Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
CHƯƠNG 86: SAU LƯNG VÔ CÙNG BẤT HÒA!
CHƯƠNG 86: SAU LƯNG VÔ CÙNG BẤT HÒA!
Hôm nay người nhà họ Thẩm đều ngồi cùng bàn cơm với nhau, sắc mặt ai cũng ngưng trọng như lâm đại địch.
Tô Thiên Kiều cau mày, trước kia chỉ cần ở dưới cảnh cả nhà họ Thẩm đủ đầy, thông thường sẽ không ăn ý mà đánh gãy tiếng cười của họ.
Nhưng lần này lại không như vậy, hình như bọn họ gặp phải chuyện lớn.
Tô Thiên Kiều đi lên, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, Giang Thư Lan dặn người làm mang đồ ăn lên. Tô Thiên Kiều nhìn thoáng qua Thẩm Minh Dương đang im lặng, thấy anh không có ý định nói chuyện, bèn hỏi Giang Thư Lan bên cạnh: ''Thím, xảy ra chuyện gì ư?''
Dưới ánh mắt lo lắng của Tô Thiên Kiều, Giang Thư Lan vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, nhíu mày nói: ''Công ty xảy ra chút chuyện nhỏ, không có gì đâu!''
''Thật không ạ?'' Tô Thiên Kiều có chút hoài nghi nhìn Giang Thư Lan, rồi nhìn sang sắc mặt ngưng trọng của Thẩm Minh Dương.
Không đúng nha, gần đây Thẩm Minh Dương luôn đi sớm về khuya, bận túi bụi, công ty chỉ xảy ra chuyện nhỏ thì vì sao sắc mặt bọn họ lại khó coi như vậy?
''Chuyện gì thế ạ? Cháu...có thể giúp không?'' Tô Thiên Kiều hơi do dự, nhịn không được nói.
''Hừ! Giúp ư, đúng là buồn cười.'' Thẩm Thanh Thu bên cạnh vẫn luôn coi thường cô, nghe xong lời này của Tô Thiên Kiều không khỏi cười lạnh vài tiếng nói: ''Nếu không phải vì cô, công ty sẽ không xảy ra chuyện đâu, giờ cô còn ở đây vờ vĩnh làm cái gì? Cô nghĩ người nhà chúng tôi không tính toán với cô thì tức là không biết bộ mặt thật của cô ư?''
Lúc này Tô Thiên Kiều cảm thấy bản thấy mình là một người ngoài, một người ngoài hèn mọn hơn bao giờ hết.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn về phía Giang Thư Lan: ''Thím, rốt cuộc có chuyện gì?''
''Đứa trẻ ngoan, không có chuyện gì thật mà. Thanh Thu, con đừng nhằm vào Nghiêng Thành nữa, chuyện giữa con và Vân Huy chỉ trách con không chịu thua kém, đừng làm trong nhà gà chó không yên nữa, lời mẹ từng nói với con không phải con quên hết rồi đấy chứ?'' Giang Thư Lan nói.
''Con...'' Thẩm Thanh Thu cắn môi, hùng hăng trừng mắt Tô Thiên Kiều, vẻ mặt không cam lòng.
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Thẩm Minh Dương, Thẩm Minh Dương không muốn khiến cô lo lắng, tất nhiên sẽ không nói.
Tô Thiên Kiều chỉ đành nhìn sang Thẩm Văn Nhã: ''Chị cả, rốt cuộc có chuyện gì thế? Chị nói cho em biết đi!'' Thẩm Văn Nhã liếc nhìn mấy người, không nhịn được thở dài một hơi nói: ''Nghiêng Thành, là như thế này...doanh thu tài chính của công ty xảy ra chút vấn đề. Hơn nữa vừa lui lại hôn sự của Thanh Thu và Vân Huy...giá cổ phiếu của công ty giảm mạnh, tập đoàn nhà họ Kỷ cũng rút vốn rồi, có hai cổ đông lớn cũng muốn rút theo. Nếu hai cổ đông kia rút...chi e công ty sẽ gặp phải những khó khăn chưa từng có, may mà dưới sự thuyết phục của mẹ, bọn họ quyết định tạm thời để yên. Có điều...có điều...''
