Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
CHƯƠNG 68: CÔ THẬT SỰ RẤT QUAN TÂM.
CHƯƠNG 68: CÔ THẬT SỰ RẤT QUAN TÂM.
Ý muốn nói rằng, hai người đã chia tay rồi, cô không có tư cách gì mà can thiệp vào, buông tay đi!
“Minh Dương.” Thẩm Thanh Thu không tin nổi nhìn về phía em trai mình.
Giang Thư Lan trước nay luôn là người dịu dàng trong nhà cũng có chút bất ngờ, bà liếc nhìn Thẩm Minh Dương, rồi lại nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt của hai người chứ đảo tới đảo vui mấy vòng, bà không vui: “Nghiêng Thành, thím thương cháu cô độc một thân một mình mới đi tìm cháu, nhà thím vì tìm cháu, cũng coi là tốn nhiều công sức và tiền bạc, bây giờ cháu đến nhà chúng ta, thím tất nhiên sẽ coi cháu như con gái mình, vậy…cháu có thể nói cho thím biết, cháu tìm Vân Huy làm gì? Tình hình ngày hôm nay nếu như không phải thím cản lại, ngày mai tin tức xuất hiện, nhà chúng ta còn mặt mũi đâu mà gặp người khác, cháu vẫn phải cho thím một lời giải thích.”
Làm sao đây?
Tô Thiên Kiều nên nói gì?
Đừng nói đến sự việc này tuyệt đối không thể nói ra, cho dù có thể nói ra, bọn họ có tin không?
Thẩm Thanh Thu hận Tô Thiên Kiều như vậy, nếu cô cũng biết thân thế của cậu chủ, chuyện truyền đến tai cậu chủ, vậy thì mới thật sự là xong đời, mới là chuyện đáng sợ.
Nhưng mà, nên nói gì đây?
“Sao? Chột dạ rồi? Không nói được chứ gì?” Thẩm Thanh Thu hung hăng nhìn Tô Thiên Kiều: “Tôi nghĩ cô nên giải thích rõ ràng đi, tôi rất muốn biết cô ngụy biện như thế nào đây!”
“Chị hai, em không nói ra được, không phải vì em chột dạ, mà vì có một số chuyện em không thể nói ra, em có bí mật của em.” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, cô nói: “Em chỉ muốn thông qua anh Vân Huy để tìm một người thôi.”
“Tìm người?” Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt mỉa mai: “Đúng là một cái cớ dở tệ, cho dù cô có nói thật, vậy Vân Huy dựa vào đâu mà phải giúp cô? Cô dám nói giữa hai người là trong sạch không?”
Giọng điệu sắc bén, ánh mắt ép người như vậy, Tô Thiên Kiều quả thật không dám đối mặt với cô.
Không sai, cô thật sự chột dạ rồi, bởi vì giữa cô và Kỷ Thiên Huy, vốn dĩ không thể nào trong sạch được.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong vườn hoa của nhà họ Thẩm, Tô Thiên Kiều vì muốn chứng minh Kỷ Vân Huy rốt cuộc có phải là cậu chủ không, đã vội vã hôn lên môi anh ta, cho nên giữa bọn họ đã định trước là không thể trong sạch, bây giờ, Thẩm Thanh Thu vênh váo hung hăng hỏi cô như vậy, cô sao có thể dũng cảm nói bản thân mình trong sạch được?
“Sao? Cứng họng rồi?” Thẩm Thanh Thu thấy Tô Thiên Kiều rất lâu không nói gì, vẻ mặt cũng trở nên ảm đạm hơn, cô im lặng nhìn Tô Thiên Kiều, sự hung dữ đó được thay thế bởi sự đau lòng.
