sao?
Quả nhiên, Lý Tuệ Na ở bên cạnh cho cô một ánh mắt nóng rát giống như muốn giết người vậy!
“Cô Thẩm, mời! Cậu chủ đang đợi!” Trợ lý Doãn làm một động tác cung kính với Tô Thiên Kiều, anh ta được bà cụ tận lực dặn dò, thái độ khách khí hơn rất nhiều so với lúc đón Âm Uyển Uyển.
“….Được!” Tô Thiên Kiều không còn cách nào khác, đi lên chiếc xe sang trọng dưới ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, căm ghét của mọi người….
“Cái kia…tôi muốn về nhà để thay đồ trước!” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nhìn trợ lý Doãn đang ngồi bên cạnh tài xế, khẽ nói.
Trợ lý Doãn nghĩ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô Thẩm, trong cốp xem có một bộ lễ phục mà cậu chủ đã căn dặn chuẩn bị, cậu chủ nói, cô không cần phải trang điểm, đến lúc đó chỉ cần thay bộ lễ phục này là được!”
“Ồ, cảm ơn!” Tô Thiên Kiều gật đầu, trong lòng đối với cách xưng hô “cậu chủ” này có chút mẫn cảm, cảm thấy không vui.
Cậu chủ, bảy năm trước, tên của Nguyễn Hạo Thiên trong tai của cô dùng “cậu chủ” để thay thế, lúc đó, là những ngày tháng căm hận nhất, bất lực nhất và mất trí nhất của cô, vì vậy cô thà gọi tên của anh còn hơn là nghe thấy hai từ “cậu chủ”.
20 phút sau, chiếc xe đi đến con phố vui chơi giải trí xa hoa nhất ở thành phố A, dừng lại trước cửa một quán KTV lớn nhất, trợ lý Doãn xuống xe mở cửa xe cho Tô Thiên Kiều, đợi Tô Thiên Kiều xuống xe, lại lấy ra một chiếc hộp màu hồng phấn từ trong cốp xe đưa cho Tô Thiên Kiều: “Phòng 13 tầng 2, cô Thẩm thay quần áo xong sau đó đi lên tầng, bên trái ở tầng một có một phòng thay đồ!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, cầm lấy túi xách của mình, theo chỉ dẫn của trợ lý Doãn đi thay quần áo.
Đi đến phòng thay đồ, mở chiếc hộp ra, bên trong có một bộ váy cúp ngực có màu be nhạt gần như màu trắng, bên dưới chiếc váy là một đôi dày cao gót màu vàng kim nhạt.
Chiếc váy này có chút giống với một chiếc váy khác mà cô nhìn thấy trong “Biến Chất” tối hôm qua, rất hợp với khí chất của cô, có thể thể hiện hoàn hảo sự ngây thơ của cô.
Khi thử lên, bộ lễ phục cúp ngực lộ vai, lại lộ ra không ít sự yếu đuối, ánh mắt của người đàn ông này xem ra thật sự là không tồi.