''Có điều gì cơ?'' Thấy Thẩm Văn Nhã ấp a ấp úng nhìn Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi lại.
''Có điều công ty đã đầu tư vào một bộ phim bom tấn cách đây một thời gian và thuê được những người nổi tiếng có tên tuổi. Nếu bộ phim đó được quay thành công, công ty sẽ cải tử hoàn sinh, hai cổ đông kia đã nói, chỉ cần bộ phim quay được, kiếm ra tiền, bọn họ sẽ không rút.''
''Vậy thì quá tốt rồi!'' Tô Thiên Kiều nói ngay lập tức.
''Không tốt...'' Thẩm Văn Nhã hơi chau mày: ''Trùng hợp là đạo diễn nhìn trúng Lý Tuệ Na, muốn cô ta diễn một vai. Cô ta đang chuẩn bị ra mắt lần nữa, diễn xuất cũng không có gì đáng chê. Nhưng kỳ lạ là...nữ chính lần này là Âm Uyển Uyển, Lý Tuệ Na bất hòa với cô ta, sống chết không chịu quay. Đạo diễn cũng là một kẻ đầu óc bảo thủ, nói nếu diễn viễn mình coi trọng không quay thì hắn cũng không làm nữa!''
''Lý Tuệ Na, Âm Uyển Uyển?'' Tô Thiên Kiều biết Lý Tuệ Na, là sao nữ trẻ tuổi mới nổi gần đây?
''Em không biết đâu, ở đây còn có nội tình đó!''
Thẩm Văn Nhã không khỏi nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, thấy cô quá kích động, hạ giọng nói: ''Lý Tuệ Na và Vân Huy đã có scandal, hơn nữa Âm Uyển Uyển cũng bị chụp lén đang ăn tối thân mật với Vân Huy! Âm Uyển Uyển là cô chủ của Âm thị, là thanh mai trúc mã của Vân Huy, vốn chỉ là bạn tốt bình thường, nhưng đám chó săn lại thích thổi phồng lên. Tuy sau này đăng tin làm rõ rồi, nhưng...Lý Tuệ Na kia thích so đo, bọn họ lại cùng một công ty, cho nên sau lưng vô cùng bất hòa!''
Thì ra là như vậy, thì ra còn có một chuyện như vậy.
''Đợi đã, Âm Uyển Uyển là cô chủ của Âm thị ư?'' Tô Thiên Kiều giống như nhớ ra gì đó mà hỏi Thẩm Văn Nhã.'
''Phải, người ra cao quý hơn cô nhiều, cô chủ độc nhất!'' Thẩm Thanh Thu chua ngoa nói.
Tô Thiên Kiều nhướn mày, nhưng không phải vì lời nói của Thẩm Thanh Thu, mà là vì thân phận của Âm Uyển Uyển.
Nếu Âm Uyển Uyển là cô chủ của Âm thị, vậy...là cô em gái khiêm tốn kia của Âm Duẫn Thụy tối qua mình gặp ư?
Một câu nói đột nhiên hiện lên trong đầu cô, hình như Âm Duẫn Thụy đã từng nói với Nguyễn Hạo Thiên một câu, nói Nguyễn Hạo Thiên mang theo Tô Thiên Kiều, bạn gái xinh đẹp như vậy, trách không được bỏ người em gái kia của anh ta.
Thực khéo, khéo cực kỳ.
Âm Uyển Uyển quen Nguyễn Hạo Thiên? Hơn nữa...nghe giọng nói của Âm Duẫn Thụy, quan hệ của hai người còn rất thân thiết.
Tô Thiên Kiều hơi suy tư, xem ra tin đồn Lý Tuệ Na không hợp Âm Uyển Uyển, chỉ e không phải là Kỷ Vân Huy, nói không chừng lại là Nguyễn Hạo Thiên. Cô nở nụ cười châm chọc, giới giải trí vốn phức tạp, thêm đám doanh nhân trẻ bọn họ càng phức tạp hơn.