Cô thật sự rất quan tâm đến Kỷ Vân Huy… “Đây là sự trao đổi giữa em và anh Vân Huy, em nghĩ em không cần phải nói cho chị.” Tô Thiên Kiều thu những cảm xúc của mình về, cô không nhìn Thẩm Thanh Thu nữa mà nói với Giang Thư Lan: “Thím, chuyện anh Vân Huy cháu không thể giải thích rõ được, nhưng mà xin thím hãy tin cháu, cháu tuyệt đối không phá hoại tình cảm của anh ấy và chị hai, cháu cũng không làm ra những chuyện để hại bất cứ người nào trong nhà họ Thẩm.”
Tô Thiên Kiều cắn chặt môi, mắt cô đỏ hoe: “Cháu biết cháu là kẻ ăn nhờ ở đậu, nhưng mà…cháu cũng cần có tôn nghiêm và không gian riêng của mình.”
Cô vừa dứt lời, Giang Thư Lan liền nhìn cô với ánh mắt sâu xa, Thẩm Thanh Thu thì hoàn toàn không phục, muốn nói gì đó thì bị Thẩm Văn Nhã vẫn luôn im lặng kìm lại, cô dùng nét mặt ra hiệu cho Thẩm Thanh Thu: “Đừng nói nữa, mẹ giận rồi…”
Tô Thiên Kiều không nán lại nữa, cô quay người đi lên lầu đi về phòng mình.
Cô đóng cửa lại và sờ lên má mình, không biết từ lúc nào mặt đã đầy nước mắt, cô liên tục hít thật sâu, gắng gượng làm bản thân bình tĩnh lại rồi mới đi đến tủ áo quần thu dọn đồ đạc.
Chỉ sợ những lời nói lúc nãy đã đủ để cho cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.
Đây là thân phận mà cô khó khăn lắm mới gây dựng được, nhưng nhanh như vậy đã bị phá tan rồi, cô có thể làm gì đây? Tuy cô không phải là thiên kim tiểu thư được nuông chiều hết mực của nhà họ Tô nữa, tuy cuộc đời cô đã rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, tuy những tiến triển bây giờ và tất cả đều không dễ mà có, nhưng cô cũng không thể đuổi người ta đuổi cô thì cô mới đi.
Đồ đạc rất nhanh chóng đã được thu dọn xong, lúc Tô Thiên Kiều đang kiểm tra lại thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Người đó gõ cửa rất lâu Tô Thiên Kiều mới đứng dậy đi mở cửa, người đứng ở cửa không hề mất kiên nhẫn như cô nghĩ, ngược lại là rất lo lắng, thấy Tô Thiên Kiều mở cửa ra mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhìn Tô Thiên Kiều cười nói: “Cô không sao là tốt rồi.”
Tô Thiên Kiều quay người đi vào phòng, nói với Thẩm Minh Dương đang theo sau cô: “Anh đến đúng lúc lắm, tôi không cần đi gặp riêng anh để nói lời tạm biệt nữa!” Cô chỉ vào chiếc vali bên cạnh, cô cười rất gượng gạo: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ, còn về những tài sản của em họ anh…ngày mai tôi sẽ chuyển tất cả cho anh!”
Thẩm Minh Dương ở sau lưng cô bỗng nhiên dừng chân lại, anh thở dài rồi nói: “Giận rồi sao?”
“Giận?” Từ ngữ mới mẻ này làm Tô Thiên Kiều hơi thẫn thờ, sau đó cô lắc đầu, cười nói: “Sao tôi lại có thể giận được?” Cô cười cay đắng rồi nói tiếp: “Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, cho dù bọn họ đối xử với tôi như thế nào cũng đều đúng cả, huống chi là vì lợi ích của chị hai cậu…mấy người quả thật là nên chĩa mũi nhọn vào tôi.”
Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng mà không biết vì sao, lúc nói những lời này, lại khó tránh hỏi xen lẫn vào đó một sự chua xót.
“Chĩa mũi nhọn vào cô?” Thẩm Minh Dương nghe thấy từ này thì có chút sững sờ, anh nói: “Sao tôi lại chĩa mũi nhọn vào cô được?”
Tô Thiên Kiều im lặng, chỉ đứng đó, trong phút chốc cô không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Thẩm Minh Dương nói: “Về chuyện của chị hai, tôi rất xin lỗi, vốn dĩ tôi nên tin cô, nhưng mà lúc nhìn thấy mấy bức ảnh đó, không hiểu sao tôi tại tức giận…”
Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương, cô thấy ánh mắt và cả người anh đều được nhuộm bởi một sự căm thù không hiểu vì sao mà có.
Chỉ nghe thấy Thẩm Minh Dương nói tiếp: “Còn nhớ tôi đã từng nói gì với cô không? Chỉ cần là người phụ nữ nào đến gần Kỷ Vân Huy, sẽ đều không có tương lai, tôi đã nói với cô, muốn cô tránh xa anh ta ra, cô đã đồng ý với tôi, lúc đó chị hai tôi cũng hứa với tôi, nhưng mà chị ấy…”
Giọng nói của Thẩm Minh Dương đầy tức giận, anh liên tục hít sâu mấy cái, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại một chút, anh nói tiếp: “Cho nên…tôi sợ, tôi sợ cô cũng sẽ vì anh ta mà đánh mất lý trí, trong lòng tôi nghĩ có lẽ cô tìm anh ta thật sự chỉ vì cậu chủ, nhưng mà…nhưng mà tôi vẫn không nhịn được muốn trách móc cô!”
Biểu cảm lúc đó của Thẩm Minh Dương làm Tô Thiên Kiều xao động, đây là một người không thân không thích gì với cô, nhưng lại xem cô là người thân, nhưng cô thì sao? Cô lại không cho đối phương đủ niềm tin.
“Minh Dương, Kỷ Vân Huy quả thật có thông tin của cậu chủ.” Tô Thiên Kiều hơi áy náy, nhưng mà nhất thời cô lại không biết nói gì mới phải.
“Cái gì?” Thẩm Minh Dương đang mắc kẹt trong sự tức giận, dường như trong chốc lát không tin Tô Thiên Kiều lắm.
Trong ánh mắt mong mỏi của Thẩm Minh Dương, Tô Thiên Kiều gật đầu khẳng định: “Quả thật có tin tức của cậu chủ, hôm nay tôi đi gặp anh ta chính là vì chuyện này!” “Vậy…điều kiện cô trao đổi với anh ta là gì?” Thẩm Minh Dương cau mày, anh rất ngờ vực: “Những lời chị hai nói tuy là khó nghe, nhưng cũng có vài phần đúng, loại người như Kỷ Vân Huy, không thể vô duyên vô cớ giúp cô được, anh ta nhất định có mục đích và điều kiện.”
Thẩm Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều chằm chằm, anh kinh ngạc: “Chẳng lẽ…anh ta muốn cô?”
“Minh Dương, cậu nghĩ xa quá, cũng xem thường tôi quá rồi đấy.” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nhìn Thẩm Minh Dương , cô định mở miệng nói ra sự thật, nhưng lời sắp nói ra thì lại bị cô nén lại, điều kiện của Kỷ Vân Huy là muốn Tô Thiên Kiều giúp anh ta xóa bỏ hôn sự với Thẩm Thanh Thu, chuyện này, sao cô lại có thể để Thẩm Minh Dương biết được?
“Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, Minh Dương, bảy năm nay, tôi rất cảm kích cậu đã chăm sóc tôi, càng cảm ơn cậu hơn vì cho tôi thân phận này, nhưng mà chuyện lần này, tôi thật sự không thể nói với cậu được!” Tô Thiên Kiều áy náy nhìn Thẩm Minh Dương.
“Vô Tình, lúc nãy thái độ của tôi ở dưới đó, tôi xin lỗi cô, nhưng mà…chúng ta là người thân mà, sao cô lại giấu giếm tôi?” Thẩm Minh Dương trách móc, anh nhìn vali của cô: “Còn nói đi là đi?”