Người ngoài nghĩ bọn họ vì Kỷ Vân Huy mà bất hòa, chỉ e Kỷ Vân Huy cũng chỉ là vật hy sinh. Tuy đây chỉ là phán đoán của Tô Thiên Kiều, nhưng ai biết được nội tình chứ? Nói không chừng hai người đàn ông đều là nguyên nhân để bọn họ đấu đá nhau đó!
Sao nữ thì cũng chỉ như vậy thôi.
''Cô cười cái gì? Buồn cười lắm à?'' Thẩm Thanh Thu thấy ý cười châm chọc của Tô Thiên Kiều, cô vốn không vui vì vụ scandal của Kỷ Vân Huy, định đổ mọi chuyện lên đầu Tô Thiên Kiều: ''Nếu không phải vì cô, công ty sẽ xảy ra chuyện như thế này chắc? Cô...cô đúng là quá ác độc!''
Tô Thiên Kiều biết cô ta hiểu lầm mình, cũng biết tâm trạng cô ta không tốt, không muốn so đo với cô ta. Tuy vậy cũng không muốn cho cô ta sắc mặt tốt đẹp gì, bình thản nói: ''Chị hai hiểu lầm em rồi, em chỉ cảm thấy minh tinh bọn họ phức tạp mà thôi. Chuyện của anh Vân Huy đã qua rồi, em thật sự quan tâm đến công ty!''
''Ồ? Phải vậy không? Nếu đã thực lòng quan tâm, vậy cô đến công ty giúp là được rồi.'' Thẩm Thanh Thu nói: ''Kinh tế công ty gần đây đình trệ, thiếu nhân viên, nhất là trợ lý hầu hạ mấy nữ minh tinh kia, bọn họ vừa khó chiều vừa giỏi bắt bẻ, người bình thường đều không muốn làm việc này, nếu cô thực sự muốn báo đáp công ty thì làm trợ lý là được!'' ''Chị hai, đủ rồi đấy!'' Thẩm Minh Dương vẫn luôn im lặng trầm giọng nói: ''Sao Nghiêng Thành có thể làm chuyện này chứ?''
''Minh Dương, em quen cô ta được mấy ngày hả? Sao chị cảm thấy lúc nào em cũng bênh cô ta thế?'' Thẩm Thanh Thu thấy Thẩm Minh Dương giúp cô nói bèn đối địch với Thẩm Minh Dương.
''Em không bênh em ấy, là chị cố tình gây sự thì có. Theo lời của chị, trong nhà ngoại trừ chị cả thân thể không tốt ra, chị chắc cũng phải bỏ ra một phần lực, có phải chị cũng nên đi làm trợ lí không?'' Thẩm Minh Dương nói.
''Chị...'' Thẩm Thanh Thu nhất thời không nói lại được, chỉ đành hung hăng trừng mắt Thẩm Nghiêng Thành, nói: ''Ít nhất chị cũng không giống người nào đó, rõ ràng mình không làm được còn muốn nói mát làm người tốt, tranh thủ sự đồng tình!''
''Chị hai, chị nói chuyện có cần phải cay nghiệt như vậy không?'' Sự nhân nhượng của Tô Thiên Kiều dường như chỉ có thể đổi lại được sự hung hăng của người gây sự, cô nói: ''Em không phải tranh thủ sự đồng tình, em thực sự có thể đi làm!''
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói: ''Để em đi đi, dù sao em cũng không thích ở nhà ăn không ngồi dồi. Chuyện khác em có thể không làm được, nhưng hầu hạ những nữ minh tinh này, chỉ đơn giản bưng trà rót nước thôi, có gì khó đâu!''
''Nghiêng Thành...em sẽ bị ức hiếp đó!'' Thẩm Minh Dương cau mày, rõ ràng không đồng ý với quyết định này.
Tô Thiên Kiều cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, nói: ''Em đã quyết rồi, anh không muốn em đi thì mai em tự đến công ty ứng tuyển, giờ thì ăn cơm thôi.''
Cô gắp một miếng rau, dường như nghĩ đến gì đó, nhìn Thẩm Thanh Thu nói: ''Đừng tưởng là em nghe xong lời chị nói bị kích thích mới đi, là em thực sự muốn giúp công ty thôi!''