Tô Thiên Kiều thở dài: “Không phải không nói với cậu, mà có một số chuyện…tôi là bất đắc dĩ, không thể nói với cậu, cậu là ân nhân cứu mạng tôi, cậu là người còn quan trọng hơn cả chính bản thân tôi, sao tôi lại không xem cậu như người thân được? Tôi muốn đi…là bởi vì không muốn đợi đến khi bị người khác đuổi đi thôi.”
“Bị người khác đuổi đi?” Thẩm Minh Dương cao giọng, nói đến đây, anh dứt khoát thong thả ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Cô nghĩ là chúng tôi sẽ đuổi cô đi sao?”
Tô Thiên Kiều cắn môi, cô im lặng.
Thẩm Minh Dương bỗng bật cười nghẹn ngào: “Vô Tình, nếu như là người thân thật sự thì sẽ không vì chút chuyện này mà đuổi một người nào đó đi đâu, không phải có người muốn đuổi cô đi, mà là cô không xem chúng tôi là người thân.”
“Tôi…” Tô Thiên Kiều Nhất thời đến một từ cũng không nói ra được.
Thẩm Minh Dương thở dài rồi nói tiếp: “Đúng là đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà cả nhà chúng tôi đều coi cô là người nhà, cô là em họ tôi Thẩm Nghiêng Thành, sẽ không có ai đuổi cô đi đâu, hiểu không?”
Tô Thiên Kiều càng nghe càng bất ngờ, cũng càng tự trách mình: “Minh Dương, tôi…tôi xin lỗi.”
“Phù…Vô Tình, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thẩm Minh Dương đột nhiên đứng dậy: “Cất hành lý lại vào tủ đi, đừng bao giờ để tôi thấy nữa, có chuyện gì thì để cô nghỉ ngơi xong ngày mai hẵng nói, bây giờ tâm trạng của cả nhà đều không ổn định lắm, có nói gì đi nữa cũng vô ích.”
Thẩm Minh Dương dứt lời thì rời khỏi.
Đi đến cửa, Thẩm Minh Dương lại quay đầu lại đối diện với Tô Thiên Kiều đang sững sờ: “Nhớ kĩ, không có ai có thể đuổi cô đi, bởi vì cô…cũng là một thành viên của nhà họ Thẩm chúng tôi, không ai có tư cách đuổi cô đi, cũng không ai nghĩ như vậy, bởi vì cô là người nhà của chúng tôi.”
Nói xong cũng không thèm quay người lại mà lùi đi.
“Cạch.” Lúc cánh cửa được đóng lại, nước mắt của Tô Thiên Kiều liền chảy xuống.
“Người nhà?” Cô tự lẩm bẩm, nhắc lại hai từ sau cùng mà Thẩm Minh Dương nói, dường như cảm thấy mọi chuyện đều không chân thực như vậy.
Bọn họ, xem cô là người nhà sao? Là người nhà thật sự, có thể đồng cam cộng khổ, cùng gánh vác trách nhiệm sao?
Tô Thiên Kiều nhất thời thẫn thờ…đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật đê tiện, cô còn đang suy tính xem làm thế nào mới làm cho Kỷ Vân Huy và Thẩm Thanh Thu chia tay, sau đó từ chỗ Kỷ Vân Huy có được tin tức của cậu chủ.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người nhà họ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Minh Dương…
Hôm nay nhà họ Thẩm hình như rất yên ắng.
Lúc Tô Thiên Kiều thức dậy đi xuống lầu, mọi người đều ra ngoài cả rồi, chỉ còn người làm ở dưới bếp.
Tô Thiên Kiều ngồi ở trước bàn ăn và ăn sáng, cô đoán chắc là mọi người sợ chạm mặt nhau sẽ lúng túng, cho nên đã ra ngoài từ sớm.
Tô Thiên Kiều uống nửa ly nước trái cây, ăn một cái trứng ốp la thì dừng lại, tay cầm lấy điện thoại, không ngừng lướt để tìm lại một dãy số, muốn gọi sang, nhưng lại do dự mãi không quyết định…
CHƯƠNG 68: CÔ THẬT SỰ RẤT QUAN TÂM.
Ý muốn nói rằng, hai người đã chia tay rồi, cô không có tư cách gì mà can thiệp vào, buông tay đi!
“Minh Dương.” Thẩm Thanh Thu không tin nổi nhìn về phía em trai mình.
Giang Thư Lan trước nay luôn là người dịu dàng trong nhà cũng có chút bất ngờ, bà liếc nhìn Thẩm Minh Dương, rồi lại nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt của hai người chứ đảo tới đảo vui mấy vòng, bà không vui: “Nghiêng Thành, thím thương cháu cô độc một thân một mình mới đi tìm cháu, nhà thím vì tìm cháu, cũng coi là tốn nhiều công sức và tiền bạc, bây giờ cháu đến nhà chúng ta, thím tất nhiên sẽ coi cháu như con gái mình, vậy…cháu có thể nói cho thím biết, cháu tìm Vân Huy làm gì? Tình hình ngày hôm nay nếu như không phải thím cản lại, ngày mai tin tức xuất hiện, nhà chúng ta còn mặt mũi đâu mà gặp người khác, cháu vẫn phải cho thím một lời giải thích.”
Làm sao đây?
Tô Thiên Kiều nên nói gì?
Đừng nói đến sự việc này tuyệt đối không thể nói ra, cho dù có thể nói ra, bọn họ có tin không?
Thẩm Thanh Thu hận Tô Thiên Kiều như vậy, nếu cô cũng biết thân thế của cậu chủ, chuyện truyền đến tai cậu chủ, vậy thì mới thật sự là xong đời, mới là chuyện đáng sợ.
Nhưng mà, nên nói gì đây?
“Sao? Chột dạ rồi? Không nói được chứ gì?” Thẩm Thanh Thu hung hăng nhìn Tô Thiên Kiều: “Tôi nghĩ cô nên giải thích rõ ràng đi, tôi rất muốn biết cô ngụy biện như thế nào đây!”
“Chị hai, em không nói ra được, không phải vì em chột dạ, mà vì có một số chuyện em không thể nói ra, em có bí mật của em.” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, cô nói: “Em chỉ muốn thông qua anh Vân Huy để tìm một người thôi.”
“Tìm người?” Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt mỉa mai: “Đúng là một cái cớ dở tệ, cho dù cô có nói thật, vậy Vân Huy dựa vào đâu mà phải giúp cô? Cô dám nói giữa hai người là trong sạch không?”
Giọng điệu sắc bén, ánh mắt ép người như vậy, Tô Thiên Kiều quả thật không dám đối mặt với cô.
Không sai, cô thật sự chột dạ rồi, bởi vì giữa cô và Kỷ Thiên Huy, vốn dĩ không thể nào trong sạch được.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong vườn hoa của nhà họ Thẩm, Tô Thiên Kiều vì muốn chứng minh Kỷ Vân Huy rốt cuộc có phải là cậu chủ không, đã vội vã hôn lên môi anh ta, cho nên giữa bọn họ đã định trước là không thể trong sạch, bây giờ, Thẩm Thanh Thu vênh váo hung hăng hỏi cô như vậy, cô sao có thể dũng cảm nói bản thân mình trong sạch được?
“Sao? Cứng họng rồi?” Thẩm Thanh Thu thấy Tô Thiên Kiều rất lâu không nói gì, vẻ mặt cũng trở nên ảm đạm hơn, cô im lặng nhìn Tô Thiên Kiều, sự hung dữ đó được thay thế bởi sự đau lòng.
Cô thật sự rất quan tâm đến Kỷ Vân Huy… “Đây là sự trao đổi giữa em và anh Vân Huy, em nghĩ em không cần phải nói cho chị.” Tô Thiên Kiều thu những cảm xúc của mình về, cô không nhìn Thẩm Thanh Thu nữa mà nói với Giang Thư Lan: “Thím, chuyện anh Vân Huy cháu không thể giải thích rõ được, nhưng mà xin thím hãy tin cháu, cháu tuyệt đối không phá hoại tình cảm của anh ấy và chị hai, cháu cũng không làm ra những chuyện để hại bất cứ người nào trong nhà họ Thẩm.”