Dứt lời, không để Thẩm Thanh Thu có cơ hội phản kích, nhanh chóng vùi đầu vào ăn cơm.
Cô ăn nhờ ở đậu, cô nợ nhà họ Thẩm rất nhiều. Nhưng là nợ Thẩm Minh Dương, Thẩm Nghiêng Thành, không liên quan gì đến Thẩm Thanh Thu cả, cho nên cô không cần khách khí.
Cho dù cuộc hôn nhân của Kỷ Vân Huy và cô ta tan vỡ, vậy cũng như Giang Thư Lan nói, đều là do bản thân Thẩm Thanh Thu vô dụng mà thôi.
''Em thực sự muốn đi à?'' Sáng sơm hôm sau, Thẩm Minh Dương bị Tô Thiên Kiều ngồi nhờ xe đi làm vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tô Thiên Kiều nghiêm túc gật đầu: ''Tối hôm qua em đã nói rõ rồi, em muốn đi thật mà.''
''Nhưng...em không biết được, những minh tinh kia trên mặt hòa ái dễ gần, nhưng sau lưng rất cáu kỉnh khó chiều đó!'' Thẩm Minh Dương nói: ''Anh sợ em sẽ bị ức hiếp, em biết đấy, chuyện nhỏ của công ty, tự anh có thể giải quyết được.''
Tô Thiên Kiều nói: ''Anh quên là trước kia em sống một mình mấy năm ư, vì giảm bớt gánh nặng cho anh, em đã tự mình làm bao nhiêu việc lặt vặt? Những chuyện nhỏ này thì tính là gì chứ? Nó có thể khó hơn rửa bát ở quầy thực phẩm ư? Anh yên tâm đi, nói không chừng...em có thể giúp chuyện lớn đó, hơn nữa em cũng từng học biên kịch vài năm, biết đâu có thể trong dụng!''
''Được rồi, nếu em đã quyết vậy thì đi thôi. Có điều nếu không chịu được thì không cần cố, chuyện của công ti không phải là nhiều thêm một trợ lý thì có thể giải quyết được, hiểu không?'' Thẩm Minh Dương nói, anh biết Tô Thiên Kiều một khi đã quyết định thì không dễ thay đổi.
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng nói: ''Minh Dương, anh đừng cậy mạnh, em biết Kỷ thị từ hôn còn rút vốn là một thử thách lớn với Thẩm thị, em sẽ tận lực giúp anh, anh cũng đừng có giấu diếm em, cho dù em chỉ có thể giúp được một ít, em...chí ít cũng có thể lắng nghe, nói ra sẽ tốt hơn nhiều.''
Thẩm Minh Dương nói: ''Đừng lo, anh có chừng mực mà.''
Tô Thiên Kiều lo lắng nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của Thẩm Minh Dương, nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt!
Sau khi đến công ty, dưới sự kiên quyết của Tô Thiên Kiều, hai người không vào công ty cùng nhau, Tô Thiên Kiều yêu câu Thẩm Minh Dương không nói cho mọi người trong công ty biết thân phận của cô, chỉ cần bảo người đưa cô đi làm việc là được.
Không phải cô là người điệu thấp, mà là cô không muốn gây ra rắc rối không cần thiết vì mối quan hệ của Thẩm Minh Dương.
Thẩm Minh Dương cử trợ lí của mình gọi cho người của bộ phận nhân sự đưa Tô Thiên Kiều đến trường quay.
Đạo diễn vừa thấy cách ăn mặc Tô Thiên Kiều, lắc đầu không hiểu: ''Mang thẻ của cô vào rồi chuẩn bị làm việc đi!''
Tô Thiên Kiều có chút khó hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều mà đeo thẻ lên, nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, cô bị phân đến phục vụ Lý Tuệ Na. Mọi người trong tổ quay đều biết Lý Tuệ Na khó phục vụ thế nào, mà Âm Uyển Uyển thì ngược lại, mọi người đánh giá không tồi, nói cô ấy rất ôn hòa thân thiết, bình dị gần gũi.
CHƯƠNG 86: SAU LƯNG VÔ CÙNG BẤT HÒA!
Hôm nay người nhà họ Thẩm đều ngồi cùng bàn cơm với nhau, sắc mặt ai cũng ngưng trọng như lâm đại địch.
Tô Thiên Kiều cau mày, trước kia chỉ cần ở dưới cảnh cả nhà họ Thẩm đủ đầy, thông thường sẽ không ăn ý mà đánh gãy tiếng cười của họ.
Nhưng lần này lại không như vậy, hình như bọn họ gặp phải chuyện lớn.
Tô Thiên Kiều đi lên, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, Giang Thư Lan dặn người làm mang đồ ăn lên. Tô Thiên Kiều nhìn thoáng qua Thẩm Minh Dương đang im lặng, thấy anh không có ý định nói chuyện, bèn hỏi Giang Thư Lan bên cạnh: ''Thím, xảy ra chuyện gì ư?''
Dưới ánh mắt lo lắng của Tô Thiên Kiều, Giang Thư Lan vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, nhíu mày nói: ''Công ty xảy ra chút chuyện nhỏ, không có gì đâu!''
''Thật không ạ?'' Tô Thiên Kiều có chút hoài nghi nhìn Giang Thư Lan, rồi nhìn sang sắc mặt ngưng trọng của Thẩm Minh Dương.
Không đúng nha, gần đây Thẩm Minh Dương luôn đi sớm về khuya, bận túi bụi, công ty chỉ xảy ra chuyện nhỏ thì vì sao sắc mặt bọn họ lại khó coi như vậy?
''Chuyện gì thế ạ? Cháu...có thể giúp không?'' Tô Thiên Kiều hơi do dự, nhịn không được nói.
''Hừ! Giúp ư, đúng là buồn cười.'' Thẩm Thanh Thu bên cạnh vẫn luôn coi thường cô, nghe xong lời này của Tô Thiên Kiều không khỏi cười lạnh vài tiếng nói: ''Nếu không phải vì cô, công ty sẽ không xảy ra chuyện đâu, giờ cô còn ở đây vờ vĩnh làm cái gì? Cô nghĩ người nhà chúng tôi không tính toán với cô thì tức là không biết bộ mặt thật của cô ư?''
Lúc này Tô Thiên Kiều cảm thấy bản thấy mình là một người ngoài, một người ngoài hèn mọn hơn bao giờ hết.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn về phía Giang Thư Lan: ''Thím, rốt cuộc có chuyện gì?''
''Đứa trẻ ngoan, không có chuyện gì thật mà. Thanh Thu, con đừng nhằm vào Nghiêng Thành nữa, chuyện giữa con và Vân Huy chỉ trách con không chịu thua kém, đừng làm trong nhà gà chó không yên nữa, lời mẹ từng nói với con không phải con quên hết rồi đấy chứ?'' Giang Thư Lan nói.
''Con...'' Thẩm Thanh Thu cắn môi, hùng hăng trừng mắt Tô Thiên Kiều, vẻ mặt không cam lòng.
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Thẩm Minh Dương, Thẩm Minh Dương không muốn khiến cô lo lắng, tất nhiên sẽ không nói.
Tô Thiên Kiều chỉ đành nhìn sang Thẩm Văn Nhã: ''Chị cả, rốt cuộc có chuyện gì thế? Chị nói cho em biết đi!'' Thẩm Văn Nhã liếc nhìn mấy người, không nhịn được thở dài một hơi nói: ''Nghiêng Thành, là như thế này...doanh thu tài chính của công ty xảy ra chút vấn đề. Hơn nữa vừa lui lại hôn sự của Thanh Thu và Vân Huy...giá cổ phiếu của công ty giảm mạnh, tập đoàn nhà họ Kỷ cũng rút vốn rồi, có hai cổ đông lớn cũng muốn rút theo. Nếu hai cổ đông kia rút...chi e công ty sẽ gặp phải những khó khăn chưa từng có, may mà dưới sự thuyết phục của mẹ, bọn họ quyết định tạm thời để yên. Có điều...có điều...''