Tô Thiên Kiều cắn chặt môi, mắt cô đỏ hoe: “Cháu biết cháu là kẻ ăn nhờ ở đậu, nhưng mà…cháu cũng cần có tôn nghiêm và không gian riêng của mình.”
Cô vừa dứt lời, Giang Thư Lan liền nhìn cô với ánh mắt sâu xa, Thẩm Thanh Thu thì hoàn toàn không phục, muốn nói gì đó thì bị Thẩm Văn Nhã vẫn luôn im lặng kìm lại, cô dùng nét mặt ra hiệu cho Thẩm Thanh Thu: “Đừng nói nữa, mẹ giận rồi…”
Tô Thiên Kiều không nán lại nữa, cô quay người đi lên lầu đi về phòng mình.
Cô đóng cửa lại và sờ lên má mình, không biết từ lúc nào mặt đã đầy nước mắt, cô liên tục hít thật sâu, gắng gượng làm bản thân bình tĩnh lại rồi mới đi đến tủ áo quần thu dọn đồ đạc.
Chỉ sợ những lời nói lúc nãy đã đủ để cho cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.
Đây là thân phận mà cô khó khăn lắm mới gây dựng được, nhưng nhanh như vậy đã bị phá tan rồi, cô có thể làm gì đây? Tuy cô không phải là thiên kim tiểu thư được nuông chiều hết mực của nhà họ Tô nữa, tuy cuộc đời cô đã rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, tuy những tiến triển bây giờ và tất cả đều không dễ mà có, nhưng cô cũng không thể đuổi người ta đuổi cô thì cô mới đi.
Đồ đạc rất nhanh chóng đã được thu dọn xong, lúc Tô Thiên Kiều đang kiểm tra lại thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Người đó gõ cửa rất lâu Tô Thiên Kiều mới đứng dậy đi mở cửa, người đứng ở cửa không hề mất kiên nhẫn như cô nghĩ, ngược lại là rất lo lắng, thấy Tô Thiên Kiều mở cửa ra mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhìn Tô Thiên Kiều cười nói: “Cô không sao là tốt rồi.”
Tô Thiên Kiều quay người đi vào phòng, nói với Thẩm Minh Dương đang theo sau cô: “Anh đến đúng lúc lắm, tôi không cần đi gặp riêng anh để nói lời tạm biệt nữa!” Cô chỉ vào chiếc vali bên cạnh, cô cười rất gượng gạo: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ, còn về những tài sản của em họ anh…ngày mai tôi sẽ chuyển tất cả cho anh!”
Thẩm Minh Dương ở sau lưng cô bỗng nhiên dừng chân lại, anh thở dài rồi nói: “Giận rồi sao?”
“Giận?” Từ ngữ mới mẻ này làm Tô Thiên Kiều hơi thẫn thờ, sau đó cô lắc đầu, cười nói: “Sao tôi lại có thể giận được?” Cô cười cay đắng rồi nói tiếp: “Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, cho dù bọn họ đối xử với tôi như thế nào cũng đều đúng cả, huống chi là vì lợi ích của chị hai cậu…mấy người quả thật là nên chĩa mũi nhọn vào tôi.”
Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng mà không biết vì sao, lúc nói những lời này, lại khó tránh hỏi xen lẫn vào đó một sự chua xót.
“Chĩa mũi nhọn vào cô?” Thẩm Minh Dương nghe thấy từ này thì có chút sững sờ, anh nói: “Sao tôi lại chĩa mũi nhọn vào cô được?”