''Có điều gì cơ?'' Thấy Thẩm Văn Nhã ấp a ấp úng nhìn Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ muốn nói lại thôi, không khỏi hỏi lại.
''Có điều công ty đã đầu tư vào một bộ phim bom tấn cách đây một thời gian và thuê được những người nổi tiếng có tên tuổi. Nếu bộ phim đó được quay thành công, công ty sẽ cải tử hoàn sinh, hai cổ đông kia đã nói, chỉ cần bộ phim quay được, kiếm ra tiền, bọn họ sẽ không rút.''
''Vậy thì quá tốt rồi!'' Tô Thiên Kiều nói ngay lập tức.
''Không tốt...'' Thẩm Văn Nhã hơi chau mày: ''Trùng hợp là đạo diễn nhìn trúng Lý Tuệ Na, muốn cô ta diễn một vai. Cô ta đang chuẩn bị ra mắt lần nữa, diễn xuất cũng không có gì đáng chê. Nhưng kỳ lạ là...nữ chính lần này là Âm Uyển Uyển, Lý Tuệ Na bất hòa với cô ta, sống chết không chịu quay. Đạo diễn cũng là một kẻ đầu óc bảo thủ, nói nếu diễn viễn mình coi trọng không quay thì hắn cũng không làm nữa!''
''Lý Tuệ Na, Âm Uyển Uyển?'' Tô Thiên Kiều biết Lý Tuệ Na, là sao nữ trẻ tuổi mới nổi gần đây?
''Em không biết đâu, ở đây còn có nội tình đó!''
Thẩm Văn Nhã không khỏi nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, thấy cô quá kích động, hạ giọng nói: ''Lý Tuệ Na và Vân Huy đã có scandal, hơn nữa Âm Uyển Uyển cũng bị chụp lén đang ăn tối thân mật với Vân Huy! Âm Uyển Uyển là cô chủ của Âm thị, là thanh mai trúc mã của Vân Huy, vốn chỉ là bạn tốt bình thường, nhưng đám chó săn lại thích thổi phồng lên. Tuy sau này đăng tin làm rõ rồi, nhưng...Lý Tuệ Na kia thích so đo, bọn họ lại cùng một công ty, cho nên sau lưng vô cùng bất hòa!''
Thì ra là như vậy, thì ra còn có một chuyện như vậy.
''Đợi đã, Âm Uyển Uyển là cô chủ của Âm thị ư?'' Tô Thiên Kiều giống như nhớ ra gì đó mà hỏi Thẩm Văn Nhã.'
''Phải, người ra cao quý hơn cô nhiều, cô chủ độc nhất!'' Thẩm Thanh Thu chua ngoa nói.
Tô Thiên Kiều nhướn mày, nhưng không phải vì lời nói của Thẩm Thanh Thu, mà là vì thân phận của Âm Uyển Uyển.
Nếu Âm Uyển Uyển là cô chủ của Âm thị, vậy...là cô em gái khiêm tốn kia của Âm Duẫn Thụy tối qua mình gặp ư?
Một câu nói đột nhiên hiện lên trong đầu cô, hình như Âm Duẫn Thụy đã từng nói với Nguyễn Hạo Thiên một câu, nói Nguyễn Hạo Thiên mang theo Tô Thiên Kiều, bạn gái xinh đẹp như vậy, trách không được bỏ người em gái kia của anh ta.
Thực khéo, khéo cực kỳ.
Âm Uyển Uyển quen Nguyễn Hạo Thiên? Hơn nữa...nghe giọng nói của Âm Duẫn Thụy, quan hệ của hai người còn rất thân thiết.
Tô Thiên Kiều hơi suy tư, xem ra tin đồn Lý Tuệ Na không hợp Âm Uyển Uyển, chỉ e không phải là Kỷ Vân Huy, nói không chừng lại là Nguyễn Hạo Thiên. Cô nở nụ cười châm chọc, giới giải trí vốn phức tạp, thêm đám doanh nhân trẻ bọn họ càng phức tạp hơn.
Người ngoài nghĩ bọn họ vì Kỷ Vân Huy mà bất hòa, chỉ e Kỷ Vân Huy cũng chỉ là vật hy sinh. Tuy đây chỉ là phán đoán của Tô Thiên Kiều, nhưng ai biết được nội tình chứ? Nói không chừng hai người đàn ông đều là nguyên nhân để bọn họ đấu đá nhau đó!
Sao nữ thì cũng chỉ như vậy thôi.
''Cô cười cái gì? Buồn cười lắm à?'' Thẩm Thanh Thu thấy ý cười châm chọc của Tô Thiên Kiều, cô vốn không vui vì vụ scandal của Kỷ Vân Huy, định đổ mọi chuyện lên đầu Tô Thiên Kiều: ''Nếu không phải vì cô, công ty sẽ xảy ra chuyện như thế này chắc? Cô...cô đúng là quá ác độc!''
Tô Thiên Kiều biết cô ta hiểu lầm mình, cũng biết tâm trạng cô ta không tốt, không muốn so đo với cô ta. Tuy vậy cũng không muốn cho cô ta sắc mặt tốt đẹp gì, bình thản nói: ''Chị hai hiểu lầm em rồi, em chỉ cảm thấy minh tinh bọn họ phức tạp mà thôi. Chuyện của anh Vân Huy đã qua rồi, em thật sự quan tâm đến công ty!''
''Ồ? Phải vậy không? Nếu đã thực lòng quan tâm, vậy cô đến công ty giúp là được rồi.'' Thẩm Thanh Thu nói: ''Kinh tế công ty gần đây đình trệ, thiếu nhân viên, nhất là trợ lý hầu hạ mấy nữ minh tinh kia, bọn họ vừa khó chiều vừa giỏi bắt bẻ, người bình thường đều không muốn làm việc này, nếu cô thực sự muốn báo đáp công ty thì làm trợ lý là được!'' ''Chị hai, đủ rồi đấy!'' Thẩm Minh Dương vẫn luôn im lặng trầm giọng nói: ''Sao Nghiêng Thành có thể làm chuyện này chứ?''
''Minh Dương, em quen cô ta được mấy ngày hả? Sao chị cảm thấy lúc nào em cũng bênh cô ta thế?'' Thẩm Thanh Thu thấy Thẩm Minh Dương giúp cô nói bèn đối địch với Thẩm Minh Dương.
''Em không bênh em ấy, là chị cố tình gây sự thì có. Theo lời của chị, trong nhà ngoại trừ chị cả thân thể không tốt ra, chị chắc cũng phải bỏ ra một phần lực, có phải chị cũng nên đi làm trợ lí không?'' Thẩm Minh Dương nói.
''Chị...'' Thẩm Thanh Thu nhất thời không nói lại được, chỉ đành hung hăng trừng mắt Thẩm Nghiêng Thành, nói: ''Ít nhất chị cũng không giống người nào đó, rõ ràng mình không làm được còn muốn nói mát làm người tốt, tranh thủ sự đồng tình!''
''Chị hai, chị nói chuyện có cần phải cay nghiệt như vậy không?'' Sự nhân nhượng của Tô Thiên Kiều dường như chỉ có thể đổi lại được sự hung hăng của người gây sự, cô nói: ''Em không phải tranh thủ sự đồng tình, em thực sự có thể đi làm!''
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Thẩm Minh Dương nói: ''Để em đi đi, dù sao em cũng không thích ở nhà ăn không ngồi dồi. Chuyện khác em có thể không làm được, nhưng hầu hạ những nữ minh tinh này, chỉ đơn giản bưng trà rót nước thôi, có gì khó đâu!''
''Nghiêng Thành...em sẽ bị ức hiếp đó!'' Thẩm Minh Dương cau mày, rõ ràng không đồng ý với quyết định này.
Tô Thiên Kiều cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, nói: ''Em đã quyết rồi, anh không muốn em đi thì mai em tự đến công ty ứng tuyển, giờ thì ăn cơm thôi.''
Cô gắp một miếng rau, dường như nghĩ đến gì đó, nhìn Thẩm Thanh Thu nói: ''Đừng tưởng là em nghe xong lời chị nói bị kích thích mới đi, là em thực sự muốn giúp công ty thôi!''