Tô Thiên Kiều im lặng, chỉ đứng đó, trong phút chốc cô không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Thẩm Minh Dương nói: “Về chuyện của chị hai, tôi rất xin lỗi, vốn dĩ tôi nên tin cô, nhưng mà lúc nhìn thấy mấy bức ảnh đó, không hiểu sao tôi tại tức giận…”
Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương, cô thấy ánh mắt và cả người anh đều được nhuộm bởi một sự căm thù không hiểu vì sao mà có.
Chỉ nghe thấy Thẩm Minh Dương nói tiếp: “Còn nhớ tôi đã từng nói gì với cô không? Chỉ cần là người phụ nữ nào đến gần Kỷ Vân Huy, sẽ đều không có tương lai, tôi đã nói với cô, muốn cô tránh xa anh ta ra, cô đã đồng ý với tôi, lúc đó chị hai tôi cũng hứa với tôi, nhưng mà chị ấy…”
Giọng nói của Thẩm Minh Dương đầy tức giận, anh liên tục hít sâu mấy cái, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại một chút, anh nói tiếp: “Cho nên…tôi sợ, tôi sợ cô cũng sẽ vì anh ta mà đánh mất lý trí, trong lòng tôi nghĩ có lẽ cô tìm anh ta thật sự chỉ vì cậu chủ, nhưng mà…nhưng mà tôi vẫn không nhịn được muốn trách móc cô!”
Biểu cảm lúc đó của Thẩm Minh Dương làm Tô Thiên Kiều xao động, đây là một người không thân không thích gì với cô, nhưng lại xem cô là người thân, nhưng cô thì sao? Cô lại không cho đối phương đủ niềm tin.
“Minh Dương, Kỷ Vân Huy quả thật có thông tin của cậu chủ.” Tô Thiên Kiều hơi áy náy, nhưng mà nhất thời cô lại không biết nói gì mới phải.
“Cái gì?” Thẩm Minh Dương đang mắc kẹt trong sự tức giận, dường như trong chốc lát không tin Tô Thiên Kiều lắm.
Trong ánh mắt mong mỏi của Thẩm Minh Dương, Tô Thiên Kiều gật đầu khẳng định: “Quả thật có tin tức của cậu chủ, hôm nay tôi đi gặp anh ta chính là vì chuyện này!” “Vậy…điều kiện cô trao đổi với anh ta là gì?” Thẩm Minh Dương cau mày, anh rất ngờ vực: “Những lời chị hai nói tuy là khó nghe, nhưng cũng có vài phần đúng, loại người như Kỷ Vân Huy, không thể vô duyên vô cớ giúp cô được, anh ta nhất định có mục đích và điều kiện.”
Thẩm Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều chằm chằm, anh kinh ngạc: “Chẳng lẽ…anh ta muốn cô?”
“Minh Dương, cậu nghĩ xa quá, cũng xem thường tôi quá rồi đấy.” Tô Thiên Kiều nghiêm túc nhìn Thẩm Minh Dương , cô định mở miệng nói ra sự thật, nhưng lời sắp nói ra thì lại bị cô nén lại, điều kiện của Kỷ Vân Huy là muốn Tô Thiên Kiều giúp anh ta xóa bỏ hôn sự với Thẩm Thanh Thu, chuyện này, sao cô lại có thể để Thẩm Minh Dương biết được?
“Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, Minh Dương, bảy năm nay, tôi rất cảm kích cậu đã chăm sóc tôi, càng cảm ơn cậu hơn vì cho tôi thân phận này, nhưng mà chuyện lần này, tôi thật sự không thể nói với cậu được!” Tô Thiên Kiều áy náy nhìn Thẩm Minh Dương.
“Vô Tình, lúc nãy thái độ của tôi ở dưới đó, tôi xin lỗi cô, nhưng mà…chúng ta là người thân mà, sao cô lại giấu giếm tôi?” Thẩm Minh Dương trách móc, anh nhìn vali của cô: “Còn nói đi là đi?”