Dứt lời, không để Thẩm Thanh Thu có cơ hội phản kích, nhanh chóng vùi đầu vào ăn cơm.
Cô ăn nhờ ở đậu, cô nợ nhà họ Thẩm rất nhiều. Nhưng là nợ Thẩm Minh Dương, Thẩm Nghiêng Thành, không liên quan gì đến Thẩm Thanh Thu cả, cho nên cô không cần khách khí.
Cho dù cuộc hôn nhân của Kỷ Vân Huy và cô ta tan vỡ, vậy cũng như Giang Thư Lan nói, đều là do bản thân Thẩm Thanh Thu vô dụng mà thôi.
''Em thực sự muốn đi à?'' Sáng sơm hôm sau, Thẩm Minh Dương bị Tô Thiên Kiều ngồi nhờ xe đi làm vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tô Thiên Kiều nghiêm túc gật đầu: ''Tối hôm qua em đã nói rõ rồi, em muốn đi thật mà.''
''Nhưng...em không biết được, những minh tinh kia trên mặt hòa ái dễ gần, nhưng sau lưng rất cáu kỉnh khó chiều đó!'' Thẩm Minh Dương nói: ''Anh sợ em sẽ bị ức hiếp, em biết đấy, chuyện nhỏ của công ty, tự anh có thể giải quyết được.''
Tô Thiên Kiều nói: ''Anh quên là trước kia em sống một mình mấy năm ư, vì giảm bớt gánh nặng cho anh, em đã tự mình làm bao nhiêu việc lặt vặt? Những chuyện nhỏ này thì tính là gì chứ? Nó có thể khó hơn rửa bát ở quầy thực phẩm ư? Anh yên tâm đi, nói không chừng...em có thể giúp chuyện lớn đó, hơn nữa em cũng từng học biên kịch vài năm, biết đâu có thể trong dụng!''
''Được rồi, nếu em đã quyết vậy thì đi thôi. Có điều nếu không chịu được thì không cần cố, chuyện của công ti không phải là nhiều thêm một trợ lý thì có thể giải quyết được, hiểu không?'' Thẩm Minh Dương nói, anh biết Tô Thiên Kiều một khi đã quyết định thì không dễ thay đổi.
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng nói: ''Minh Dương, anh đừng cậy mạnh, em biết Kỷ thị từ hôn còn rút vốn là một thử thách lớn với Thẩm thị, em sẽ tận lực giúp anh, anh cũng đừng có giấu diếm em, cho dù em chỉ có thể giúp được một ít, em...chí ít cũng có thể lắng nghe, nói ra sẽ tốt hơn nhiều.''
Thẩm Minh Dương nói: ''Đừng lo, anh có chừng mực mà.''
Tô Thiên Kiều lo lắng nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của Thẩm Minh Dương, nhất thời không biết nói như thế nào mới tốt!
Sau khi đến công ty, dưới sự kiên quyết của Tô Thiên Kiều, hai người không vào công ty cùng nhau, Tô Thiên Kiều yêu câu Thẩm Minh Dương không nói cho mọi người trong công ty biết thân phận của cô, chỉ cần bảo người đưa cô đi làm việc là được.
Không phải cô là người điệu thấp, mà là cô không muốn gây ra rắc rối không cần thiết vì mối quan hệ của Thẩm Minh Dương.
Thẩm Minh Dương cử trợ lí của mình gọi cho người của bộ phận nhân sự đưa Tô Thiên Kiều đến trường quay.
Đạo diễn vừa thấy cách ăn mặc Tô Thiên Kiều, lắc đầu không hiểu: ''Mang thẻ của cô vào rồi chuẩn bị làm việc đi!''
Tô Thiên Kiều có chút khó hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều mà đeo thẻ lên, nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, cô bị phân đến phục vụ Lý Tuệ Na. Mọi người trong tổ quay đều biết Lý Tuệ Na khó phục vụ thế nào, mà Âm Uyển Uyển thì ngược lại, mọi người đánh giá không tồi, nói cô ấy rất ôn hòa thân thiết, bình dị gần gũi.