Tô Thiên Kiều thở dài: “Không phải không nói với cậu, mà có một số chuyện…tôi là bất đắc dĩ, không thể nói với cậu, cậu là ân nhân cứu mạng tôi, cậu là người còn quan trọng hơn cả chính bản thân tôi, sao tôi lại không xem cậu như người thân được? Tôi muốn đi…là bởi vì không muốn đợi đến khi bị người khác đuổi đi thôi.”
“Bị người khác đuổi đi?” Thẩm Minh Dương cao giọng, nói đến đây, anh dứt khoát thong thả ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Cô nghĩ là chúng tôi sẽ đuổi cô đi sao?”
Tô Thiên Kiều cắn môi, cô im lặng.
Thẩm Minh Dương bỗng bật cười nghẹn ngào: “Vô Tình, nếu như là người thân thật sự thì sẽ không vì chút chuyện này mà đuổi một người nào đó đi đâu, không phải có người muốn đuổi cô đi, mà là cô không xem chúng tôi là người thân.”
“Tôi…” Tô Thiên Kiều Nhất thời đến một từ cũng không nói ra được.
Thẩm Minh Dương thở dài rồi nói tiếp: “Đúng là đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà cả nhà chúng tôi đều coi cô là người nhà, cô là em họ tôi Thẩm Nghiêng Thành, sẽ không có ai đuổi cô đi đâu, hiểu không?”
Tô Thiên Kiều càng nghe càng bất ngờ, cũng càng tự trách mình: “Minh Dương, tôi…tôi xin lỗi.”
“Phù…Vô Tình, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thẩm Minh Dương đột nhiên đứng dậy: “Cất hành lý lại vào tủ đi, đừng bao giờ để tôi thấy nữa, có chuyện gì thì để cô nghỉ ngơi xong ngày mai hẵng nói, bây giờ tâm trạng của cả nhà đều không ổn định lắm, có nói gì đi nữa cũng vô ích.”
Thẩm Minh Dương dứt lời thì rời khỏi.
Đi đến cửa, Thẩm Minh Dương lại quay đầu lại đối diện với Tô Thiên Kiều đang sững sờ: “Nhớ kĩ, không có ai có thể đuổi cô đi, bởi vì cô…cũng là một thành viên của nhà họ Thẩm chúng tôi, không ai có tư cách đuổi cô đi, cũng không ai nghĩ như vậy, bởi vì cô là người nhà của chúng tôi.”
Nói xong cũng không thèm quay người lại mà lùi đi.
“Cạch.” Lúc cánh cửa được đóng lại, nước mắt của Tô Thiên Kiều liền chảy xuống.
“Người nhà?” Cô tự lẩm bẩm, nhắc lại hai từ sau cùng mà Thẩm Minh Dương nói, dường như cảm thấy mọi chuyện đều không chân thực như vậy.
Bọn họ, xem cô là người nhà sao? Là người nhà thật sự, có thể đồng cam cộng khổ, cùng gánh vác trách nhiệm sao?
Tô Thiên Kiều nhất thời thẫn thờ…đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật đê tiện, cô còn đang suy tính xem làm thế nào mới làm cho Kỷ Vân Huy và Thẩm Thanh Thu chia tay, sau đó từ chỗ Kỷ Vân Huy có được tin tức của cậu chủ.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người nhà họ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Minh Dương…
Hôm nay nhà họ Thẩm hình như rất yên ắng.
Lúc Tô Thiên Kiều thức dậy đi xuống lầu, mọi người đều ra ngoài cả rồi, chỉ còn người làm ở dưới bếp.
Tô Thiên Kiều ngồi ở trước bàn ăn và ăn sáng, cô đoán chắc là mọi người sợ chạm mặt nhau sẽ lúng túng, cho nên đã ra ngoài từ sớm.
Tô Thiên Kiều uống nửa ly nước trái cây, ăn một cái trứng ốp la thì dừng lại, tay cầm lấy điện thoại, không ngừng lướt để tìm lại một dãy số, muốn gọi sang, nhưng lại do dự mãi không quyết định…